Trở Về 90, Ta Mang Nhãi Con Của Lão Đại Vai Ác
A
Tô Mộc Trừng
2024-09-22 10:07:59
Âm thanh “Bịch bịch bịch bịch” như đang trút hết sự bất mãn của cô.
Kỳ Dạ Thần tuy mặt không đổi sắc nhưng lại cảm thấy áp lực vô cùng lớn, anh sắp không thở nổi nữa rồi.
Bà nội Kỳ mở cửa bước vào, đã nhìn thấy đôi vợ chồng son một người thái rau một người rửa bát trong bếp, quả nhiên chỉ có điều không tốt duy nhất chính là…
Sao mặt mũi hai người này lại khó coi hơn người kia vậy?
Chẳng lẽ lại cãi nhau giận dỗi rồi?
Bà nội Kỳ lo lắng hỏi: “Thẩm Dao, con còn đau đầu không?”
“Không đau, đã khỏi rồi ạ, lát nữa chúng ta cùng đi.” Thẩm Dao cho số dưa chuột đã thái vào chậu.
Kỳ Dạ Thần vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng bị Thẩm Dao liếc mắt cảnh cáo, anh lập tức im lặng, ngầm đồng ý với lời cô.
Kỳ Dạ Thần bỗng nhớ ra Thẩm Dao đang giận chuyện gì, bèn kiếm cớ đuổi bà nội đi, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài, Thẩm Dao muốn hất ra nhưng sức lực người đàn ông thật sự quá lớn.
Cô sa sầm mặt mày: “Nói!”
Kỳ Dạ Thần lấy bộ quần áo mua được ra, đưa cho cô, giọng trầm thấp nói: “Mua cho em một bộ đồ, em xem có thích không.”
Đã biết rõ nhưng Thẩm Dao vẫn giả vờ như không biết gì, hờ hững nói: “Sao anh lại mua quần áo cho em, em cũng không thiếu.”
Nhìn dáng vẻ mồm miệng không đồng nhất của cô, Kỳ Dạ Thần cố nén cười, anh mở quần áo ra, ướm lên người cô xem qua một lượt, giọng nói có chút khen ngợi: “Rất hợp với màu da của em, Thẩm Dao, rốt cuộc em có thích không? Không thích bây giờ anh đi trả lại.”
Nói xong, thấy Thẩm Dao không có động tĩnh gì, anh lập tứ cất quần áo vào túi, xoay người định bỏ đi, dáng vẻ như thể thực sự muốn đi trả lại vậy.
Thẩm Dao sốt ruột, bàn tay trắng nõn hơi sưng phù túm lấy quần áo của anh, vội vàng nói: “Ai nói em không thích, đưa đây, em thử xem có đẹp không.”
Anh đưa bộ váy cho cô, khẽ cười thành tiếng.
Giống như con nít vậy, thật là đáng yêu.
Cô vừa mân mê chất vải, vừa hỏi: “Sao anh lại mua váy cho em vậy?”
“Hôm qua thấy em thích, nên anh mua thôi.” Anh giải thích đơn giản.
Thật ra từ ngày cưới cô về, anh chưa từng mua gì tặng cô, ngay cả nhẫn cũng chưa từng.
Thật ra hôm qua cô chỉ là nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc của chiếc váy này cũng được nên mới nhìn thêm hai lần, không ngờ anh lại để ý.
Đôi khi điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc không phải là cần bao nhiêu tiền, cũng không cần thề non hẹn biển, chỉ là một việc nhỏ vô tình cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bộ váy mà không nói gì, tưởng cô lại không thích nên vội hỏi: “Em thích không? Nếu em không thích thì anh đi trả lại, bà chủ quán nói trong vòng ba ngày, nếu không hài lòng có thể đổi trả, hoặc là em tự mình chọn xem có cái nào ưng ý không.”
Cô có chút ngại ngùng không muốn nói là mình thích, bèn nói cứng miệng: “Cũng tạm được, nhưng mà sao anh không tự mua cho mình một cái?”
“Anh mua nhiều quần áo như vậy để làm gì?” Bình thường anh không hề chú trọng đến việc ăn mặc của bản thân, quần áo chỉ cần có cái để mặc là được rồi, có tiền đó thà mua cho vợ con cái gì đó còn hơn.
Cô thầm nghĩ, quay về phải mua cho anh vài bộ quần áo mới được.
Dù sao anh cũng đã mua đồ cho cô rồi.
Cô cũng không phải là loại người nhận quà mà không tặng lại.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng có một người đàn ông cao to, vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo xông vào.
Kỳ Dạ Thần tuy mặt không đổi sắc nhưng lại cảm thấy áp lực vô cùng lớn, anh sắp không thở nổi nữa rồi.
Bà nội Kỳ mở cửa bước vào, đã nhìn thấy đôi vợ chồng son một người thái rau một người rửa bát trong bếp, quả nhiên chỉ có điều không tốt duy nhất chính là…
Sao mặt mũi hai người này lại khó coi hơn người kia vậy?
Chẳng lẽ lại cãi nhau giận dỗi rồi?
Bà nội Kỳ lo lắng hỏi: “Thẩm Dao, con còn đau đầu không?”
“Không đau, đã khỏi rồi ạ, lát nữa chúng ta cùng đi.” Thẩm Dao cho số dưa chuột đã thái vào chậu.
Kỳ Dạ Thần vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng bị Thẩm Dao liếc mắt cảnh cáo, anh lập tức im lặng, ngầm đồng ý với lời cô.
Kỳ Dạ Thần bỗng nhớ ra Thẩm Dao đang giận chuyện gì, bèn kiếm cớ đuổi bà nội đi, sau đó nắm tay cô đi ra ngoài, Thẩm Dao muốn hất ra nhưng sức lực người đàn ông thật sự quá lớn.
Cô sa sầm mặt mày: “Nói!”
Kỳ Dạ Thần lấy bộ quần áo mua được ra, đưa cho cô, giọng trầm thấp nói: “Mua cho em một bộ đồ, em xem có thích không.”
Đã biết rõ nhưng Thẩm Dao vẫn giả vờ như không biết gì, hờ hững nói: “Sao anh lại mua quần áo cho em, em cũng không thiếu.”
Nhìn dáng vẻ mồm miệng không đồng nhất của cô, Kỳ Dạ Thần cố nén cười, anh mở quần áo ra, ướm lên người cô xem qua một lượt, giọng nói có chút khen ngợi: “Rất hợp với màu da của em, Thẩm Dao, rốt cuộc em có thích không? Không thích bây giờ anh đi trả lại.”
Nói xong, thấy Thẩm Dao không có động tĩnh gì, anh lập tứ cất quần áo vào túi, xoay người định bỏ đi, dáng vẻ như thể thực sự muốn đi trả lại vậy.
Thẩm Dao sốt ruột, bàn tay trắng nõn hơi sưng phù túm lấy quần áo của anh, vội vàng nói: “Ai nói em không thích, đưa đây, em thử xem có đẹp không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đưa bộ váy cho cô, khẽ cười thành tiếng.
Giống như con nít vậy, thật là đáng yêu.
Cô vừa mân mê chất vải, vừa hỏi: “Sao anh lại mua váy cho em vậy?”
“Hôm qua thấy em thích, nên anh mua thôi.” Anh giải thích đơn giản.
Thật ra từ ngày cưới cô về, anh chưa từng mua gì tặng cô, ngay cả nhẫn cũng chưa từng.
Thật ra hôm qua cô chỉ là nhìn thấy kiểu dáng và màu sắc của chiếc váy này cũng được nên mới nhìn thêm hai lần, không ngờ anh lại để ý.
Đôi khi điều khiến người ta cảm thấy hạnh phúc không phải là cần bao nhiêu tiền, cũng không cần thề non hẹn biển, chỉ là một việc nhỏ vô tình cũng có thể khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Anh thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bộ váy mà không nói gì, tưởng cô lại không thích nên vội hỏi: “Em thích không? Nếu em không thích thì anh đi trả lại, bà chủ quán nói trong vòng ba ngày, nếu không hài lòng có thể đổi trả, hoặc là em tự mình chọn xem có cái nào ưng ý không.”
Cô có chút ngại ngùng không muốn nói là mình thích, bèn nói cứng miệng: “Cũng tạm được, nhưng mà sao anh không tự mua cho mình một cái?”
“Anh mua nhiều quần áo như vậy để làm gì?” Bình thường anh không hề chú trọng đến việc ăn mặc của bản thân, quần áo chỉ cần có cái để mặc là được rồi, có tiền đó thà mua cho vợ con cái gì đó còn hơn.
Cô thầm nghĩ, quay về phải mua cho anh vài bộ quần áo mới được.
Dù sao anh cũng đã mua đồ cho cô rồi.
Cô cũng không phải là loại người nhận quà mà không tặng lại.
Đang nói chuyện vui vẻ thì bỗng có một người đàn ông cao to, vạm vỡ, trên mặt có một vết sẹo xông vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro