Chương 4
2024-09-23 23:41:16
Thầy Vương gật gật đầu, hắn còn sợ cô bị tổn thương tâm lý, rốt cuộc đột nhiên bị rơi xuống từ lớp trọng điểm.
Từ từ, vừa nãy người lớp 8 có phải cũng hỏi giáo viên của bọn họ giấy xin phép nghỉ hay không?
Thầy Vương sửng sốt, chạy nhanh nhìn về phía cửa, Tô Li đã sớm không còn nữa.
Tháng mười, thời tiết vẫn còn rất nóng, Tô Li cõng cặp sách, giao giấy xin phép nghỉ cho bảo vệ cửa, đi ra cổng trường.
----
Vừa ra cổng trường, phố ăn vặt ồn ào ở đối diện liền ánh vào mi mắt, thời điểm này, người ra đây ăn chỉ có cư dân ở phụ cận.
Tô Li nhìn phố ăn vặt, một chút một chút, nỗ lực đào ra ký ức mười năm trước, sau đó đi đến bên phải, đi được đại khái hơn mười mét, quả nhiên thấy được trạm giao thông công cộng.
Cô đi lên hai bước, nhìn thấy những người phía trước liền sửng sốt, ký ức trước kia lại ùa về.
Giờ phút này, ở trạm xe buýt phía trước, có hai nữ sinh tay nắm tay, nói nói cười cười, cách khoảng ba bốn bước, còn có ba nam sinh đang đứng.
“Trừng Trừng, đây là cảm giác khi đi học, quang minh chính đại đi ra ngoài đi?” Dưới cột bến xe buýt, Từ Liên ôm cánh tay Tô Trừng, “Trừng Trừng, chúng ta trễ chút hẵng trở về được không?”
Tô Trừng cười xoa xoa đầu cô: “Không thể, đặt xong quần áo đại hội thể thao chúng ta phải trở về.”
“Vậy ăn một chút đồ rồi hẵng trở về!!” Từ Liên lay tay cô, Trừng Trừng nhà cô chính là quá ngoan quá nghe lời giáo viên.
Tô Trừng bị lay không nhịn được, đang muốn mềm lòng, một bên Hồ Tiêu khiếp sợ nói: “Người kia là Tô Li?”
Bốn người còn lại đều quay đầu nhìn về phía cô, biểu tình mấy người khẽ biến đổi.
“Nó sao lại biết chúng ta đi ra ngoài đặt mua quần áo đại hội thể thao?”
“Hồ Tiêu, có phải mấy cậu nói lỡ miệng hay không?”
“Sao có thể?” Mấy người nhỏ giọng, nhưng âm thanh cũng đủ nhập vào tai Tô Li.
Tô Li thấy bọn họ phát hiện ra chính mình, quyết đoán lựa chọn ngừng ở cách trạm giao thông công cộng xa hai mét, chờ xe buýt.
Cô là sau khi kết thúc nghỉ hè vào cấp 3 mới biết được, hóa ra cô còn có một người chị, năm chưa được nửa tuổi đi đến nhà bà nội chơi bị người ta trộm ôm đi.
Mất mà tìm lại được, Tô Trừng trực tiếp thành bảo vật trong lòng ba mẹ, mọi thứ chỉ cần Tô Trừng nhìn một chút, đều phải nhường cho cô.
Khi đó chính mình còn nhỏ, người trước đây luôn được chiều như tiểu công chúa, sao có thể chịu được người trong nhà bất công như vậy, liền náo loạn, cuối cùng kết quả chính là bị người trong nhà chèn ép.
Chờ sau khai giảng, cô lại cùng Tô Trừng đi học, bởi vì Tô Trừng bị trộm ôm đi, gia đình kia khả năng đã sửa lại tuổi cho cô, cho nên các cô học cùng năm.
Nhưng ở ngày khai giảng, cô đã tự khuyên xong chính mình, rốt cuộc bọn họ nói với cô, Tô Trừng là ở thời điểm chưa tròn một tuổi bị trộm đi, thực đáng thương, từ nhỏ chưa từng được sống ngày lành, mà chính mình từ nhỏ đã được yêu chiều lớn lên.
Chính cô cũng cảm thấy không cần phải tranh với Tô Trừng, càng không cần phải so đo cùng ba mẹ.
Vì thế cô vui vui vẻ vẻ đi học, sau đó ở lớp bên cạnh thấy được Tưởng Hướng Nam.
Thiếu niên thành tích tốt, lớn lên soái, chơi bóng rổ giỏi, nhập học không đến một tuần, đã nghiễm nhiên trở thành giáo thảo (*).
(*) Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi
Nhưng giáo thảo giống như cãi nhau không thoải mái cùng trong nhà, toàn thân lộ ra một cỗ hương vị phản nghịch, ngoại trừ mấy nam sinh thân thiết, những người khác liền đứng gần hắn cũng không dám, cho dù có người yêu thầm hắn, cũng không dám để cho người ta biết.
Từ từ, vừa nãy người lớp 8 có phải cũng hỏi giáo viên của bọn họ giấy xin phép nghỉ hay không?
Thầy Vương sửng sốt, chạy nhanh nhìn về phía cửa, Tô Li đã sớm không còn nữa.
Tháng mười, thời tiết vẫn còn rất nóng, Tô Li cõng cặp sách, giao giấy xin phép nghỉ cho bảo vệ cửa, đi ra cổng trường.
----
Vừa ra cổng trường, phố ăn vặt ồn ào ở đối diện liền ánh vào mi mắt, thời điểm này, người ra đây ăn chỉ có cư dân ở phụ cận.
Tô Li nhìn phố ăn vặt, một chút một chút, nỗ lực đào ra ký ức mười năm trước, sau đó đi đến bên phải, đi được đại khái hơn mười mét, quả nhiên thấy được trạm giao thông công cộng.
Cô đi lên hai bước, nhìn thấy những người phía trước liền sửng sốt, ký ức trước kia lại ùa về.
Giờ phút này, ở trạm xe buýt phía trước, có hai nữ sinh tay nắm tay, nói nói cười cười, cách khoảng ba bốn bước, còn có ba nam sinh đang đứng.
“Trừng Trừng, đây là cảm giác khi đi học, quang minh chính đại đi ra ngoài đi?” Dưới cột bến xe buýt, Từ Liên ôm cánh tay Tô Trừng, “Trừng Trừng, chúng ta trễ chút hẵng trở về được không?”
Tô Trừng cười xoa xoa đầu cô: “Không thể, đặt xong quần áo đại hội thể thao chúng ta phải trở về.”
“Vậy ăn một chút đồ rồi hẵng trở về!!” Từ Liên lay tay cô, Trừng Trừng nhà cô chính là quá ngoan quá nghe lời giáo viên.
Tô Trừng bị lay không nhịn được, đang muốn mềm lòng, một bên Hồ Tiêu khiếp sợ nói: “Người kia là Tô Li?”
Bốn người còn lại đều quay đầu nhìn về phía cô, biểu tình mấy người khẽ biến đổi.
“Nó sao lại biết chúng ta đi ra ngoài đặt mua quần áo đại hội thể thao?”
“Hồ Tiêu, có phải mấy cậu nói lỡ miệng hay không?”
“Sao có thể?” Mấy người nhỏ giọng, nhưng âm thanh cũng đủ nhập vào tai Tô Li.
Tô Li thấy bọn họ phát hiện ra chính mình, quyết đoán lựa chọn ngừng ở cách trạm giao thông công cộng xa hai mét, chờ xe buýt.
Cô là sau khi kết thúc nghỉ hè vào cấp 3 mới biết được, hóa ra cô còn có một người chị, năm chưa được nửa tuổi đi đến nhà bà nội chơi bị người ta trộm ôm đi.
Mất mà tìm lại được, Tô Trừng trực tiếp thành bảo vật trong lòng ba mẹ, mọi thứ chỉ cần Tô Trừng nhìn một chút, đều phải nhường cho cô.
Khi đó chính mình còn nhỏ, người trước đây luôn được chiều như tiểu công chúa, sao có thể chịu được người trong nhà bất công như vậy, liền náo loạn, cuối cùng kết quả chính là bị người trong nhà chèn ép.
Chờ sau khai giảng, cô lại cùng Tô Trừng đi học, bởi vì Tô Trừng bị trộm ôm đi, gia đình kia khả năng đã sửa lại tuổi cho cô, cho nên các cô học cùng năm.
Nhưng ở ngày khai giảng, cô đã tự khuyên xong chính mình, rốt cuộc bọn họ nói với cô, Tô Trừng là ở thời điểm chưa tròn một tuổi bị trộm đi, thực đáng thương, từ nhỏ chưa từng được sống ngày lành, mà chính mình từ nhỏ đã được yêu chiều lớn lên.
Chính cô cũng cảm thấy không cần phải tranh với Tô Trừng, càng không cần phải so đo cùng ba mẹ.
Vì thế cô vui vui vẻ vẻ đi học, sau đó ở lớp bên cạnh thấy được Tưởng Hướng Nam.
Thiếu niên thành tích tốt, lớn lên soái, chơi bóng rổ giỏi, nhập học không đến một tuần, đã nghiễm nhiên trở thành giáo thảo (*).
(*) Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai, vừa học giỏi
Nhưng giáo thảo giống như cãi nhau không thoải mái cùng trong nhà, toàn thân lộ ra một cỗ hương vị phản nghịch, ngoại trừ mấy nam sinh thân thiết, những người khác liền đứng gần hắn cũng không dám, cho dù có người yêu thầm hắn, cũng không dám để cho người ta biết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro