Trở Về Năm 1985

Anh Ấy Chưa Có

2024-11-29 00:49:47

Mọi người lại đồng thanh ngạc nhiên:

“Còn nữa sao?”

“Hòa Bình nói thôn mình đông người, tôi sợ không đủ nên mua thêm. Loại đắt thì ít, rẻ thì nhiều, không đáng tiền đâu.”

Anh bốc một nắm kẹo, vừa nói vừa bước ra ngoài.

Trưởng thôn đứng gần đó, ai có thèm cũng không dám xin thêm vì sợ bị ông mắng.

Bọn trẻ con thấy chiếc xe Jeep, trong lòng sinh ra nỗi kính sợ, không dám chìa tay xin kẹo từ chủ xe, mà lại chỉ vào những người chưa có kẹo, bảo Chu Kiến Nghiệp:

“Anh ấy chưa có, chị ấy cũng chưa có, còn cả cậu ấy…”

Chu Kiến Nghiệp mỉm cười cảm ơn.

Những đứa trẻ ngượng ngùng cười bẽn lẽn.

Tuy người trong thôn thích náo nhiệt, nhưng có nhiều người không thân thiết với nhà Lâm Hòa Bình cũng không tiện qua.

Túi kẹo thứ hai của Chu Kiến Nghiệp vẫn không hết.

Thấy bọn trẻ đứng quanh xe, muốn chạm vào nhưng không dám, Chu Kiến Nghiệp bèn đưa hết số kẹo còn lại cho bọn trẻ, rồi lấy ra túi kẹo cuối cùng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Túi này là để dành cho Ninh Ninh nhà tôi, không chia nữa đâu.”

Bọn trẻ với túi áo nhỏ đầy ắp kẹo, nghe vậy thì liền vỗ vào túi mình:

“Chúng cháu có rồi.”

“Cảm ơn cậu!”

Chu Kiến Nghiệp quay về nhà thì nghe từ “cậu” khiến anh đứng khựng lại, nhìn về phía giọng nói phát ra thì thấy đó là cháu nội của trưởng thôn, cậu nhóc Lâm Tam Mao:

“Đừng ăn nhiều quá, lát nữa không ăn được cá thịt đâu.”

Lâm Tam Mao gật đầu thật mạnh:

“Cháu mang về nhà!”

Rồi cậu bé cẩn thận ôm chặt túi kẹo chạy đi.

Cậu nhóc vừa chạy đi, những đứa bạn của cậu cũng chạy theo sau, và những đứa khác cũng bắt chước.

Chỉ trong chốc lát, sân nhà vốn đông đúc đã chỉ còn lại những mẩu giấy bọc kẹo vương vãi khắp nơi.

Tôn Thị xách con cá ra, thấy nền đất đầy giấy kẹo, lòng bà không khỏi xót xa:

“Không biết tốn bao nhiêu tiền nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vương Thị không nhịn được đáp:

“Cũng chẳng phải tiền của Hòa Bình hay tiền của chị, tốn bao nhiêu thì kệ chứ.”

Tôn Thị lườm bà một cái:

“Kiến Nghiệp cưới Hòa Bình rồi, tiền của nó cũng là tiền của Hòa Bình.”

Vương Thị bật cười:

“Đoạn Kỳ Trí có tiền, nhưng đã mua cá hay gà cho chị bao giờ chưa?”

Tôn Thị nghẹn lại, nhưng vẫn không nhịn được nói:

“Nó rộng rãi thật đấy, nhưng Hòa Bình cũng không nên cứ thế mà mang nó về đây. May mà nó tốt, nếu nó tệ hơn Đoạn Kỳ Trí thì chẳng phải người ta sẽ cười vào mặt chúng ta sao?”

Vương Thị đáp:

“Hòa Bình không ngốc, nếu không tốt thì nó dám từ lò lửa này nhảy vào lò lửa khác sao?”

“Nó cưới vội cũng vì sợ chị lo lắng đủ thứ, khiến Chu Kiến Nghiệp không về quân đội được, một người vào không ra, thì chuyện này lại hỏng mất.”

Hàng xóm phía Đông nhà họ Lâm, sau khi nhận được kẹo đã quay về nhà, không còn đứng đó ngắm Chu Kiến Nghiệp nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0