Trở Về Năm 1985

Gọi Bậy Bạ Gì T...

2024-11-29 00:49:47

Đường đất trong thôn gồ ghề khó đi, Chu Kiến Nghiệp vừa đỗ xe thì mọi người cũng đã tụ tập quanh nhà họ Lâm, khiến ông Lâm và bà Tôn Thị sợ hãi, hai người còn cầm cả xẻng bước ra, thấy Lâm Hòa Bình bình an vô sự, nhưng vẫn đầy lo lắng:

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Hòa Bình kéo tay Chu Kiến Nghiệp lại, chỉ về phía cha mẹ mình:

“Gọi đi!”

Theo quy tắc ở thôn, con rể thường gọi cha mẹ vợ là “bác” và “dì.”

Chu Kiến Nghiệp không phải người ở đây, nếu không tuân theo cũng chẳng ai trách, trên đường anh lại nghe Lâm Hòa Bình nói rằng, Đoạn Kỳ Trí chỉ gọi cha mẹ cô là “bác” và “dì.”

Chu Kiến Nghiệp giơ tay chào theo kiểu quân đội, nói lớn:

“Cha! Mẹ!”

Giọng nói vang dội làm cho cả ông Lâm và bà Tôn Thị đều chóng mặt, khiến Lâm Hòa Bình ngỡ ngàng, còn bà con xung quanh thì sững sờ, đến mức lũ gia súc cũng không dám thở mạnh.

Người đầu tiên phản ứng lại chính là Lâm Hòa Bình, người đã sống qua một kiếp, cô cấu mạnh vào tay Chu Kiến Nghiệp:

“Gọi bậy bạ gì thế?!”

Lực tay của Lâm Hòa Bình không nhỏ, Chu Kiến Nghiệp nhịn đau gỡ tay cô ra, điềm nhiên đáp:

“Cha, mẹ, con là chồng của Hòa Bình, tên là Chu Kiến Nghiệp, hiện con đang đóng quân ở đây…”

“Khoan đã, khoan đã, anh nói gì vậy?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôn Thị vừa hỏi vừa quay sang nhìn con gái, mặt đầy nghi ngờ:

“Tiểu Đoạn đổi tên rồi hả? Sao trông không giống ngày trước?”

“Phụt!”

Người thím thứ hai của Lâm Hòa Bình, thím Vương, khó khăn lắm mới chen vào được, thấy bộ dạng hồn xiêu phách lạc của chị dâu, liền cười phá lên:

“Giống đâu mà giống, đây đâu phải cùng một người. Hòa Bình, rốt cuộc là sao thế? Xem chừng cha cháu sợ quá rồi kìa.”

Ông Lâm chống xẻng đứng thẳng, nhưng khóe miệng run rẩy cho thấy ông cũng không khá hơn vợ mình là bao.

Chu Kiến Nghiệp lên tiếng:

“Để tôi nói rõ. Tôi và Đoạn Kỳ Trí đều là người thủ đô. Đoạn Kỳ Trí không sinh được con, đổ lỗi cho Hòa Bình.”

“Mẹ anh ta cũng không tốt với cô ấy, cuối cùng Hòa Bình ly hôn với Đoạn Kỳ Trí. Vì sợ cha mẹ lo lắng, nên cô ấy không nói cho hai người biết.

“Còn về phần tôi, vợ tôi muốn tôi giải ngũ, tôi không đồng ý nên cô ta đòi ly hôn.”

“Có lẽ là duyên phận, hôm chúng tôi ly hôn, tôi gặp lại Hòa Bình ở cửa cơ quan dân chính. Cả hai đều quen biết từ trước, hiểu rõ tính tình của nhau, công việc của Hòa Bình cũng đã được chuyển về huyện, hôm nay chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn rồi.”

“Đăng ký kết hôn rồi?!”

Mọi người đều không khép nổi miệng trước giọng điệu bình thản của Chu Kiến Nghiệp.

Ông Lâm nghe thấy con gái mình không làm điều gì đáng xấu hổ, lại còn nghe rằng sau này Hòa Bình sẽ ở đây, và cả Chu Kiến Nghiệp cũng ở đây, ông cảm thấy anh còn phù hợp hơn cả Đoạn Kỳ Trí.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0