Trở Về Năm 60: Góa Phụ Tích Trữ Hàng Hóa, Cầm Không Gian Nuôi Con Làm Giàu
Chương 41
2024-10-23 08:17:10
Tuy vậy, đồ tể Trương cũng có nguyên tắc riêng, làm nghề này phải tuân thủ quy tắc: tuyệt đối không được lừa gạt, phải giữ chữ tín!
"Thế này nhé, lần sau cậu gặp cô ta thì dẫn cô ta đến đây! Chúng ta đổi hàng trực tiếp ở đây!" Đồ tể Trương suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Anh Trương, dẫn cô ta đến? Nhỡ như cô ta thật sự gài bẫy thì chúng ta tiêu luôn à!" Hoàng Tam không hiểu cách làm của đồ tể Trương.
"Cậu thì biết cái gì! Đây gọi là giàu sang trong hiểm nguy! Nếu cô ta không có vấn đề, thì bất kể cô ta có đường dây nào, chỉ cần sau này chịu giao dịch với chúng ta, vậy coi như chúng ta có thêm một kênh hàng hóa."
"Hơn nữa, cứ cho là cô ta có vấn đề đi, nhưng nếu cô ta đến giao dịch, lúc bị bắt cũng không thể thiếu phần của cô ta! Đến lúc đó cứ nói là cô ta nhờ tôi mang đồ giúp, bọn tôi là bà con. Không có chứng cứ xác thực, cùng lắm chỉ bị hỏi vài câu, chẳng lẽ lại bắt hết chúng ta?" Đồ tể Trương đã tính kỹ cả hai đường.
"Ôi, anh Trương thật thông minh!" Hoàng Tam nịnh nọt.
"Thôi đi, đừng có ở đây mà ba hoa! Mau mang đồ đến mấy nhà đã đặt hàng trước! Người ta đang nóng lòng lắm rồi! Tôi nói cho cậu biết, làm cái nghề này phải tuân theo quy tắc! Không có quy tắc thì không xong việc đâu!" Đồ tể Trương giục Hoàng Tam.
"Rồi, anh Trương yên tâm, tôi lo hết!" Nói xong, Hoàng Tam mang đồ rời đi.
Cố Niệm hoàn toàn không hay biết rằng mình đã bị người khác để ý tới, cô đang bận rộn tìm đại đội trưởng để bàn bạc về chuyện công điểm của nhà mình.
Cố Niệm cùng bà Trần bàn bạc một hồi, cảm thấy dù thế nào đi nữa thì nhà họ cũng phải làm chút việc gì đó để đổi lấy công điểm. Trước đây còn có trợ cấp từ Trần Thiệu Nham gửi về, dùng tiền trợ cấp mua lương thực từ đội.
Bây giờ Trần Thiệu Nham cả người biệt tăm biệt tích, trợ cấp cũng không còn, chẳng lẽ họ chỉ ngồi chờ gió Tây Bắc thổi qua để no sao? Mặc dù Cố Niệm có không ít vật tư, nhưng nếu thật sự lấy ra mà không có lý do gì, đừng nói người ngoài nghi ngờ, chính bà cụ thông minh trong nhà này cũng sẽ là người đầu tiên thắc mắc!
"Đội trưởng, chú xem nhà chúng con giờ chỉ còn hai người phụ nữ với một đứa trẻ con chẳng biết gì, chú không thể mặc kệ chúng con được! Ít nhất cũng phải sắp xếp cho chúng con công việc nào đó để đổi lấy công điểm chứ!" Cố Niệm vừa nói vừa bày tỏ nỗi khổ với đội trưởng Trần.
"Thế này nhé, lần sau cậu gặp cô ta thì dẫn cô ta đến đây! Chúng ta đổi hàng trực tiếp ở đây!" Đồ tể Trương suy nghĩ một lúc rồi nói.
"Anh Trương, dẫn cô ta đến? Nhỡ như cô ta thật sự gài bẫy thì chúng ta tiêu luôn à!" Hoàng Tam không hiểu cách làm của đồ tể Trương.
"Cậu thì biết cái gì! Đây gọi là giàu sang trong hiểm nguy! Nếu cô ta không có vấn đề, thì bất kể cô ta có đường dây nào, chỉ cần sau này chịu giao dịch với chúng ta, vậy coi như chúng ta có thêm một kênh hàng hóa."
"Hơn nữa, cứ cho là cô ta có vấn đề đi, nhưng nếu cô ta đến giao dịch, lúc bị bắt cũng không thể thiếu phần của cô ta! Đến lúc đó cứ nói là cô ta nhờ tôi mang đồ giúp, bọn tôi là bà con. Không có chứng cứ xác thực, cùng lắm chỉ bị hỏi vài câu, chẳng lẽ lại bắt hết chúng ta?" Đồ tể Trương đã tính kỹ cả hai đường.
"Ôi, anh Trương thật thông minh!" Hoàng Tam nịnh nọt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôi đi, đừng có ở đây mà ba hoa! Mau mang đồ đến mấy nhà đã đặt hàng trước! Người ta đang nóng lòng lắm rồi! Tôi nói cho cậu biết, làm cái nghề này phải tuân theo quy tắc! Không có quy tắc thì không xong việc đâu!" Đồ tể Trương giục Hoàng Tam.
"Rồi, anh Trương yên tâm, tôi lo hết!" Nói xong, Hoàng Tam mang đồ rời đi.
Cố Niệm hoàn toàn không hay biết rằng mình đã bị người khác để ý tới, cô đang bận rộn tìm đại đội trưởng để bàn bạc về chuyện công điểm của nhà mình.
Cố Niệm cùng bà Trần bàn bạc một hồi, cảm thấy dù thế nào đi nữa thì nhà họ cũng phải làm chút việc gì đó để đổi lấy công điểm. Trước đây còn có trợ cấp từ Trần Thiệu Nham gửi về, dùng tiền trợ cấp mua lương thực từ đội.
Bây giờ Trần Thiệu Nham cả người biệt tăm biệt tích, trợ cấp cũng không còn, chẳng lẽ họ chỉ ngồi chờ gió Tây Bắc thổi qua để no sao? Mặc dù Cố Niệm có không ít vật tư, nhưng nếu thật sự lấy ra mà không có lý do gì, đừng nói người ngoài nghi ngờ, chính bà cụ thông minh trong nhà này cũng sẽ là người đầu tiên thắc mắc!
"Đội trưởng, chú xem nhà chúng con giờ chỉ còn hai người phụ nữ với một đứa trẻ con chẳng biết gì, chú không thể mặc kệ chúng con được! Ít nhất cũng phải sắp xếp cho chúng con công việc nào đó để đổi lấy công điểm chứ!" Cố Niệm vừa nói vừa bày tỏ nỗi khổ với đội trưởng Trần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro