Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 10
2024-11-13 22:31:52
Nhưng cô đâu có biết anh giận vì điều gì, lại càng không hiểu tại sao anh vào rồi ra ngoài lại càng giận dữ hơn… Chẳng lẽ là do cô chưa chịu dứt khoát ly hôn? Nhưng cô không muốn đến sống trong khu nhà của thanh niên trí thức và đối mặt với Bạch Thiển Thiển, trước hết vẫn cần tìm một nơi ở ổn định và hiểu rõ tình hình hơn.
Cô nhớ trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng mất khoảng mười ngày, nửa tháng mới ly hôn.
Không phải vì lý do đó chứ? Hay là vì cô không dậy nổi khỏi giường? Nhưng cả người cô đau nhức thế này, Hạ Kiêu là đàn ông, chắc cũng biết mình mạnh tay đến mức nào chứ! Đâu phải ai cũng chịu đựng nổi.
Cô không nói là mình bị anh dày vò đến mức không thể xuống giường suốt một tuần, nhưng ít ra ba ngày không đi làm nổi cũng hợp lý mà? Ít nhất, tân hôn cũng phải có ba ngày nghỉ chứ… Đang định nghĩ lan man tiếp thì cô nghe thấy giọng nói vọng qua từ phòng bên cạnh.
Ngôi nhà gạch đơn sơ, cửa sổ nhỏ lụp xụp, bức tường mỏng nên mọi tiếng nói từ sân bên cạnh nghe rõ mồn một.
Trong sân, có người chào hỏi Bạch Thiển Thiển: “Thiển Thiển, chúng ta đi làm việc đây.
Em vừa từ bệnh viện về, chắc cần nghỉ ngơi thêm chứ?”
Bạch Thiển Thiển tỏ vẻ khó xử: “Em cũng muốn giúp lắm, nhưng bây giờ chắc chỉ làm vướng chân thôi…”
“Em cứ ở lại khu nhà thanh niên để dọn dẹp giúp mọi người là được.”
Cô còn muốn tranh thủ lúc Hạ Kiêu không có ở nhà để gặp Tô Thanh Thanh, đẩy nhanh việc Tô Thanh Thanh ly hôn với Hạ Kiêu, bởi ngày Hạ Kiêu trở về thủ đô cũng không còn xa.
Bản thân cô không muốn tiếp tục phải làm việc dưới nắng nữa, khổ cực đến mức da dẻ thô ráp, đen nhẻm thế này! Nghe thấy giọng nói của Bạch Thiển Thiển, Tô Thanh Thanh giật mình ngồi bật dậy.
Có vẻ như Bạch Thiển Thiển định tìm cô, mà chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Nếu chẳng may Bạch Thiển Thiển vào thì sao? Căn phòng này đâu đâu cũng có dấu vết của Hạ Kiêu, ngay cả trên giường… Cô vội vàng gom chăn và ga trải giường lại, ném hết vào cái thùng nước mà Hạ Kiêu dùng để cô tắm đêm qua.
Tấm vải dày và nặng, chà rửa đã khó, mà lu nước lại không đủ để giặt sạch, còn phải đi lấy thêm nước.
Tô Thanh Thanh đành đứng dậy, tính tạm ngâm đồ trước đã… Cô rửa mặt qua loa, vừa ăn trứng gà với khoai lang, vừa xem xét tài sản mà chủ cũ để lại.
Khi còn ở đại viện Bạch gia, nguyên chủ luôn mê mệt Mạnh Tân Dân.
Nhưng Mạnh Tân Dân không thích Tô Thanh Thanh, thậm chí còn ngại cô tiếp cận quá gần.
Để tránh cô, cũng là để anh trai thuận lợi thăng tiến, hắn đã đăng ký đi nông thôn.
Biết được tin ấy, Tô Thanh Thanh thu xếp đồ đạc, chạy thẳng xuống nông thôn tìm hắn.
Nhưng trớ trêu thay, xuống nông thôn lại gặp Bạch Thiển Thiển, rồi nhờ một sự cố mà họ phát hiện ra, Tô Thanh Thanh hoàn toàn không phải là tiểu thư Bạch gia, người đó chính là Bạch Thiển Thiển.
Tô Thanh Thanh thực ra chỉ là con gái nhà họ Tô, một gia đình làm nông.
Cô ta ôm mộng quay về Bạch gia, cảm thấy nhà họ Tô là gánh nặng, khiến mình mang tiếng xấu, kéo xa khoảng cách với Mạnh Tân Dân.
Cô nhớ trong tiểu thuyết, nguyên chủ cũng mất khoảng mười ngày, nửa tháng mới ly hôn.
Không phải vì lý do đó chứ? Hay là vì cô không dậy nổi khỏi giường? Nhưng cả người cô đau nhức thế này, Hạ Kiêu là đàn ông, chắc cũng biết mình mạnh tay đến mức nào chứ! Đâu phải ai cũng chịu đựng nổi.
Cô không nói là mình bị anh dày vò đến mức không thể xuống giường suốt một tuần, nhưng ít ra ba ngày không đi làm nổi cũng hợp lý mà? Ít nhất, tân hôn cũng phải có ba ngày nghỉ chứ… Đang định nghĩ lan man tiếp thì cô nghe thấy giọng nói vọng qua từ phòng bên cạnh.
Ngôi nhà gạch đơn sơ, cửa sổ nhỏ lụp xụp, bức tường mỏng nên mọi tiếng nói từ sân bên cạnh nghe rõ mồn một.
Trong sân, có người chào hỏi Bạch Thiển Thiển: “Thiển Thiển, chúng ta đi làm việc đây.
Em vừa từ bệnh viện về, chắc cần nghỉ ngơi thêm chứ?”
Bạch Thiển Thiển tỏ vẻ khó xử: “Em cũng muốn giúp lắm, nhưng bây giờ chắc chỉ làm vướng chân thôi…”
“Em cứ ở lại khu nhà thanh niên để dọn dẹp giúp mọi người là được.”
Cô còn muốn tranh thủ lúc Hạ Kiêu không có ở nhà để gặp Tô Thanh Thanh, đẩy nhanh việc Tô Thanh Thanh ly hôn với Hạ Kiêu, bởi ngày Hạ Kiêu trở về thủ đô cũng không còn xa.
Bản thân cô không muốn tiếp tục phải làm việc dưới nắng nữa, khổ cực đến mức da dẻ thô ráp, đen nhẻm thế này! Nghe thấy giọng nói của Bạch Thiển Thiển, Tô Thanh Thanh giật mình ngồi bật dậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có vẻ như Bạch Thiển Thiển định tìm cô, mà chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Nếu chẳng may Bạch Thiển Thiển vào thì sao? Căn phòng này đâu đâu cũng có dấu vết của Hạ Kiêu, ngay cả trên giường… Cô vội vàng gom chăn và ga trải giường lại, ném hết vào cái thùng nước mà Hạ Kiêu dùng để cô tắm đêm qua.
Tấm vải dày và nặng, chà rửa đã khó, mà lu nước lại không đủ để giặt sạch, còn phải đi lấy thêm nước.
Tô Thanh Thanh đành đứng dậy, tính tạm ngâm đồ trước đã… Cô rửa mặt qua loa, vừa ăn trứng gà với khoai lang, vừa xem xét tài sản mà chủ cũ để lại.
Khi còn ở đại viện Bạch gia, nguyên chủ luôn mê mệt Mạnh Tân Dân.
Nhưng Mạnh Tân Dân không thích Tô Thanh Thanh, thậm chí còn ngại cô tiếp cận quá gần.
Để tránh cô, cũng là để anh trai thuận lợi thăng tiến, hắn đã đăng ký đi nông thôn.
Biết được tin ấy, Tô Thanh Thanh thu xếp đồ đạc, chạy thẳng xuống nông thôn tìm hắn.
Nhưng trớ trêu thay, xuống nông thôn lại gặp Bạch Thiển Thiển, rồi nhờ một sự cố mà họ phát hiện ra, Tô Thanh Thanh hoàn toàn không phải là tiểu thư Bạch gia, người đó chính là Bạch Thiển Thiển.
Tô Thanh Thanh thực ra chỉ là con gái nhà họ Tô, một gia đình làm nông.
Cô ta ôm mộng quay về Bạch gia, cảm thấy nhà họ Tô là gánh nặng, khiến mình mang tiếng xấu, kéo xa khoảng cách với Mạnh Tân Dân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro