Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 15
2024-11-16 11:30:46
Nếu không, hộ khẩu làm sao chuyển đi được?”
Tô Thanh Thanh nghe thế cũng nghĩ rằng tương lai mình vừa tìm được hướng đi, nhưng lại không hề tin tưởng chuyện Bạch Thiển Thiển sẽ giúp cô lo hộ khẩu.
Cô thừa hiểu, Bạch Thiển Thiển không phải người tốt đẹp gì.
Nhưng đúng là vấn đề hộ khẩu và lý lịch là điều cần giải quyết.
Nếu lý lịch có vấn đề, dù điểm thi đại học của cô có cao, cũng khó có trường nào chấp nhận.
Vậy liệu có phải cô vẫn chưa nên vội ly hôn? Hạ Kiêu là người lính xuất ngũ vì chấn thương, trở về như một anh hùng, đi theo anh ấy, lý lịch của cô chắc chắn sẽ tốt hơn.
Dù sao, cô cũng cần chờ giấy báo trúng tuyển về, hoặc ít nhất là nhập học xong.
Nhưng, làm sao để nói chuyện này với Hạ Kiêu đây? Mới hôm nay thôi, cô vừa bảo sẽ không dựa dẫm vào anh, giờ lại nghĩ đến việc nhờ anh hỗ trợ… Vừa nghĩ vậy, Tô Thanh Thanh đã chẳng còn chút hứng thú tiếp chuyện Bạch Thiển Thiển, liền nói vài câu muốn suy nghĩ thêm rồi đuổi khéo cô ta đi.
Bạch Thiển Thiển cứ ngỡ Tô Thanh Thanh thực sự đã bị lời mình thuyết phục, mỉm cười nói thêm: “Thanh Thanh, nếu cần sách giáo khoa hay tài liệu ôn tập, cứ tìm tôi.
Tôi sẽ giúp cô ôn tập…”
Khi bước ra khỏi sân, thấy Tô Thanh Thanh quay lại phòng bếp, Bạch Thiển Thiển cũng chẳng bận tâm, chỉ cúi đầu suy tính.
Cô trở về muộn quá, dù ngày đêm ôn luyện sách giáo khoa, e rằng vẫn không thể đỗ đại học.
Đợi thi xong, có khi Hạ Kiêu đã phải trở về thủ đô.
Nhưng biết đâu… nếu Tô Thanh Thanh đỗ đại học… Dù sao thì cũng còn sớm, Tô Thanh Thanh vẫn chưa chắc đỗ được đâu.
Tô Thanh Thanh không hay biết Bạch Thiển Thiển đang tính toán điều gì, cô lúc này cũng có kế hoạch riêng của mình.
Đó là phải nấu món gì đó thật ngon cho Hạ Kiêu, để lấy lòng anh một chút! Trước khi xuyên qua đây, Tô Thanh Thanh là chủ một tiệm ăn gia đình khá nổi tiếng, ngoài ra cô còn mở một trung tâm dưỡng sinh và làm đẹp từ các sản phẩm tự nhiên.
Bố mẹ ly hôn rồi tái hôn, cô lớn lên với ông bà ngoại từ nhỏ.
Nhờ giác quan nhạy bén, nhất là với hương vị và nấu nướng, cô có một thiên phú đáng kể trong ẩm thực.
Tay nghề gia truyền của ông ngoại được cô phát huy thành công, biến tiệm ăn gia đình thành một nơi ăn nên làm ra.
Người ta vẫn nói muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải nắm được dạ dày của họ.
Tô Thanh Thanh không định trở thành bà chủ gia đình phục vụ đàn ông, nhưng để lấy lòng một người đàn ông quyền lực tương lai, mượn danh nghĩa để đi thi đại học, thì cô vẫn sẵn lòng.
Chỉ là… Hạ Kiêu dường như thật sự rất nghèo… Lục tung cả bếp, cô chẳng thấy được chút lương thực nào đáng giá.
Cô đành tìm trong đồ đạc của mình, thấy một ít gạo kê và vài quả táo đỏ nhà họ Tô gửi tới hôm cô kết hôn.
Nghĩ đến nhà họ Tô, thần sắc Tô Thanh Thanh khẽ thay đổi.
Đến ba ngày sau khi cưới, chắc cô sẽ nắm rõ tình hình xung quanh và nên về nhà họ Tô một chuyến.
Không nghĩ ngợi thêm, giữa cái nắng nóng khó chịu của cuối thu, cô quyết định làm món bánh lạnh.
Gạo kê và gạo nếp sau khi ngâm được cho vào hấp.
Tô Thanh Thanh nghe thế cũng nghĩ rằng tương lai mình vừa tìm được hướng đi, nhưng lại không hề tin tưởng chuyện Bạch Thiển Thiển sẽ giúp cô lo hộ khẩu.
Cô thừa hiểu, Bạch Thiển Thiển không phải người tốt đẹp gì.
Nhưng đúng là vấn đề hộ khẩu và lý lịch là điều cần giải quyết.
Nếu lý lịch có vấn đề, dù điểm thi đại học của cô có cao, cũng khó có trường nào chấp nhận.
Vậy liệu có phải cô vẫn chưa nên vội ly hôn? Hạ Kiêu là người lính xuất ngũ vì chấn thương, trở về như một anh hùng, đi theo anh ấy, lý lịch của cô chắc chắn sẽ tốt hơn.
Dù sao, cô cũng cần chờ giấy báo trúng tuyển về, hoặc ít nhất là nhập học xong.
Nhưng, làm sao để nói chuyện này với Hạ Kiêu đây? Mới hôm nay thôi, cô vừa bảo sẽ không dựa dẫm vào anh, giờ lại nghĩ đến việc nhờ anh hỗ trợ… Vừa nghĩ vậy, Tô Thanh Thanh đã chẳng còn chút hứng thú tiếp chuyện Bạch Thiển Thiển, liền nói vài câu muốn suy nghĩ thêm rồi đuổi khéo cô ta đi.
Bạch Thiển Thiển cứ ngỡ Tô Thanh Thanh thực sự đã bị lời mình thuyết phục, mỉm cười nói thêm: “Thanh Thanh, nếu cần sách giáo khoa hay tài liệu ôn tập, cứ tìm tôi.
Tôi sẽ giúp cô ôn tập…”
Khi bước ra khỏi sân, thấy Tô Thanh Thanh quay lại phòng bếp, Bạch Thiển Thiển cũng chẳng bận tâm, chỉ cúi đầu suy tính.
Cô trở về muộn quá, dù ngày đêm ôn luyện sách giáo khoa, e rằng vẫn không thể đỗ đại học.
Đợi thi xong, có khi Hạ Kiêu đã phải trở về thủ đô.
Nhưng biết đâu… nếu Tô Thanh Thanh đỗ đại học… Dù sao thì cũng còn sớm, Tô Thanh Thanh vẫn chưa chắc đỗ được đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh không hay biết Bạch Thiển Thiển đang tính toán điều gì, cô lúc này cũng có kế hoạch riêng của mình.
Đó là phải nấu món gì đó thật ngon cho Hạ Kiêu, để lấy lòng anh một chút! Trước khi xuyên qua đây, Tô Thanh Thanh là chủ một tiệm ăn gia đình khá nổi tiếng, ngoài ra cô còn mở một trung tâm dưỡng sinh và làm đẹp từ các sản phẩm tự nhiên.
Bố mẹ ly hôn rồi tái hôn, cô lớn lên với ông bà ngoại từ nhỏ.
Nhờ giác quan nhạy bén, nhất là với hương vị và nấu nướng, cô có một thiên phú đáng kể trong ẩm thực.
Tay nghề gia truyền của ông ngoại được cô phát huy thành công, biến tiệm ăn gia đình thành một nơi ăn nên làm ra.
Người ta vẫn nói muốn chiếm được trái tim đàn ông thì phải nắm được dạ dày của họ.
Tô Thanh Thanh không định trở thành bà chủ gia đình phục vụ đàn ông, nhưng để lấy lòng một người đàn ông quyền lực tương lai, mượn danh nghĩa để đi thi đại học, thì cô vẫn sẵn lòng.
Chỉ là… Hạ Kiêu dường như thật sự rất nghèo… Lục tung cả bếp, cô chẳng thấy được chút lương thực nào đáng giá.
Cô đành tìm trong đồ đạc của mình, thấy một ít gạo kê và vài quả táo đỏ nhà họ Tô gửi tới hôm cô kết hôn.
Nghĩ đến nhà họ Tô, thần sắc Tô Thanh Thanh khẽ thay đổi.
Đến ba ngày sau khi cưới, chắc cô sẽ nắm rõ tình hình xung quanh và nên về nhà họ Tô một chuyến.
Không nghĩ ngợi thêm, giữa cái nắng nóng khó chịu của cuối thu, cô quyết định làm món bánh lạnh.
Gạo kê và gạo nếp sau khi ngâm được cho vào hấp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro