Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 50
2024-11-13 22:31:52
Thế là cô tiếp tục tự nhiên đặt tay lên cánh tay Hạ Kiêu, xử lý nốt bên chân còn lại.
Nhìn thấy không khí giữa Hạ Kiêu và Tô Thanh Thanh, Bạch Thiển Thiển vừa kinh ngạc vừa tức giận, hơi thở cũng có phần gấp gáp.
Không chỉ thái độ của Tô Thanh Thanh với Mạnh Tân Dân đã thay đổi rõ rệt, mà ngay cả Hạ Kiêu cũng dường như quan tâm đến cô ấy hơn… Một người như Hạ Kiêu – cao ngạo, lạnh lùng – lại có thể vì Tô Thanh Thanh mà mua tất, sẵn sàng chìa tay để cô tựa vào… Cảm giác bất an càng lớn dần, không kìm được, Bạch Thiển Thiển lớn tiếng gọi, “Tô Thanh Thanh!”
“Tô Thanh Thanh, cô như vậy thật không biết ngại sao?”
Cô ta đến mức không kiềm chế nổi, trực tiếp gọi cả họ tên.
Tô Thanh Thanh đang xỏ giày, bất ngờ quay đầu, suýt nữa trượt chân ngã.
Hạ Kiêu theo bản năng vòng tay qua eo cô, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay.
Cảnh tượng đó khiến Bạch Thiển Thiển càng thêm nóng ruột.
Tô Thanh Thanh cũng phát bực vì cô ta, suýt nữa ngã nhào vì cô ta hét lớn.
Ngã thì cũng chẳng sao, nhưng tư thế ấy thật chẳng đẹp mắt chút nào! Trước mặt kẻ khó ưa như vậy mà cô lại ngã xấu xí thì đúng là ba ngày cũng chẳng ăn ngon nổi.
“Cô có tật gì không đấy? Chưa thấy ai đi tất bao giờ à?”
Bạch Thiển Thiển sượng người, nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía mình, cô mới nhận ra mình vừa rồi quá mức kích động.
Bạch Thiển Thiển nắm chặt tay, nhìn Tô Thanh Thanh nói, “Ý tôi là… Thanh Thanh, trước mặt mọi người mà cô và Hạ Kiêu như vậy…”
“Có phải là không phù hợp lắm không?”
Cô ta còn cố ý dùng ánh mắt ra hiệu về phía Mạnh Tân Dân.
Tô Thanh Thanh thật sự không để tâm đến Mạnh Tân Dân sao? Ngay trước mặt anh ta mà lại thân mật với Hạ Kiêu thế này! Tô Thanh Thanh:? Thân mật? Chỉ vậy thôi à? Một chút chạm vào khi xỏ tất cũng đủ để làm ô uế “nam thần”
của cô ta sao? Chưa kịp đáp lại, một nữ thanh niên trí thức khác đứng gần đó đã không nhịn được mà bật cười, “Bạch Thiển Thiển, chẳng nghe Tô Thanh Thanh đã nói sao? Ai cần cô xen vào chuyện của người khác?”
“Cô ấy với Hạ Kiêu là vợ chồng, họ làm gì cũng là chuyện của họ.”
“Còn cô thì sao? Trước đây, Tô Thanh Thanh thích Mạnh Tân Dân thì cô chăm chăm lo lắng cho Mạnh Tân Dân.
Giờ thì là gì đây? Lại để mắt đến người khác rồi à…”
Mặt Mạnh Tân Dân thoáng biến sắc, còn Bạch Thiển Thiển thì gần như hét lên, “Đảng Tiểu Hồng!”
“Cô đừng có nói linh tinh!”
Đảng Tiểu Hồng nhếch môi cười, “Tôi nói linh tinh à, thế sao cô căng thẳng thế?”
Bạch Thiển Thiển suýt nữa nghẹn họng.
Cô không hiểu nổi Đảng Tiểu Hồng nhảy vào đây làm gì! Tô Thanh Thanh nhìn sang Đảng Tiểu Hồng, với mái tóc ngắn gọn gàng, vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát.
Khi thấy Tô Thanh Thanh nhìn qua, Đảng Tiểu Hồng cũng nhìn lại cô một cái.
Cô nhớ Đảng Tiểu Hồng cũng từ thành phố xuống đây, còn xuống trước họ một năm.
Gia đình cô ấy hình như còn có người trong quân đội, nên chẳng sợ nhà họ Bạch.
Tính cách cô ấy thẳng thắn, mạnh mẽ, trước đây nhìn nguyên chủ cũng chẳng ưa, thậm chí hễ gặp là hằn học ra mặt.
Nhìn thấy không khí giữa Hạ Kiêu và Tô Thanh Thanh, Bạch Thiển Thiển vừa kinh ngạc vừa tức giận, hơi thở cũng có phần gấp gáp.
Không chỉ thái độ của Tô Thanh Thanh với Mạnh Tân Dân đã thay đổi rõ rệt, mà ngay cả Hạ Kiêu cũng dường như quan tâm đến cô ấy hơn… Một người như Hạ Kiêu – cao ngạo, lạnh lùng – lại có thể vì Tô Thanh Thanh mà mua tất, sẵn sàng chìa tay để cô tựa vào… Cảm giác bất an càng lớn dần, không kìm được, Bạch Thiển Thiển lớn tiếng gọi, “Tô Thanh Thanh!”
“Tô Thanh Thanh, cô như vậy thật không biết ngại sao?”
Cô ta đến mức không kiềm chế nổi, trực tiếp gọi cả họ tên.
Tô Thanh Thanh đang xỏ giày, bất ngờ quay đầu, suýt nữa trượt chân ngã.
Hạ Kiêu theo bản năng vòng tay qua eo cô, đỡ cô đứng vững rồi mới buông tay.
Cảnh tượng đó khiến Bạch Thiển Thiển càng thêm nóng ruột.
Tô Thanh Thanh cũng phát bực vì cô ta, suýt nữa ngã nhào vì cô ta hét lớn.
Ngã thì cũng chẳng sao, nhưng tư thế ấy thật chẳng đẹp mắt chút nào! Trước mặt kẻ khó ưa như vậy mà cô lại ngã xấu xí thì đúng là ba ngày cũng chẳng ăn ngon nổi.
“Cô có tật gì không đấy? Chưa thấy ai đi tất bao giờ à?”
Bạch Thiển Thiển sượng người, nhận ra ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía mình, cô mới nhận ra mình vừa rồi quá mức kích động.
Bạch Thiển Thiển nắm chặt tay, nhìn Tô Thanh Thanh nói, “Ý tôi là… Thanh Thanh, trước mặt mọi người mà cô và Hạ Kiêu như vậy…”
“Có phải là không phù hợp lắm không?”
Cô ta còn cố ý dùng ánh mắt ra hiệu về phía Mạnh Tân Dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Thanh Thanh thật sự không để tâm đến Mạnh Tân Dân sao? Ngay trước mặt anh ta mà lại thân mật với Hạ Kiêu thế này! Tô Thanh Thanh:? Thân mật? Chỉ vậy thôi à? Một chút chạm vào khi xỏ tất cũng đủ để làm ô uế “nam thần”
của cô ta sao? Chưa kịp đáp lại, một nữ thanh niên trí thức khác đứng gần đó đã không nhịn được mà bật cười, “Bạch Thiển Thiển, chẳng nghe Tô Thanh Thanh đã nói sao? Ai cần cô xen vào chuyện của người khác?”
“Cô ấy với Hạ Kiêu là vợ chồng, họ làm gì cũng là chuyện của họ.”
“Còn cô thì sao? Trước đây, Tô Thanh Thanh thích Mạnh Tân Dân thì cô chăm chăm lo lắng cho Mạnh Tân Dân.
Giờ thì là gì đây? Lại để mắt đến người khác rồi à…”
Mặt Mạnh Tân Dân thoáng biến sắc, còn Bạch Thiển Thiển thì gần như hét lên, “Đảng Tiểu Hồng!”
“Cô đừng có nói linh tinh!”
Đảng Tiểu Hồng nhếch môi cười, “Tôi nói linh tinh à, thế sao cô căng thẳng thế?”
Bạch Thiển Thiển suýt nữa nghẹn họng.
Cô không hiểu nổi Đảng Tiểu Hồng nhảy vào đây làm gì! Tô Thanh Thanh nhìn sang Đảng Tiểu Hồng, với mái tóc ngắn gọn gàng, vừa nhanh nhẹn lại dứt khoát.
Khi thấy Tô Thanh Thanh nhìn qua, Đảng Tiểu Hồng cũng nhìn lại cô một cái.
Cô nhớ Đảng Tiểu Hồng cũng từ thành phố xuống đây, còn xuống trước họ một năm.
Gia đình cô ấy hình như còn có người trong quân đội, nên chẳng sợ nhà họ Bạch.
Tính cách cô ấy thẳng thắn, mạnh mẽ, trước đây nhìn nguyên chủ cũng chẳng ưa, thậm chí hễ gặp là hằn học ra mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro