Trở Về Những Năm 70: Tiểu Thư Giả Được Chàng Trai Thô Kệch Cưng Chiều
Chương 7
2024-11-13 22:31:52
Người nọ không biết điều, tiếp tục nói: “Anh Kiêu, đừng giận, ai cũng biết cô ta gả cho anh là vì mục đích gì!”
“Cô ta luôn xem Mạnh Tân Dân là tất cả, hôm qua cưới anh rồi, nhưng lại uống say đi tìm Mạnh Tân Dân.
Trước mặt cả đội còn tuyên bố…”
“Chờ cô ta quậy đủ rồi, chắc chắn sẽ ly hôn để tìm đến Mạnh Tân Dân.”
Nghe nhắc đến việc tối qua cô uống rượu, Hạ Kiêu bất giác nhớ lại ánh mắt đong đầy men say của Tô Thanh Thanh khi nhìn anh, rồi nhớ đến sự chủ động của cô đêm qua… Trong lòng Hạ Kiêu có chút xao động, nhưng nghe những lời nói sau đó của họ, anh cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người.
Nghĩ đến cái tát buổi sáng bị cô đập vào tay mình, Hạ Kiêu mím môi lại, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Trong phòng, Tô Thanh Thanh dựng tai nghe ngóng, không hiểu sao ngay khoảnh khắc ấy, sống lưng cô bỗng lạnh toát.
Bên ngoài, Bạch Thiển Thiển thấy ánh mắt của Hạ Kiêu dần lạnh như nước, rõ ràng là giận đến cực độ, khóe miệng cô ta không kìm được mà cong lên.
Hạ Kiêu chắc hẳn đã chán ghét Tô Thanh Thanh đến cùng cực rồi.
Bây giờ, anh ta chỉ đang làm vì mặt mũi nhà họ Tô và vì trách nhiệm mà thôi.
Cô ta bước lại gần Hạ Kiêu, giọng ngọt ngào: “Hạ Kiêu…”
“Thanh Thanh chỉ là quá ngây thơ, suy nghĩ đơn giản, hay xúc động.
Cô ấy chắc chắn không muốn gây phiền phức cho anh… Để em khuyên cô ấy giúp anh nhé.”
Hạ Kiêu nhìn cô ta một cách lạnh nhạt.
Khuyên gì cơ? Khuyên Tô Thanh Thanh ly hôn với anh sao? Anh chẳng có mối quan hệ gì thân thiết với Bạch Thiển Thiển, và giữa cô ta và Tô Thanh Thanh luôn tồn tại sự đối đầu ngấm ngầm.
Anh cũng không rõ tại sao Bạch Thiển Thiển lại xen vào chuyện này.
Nhưng anh biết rõ, từ đầu Tô Thanh Thanh chẳng hề muốn kết hôn với mình thật lòng.
Nghĩ đến việc cô lấy anh, chỉ vì muốn tiếng động từ phòng mình đến tai Mạnh Tân Dân nhà đối diện, khiến anh cảm thấy như bị xúc phạm.
Nghĩ đến cảnh âm thanh thân mật của hai người bị kẻ khác nghe thấy, sắc mặt Hạ Kiêu càng lúc càng tối sầm lại.
Bạch Thiển Thiển vừa thấy biểu cảm chán ghét của Hạ Kiêu với Tô Thanh Thanh, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, cô ta quay người tiến lại gần cửa: “Thanh Thanh, cô ở trong đó không?”
Cô ta nói rồi định đẩy cửa bước vào.
Lạ thật, hôm nay Tô Thanh Thanh im lặng khác thường, từ đầu đến giờ chưa xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Kiêu như không suy nghĩ gì, lập tức nắm lấy tay Bạch Thiển Thiển, đẩy cô ta ra xa khỏi cửa.
Giờ này, có lẽ Tô Thanh Thanh vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề… Làn da trắng nõn của cô còn vương những vết đỏ do anh để lại, anh không muốn để bất kỳ ai khác nhìn thấy.
Bạch Thiển Thiển loạng choạng, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Hạ Kiêu…”
“Em chỉ muốn giúp anh khuyên nhủ Tô Thanh Thanh một chút thôi, không muốn để cô ấy kéo dài làm mất thời gian của anh.
Em không có ý gì khác.”
Cô và Hạ Kiêu sống chung làng, lại từng được gia đình Tô nhận nuôi, xem như đã quen biết hơn mười năm.
Tính tình Hạ Kiêu tuy lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người động tay với phụ nữ, nhất là với cô.
“Cô ta luôn xem Mạnh Tân Dân là tất cả, hôm qua cưới anh rồi, nhưng lại uống say đi tìm Mạnh Tân Dân.
Trước mặt cả đội còn tuyên bố…”
“Chờ cô ta quậy đủ rồi, chắc chắn sẽ ly hôn để tìm đến Mạnh Tân Dân.”
Nghe nhắc đến việc tối qua cô uống rượu, Hạ Kiêu bất giác nhớ lại ánh mắt đong đầy men say của Tô Thanh Thanh khi nhìn anh, rồi nhớ đến sự chủ động của cô đêm qua… Trong lòng Hạ Kiêu có chút xao động, nhưng nghe những lời nói sau đó của họ, anh cảm giác như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người.
Nghĩ đến cái tát buổi sáng bị cô đập vào tay mình, Hạ Kiêu mím môi lại, ánh mắt hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Trong phòng, Tô Thanh Thanh dựng tai nghe ngóng, không hiểu sao ngay khoảnh khắc ấy, sống lưng cô bỗng lạnh toát.
Bên ngoài, Bạch Thiển Thiển thấy ánh mắt của Hạ Kiêu dần lạnh như nước, rõ ràng là giận đến cực độ, khóe miệng cô ta không kìm được mà cong lên.
Hạ Kiêu chắc hẳn đã chán ghét Tô Thanh Thanh đến cùng cực rồi.
Bây giờ, anh ta chỉ đang làm vì mặt mũi nhà họ Tô và vì trách nhiệm mà thôi.
Cô ta bước lại gần Hạ Kiêu, giọng ngọt ngào: “Hạ Kiêu…”
“Thanh Thanh chỉ là quá ngây thơ, suy nghĩ đơn giản, hay xúc động.
Cô ấy chắc chắn không muốn gây phiền phức cho anh… Để em khuyên cô ấy giúp anh nhé.”
Hạ Kiêu nhìn cô ta một cách lạnh nhạt.
Khuyên gì cơ? Khuyên Tô Thanh Thanh ly hôn với anh sao? Anh chẳng có mối quan hệ gì thân thiết với Bạch Thiển Thiển, và giữa cô ta và Tô Thanh Thanh luôn tồn tại sự đối đầu ngấm ngầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh cũng không rõ tại sao Bạch Thiển Thiển lại xen vào chuyện này.
Nhưng anh biết rõ, từ đầu Tô Thanh Thanh chẳng hề muốn kết hôn với mình thật lòng.
Nghĩ đến việc cô lấy anh, chỉ vì muốn tiếng động từ phòng mình đến tai Mạnh Tân Dân nhà đối diện, khiến anh cảm thấy như bị xúc phạm.
Nghĩ đến cảnh âm thanh thân mật của hai người bị kẻ khác nghe thấy, sắc mặt Hạ Kiêu càng lúc càng tối sầm lại.
Bạch Thiển Thiển vừa thấy biểu cảm chán ghét của Hạ Kiêu với Tô Thanh Thanh, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, cô ta quay người tiến lại gần cửa: “Thanh Thanh, cô ở trong đó không?”
Cô ta nói rồi định đẩy cửa bước vào.
Lạ thật, hôm nay Tô Thanh Thanh im lặng khác thường, từ đầu đến giờ chưa xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc ấy, Hạ Kiêu như không suy nghĩ gì, lập tức nắm lấy tay Bạch Thiển Thiển, đẩy cô ta ra xa khỏi cửa.
Giờ này, có lẽ Tô Thanh Thanh vẫn chưa mặc quần áo chỉnh tề… Làn da trắng nõn của cô còn vương những vết đỏ do anh để lại, anh không muốn để bất kỳ ai khác nhìn thấy.
Bạch Thiển Thiển loạng choạng, trên mặt hiện rõ vẻ ngạc nhiên: “Hạ Kiêu…”
“Em chỉ muốn giúp anh khuyên nhủ Tô Thanh Thanh một chút thôi, không muốn để cô ấy kéo dài làm mất thời gian của anh.
Em không có ý gì khác.”
Cô và Hạ Kiêu sống chung làng, lại từng được gia đình Tô nhận nuôi, xem như đã quen biết hơn mười năm.
Tính tình Hạ Kiêu tuy lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người động tay với phụ nữ, nhất là với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro