Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Bừng Tỉnh
Nam Phi Nhất Khách
2024-10-25 14:02:00
Nói rồi, lại nhìn về phía người đàn ông nhà mình: “Anh cũng vậy, so đo với con làm gì, đánh nó khóc, người đau lòng chẳng phải lại là anh saoo?”
Lâm Thanh Sơn: “...”
Anh thương chính là Xú Đản giống vợ.
Thằng bé Cẩu Đản giống hệt mình này, một ngày anh có thể đánh ba trận được.
Cẩu Đản nhìn thấy cha mình bị dạy dỗ, cười trộm ra tiếng, cũng học tập mẹ mình.
Trưa hôm đó.
Làm chút công việc, người nhà họ Lâm bắt đầu vó ngựa không ngừng đi về nhà.
Người cùng thôn nhìn người nhà họ Lâm như bị chó rượt, hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do.
“Nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì sao? Sao mà đi nhanh như vậy?”
“Chẳng lẽ sắp ăn thịt? Bằng không sao lại tích cực như vậy?”
“Bà suy nghĩ nhiều quá rồi, trừ bỏ người trong thành có thể ăn mấy miếng thịt, mấy người đào đất như chúng ta… nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Nói đến người thành phố, nhà họ Lưu kia chẳng phải là sắp lên làm công nhân chính thức ư? Cũng không biết hiện tại thế nào rồi.”
“Mặc kệ người ta như thế nào, cho dù không được lên chính thức, người ta có làm công nhân thời vụ cũng vẫn mạnh hơn chúng ta mà thôi.”
“Nói cũng đúng…”
….
Nhà họ Lâm mắt điếc tai ngơ với mấy lời bàn tán của người trong thôn, bị nhắc nhiều hai câu thì làm sao chứ?
Ăn thịt là quan trọng nhất.
Lý Tú Lệ chịu sự chờ mong của cả nhà, rửa tay đi vào trong bếp.
Con gà này không nhỏ chút nào, bà tính toán làm gà rừng hầm khoai tây.
Lúc này gia vị cũng không nhiều, nấu cơm là chuyện khảo nghiệm kĩ thuật nhất.
Lý Tú Lệ nấu cơm mười mấy hai mươi năm nên tay nghề còn tính là không tồi.
Hôm nay khó có được bữa ăn ngon, bà không tiếc bỏ dầu như bình thường, bữa cơm này luôn vung tay quá trán mà làm.
Lý Tú Lệ bảo Lâm Thanh Mộc băm gà rừng thành miếng từ trước, đùng nước trong rửa qua một lần.
Lại dùng nước sôi trần qua rồi mới vớt ra.
Phân phó mọi người đem khoai tây đi gọt, cắt thành từng miếng vừa ăn.
“Đường Đường, cho lửa lớn một chút!” Lý Tú Lệ nói với Lâm Đường đang nhóm lửa.
Nói rồi thì cho mỡ heo vào trong nồi đun nóng lên.
Lấy ra đường trắng để đáy hòm trong nhà, nấu thành nước màu.
Sau đó bỏ thịt gà rừng vào trong nồi xào cho lên màu.
Sau đó cho nước vào làm canh, bỏ thêm hành thái, lát gừng, hoa tiêu và gia vị vào.
Hỏa rất vượng, không bao lâu bắt đầu sôi lên.
Có mùi hương thơm nức chậm rãi bay ra từ trong nồi.
Chút khói kia mang theo mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi, trải rộng toàn bộ nhà bếp.
Lý Tú Lệ sợ mùi hương bay ra ngoài chọc phải tai họa, nên đã đóng cửa sổ tới kín mít từ trước.
Này nếu là thịt nhà mình mua còn dễ nói.
Nhưng đây là nhặt được từ trong núi.
Không để người khác nhớ thương, ăn thịt dấu diếm mới là cách làm của người thông minh.
Nếu thật sự bị người ta phát hiện thì cùng lắm là bịa ra một câu chuyện.
Sau khi nấu sôi thì dùng lửa nhỏ om khoảng nửa tiếng.
Lý Tú Lệ mở nắp nồi ra, thả khoai tây vào trong .
Vừa mới mở vung ra, mùi hương kia tỏa ra lại khiến mọi người càng thèm thuồng hơn!
Ngay cả Ninh Hân Nhu xưa nay luôn bình tĩnh khắc chế, cũng không nhịn nổi nuốt nước bọt.
Thơm quá!
Thèm quá!
“Mẹ ơi, thơm quá đi.”
Lâm Đường ngồi ở trước bếp, ngẩng đầu nhìn mẹ mình đang bận việc, nuốt một ngụm nước miếng.
Nói thật, chính bản thân cô cũng không nghĩ tới mình sẽ thèm như vậy.
Bụng đói, thật sự không phải là cô không có tiền đồ.
Lý Tú Lệ nhìn cô con gái nhỏ bé ngồi ở trên băng ghế, gương mặt che kín phong sương tràn đâyỳ ý cười.
“Đường Đường chờ một chút, chờ khoảng mười phút nữa là được rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ cho con gái mẹ ăn đùi gà.”
Lâm Đường nghe bà dỗ mình như dỗ trẻ con, gương mặt đẹp đẽ trắng nõn hơi nóng lên.
“Mẹ, đùi gà cứ để cho mấy đứa Cẩu Đản đi, con ăn cánh gà là được, con thích ăn.”
Từng có thời gian thần kì kia, càng chịu không ít khổ cực.
Lâm Đường cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ làm nũng nữa.
Không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi hơn hai ngày.
Dưới sự quan tâm sủng ái của cha mẹ và các anh trai, lại biến thành cô gái nhu mềm tên Lâm Đường kia.
Lúc này cô mới bừng tỉnh —
Mặc kệ là đã bao nhiêu tuổi. Cũng mặc kệ đã từng trải qua những chuyện gì.
Lâm Thanh Sơn: “...”
Anh thương chính là Xú Đản giống vợ.
Thằng bé Cẩu Đản giống hệt mình này, một ngày anh có thể đánh ba trận được.
Cẩu Đản nhìn thấy cha mình bị dạy dỗ, cười trộm ra tiếng, cũng học tập mẹ mình.
Trưa hôm đó.
Làm chút công việc, người nhà họ Lâm bắt đầu vó ngựa không ngừng đi về nhà.
Người cùng thôn nhìn người nhà họ Lâm như bị chó rượt, hai mặt nhìn nhau, không rõ nguyên do.
“Nhà họ Lâm xảy ra chuyện gì sao? Sao mà đi nhanh như vậy?”
“Chẳng lẽ sắp ăn thịt? Bằng không sao lại tích cực như vậy?”
“Bà suy nghĩ nhiều quá rồi, trừ bỏ người trong thành có thể ăn mấy miếng thịt, mấy người đào đất như chúng ta… nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Nói đến người thành phố, nhà họ Lưu kia chẳng phải là sắp lên làm công nhân chính thức ư? Cũng không biết hiện tại thế nào rồi.”
“Mặc kệ người ta như thế nào, cho dù không được lên chính thức, người ta có làm công nhân thời vụ cũng vẫn mạnh hơn chúng ta mà thôi.”
“Nói cũng đúng…”
….
Nhà họ Lâm mắt điếc tai ngơ với mấy lời bàn tán của người trong thôn, bị nhắc nhiều hai câu thì làm sao chứ?
Ăn thịt là quan trọng nhất.
Lý Tú Lệ chịu sự chờ mong của cả nhà, rửa tay đi vào trong bếp.
Con gà này không nhỏ chút nào, bà tính toán làm gà rừng hầm khoai tây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này gia vị cũng không nhiều, nấu cơm là chuyện khảo nghiệm kĩ thuật nhất.
Lý Tú Lệ nấu cơm mười mấy hai mươi năm nên tay nghề còn tính là không tồi.
Hôm nay khó có được bữa ăn ngon, bà không tiếc bỏ dầu như bình thường, bữa cơm này luôn vung tay quá trán mà làm.
Lý Tú Lệ bảo Lâm Thanh Mộc băm gà rừng thành miếng từ trước, đùng nước trong rửa qua một lần.
Lại dùng nước sôi trần qua rồi mới vớt ra.
Phân phó mọi người đem khoai tây đi gọt, cắt thành từng miếng vừa ăn.
“Đường Đường, cho lửa lớn một chút!” Lý Tú Lệ nói với Lâm Đường đang nhóm lửa.
Nói rồi thì cho mỡ heo vào trong nồi đun nóng lên.
Lấy ra đường trắng để đáy hòm trong nhà, nấu thành nước màu.
Sau đó bỏ thịt gà rừng vào trong nồi xào cho lên màu.
Sau đó cho nước vào làm canh, bỏ thêm hành thái, lát gừng, hoa tiêu và gia vị vào.
Hỏa rất vượng, không bao lâu bắt đầu sôi lên.
Có mùi hương thơm nức chậm rãi bay ra từ trong nồi.
Chút khói kia mang theo mùi hương khiến người ta thèm nhỏ dãi, trải rộng toàn bộ nhà bếp.
Lý Tú Lệ sợ mùi hương bay ra ngoài chọc phải tai họa, nên đã đóng cửa sổ tới kín mít từ trước.
Này nếu là thịt nhà mình mua còn dễ nói.
Nhưng đây là nhặt được từ trong núi.
Không để người khác nhớ thương, ăn thịt dấu diếm mới là cách làm của người thông minh.
Nếu thật sự bị người ta phát hiện thì cùng lắm là bịa ra một câu chuyện.
Sau khi nấu sôi thì dùng lửa nhỏ om khoảng nửa tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tú Lệ mở nắp nồi ra, thả khoai tây vào trong .
Vừa mới mở vung ra, mùi hương kia tỏa ra lại khiến mọi người càng thèm thuồng hơn!
Ngay cả Ninh Hân Nhu xưa nay luôn bình tĩnh khắc chế, cũng không nhịn nổi nuốt nước bọt.
Thơm quá!
Thèm quá!
“Mẹ ơi, thơm quá đi.”
Lâm Đường ngồi ở trước bếp, ngẩng đầu nhìn mẹ mình đang bận việc, nuốt một ngụm nước miếng.
Nói thật, chính bản thân cô cũng không nghĩ tới mình sẽ thèm như vậy.
Bụng đói, thật sự không phải là cô không có tiền đồ.
Lý Tú Lệ nhìn cô con gái nhỏ bé ngồi ở trên băng ghế, gương mặt che kín phong sương tràn đâyỳ ý cười.
“Đường Đường chờ một chút, chờ khoảng mười phút nữa là được rồi, đợi lát nữa mẹ sẽ cho con gái mẹ ăn đùi gà.”
Lâm Đường nghe bà dỗ mình như dỗ trẻ con, gương mặt đẹp đẽ trắng nõn hơi nóng lên.
“Mẹ, đùi gà cứ để cho mấy đứa Cẩu Đản đi, con ăn cánh gà là được, con thích ăn.”
Từng có thời gian thần kì kia, càng chịu không ít khổ cực.
Lâm Đường cho rằng bản thân mình sẽ không bao giờ làm nũng nữa.
Không nghĩ tới chỉ mới ngắn ngủi hơn hai ngày.
Dưới sự quan tâm sủng ái của cha mẹ và các anh trai, lại biến thành cô gái nhu mềm tên Lâm Đường kia.
Lúc này cô mới bừng tỉnh —
Mặc kệ là đã bao nhiêu tuổi. Cũng mặc kệ đã từng trải qua những chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro