Trở Về Niên Đại: Mang Theo Hệ Thống Đánh Dấu Làm Giàu
Lời Nói Không D...
Nam Phi Nhất Khách
2024-10-25 14:02:00
Mấy đứa bé lại càng phấn khích hơn vỗ tay nhỏ giọng hoan hô lên.
“dze dze dze, có thể ăn thịt rồi!”
“Ăn thịt thôi!!”
“Ăn…… Lâu!!” Đây là Nữu Nữu, ý muốn nói là được ăn thịt rồi, nhưng mà sốt ruột quá cho nên mới nói thành ăn lâu.
Mọi người bị cô bé chọc cho cười to ra tiếng.
Hôm nay nhà họ Lâm cũng tính là ăn cơm muộn, nhưng không một ai cảm thấy không vui.
Hơn nữa còn vô cùng mong chờ bữa cơm này nữa.
Cái thời đại này chính là như vậy, mọi người không có dục vọng gì quá lớn lao cả, chỉ cần có thể ăn uống no đủ thì đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Lý Tú Lệ cười nói: “Mấy đứa ngồi ngay ngắn nhanh lên nào, bà nội chia thịt cho các con này.”
Lời nói của bà vừa rơi xuống, mấy đứa bé ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mắt trông mong mà nhìn bà nội mình.
Con gà rừng mà Lâm Đường bắt được rất lớn, thịt không tính là ít, hơn nữa khoai tây nhiều, nhìn số lượng thì thực sự không ít.
Lý Tú Lệ chi cho mỗi người một muỗng thịt ——
Người chủ gia đình Lâm Lộc và ba đứa con thì nhiều một ít.
Lâm Đường lại càng không ít, con dâu và mấy đứa trẻ con thì mỗi người mấy miếng.
Còn lại mình thì chỉ múc một muỗng khoai tây, thịt đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi.
Lâm Đường nhìn thấy, những người khác cũng thấy.
Vì thế ——
Không hẹn mà cùng, Lâm Lộc và ba đứa con trai, tính cả Lâm Đường nữa, đồng thời gắp một miếng thịt, đưa vào trong chén Lý Tú Lệ.
“Bà nó à, bà cũng ăn đi, mọi người đều có, bà không ăn thì làm sao nhìn được.” Khuôn mặt gầy ba ba của Lâm Lộc hơi nhíu lại.
“Đúng vậy, mẹ mà không ăn, thì không phải đang vả vào mặt mấy anh em chúng con sao?”
“Đúng đúng, chúng con không ăn cũng phải hiếu kính mẹ chứ!”
Anh em trai nói xong, Lâm Đường cũng nói:
“Cha con và các anh nói không sai, mẹ à, mẹ cũng ăn đi, thịt của con nhiều lắm nè!”
Lý Tú Lệ nhất thời không chú ý, trong chén đã nhiều thêm mấy khối thịt, trong lòng ấm áp, đôi mắt cũng ươn ướt.
Nét phong sương trên gương mặt kia đều bị nụ cười tươi tách ra.
Con người sống cả một đời thì mong muốn điều gì chứ, còn không phải mong có một người quan tâm, con cái hiếu thuận sao?
Có ông chồng săn sóc như vậy, con trai con gái hiếu thuận như vậy.
Bà cũng không phải trả giá không công.
Lý Tú Lệ nuốt xuống mau đến yết hầu động dung, nhìn về phía Lâm Đường nói:
“Con gái ngốc, tự con ăn đi, khoai tây này cũng ăn ngon lắm đó, mùi thịt ngấm vào thơm ngon vô cùng, mẹ chỉ thích ăn cái này thôi.”
Bây giờ so với hai năm trước thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tuy rằng vẫn khó được ăn no, nhưng mà trong sông có nước. Trong đất cũng có thể trồng được lương thực rồi, tóm lại mọi người sẽ không sợ bị chết đói nữa.
Nói xong, nhìn về phía ba đứa con trai, lời nói phát ra lại không dễ nghe như vậy nữa.
“Mấy đứa ăn phần của mấy đứa đi, bà đây là người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể không biết tự mình ăn sao.
Ăn thịt cũng không tích cực, đầu có vấn đề hả, tại sao mà tao có thể sinh ra mấy cái chày gỗ như mấy đứa bây không biết nữa?”
Ba cái chày gỗ: “……” Bọn họ nói gì?
Chu Mai cảm thấy mỹ mãn mà cắn một ngụm thịt, nhai ba lần đã nuốt xuống, ngoài miệng bóng nhẫy.
“Mẹ nói rất đúng, ăn thịt không tích cực thì đúng là đầu có vấn đề, cứ giống như con này, nhìn là biết rất thông minh rồi.”
Cô ta ăn thịt tích cực nhất!
Lý Tú Lệ: “……” Đây là cái da mặt gì không biết?
Sợ là ngay cả đao kiếm cũng không chọc thủng được luôn!
Không để ý tới cái người con dâu ngu ngốc này nữa, Lý Tú Lệ nói: “Được rồi, ăn cơm nhanh đi!”
“dze dze dze, có thể ăn thịt rồi!”
“Ăn thịt thôi!!”
“Ăn…… Lâu!!” Đây là Nữu Nữu, ý muốn nói là được ăn thịt rồi, nhưng mà sốt ruột quá cho nên mới nói thành ăn lâu.
Mọi người bị cô bé chọc cho cười to ra tiếng.
Hôm nay nhà họ Lâm cũng tính là ăn cơm muộn, nhưng không một ai cảm thấy không vui.
Hơn nữa còn vô cùng mong chờ bữa cơm này nữa.
Cái thời đại này chính là như vậy, mọi người không có dục vọng gì quá lớn lao cả, chỉ cần có thể ăn uống no đủ thì đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Lý Tú Lệ cười nói: “Mấy đứa ngồi ngay ngắn nhanh lên nào, bà nội chia thịt cho các con này.”
Lời nói của bà vừa rơi xuống, mấy đứa bé ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mắt trông mong mà nhìn bà nội mình.
Con gà rừng mà Lâm Đường bắt được rất lớn, thịt không tính là ít, hơn nữa khoai tây nhiều, nhìn số lượng thì thực sự không ít.
Lý Tú Lệ chi cho mỗi người một muỗng thịt ——
Người chủ gia đình Lâm Lộc và ba đứa con thì nhiều một ít.
Lâm Đường lại càng không ít, con dâu và mấy đứa trẻ con thì mỗi người mấy miếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn lại mình thì chỉ múc một muỗng khoai tây, thịt đã không còn lại bao nhiêu nữa rồi.
Lâm Đường nhìn thấy, những người khác cũng thấy.
Vì thế ——
Không hẹn mà cùng, Lâm Lộc và ba đứa con trai, tính cả Lâm Đường nữa, đồng thời gắp một miếng thịt, đưa vào trong chén Lý Tú Lệ.
“Bà nó à, bà cũng ăn đi, mọi người đều có, bà không ăn thì làm sao nhìn được.” Khuôn mặt gầy ba ba của Lâm Lộc hơi nhíu lại.
“Đúng vậy, mẹ mà không ăn, thì không phải đang vả vào mặt mấy anh em chúng con sao?”
“Đúng đúng, chúng con không ăn cũng phải hiếu kính mẹ chứ!”
Anh em trai nói xong, Lâm Đường cũng nói:
“Cha con và các anh nói không sai, mẹ à, mẹ cũng ăn đi, thịt của con nhiều lắm nè!”
Lý Tú Lệ nhất thời không chú ý, trong chén đã nhiều thêm mấy khối thịt, trong lòng ấm áp, đôi mắt cũng ươn ướt.
Nét phong sương trên gương mặt kia đều bị nụ cười tươi tách ra.
Con người sống cả một đời thì mong muốn điều gì chứ, còn không phải mong có một người quan tâm, con cái hiếu thuận sao?
Có ông chồng săn sóc như vậy, con trai con gái hiếu thuận như vậy.
Bà cũng không phải trả giá không công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Tú Lệ nuốt xuống mau đến yết hầu động dung, nhìn về phía Lâm Đường nói:
“Con gái ngốc, tự con ăn đi, khoai tây này cũng ăn ngon lắm đó, mùi thịt ngấm vào thơm ngon vô cùng, mẹ chỉ thích ăn cái này thôi.”
Bây giờ so với hai năm trước thì đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Tuy rằng vẫn khó được ăn no, nhưng mà trong sông có nước. Trong đất cũng có thể trồng được lương thực rồi, tóm lại mọi người sẽ không sợ bị chết đói nữa.
Nói xong, nhìn về phía ba đứa con trai, lời nói phát ra lại không dễ nghe như vậy nữa.
“Mấy đứa ăn phần của mấy đứa đi, bà đây là người đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể không biết tự mình ăn sao.
Ăn thịt cũng không tích cực, đầu có vấn đề hả, tại sao mà tao có thể sinh ra mấy cái chày gỗ như mấy đứa bây không biết nữa?”
Ba cái chày gỗ: “……” Bọn họ nói gì?
Chu Mai cảm thấy mỹ mãn mà cắn một ngụm thịt, nhai ba lần đã nuốt xuống, ngoài miệng bóng nhẫy.
“Mẹ nói rất đúng, ăn thịt không tích cực thì đúng là đầu có vấn đề, cứ giống như con này, nhìn là biết rất thông minh rồi.”
Cô ta ăn thịt tích cực nhất!
Lý Tú Lệ: “……” Đây là cái da mặt gì không biết?
Sợ là ngay cả đao kiếm cũng không chọc thủng được luôn!
Không để ý tới cái người con dâu ngu ngốc này nữa, Lý Tú Lệ nói: “Được rồi, ăn cơm nhanh đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro