Trở Về Tận Thế, Tôi Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư
Đây Là Nơi Mà C...
2024-11-15 01:46:18
Kiều Lam khởi động chế độ sinh tồn mạt thế, cố gắng tìm kiếm vật tư có thể sử dụng.
Còn năm phút nữa là một giờ, ba người thu dọn xong xuôi, rời khỏi phòng, xuống lầu đến lễ tân trả phòng.
Trên đường liên tục gặp khách trọ trong khách sạn.
Mọi người đều mắng chửi khách sạn vì việc tăng giá đột ngột. Có người la ó đòi tìm người phụ trách khách sạn nói chuyện, có người gọi điện thoại khiếu nại chính phủ, còn có người là khách du lịch hoặc đi công tác từ nơi khác đến, tiền trong thẻ không đủ trả, đang lo lắng liên hệ với người thân chuyển khoản.
Đương nhiên cũng có người có tiền, thấy người khác sốt ruột nhảy dựng lên, họ cảm thấy mình rất cao quý, không chịu ở yên trong phòng, chạy đến chỗ đông người nói lời cay nghiệt, tìm kiếm cảm giác tồn tại.
"Lũ nghèo kiết xác ở khách sạn cao cấp làm gì? Đây là nơi mà bọn họ có thể tiêu xài được sao, cắn răng tiêu hết một hai tháng lương để đến đây hưởng thụ một đêm, không ngờ lại tăng giá, haiz, chỉ có thể cuốn xéo thôi chứ?"
"Đúng vậy, tôi nói này, khách sạn nên tăng giá phòng lên nữa, vừa hay đuổi hết những người không đủ đẳng cấp ra ngoài, đừng ảnh hưởng trải nghiệm ở của chúng tôi."
Nghe được những lời này, Tiểu Lý tức giận: "Sao lại có loại người này chứ?!"
Tiểu Đường cũng vẻ mặt khó vui.
Không trách xã hội có nhiều người thù ghét người giàu, một số người giàu, thực sự không giống người.
Ngày thường khoe khoang sự giàu sang của mình thì thôi, bây giờ tình hình này, đây là đang thu hút thù hận đấy.
Kiều Lam liếc nhìn thân hình béo ú của mấy người đó, biết không bao lâu nữa bọn họ sẽ chết.
Ở khách sạn này tuy tốt, có tiền muốn ở bao lâu cũng được, nhưng đó là trong xã hội bình thường.
Đợi thêm một thời gian nữa trật tự sụp đổ, người người nhà nhà đều đi cướp đoạt vật tư, với cái thân hình béo ú của mấy người đó, có thể đánh lại ai?
Chế nhạo người khác quá mức, thực lực lại không đủ, chỉ có chết.
Vừa nói chuyện vừa đến lễ tân, Kiều Lam ba người vừa trả phòng xong, phòng đã bị người bên cạnh chờ phòng trống đặt ngay lập tức.
Bốn mươi nghìn một đêm, đắt sao, không bằng mạng quý giá!
Tòa nhà khách sạn lớn này kiên cố không nói, kính sử dụng cũng rất chắc chắn, loại chống nổ, không bị gió thổi vỡ thổi bay, cho nên không cần lo lắng gió cuốn vào trong.
Những người sống sót xung quanh chỉ cần có tiền trong thẻ, dù đắt bao nhiêu cũng nguyện ý ở lại đây.
Nhân lúc vừa nãy gió ngừng, rất nhiều người đã chạy đến đây.
Lúc này trong sảnh lễ tân ngoài những người trả phòng, những người bị mắc kẹt ở đây từ tối qua, còn có thêm nhiều người mới đến chờ đặt phòng, chật kín cả căn phòng.
"Quý vị, sau khi trả phòng xin vui lòng rời đi sớm, nhân lúc bây giờ không có gió xin hãy nhanh chóng rời đi, theo quy định quản lý của khách sạn, ngoài khách trọ tối nay, tất cả mọi người không được ở lại đây."
Trong sảnh liên tục phát loa đuổi người.
Còn có bảo vệ và nhân viên phục vụ cưỡng chế đuổi những người không đặt phòng.
Tiếng la mắng khóc lóc vang lên khắp nơi.
Thỉnh thoảng xảy ra xô xát.
Hỗn loạn.
"Giám đốc Kiều! Giám đốc Kiều!"
Trong đám đông bỗng vang lên tiếng gọi lớn.
Kiều Lam quay đầu lại, vẫy tay nói: "Nhanh lên đây, đang tìm anh đấy."
Ông chủ cửa hàng lương thực ở chợ sỉ, vội vàng chạy tới, "Giám đốc Kiều có việc gì vậy? Tôi cũng đang tìm cô đấy. Chúng tôi vừa trả phòng, định nhân lúc không có gió nhanh chóng về nhà, nghĩ đến việc trước khi đi tìm cô cảm ơn, cô đã cứu mạng mẹ tôi đấy, tối qua căn nhà cũ của chúng tôi bị gió thổi đổ rồi, thật là..."
"Nhà anh sập rồi còn về nhà?"
"Sập là căn nhà cũ, mẹ tôi tự ở, nhà của tôi thì không sập. Giám đốc Kiều cô cũng muốn về nhà sao, có muốn đến nhà tôi không, khu chung cư của chúng tôi rất chắc chắn."
"Khu chung cư nào?"
"Đường Đông Ba, khu Phục Hưng."
Ồ, hôm nay không sập, qua hai ngày nữa sẽ sập, không chắc chắn được bao lâu đâu.
Còn năm phút nữa là một giờ, ba người thu dọn xong xuôi, rời khỏi phòng, xuống lầu đến lễ tân trả phòng.
Trên đường liên tục gặp khách trọ trong khách sạn.
Mọi người đều mắng chửi khách sạn vì việc tăng giá đột ngột. Có người la ó đòi tìm người phụ trách khách sạn nói chuyện, có người gọi điện thoại khiếu nại chính phủ, còn có người là khách du lịch hoặc đi công tác từ nơi khác đến, tiền trong thẻ không đủ trả, đang lo lắng liên hệ với người thân chuyển khoản.
Đương nhiên cũng có người có tiền, thấy người khác sốt ruột nhảy dựng lên, họ cảm thấy mình rất cao quý, không chịu ở yên trong phòng, chạy đến chỗ đông người nói lời cay nghiệt, tìm kiếm cảm giác tồn tại.
"Lũ nghèo kiết xác ở khách sạn cao cấp làm gì? Đây là nơi mà bọn họ có thể tiêu xài được sao, cắn răng tiêu hết một hai tháng lương để đến đây hưởng thụ một đêm, không ngờ lại tăng giá, haiz, chỉ có thể cuốn xéo thôi chứ?"
"Đúng vậy, tôi nói này, khách sạn nên tăng giá phòng lên nữa, vừa hay đuổi hết những người không đủ đẳng cấp ra ngoài, đừng ảnh hưởng trải nghiệm ở của chúng tôi."
Nghe được những lời này, Tiểu Lý tức giận: "Sao lại có loại người này chứ?!"
Tiểu Đường cũng vẻ mặt khó vui.
Không trách xã hội có nhiều người thù ghét người giàu, một số người giàu, thực sự không giống người.
Ngày thường khoe khoang sự giàu sang của mình thì thôi, bây giờ tình hình này, đây là đang thu hút thù hận đấy.
Kiều Lam liếc nhìn thân hình béo ú của mấy người đó, biết không bao lâu nữa bọn họ sẽ chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở khách sạn này tuy tốt, có tiền muốn ở bao lâu cũng được, nhưng đó là trong xã hội bình thường.
Đợi thêm một thời gian nữa trật tự sụp đổ, người người nhà nhà đều đi cướp đoạt vật tư, với cái thân hình béo ú của mấy người đó, có thể đánh lại ai?
Chế nhạo người khác quá mức, thực lực lại không đủ, chỉ có chết.
Vừa nói chuyện vừa đến lễ tân, Kiều Lam ba người vừa trả phòng xong, phòng đã bị người bên cạnh chờ phòng trống đặt ngay lập tức.
Bốn mươi nghìn một đêm, đắt sao, không bằng mạng quý giá!
Tòa nhà khách sạn lớn này kiên cố không nói, kính sử dụng cũng rất chắc chắn, loại chống nổ, không bị gió thổi vỡ thổi bay, cho nên không cần lo lắng gió cuốn vào trong.
Những người sống sót xung quanh chỉ cần có tiền trong thẻ, dù đắt bao nhiêu cũng nguyện ý ở lại đây.
Nhân lúc vừa nãy gió ngừng, rất nhiều người đã chạy đến đây.
Lúc này trong sảnh lễ tân ngoài những người trả phòng, những người bị mắc kẹt ở đây từ tối qua, còn có thêm nhiều người mới đến chờ đặt phòng, chật kín cả căn phòng.
"Quý vị, sau khi trả phòng xin vui lòng rời đi sớm, nhân lúc bây giờ không có gió xin hãy nhanh chóng rời đi, theo quy định quản lý của khách sạn, ngoài khách trọ tối nay, tất cả mọi người không được ở lại đây."
Trong sảnh liên tục phát loa đuổi người.
Còn có bảo vệ và nhân viên phục vụ cưỡng chế đuổi những người không đặt phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng la mắng khóc lóc vang lên khắp nơi.
Thỉnh thoảng xảy ra xô xát.
Hỗn loạn.
"Giám đốc Kiều! Giám đốc Kiều!"
Trong đám đông bỗng vang lên tiếng gọi lớn.
Kiều Lam quay đầu lại, vẫy tay nói: "Nhanh lên đây, đang tìm anh đấy."
Ông chủ cửa hàng lương thực ở chợ sỉ, vội vàng chạy tới, "Giám đốc Kiều có việc gì vậy? Tôi cũng đang tìm cô đấy. Chúng tôi vừa trả phòng, định nhân lúc không có gió nhanh chóng về nhà, nghĩ đến việc trước khi đi tìm cô cảm ơn, cô đã cứu mạng mẹ tôi đấy, tối qua căn nhà cũ của chúng tôi bị gió thổi đổ rồi, thật là..."
"Nhà anh sập rồi còn về nhà?"
"Sập là căn nhà cũ, mẹ tôi tự ở, nhà của tôi thì không sập. Giám đốc Kiều cô cũng muốn về nhà sao, có muốn đến nhà tôi không, khu chung cư của chúng tôi rất chắc chắn."
"Khu chung cư nào?"
"Đường Đông Ba, khu Phục Hưng."
Ồ, hôm nay không sập, qua hai ngày nữa sẽ sập, không chắc chắn được bao lâu đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro