Trở Về Tận Thế, Tôi Tích Trữ Hàng Triệu Vật Tư
Nhớ Em Lắm
2024-11-21 19:01:04
Tiểu Lý gọi video đến.
Kiều Lam nghe máy. Một cô gái xinh xắn với mái tóc buộc hai bên và đôi mắt to tròn xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Đó là Lý Văn Tĩnh, cô em khóa dưới ở trường Đại học C.
“Chị Lam ơi, theo lời chị dặn, em đã chạy khắp ba con phố ẩm thực, thêm cả chục nhà hàng nổi tiếng, KFC, Lotteria gì cũng không tha, mấy quán vỉa hè ngon ngon em cũng mua hết rồi!”
“Đặt được bao nhiêu là món, hết veo một triệu!”
“Có mấy cái xe bán đồ ăn di động nhìn hay ho quá, em không nhịn được nên mua luôn cả xe lẫn nguyên liệu…”
“Chị Lam ơi, xin lỗi chị, em có hơi hấp tấp không? Nếu chị không cần xe bán đồ ăn thì em đi trả lại cho họ.”
Cô nàng líu lo giải thích một hồi, cuối cùng có chút lo lắng.
“Không sao, cứ giữ lại đi, nói đến chuyện tiêu tiền thì em là nhất rồi.”
Kiều Lam thực sự thán phục. Sao cô lại không nghĩ đến chuyện mua luôn cả xe bán đồ ăn dạo nhỉ? Như vậy chỉ cần đủ nguyên liệu, sau này muốn ăn gì cũng có thể làm được ngay tại chỗ.
“Vậy là chị đồng ý giữ lại xe bán đồ ăn rồi nhé! Mà chị mua nhiều đồ ăn vậy để làm gì ạ?” Tiểu Lý mặt mày rạng rỡ sau cuộc mua sắm tưng bừng.
“Gửi tặng viện mồ côi.”
“Hả?”
“Đừng hỏi nữa, còn nhiều thứ phải mua lắm, em cố gắng lên nhé!”
Kiều Lam tắt video, gửi danh sách vật dụng sinh hoạt vừa lập cho Tiểu Lý. Chuyển khoản quá phiền phức, Kiều Lam trực tiếp mở cho cô ấy một thẻ phụ liên kết với tài khoản của mình, để cô ấy tha hồ mua sắm, đừng ngại tiêu tiền, cứ mua số lượng lớn vào.
Tiểu Lý vui vẻ gửi lại một tràng icon hôn gió.
“Chị Lam yên tâm, cứ giao cho em!”
Sự hào hứng như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Kiều Lam bật cười. Cô nàng này thích nhất là đi mua sắm, giao cho cô ấy nhiệm vụ mua đồ theo danh sách quả là đúng người đúng việc.
Cô ấy là người Kiều Lam thuê để quản lý cửa hàng quần áo bên ngoài trường, tính tình ngây thơ đáng yêu, sau một thời gian tiếp xúc, hai người trở nên thân thiết, từ mối quan hệ chủ thuê biến thành bạn bè.
Đáng tiếc kiếp trước khi cơn bão tận thế ập đến, tòa nhà nơi Tiểu Lý ở đã sụp đổ, cô ấy mất tích luôn từ đó. Kiều Lam đã rất đau lòng vì chuyện này.
Lần này, Kiều Lam nghĩ, nhất định phải cứu cô ấy trước, không thể để cô ấy chết thảm giữa đống đổ nát được. Với đầy đủ vật tư trong không gian, nuôi sống Tiểu Lý trong thời kỳ tận thế không thành vấn đề.
Tiếp theo, Kiều Lam lại liệt kê thêm một loạt vật tư.
Sau đó, cô khởi động xe. Đã gần đến giờ giao hàng theo lịch hẹn với chợ sỉ, cô phải đến kho hàng để nhận đồ.
Trên đường đi, nếu thấy cửa hàng, chợ nào có bán đồ hữu ích, cô lại ghé vào mua sắm số lượng lớn. Khoang sau của chiếc xe tải nhỏ Wuling khá rộng rãi, kính xe được dán phim đen nên không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Sau khi mua hàng chất đầy vào khoang xe, Kiều Lam đóng cửa lại, chỉ cần một ý niệm là có thể chuyển tất cả vào không gian.
Cứ như vậy, vừa đi vừa mua, vừa mua vừa cất. Cô còn học theo Tiểu Lý, mua luôn vài chiếc xe bán đồ ăn di động nhìn bắt mắt, lái đến nơi vắng vẻ không có camera giám sát, rồi nhanh chóng thu vào không gian.
Kiều Lam nghe máy. Một cô gái xinh xắn với mái tóc buộc hai bên và đôi mắt to tròn xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Đó là Lý Văn Tĩnh, cô em khóa dưới ở trường Đại học C.
“Chị Lam ơi, theo lời chị dặn, em đã chạy khắp ba con phố ẩm thực, thêm cả chục nhà hàng nổi tiếng, KFC, Lotteria gì cũng không tha, mấy quán vỉa hè ngon ngon em cũng mua hết rồi!”
“Đặt được bao nhiêu là món, hết veo một triệu!”
“Có mấy cái xe bán đồ ăn di động nhìn hay ho quá, em không nhịn được nên mua luôn cả xe lẫn nguyên liệu…”
“Chị Lam ơi, xin lỗi chị, em có hơi hấp tấp không? Nếu chị không cần xe bán đồ ăn thì em đi trả lại cho họ.”
Cô nàng líu lo giải thích một hồi, cuối cùng có chút lo lắng.
“Không sao, cứ giữ lại đi, nói đến chuyện tiêu tiền thì em là nhất rồi.”
Kiều Lam thực sự thán phục. Sao cô lại không nghĩ đến chuyện mua luôn cả xe bán đồ ăn dạo nhỉ? Như vậy chỉ cần đủ nguyên liệu, sau này muốn ăn gì cũng có thể làm được ngay tại chỗ.
“Vậy là chị đồng ý giữ lại xe bán đồ ăn rồi nhé! Mà chị mua nhiều đồ ăn vậy để làm gì ạ?” Tiểu Lý mặt mày rạng rỡ sau cuộc mua sắm tưng bừng.
“Gửi tặng viện mồ côi.”
“Hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng hỏi nữa, còn nhiều thứ phải mua lắm, em cố gắng lên nhé!”
Kiều Lam tắt video, gửi danh sách vật dụng sinh hoạt vừa lập cho Tiểu Lý. Chuyển khoản quá phiền phức, Kiều Lam trực tiếp mở cho cô ấy một thẻ phụ liên kết với tài khoản của mình, để cô ấy tha hồ mua sắm, đừng ngại tiêu tiền, cứ mua số lượng lớn vào.
Tiểu Lý vui vẻ gửi lại một tràng icon hôn gió.
“Chị Lam yên tâm, cứ giao cho em!”
Sự hào hứng như muốn tràn ra khỏi màn hình.
Kiều Lam bật cười. Cô nàng này thích nhất là đi mua sắm, giao cho cô ấy nhiệm vụ mua đồ theo danh sách quả là đúng người đúng việc.
Cô ấy là người Kiều Lam thuê để quản lý cửa hàng quần áo bên ngoài trường, tính tình ngây thơ đáng yêu, sau một thời gian tiếp xúc, hai người trở nên thân thiết, từ mối quan hệ chủ thuê biến thành bạn bè.
Đáng tiếc kiếp trước khi cơn bão tận thế ập đến, tòa nhà nơi Tiểu Lý ở đã sụp đổ, cô ấy mất tích luôn từ đó. Kiều Lam đã rất đau lòng vì chuyện này.
Lần này, Kiều Lam nghĩ, nhất định phải cứu cô ấy trước, không thể để cô ấy chết thảm giữa đống đổ nát được. Với đầy đủ vật tư trong không gian, nuôi sống Tiểu Lý trong thời kỳ tận thế không thành vấn đề.
Tiếp theo, Kiều Lam lại liệt kê thêm một loạt vật tư.
Sau đó, cô khởi động xe. Đã gần đến giờ giao hàng theo lịch hẹn với chợ sỉ, cô phải đến kho hàng để nhận đồ.
Trên đường đi, nếu thấy cửa hàng, chợ nào có bán đồ hữu ích, cô lại ghé vào mua sắm số lượng lớn. Khoang sau của chiếc xe tải nhỏ Wuling khá rộng rãi, kính xe được dán phim đen nên không thể nhìn thấy từ bên ngoài. Sau khi mua hàng chất đầy vào khoang xe, Kiều Lam đóng cửa lại, chỉ cần một ý niệm là có thể chuyển tất cả vào không gian.
Cứ như vậy, vừa đi vừa mua, vừa mua vừa cất. Cô còn học theo Tiểu Lý, mua luôn vài chiếc xe bán đồ ăn di động nhìn bắt mắt, lái đến nơi vắng vẻ không có camera giám sát, rồi nhanh chóng thu vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro