Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Điện Báo
Ninh Tiểu Bạch
2024-08-17 11:53:25
Vương Chính Quốc khoác một chiếc áo bông cũ tiếp đón Lục Chí Viễn ở gian ngoài, nghe vậy cười, “Hài lòng như vậy sao?”
“Ừ.” Lục Chí Viễn uống một ngụm nước ấm Vương Chính Quốc rót cho, mặt đầy tươi cười, “Lục Giang có vận khí tốt, ông cho nó một cơ hội tốt như vậy, bèn xem nó có phúc khí hay không.” Rốt cuộc, gặp cũng không chắc chắn sẽ thành.
Hơn nữa, Lục Giang là quân nhân, yêu đương cần phải báo cáo, kết hôn cũng cần phải báo cáo, nhất định phải thông qua xét duyệt.
Nếu không thông qua thẩm tra chính trị, cho dù đương sự đôi bên đều thật lòng muốn yêu đương, kết hôn cũng không được.
Hiện tại may cho Lục Chí Viễn là Phong Khinh Tuyết thuộc thành phần tốt, lại có cậu Vương Chính Quốc ở giữa giúp đỡ, rất nhiều chuyện phiền toán ở trong mắt người khác đều có thể giải quyết tương đối dễ dàng.
Thành phần của ông không tốt, làm liên lụy con cháu, hiện tại chỉ có thể làm cái này cho Lục Giang.
Cưới một cô gái có gốc rễ tốt, cho dù như thế nào cũng sẽ không trở thành một gánh nặng, ngược lại là một sự hỗ trợ.
Thế giới là như vậy, không có sức lực tranh đấu, chỉ có thể thỏa hiệp.
Khiến ông cảm thấy may mắn chính là, cô gái này xuất sắc hơn nhiều so với những gì ông tưởng tượng, còn xem Lục Giang có thể nhìn trúng cô ấy hay không.
Lục Giang có mắt nhìn cao, nếu không phải mắt nhìn cao thì đã không chậm trễ đến bây giờ.
Kỳ thật, cũng không thể trách anh.
Đó là yêu cầu mà chính ông đã đưa ra cho con trai, yêu cầu là con dâu cần biết đọc biết viết, có trình độ văn hóa nhất định, có khí độ hàm dưỡng nhất định, ông luôn cho rằng chỉ có đọc sách mới có thể hiểu lý lẽ, chỉ có hiểu lý lẽ mới có thể quản nhà dạy con.
Cho dù hiện tại người đọc sách bị che lấp vào cát bụi, Lục Chí Viễn vẫn kiên trì yêu cầu của mình.
Cho dù trước khi kết hôn không biết chữ, sau khi kết hôn nhất định phải dạy cô ấy đọc sách.
Cho nên, ông mới ở trong một tình huống khẩn trương cầu xin Vương Chính Quốc, giới thiệu Lục Giang cho một cô gái có thành phần tốt và tính cách tốt, nhưng phải để ông gặp qua cô gái đó trước, mới bảo Lục Giang trở về.
Tuy thị lực của ông không tốt lắm, nhưng cô gái bây giờ nhìn rất đơn giản, nhìn thoáng qua có thể nhìn ra bản chất thật của cô ấy.
Phong Khinh Tuyết không giống như Vương Chính Quốc nói, chỉ tham gia các lớp học xóa nạn mù chữ, nhất cử nhất động của cô rõ ràng đều được hun đúc sâu sắc bằng mùi hương của sách, loại khí chất này thấm vào trong xương cốt, nhìn sơ sẽ không thấy gì, nhìn kỹ sẽ phát hiện cô không hề giống với một cô gái nông thôn bình thường, cách biệt như mây bùn.
Không biết cô gái này từng có số phận như thế nào, mới dưỡng thành khí độ hiện tại.
Bởi vì phổ biến trọng nam khinh nữ, cho nên rất nhiều bé gái không có cơ hội đi học, các lớp học xóa nạn mù chữ cũng vậy, Lục Chí Viễn nghi ngờ rằng Phong Khinh Tuyết có một giáo viên mà người khác không biết, được lén lút dạy dỗ.
Loại tình huống này không phải là chưa từng có, bởi vì phân biệt giai cấp mà không biết có bao nhiêu văn nhân gặp nạn.
Vẫn là câu nói đó, còn phải xem Lục Giang có phúc khí hay không.
Lục Chí Viễn khen Phong Khinh Tuyết tiếp vài câu.
Vương Chính Quốc nghe lời khen ngợi bộc lộ trong lời nói của ông, hiểu rằng ông thật sự hài lòng với Phong Khinh Tuyết.
Số năm hai người ở bên nhau còn nhiều hơn vợ của nhau, ai cũng biết tính cách, tâm tư của nhau.
“Được rồi, ngày mai tôi đến công xã một chuyến, phát điện báo cho Lục Giang nói cái gì?”
“Nói đã có người được chọn kết hôn, tức tốc về.” Lục Chí Viễn vừa lấy tiền ra vừa nói, “Cứ phát điện báo, nó nhận được điện báo, tự nhiên sẽ hiểu.” Còn chuyện báo cáo yêu đương và báo cáo kết hôn, chắc hẳn phải đợi gặp mặt nhau, cả hai đều nguyện ý mới có thể gửi báo cáo lên trên.
“Được, sáng mai đi.”
Nói xong, Vương Chính Quốc cầm tiền, nói: “Có yêu cầu tôi mang về cái gì không?”
Lục Chí Viễn suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Hiện tại không có, chờ Lục Giang gửi tiền và phiếu về, lại phiền ông đi hai chuyến nữa. Nếu hai người nhìn vừa mắt, tôi càng nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Được! Mặc kệ bọn chúng có vừa ý nhau hay không, khi Lục Giang kết hôn, tôi nhất định sẽ nghĩ cách xây cho nó hai gian phòng.”
“Ừ.” Lục Chí Viễn uống một ngụm nước ấm Vương Chính Quốc rót cho, mặt đầy tươi cười, “Lục Giang có vận khí tốt, ông cho nó một cơ hội tốt như vậy, bèn xem nó có phúc khí hay không.” Rốt cuộc, gặp cũng không chắc chắn sẽ thành.
Hơn nữa, Lục Giang là quân nhân, yêu đương cần phải báo cáo, kết hôn cũng cần phải báo cáo, nhất định phải thông qua xét duyệt.
Nếu không thông qua thẩm tra chính trị, cho dù đương sự đôi bên đều thật lòng muốn yêu đương, kết hôn cũng không được.
Hiện tại may cho Lục Chí Viễn là Phong Khinh Tuyết thuộc thành phần tốt, lại có cậu Vương Chính Quốc ở giữa giúp đỡ, rất nhiều chuyện phiền toán ở trong mắt người khác đều có thể giải quyết tương đối dễ dàng.
Thành phần của ông không tốt, làm liên lụy con cháu, hiện tại chỉ có thể làm cái này cho Lục Giang.
Cưới một cô gái có gốc rễ tốt, cho dù như thế nào cũng sẽ không trở thành một gánh nặng, ngược lại là một sự hỗ trợ.
Thế giới là như vậy, không có sức lực tranh đấu, chỉ có thể thỏa hiệp.
Khiến ông cảm thấy may mắn chính là, cô gái này xuất sắc hơn nhiều so với những gì ông tưởng tượng, còn xem Lục Giang có thể nhìn trúng cô ấy hay không.
Lục Giang có mắt nhìn cao, nếu không phải mắt nhìn cao thì đã không chậm trễ đến bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật, cũng không thể trách anh.
Đó là yêu cầu mà chính ông đã đưa ra cho con trai, yêu cầu là con dâu cần biết đọc biết viết, có trình độ văn hóa nhất định, có khí độ hàm dưỡng nhất định, ông luôn cho rằng chỉ có đọc sách mới có thể hiểu lý lẽ, chỉ có hiểu lý lẽ mới có thể quản nhà dạy con.
Cho dù hiện tại người đọc sách bị che lấp vào cát bụi, Lục Chí Viễn vẫn kiên trì yêu cầu của mình.
Cho dù trước khi kết hôn không biết chữ, sau khi kết hôn nhất định phải dạy cô ấy đọc sách.
Cho nên, ông mới ở trong một tình huống khẩn trương cầu xin Vương Chính Quốc, giới thiệu Lục Giang cho một cô gái có thành phần tốt và tính cách tốt, nhưng phải để ông gặp qua cô gái đó trước, mới bảo Lục Giang trở về.
Tuy thị lực của ông không tốt lắm, nhưng cô gái bây giờ nhìn rất đơn giản, nhìn thoáng qua có thể nhìn ra bản chất thật của cô ấy.
Phong Khinh Tuyết không giống như Vương Chính Quốc nói, chỉ tham gia các lớp học xóa nạn mù chữ, nhất cử nhất động của cô rõ ràng đều được hun đúc sâu sắc bằng mùi hương của sách, loại khí chất này thấm vào trong xương cốt, nhìn sơ sẽ không thấy gì, nhìn kỹ sẽ phát hiện cô không hề giống với một cô gái nông thôn bình thường, cách biệt như mây bùn.
Không biết cô gái này từng có số phận như thế nào, mới dưỡng thành khí độ hiện tại.
Bởi vì phổ biến trọng nam khinh nữ, cho nên rất nhiều bé gái không có cơ hội đi học, các lớp học xóa nạn mù chữ cũng vậy, Lục Chí Viễn nghi ngờ rằng Phong Khinh Tuyết có một giáo viên mà người khác không biết, được lén lút dạy dỗ.
Loại tình huống này không phải là chưa từng có, bởi vì phân biệt giai cấp mà không biết có bao nhiêu văn nhân gặp nạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn là câu nói đó, còn phải xem Lục Giang có phúc khí hay không.
Lục Chí Viễn khen Phong Khinh Tuyết tiếp vài câu.
Vương Chính Quốc nghe lời khen ngợi bộc lộ trong lời nói của ông, hiểu rằng ông thật sự hài lòng với Phong Khinh Tuyết.
Số năm hai người ở bên nhau còn nhiều hơn vợ của nhau, ai cũng biết tính cách, tâm tư của nhau.
“Được rồi, ngày mai tôi đến công xã một chuyến, phát điện báo cho Lục Giang nói cái gì?”
“Nói đã có người được chọn kết hôn, tức tốc về.” Lục Chí Viễn vừa lấy tiền ra vừa nói, “Cứ phát điện báo, nó nhận được điện báo, tự nhiên sẽ hiểu.” Còn chuyện báo cáo yêu đương và báo cáo kết hôn, chắc hẳn phải đợi gặp mặt nhau, cả hai đều nguyện ý mới có thể gửi báo cáo lên trên.
“Được, sáng mai đi.”
Nói xong, Vương Chính Quốc cầm tiền, nói: “Có yêu cầu tôi mang về cái gì không?”
Lục Chí Viễn suy nghĩ, rồi lắc đầu, “Hiện tại không có, chờ Lục Giang gửi tiền và phiếu về, lại phiền ông đi hai chuyến nữa. Nếu hai người nhìn vừa mắt, tôi càng nên chuẩn bị sẵn sàng.”
“Được! Mặc kệ bọn chúng có vừa ý nhau hay không, khi Lục Giang kết hôn, tôi nhất định sẽ nghĩ cách xây cho nó hai gian phòng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro