Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Đồ Cũ
Ninh Tiểu Bạch
2024-08-17 11:53:25
Sau khi chọn ra tất cả những cuốn sách có thể chọn, Phong Khinh Tuyết chuyển tới trong sân.
Đồ đạc cũ chất đống như núi, phần lớn đã mục nát, ít còn nguyên vẹn, nếu có cái còn nguyên vẹn thì làm bằng gỗ bình thường, số lượng không nhiều, ngược lại có cái tan thành từng mảnh đều là những vật liệu tốt, chẳng hạn như gỗ tử đàn, hoa cúc lê, hồng toan chi…
Nhìn thấy cảnh này, Phong Khinh Tuyết còn điều gì không rõ?
Sở dĩ đồ đạc làm bằng vật liệu gỗ tốt tan thành từng mảnh, nhất định là bị đập phá khi xét nhà, thậm chí một số còn có dấu vết bị thiêu cháy.
Những thứ này chỉ thuộc sở hữu của những gia đình giàu có, những người bị xét nhà nói chung cũng là những gia đình giàu có.
Trời đã gần trưa, nắng chói chang, những người bốc dỡ, người cân đong phế liệu đã không còn trong sân.
Phong Khinh Tuyết tay mắt lanh lẹ, lặng lẽ cất phần linh kiện tốt nhất của đồ đạc vào trong không gian, sau đó đem gỗ hạng nhất, gỗ hồ đào, gỗ muồng và gỗ hơi bình thường khác trộn chúng lại với nhau, xếp chúng ngay ngắn sang một bên, mặt khác chỉ chọn hai món đồ nội thất duy nhất.
Một là chiếc bàn vuông nhỏ làm bằng gỗ du già, cái còn lại là một chiếc ghế đẩu nhỏ làm bằng gỗ hoa cúc lê tan thành từng mảnh.
Sợ bị phát hiện manh mối, Phong Khinh Tuyết cố tình làm lộn xộn đống đồ đạc cũ, nhìn bên ngoài không thấy một chút gỗ nào.
Tiếp theo, Phong Khinh Tuyết di chuyển đến một nơi khác, lấy ra một cái ấm đồng lớn để nấu nước, một vài chiếc đĩa, chai lọ lớn nhỏ khác nhau, những cái sau đều là đồ sứ, xám xịt mà dính đầy bụi đất, đã nhìn không ra vẻ đẹp nguyên hình, cũng lấy ra không ít mảnh sứ vỡ.
Trước khi cân, cán bộ kiểm tra kỹ lưỡng, chủ yếu kiểm tra sách giáo khoa xem có trang giấy nào lỗi thời không.
Còn gỗ, bát đĩa, chai lọ thì nhân viên công tác không xem trọng.
“Đồng chí, gỗ tổng cộng 1452 cân, một 1 xu một cân, đồng chí cần trả tôi 14 đồng 52 xu. Giấy vụn cũng 1 xu một cân, 38 cân, cô trả cho tôi 38 xu. Mấy cái chén đĩa, chai lọ và mảnh sứ vỡ, cô đưa tôi 3 xu đi. Cái ấm đồng lớn này nặng ba cân, 30 xu.” Nhân viên công tác tính toán, tổng cộng 15 đồng 5 xu.
Phong Khinh Tuyết sảng khoái mà thanh toán tiền, nhưng sau đó lo lắng về cách vận chuyển nó về nhà.
Nhân viên công tác thấy cô chậm chạp không rời đi, cảm thấy rất khó hiểu, hỏi ra sự ngượng ngùng của cô xong thì bất giác mỉm cười rồi chỉ vào chiếc xe ba gác cách đó không xa, “Đồng chí, cô dùng cái xe ba gác kia kéo về nhà đi, ngày mai đưa xe ba gác tới là được.”
Phong Khinh Tuyết ngẩn ngơ, “Ngài yên tâm để tôi dùng?”
“Có gì không yên tâm?” Nhân viên công tác cảm thấy buồn cười, “Mang đi dùng đi, nhớ phải trả lại là được.”
“Được, cảm ơn ngài, xin hỏi đồng chí họ gì?”
“Tôi họ Lý.”
“Cảm ơn ngài, chú Lý, ngày mai tôi đưa xe ba gác tới.”
Chú Lý thành thật như vẻ bề ngoài, giúp cô chuyển bàn ghế, gỗ và sách lên xe ba gác, đồng thời tìm hai sợi dây gai để cố định đồ đạc trên xe cho khỏi rơi.
“Chú Lý, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Thân thể Phong Khinh Tuyết thật sự suy yếu, cô mồ hôi đầm đìa kéo xe ba gác về nhà thì trời đã tối rồi.
Phong Khinh Vân đang ngồi ở cửa, nhìn thấy cô trở về, đột nhiên nhảy dựng lên, “Chị, chị đã về rồi!”
“Khinh Vân? không phải em ở nhà chú hai sao?” Phong Khinh Tuyết lau mồ hôi.
“Nhà chú hai ngủ rồi nên em đi về.” Phong Khinh Vân vòng qua bên cạnh cô, “Dù sao bây giờ ai cũng nghèo, không ai thèm lừa cái miệng lãng phí lương thực của em cả!” Cô biết chị mình đang lo lắng cái gì, lo lắng cô bị người ta bắt cóc.
Phong Khinh Tuyết xoa đầu cô, xoay người dọn đồ đạc trong xe từng thứ một vào nhà.
Đồ đạc cũ chất đống như núi, phần lớn đã mục nát, ít còn nguyên vẹn, nếu có cái còn nguyên vẹn thì làm bằng gỗ bình thường, số lượng không nhiều, ngược lại có cái tan thành từng mảnh đều là những vật liệu tốt, chẳng hạn như gỗ tử đàn, hoa cúc lê, hồng toan chi…
Nhìn thấy cảnh này, Phong Khinh Tuyết còn điều gì không rõ?
Sở dĩ đồ đạc làm bằng vật liệu gỗ tốt tan thành từng mảnh, nhất định là bị đập phá khi xét nhà, thậm chí một số còn có dấu vết bị thiêu cháy.
Những thứ này chỉ thuộc sở hữu của những gia đình giàu có, những người bị xét nhà nói chung cũng là những gia đình giàu có.
Trời đã gần trưa, nắng chói chang, những người bốc dỡ, người cân đong phế liệu đã không còn trong sân.
Phong Khinh Tuyết tay mắt lanh lẹ, lặng lẽ cất phần linh kiện tốt nhất của đồ đạc vào trong không gian, sau đó đem gỗ hạng nhất, gỗ hồ đào, gỗ muồng và gỗ hơi bình thường khác trộn chúng lại với nhau, xếp chúng ngay ngắn sang một bên, mặt khác chỉ chọn hai món đồ nội thất duy nhất.
Một là chiếc bàn vuông nhỏ làm bằng gỗ du già, cái còn lại là một chiếc ghế đẩu nhỏ làm bằng gỗ hoa cúc lê tan thành từng mảnh.
Sợ bị phát hiện manh mối, Phong Khinh Tuyết cố tình làm lộn xộn đống đồ đạc cũ, nhìn bên ngoài không thấy một chút gỗ nào.
Tiếp theo, Phong Khinh Tuyết di chuyển đến một nơi khác, lấy ra một cái ấm đồng lớn để nấu nước, một vài chiếc đĩa, chai lọ lớn nhỏ khác nhau, những cái sau đều là đồ sứ, xám xịt mà dính đầy bụi đất, đã nhìn không ra vẻ đẹp nguyên hình, cũng lấy ra không ít mảnh sứ vỡ.
Trước khi cân, cán bộ kiểm tra kỹ lưỡng, chủ yếu kiểm tra sách giáo khoa xem có trang giấy nào lỗi thời không.
Còn gỗ, bát đĩa, chai lọ thì nhân viên công tác không xem trọng.
“Đồng chí, gỗ tổng cộng 1452 cân, một 1 xu một cân, đồng chí cần trả tôi 14 đồng 52 xu. Giấy vụn cũng 1 xu một cân, 38 cân, cô trả cho tôi 38 xu. Mấy cái chén đĩa, chai lọ và mảnh sứ vỡ, cô đưa tôi 3 xu đi. Cái ấm đồng lớn này nặng ba cân, 30 xu.” Nhân viên công tác tính toán, tổng cộng 15 đồng 5 xu.
Phong Khinh Tuyết sảng khoái mà thanh toán tiền, nhưng sau đó lo lắng về cách vận chuyển nó về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên công tác thấy cô chậm chạp không rời đi, cảm thấy rất khó hiểu, hỏi ra sự ngượng ngùng của cô xong thì bất giác mỉm cười rồi chỉ vào chiếc xe ba gác cách đó không xa, “Đồng chí, cô dùng cái xe ba gác kia kéo về nhà đi, ngày mai đưa xe ba gác tới là được.”
Phong Khinh Tuyết ngẩn ngơ, “Ngài yên tâm để tôi dùng?”
“Có gì không yên tâm?” Nhân viên công tác cảm thấy buồn cười, “Mang đi dùng đi, nhớ phải trả lại là được.”
“Được, cảm ơn ngài, xin hỏi đồng chí họ gì?”
“Tôi họ Lý.”
“Cảm ơn ngài, chú Lý, ngày mai tôi đưa xe ba gác tới.”
Chú Lý thành thật như vẻ bề ngoài, giúp cô chuyển bàn ghế, gỗ và sách lên xe ba gác, đồng thời tìm hai sợi dây gai để cố định đồ đạc trên xe cho khỏi rơi.
“Chú Lý, cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”
Thân thể Phong Khinh Tuyết thật sự suy yếu, cô mồ hôi đầm đìa kéo xe ba gác về nhà thì trời đã tối rồi.
Phong Khinh Vân đang ngồi ở cửa, nhìn thấy cô trở về, đột nhiên nhảy dựng lên, “Chị, chị đã về rồi!”
“Khinh Vân? không phải em ở nhà chú hai sao?” Phong Khinh Tuyết lau mồ hôi.
“Nhà chú hai ngủ rồi nên em đi về.” Phong Khinh Vân vòng qua bên cạnh cô, “Dù sao bây giờ ai cũng nghèo, không ai thèm lừa cái miệng lãng phí lương thực của em cả!” Cô biết chị mình đang lo lắng cái gì, lo lắng cô bị người ta bắt cóc.
Phong Khinh Tuyết xoa đầu cô, xoay người dọn đồ đạc trong xe từng thứ một vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro