Trở Về Thập Niên 60: Cuộc Sống Phấn Đấu Của Kiều Thê
Phải Đi Đòi Lại
Ninh Tiểu Bạch
2024-08-17 11:53:25
Phong Khinh Vân nói xong thì vui vẻ cảm khái: "May mắn là chị và các cậu đã mang lương thực ra ngoài rồi nên họ không cướp được, khoai lang và khoai tây trong hầm cũng không bị phát hiện."
Phong Khinh Tuyết xoa đầu cô bé: "Nếu lần sau gặp phải chuyện như này, quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân, đồ đạc đều là phù du thôi."
Trong nhà bị cướp là chuyện nhỏ, Phong Khinh Vân bị cướp mới là chuyện lớn.
Chuyện này cứ để đó, tạm thời cô sẽ chưa tính sổ với hai chị dâu.
An ủi Phong Khinh Vân một lúc, sau đó còn phải cho cô bé ăn, Phong Khinh Tuyết đưa em gái một cốc nước đường đỏ, cô còn đặc biệt lấy ra một ít táo đỏ cho cô bé làm đồ ăn vặt.
Mất máu nên cần phải bồi bổ.
Sau đó cô sắp xếp lại đồ đạc, cất áo khoác vào trong balo, Phong Khinh Tuyết rút một cái rìu từ trong balo, có thể dễ dàng nhìn ra tuổi của một con dao nhưng là rìu thì chưa chắc.
Cái rìu sắc vô cùng, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nặng, rất nặng, Phong Khinh Tuyết nhấc nó lên khá khó khăn.
"Chị, chị muốn làm gì đấy?"
"Chị sẽ mang đồ của nhà chúng ta về?"
Phong Khinh Tuyết không dám để em gái ở nhà một mình nữa, cô vác cô bé lên rồi dùng dây buộc cô bé trên lưng, dạo này Phong Khinh Vân có béo lên nhưng nhìn qua vẫn chỉ như đứa trẻ tầm hai, ba tuổi, nặng chưa đến hai mươi cân.
Lưng cõng Phong Khinh Vân, tay vác theo rìu, Phong Khinh Tuyết trực tiếp đi đến Phong gia.
Hai anh em nhà họ Phong cùng sống trong một gian nhà tranh, giúp cô bớt phải tìm đến hai nhà.
Phong Khinh Lôi, Phong Khinh Vũ là tên của hai người họ.
Người xuất thân bần hàn như bố Phong mẹ Phong không thể đặt được cái tên văn nhã như vậy, nhiều người giống họ đặt tên con là Thiết Đản, Cẩu Đản, chỉ có cậu cả Vương mới đặt được cái tên dễ nghe như thế.
Tên hai anh em thì hay nhưng tính cách lại không ra gì.
Lúc chưa kết hôn, một người chất phác, một người ngốc nghếch nhưng điểm chung là nhu nhược.
Có đôi khi, trong cuộc sống gia đình, nhu nhược đồng nghĩa với máu lạnh.
Gặp chuyện gì cũng không có chủ kiến của mình, lúc nào cũng nghe vợ, chuyện đúng thì thôi, chuyện sai cũng dung túng cho vợ mình, việc đuổi hai em gái đi cũng thế, đó không phải máu lạnh thì là gì?
Khi Phong Khinh Tuyết đang đi trên đường thì chị dâu cả - Triệu Hoa Quế và chị dâu thứ - Lý Quốc Hồng đang ở trong nhà chia đồ.
Chăn, gối mỗi nhà một cái, quần áo chia đôi, nhà này muốn tủ bát nhà kia muốn tủ quần áo, bàn thì đặt giữa nhà, ghế thì mỗi nhà một cái.
Lý Quốc Hồng vừa chia đồ vừa than thở: "Con nha đầu chết tiệt Khinh Tuyết vừa ra ngoài được mấy ngày? Thế mà đã có được nhiều thứ như thế?" Dù mấy món này không đáng giá nhưng có tiền cũng chưa chắc đã có được.
"Không ngờ bên kia cam lòng cho hai con nhãi này nhiều thứ như thế."
"Nghe nói nay họ cõng bao tải đi đâu đấy, mai chúng ta xem lương thực được giấu ở đâu, có lương thực của họ, mùa đông này sẽ cũng sẽ không quá khổ, tôi không muốn con mình bữa được ăn bữa không." Lý Quốc Hồng vô cùng khôn khéo, cô ta đã sớm biết được mấy người cậu ở Vương gia đi cõng đồ, chắc chắn trong đó lương thực, so với mấy món đồ này, lương thực quan trọng hơn nhiều.
Triệu Quế Hoa gật đầu điên cuồng: "Đúng, đúng, nhất định là đi giấu lương thực rồi, nhưng con nhãi Đại Nha kín miệng lắm."
Nhắc đến chuyện này lại làm Triệu Quế Hoa tức giận, con gái nhà người ta có thể gả đi để đổi lấy lương thực còn họ thì không, đúng là tức chết mà, không được, phải nghĩ cách để gả Khinh Tuyết đi.
Cô lớn lên xinh đẹp như thế, có thể đổi được ít nhất hai trăm cân khoai lang.
Phong Khinh Tuyết xoa đầu cô bé: "Nếu lần sau gặp phải chuyện như này, quan trọng nhất là phải bảo vệ bản thân, đồ đạc đều là phù du thôi."
Trong nhà bị cướp là chuyện nhỏ, Phong Khinh Vân bị cướp mới là chuyện lớn.
Chuyện này cứ để đó, tạm thời cô sẽ chưa tính sổ với hai chị dâu.
An ủi Phong Khinh Vân một lúc, sau đó còn phải cho cô bé ăn, Phong Khinh Tuyết đưa em gái một cốc nước đường đỏ, cô còn đặc biệt lấy ra một ít táo đỏ cho cô bé làm đồ ăn vặt.
Mất máu nên cần phải bồi bổ.
Sau đó cô sắp xếp lại đồ đạc, cất áo khoác vào trong balo, Phong Khinh Tuyết rút một cái rìu từ trong balo, có thể dễ dàng nhìn ra tuổi của một con dao nhưng là rìu thì chưa chắc.
Cái rìu sắc vô cùng, lưỡi rìu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Nặng, rất nặng, Phong Khinh Tuyết nhấc nó lên khá khó khăn.
"Chị, chị muốn làm gì đấy?"
"Chị sẽ mang đồ của nhà chúng ta về?"
Phong Khinh Tuyết không dám để em gái ở nhà một mình nữa, cô vác cô bé lên rồi dùng dây buộc cô bé trên lưng, dạo này Phong Khinh Vân có béo lên nhưng nhìn qua vẫn chỉ như đứa trẻ tầm hai, ba tuổi, nặng chưa đến hai mươi cân.
Lưng cõng Phong Khinh Vân, tay vác theo rìu, Phong Khinh Tuyết trực tiếp đi đến Phong gia.
Hai anh em nhà họ Phong cùng sống trong một gian nhà tranh, giúp cô bớt phải tìm đến hai nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Khinh Lôi, Phong Khinh Vũ là tên của hai người họ.
Người xuất thân bần hàn như bố Phong mẹ Phong không thể đặt được cái tên văn nhã như vậy, nhiều người giống họ đặt tên con là Thiết Đản, Cẩu Đản, chỉ có cậu cả Vương mới đặt được cái tên dễ nghe như thế.
Tên hai anh em thì hay nhưng tính cách lại không ra gì.
Lúc chưa kết hôn, một người chất phác, một người ngốc nghếch nhưng điểm chung là nhu nhược.
Có đôi khi, trong cuộc sống gia đình, nhu nhược đồng nghĩa với máu lạnh.
Gặp chuyện gì cũng không có chủ kiến của mình, lúc nào cũng nghe vợ, chuyện đúng thì thôi, chuyện sai cũng dung túng cho vợ mình, việc đuổi hai em gái đi cũng thế, đó không phải máu lạnh thì là gì?
Khi Phong Khinh Tuyết đang đi trên đường thì chị dâu cả - Triệu Hoa Quế và chị dâu thứ - Lý Quốc Hồng đang ở trong nhà chia đồ.
Chăn, gối mỗi nhà một cái, quần áo chia đôi, nhà này muốn tủ bát nhà kia muốn tủ quần áo, bàn thì đặt giữa nhà, ghế thì mỗi nhà một cái.
Lý Quốc Hồng vừa chia đồ vừa than thở: "Con nha đầu chết tiệt Khinh Tuyết vừa ra ngoài được mấy ngày? Thế mà đã có được nhiều thứ như thế?" Dù mấy món này không đáng giá nhưng có tiền cũng chưa chắc đã có được.
"Không ngờ bên kia cam lòng cho hai con nhãi này nhiều thứ như thế."
"Nghe nói nay họ cõng bao tải đi đâu đấy, mai chúng ta xem lương thực được giấu ở đâu, có lương thực của họ, mùa đông này sẽ cũng sẽ không quá khổ, tôi không muốn con mình bữa được ăn bữa không." Lý Quốc Hồng vô cùng khôn khéo, cô ta đã sớm biết được mấy người cậu ở Vương gia đi cõng đồ, chắc chắn trong đó lương thực, so với mấy món đồ này, lương thực quan trọng hơn nhiều.
Triệu Quế Hoa gật đầu điên cuồng: "Đúng, đúng, nhất định là đi giấu lương thực rồi, nhưng con nhãi Đại Nha kín miệng lắm."
Nhắc đến chuyện này lại làm Triệu Quế Hoa tức giận, con gái nhà người ta có thể gả đi để đổi lấy lương thực còn họ thì không, đúng là tức chết mà, không được, phải nghĩ cách để gả Khinh Tuyết đi.
Cô lớn lên xinh đẹp như thế, có thể đổi được ít nhất hai trăm cân khoai lang.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro