Trở Về Thập Niên 80: Người Vợ Ngọt Ngào Giàu Sang Phú Quý!

Chương 25

2024-10-14 07:07:22

So với bố mẹ, Trà Trà lại khá thoải mái.

Cô bé biết mình không ngốc, chỉ là chưa quen với cuộc sống xung quanh.

Việc ông Lưu bắt mạch khiến cô tò mò, nên cô chăm chú nhìn ông.

Nhìn một lúc, Trà Trà khẽ nhíu mày.

Cô phát hiện ông Lưu sắp gặp một tai nạn lớn, rất gần, nếu không nặng thì cũng sẽ bị thương ở chân tay.

Cô có nên nhắc ông ấy tránh tai nạn này không? Trà Trà hơi lưỡng lự.

Với cô, đây chỉ là một câu nói, nhưng với ông Lưu, đó lại là chuyện sinh tử.

Thôi thì, thấy ông ấy có lòng giúp mình, cô cũng nên nói một tiếng.

Nếu ông ấy không tin, thì cũng không phải lỗi của mình.

Quyết định xong, Trà Trà thả lỏng đôi chút, im lặng để ông Lưu tiếp tục bắt mạch.

Khoảng mười phút trôi qua, khi Giang Hoa và Tôn Anh bắt đầu lo lắng, ông Lưu mới buông tay Trà Trà ra, nhìn cô bé và nói: "Nào, con gái nhỏ, nói vài câu cho ta nghe thử."

"Nói gì ạ?"

"Tùy con."

Trà Trà không hiểu "tùy con"

là gì, nhăn nhó suy nghĩ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy vậy, ông Lưu nói: "Thôi được, ta nói một câu, con nói lại theo ta nhé?"

"Thôi được, ta nói một câu, con nói lại theo ta nhé?"

Trà Trà học theo ông Lưu, giọng trong trẻo, không hề ngắc ngứ, rất lưu loát.

Giang Hoa và Tôn Anh ngạc nhiên đến mức không tin được đó là con gái mình vừa nói, cả hai kinh ngạc nhìn cô bé.

Phải mất một lúc, họ mới tìm lại được giọng mình, liền nhìn ông Lưu hỏi: "Ông Lưu, con gái tôi, nó...

nó..."

Họ quá xúc động, không biết nói gì thêm.

Họ định hỏi xem con gái có phải đã không còn ngốc nữa, nhưng rồi lại nhớ đến những lúc con bé lúng túng, không nói nên lời ở trong thôn.

"Đừng vội, để ta xem lại kỹ hơn."

Ông Lưu xua tay, ý bảo hai người đừng nôn nóng.

Sau đó, ông quay lại nhìn Trà Trà, rồi đọc một đoạn ngắn trong cuốn sách Tam Tự Kinh.

Đọc xong, ông hỏi Trà Trà: "Những gì ta vừa đọc, con có thể đọc lại được không?"

"Đọc lại ạ?"

Trà Trà không hiểu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ông Lưu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy cô bé như vậy, ông Lưu kiên nhẫn giải thích: "Nghĩa là con đọc lại y như ta vừa đọc, được không?"

Trà Trà nhìn ông, rồi nhìn bố mẹ đang hồi hộp mong chờ, chậm rãi đọc lại đoạn Tam Tự Kinh mà ông Lưu vừa đọc.

"Mình ơi, đây có thật là con gái của mình không?"

Tôn Anh không tin vào tai mình.

Vừa rồi, con gái vừa đọc lại một đoạn Tam Tự Kinh, có phải con bé thật không? Nó chẳng phải vẫn ngốc nghếch sao? Mới đây thôi nó chỉ mới biết nói, mà còn nói không lưu loát, từng từ từng từ như nhảy ra, còn lắp bắp nữa.

"Em nói vậy là sao? Không phải con mình thì là ai?"

Giang Hoa cười nói.

"Hay là em muốn Trà Trà cứ ngốc mãi à?"

"Tất nhiên là không! Nhưng sự thay đổi này quá nhanh, thật khó tin!"

Tôn Anh vẫn không thể tin được, cảm giác như mình đang nằm mơ.

Cô sợ rằng khi tỉnh dậy, con gái mình lại trở về là đứa trẻ ngốc nghếch, chẳng biết nói năng gì.

"Em chưa nghe câu ‘con gái lớn thì sẽ thay đổi’ à? Trà Trà năm nay mười tuổi rồi, thay đổi là chuyện bình thường thôi."

"Thôi thôi, nói chuyện với anh không thông, em sẽ hỏi ông Lưu cho rõ."

Tôn Anh lườm chồng một cái, rồi quay sang hỏi ông Lưu: "Ông Lưu, chuyện của Trà Trà là thế nào vậy ạ?"

Ông Lưu cũng ngạc nhiên trước tình trạng của Trà Trà, suy nghĩ một chút rồi nói: "Con bé thực ra không có vấn đề gì lớn, nó không phải ngốc nghếch gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Thập Niên 80: Người Vợ Ngọt Ngào Giàu Sang Phú Quý!

Số ký tự: 0