Trở Về Thập Niên 80: Người Vợ Ngọt Ngào Giàu Sang Phú Quý!
Chương 7
2024-10-14 07:07:22
Anh không thèm để ý đến mẹ mình nữa, kéo vợ và con gái trở về phòng.
Anh thực sự quá tức giận.
Mẹ đánh anh thì không sao, vì dù sao bà cũng là mẹ, mẹ đánh con là chuyện thường.
Nhưng bà không chỉ chửi rủa vợ anh, đòi anh ly dị, mà còn định đánh con gái anh.
Điều đó thì không thể chấp nhận! Dù Trà Trà có là đứa ngốc, cô bé vẫn là bảo bối của anh.
Về đến phòng, Giang Hoa lấy lọ thuốc mỡ mới mua ra, bôi lên mặt cho con gái.
Xong xuôi, anh cũng không ra ngoài nữa.
Anh đã nói thì sẽ làm, đã nói không làm việc là sẽ không làm.
Anh đã chịu đựng quá đủ rồi.
Từ lâu, anh đã muốn chia nhà, nhưng chưa có cớ.
Hôm nay, những lời mẹ nói cùng việc bà đánh con gái đã thực sự làm tổn thương anh.
Giang Hoa không còn muốn nhìn thấy vợ và con gái chịu thêm bất kỳ uất ức nào, cũng chẳng còn muốn cố lấy lòng mẹ mình, bà Giang.
Anh đã hoàn toàn hiểu ra, bất kể anh làm gì hay cố gắng đến đâu, bà Giang sẽ không bao giờ yêu thương hay quý mến anh, vợ anh, hay con gái anh.
Nếu mọi chuyện đã như vậy, thì việc chia nhà, ai lo phần nấy, có lẽ là cách tốt nhất cho tất cả.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Giang Minh từ bên ngoài trở về, thấy mẹ ngồi đờ đẫn trên tảng đá liền vội vàng chạy tới hỏi.
Thấy con trai út trở về, bà Giang lập tức bắt đầu khóc lóc kể khổ: "Con ơi, may mà con đã về! Nếu con không về, mẹ sẽ bị cả nhà thằng anh con bắt nạt đến chết mất thôi."
Vừa nói, bà Giang vừa rơi nước mắt.
Giang Minh thấy mẹ khóc liền tức giận, hỏi ngay: "Mẹ, anh ấy ở đâu? Con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ."
"Ở trong nhà!"
Bà Giang lập tức ngừng khóc, chỉ về phía nhà Giang Hoa.
Giang Minh liền sa sầm mặt mày, đi thẳng đến nhà Giang Hoa, không nói không rằng, giơ chân đá mạnh vào cửa.
Giang Hoa đang ngồi cùng vợ bàn chuyện chia nhà, nghe tiếng đá cửa, mặt anh liền tối sầm lại.
Mở cửa ra, thấy Giang Minh đứng đó, anh lạnh lùng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Mẹ bị anh làm khóc, mau xin lỗi mẹ!"
Giang Minh lớn tiếng ra lệnh.
Anh ta từ lâu đã không ưa người anh trai này, càng không tôn trọng anh.
Trong lúc bà Giang đang hí hửng vì nghĩ rằng con trai út sẽ ra mặt giúp mình, thì đột nhiên Giang Hoa lao tới túm lấy cổ Giang Minh, kéo mạnh ra ngoài.
Vừa kéo, Giang Hoa vừa lạnh lùng nói: "Xin lỗi? Cậu đá cửa nhà tôi, dọa vợ con tôi, còn muốn tôi xin lỗi?"
"Bỏ ra! Buông thằng em ra ngay!"
Bà Giang hốt hoảng khi thấy mặt Giang Minh đỏ bừng vì bị bóp cổ.
Trong lòng bà bắt đầu hối hận vì đã để con út giúp mình.
Nhỡ Giang Hoa không kiểm soát được sức mạnh mà bóp chết Giang Minh, bà biết phải làm sao? Giang Hoa nhìn thoáng qua mẹ mình, ánh mắt lóe lên: "Muốn tôi buông nó ra? Được thôi! Nếu mẹ đồng ý chia nhà, tôi sẽ buông."
Bà Giang tức giận đến run người, muốn cứu con trai út nhưng lại lo Giang Hoa sẽ không chịu buông.
Khi bà còn chưa biết phải làm gì, thì Giang Hoa đã nới lỏng tay, để Giang Minh thở.
Vừa ho khù khụ, Giang Minh vừa kêu lên: "Mẹ, cứu con, con sắp chết mất, mau bảo anh ấy buông ra!"
Giữa việc yêu thương con trai út và chuyện chia nhà, cuối cùng bà Giang đành gật đầu đồng ý: "Được, mẹ đồng ý chia nhà, con thả em ra đi."
"Mẹ đã nói thì phải giữ lời.
Anh thực sự quá tức giận.
Mẹ đánh anh thì không sao, vì dù sao bà cũng là mẹ, mẹ đánh con là chuyện thường.
Nhưng bà không chỉ chửi rủa vợ anh, đòi anh ly dị, mà còn định đánh con gái anh.
Điều đó thì không thể chấp nhận! Dù Trà Trà có là đứa ngốc, cô bé vẫn là bảo bối của anh.
Về đến phòng, Giang Hoa lấy lọ thuốc mỡ mới mua ra, bôi lên mặt cho con gái.
Xong xuôi, anh cũng không ra ngoài nữa.
Anh đã nói thì sẽ làm, đã nói không làm việc là sẽ không làm.
Anh đã chịu đựng quá đủ rồi.
Từ lâu, anh đã muốn chia nhà, nhưng chưa có cớ.
Hôm nay, những lời mẹ nói cùng việc bà đánh con gái đã thực sự làm tổn thương anh.
Giang Hoa không còn muốn nhìn thấy vợ và con gái chịu thêm bất kỳ uất ức nào, cũng chẳng còn muốn cố lấy lòng mẹ mình, bà Giang.
Anh đã hoàn toàn hiểu ra, bất kể anh làm gì hay cố gắng đến đâu, bà Giang sẽ không bao giờ yêu thương hay quý mến anh, vợ anh, hay con gái anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu mọi chuyện đã như vậy, thì việc chia nhà, ai lo phần nấy, có lẽ là cách tốt nhất cho tất cả.
"Mẹ, mẹ ơi, mẹ có sao không?"
Giang Minh từ bên ngoài trở về, thấy mẹ ngồi đờ đẫn trên tảng đá liền vội vàng chạy tới hỏi.
Thấy con trai út trở về, bà Giang lập tức bắt đầu khóc lóc kể khổ: "Con ơi, may mà con đã về! Nếu con không về, mẹ sẽ bị cả nhà thằng anh con bắt nạt đến chết mất thôi."
Vừa nói, bà Giang vừa rơi nước mắt.
Giang Minh thấy mẹ khóc liền tức giận, hỏi ngay: "Mẹ, anh ấy ở đâu? Con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ."
"Ở trong nhà!"
Bà Giang lập tức ngừng khóc, chỉ về phía nhà Giang Hoa.
Giang Minh liền sa sầm mặt mày, đi thẳng đến nhà Giang Hoa, không nói không rằng, giơ chân đá mạnh vào cửa.
Giang Hoa đang ngồi cùng vợ bàn chuyện chia nhà, nghe tiếng đá cửa, mặt anh liền tối sầm lại.
Mở cửa ra, thấy Giang Minh đứng đó, anh lạnh lùng hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
"Mẹ bị anh làm khóc, mau xin lỗi mẹ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Minh lớn tiếng ra lệnh.
Anh ta từ lâu đã không ưa người anh trai này, càng không tôn trọng anh.
Trong lúc bà Giang đang hí hửng vì nghĩ rằng con trai út sẽ ra mặt giúp mình, thì đột nhiên Giang Hoa lao tới túm lấy cổ Giang Minh, kéo mạnh ra ngoài.
Vừa kéo, Giang Hoa vừa lạnh lùng nói: "Xin lỗi? Cậu đá cửa nhà tôi, dọa vợ con tôi, còn muốn tôi xin lỗi?"
"Bỏ ra! Buông thằng em ra ngay!"
Bà Giang hốt hoảng khi thấy mặt Giang Minh đỏ bừng vì bị bóp cổ.
Trong lòng bà bắt đầu hối hận vì đã để con út giúp mình.
Nhỡ Giang Hoa không kiểm soát được sức mạnh mà bóp chết Giang Minh, bà biết phải làm sao? Giang Hoa nhìn thoáng qua mẹ mình, ánh mắt lóe lên: "Muốn tôi buông nó ra? Được thôi! Nếu mẹ đồng ý chia nhà, tôi sẽ buông."
Bà Giang tức giận đến run người, muốn cứu con trai út nhưng lại lo Giang Hoa sẽ không chịu buông.
Khi bà còn chưa biết phải làm gì, thì Giang Hoa đã nới lỏng tay, để Giang Minh thở.
Vừa ho khù khụ, Giang Minh vừa kêu lên: "Mẹ, cứu con, con sắp chết mất, mau bảo anh ấy buông ra!"
Giữa việc yêu thương con trai út và chuyện chia nhà, cuối cùng bà Giang đành gật đầu đồng ý: "Được, mẹ đồng ý chia nhà, con thả em ra đi."
"Mẹ đã nói thì phải giữ lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro