Trở Về Trước Khi Yêu Quỷ Phu Quân Vì Ta Chết Trận
Chương 2
2024-11-07 02:25:46
Kiếm khí từ trong lòng xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ, như vô số lưỡi d.a.o cắt xé, khiến nội tạng nàng mơ hồ đau đớn. Lưu Ngọc cắn chặt răng, nhưng thân thể vẫn không chịu khống chế mà run rẩy dữ dội.
“Nhưng mà ta rất tò mò.”
Âm thanh ngậm ý cười từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Năm đó, ai mà không biết Tiên Đô Ngọc Kinh, từ khi Đàn Ninh bị cha mẹ ngươi nhận nuôi, giữa các ngươi như nước với lửa, vì Cửu Phương Chương Hoa, các ngươi còn tranh giành tình cảm không ngừng — ngươi hôm nay đến đoạt hôn, chắc cũng có vài phần tư tâm chứ?”
Lưu Ngọc nằm trên nền m.á.u loãng đã trở nên lạnh băng, thở ra sương trắng, ánh mắt nhìn về phía chân núi Tiên Đô Ngọc Kinh xa xôi.
Nàng lớn lên ở Âm Sơn thị, nơi mà quyền lực cường thịnh.
Phụ thân nàng, Âm Sơn Trạch, nổi tiếng là “Tiên kinh phong lưu, công tử độc chiếm tám đấu” trong Âm Sơn thị, đứng hàng thứ của gia tộc.
Mẫu thân nàng, Nam Cung Kính, dù xuất thân từ thế tộc đã xuống dốc, nhưng có thủ đoạn cường hãn. Bà đã lật đổ quyền lực của tộc trưởng, sau đó mở rộng tài nguyên của Âm Sơn thị, mời gọi gia thần, khiến Âm Sơn thị vươn lên trong cảnh toàn bộ các thế gia đông đảo.
Lưu Ngọc không hề làm thất vọng với sự tài bồi và kỳ vọng của mọi người. Từ nhỏ chính là thiên phú kinh người, thành tích ưu dị, còn không ngừng khổ luyện, luôn luôn là người tỏa sáng trong nhóm hậu bối thế gia.
Nàng khai khí hải từ năm tuổi, nhập Linh Ung học cung khi mười ba tuổi, và ở tuổi mười sáu đã đạt được danh hiệu cao nhất tại đại hội Linh Ung tiên đạo.
Tiên khôi dạo phố hôm ấy, huyền hạc dẫn lối, loan tím nhẹ nhàng nối gót theo sau, bạch ngọc đồng tử tấu lên điệu nhạc cổ, hoàng cổ vang vọng. Ngay cả Thiếu Đế Trung Châu, nghe danh nàng, cũng phải thân chinh đến tận nơi, chỉ để được đàm đạo. Quanh nàng, giữa tiên đài nguy nga và chiếc xe kim quy tỏa sáng, các công tử thế gia ái mộ chen chúc vây quanh, cảnh tượng huy hoàng chưa từng có.
Trong những gia tộc quyền quý ấy, Lưu Ngọc nổi bật như một viên ngọc quý giá nhất, từ khi sinh ra đã chẳng hề biết đến cảnh đời khó khăn, chính là ngậm thìa vàng lớn lên, sinh ra đã đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh, có những người, thậm chí dành cả đời cố gắng nỗ lực cũng không thể với tới.
Trước khi thảm họa ập đến Âm Sơn thị, cả cuộc đời nàng chỉ có một điều nuối tiếc.
Đó là đã không thể đuổi Đàn Ninh – cô em gái mà nàng ghét cay ghét đắng – ra khỏi gia môn.
“Nhưng mà ta rất tò mò.”
Âm thanh ngậm ý cười từ trên đỉnh đầu truyền đến.
“Năm đó, ai mà không biết Tiên Đô Ngọc Kinh, từ khi Đàn Ninh bị cha mẹ ngươi nhận nuôi, giữa các ngươi như nước với lửa, vì Cửu Phương Chương Hoa, các ngươi còn tranh giành tình cảm không ngừng — ngươi hôm nay đến đoạt hôn, chắc cũng có vài phần tư tâm chứ?”
Lưu Ngọc nằm trên nền m.á.u loãng đã trở nên lạnh băng, thở ra sương trắng, ánh mắt nhìn về phía chân núi Tiên Đô Ngọc Kinh xa xôi.
Nàng lớn lên ở Âm Sơn thị, nơi mà quyền lực cường thịnh.
Phụ thân nàng, Âm Sơn Trạch, nổi tiếng là “Tiên kinh phong lưu, công tử độc chiếm tám đấu” trong Âm Sơn thị, đứng hàng thứ của gia tộc.
Mẫu thân nàng, Nam Cung Kính, dù xuất thân từ thế tộc đã xuống dốc, nhưng có thủ đoạn cường hãn. Bà đã lật đổ quyền lực của tộc trưởng, sau đó mở rộng tài nguyên của Âm Sơn thị, mời gọi gia thần, khiến Âm Sơn thị vươn lên trong cảnh toàn bộ các thế gia đông đảo.
Lưu Ngọc không hề làm thất vọng với sự tài bồi và kỳ vọng của mọi người. Từ nhỏ chính là thiên phú kinh người, thành tích ưu dị, còn không ngừng khổ luyện, luôn luôn là người tỏa sáng trong nhóm hậu bối thế gia.
Nàng khai khí hải từ năm tuổi, nhập Linh Ung học cung khi mười ba tuổi, và ở tuổi mười sáu đã đạt được danh hiệu cao nhất tại đại hội Linh Ung tiên đạo.
Tiên khôi dạo phố hôm ấy, huyền hạc dẫn lối, loan tím nhẹ nhàng nối gót theo sau, bạch ngọc đồng tử tấu lên điệu nhạc cổ, hoàng cổ vang vọng. Ngay cả Thiếu Đế Trung Châu, nghe danh nàng, cũng phải thân chinh đến tận nơi, chỉ để được đàm đạo. Quanh nàng, giữa tiên đài nguy nga và chiếc xe kim quy tỏa sáng, các công tử thế gia ái mộ chen chúc vây quanh, cảnh tượng huy hoàng chưa từng có.
Trong những gia tộc quyền quý ấy, Lưu Ngọc nổi bật như một viên ngọc quý giá nhất, từ khi sinh ra đã chẳng hề biết đến cảnh đời khó khăn, chính là ngậm thìa vàng lớn lên, sinh ra đã đứng ở trên đỉnh cao nhân sinh, có những người, thậm chí dành cả đời cố gắng nỗ lực cũng không thể với tới.
Trước khi thảm họa ập đến Âm Sơn thị, cả cuộc đời nàng chỉ có một điều nuối tiếc.
Đó là đã không thể đuổi Đàn Ninh – cô em gái mà nàng ghét cay ghét đắng – ra khỏi gia môn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro