Trở Về Trước Khi Yêu Quỷ Phu Quân Vì Ta Chết Trận
Chương 7
2024-11-07 02:25:46
Hết thảy phát sinh chỉ trong khoảnh khắc, nơi đây, con cháu thế tộc tiên gia toàn nghẹn họng nhìn trân trối.
Bọn họ từ nhỏ tu nho đạo pháp binh bốn gia chi thuật, chưa từng gặp qua chiêu thức không thể tưởng tượng nổi như vậy, không thể diện, quá dã.
Đặc biệt người làm ra chiêu số đó lại là Âm Sơn Lưu Ngọc.
Người từng được ca ngợi là “Vu nga ra hiệp, mật nữ lăng sóng”…… Âm Sơn Lưu Ngọc.
Nằm trong vũng máu, sắc mặt thanh niên hôi bại, trong cổ họng tràn ra âm thanh gầm gừ không rõ, hai chân không chỗ mượn lực, lung tung đạp vài cái.
Nhưng cho đến khi tắt thở, hắn cũng vẫn chưa thoát khỏi linh âm chú thuật cùng sức mạnh trên người hắn.
Yến Vô Thứ đã chết.
Lưu Ngọc cũng chống đỡ không nổi, kiệt lực ngã xuống đất.
Thiếu nữ cười cười, để lộ ra một loạt m.á.u tươi.
Mười năm gian nan sinh tử, thể diện còn cần để làm gì đâu, chỉ cần còn sống, báo thù, vậy là đủ.
Dù nàng căn bản không nhớ rõ người kia là ai, nhưng nhìn hắn mang vẻ hận thù chồng chất, nàng quyết định cứ để hắn chịu c.h.ế.t đi.
Trở mình, Lưu Ngọc nhìn về phía xa xôi, nơi thành trì lâu khuyết.
Phong tuyết mênh mang, sương mù bao phủ chân núi, chính là Lưu Ngọc quen thuộc nhất, Tiên Đô Ngọc Kinh, nơi mà nàng đã nhiều lần mơ về trong những đêm khuya, nơi nàng vô cùng tưởng niệm.
Nhưng cha mẹ đã chết.
Nhà nàng đã không còn ở nơi đó.
Nàng đã không còn nhà nữa.
Từ rất lâu rồi.
Cảm nhận được sinh khí dần trôi đi, Lưu Ngọc bỗng nảy sinh một chút nuối tiếc vi diệu.
Việc một đời, một bước sai, từng bước sai.
Nếu nàng lúc trước không phải tuổi trẻ khí thịnh, vì cấp Âm Sơn thị tranh một hơi mà gả cho Cửu U, có lẽ có thể kịp thời tiếp viện khi Âm Sơn thị bị bao vây tiễu trừ.
Nếu nàng đã gả đi Cửu U, sau khi gả không tích tụ trong lòng mà không hỏi đến thế sự, có lẽ sẽ không đến mức hoàn toàn không biết gì về tình thế, sai lầm khi coi kẻ thù như đồng minh mà tin cậy.
Nếu nàng cùng Mặc Lân thành hôn trăm năm, chỉ cần nhìn thoáng qua cái tên yêu quỷ phu quân kia ——
Dựa vào [Thế] như mượn mạng, cũng không biết cái tên yêu quỷ đã bị nàng mượn đi nhiều thế như vậy, hiện giờ đã c.h.ế.t ở cái xó xỉnh nào.
Cuối cùng một hơi ở sương mù ảnh sơn, phong tuyết tiêu tán.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng khép lại hai mắt.
----------------
Có lẽ là oán khí quá sâu, Lưu Ngọc phát hiện, chính mình sau khi ch·ết thế nhưng linh chưa tán, nhờ phong tuyết Tiên Đô Ngọc Kinh tự cửu thiên bay xuống nhân gian.
Bọn họ từ nhỏ tu nho đạo pháp binh bốn gia chi thuật, chưa từng gặp qua chiêu thức không thể tưởng tượng nổi như vậy, không thể diện, quá dã.
Đặc biệt người làm ra chiêu số đó lại là Âm Sơn Lưu Ngọc.
Người từng được ca ngợi là “Vu nga ra hiệp, mật nữ lăng sóng”…… Âm Sơn Lưu Ngọc.
Nằm trong vũng máu, sắc mặt thanh niên hôi bại, trong cổ họng tràn ra âm thanh gầm gừ không rõ, hai chân không chỗ mượn lực, lung tung đạp vài cái.
Nhưng cho đến khi tắt thở, hắn cũng vẫn chưa thoát khỏi linh âm chú thuật cùng sức mạnh trên người hắn.
Yến Vô Thứ đã chết.
Lưu Ngọc cũng chống đỡ không nổi, kiệt lực ngã xuống đất.
Thiếu nữ cười cười, để lộ ra một loạt m.á.u tươi.
Mười năm gian nan sinh tử, thể diện còn cần để làm gì đâu, chỉ cần còn sống, báo thù, vậy là đủ.
Dù nàng căn bản không nhớ rõ người kia là ai, nhưng nhìn hắn mang vẻ hận thù chồng chất, nàng quyết định cứ để hắn chịu c.h.ế.t đi.
Trở mình, Lưu Ngọc nhìn về phía xa xôi, nơi thành trì lâu khuyết.
Phong tuyết mênh mang, sương mù bao phủ chân núi, chính là Lưu Ngọc quen thuộc nhất, Tiên Đô Ngọc Kinh, nơi mà nàng đã nhiều lần mơ về trong những đêm khuya, nơi nàng vô cùng tưởng niệm.
Nhưng cha mẹ đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà nàng đã không còn ở nơi đó.
Nàng đã không còn nhà nữa.
Từ rất lâu rồi.
Cảm nhận được sinh khí dần trôi đi, Lưu Ngọc bỗng nảy sinh một chút nuối tiếc vi diệu.
Việc một đời, một bước sai, từng bước sai.
Nếu nàng lúc trước không phải tuổi trẻ khí thịnh, vì cấp Âm Sơn thị tranh một hơi mà gả cho Cửu U, có lẽ có thể kịp thời tiếp viện khi Âm Sơn thị bị bao vây tiễu trừ.
Nếu nàng đã gả đi Cửu U, sau khi gả không tích tụ trong lòng mà không hỏi đến thế sự, có lẽ sẽ không đến mức hoàn toàn không biết gì về tình thế, sai lầm khi coi kẻ thù như đồng minh mà tin cậy.
Nếu nàng cùng Mặc Lân thành hôn trăm năm, chỉ cần nhìn thoáng qua cái tên yêu quỷ phu quân kia ——
Dựa vào [Thế] như mượn mạng, cũng không biết cái tên yêu quỷ đã bị nàng mượn đi nhiều thế như vậy, hiện giờ đã c.h.ế.t ở cái xó xỉnh nào.
Cuối cùng một hơi ở sương mù ảnh sơn, phong tuyết tiêu tán.
Lưu Ngọc nhẹ nhàng khép lại hai mắt.
----------------
Có lẽ là oán khí quá sâu, Lưu Ngọc phát hiện, chính mình sau khi ch·ết thế nhưng linh chưa tán, nhờ phong tuyết Tiên Đô Ngọc Kinh tự cửu thiên bay xuống nhân gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro