Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Bất kể là trai...
2024-11-08 10:39:53
Giao Nhi bước vào phòng tắm, làn nước mát lạnh chảy tràn lên da cô, mang theo cảm giác sảng khoái và tỉnh táo. Cô đứng lặng dưới làn nước trong giây lát, để tất cả những lo âu hay căng thẳng tan biến đi. Trong lúc cô đang vệ sinh cá nhân, dưới bếp, anh đã bắt đầu nấu bữa sáng. Đã lâu lắm rồi cô chưa được thưởng thức những món ăn do chính tay anh nấu, điều đó làm cô bỗng dưng thấy háo hức hơn bao giờ hết.
Một lát sau, khi bước vào bếp, mùi hương nồng nàn từ các món ăn đã xông thẳng vào khứu giác của Giao Nhi, đánh thức cơn đói trong bụng cô. Cô nhìn quanh, thấy anh đang chăm chú nấu nướng, từng động tác dứt khoát nhưng vô cùng khéo léo. Không thể không mỉm cười khi thấy anh trong dáng vẻ như thế.
Anh nhìn thấy cô từ xa, rồi bước lại gần, kéo ghế ra cho cô ngồi.
"Em ngồi xuống đi"
Giọng anh ấm áp, khiến tim cô nhẹ nhàng rung lên. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng ngay lập tức anh đưa tới một ly sữa.
"Phải uống hết ly sữa này cho anh, nó rất tốt cho mẹ bỉm"
Anh dặn dò với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định. Giao Nhi mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh khi nhìn anh. Anh không chỉ là người đàn ông quyền lực, lạnh lùng ngoài xã hội, mà ở nhà, anh lại trở thành một người chồng chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. (2)
Cô uống hết ly sữa trong khi anh tiếp tục vào bếp nấu nướng. Giao Nhi ngồi đó, nhìn anh bận rộn, sự cẩn thận trong từng động tác của anh làm cô thêm xúc động. Khoảng 15 phút sau, anh đã dọn xong bữa sáng. Trên bàn là những món ăn ngon lành, toàn những thực phẩm tốt cho sức khỏe của phụ nữ mang thai.
"Chỉ toàn những món tốt cho em thôi." Anh nói khẽ, một chút tự hào lấp lánh trong mắt anh.
Cô nhìn anh, lòng cảm động sâu sắc. Không ngờ người đàn ông cô yêu, người từng khét tiếng là lạnh lùng và ít nói, lại có thể trở nên tận tâm như vậy chỉ vì cô. Họ ngồi ăn cùng nhau trong không gian yên bình của buổi sáng, chỉ có tiếng thìa đũa khẽ khàng vang lên, lẫn trong đó là những ánh nhìn đầy tình cảm trao nhau. (7
Sau khi ăn xong, Giao Nhi dự định sẽ dọn dẹp bàn ăn, nhưng anh đã nhanh chóng ngăn cô lại.
"Em cứ ra ngoài phòng khách xem tivi đi, để anh làm." Anh nói, giọng nói kiên quyết khiến cô không thể từ chối. (1)
Cô nhíu mày, đã nhiều lần cô cảm thấy ngứa ngáy tay chân vì không được làm gì cả, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cô đành miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa phòng khách và bật tivi lên xem. Mặc dù cảnh trong tivi vẫn đang thay đổi, nhưng tâm trí cô lại lang thang với những suy nghĩ khác. Cô nhìn quanh ngôi nhà yên bình mà họ đã cùng nhau xây dựng, và cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Ngồi một lúc, cảm giác buồn chán bắt đầu len lỏi, cô tắt tivi rồi đi vào bếp. Anh vẫn đang rửa bát, nước từ vòi xối xuống làm những mảng bọt xà phòng tan dần. Nhìn anh chăm chú làm việc, Giao Nhi không thể kìm lòng được mà đi lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô dựa đầu vào lưng anh, khẽ thở dài, làm nũng. (D)
"Anh à..." Cô thì thầm, giọng điệu nũng nịu đầy tình cảm.
Anh dừng lại một chút, quay đầu mỉm cười ôn nhu.
"Em ngoan, lên phòng thay đồ đi. Hôm nay anh sẽ đưa em đi khám thai. Lâu rồi anh bận quá, chưa đưa em đi."
Cô mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Vâng ạ! Nhưng anh phải làm xong sớm đó nhé."
Anh khẽ cười, gật đầu.
"Anh sẽ xong ngay thôi."
Giao Nhi ngoan ngoãn lên phòng thay đồ, chọn một chiếc váy thoải mái, đơn giản nhưng vẫn tôn lên nét nhẹ nhàng của cô. Khi cô bước xuống, anh đã sẵn sàng, đứng đợi cô ở dưới. Họ cùng nhau ra khỏi nhà, ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng rọi xuống, làm mọi thứ trở nên sáng bừng và tươi mới hơn.
Tại bệnh viện, không khí hơi đông đúc, nhưng anh luôn giữ tay cô, dẫn dắt cô qua từng bước. Cả hai đi vào phòng khám, và sau một loạt kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng thai nhi của cô đã được 3 tuần tuổi. (T
"Khi nào thì biết được giới tính của em bé vậy bác sĩ?" Anh hỏi, giọng nói nghiêm túc và cẩn trọng.
Bác sĩ mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng.
"Thông thường, chúng ta sẽ biết chính xác giới tính vào khoảng tuần thứ 16-18."
Giao Nhi ngồi yên lặng, lòng cô đầy tò mò nhưng cũng không quá lo lắng về điều đó. Cô cảm thấy chỉ cần đứa bé khỏe mạnh, bất kể trai hay gái, mọi thứ đều tuyệt vời.
Sau đó, bất ngờ anh hỏi tiếp một câu làm cô đỏ mặt.
"Vậy...trong những tháng đầu thai kỳ, chúng tôi có thể quan hệ không?"
Cô ngồi bật dậy, ánh mắt trợn tròn nhìn anh, không tin anh lại hỏi bác sĩ chuyện tế nhị như vậy.
Bác sĩ cười nhẹ, nhìn cả hai với vẻ hài hước.
"Có thể, nhưng cần phải nhẹ nhàng và cẩn thận, đừng quá mạnh bạo."
Giao Nhi nghe xong, ngay lập tức ngắt mạnh vào hông anh, khiến anh nhăn mặt lại vì đau.
"Anh... làm sao anh lại có thể hỏi chuyện đó trước mặt bác sĩ được chứ?" Cô thì thầm tức giận, mặt đỏ ửng.
Anh nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, cười khẽ.
"Anh chỉ muốn chắc chắn chi em và con được an toàn thôi mà."
Cô bặm môi, nhưng cũng không thể tức giận với anh được lâu, bởi ánh mắt anh lúc này đầy sự quan tâm và lo lắng. Chuyến khám thai kết thúc với những lời dặn dò chi tiết từ bác sĩ, và cả hai bước ra ngoài với tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
Trên đường về, Giao Nhi ngồi lặng im, tay cô khẽ vuốt ve bụng mình. Dù chưa thể cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của đứa bé, nhưng cô biết rằng trong lòng mình, một tình yêu mới đã bắt đầu hình thành. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài vụt qua nhanh chóng, nhưng trái tim cô lại đang chậm rãi đong đầy những cảm xúc. Cô khẽ mỉm cười, tự hứa với mình sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa con của mình, cũng như tình yêu mà cô và anh đã vun đắp bấy lâu.
Khi về đến nhà, Giao Nhi mệt mỏi nhưng lòng lại tràn ngập hạnh phúc. Anh dịu dàng giúp cô xuống xe, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô từng bước. Buổi chiều, hai người cùng nhau ngồi trên sofa, tay trong tay, tận hưởng khoảng thời gian yên bình. Mọi thứ dường như quá hoàn hảo, nhưng Giao Nhi biết rằng tình yêu này sẽ cần phải được chăm sóc mỗi ngày, như một cây non nhỏ bé cần sự chú ý để lớn lên thành cây đại thụ. (1)
"Anh nghĩ gì về con của chúng ta?" Cô khẽ hỏi, mắt không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ.
Anh trầm ngâm một chút, sau đó trả lời với giọng khàn khàn, ấm áp.
"Anh chỉ cần con khỏe mạnh, bất kể là trai hay gái. Nhưng anh biết chắc rằng, con sẽ là cả thế giới của chúng ta."
Giao Nhi mỉm cười, tay cô khẽ siết chặt tay anh hơn.
"Em cũng nghĩ vậy.
Chiều hôm đó khép lại trong yên bình, nhưng tương lai trước mắt lại đầy hứa hẹn. Tình yêu của họ đã được thử thách, nhưng càng qua nhiều gian truân, nó càng thêm mạnh mẽ và bền bỉ hơn.
Một lát sau, khi bước vào bếp, mùi hương nồng nàn từ các món ăn đã xông thẳng vào khứu giác của Giao Nhi, đánh thức cơn đói trong bụng cô. Cô nhìn quanh, thấy anh đang chăm chú nấu nướng, từng động tác dứt khoát nhưng vô cùng khéo léo. Không thể không mỉm cười khi thấy anh trong dáng vẻ như thế.
Anh nhìn thấy cô từ xa, rồi bước lại gần, kéo ghế ra cho cô ngồi.
"Em ngồi xuống đi"
Giọng anh ấm áp, khiến tim cô nhẹ nhàng rung lên. Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng ngay lập tức anh đưa tới một ly sữa.
"Phải uống hết ly sữa này cho anh, nó rất tốt cho mẹ bỉm"
Anh dặn dò với ánh mắt dịu dàng nhưng đầy kiên định. Giao Nhi mỉm cười, đôi mắt cô lấp lánh khi nhìn anh. Anh không chỉ là người đàn ông quyền lực, lạnh lùng ngoài xã hội, mà ở nhà, anh lại trở thành một người chồng chu đáo đến từng chi tiết nhỏ nhặt nhất. (2)
Cô uống hết ly sữa trong khi anh tiếp tục vào bếp nấu nướng. Giao Nhi ngồi đó, nhìn anh bận rộn, sự cẩn thận trong từng động tác của anh làm cô thêm xúc động. Khoảng 15 phút sau, anh đã dọn xong bữa sáng. Trên bàn là những món ăn ngon lành, toàn những thực phẩm tốt cho sức khỏe của phụ nữ mang thai.
"Chỉ toàn những món tốt cho em thôi." Anh nói khẽ, một chút tự hào lấp lánh trong mắt anh.
Cô nhìn anh, lòng cảm động sâu sắc. Không ngờ người đàn ông cô yêu, người từng khét tiếng là lạnh lùng và ít nói, lại có thể trở nên tận tâm như vậy chỉ vì cô. Họ ngồi ăn cùng nhau trong không gian yên bình của buổi sáng, chỉ có tiếng thìa đũa khẽ khàng vang lên, lẫn trong đó là những ánh nhìn đầy tình cảm trao nhau. (7
Sau khi ăn xong, Giao Nhi dự định sẽ dọn dẹp bàn ăn, nhưng anh đã nhanh chóng ngăn cô lại.
"Em cứ ra ngoài phòng khách xem tivi đi, để anh làm." Anh nói, giọng nói kiên quyết khiến cô không thể từ chối. (1)
Cô nhíu mày, đã nhiều lần cô cảm thấy ngứa ngáy tay chân vì không được làm gì cả, nhưng nhìn vào ánh mắt kiên định của anh, cô đành miễn cưỡng ngồi xuống ghế sofa phòng khách và bật tivi lên xem. Mặc dù cảnh trong tivi vẫn đang thay đổi, nhưng tâm trí cô lại lang thang với những suy nghĩ khác. Cô nhìn quanh ngôi nhà yên bình mà họ đã cùng nhau xây dựng, và cảm thấy sự ấm áp lan tỏa trong lòng.
Ngồi một lúc, cảm giác buồn chán bắt đầu len lỏi, cô tắt tivi rồi đi vào bếp. Anh vẫn đang rửa bát, nước từ vòi xối xuống làm những mảng bọt xà phòng tan dần. Nhìn anh chăm chú làm việc, Giao Nhi không thể kìm lòng được mà đi lại gần, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy anh từ phía sau. Cô dựa đầu vào lưng anh, khẽ thở dài, làm nũng. (D)
"Anh à..." Cô thì thầm, giọng điệu nũng nịu đầy tình cảm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh dừng lại một chút, quay đầu mỉm cười ôn nhu.
"Em ngoan, lên phòng thay đồ đi. Hôm nay anh sẽ đưa em đi khám thai. Lâu rồi anh bận quá, chưa đưa em đi."
Cô mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
"Vâng ạ! Nhưng anh phải làm xong sớm đó nhé."
Anh khẽ cười, gật đầu.
"Anh sẽ xong ngay thôi."
Giao Nhi ngoan ngoãn lên phòng thay đồ, chọn một chiếc váy thoải mái, đơn giản nhưng vẫn tôn lên nét nhẹ nhàng của cô. Khi cô bước xuống, anh đã sẵn sàng, đứng đợi cô ở dưới. Họ cùng nhau ra khỏi nhà, ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng rọi xuống, làm mọi thứ trở nên sáng bừng và tươi mới hơn.
Tại bệnh viện, không khí hơi đông đúc, nhưng anh luôn giữ tay cô, dẫn dắt cô qua từng bước. Cả hai đi vào phòng khám, và sau một loạt kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng thai nhi của cô đã được 3 tuần tuổi. (T
"Khi nào thì biết được giới tính của em bé vậy bác sĩ?" Anh hỏi, giọng nói nghiêm túc và cẩn trọng.
Bác sĩ mỉm cười, trả lời nhẹ nhàng.
"Thông thường, chúng ta sẽ biết chính xác giới tính vào khoảng tuần thứ 16-18."
Giao Nhi ngồi yên lặng, lòng cô đầy tò mò nhưng cũng không quá lo lắng về điều đó. Cô cảm thấy chỉ cần đứa bé khỏe mạnh, bất kể trai hay gái, mọi thứ đều tuyệt vời.
Sau đó, bất ngờ anh hỏi tiếp một câu làm cô đỏ mặt.
"Vậy...trong những tháng đầu thai kỳ, chúng tôi có thể quan hệ không?"
Cô ngồi bật dậy, ánh mắt trợn tròn nhìn anh, không tin anh lại hỏi bác sĩ chuyện tế nhị như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác sĩ cười nhẹ, nhìn cả hai với vẻ hài hước.
"Có thể, nhưng cần phải nhẹ nhàng và cẩn thận, đừng quá mạnh bạo."
Giao Nhi nghe xong, ngay lập tức ngắt mạnh vào hông anh, khiến anh nhăn mặt lại vì đau.
"Anh... làm sao anh lại có thể hỏi chuyện đó trước mặt bác sĩ được chứ?" Cô thì thầm tức giận, mặt đỏ ửng.
Anh nhìn cô với ánh mắt tinh nghịch, cười khẽ.
"Anh chỉ muốn chắc chắn chi em và con được an toàn thôi mà."
Cô bặm môi, nhưng cũng không thể tức giận với anh được lâu, bởi ánh mắt anh lúc này đầy sự quan tâm và lo lắng. Chuyến khám thai kết thúc với những lời dặn dò chi tiết từ bác sĩ, và cả hai bước ra ngoài với tâm trạng nhẹ nhàng hơn.
Trên đường về, Giao Nhi ngồi lặng im, tay cô khẽ vuốt ve bụng mình. Dù chưa thể cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng của đứa bé, nhưng cô biết rằng trong lòng mình, một tình yêu mới đã bắt đầu hình thành. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài vụt qua nhanh chóng, nhưng trái tim cô lại đang chậm rãi đong đầy những cảm xúc. Cô khẽ mỉm cười, tự hứa với mình sẽ chăm sóc thật tốt cho đứa con của mình, cũng như tình yêu mà cô và anh đã vun đắp bấy lâu.
Khi về đến nhà, Giao Nhi mệt mỏi nhưng lòng lại tràn ngập hạnh phúc. Anh dịu dàng giúp cô xuống xe, ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô từng bước. Buổi chiều, hai người cùng nhau ngồi trên sofa, tay trong tay, tận hưởng khoảng thời gian yên bình. Mọi thứ dường như quá hoàn hảo, nhưng Giao Nhi biết rằng tình yêu này sẽ cần phải được chăm sóc mỗi ngày, như một cây non nhỏ bé cần sự chú ý để lớn lên thành cây đại thụ. (1)
"Anh nghĩ gì về con của chúng ta?" Cô khẽ hỏi, mắt không rời khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ.
Anh trầm ngâm một chút, sau đó trả lời với giọng khàn khàn, ấm áp.
"Anh chỉ cần con khỏe mạnh, bất kể là trai hay gái. Nhưng anh biết chắc rằng, con sẽ là cả thế giới của chúng ta."
Giao Nhi mỉm cười, tay cô khẽ siết chặt tay anh hơn.
"Em cũng nghĩ vậy.
Chiều hôm đó khép lại trong yên bình, nhưng tương lai trước mắt lại đầy hứa hẹn. Tình yêu của họ đã được thử thách, nhưng càng qua nhiều gian truân, nó càng thêm mạnh mẽ và bền bỉ hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro