Trói Buộc Trái Tim Em Bằng Sự Dịu Dàng Của Anh
Em có muốn gặp...
2024-11-08 10:39:53
Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những khe cửa, hòa quyện khí trong lành của buổi sớm mai. Giao Nhi mơ màng mở mắt trong vòng tay ấm áp của anh. Cô ngước nhìn lên, thấy anh vẫn đang ngủ say với vẻ mặt bình yên, như một thiên thần đang trôi giữa dòng mơ. Nhìn sang bên cạnh, đứa bé trong nôi cũng đang ngủ ngoan, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh và hạnh phúc.
Cô không thể kiềm chế nụ cười hạnh phúc nở trên môi, những khoảnh khắc giản dị như thế này khiến trái tim cô tràn đầy yêu thương và biết ơn. Nhưng thời gian không đứng yên, Giao Nhi nhẹ nhàng bước xuống giường, tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh và đứa bé. Cô đi vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho một ngày mới.
Sau khoảng mười phút, Giao Nhi trở ra, với nụ cười còn vương vấn. Nhưng điều khiến cô chú ý là hình ảnh anh đang đứng ở ban công, tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Cô quyết định đợi anh nói chuyện xong rồi sẽ hỏi. Không khí nhẹ nhàng nhưng trong lòng Giao Nhi lại tràn đầy tò mò.
Chưa kịp chờ lâu, tiếng khóc của đứa bé bỗng vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Giao Nhi lập tức bước đến nỗi, nhẹ nhàng bế đứa bé lên, ru vào lòng để dỗ dành. Đứa bé, mặc dù chưa có tên hay biệt danh, nhưng với cô, nó là cả thế giới của cô một sinh linh nhỏ bé được sinh ra từ tình yêu của cô và anh.
Âm thanh khóc ngày càng to hơn, khiến Cổ Đông Bách từ ban công vội vàng tắt điện thoại bước vào trong. Nhìn thấy Giao Nhi đang dỗ đứa bé, anh ngay lập tức tiến lại gần, ánh mắt lo lắng nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
"Anh nói chuyện với ai vậy?" Giao Nhi nhẹ nhàng hỏi.
"Anh..nói chuyện với ba em" Anh trả lời, giọng điệu có phần trầm lắng.
Nghe đến hai từ "ba em" trong lòng Giao Nhi dâng lên một nỗi buồn khó tả. Hình ảnh của người ba mà cô đã lâu không gặp lại, như một mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời cô, khiến cô chạnh lòng.
"Ông ấy vẫn còn nhớ đến đứa con gái này sao?"
Câu hỏi ấy cứ vẩn vơ trong tâm trí cô, hòa quyện với những kỷ niệm về tổ ấm đã xa.
Cố Đông Bách nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt của Giao Nhi, nên anh tiếp tục giải thích:
"Bây giờ ông ấy đang sống ở một căn nhà nhỏ tại thành phố S. Nghe tin em sinh, ông liền hỏi thăm tình hình sức khỏe của em và con."
"Ông ấy đang sống ở căn nhà nhỏ sao?" Giao Nhi hỏi, sự tò mò và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ừm, ông kể lại với anh rằng mẹ con Giao Hân đã dụ ông ký vào tờ giấy bán nhà lúc ông đang say, sau đó hai mẹ con Giao Hân đã ôm số tiền lớn bỏ trốn." Cổ Đông Bách nói, ánh mắt có phần thất vọng.
Nghe đến đây, Giao Nhi không khỏi bất ngờ. Cô vẫn không thể hiểu tại sao hai mẹ con Giao Hân lại làm như vậy. Tại sao sự tham lam và xấu xa lại có thể lấn át tình thân? Những câu hỏi không lời đáp cứ nhóm lên trong lòng cô.
Nỗi đau và sự thất vọng như những đám mây đen bủa vây tâm trí Giao Nhi. Cô đã từng có một kỷ niệm đẹp về gia đình, nhưng giờ đây, những mảng tối của quá khứ lại ùa về, khiến cô cảm thấy chênh vênh. Mặc dù bây giờ cô có một gia đình nhỏ của riêng mình với anh và đứa bé nhưng ký ức về ba mẹ, về những gì đã xảy ra vẫn khiến cô không thể bình yên.
Đứa bé trong vòng tay cô vẫn tiếp tục khóc, như một lời nhắc nhở cho cô về trách nhiệm và tình yêu thương. Cô nhìn vào ánh mắt của anh, thấy anh cũng đang trăn trở với những suy tư của riêng mình. Họ cùng nhau vượt qua những sóng gió, nhưng vết thương từ quá khứ không thể xoá nhoà trong một sớm một chiều.
"Em có muốn gặp lại ông ấy không?" Cố Đông Bách hỏi, rõ ràng anh cũng đang nghĩ về điều này.
"Em không biết nữa."
Cô cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu của anh và điều đó khiến nỗi buồn trong lòng cô dần lắng xuống. Qua từng khoảng khắc, qua từng câu chuyện chia sẻ, cô nhận ra rằng dù quá khứ có như thế nào, hiện tại và tương lai vẫn thuộc về họ. Họ có thể tạo dựng một cuộc sống mới, có đứa bé là chứng nhân cho tình yêu và quyết tâm của cả hai.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
Cổ Đông Bách nắm lấy tay Giao Nhi cùng với ánh mắt kiên định.
Thời gian trôi qua, niềm hạnh phúc trong gia đình nhỏ của họ dần trở lại. Mặc dù nỗi đau từ quá khứ vẫn hiện hữu, nhưng nó đã không còn chi phối họ. Giao Nhi biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục và cô sẽ tìm thấy cách để sống với những ký ức, và tiếp tục viết nên câu chuyện hạnh phúc mới bên cạnh người đàn ông mà cô yêu thương và đứa con nhỏ sẽ là động lực để cô không ngừng vươn lên.
Cô mỉm cười nhìn đứa bé của mình, quyết tâm đặt cho nó một cái tên đẹp, một cái tên chứa đựng cả tình yêu và hy vọng. Mỗi ngày đều sẽ là một hành trình mới và Giao Nhi sẽ luôn mạnh mẽ, sẵn sàng đón nhận mọi điều cuộc sống mang lại.
Cô không thể kiềm chế nụ cười hạnh phúc nở trên môi, những khoảnh khắc giản dị như thế này khiến trái tim cô tràn đầy yêu thương và biết ơn. Nhưng thời gian không đứng yên, Giao Nhi nhẹ nhàng bước xuống giường, tránh làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh và đứa bé. Cô đi vào nhà vệ sinh, làm vệ sinh cá nhân để chuẩn bị cho một ngày mới.
Sau khoảng mười phút, Giao Nhi trở ra, với nụ cười còn vương vấn. Nhưng điều khiến cô chú ý là hình ảnh anh đang đứng ở ban công, tay cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Cô quyết định đợi anh nói chuyện xong rồi sẽ hỏi. Không khí nhẹ nhàng nhưng trong lòng Giao Nhi lại tràn đầy tò mò.
Chưa kịp chờ lâu, tiếng khóc của đứa bé bỗng vang lên, phá tan không gian tĩnh lặng. Giao Nhi lập tức bước đến nỗi, nhẹ nhàng bế đứa bé lên, ru vào lòng để dỗ dành. Đứa bé, mặc dù chưa có tên hay biệt danh, nhưng với cô, nó là cả thế giới của cô một sinh linh nhỏ bé được sinh ra từ tình yêu của cô và anh.
Âm thanh khóc ngày càng to hơn, khiến Cổ Đông Bách từ ban công vội vàng tắt điện thoại bước vào trong. Nhìn thấy Giao Nhi đang dỗ đứa bé, anh ngay lập tức tiến lại gần, ánh mắt lo lắng nhưng cũng tràn đầy yêu thương.
"Anh nói chuyện với ai vậy?" Giao Nhi nhẹ nhàng hỏi.
"Anh..nói chuyện với ba em" Anh trả lời, giọng điệu có phần trầm lắng.
Nghe đến hai từ "ba em" trong lòng Giao Nhi dâng lên một nỗi buồn khó tả. Hình ảnh của người ba mà cô đã lâu không gặp lại, như một mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời cô, khiến cô chạnh lòng.
"Ông ấy vẫn còn nhớ đến đứa con gái này sao?"
Câu hỏi ấy cứ vẩn vơ trong tâm trí cô, hòa quyện với những kỷ niệm về tổ ấm đã xa.
Cố Đông Bách nhìn thấy nỗi buồn trong ánh mắt của Giao Nhi, nên anh tiếp tục giải thích:
"Bây giờ ông ấy đang sống ở một căn nhà nhỏ tại thành phố S. Nghe tin em sinh, ông liền hỏi thăm tình hình sức khỏe của em và con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông ấy đang sống ở căn nhà nhỏ sao?" Giao Nhi hỏi, sự tò mò và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Ừm, ông kể lại với anh rằng mẹ con Giao Hân đã dụ ông ký vào tờ giấy bán nhà lúc ông đang say, sau đó hai mẹ con Giao Hân đã ôm số tiền lớn bỏ trốn." Cổ Đông Bách nói, ánh mắt có phần thất vọng.
Nghe đến đây, Giao Nhi không khỏi bất ngờ. Cô vẫn không thể hiểu tại sao hai mẹ con Giao Hân lại làm như vậy. Tại sao sự tham lam và xấu xa lại có thể lấn át tình thân? Những câu hỏi không lời đáp cứ nhóm lên trong lòng cô.
Nỗi đau và sự thất vọng như những đám mây đen bủa vây tâm trí Giao Nhi. Cô đã từng có một kỷ niệm đẹp về gia đình, nhưng giờ đây, những mảng tối của quá khứ lại ùa về, khiến cô cảm thấy chênh vênh. Mặc dù bây giờ cô có một gia đình nhỏ của riêng mình với anh và đứa bé nhưng ký ức về ba mẹ, về những gì đã xảy ra vẫn khiến cô không thể bình yên.
Đứa bé trong vòng tay cô vẫn tiếp tục khóc, như một lời nhắc nhở cho cô về trách nhiệm và tình yêu thương. Cô nhìn vào ánh mắt của anh, thấy anh cũng đang trăn trở với những suy tư của riêng mình. Họ cùng nhau vượt qua những sóng gió, nhưng vết thương từ quá khứ không thể xoá nhoà trong một sớm một chiều.
"Em có muốn gặp lại ông ấy không?" Cố Đông Bách hỏi, rõ ràng anh cũng đang nghĩ về điều này.
"Em không biết nữa."
Cô cảm nhận được sự ấm áp từ tình yêu của anh và điều đó khiến nỗi buồn trong lòng cô dần lắng xuống. Qua từng khoảng khắc, qua từng câu chuyện chia sẻ, cô nhận ra rằng dù quá khứ có như thế nào, hiện tại và tương lai vẫn thuộc về họ. Họ có thể tạo dựng một cuộc sống mới, có đứa bé là chứng nhân cho tình yêu và quyết tâm của cả hai.
"Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua.
Cổ Đông Bách nắm lấy tay Giao Nhi cùng với ánh mắt kiên định.
Thời gian trôi qua, niềm hạnh phúc trong gia đình nhỏ của họ dần trở lại. Mặc dù nỗi đau từ quá khứ vẫn hiện hữu, nhưng nó đã không còn chi phối họ. Giao Nhi biết rằng cuộc sống sẽ tiếp tục và cô sẽ tìm thấy cách để sống với những ký ức, và tiếp tục viết nên câu chuyện hạnh phúc mới bên cạnh người đàn ông mà cô yêu thương và đứa con nhỏ sẽ là động lực để cô không ngừng vươn lên.
Cô mỉm cười nhìn đứa bé của mình, quyết tâm đặt cho nó một cái tên đẹp, một cái tên chứa đựng cả tình yêu và hy vọng. Mỗi ngày đều sẽ là một hành trình mới và Giao Nhi sẽ luôn mạnh mẽ, sẵn sàng đón nhận mọi điều cuộc sống mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro