Ăn trưa
2024-10-14 13:40:53
Vừa tan học, có người bên cạnh nói với Dư Trừ: "Bạn à, lần sau bạn đừng
ngồi ở ba hàng đầu nữa. Giáo sư Trình toàn gọi sinh viên ba hàng đầu trả lời câu hỏi đấy."
Sau đó hai sinh viên Minh đại là Dư Trừ và Đồng Gia mới nhận ra họ đang ngồi ở khu vực được Giáo sư Trình 'ưu ái'.
Dư Trừ cảm ơn, chào tạm biệt Đồng Gia, rời khỏi tòa nhà giảng dạy.
Vì đã có kinh nghiệm, cô đến văn phòng Trình Khuynh cũng xem như ngựa quen đường cũ.
Có điều đứng trước cửa, cô vẫn dừng lại vài giây chỉnh lại quần áo rồi mới gõ cửa.
Cánh cửa hé mở, chạm vào liền mở ra.
Trình Khuynh đeo kính, đang đọc tài liệu: “Em ngồi xuống trước đi.”
Dư Trừ dạ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trình Khuynh đọc tài liệu xong, ngẩng đầu liền thấy mí mắt trên dưới của cô đang đánh nhau: “Buồn ngủ lắm à?”
Dư Trừ lập tức tỉnh lại, mỉm cười nịnh nọt với cô: "Cô Trình..."
Trình Khuynh ừm một tiếng: “Đưa bản chép phạt cho tôi.”
Dư Trừ lập tức lấy ra: “Hai mươi lần, em đều tự tay chép, không hề cắt xén chút nào.”
Trình Khuynh nhìn lướt qua.
Chữ viết gọn gàng, đoan chính thanh lệ, được viết bởi cùng một người trên giấy tiêu đề của Minh đại.
Cô hơi nâng cằm: “Tối qua em chép đến nửa đêm à?”
Dư Trừ gật đầu: “Dạ… Sáng nay em dậy sớm đến đây. Thực sự rất buồn ngủ, không phải là em cố ý ngủ gật đâu.”
Trình Khuynh lật đến xấp giấy cuối, đếm đủ hai mươi bản, tờ giấy A4 trắng cuối cùng rơi ra, cô cúi xuống nhặt lên thì nhìn thấy dòng chữ trên đó: Liệu có nên học môn “Lịch sử kiến trúc hiện đại nước ngoài” không?!"
Dấu chấm hỏi và dấu chấm than ở cuối được in đậm.
Cô trả lại đống giấy tờ cho Dư Trừ: “Em có thể đến nghe, nhưng tôi không khuyên em đăng ký tín chỉ.”
Sinh viên Minh đại có thể chọn các khóa học tại Vĩnh đại theo phương pháp chọn khóa học thông thường và nhận tín chỉ sau khi học, hoặc họ thể chọn học dự thính mà không làm bài kiểm tra và cũng không có điểm.
Thực ra cũng có rất nhiều sinh viên các trường khác đến tham gia lớp học, thậm chí là những nhà thiết kế trẻ của Viện Thiết kế Kiến trúc. Nhưng Trình Khuynh đều mắt nhắm mắt mở cho qua, còn cho phép những sinh viên dự thính tham gia làm bài tập nhóm.
Dư Trừ: "Dạ?"
Hóa ra thứ mà Trình Khuynh vừa nhặt được chính là mảnh giấy mà cô và Nghiêm Duyệt đã dùng lập kế hoạch cho tương lai hồi cuối tuần.
Dư Trừ nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: “Cô Trình, nếu ở trong lớp em lại không trả lời được câu hỏi thì sao ạ?”
Trình Khuynh: “Vậy tiếp tục chép phạt.”
Dư Trừ thở dài: "Dạ rồi... Với em muốn hỏi là. Tại sao cô chỉ chọn sinh viên ở các hàng trước để trả lời vậy ạ? Em thấy những giảng viên khác thường chọn những sinh viên ngồi phía sau, như thế họ mới chú tâm nghe giảng."
Trình Khuynh lắc đầu: “Nếu đã không muốn ngồi ở hàng đầu thì chắc chắn các bạn đó không muốn nghe tôi dạy. Nếu đã không muốn nghe thì tôi cũng không cần chú ý đến họ làm gì. Bạn muốn ngồi ở đâu là sự lựa chọn của riêng bạn. Mỗi người trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của riêng mình."
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Giờ phút này, cô lại có cảm giác như ngày đó, lời nói của Trình Khuynh rất có lý, tựa như chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô. Đã thế thì làm sao cô có thể thốt lên câu 'sau này em sẽ ngồi ở hàng ghế sau’ được đây...
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em là sinh viên năm Hai, còn lớp này lại dành cho năm Ba, cho nên một số câu em thực sự không biết ạ."
Trình Khuynh: "Vậy thì em nên chuẩn bị bài trước."
Hóa ra em ấy chỉ là sinh viên năm Hai, chả trách lúc trước bị hỏi lại tỏ ra bối rối không trả lời được.
Đột nhiên cô quay đầu lại, dùng lòng bàn tay chống cằm, nhìn Dư Trừ: “Bé Dứa?”
Đột nhiên bị gọi bằng biệt danh, gò má Dư Trừ nóng bừng: "Dạ... Đó là nhũ danh của em ạ."
“Ra vậy,” Trình Khuynh gật đầu, “Lần trước em không trả lời được câu hỏi trong lớp nên bị phạt hai mươi lần. Hôm nay em lại ngủ quên trong lớp.”
Cô còn chưa nói xong, Dư Trừ vẻ mặt đau khổ nói: "Đừng bắt chép phạt, tay em sắp gãy tới nơi rồi."
Tay em mà gãy thì sau này chị không thể gọi em sang nhà nữa đâu...
Trình Khuynh không dao động: “Sai thì chính là sai. Chép phạt nội quy lớp học của Vĩnh đại mười lần.”
Dư Trừ: "Ơ..."
Trình Khuynh đưa cho cô tờ giấy A4 và cuốn sổ tay học sinh bìa xanh: “Chép đi.”
Dư Trừ không ngờ rằng cô ấy lại muốn cô chép ngay tại đây.
Khi cô nhìn thấy Trình Khuynh đang đọc sách bên cạnh, cô chỉ có thể cầm bút lên, vừa chép được nửa trang giấy A4, cô lật sang trang... Ủa hết rồi!
Hóa ra chỉ có hai trăm từ.
Làm cô sợ quéo.
Trình Khuynh ngước mắt lên, thu hết chút biểu cảm này của cô vào đáy mắt, đẩy kính lên, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc.
Mười lần cũng chỉ có hai ngàn từ, đến lúc Dư Trừ chép xong chỉ mới qua một giờ, đã đến giờ ăn trưa.
(Là dài bằng một chương này thôi nè )
Trình Khuynh sắp xếp xong tài liệu trên bàn, nhận lấy bản chép phạt của cô, kiểm tra một lần: "Được rồi, đi thôi."
Dư Trừ xoa xoa cổ tay đau nhức: “Đi đâu ạ?”
Trình Khuynh: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tôi mời em.”
Dư Trừ ngẩn ra, vội nói dạ được.
Trình Khuynh hỏi cô muốn ăn gì, cô cũng không biết, cuối cùng chọn một quán ăn Nhật.
Không ngờ vừa đến quán ăn Nhật lại gặp phải người quen.
"Trình lão sư*, sao chị lại ở đây? Khéo thật đấy!"
*lão sư ở đây ko chỉ cô giáo mà chỉ người có chuyên môn cao.
“Trình tỷ Trình tỷ, chị có rảnh không, bọn em mời chị ăn cơm nha."
“Không được, hôm nay chị có hẹn rồi.” Trình Khuynh từ chối rồi giới thiệu với Dư Trừ: “Đây là đồng nghiệp cũ của tôi, Lý Tử Ương và Chu Đình.”
Nói xong cô giới thiệu Dư Trừ với đồng nghiệp: “Đây là Dư Trừ.”
Lý Tử Ương và Chu Đình đều còn trẻ, họ vào Học viện Thiết kế Kiến trúc sau khi tốt nghiệp thạc sĩ. Nếu nói là đồng nghiệp của Trình Khuynh, chi bằng nói là một nửa học trò của cô. Hai cô gái này tính tình sôi nổi nhiệt tình, tính ra không lớn không nhỏ nên cũng có thể coi như bạn bè.
Lý Tử Ương vừa nghe cô giới thiệu liền cảm thấy kỳ quái: “Đây là bạn chị ạ?”
Tại sao lúc giới thiệu không nói hai cô là bạn mà lại nói là đồng nghiệp nhỉ?
Chu Đình cũng cảm thấy kỳ lạ, cùng bạn hiền trao đổi ánh mắt - chẳng lẽ, đây là bạn gái của Trình lão sư?!
Trình Khuynh thản nhiên mỉm cười, ôm lấy vai Dư Trừ: “Bọn chị đi trước nhé.”
Lý Tử Ương lắc đầu: “Chậc chậc, trực giác của phụ nữ nói với tớ, Trình lão sư có gì đó cấn cấn…”
Chu Đình bị thuyết phục: "Tớ cũng thấy sai sai sao đó, chúng ta đi hỏi Đình Thu lão sư đi, chị ấy nhất định biết."
Sự nhiều chuyện của phụ nữ đúng là vô cùng vô tận.
Dư Trừ nhận thấy ánh mắt họ đột nhiên sáng lên, không khỏi quay lại nhìn họ vài lần, nhưng cô không hiểu lắm ánh mắt đó là có ý gì, nên chỉ có thể đè nén suy nghĩ của mình.
"Em đang nghĩ gì thế?"
"Dạ không có gì."
Bởi vì cô vẫn chưa thân với Trình Khuynh nên vẫn còn vài phần câu nệ.
Dư Trừ gắp một miếng sashimi lên cắn một miếng, vị quá nồng. Cô muốn phun ra nhưng ngại ngùng mà nuốt xuống thì không nuốt được.
Trình Khuynh đưa một cái chén tới: “Em không ăn được thì đừng cố.”
Dư Trừ bình tĩnh lại một chút: "...Em cám ơn."
Trình Khuynh giữa chừng đi ra ngoài nghe điện thoại, trong khi đó Dư Trừ buồn chán nghịch điện thoại, vô tình bấm vào một bài viết.
Chủ đề của bài viết là 'Làm thế nào để trở thành một người luôn sẵn sàng trong một mối quan hệ', kết luận là phải chủ động.
Dư Trừ chưa từng yêu, ngày đó cô đánh máy tờ giấy yêu cầu, quay về ký túc xá suy nghĩ một lúc, nhưng lại không nghĩ ra được mình nên hòa hợp với Trình Khuynh như thế nào.
Cô bị bài đăng mê hoặc, vô thức cầm lấy một ly nước, uống xong mới nhận ra đó là rượu vang - loại rượu dành tặng cho hội viên của cửa hàng này, có vị rất nhạt và hơi ngọt. Cô chưa từng uống rượu, sau khi uống liên tiếp hai ly, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Trình Khuynh cúp điện thoại trở lại, thấy cô đang ngẩn người, thuận miệng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Dư Trừ đột nhiên quay người lại: "Không... Em không nghĩ gì cả."
Trình Khuynh hỏi: “Em ăn xong chưa?”
Dư Trừ đứng lên: “Dạ rồi, mình đi thôi.”
Trình Khuynh thấy hai má cô đỏ bừng: “Em vừa uống rượu à?”
Dư Trừ mỉm cười gật đầu: “Dạ, em có uống một chút.”
Trình Khuynh thấy cô không sao, ngoại trừ hai má có hơi đỏ lên, liền nói: "Tôi ra quầy thanh toán. Em đợi tôi ở cửa nhé."
Dư Trừ ra khỏi nhà hàng, đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp kẹo bạc hà, bạc hà chanh, bạc hà cam, bạc hà đào... Một đống kẹo đủ màu sắc sặc sỡ.
Thời tiết mùa này khá dễ chịu, từng luồng gió xuân thổi tới bờ sông.
Dư Trứ đứng bên đường hóng gió.
Trình Khuynh ra ngoài tìm cô: “Để tôi gọi xe đưa em về trường.”
Dư Trừ lắc đầu nói không cần vội, lại hỏi cô: “Sashimi có vị hơi nồng, chị có muốn ăn chút kẹo bạc hà không ạ?”
Trình Khuynh tiện tay chọn trúng viên kẹo màu vàng - Viên duy nhất có vị dứa.
Dư Trừ háo hức nhìn cô ấy lấy đi vị mà cô muốn ăn nhất: “Ngon không chị?”
Trình Khuynh gật đầu: "Cũng được."
Dư Trừ nhìn cô chằm chằm: “Chỉ được thôi ạ?”
Trình Khuynh bị ánh mắt của cô làm cho khó hiểu: “Em tự thử xem.”
Dư Trừ cúi đầu nhìn hộp, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Thật ạ?”
Trình Thanh: "Ừ."
Dư Trừ đứng trên lề đường, hôm nay cô đi một đôi giày da Oxford đế bằng màu nâu, còn Trình Khuynh thì đi một đôi giày cao gót. Bây giờ cô đang đứng trên cao, vừa hay chiều cao hai người họ gần như bằng nhau.
Trình Khuynh: "Em sao thế?"
Dư Trừ: “Chị có thể nhắm mắt lại được không?”
Trình Khuynh ngẩn ra: “Gì cơ?”
Xem ra em ấy đã hơi say, nói năng cũng hơi kỳ lạ.
Trình Khuynh đang định gọi taxi, không ngờ rằng Dư Trừ lại bước hụt chân, cô lập tức đưa tay đỡ cô ấy, trán Dư Trừ đập mạnh vào vai cô.
Giây tiếp theo, một hơi thở nhàn nhạt phả vào khóe môi, xúc cảm vô cùng mềm mại.
Độ ấm chỉ kéo dài hai giây, Dư Trừ lùi lại hai bước: "Ồ... vị dứa."
Trình Khuynh: "?"
Dư Trừ nấc rượu một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Chị bảo em nếm thử.”
Sau đó cô chỉ vào hộp: “Chỉ có một viên vị dứa thôi.”
Trình Khuynh: "..."
Sau đó hai sinh viên Minh đại là Dư Trừ và Đồng Gia mới nhận ra họ đang ngồi ở khu vực được Giáo sư Trình 'ưu ái'.
Dư Trừ cảm ơn, chào tạm biệt Đồng Gia, rời khỏi tòa nhà giảng dạy.
Vì đã có kinh nghiệm, cô đến văn phòng Trình Khuynh cũng xem như ngựa quen đường cũ.
Có điều đứng trước cửa, cô vẫn dừng lại vài giây chỉnh lại quần áo rồi mới gõ cửa.
Cánh cửa hé mở, chạm vào liền mở ra.
Trình Khuynh đeo kính, đang đọc tài liệu: “Em ngồi xuống trước đi.”
Dư Trừ dạ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trình Khuynh đọc tài liệu xong, ngẩng đầu liền thấy mí mắt trên dưới của cô đang đánh nhau: “Buồn ngủ lắm à?”
Dư Trừ lập tức tỉnh lại, mỉm cười nịnh nọt với cô: "Cô Trình..."
Trình Khuynh ừm một tiếng: “Đưa bản chép phạt cho tôi.”
Dư Trừ lập tức lấy ra: “Hai mươi lần, em đều tự tay chép, không hề cắt xén chút nào.”
Trình Khuynh nhìn lướt qua.
Chữ viết gọn gàng, đoan chính thanh lệ, được viết bởi cùng một người trên giấy tiêu đề của Minh đại.
Cô hơi nâng cằm: “Tối qua em chép đến nửa đêm à?”
Dư Trừ gật đầu: “Dạ… Sáng nay em dậy sớm đến đây. Thực sự rất buồn ngủ, không phải là em cố ý ngủ gật đâu.”
Trình Khuynh lật đến xấp giấy cuối, đếm đủ hai mươi bản, tờ giấy A4 trắng cuối cùng rơi ra, cô cúi xuống nhặt lên thì nhìn thấy dòng chữ trên đó: Liệu có nên học môn “Lịch sử kiến trúc hiện đại nước ngoài” không?!"
Dấu chấm hỏi và dấu chấm than ở cuối được in đậm.
Cô trả lại đống giấy tờ cho Dư Trừ: “Em có thể đến nghe, nhưng tôi không khuyên em đăng ký tín chỉ.”
Sinh viên Minh đại có thể chọn các khóa học tại Vĩnh đại theo phương pháp chọn khóa học thông thường và nhận tín chỉ sau khi học, hoặc họ thể chọn học dự thính mà không làm bài kiểm tra và cũng không có điểm.
Thực ra cũng có rất nhiều sinh viên các trường khác đến tham gia lớp học, thậm chí là những nhà thiết kế trẻ của Viện Thiết kế Kiến trúc. Nhưng Trình Khuynh đều mắt nhắm mắt mở cho qua, còn cho phép những sinh viên dự thính tham gia làm bài tập nhóm.
Dư Trừ: "Dạ?"
Hóa ra thứ mà Trình Khuynh vừa nhặt được chính là mảnh giấy mà cô và Nghiêm Duyệt đã dùng lập kế hoạch cho tương lai hồi cuối tuần.
Dư Trừ nghĩ đến một vấn đề nghiêm túc: “Cô Trình, nếu ở trong lớp em lại không trả lời được câu hỏi thì sao ạ?”
Trình Khuynh: “Vậy tiếp tục chép phạt.”
Dư Trừ thở dài: "Dạ rồi... Với em muốn hỏi là. Tại sao cô chỉ chọn sinh viên ở các hàng trước để trả lời vậy ạ? Em thấy những giảng viên khác thường chọn những sinh viên ngồi phía sau, như thế họ mới chú tâm nghe giảng."
Trình Khuynh lắc đầu: “Nếu đã không muốn ngồi ở hàng đầu thì chắc chắn các bạn đó không muốn nghe tôi dạy. Nếu đã không muốn nghe thì tôi cũng không cần chú ý đến họ làm gì. Bạn muốn ngồi ở đâu là sự lựa chọn của riêng bạn. Mỗi người trưởng thành đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của riêng mình."
Dư Trừ sửng sốt một lúc.
Giờ phút này, cô lại có cảm giác như ngày đó, lời nói của Trình Khuynh rất có lý, tựa như chưa từng có ai nói những lời như vậy với cô. Đã thế thì làm sao cô có thể thốt lên câu 'sau này em sẽ ngồi ở hàng ghế sau’ được đây...
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em là sinh viên năm Hai, còn lớp này lại dành cho năm Ba, cho nên một số câu em thực sự không biết ạ."
Trình Khuynh: "Vậy thì em nên chuẩn bị bài trước."
Hóa ra em ấy chỉ là sinh viên năm Hai, chả trách lúc trước bị hỏi lại tỏ ra bối rối không trả lời được.
Đột nhiên cô quay đầu lại, dùng lòng bàn tay chống cằm, nhìn Dư Trừ: “Bé Dứa?”
Đột nhiên bị gọi bằng biệt danh, gò má Dư Trừ nóng bừng: "Dạ... Đó là nhũ danh của em ạ."
“Ra vậy,” Trình Khuynh gật đầu, “Lần trước em không trả lời được câu hỏi trong lớp nên bị phạt hai mươi lần. Hôm nay em lại ngủ quên trong lớp.”
Cô còn chưa nói xong, Dư Trừ vẻ mặt đau khổ nói: "Đừng bắt chép phạt, tay em sắp gãy tới nơi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay em mà gãy thì sau này chị không thể gọi em sang nhà nữa đâu...
Trình Khuynh không dao động: “Sai thì chính là sai. Chép phạt nội quy lớp học của Vĩnh đại mười lần.”
Dư Trừ: "Ơ..."
Trình Khuynh đưa cho cô tờ giấy A4 và cuốn sổ tay học sinh bìa xanh: “Chép đi.”
Dư Trừ không ngờ rằng cô ấy lại muốn cô chép ngay tại đây.
Khi cô nhìn thấy Trình Khuynh đang đọc sách bên cạnh, cô chỉ có thể cầm bút lên, vừa chép được nửa trang giấy A4, cô lật sang trang... Ủa hết rồi!
Hóa ra chỉ có hai trăm từ.
Làm cô sợ quéo.
Trình Khuynh ngước mắt lên, thu hết chút biểu cảm này của cô vào đáy mắt, đẩy kính lên, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc.
Mười lần cũng chỉ có hai ngàn từ, đến lúc Dư Trừ chép xong chỉ mới qua một giờ, đã đến giờ ăn trưa.
(Là dài bằng một chương này thôi nè )
Trình Khuynh sắp xếp xong tài liệu trên bàn, nhận lấy bản chép phạt của cô, kiểm tra một lần: "Được rồi, đi thôi."
Dư Trừ xoa xoa cổ tay đau nhức: “Đi đâu ạ?”
Trình Khuynh: “Cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Tôi mời em.”
Dư Trừ ngẩn ra, vội nói dạ được.
Trình Khuynh hỏi cô muốn ăn gì, cô cũng không biết, cuối cùng chọn một quán ăn Nhật.
Không ngờ vừa đến quán ăn Nhật lại gặp phải người quen.
"Trình lão sư*, sao chị lại ở đây? Khéo thật đấy!"
*lão sư ở đây ko chỉ cô giáo mà chỉ người có chuyên môn cao.
“Trình tỷ Trình tỷ, chị có rảnh không, bọn em mời chị ăn cơm nha."
“Không được, hôm nay chị có hẹn rồi.” Trình Khuynh từ chối rồi giới thiệu với Dư Trừ: “Đây là đồng nghiệp cũ của tôi, Lý Tử Ương và Chu Đình.”
Nói xong cô giới thiệu Dư Trừ với đồng nghiệp: “Đây là Dư Trừ.”
Lý Tử Ương và Chu Đình đều còn trẻ, họ vào Học viện Thiết kế Kiến trúc sau khi tốt nghiệp thạc sĩ. Nếu nói là đồng nghiệp của Trình Khuynh, chi bằng nói là một nửa học trò của cô. Hai cô gái này tính tình sôi nổi nhiệt tình, tính ra không lớn không nhỏ nên cũng có thể coi như bạn bè.
Lý Tử Ương vừa nghe cô giới thiệu liền cảm thấy kỳ quái: “Đây là bạn chị ạ?”
Tại sao lúc giới thiệu không nói hai cô là bạn mà lại nói là đồng nghiệp nhỉ?
Chu Đình cũng cảm thấy kỳ lạ, cùng bạn hiền trao đổi ánh mắt - chẳng lẽ, đây là bạn gái của Trình lão sư?!
Trình Khuynh thản nhiên mỉm cười, ôm lấy vai Dư Trừ: “Bọn chị đi trước nhé.”
Lý Tử Ương lắc đầu: “Chậc chậc, trực giác của phụ nữ nói với tớ, Trình lão sư có gì đó cấn cấn…”
Chu Đình bị thuyết phục: "Tớ cũng thấy sai sai sao đó, chúng ta đi hỏi Đình Thu lão sư đi, chị ấy nhất định biết."
Sự nhiều chuyện của phụ nữ đúng là vô cùng vô tận.
Dư Trừ nhận thấy ánh mắt họ đột nhiên sáng lên, không khỏi quay lại nhìn họ vài lần, nhưng cô không hiểu lắm ánh mắt đó là có ý gì, nên chỉ có thể đè nén suy nghĩ của mình.
"Em đang nghĩ gì thế?"
"Dạ không có gì."
Bởi vì cô vẫn chưa thân với Trình Khuynh nên vẫn còn vài phần câu nệ.
Dư Trừ gắp một miếng sashimi lên cắn một miếng, vị quá nồng. Cô muốn phun ra nhưng ngại ngùng mà nuốt xuống thì không nuốt được.
Trình Khuynh đưa một cái chén tới: “Em không ăn được thì đừng cố.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Trừ bình tĩnh lại một chút: "...Em cám ơn."
Trình Khuynh giữa chừng đi ra ngoài nghe điện thoại, trong khi đó Dư Trừ buồn chán nghịch điện thoại, vô tình bấm vào một bài viết.
Chủ đề của bài viết là 'Làm thế nào để trở thành một người luôn sẵn sàng trong một mối quan hệ', kết luận là phải chủ động.
Dư Trừ chưa từng yêu, ngày đó cô đánh máy tờ giấy yêu cầu, quay về ký túc xá suy nghĩ một lúc, nhưng lại không nghĩ ra được mình nên hòa hợp với Trình Khuynh như thế nào.
Cô bị bài đăng mê hoặc, vô thức cầm lấy một ly nước, uống xong mới nhận ra đó là rượu vang - loại rượu dành tặng cho hội viên của cửa hàng này, có vị rất nhạt và hơi ngọt. Cô chưa từng uống rượu, sau khi uống liên tiếp hai ly, cô bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Trình Khuynh cúp điện thoại trở lại, thấy cô đang ngẩn người, thuận miệng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
Dư Trừ đột nhiên quay người lại: "Không... Em không nghĩ gì cả."
Trình Khuynh hỏi: “Em ăn xong chưa?”
Dư Trừ đứng lên: “Dạ rồi, mình đi thôi.”
Trình Khuynh thấy hai má cô đỏ bừng: “Em vừa uống rượu à?”
Dư Trừ mỉm cười gật đầu: “Dạ, em có uống một chút.”
Trình Khuynh thấy cô không sao, ngoại trừ hai má có hơi đỏ lên, liền nói: "Tôi ra quầy thanh toán. Em đợi tôi ở cửa nhé."
Dư Trừ ra khỏi nhà hàng, đến cửa hàng tiện lợi mua một hộp kẹo bạc hà, bạc hà chanh, bạc hà cam, bạc hà đào... Một đống kẹo đủ màu sắc sặc sỡ.
Thời tiết mùa này khá dễ chịu, từng luồng gió xuân thổi tới bờ sông.
Dư Trứ đứng bên đường hóng gió.
Trình Khuynh ra ngoài tìm cô: “Để tôi gọi xe đưa em về trường.”
Dư Trừ lắc đầu nói không cần vội, lại hỏi cô: “Sashimi có vị hơi nồng, chị có muốn ăn chút kẹo bạc hà không ạ?”
Trình Khuynh tiện tay chọn trúng viên kẹo màu vàng - Viên duy nhất có vị dứa.
Dư Trừ háo hức nhìn cô ấy lấy đi vị mà cô muốn ăn nhất: “Ngon không chị?”
Trình Khuynh gật đầu: "Cũng được."
Dư Trừ nhìn cô chằm chằm: “Chỉ được thôi ạ?”
Trình Khuynh bị ánh mắt của cô làm cho khó hiểu: “Em tự thử xem.”
Dư Trừ cúi đầu nhìn hộp, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Thật ạ?”
Trình Thanh: "Ừ."
Dư Trừ đứng trên lề đường, hôm nay cô đi một đôi giày da Oxford đế bằng màu nâu, còn Trình Khuynh thì đi một đôi giày cao gót. Bây giờ cô đang đứng trên cao, vừa hay chiều cao hai người họ gần như bằng nhau.
Trình Khuynh: "Em sao thế?"
Dư Trừ: “Chị có thể nhắm mắt lại được không?”
Trình Khuynh ngẩn ra: “Gì cơ?”
Xem ra em ấy đã hơi say, nói năng cũng hơi kỳ lạ.
Trình Khuynh đang định gọi taxi, không ngờ rằng Dư Trừ lại bước hụt chân, cô lập tức đưa tay đỡ cô ấy, trán Dư Trừ đập mạnh vào vai cô.
Giây tiếp theo, một hơi thở nhàn nhạt phả vào khóe môi, xúc cảm vô cùng mềm mại.
Độ ấm chỉ kéo dài hai giây, Dư Trừ lùi lại hai bước: "Ồ... vị dứa."
Trình Khuynh: "?"
Dư Trừ nấc rượu một tiếng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Chị bảo em nếm thử.”
Sau đó cô chỉ vào hộp: “Chỉ có một viên vị dứa thôi.”
Trình Khuynh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro