Bảo vệ dự án
2024-10-14 13:40:53
Vĩnh Đại, phòng họp.
2 giờ 15, Trình Khuynh mở cửa, gật đầu với thư ký phía dưới: “Cho hỏi Nhóm 4 bảo vệ lúc mấy giờ?”
"2 giờ 50."
"Vâng, cảm ơn."
Trình Khuynh ngồi xuống hàng thứ ba, một giảng viên ở hàng đầu quay lại chào: "Cô Trình, sao cô lại đến đây?"
Có người còn mời cô ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng Trình Khuynh cười một cái, nói không cần.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Theo thời gian quy định, mỗi nhóm phải chuẩn bị lên sân khấu trước 5 phút.
"Nhóm Thẩm Đăng Khinh, có ở đây không?"
"Không ở đây à? Những bạn học khác có ở đây không?"
Nhân viên công tác đột nhiên nghe điện thoại, vẻ mặt có chút khó xử, sau khi nghe xong liền đến hàng đầu tiên hỏi ban giám khảo: “Thầy Đổng, trong nhóm sinh viên này xảy ra một sự cố nhỏ, muốn đổi người trả lời."
Nam giảng viên trung niên mập mạp hừ lạnh: "Lại là nhóm bọn họ, nhiều chuyện thực sự, đổi ai?"
"Bạn học Thẩm bị thương nên sẽ thay bằng bạn Dư Trừ."
"Con bé đó? Sao lại là nó, nó..."
"Tại sao không thể là em ấy."
Một giọng nói bình thản cắt ngang câu nói này.
Nụ cười của thầy Đổng cứng đờ: “Ờm, tôi thấy đến giờ mà họ vẫn chưa đến, nên chúng ta có thể trực tiếp hủy bỏ tư cách bảo vệ.”
Lần trước bị Trình Khuynh ấn đầu xin lỗi, lần này y không thể làm khó xử Trình Khuynh, chẳng lẽ còn không thể ác mồm quở mắng mấy đứa sinh viên không nghe lời sao?!
Trình Khuynh liếc nhìn màn hình: “14:46:25 giờ Bắc Kinh, còn chưa đến giờ bảo vệ.”
"Nhưng theo quy định, họ phải đến sớm!"
"Không có quy định nào nói là sẽ bị loại nếu như không tới trước chuẩn bị."
Thầy Đổng cười lạnh: "Chỉ còn hơn ba phút, xem ra sẽ không tới."
Trình Khuynh bình tĩnh nói: “Em ấy sẽ tới.”
“Ai biết được có tới hay không?”
“Tôi đảm bảo cho em ấy…” Giọng Trình Khuynh rất bình tĩnh, “Bằng danh dự của tôi.”
"Cô……"
Trong bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm, cô tung ra một câu như vậy, toàn hội trường im bặt trong giây lát, chỉ còn tiếng kim giây tích tắc chuyển động.
Đếm ngược 1 phút 40 giây.
Vẫn im lặng.
Thầy Đổng dè bỉu: “Tôi thấy là không dám tới nhỉ, mấy đứa nói hay hơn làm mà cũng đòi lên đài bảo vệ, mắc cỡ ghê.”
Trình Khuynh nhìn về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ.
Đếm ngược 28 giây.
Két một tiếng, cánh cửa bị mở từ bên ngoài.
"Xin lỗi, em tới trễ!"
Ánh mắt toàn hội trường đều hướng về phía đó.
Cô gái đứng ở cửa ngược sáng, trán lấm tấm mồ hôi, chân trái quấn hai dải băng trắng quanh đầu gối, vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi ban giám khảo.
"Bắt đầu đi bạn học Dư, đã đến giờ rồi!"
"Vâng, cảm ơn."
Thầy Đổng siết chặt hai tay, ép mình ngồi xuống, nhìn cô gái đang điều chỉnh thiết bị trên sân khấu, khinh thường nói: “Sinh viên năm Hai thì biết gì mà trình bày?”
Lời nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để Dư Trừ nghe được.
Cô mỉm cười với y, chậm rãi nhìn về phía bàn giám khảo, khi nhìn thấy ý cười ôn hòa trong đáy mắt Trình Khuynh, mới thu hồi ánh mắt: “Xin chào các thầy cô, em là Dư Trừ. Hôm nay em vinh dự được đứng ở đây bảo vệ dự án.”
Giọng nói của cô rất hay, logic rõ ràng và ngôn từ trôi chảy. Cô giải thích từng slide một mà hầu như không vấp váp trong toàn bộ quá trình.
Thời gian trình bày rất ngắn, chẳng mấy chốc đã đến lúc đặt câu hỏi.
"Chỉ biết máy móc theo sách vở, làm được trò trống gì đâu..." Thầy Đổng lẩm bẩm, huých cùi chỏ người bên cạnh ra hiệu cho người đó đặt câu hỏi.
Người nọ liếc nhìn y với vẻ chán ghét, dừng một chút mới mở miệng hỏi: "Bạn học Dư, dự án lần này của các em rất ấm áp. Vậy em hãy chia sẻ những vấn đề khó khăn mà em gặp phải trong quá trình thiết kế đi."
Dư Trừ cúi đầu: "Cảm ơn câu hỏi của thầy. Có một điều vẫn khiến em băn khoăn. Kiến Trúc học là một môn khoa học xây dựng không gian sống, kết cấu thiết kế không phải hoàn toàn lý tính nghiêm cẩn cứng nhắc, nhưng cũng không phải là những tưởng tượng thiên mã hành không, về việc cân bằng giữa hai khía cạnh này, em vẫn chưa thực sự nắm bắt được.”
"Nói như không nói."
Thầy Đổng khoanh tay, hừ lạnh một tiếng.
Thầy bên cạnh không hài lòng: "Lão Đổng, sao lại ngắt lời của sinh viên vậy? Để em ấy nói hết."
Dư Trừ mỉm cười không tức giận: “Quả thực, thiết kế kiến trúc nằm giữa cảm tính và lý tính, có vẻ như chỉ là một câu nói sáo rỗng. Nhưng trên thực tế, điểm cân bằng này là điều mà mọi nhà thiết kế đều theo đuổi, giống như khi đi trên dây, chỉ cần bước sai một bước là chúng ta sẽ phải đối mặt với sự té ngã.
Đây là sự hoang mang lớn nhất mà em từng gặp phải, nhưng em nghĩ, ngàn vạn lần vấp ngã rồi đứng dậy, không ngừng tìm tòi học hỏi, đó mới là ý nghĩa cho sự nỗ lực của chúng ta.”
Vẻ mặt thầy Đổng cứng đờ, đôi tay nắm chặt.
Hội trường yên tĩnh một lúc.
Người phụ nữ ngồi ở hàng thứ ba, mặc áo sơ mi trắng cổ tròn, giơ tay lên trước, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay giòn giã, mạnh mẽ.
Ngay sau đó, toàn hội trường đều vỗ tay như sấm.
Cùng với tiếng ấn chụp tách tách của đội quay phim và đèn flash chớp tắt - đèn flash là do Đồng Gia bật, cô vừa đến, ra dấu OKvới Dư Trừ.
Dư Trừ đứng dưới ánh đèn, hai má hơi nóng.
Cô lại nhìn Trình Khuynh - Trình Khuynh cũng đang mỉm cười nhìn cô, vỗ tay khen ngợi vẻ ngoài lấp lánh tỏa sáng của cô.
Ánh mắt kia như nói với cô rằng, hãy tiến lên đi.
---Tôi sẽ ở nơi sáng đó chờ em.
*
Khi toàn bộ buổi bảo vệ kết thúc, bên ngoài trời đã gần tối.
Dư Trừ nhìn thấy Trình Khuynh trò chuyện với các giảng viên khác nên cũng không làm phiền cô ấy.
Cô vừa đứng dậy, thầy giáo đặt câu hỏi trước đó đã đi tới: "Xin chào, bạn học Dư."
Dư Trừ nhận ra đó là một học giả nổi tiếng của một trường đại học phía Nam, có chút thụ sủng nhược kinh: "Xin chào ạ!"
Thầy mỉm cười: “Em đừng lo. Tôi tới đây để hỏi xem em có ý định học cao học không?”
Dư Trừ: "Dạ? Em vẫn đang suy nghĩ."
"Em cứ qua chỗ tôi, lấy tư cách nhận học bổng, trực tiếp đến..." Thầy giáo dừng lại, trong mắt tràn đầy hài lòng, "Tôi nghĩ không khó để em lấy được học bổng của trường đâu."
Dư Trừ: “Em sẽ nghiêm túc cân nhắc ạ.”
Thầy giáo: "Được rồi, cứ từ từ suy nghĩ đi nhé."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Vừa lúc đó, thầy Đổng từ ngoài cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: "Sư huynh, để bọn em làm một chầu chào đón anh nhé, anh..."
“Không cần…” Thầy giáo nhàn nhạt liếc y một cái, thản nhiên nói: “Cậu già đầu rồi mà cứ thích làm khó mấy em sinh viên là sao, bản lĩnh thì không có, sau này đừng nói với ai là chúng ta cùng sư môn, mắc cỡ lắm."
Nụ cười của người đàn ông trung niên cứng lại, khuôn mặt tái xanh rồi trắng bệch, xấu hổ vô cùng.
Dư Trừ vẫn ngậm ý cười, gật đầu với y.
Đôi mắt bình tĩnh, là sự điềm tĩnh chưa bao giờ để y trong mắt.
"Nhìn cậu đi, phong thái còn chẳng bằng sinh viên..." Đại học giả nhịn không được lại mắng y một tiếng, mới mời Dư Trừ ra ngoài, "Tiểu Dư, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, tôi sẽ ghi lại địa chỉ email cho em."
Đứng bên ngoài phòng họp, sau khi để lại thông tin liên lạc của mình, Dư Trừ đứng đó ngơ ngác một lúc.
Bị gió đêm thổi qua, cô mới tỉnh táo lại.
Hai má cô vẫn còn nóng bừng, đầu cũng còn hơi choáng váng, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Trình Khuynh nhìn cô cười, và lời mời của vị học giả kia.
Vào miền Nam học cao học ư… Xa quá.
"Tiểu Trừ!" Đồng Gia vừa mới giao xong tài liệu bản giấy, chạy lại ôm cô nhảy dựng lên, "Lúc tớ tới nộp tài liệu, vừa lúc nhìn thấy cậu đang trả lời câu hỏi, cậu thật là xuất sắc quá đi!"
Dư Trừ cũng cười, không hề khiêm tốn: "Thật hả? Đúng là có chút xuất sắc."
"Hahaha, hôm nay cậu cứ xõa cho thỏa thích đi..." Đồng Gia cũng rất vui vẻ, "Đi ăn tôm hùm đất đi! Uống chút bia nữa nhé?"
"Ừm... Cô Trình đâu?"
Đồng Gia: “Tớ mới gặp cô ấy, cô ấy nói có chuyện cần bàn với những thầy cô khác.”
Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi. Vừa lúc không ai quản, chúng ta đi thôi!"
Các hàng ăn gần trường đại học càng về đêm càng trở nên náo nhiệt, quán nào cũng mở cửa đến tận đêm khuya, có rất nhiều người ngồi cả trong lẫn ngoài.
Sau ca phẫu thuật, Dư Trừ rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình, hôm nay hiếm khi phóng túng. Cô gọi món tôm hùm đất vị tỏi, chia nửa lon bia với Đồng Gia.
Vừa uống được chút bia, Đồng Gia bỗng khóc lên: “Hôm nay, hôm nay làm tớ sợ muốn chết.”
Dư Trừ dở khóc dở cười: “Cũng đâu có gì, cậu đừng khóc.”
Đồng Gia lau nước mắt, lại mỉm cười: "Tớ thấy rất vui. Ngoài việc làm dự án và bảo vệ ra, tớ cảm thấy mình đã làm được một việc có ý nghĩa."
"Tớ cũng vậy..." Dư Trừ cầm ly bia lên, "Cụng ly!"
Thế mới biết, cô thật may mắn biết bao khi gặp được Từ Dĩ Hằng, Tần Phàm, Đồng Gia, lớp trưởng, cô Tống...
Khi bị mắc mưa, cô luôn có thể tìm được người đồng hành cùng mình, đưa lối mình qua đoạn đường đó.
Đương nhiên còn có... Trình Khuynh.
Là người ngày mưa vì cô dừng xe, đêm khuya cầm ô đến đón.
Khi nghĩ đến cô ấy, tâm tình cô như mặt trời mùa xuân tháng ba tháng tư, ấm áp dịu dàng.
Đồng Gia uống hơi nhiều bia, ra ngoài có hơi say. Cô gọi người nhà đến đón, đứng bên đường hỏi Dư Trừ: “Hay cậu về nhà tớ ở một đêm đi. Về một mình không an toàn đâu."
“Không sao…” Dư Trừ nhấc điện thoại lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có người đến đón tớ.”
Đồng Gia: “Cái gì, cậu đang yêu đương hả?”
“Ba cậu đến rồi kìa…” Dư Trừ ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề, đỡ Đồng Gia lên xe, “Lần sau sẽ nói cho cậu.”
2 giờ 15, Trình Khuynh mở cửa, gật đầu với thư ký phía dưới: “Cho hỏi Nhóm 4 bảo vệ lúc mấy giờ?”
"2 giờ 50."
"Vâng, cảm ơn."
Trình Khuynh ngồi xuống hàng thứ ba, một giảng viên ở hàng đầu quay lại chào: "Cô Trình, sao cô lại đến đây?"
Có người còn mời cô ngồi ở hàng ghế đầu, nhưng Trình Khuynh cười một cái, nói không cần.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Theo thời gian quy định, mỗi nhóm phải chuẩn bị lên sân khấu trước 5 phút.
"Nhóm Thẩm Đăng Khinh, có ở đây không?"
"Không ở đây à? Những bạn học khác có ở đây không?"
Nhân viên công tác đột nhiên nghe điện thoại, vẻ mặt có chút khó xử, sau khi nghe xong liền đến hàng đầu tiên hỏi ban giám khảo: “Thầy Đổng, trong nhóm sinh viên này xảy ra một sự cố nhỏ, muốn đổi người trả lời."
Nam giảng viên trung niên mập mạp hừ lạnh: "Lại là nhóm bọn họ, nhiều chuyện thực sự, đổi ai?"
"Bạn học Thẩm bị thương nên sẽ thay bằng bạn Dư Trừ."
"Con bé đó? Sao lại là nó, nó..."
"Tại sao không thể là em ấy."
Một giọng nói bình thản cắt ngang câu nói này.
Nụ cười của thầy Đổng cứng đờ: “Ờm, tôi thấy đến giờ mà họ vẫn chưa đến, nên chúng ta có thể trực tiếp hủy bỏ tư cách bảo vệ.”
Lần trước bị Trình Khuynh ấn đầu xin lỗi, lần này y không thể làm khó xử Trình Khuynh, chẳng lẽ còn không thể ác mồm quở mắng mấy đứa sinh viên không nghe lời sao?!
Trình Khuynh liếc nhìn màn hình: “14:46:25 giờ Bắc Kinh, còn chưa đến giờ bảo vệ.”
"Nhưng theo quy định, họ phải đến sớm!"
"Không có quy định nào nói là sẽ bị loại nếu như không tới trước chuẩn bị."
Thầy Đổng cười lạnh: "Chỉ còn hơn ba phút, xem ra sẽ không tới."
Trình Khuynh bình tĩnh nói: “Em ấy sẽ tới.”
“Ai biết được có tới hay không?”
“Tôi đảm bảo cho em ấy…” Giọng Trình Khuynh rất bình tĩnh, “Bằng danh dự của tôi.”
"Cô……"
Trong bầu không khí căng thẳng giương cung bạt kiếm, cô tung ra một câu như vậy, toàn hội trường im bặt trong giây lát, chỉ còn tiếng kim giây tích tắc chuyển động.
Đếm ngược 1 phút 40 giây.
Vẫn im lặng.
Thầy Đổng dè bỉu: “Tôi thấy là không dám tới nhỉ, mấy đứa nói hay hơn làm mà cũng đòi lên đài bảo vệ, mắc cỡ ghê.”
Trình Khuynh nhìn về phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ.
Đếm ngược 28 giây.
Két một tiếng, cánh cửa bị mở từ bên ngoài.
"Xin lỗi, em tới trễ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt toàn hội trường đều hướng về phía đó.
Cô gái đứng ở cửa ngược sáng, trán lấm tấm mồ hôi, chân trái quấn hai dải băng trắng quanh đầu gối, vừa nói vừa cúi đầu xin lỗi ban giám khảo.
"Bắt đầu đi bạn học Dư, đã đến giờ rồi!"
"Vâng, cảm ơn."
Thầy Đổng siết chặt hai tay, ép mình ngồi xuống, nhìn cô gái đang điều chỉnh thiết bị trên sân khấu, khinh thường nói: “Sinh viên năm Hai thì biết gì mà trình bày?”
Lời nói không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để Dư Trừ nghe được.
Cô mỉm cười với y, chậm rãi nhìn về phía bàn giám khảo, khi nhìn thấy ý cười ôn hòa trong đáy mắt Trình Khuynh, mới thu hồi ánh mắt: “Xin chào các thầy cô, em là Dư Trừ. Hôm nay em vinh dự được đứng ở đây bảo vệ dự án.”
Giọng nói của cô rất hay, logic rõ ràng và ngôn từ trôi chảy. Cô giải thích từng slide một mà hầu như không vấp váp trong toàn bộ quá trình.
Thời gian trình bày rất ngắn, chẳng mấy chốc đã đến lúc đặt câu hỏi.
"Chỉ biết máy móc theo sách vở, làm được trò trống gì đâu..." Thầy Đổng lẩm bẩm, huých cùi chỏ người bên cạnh ra hiệu cho người đó đặt câu hỏi.
Người nọ liếc nhìn y với vẻ chán ghét, dừng một chút mới mở miệng hỏi: "Bạn học Dư, dự án lần này của các em rất ấm áp. Vậy em hãy chia sẻ những vấn đề khó khăn mà em gặp phải trong quá trình thiết kế đi."
Dư Trừ cúi đầu: "Cảm ơn câu hỏi của thầy. Có một điều vẫn khiến em băn khoăn. Kiến Trúc học là một môn khoa học xây dựng không gian sống, kết cấu thiết kế không phải hoàn toàn lý tính nghiêm cẩn cứng nhắc, nhưng cũng không phải là những tưởng tượng thiên mã hành không, về việc cân bằng giữa hai khía cạnh này, em vẫn chưa thực sự nắm bắt được.”
"Nói như không nói."
Thầy Đổng khoanh tay, hừ lạnh một tiếng.
Thầy bên cạnh không hài lòng: "Lão Đổng, sao lại ngắt lời của sinh viên vậy? Để em ấy nói hết."
Dư Trừ mỉm cười không tức giận: “Quả thực, thiết kế kiến trúc nằm giữa cảm tính và lý tính, có vẻ như chỉ là một câu nói sáo rỗng. Nhưng trên thực tế, điểm cân bằng này là điều mà mọi nhà thiết kế đều theo đuổi, giống như khi đi trên dây, chỉ cần bước sai một bước là chúng ta sẽ phải đối mặt với sự té ngã.
Đây là sự hoang mang lớn nhất mà em từng gặp phải, nhưng em nghĩ, ngàn vạn lần vấp ngã rồi đứng dậy, không ngừng tìm tòi học hỏi, đó mới là ý nghĩa cho sự nỗ lực của chúng ta.”
Vẻ mặt thầy Đổng cứng đờ, đôi tay nắm chặt.
Hội trường yên tĩnh một lúc.
Người phụ nữ ngồi ở hàng thứ ba, mặc áo sơ mi trắng cổ tròn, giơ tay lên trước, vỗ tay.
Tiếng vỗ tay giòn giã, mạnh mẽ.
Ngay sau đó, toàn hội trường đều vỗ tay như sấm.
Cùng với tiếng ấn chụp tách tách của đội quay phim và đèn flash chớp tắt - đèn flash là do Đồng Gia bật, cô vừa đến, ra dấu OKvới Dư Trừ.
Dư Trừ đứng dưới ánh đèn, hai má hơi nóng.
Cô lại nhìn Trình Khuynh - Trình Khuynh cũng đang mỉm cười nhìn cô, vỗ tay khen ngợi vẻ ngoài lấp lánh tỏa sáng của cô.
Ánh mắt kia như nói với cô rằng, hãy tiến lên đi.
---Tôi sẽ ở nơi sáng đó chờ em.
*
Khi toàn bộ buổi bảo vệ kết thúc, bên ngoài trời đã gần tối.
Dư Trừ nhìn thấy Trình Khuynh trò chuyện với các giảng viên khác nên cũng không làm phiền cô ấy.
Cô vừa đứng dậy, thầy giáo đặt câu hỏi trước đó đã đi tới: "Xin chào, bạn học Dư."
Dư Trừ nhận ra đó là một học giả nổi tiếng của một trường đại học phía Nam, có chút thụ sủng nhược kinh: "Xin chào ạ!"
Thầy mỉm cười: “Em đừng lo. Tôi tới đây để hỏi xem em có ý định học cao học không?”
Dư Trừ: "Dạ? Em vẫn đang suy nghĩ."
"Em cứ qua chỗ tôi, lấy tư cách nhận học bổng, trực tiếp đến..." Thầy giáo dừng lại, trong mắt tràn đầy hài lòng, "Tôi nghĩ không khó để em lấy được học bổng của trường đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Trừ: “Em sẽ nghiêm túc cân nhắc ạ.”
Thầy giáo: "Được rồi, cứ từ từ suy nghĩ đi nhé."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Vừa lúc đó, thầy Đổng từ ngoài cửa đi vào, trên mặt mang theo nụ cười nịnh nọt: "Sư huynh, để bọn em làm một chầu chào đón anh nhé, anh..."
“Không cần…” Thầy giáo nhàn nhạt liếc y một cái, thản nhiên nói: “Cậu già đầu rồi mà cứ thích làm khó mấy em sinh viên là sao, bản lĩnh thì không có, sau này đừng nói với ai là chúng ta cùng sư môn, mắc cỡ lắm."
Nụ cười của người đàn ông trung niên cứng lại, khuôn mặt tái xanh rồi trắng bệch, xấu hổ vô cùng.
Dư Trừ vẫn ngậm ý cười, gật đầu với y.
Đôi mắt bình tĩnh, là sự điềm tĩnh chưa bao giờ để y trong mắt.
"Nhìn cậu đi, phong thái còn chẳng bằng sinh viên..." Đại học giả nhịn không được lại mắng y một tiếng, mới mời Dư Trừ ra ngoài, "Tiểu Dư, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, tôi sẽ ghi lại địa chỉ email cho em."
Đứng bên ngoài phòng họp, sau khi để lại thông tin liên lạc của mình, Dư Trừ đứng đó ngơ ngác một lúc.
Bị gió đêm thổi qua, cô mới tỉnh táo lại.
Hai má cô vẫn còn nóng bừng, đầu cũng còn hơi choáng váng, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Trình Khuynh nhìn cô cười, và lời mời của vị học giả kia.
Vào miền Nam học cao học ư… Xa quá.
"Tiểu Trừ!" Đồng Gia vừa mới giao xong tài liệu bản giấy, chạy lại ôm cô nhảy dựng lên, "Lúc tớ tới nộp tài liệu, vừa lúc nhìn thấy cậu đang trả lời câu hỏi, cậu thật là xuất sắc quá đi!"
Dư Trừ cũng cười, không hề khiêm tốn: "Thật hả? Đúng là có chút xuất sắc."
"Hahaha, hôm nay cậu cứ xõa cho thỏa thích đi..." Đồng Gia cũng rất vui vẻ, "Đi ăn tôm hùm đất đi! Uống chút bia nữa nhé?"
"Ừm... Cô Trình đâu?"
Đồng Gia: “Tớ mới gặp cô ấy, cô ấy nói có chuyện cần bàn với những thầy cô khác.”
Dư Trừ thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi. Vừa lúc không ai quản, chúng ta đi thôi!"
Các hàng ăn gần trường đại học càng về đêm càng trở nên náo nhiệt, quán nào cũng mở cửa đến tận đêm khuya, có rất nhiều người ngồi cả trong lẫn ngoài.
Sau ca phẫu thuật, Dư Trừ rất chú ý đến chế độ ăn uống của mình, hôm nay hiếm khi phóng túng. Cô gọi món tôm hùm đất vị tỏi, chia nửa lon bia với Đồng Gia.
Vừa uống được chút bia, Đồng Gia bỗng khóc lên: “Hôm nay, hôm nay làm tớ sợ muốn chết.”
Dư Trừ dở khóc dở cười: “Cũng đâu có gì, cậu đừng khóc.”
Đồng Gia lau nước mắt, lại mỉm cười: "Tớ thấy rất vui. Ngoài việc làm dự án và bảo vệ ra, tớ cảm thấy mình đã làm được một việc có ý nghĩa."
"Tớ cũng vậy..." Dư Trừ cầm ly bia lên, "Cụng ly!"
Thế mới biết, cô thật may mắn biết bao khi gặp được Từ Dĩ Hằng, Tần Phàm, Đồng Gia, lớp trưởng, cô Tống...
Khi bị mắc mưa, cô luôn có thể tìm được người đồng hành cùng mình, đưa lối mình qua đoạn đường đó.
Đương nhiên còn có... Trình Khuynh.
Là người ngày mưa vì cô dừng xe, đêm khuya cầm ô đến đón.
Khi nghĩ đến cô ấy, tâm tình cô như mặt trời mùa xuân tháng ba tháng tư, ấm áp dịu dàng.
Đồng Gia uống hơi nhiều bia, ra ngoài có hơi say. Cô gọi người nhà đến đón, đứng bên đường hỏi Dư Trừ: “Hay cậu về nhà tớ ở một đêm đi. Về một mình không an toàn đâu."
“Không sao…” Dư Trừ nhấc điện thoại lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Có người đến đón tớ.”
Đồng Gia: “Cái gì, cậu đang yêu đương hả?”
“Ba cậu đến rồi kìa…” Dư Trừ ý thức được mình đã lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề, đỡ Đồng Gia lên xe, “Lần sau sẽ nói cho cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro