Trời Quang

Cô giáo Trình

2024-10-14 13:40:53

Trình Khuynh nhẹ nhàng ừm một tiếng, ngồi trở lại chỗ cũ.

Dư Trừ xoa xoa đôi tai của mình.

Gì vậy ta... Sao lúc nãy chị ấy lại sáp đến gần quá vậy?

Tuy Trình Khuynh đã ngồi trở lại nhưng cảnh tượng vừa rồi vẫn tiếp tục hiện lên. Cô Trình đeo kính gọng mỏng vẫn văn nhã, vẻ mặt vẫn lạnh lùng điềm tĩnh như ngày nào, nhưng khi nói chuyện lại rất khí thế, cứ như thể chỉ cần nói ra một tiếng 'có' thì sẽ bị cô ấy ăn tươi nuốt sống ngay.

Trình Khuynh giảng giải xong câu cuối cùng cho cô, nhìn đồng hồ: “Muộn rồi, tiện đường để tôi đưa em về.”

Dư Trừ nói không cần: “Không tiện đường đâu ạ, chị đừng đi đường vòng, để em bắt xe buýt về.”

Ánh mắt Trình Khuynh rơi vào đôi tai đỏ mọng của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Được thôi.”

Dư Trừ đứng dậy, đột nhiên cúi đầu nói: “Cảm ơn cô giáo Trình đã giải đáp giúp em.”

Trình Khuynh đột nhiên bị cô làm cho giật mình.

Đột nhiên em ấy bắt đầu cúi chào, lại gọi mình là cô giáo...

Dư Trừ vẫy tay, vội vã đi ra ngoài - còn trễ nữa sẽ hết xe buýt.

Cô bắt đầu chạy bộ trên hành lang, ngay khi vừa đi qua góc cua thì va phải ai đó: “Úi, xin lỗi, xin lỗi.”

Khi ngẩng đầu lên, cô hoàn toàn choáng váng, đầu óc gần như chập mạch, thậm chí còn quên nhặt chiếc túi bị rơi.

“Tiểu Trừ?” Dư Đình Thu khó hiểu nhìn cô, cúi xuống nhặt tai nghe và chìa khóa rơi ra khỏi túi, “Sao cháu lại đến đây?”

Dư Trừ hít một hơi rồi nói: “À, cháu, học kỳ này cháu chọn học một khóa ở Vĩnh đại. Cháu chưa nói với dì hả?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có chuyện đó sao?” Dư Đình Thu nheo mắt, nhớ lại quả thật trước đó cô đã từng đề cập với Dư Trừ rằng khoa Kiến trúc của Vĩnh đại đứng đầu cả nước, kêu cô đến đây nghe giảng. Nhưng Dư Trừ có nói với cô là chọn khóa học ở đây sao?

Dư Trừ nhét tai nghe và chìa khóa lại vào túi: “Dì, cháu phải đi đây. Sắp hết xe buýt rồi, ký túc xá cũng sắp đóng cửa.”

Dư Đình Thu bị cô cắt ngang suy nghĩ, nhưng không nghĩ ngợi nữa, cô cầm túi giúp Dư Trừ: “Đã hơn 10 giờ rồi, cháu còn tính đi xe buýt nào nữa? Để dì chở cháu về, đi thôi.”

Cô xoay người rời đi, Dư Trừ đứng đó hít một hơi, tạm thời bình tĩnh lại sau cú sốc lớn, cô liếc nhìn phía sau hai lần, may là lúc này Trình Khuynh chưa đi ra.

Sau khi lên xe, Dư Trừ sợ hãi nhìn xung quanh qua cửa kính.

“Cháu nhìn gì vậy?”

“...Ơ, không có gì. Sao vậy dì, sao dì cũng ở đây?”

“Dì á?” Dư Đình Thu mỉm cười nhìn cô, “Dì đến đây thì có gì lạ? Hôm nay có một cô bé trong Học viện Thiết kế Kiến trúc của bọn dì đến đây thuyết trình, bị các lão sư mắng khóc. Dì đến gặp cô ấy xem thế nào.”

*lão sư ở đây ko phải thầy/cô nha mn.

Dư Trừ: “Vậy nếu sau này cháu cũng bị lão sư mắng khóc thì dì có đến gặp cháu không?”

*lão sư này lại là Trình lão sư, cô Trình rồi

Du Đình Thu trợn mắt: “Nghĩ gì thế, cháu mà khóc dì sẽ ở bên cạnh vỗ tay cười lớn: Khóc đi, khóc đi khóc to lên nào.”

Dư Trừ: “...”

Dư Đình Thu bật cười: “Giận hả?”

Thấy Dư Trừ không để ý tới mình, cô đổi chủ đề: “Đúng rồi, cháu học ai vậy? Có chọn lớp cô Trình Khuynh không?”

Hơi thở Dư Trừ đông cứng lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dì Út chủ động nhắc tới Trình Khuynh...

Dư Đình Thu tưởng rằng cô vẫn còn giận nên cũng không thấy ngạc nhiên khi cô không đáp lại: “Hôm nay cháu tôi khó tính quá nhỉ, mới ghẹo chút xíu mà đã dỗi rồi. Thôi, dì nói nghiêm túc này. Giáo sư Trình ngoài việc không thích nói chuyện với người khác ra thì tính tình, kiến ​​thức và phẩm chất đều rất tốt, cháu có thể đến nghe cô ấy giảng bài.”

Cũng đâu đến nỗi không thích nói chuyện với người khác...

Dư Trừ vô thức muốn phản bác, nhưng nhanh chóng kìm lại, nói: “Cháu biết rồi.”

Dư Đình Thu ừm rồi tiếp tục lái xe.

Khi đến Minh đại, cô không quên dặn dò Dư Trừ: “Nếu cháu quyết định học thạc sĩ thì nhớ phải học lớp của Trình Khuynh, biết chưa?”

Dư Trừ gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ dạ, biết rồi.”

Dư Đình Thu xoa đầu cô: “Bé ngốc, được rồi, vào đi.”

Trong cơn vui mừng sống sót sau thảm họa, Dư Trừ vẫy tay, thiếu điều muốn phất cờ tạm biệt: “Bái bai, bái bai dì Út.”

Dư Đình Thu đứng đó đợi cô vào cổng trường mới chuẩn bị rời đi, cô mỉm cười tự nhủ: “Nhóc con này dạo này làm sao thế nhỉ? Sao trông càng ngày càng ngốc vậy...“.

Tác giả có lời muốn nói:

Đình Thu bây giờ: Sao đứa nhỏ này gần đây càng ngày càng ngốc thế nhỉ?

Đình Thu sau này: Tôi mới là đứa ngốc!

°° vote đi nè °°

Dì Út phải ngốc một chút mới cuti .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Quang

Số ký tự: 0