Năm chữ số
2024-10-14 13:40:53
Hai ngày trước khi bắt đầu dự án thực tập, Dư Trừ nhận quay đoạn video ngắn cuối cùng, đối tác máy pha cà phê trước đây của cô đã tiếp cận và yêu cầu cô quay một đoạn video khác trong quán cà phê.
Dư Trừ bàn bạc với Tần Phàm, lựa chọn quán cà phê nơi cô từng làm việc, thứ nhất là cô quen thuộc với nơi này, thứ hai là vì quản lý Cao đã chiếu cố cô rất tốt nên coi như đây là quảng cáo miễn phí cho quản lý Cao.
Video này không yêu cầu phải diễn, cô chỉ cần làm việc như mọi ngày, người quay phim sẽ tự bắt những cảnh cần thiết.
Dư Trừ mặc đồng phục đi làm, đang bận đi dạo quanh quán cà phê, không lâu sau, cô nhìn thấy một người quen: “Nhạc Nhạc?”
Thiếu nữ bị nghi ngờ yêu sớm lập tức chắp tay ra sau, ra hiệu cho người đi cùng rồi đổi chủ đề: “Chị Tiểu Dư, chị đang làm gì vậy ạ?”
Bởi vì đang quay video nên Dư Trừ vẫn phải giữ thân phận của mình, không nói nhiều: “Chị đi làm kiếm tiền. Chị phải làm việc rồi. Hẹn gặp em sau nhé.”
Trình Nhạc chớp mắt: “Vâng.”
Đây là vừa học vừa làm ở quán cà phê sao?
Sau khi ra khỏi quán cà phê, cô bé bắt taxi về.
Trình Nhạc quyết định chủ động bóp chết khả năng bị Dư Trừ nghi ngờ yêu sớm từ trong trứng nước.
Khi nhìn thấy Trình Khuynh, cô bé nói: “Chị, bạn gái của chị không có tiền, sao chị không 'thể hiện' chút đi?”
Trình Khuynh đang đọc sách, cũng không có ý định sửa lại từ 'bạn gái', quay sang hỏi cô bé: “Thể hiện gì?”
“Hôm nay em mời một học bá đi uống cà phê, em đang hỏi thăm người ta đủ chuyện thì bỗng nhìn thấy chị Tiểu Dư, hóa ra chị ấy làm việc trong quán cà phê. Chị ấy còn đi học, sao chị không san sẻ cho người ta một chút?”
Trình Khuynh lật một trang, bình tĩnh hỏi: “Em cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?”
“Bao nhiêu á?” Trình Nhạc chỉ nói vậy chứ chưa thật sự nghĩ tới bao nhiêu, “Mười nghìn? Hai mươi nghìn?”
Trình Khuynh ừm, tỏ vẻ đã hiểu.
Trình Nhạc bất mãn khịt mũi.
Ừm như thế là ý gì?
Có điều đã giảm bớt nguy cơ bị nghi ngờ yêu sớm, nên Trình Nhạc cũng yên tâm: “Thôi, em về nhà cô trước đây.”
“Đứng lại,” Trình Khuynh đặt sách xuống, gọi cô bé, nhẹ nhàng đẩy kính lên, đôi mắt trong veo dưới tròng kính, “Em mời học bá đi uống cà phê à?”
Trình Nhạc cố nén cảm giác chột dạ: “Vâng, sao thế?”
Trình Khuynh nói một cách bình tĩnh, hoàn toàn là câu trần thuật: “Em yêu sớm.”
Trình Nhạc: “!”
Có điều Trình Khuynh lại không xét nét hay khuyên răn, mà có vẻ như cô bé muốn yêu thế nào cũng mặc.
Trình Nhạc đột nhiên không vui, thay đổi thái độ vui vẻ thường ngày: “Cho nên thế nào? Chị không mắng em, cũng không méc ba? Chẳng lẽ chị không quan tâm đến em chút nào sao?”
“Mắng em làm gì?” Trình Khuynh dừng một chút, “Đây là cuộc sống của em, là em tự mình lựa chọn.”
Trình Nhạc bất mãn trừng mắt nhìn cô, xoay người rời đi.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, lắc đầu mỉm cười.
Con nít bây giờ, nóng tính thật đấy.
Quay xong video thì ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Dư Trừ mua một con mèo đồ chơi mới cho A Bạch, vừa vặn nhận được chuyển phát nhanh.
Trình Khuynh không gọi điện cũng không trả lời tin nhắn của cô, cô tưởng Trình Khuynh không có ở nhà, không ngờ mở cửa ra liền thấy cô ấy đang ngồi uống rượu trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Nghe thấy tiếng động, Trình Khuynh quay đầu lại, cũng không ngạc nhiên: “A Bạch đang chơi trong phòng.”
Như thể biết cô đến chỉ để thăm mèo.
Dư Trừ đáp lại, nhưng không rời đi.
Cô đứng đó, nhìn bóng lưng Trình Khuynh, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh trước ánh đèn.
Dư Trừ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm bia lên nhìn, nồng độ cồn rất thấp, không say được.
Trình Khuynh nghiêng đầu, mắt kính mỏng màu bạc treo trên cổ, ánh mắt ôn nhu hơn bình thường, lông mi hơi cụp xuống: “Sao em lại đến đây?”
Dư Trừ không nói gì, cũng mở chai bia, cụng ly với cô ấy.
Trình Khuynh mím môi, nhẹ nhàng cười: “Tôi say rồi, sẽ không ai đưa em về đâu.”
Dư Trừ nhấp một ngụm rồi nói: “Lại mưa rồi.”
Trình Khuynh ừm: “Tôi không thích ngày mưa.”
“Ồ? Tại sao ạ?”
“Mẹ tôi là giáo viên, trong lớp có một em bố bị tai nạn ở công trường. Bà ấy đã đưa đứa nhỏ đến đó. Hôm đó trời mưa rất to, công trường lại xảy ra vụ tai nạn thứ hai. Không có ai có mặt còn sống sót.”
Dư Trừ sửng sốt, im lặng một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên Trình Khuynh nhắc tới chuyện ở nhà.
Trình Khuynh cũng cười: “Xin lỗi, tâm tình tôi không tốt, nghĩ gì nói đó mà thôi.”
“Sao tâm trạng chị lại không tốt? Chị cãi nhau với Nhạc Nhạc sao?”
Trước khi đến, Dư Trừ đã nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Nhạc, tố cáo chị gái cực kỳ lạnh lùng và yêu cầu cô hãy quản cô ấy cho thật tốt.
“Nó nói gì với em à?”
“Vâng, em ấy bảo em…” Dư Trừ ngập ngừng một chút, “Hãy quản chị cho tốt.”
Đương nhiên Dư Trừ không có khả năng quản được Trình Khuynh, giữa bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, có tư cách gì mà quản chị ấy.
Nhưng những lời này được nói ra trong một đêm mưa, lại vô cớ khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Trình Khuynh cười: “Hôm nay nó giận tôi lắm, nó nói mời học bá đi uống cà phê thì gặp em. Tôi nói nó yêu sớm, còn nó hỏi tôi tại sao không mắng mỏ nó.”
Dư Trừ suy nghĩ một lúc: “Có câu, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Nhạc Nhạc vẫn còn nhỏ, vì vậy em ấy chắc chắn sẽ hy vọng chị quan tâm đến em ấy nhiều hơn.”
“Vậy sao, cũng do tính tình của tôi,” Trình Khuynh nhếch khóe môi, “Lúc nhỏ tôi bận học, không gần gũi với mẹ. Sau này ba tôi tái giá, không ngờ có thêm một đứa em phiền người tới vậy.”
Dư Trừ muốn nói không phải, không phải như thế.
Cô có thể cảm nhận được, Trình Nhạc nhất định cũng cảm nhận được, nếu không cô cũng sẽ không quan tâm đến Trình Khuynh nhiều như vậy.
Dư Trừ thở dài: “Nhưng, nhiều năm như vậy, ở một mình chị sẽ không vui phải không?”
Trình Khuynh cười: “Tôi cũng không cảm thấy như vậy lắm, có rất nhiều người nói tôi lạnh lùng, tôi thấy, có lẽ họ nói đúng.”
Dư Trừ nhìn vào mắt Trình Khuynh, ánh mắt cô dần dần rơi xuống môi cô ấy, dừng lại ở đó hai giây rồi quay đi.
Cô quỳ trên thảm, đôi tay siết lại, đột nhiên cúi người hôn lên má Trình Khuynh, kiên quyết nói: “Chị không phải là người như vậy.”
Sau nụ hôn, cô lùi lại hai bước, va vào đầu gối Trình Khuynh, suýt ngã xuống.
Trình Khuynh thở dài, hôn xong lùi lại, là đạo lý gì?
Cô ấy ôm lấy eo Dư Trừ, để cô ngồi lên đùi mình.
Rõ ràng Dư Trừ chỉ hôn cô ấy để an ủi, lúc này, cô bị cô ấy ôm vào lòng, đỏ bừng từ mặt đến mang tai: “Chị đang làm gì vậy?”
Trình Khuynh nghiêng đầu, hơi ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể khiến bạn chìm đắm trong đó.
Có lẽ vì uống rượu mà cô ấy nói chuyện cởi mở hơn bình thường: “Vừa rồi em muốn hôn tôi phải không?”
Dư Trừ nín thở.
Thôi xong... Bị chị ấy phát hiện rồi.
Trình Khuynh nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Hôn đi.”
Dư Trừ cắn môi dưới, cố gắng chống lại sự cám dỗ: “Không. Nhỡ đâu ngày mai chị lại quên mất.”
Cô không muốn nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, như thế có vẻ vừa thù dai vừa so đo.
Không phải chỉ là hôn thôi sao, những chuyện thân mật hơn cũng đã làm, không cần thiết nhắc lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã quên hay là không còn tức giận nữa.
“Hả? Tôi từng quên sao.”
“Chị tự nghĩ lại đi.”
Dù sao vẫn đang ngồi trên đùi cô ấy, câu nói rõ ràng rất gay gắt nhưng cô lại nói ra rất nhẹ nhàng, không có chút tự tin nào.
Trình Khuynh mỉm cười đến gần cô, ngũ quan tinh xảo hiện lên trong mắt, hơi thở say sưa phả ra: “Thật sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Dư Trừ 'không tiền đồ' bị mê hoặc mất rồi, mắt cũng không dám chớp, cô cảm thấy hơi thở cô ấy phả vào lông mi cô khiến cô nhồn nhột.
“Sao em không nói gì?”
“…Nói gì cơ.”
“Em nói tôi quên.”
“...”
Dư Trừ vẫn không chịu nói, môi mím chặt.
Trình Khuynh đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, Bé Dứa.”
Giọng nói cô ấy trong trẻo nhẹ nhàng như những bông tuyết rơi.
Dư Trừ mỉm cười: “Được rồi, em không giận chị nữa.”
Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng bao phủ lên môi cô.
Dư Trừ gần như theo bản năng giơ tay lên vòng tay qua cổ cô ấy.
Cô nghe thấy tiếng tim mình ngừng đập.
Môi chạm nhẹ, đầu lưỡi quấn vào nhau, liếm mút nhẹ nhàng.
Nụ hôn không mãnh liệt nhưng lại là một nụ hôn dài và tinh tế.
Bên ngoài cửa sổ là ánh đèn của thành phố, phía trước cửa sổ là hình ảnh phản chiếu hai người ôm nhau.
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm Dư Trừ. Vòng eo thon gọn có thể dùng một tay ôm lại, như chạm vào sứ trắng, vuốt ve nhẹ nhàng theo bản năng, quyến rũ mê đắm.
Dư Trừ rên rỉ.
Cô có chút bất lực dựa vào Trình Khuynh, hơi thở dồn dập, nắm chặt quần áo của Trình Khuynh.
Cũng không biết qua bao lâu mới dừng lại.
Đôi mắt Trình Khuynh chớp động, đôi môi đỏ mọng khép lại, cô ấy nhẹ nhàng vén tóc bên thái dương cho Dư Trừ, mút hôn cánh môi cô, cách hai giây, lại mút tiếp.
Dư Trừ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Chiếc cằm trắng tuyết hếch lên như muốn đòi hôn.
Thế là Trình Khuynh lại hôn cô.
Nụ hôn thứ hai kéo dài hơn nụ hôn trước.
Trước khi đến, Dư Trừ tô một lớp son môi đổi màu hồng nhạt, môi cô giờ sạch sẽ, chỉ còn chút óng ánh.
Mãi cho đến khi một tiếng 'meo' đột nhiên phát ra từ phòng khách, họ mới thoát khỏi sự ái muội dịu dàng, Dư Trừ ngồi dậy khỏi đùi Trình Khuynh trước nói: “A Bạch?”
Trình Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.
Con mèo xấu tính như vậy, ngày mai phải đem cho người ta mới được.
Dư Trừ xoa xoa má cho nguội bớt, sau đó cúi xuống bế con mèo lên: “Chị mua đồ chơi cho em này, em giận à?”
A Bạch quay đầu, ngạo kiều phớt lờ cô.
Dư Trừ tốt bụng dỗ dành con mèo một lúc, trời cũng đã tối, cô còn bài tập chưa làm xong. Nếu còn ở lại lâu hơn... Tối nay cô sẽ không về được.
Cô đặt con mèo xuống: “Cô Trình, em về trường trước đây ạ.”
Nói xong, như có người đuổi, cô cầm túi xách đi vội ra ngoài, dừng lại ở cửa, như sợ thái độ của mình sẽ quá lạnh lùng, liền nói thêm: “Em về làm bài tập.”
Trình Khuynh uống bia không tiễn được cô nên cười nói: “Đi đường cẩn thận.”
*
Dư Trừ trở lại ký túc xá, lén nhìn vào gương.
Cô gái trong gương đôi má đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, khóe môi cong lên, dù có cố gắng thế nào cũng không thể ấn xuống được.
Mười phút trước, Trình Khuynh gửi tin nhắn hỏi cô về tới nhà chưa.
Dư Trừ suy nghĩ rất lâu mới tìm ra cách trả lời cô ấy - Đó là những tòa nhà Minh Đại dưới ánh đèn đường rực rỡ và những cuốn sách giáo khoa đầy ghi chú.
Đây là lần đầu tiên cô chia sẻ cuộc sống của mình với cô ấy nên không tránh khỏi cảm giác lo sợ bất an.
Nhưng Trình Khuynh rất nhanh liền trả lời, là một tin nhắn thoại: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt.”
Nó ngắn nhưng giọng rất hay.
Đây cũng là lần đầu Trình Khuynh gửi tin nhắn thoại cho cô.
Dư Trừ nằm ôm điện thoại, nghe tin nhắn thoại này rất nhiều lần.
Cả đêm cô ngủ không sâu lắm.
Vừa mở mắt ra, liền nhớ tới cảnh tượng ban đêm, Trình Khuynh nhìn cô rồi chậm rãi cúi đầu hôn cô.
Cứ thế cô ngủ một giấc đến 8 giờ, dậy làm bài tập tối qua chưa làm xong, tâm tình tạm thời bình tĩnh lại.
Buổi trưa, cô hẹn An Khả đi ăn, còn mời Từ Dĩ Hằng và mấy bạn học khác cùng nhau ăn lẩu.
Trong quán lẩu, Dư Trừ vẫn chưa có cảm giác thèm ăn, ăn được một chút liền bỏ đũa xuống.
Bỗng nhiên cô rất muốn gửi cho Trình Khuynh bức ảnh bầu trời cô chụp buổi sáng nay.
Nhưng trước khi cô do dự gửi đi, Trình Khuynh đã gửi tin nhắn: “Cảm ơn vì món đồ chơi mà tối qua em tặng A Bạch.”
Dư Trừ gõ một dòng văn bản rồi xóa đi.
Ngay sau đó một tin nhắn hiện lên, nhắc nhở cô rằng cô đã nhận được một khoản tiền, có năm chữ số.
Đó là thẻ mà cô không thường sử dụng, chỉ dùng để đóng học phí, chưa từng có ai chuyển tiền cho cô.
Ngoại trừ lần đó, cô để lại tấm thẻ ở nhà Trình Khuynh.
Nhẩm tính thời gian... Ba tháng sắp hết rồi.
Số tiền này dường như là thù lao dành cho cô - Dường như không phải để cảm ơn cô về món đồ chơi cô tặng cho A Bạch, mà giống như cảm ơn cô đã ở lại với cô ấy đêm qua.
Các bạn học đi cùng bắt đầu chơi trò chơi, vòng đầu tiên đã gần kết thúc, An Khả thúc giục cô: “Tiểu Trừ, đến chơi đi!”
“Chơi gì mà chơi? Vừa rồi cậu ấy mất tập trung, phạm quy.”
“Tôi phạm quy,“ Dư Trừ lặp lại rồi hỏi, “Tôi phạm quy thì sẽ thế nào?”
Quả thật là cô phạm quy.
Ngay từ đầu, cô đã có ý đồ khác với cô ấy.
“Phạm quy nên cậu bị loại.”
Dư Trừ gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
°° vote đi bé °°
Thần nhan mỹ nữ giáo sư cứ sáp sáp lại như thế Bé Dứa làm sao mà chịu được ️️️.
A Bạch: “Meow~”
Trình Khuynh đăng bài đầu tiên trên mạng xã hội.
Mèo trắng cho free, tặng kèm hạt và cát.
A Bạch: “...”
Dư Trừ bàn bạc với Tần Phàm, lựa chọn quán cà phê nơi cô từng làm việc, thứ nhất là cô quen thuộc với nơi này, thứ hai là vì quản lý Cao đã chiếu cố cô rất tốt nên coi như đây là quảng cáo miễn phí cho quản lý Cao.
Video này không yêu cầu phải diễn, cô chỉ cần làm việc như mọi ngày, người quay phim sẽ tự bắt những cảnh cần thiết.
Dư Trừ mặc đồng phục đi làm, đang bận đi dạo quanh quán cà phê, không lâu sau, cô nhìn thấy một người quen: “Nhạc Nhạc?”
Thiếu nữ bị nghi ngờ yêu sớm lập tức chắp tay ra sau, ra hiệu cho người đi cùng rồi đổi chủ đề: “Chị Tiểu Dư, chị đang làm gì vậy ạ?”
Bởi vì đang quay video nên Dư Trừ vẫn phải giữ thân phận của mình, không nói nhiều: “Chị đi làm kiếm tiền. Chị phải làm việc rồi. Hẹn gặp em sau nhé.”
Trình Nhạc chớp mắt: “Vâng.”
Đây là vừa học vừa làm ở quán cà phê sao?
Sau khi ra khỏi quán cà phê, cô bé bắt taxi về.
Trình Nhạc quyết định chủ động bóp chết khả năng bị Dư Trừ nghi ngờ yêu sớm từ trong trứng nước.
Khi nhìn thấy Trình Khuynh, cô bé nói: “Chị, bạn gái của chị không có tiền, sao chị không 'thể hiện' chút đi?”
Trình Khuynh đang đọc sách, cũng không có ý định sửa lại từ 'bạn gái', quay sang hỏi cô bé: “Thể hiện gì?”
“Hôm nay em mời một học bá đi uống cà phê, em đang hỏi thăm người ta đủ chuyện thì bỗng nhìn thấy chị Tiểu Dư, hóa ra chị ấy làm việc trong quán cà phê. Chị ấy còn đi học, sao chị không san sẻ cho người ta một chút?”
Trình Khuynh lật một trang, bình tĩnh hỏi: “Em cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?”
“Bao nhiêu á?” Trình Nhạc chỉ nói vậy chứ chưa thật sự nghĩ tới bao nhiêu, “Mười nghìn? Hai mươi nghìn?”
Trình Khuynh ừm, tỏ vẻ đã hiểu.
Trình Nhạc bất mãn khịt mũi.
Ừm như thế là ý gì?
Có điều đã giảm bớt nguy cơ bị nghi ngờ yêu sớm, nên Trình Nhạc cũng yên tâm: “Thôi, em về nhà cô trước đây.”
“Đứng lại,” Trình Khuynh đặt sách xuống, gọi cô bé, nhẹ nhàng đẩy kính lên, đôi mắt trong veo dưới tròng kính, “Em mời học bá đi uống cà phê à?”
Trình Nhạc cố nén cảm giác chột dạ: “Vâng, sao thế?”
Trình Khuynh nói một cách bình tĩnh, hoàn toàn là câu trần thuật: “Em yêu sớm.”
Trình Nhạc: “!”
Có điều Trình Khuynh lại không xét nét hay khuyên răn, mà có vẻ như cô bé muốn yêu thế nào cũng mặc.
Trình Nhạc đột nhiên không vui, thay đổi thái độ vui vẻ thường ngày: “Cho nên thế nào? Chị không mắng em, cũng không méc ba? Chẳng lẽ chị không quan tâm đến em chút nào sao?”
“Mắng em làm gì?” Trình Khuynh dừng một chút, “Đây là cuộc sống của em, là em tự mình lựa chọn.”
Trình Nhạc bất mãn trừng mắt nhìn cô, xoay người rời đi.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cửa một lúc, lắc đầu mỉm cười.
Con nít bây giờ, nóng tính thật đấy.
Quay xong video thì ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ.
Dư Trừ mua một con mèo đồ chơi mới cho A Bạch, vừa vặn nhận được chuyển phát nhanh.
Trình Khuynh không gọi điện cũng không trả lời tin nhắn của cô, cô tưởng Trình Khuynh không có ở nhà, không ngờ mở cửa ra liền thấy cô ấy đang ngồi uống rượu trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Nghe thấy tiếng động, Trình Khuynh quay đầu lại, cũng không ngạc nhiên: “A Bạch đang chơi trong phòng.”
Như thể biết cô đến chỉ để thăm mèo.
Dư Trừ đáp lại, nhưng không rời đi.
Cô đứng đó, nhìn bóng lưng Trình Khuynh, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh trước ánh đèn.
Dư Trừ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cầm bia lên nhìn, nồng độ cồn rất thấp, không say được.
Trình Khuynh nghiêng đầu, mắt kính mỏng màu bạc treo trên cổ, ánh mắt ôn nhu hơn bình thường, lông mi hơi cụp xuống: “Sao em lại đến đây?”
Dư Trừ không nói gì, cũng mở chai bia, cụng ly với cô ấy.
Trình Khuynh mím môi, nhẹ nhàng cười: “Tôi say rồi, sẽ không ai đưa em về đâu.”
Dư Trừ nhấp một ngụm rồi nói: “Lại mưa rồi.”
Trình Khuynh ừm: “Tôi không thích ngày mưa.”
“Ồ? Tại sao ạ?”
“Mẹ tôi là giáo viên, trong lớp có một em bố bị tai nạn ở công trường. Bà ấy đã đưa đứa nhỏ đến đó. Hôm đó trời mưa rất to, công trường lại xảy ra vụ tai nạn thứ hai. Không có ai có mặt còn sống sót.”
Dư Trừ sửng sốt, im lặng một lúc lâu.
Đây là lần đầu tiên Trình Khuynh nhắc tới chuyện ở nhà.
Trình Khuynh cũng cười: “Xin lỗi, tâm tình tôi không tốt, nghĩ gì nói đó mà thôi.”
“Sao tâm trạng chị lại không tốt? Chị cãi nhau với Nhạc Nhạc sao?”
Trước khi đến, Dư Trừ đã nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Nhạc, tố cáo chị gái cực kỳ lạnh lùng và yêu cầu cô hãy quản cô ấy cho thật tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nó nói gì với em à?”
“Vâng, em ấy bảo em…” Dư Trừ ngập ngừng một chút, “Hãy quản chị cho tốt.”
Đương nhiên Dư Trừ không có khả năng quản được Trình Khuynh, giữa bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì, có tư cách gì mà quản chị ấy.
Nhưng những lời này được nói ra trong một đêm mưa, lại vô cớ khiến người ta cảm thấy thân thiết.
Trình Khuynh cười: “Hôm nay nó giận tôi lắm, nó nói mời học bá đi uống cà phê thì gặp em. Tôi nói nó yêu sớm, còn nó hỏi tôi tại sao không mắng mỏ nó.”
Dư Trừ suy nghĩ một lúc: “Có câu, thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi. Nhạc Nhạc vẫn còn nhỏ, vì vậy em ấy chắc chắn sẽ hy vọng chị quan tâm đến em ấy nhiều hơn.”
“Vậy sao, cũng do tính tình của tôi,” Trình Khuynh nhếch khóe môi, “Lúc nhỏ tôi bận học, không gần gũi với mẹ. Sau này ba tôi tái giá, không ngờ có thêm một đứa em phiền người tới vậy.”
Dư Trừ muốn nói không phải, không phải như thế.
Cô có thể cảm nhận được, Trình Nhạc nhất định cũng cảm nhận được, nếu không cô cũng sẽ không quan tâm đến Trình Khuynh nhiều như vậy.
Dư Trừ thở dài: “Nhưng, nhiều năm như vậy, ở một mình chị sẽ không vui phải không?”
Trình Khuynh cười: “Tôi cũng không cảm thấy như vậy lắm, có rất nhiều người nói tôi lạnh lùng, tôi thấy, có lẽ họ nói đúng.”
Dư Trừ nhìn vào mắt Trình Khuynh, ánh mắt cô dần dần rơi xuống môi cô ấy, dừng lại ở đó hai giây rồi quay đi.
Cô quỳ trên thảm, đôi tay siết lại, đột nhiên cúi người hôn lên má Trình Khuynh, kiên quyết nói: “Chị không phải là người như vậy.”
Sau nụ hôn, cô lùi lại hai bước, va vào đầu gối Trình Khuynh, suýt ngã xuống.
Trình Khuynh thở dài, hôn xong lùi lại, là đạo lý gì?
Cô ấy ôm lấy eo Dư Trừ, để cô ngồi lên đùi mình.
Rõ ràng Dư Trừ chỉ hôn cô ấy để an ủi, lúc này, cô bị cô ấy ôm vào lòng, đỏ bừng từ mặt đến mang tai: “Chị đang làm gì vậy?”
Trình Khuynh nghiêng đầu, hơi ngước mắt lên, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể khiến bạn chìm đắm trong đó.
Có lẽ vì uống rượu mà cô ấy nói chuyện cởi mở hơn bình thường: “Vừa rồi em muốn hôn tôi phải không?”
Dư Trừ nín thở.
Thôi xong... Bị chị ấy phát hiện rồi.
Trình Khuynh nhìn cô, khóe môi hơi nhếch lên: “Hôn đi.”
Dư Trừ cắn môi dưới, cố gắng chống lại sự cám dỗ: “Không. Nhỡ đâu ngày mai chị lại quên mất.”
Cô không muốn nhắc đến chuyện xảy ra đêm đó, như thế có vẻ vừa thù dai vừa so đo.
Không phải chỉ là hôn thôi sao, những chuyện thân mật hơn cũng đã làm, không cần thiết nhắc lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô đã quên hay là không còn tức giận nữa.
“Hả? Tôi từng quên sao.”
“Chị tự nghĩ lại đi.”
Dù sao vẫn đang ngồi trên đùi cô ấy, câu nói rõ ràng rất gay gắt nhưng cô lại nói ra rất nhẹ nhàng, không có chút tự tin nào.
Trình Khuynh mỉm cười đến gần cô, ngũ quan tinh xảo hiện lên trong mắt, hơi thở say sưa phả ra: “Thật sao? Chuyện xảy ra khi nào vậy?”
Dư Trừ 'không tiền đồ' bị mê hoặc mất rồi, mắt cũng không dám chớp, cô cảm thấy hơi thở cô ấy phả vào lông mi cô khiến cô nhồn nhột.
“Sao em không nói gì?”
“…Nói gì cơ.”
“Em nói tôi quên.”
“...”
Dư Trừ vẫn không chịu nói, môi mím chặt.
Trình Khuynh đến gần cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nhé, Bé Dứa.”
Giọng nói cô ấy trong trẻo nhẹ nhàng như những bông tuyết rơi.
Dư Trừ mỉm cười: “Được rồi, em không giận chị nữa.”
Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, chậm rãi cúi người, nhẹ nhàng bao phủ lên môi cô.
Dư Trừ gần như theo bản năng giơ tay lên vòng tay qua cổ cô ấy.
Cô nghe thấy tiếng tim mình ngừng đập.
Môi chạm nhẹ, đầu lưỡi quấn vào nhau, liếm mút nhẹ nhàng.
Nụ hôn không mãnh liệt nhưng lại là một nụ hôn dài và tinh tế.
Bên ngoài cửa sổ là ánh đèn của thành phố, phía trước cửa sổ là hình ảnh phản chiếu hai người ôm nhau.
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm Dư Trừ. Vòng eo thon gọn có thể dùng một tay ôm lại, như chạm vào sứ trắng, vuốt ve nhẹ nhàng theo bản năng, quyến rũ mê đắm.
Dư Trừ rên rỉ.
Cô có chút bất lực dựa vào Trình Khuynh, hơi thở dồn dập, nắm chặt quần áo của Trình Khuynh.
Cũng không biết qua bao lâu mới dừng lại.
Đôi mắt Trình Khuynh chớp động, đôi môi đỏ mọng khép lại, cô ấy nhẹ nhàng vén tóc bên thái dương cho Dư Trừ, mút hôn cánh môi cô, cách hai giây, lại mút tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Trừ ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Chiếc cằm trắng tuyết hếch lên như muốn đòi hôn.
Thế là Trình Khuynh lại hôn cô.
Nụ hôn thứ hai kéo dài hơn nụ hôn trước.
Trước khi đến, Dư Trừ tô một lớp son môi đổi màu hồng nhạt, môi cô giờ sạch sẽ, chỉ còn chút óng ánh.
Mãi cho đến khi một tiếng 'meo' đột nhiên phát ra từ phòng khách, họ mới thoát khỏi sự ái muội dịu dàng, Dư Trừ ngồi dậy khỏi đùi Trình Khuynh trước nói: “A Bạch?”
Trình Khuynh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ lắc đầu.
Con mèo xấu tính như vậy, ngày mai phải đem cho người ta mới được.
Dư Trừ xoa xoa má cho nguội bớt, sau đó cúi xuống bế con mèo lên: “Chị mua đồ chơi cho em này, em giận à?”
A Bạch quay đầu, ngạo kiều phớt lờ cô.
Dư Trừ tốt bụng dỗ dành con mèo một lúc, trời cũng đã tối, cô còn bài tập chưa làm xong. Nếu còn ở lại lâu hơn... Tối nay cô sẽ không về được.
Cô đặt con mèo xuống: “Cô Trình, em về trường trước đây ạ.”
Nói xong, như có người đuổi, cô cầm túi xách đi vội ra ngoài, dừng lại ở cửa, như sợ thái độ của mình sẽ quá lạnh lùng, liền nói thêm: “Em về làm bài tập.”
Trình Khuynh uống bia không tiễn được cô nên cười nói: “Đi đường cẩn thận.”
*
Dư Trừ trở lại ký túc xá, lén nhìn vào gương.
Cô gái trong gương đôi má đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời, khóe môi cong lên, dù có cố gắng thế nào cũng không thể ấn xuống được.
Mười phút trước, Trình Khuynh gửi tin nhắn hỏi cô về tới nhà chưa.
Dư Trừ suy nghĩ rất lâu mới tìm ra cách trả lời cô ấy - Đó là những tòa nhà Minh Đại dưới ánh đèn đường rực rỡ và những cuốn sách giáo khoa đầy ghi chú.
Đây là lần đầu tiên cô chia sẻ cuộc sống của mình với cô ấy nên không tránh khỏi cảm giác lo sợ bất an.
Nhưng Trình Khuynh rất nhanh liền trả lời, là một tin nhắn thoại: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi thật tốt.”
Nó ngắn nhưng giọng rất hay.
Đây cũng là lần đầu Trình Khuynh gửi tin nhắn thoại cho cô.
Dư Trừ nằm ôm điện thoại, nghe tin nhắn thoại này rất nhiều lần.
Cả đêm cô ngủ không sâu lắm.
Vừa mở mắt ra, liền nhớ tới cảnh tượng ban đêm, Trình Khuynh nhìn cô rồi chậm rãi cúi đầu hôn cô.
Cứ thế cô ngủ một giấc đến 8 giờ, dậy làm bài tập tối qua chưa làm xong, tâm tình tạm thời bình tĩnh lại.
Buổi trưa, cô hẹn An Khả đi ăn, còn mời Từ Dĩ Hằng và mấy bạn học khác cùng nhau ăn lẩu.
Trong quán lẩu, Dư Trừ vẫn chưa có cảm giác thèm ăn, ăn được một chút liền bỏ đũa xuống.
Bỗng nhiên cô rất muốn gửi cho Trình Khuynh bức ảnh bầu trời cô chụp buổi sáng nay.
Nhưng trước khi cô do dự gửi đi, Trình Khuynh đã gửi tin nhắn: “Cảm ơn vì món đồ chơi mà tối qua em tặng A Bạch.”
Dư Trừ gõ một dòng văn bản rồi xóa đi.
Ngay sau đó một tin nhắn hiện lên, nhắc nhở cô rằng cô đã nhận được một khoản tiền, có năm chữ số.
Đó là thẻ mà cô không thường sử dụng, chỉ dùng để đóng học phí, chưa từng có ai chuyển tiền cho cô.
Ngoại trừ lần đó, cô để lại tấm thẻ ở nhà Trình Khuynh.
Nhẩm tính thời gian... Ba tháng sắp hết rồi.
Số tiền này dường như là thù lao dành cho cô - Dường như không phải để cảm ơn cô về món đồ chơi cô tặng cho A Bạch, mà giống như cảm ơn cô đã ở lại với cô ấy đêm qua.
Các bạn học đi cùng bắt đầu chơi trò chơi, vòng đầu tiên đã gần kết thúc, An Khả thúc giục cô: “Tiểu Trừ, đến chơi đi!”
“Chơi gì mà chơi? Vừa rồi cậu ấy mất tập trung, phạm quy.”
“Tôi phạm quy,“ Dư Trừ lặp lại rồi hỏi, “Tôi phạm quy thì sẽ thế nào?”
Quả thật là cô phạm quy.
Ngay từ đầu, cô đã có ý đồ khác với cô ấy.
“Phạm quy nên cậu bị loại.”
Dư Trừ gật gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
°° vote đi bé °°
Thần nhan mỹ nữ giáo sư cứ sáp sáp lại như thế Bé Dứa làm sao mà chịu được ️️️.
A Bạch: “Meow~”
Trình Khuynh đăng bài đầu tiên trên mạng xã hội.
Mèo trắng cho free, tặng kèm hạt và cát.
A Bạch: “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro