Ra mặt
2024-10-14 13:40:53
Dư Đình Thu vừa mới cúp điện thoại, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, nói câu mời vào.
Trình Khuynh đứng ngoài cửa: “Đình Thu.”
Dư Đình Thu: “Trình đại giáo sư tìm tôi có việc gì?”
"Đình Thu, cậu khoan hãy nổi giận với tôi..." Trình Khuynh thẳng thắn nói: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
Ban đầu Dư Đình Thu có chút lạnh nhạt, nhưng khi nghe tin nữ thư ký kia lại chặn Dư Trừ bên ngoài khuôn viên trường Vĩnh Đại, cô cau mày: "Cô ta bị bệnh à?"
Trình Khuynh nghe cô kể từ đầu đến cuối, bình tĩnh nói: “Đi gặp cô ta đi.”
Dư Đình Thu biết cô đi công tác vừa vội vàng trở về: "Bây giờ sao? Tôi đi được rồi. Cậu cứ..."
“Không cần…” Trình Khuynh dứt khoát lắc đầu, “Đi thôi.”
Khóe môi Dư Đình Thu mấp máy, nhưng không nói gì.
Cô lái xe thẳng đến công ty của anh rể, mở cửa văn phòng không chút khách khí: “Thư ký Đường.”
Thư ký Đường đang pha cà phê, giật mình quay đầu lại: “Các người tìm tôi à?”
Dư Đình Thu cười lạnh một tiếng: "Chính là tìm cô đấy."
Trình Khuynh đưa tay ngăn cô lại, lắc đầu với cô.
Dư Đình Thu hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng người xì xào ở hành lang, biết ngay là anh rể tốt của mình đang đến. Cô quay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Thư ký Đường đặt cốc xuống: “Xin hỏi cô là?”
“Cô không cần biết tôi là ai…” Trình Khuynh thẳng thắn nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để nói cho cô biết, tôi không cho phép cô tới chỗ Dư Trừ nữa.”
Người phụ nữ mặc đồ công sở mỉm cười yếu ớt: "Tôi nhớ ra rồi... Hình như cô là tỷ tỷ hay là bạn của Tiểu Trừ phải không? Đừng lo, tôi không có ác ý với Tiểu Trừ, tôi chỉ..."
“Tôi không quan tâm cô có ác ý hay không…” Trình Khuynh ngắt lời cô ta, “Xin hãy biến mất khỏi cuộc đời em ấy.”
"Nhưng tôi chỉ nói vài lời thôi. Lần sau..."
“Cô còn dám đi tìm em ấy thử xem.”
"Tôi... Tôi mắc gì không dám?"
“Nếu cô còn tới, tôi không ngại cho đồng nghiệp của cô, ba mẹ dưới quê của cô và cả ba mẹ bạn học của con gái cô biết cô là ai và đã làm chuyện gì.”
“Tôi sẽ không để cô làm phiền em ấy nữa.”
Người vốn luôn lãnh đạm thờ ơ, lúc này cũng trở nên tức giận.
Đôi mắt nâu nhạt đó im lặng nhìn chằm chằm vào người kia, tạo nên một sức ép trầm tĩnh vô cùng.
Tay thư ký Đường run lên, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
Cô cảm thấy... Người đang nói không hề nói đùa, hơn nữa người này không giống như mẹ Dư Trừ... Rõ ràng không hề có chút e dè.
"Sao thế?" Dư Đình Thu lo lắng mở cửa ra, vừa mới nghe được mấy câu, liền nhìn thấy đồ sứ vỡ vụn dưới sàn, lạnh lùng nói: "Còn tưởng cô dám động thủ chứ, giả vờ yếu đuối trước mặt đàn ông hay thật đấy, đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi mà."
Trình Khuynh nhẹ nhàng hất cằm: “Đi thôi.”
Giọng nói của cô trở về bình tĩnh như thường lệ, cứ như thể người lạnh giọng nói chuyện vừa rồi không phải cô.
Thư ký Đường hít thở phập phồng gấp gáp, nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh khảnh cao gầy, vẻ mặt yếu đuối rốt cuộc không giấu được hận ý trong mắt.
Nhưng vào lúc này, Trình Khuynh bỗng quay đầu lại, đứng ở cửa liếc nhìn cô, ánh mắt sáng quắc sắc bén như tuyết khiến người ta không thể trốn tránh.
Ánh mắt này giống như đang nhìn vũng bùn ven đường, bình thản trầm tĩnh mà bước qua.
Rõ ràng không hề có chút khinh miệt, lại khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Thư ký Đường sững sờ cứng người tại chỗ.
Người trên hành lang còn chưa giải tán, Trình Khuynh đi vòng qua.
Vừa bước ra khỏi cửa, phía sau có một giọng nói vang lên.
“Đình Thu, em đợi đã…” Dư Minh Hoài đuổi theo, “Người bạn này của em, có phải quen biết Tiểu Trừ của chúng ta không?”
Vừa rồi Dư Đình Thu mơ hồ nhắc đến Trình Khuynh, ông ấy nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn, sao đột nhiên một người xa lạ lại quan tâm đến con gái mình nhiều như vậy?
Trình Khuynh đẩy kính lên, lặng lẽ liếc nhìn: “Xin lỗi, anh còn tư cách quan tâm đến chuyện của em ấy sao?”
Nghe được những lời này, sắc mặt Dư Minh Hoài trở nên cực kỳ khó coi.
Dư Đình Thu cười nhạo một tiếng: "Anh đi mà quản con mụ nhân tình của anh đi. Còn dám tới trước mặt Tiểu La nhảy nhót, đừng trách tôi không khách khí với cô ta."
Sau khi lên xe, Dư Đình Thu ngồi ở ghế phụ, cười vỗ vỗ tay: "Đã cái nư, đôi tra nam tiện nữ đó phải nhốt lại mới đúng, đỡ làm bẩn mắt tôi."
Trình Khuynh không chút cảm xúc: “Chuyện hôm nay đừng nói cho Tiểu Trừ.”
“Biết rồi…” Dư Đình Thu lập tức đáp: “Những chuyện này tôi không nói cho con bé đâu.”
Trình Khuynh ừm: “Cậu hẹn gặp Tiểu Trừ khi nào?”
“5 giờ rưỡi…” Dư Đình Thu nhìn đồng hồ, lập tức hỏi: “Sao cậu biết bọn tôi có hẹn gặp nhau?”
Trình Khuynh cười cười, không nói gì.
Cô tháo kính ra, nhéo sống mũi một cách mệt mỏi.
Dư Đình Thu nhìn dáng vẻ cô phong trần mệt mỏi, đoán được là cô đã thấy cảnh Đường Kỳ đón đường Dư Trừ, mới cố tình tới đây một chuyến.
Cô không biết cô ấy đã nói gì với Đường Kỳ, nhưng không cần hỏi cũng cảm thấy yên tâm.
Cho tới nay, chỉ cần là chuyện do Trình Khuynh làm, cô đều rất yên tâm.
Dư Đình Thu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Trình Khuynh đứng ngoài cửa: “Đình Thu.”
Dư Đình Thu: “Trình đại giáo sư tìm tôi có việc gì?”
"Đình Thu, cậu khoan hãy nổi giận với tôi..." Trình Khuynh thẳng thắn nói: "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện."
Ban đầu Dư Đình Thu có chút lạnh nhạt, nhưng khi nghe tin nữ thư ký kia lại chặn Dư Trừ bên ngoài khuôn viên trường Vĩnh Đại, cô cau mày: "Cô ta bị bệnh à?"
Trình Khuynh nghe cô kể từ đầu đến cuối, bình tĩnh nói: “Đi gặp cô ta đi.”
Dư Đình Thu biết cô đi công tác vừa vội vàng trở về: "Bây giờ sao? Tôi đi được rồi. Cậu cứ..."
“Không cần…” Trình Khuynh dứt khoát lắc đầu, “Đi thôi.”
Khóe môi Dư Đình Thu mấp máy, nhưng không nói gì.
Cô lái xe thẳng đến công ty của anh rể, mở cửa văn phòng không chút khách khí: “Thư ký Đường.”
Thư ký Đường đang pha cà phê, giật mình quay đầu lại: “Các người tìm tôi à?”
Dư Đình Thu cười lạnh một tiếng: "Chính là tìm cô đấy."
Trình Khuynh đưa tay ngăn cô lại, lắc đầu với cô.
Dư Đình Thu hít một hơi thật sâu, nghe thấy tiếng người xì xào ở hành lang, biết ngay là anh rể tốt của mình đang đến. Cô quay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Thư ký Đường đặt cốc xuống: “Xin hỏi cô là?”
“Cô không cần biết tôi là ai…” Trình Khuynh thẳng thắn nói: “Hôm nay tôi tới đây chỉ để nói cho cô biết, tôi không cho phép cô tới chỗ Dư Trừ nữa.”
Người phụ nữ mặc đồ công sở mỉm cười yếu ớt: "Tôi nhớ ra rồi... Hình như cô là tỷ tỷ hay là bạn của Tiểu Trừ phải không? Đừng lo, tôi không có ác ý với Tiểu Trừ, tôi chỉ..."
“Tôi không quan tâm cô có ác ý hay không…” Trình Khuynh ngắt lời cô ta, “Xin hãy biến mất khỏi cuộc đời em ấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nhưng tôi chỉ nói vài lời thôi. Lần sau..."
“Cô còn dám đi tìm em ấy thử xem.”
"Tôi... Tôi mắc gì không dám?"
“Nếu cô còn tới, tôi không ngại cho đồng nghiệp của cô, ba mẹ dưới quê của cô và cả ba mẹ bạn học của con gái cô biết cô là ai và đã làm chuyện gì.”
“Tôi sẽ không để cô làm phiền em ấy nữa.”
Người vốn luôn lãnh đạm thờ ơ, lúc này cũng trở nên tức giận.
Đôi mắt nâu nhạt đó im lặng nhìn chằm chằm vào người kia, tạo nên một sức ép trầm tĩnh vô cùng.
Tay thư ký Đường run lên, chiếc cốc rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ lanh lảnh.
Cô cảm thấy... Người đang nói không hề nói đùa, hơn nữa người này không giống như mẹ Dư Trừ... Rõ ràng không hề có chút e dè.
"Sao thế?" Dư Đình Thu lo lắng mở cửa ra, vừa mới nghe được mấy câu, liền nhìn thấy đồ sứ vỡ vụn dưới sàn, lạnh lùng nói: "Còn tưởng cô dám động thủ chứ, giả vờ yếu đuối trước mặt đàn ông hay thật đấy, đúng là làm mất mặt phụ nữ chúng tôi mà."
Trình Khuynh nhẹ nhàng hất cằm: “Đi thôi.”
Giọng nói của cô trở về bình tĩnh như thường lệ, cứ như thể người lạnh giọng nói chuyện vừa rồi không phải cô.
Thư ký Đường hít thở phập phồng gấp gáp, nhìn chằm chằm vào thân hình mảnh khảnh cao gầy, vẻ mặt yếu đuối rốt cuộc không giấu được hận ý trong mắt.
Nhưng vào lúc này, Trình Khuynh bỗng quay đầu lại, đứng ở cửa liếc nhìn cô, ánh mắt sáng quắc sắc bén như tuyết khiến người ta không thể trốn tránh.
Ánh mắt này giống như đang nhìn vũng bùn ven đường, bình thản trầm tĩnh mà bước qua.
Rõ ràng không hề có chút khinh miệt, lại khiến người ta tự thấy xấu hổ.
Thư ký Đường sững sờ cứng người tại chỗ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người trên hành lang còn chưa giải tán, Trình Khuynh đi vòng qua.
Vừa bước ra khỏi cửa, phía sau có một giọng nói vang lên.
“Đình Thu, em đợi đã…” Dư Minh Hoài đuổi theo, “Người bạn này của em, có phải quen biết Tiểu Trừ của chúng ta không?”
Vừa rồi Dư Đình Thu mơ hồ nhắc đến Trình Khuynh, ông ấy nhạy cảm nhận ra có gì đó không ổn, sao đột nhiên một người xa lạ lại quan tâm đến con gái mình nhiều như vậy?
Trình Khuynh đẩy kính lên, lặng lẽ liếc nhìn: “Xin lỗi, anh còn tư cách quan tâm đến chuyện của em ấy sao?”
Nghe được những lời này, sắc mặt Dư Minh Hoài trở nên cực kỳ khó coi.
Dư Đình Thu cười nhạo một tiếng: "Anh đi mà quản con mụ nhân tình của anh đi. Còn dám tới trước mặt Tiểu La nhảy nhót, đừng trách tôi không khách khí với cô ta."
Sau khi lên xe, Dư Đình Thu ngồi ở ghế phụ, cười vỗ vỗ tay: "Đã cái nư, đôi tra nam tiện nữ đó phải nhốt lại mới đúng, đỡ làm bẩn mắt tôi."
Trình Khuynh không chút cảm xúc: “Chuyện hôm nay đừng nói cho Tiểu Trừ.”
“Biết rồi…” Dư Đình Thu lập tức đáp: “Những chuyện này tôi không nói cho con bé đâu.”
Trình Khuynh ừm: “Cậu hẹn gặp Tiểu Trừ khi nào?”
“5 giờ rưỡi…” Dư Đình Thu nhìn đồng hồ, lập tức hỏi: “Sao cậu biết bọn tôi có hẹn gặp nhau?”
Trình Khuynh cười cười, không nói gì.
Cô tháo kính ra, nhéo sống mũi một cách mệt mỏi.
Dư Đình Thu nhìn dáng vẻ cô phong trần mệt mỏi, đoán được là cô đã thấy cảnh Đường Kỳ đón đường Dư Trừ, mới cố tình tới đây một chuyến.
Cô không biết cô ấy đã nói gì với Đường Kỳ, nhưng không cần hỏi cũng cảm thấy yên tâm.
Cho tới nay, chỉ cần là chuyện do Trình Khuynh làm, cô đều rất yên tâm.
Dư Đình Thu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã đưa ra quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro