Tảo mộ
2024-10-14 13:40:53
Cô còn chưa kịp nói gì thì Trình Viễn Sơn đã cúi người nhặt chiếc bánh kếp trứng lên.
Ông nhìn chiếc bánh đã dính đầy bụi, không còn ăn được nữa, đau lòng bĩu môi.
Bầu không khí căng thẳng và khó xử lập tức bị phá vỡ bởi hành động của ông ấy.
Trình Khuynh cười với Dư Trừ: “Ba chị.”
Nói xong cô nói với ba mình: "Đây là Dư Trừ. Ba gọi em ấy Tiểu Dư cũng được."
Còn câu 'bạn gái' thì cô không giới thiệu.
Sợ nói quá thẳng sẽ làm người ba chưa chuẩn bị trước tâm lý của cô bị sốc.
Mặt Trình Viễn Sơn giật giật, chủ động chào hỏi: "Chào cháu, Tiểu Dư."
Dư Trừ hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: “Chào bác ạ.”
Trình Viễn Sơn thấy đôi má trắng nõn phúng phính của cô gái hãy còn nét trẻ con, trong lòng thầm than, thật là tạo nghiệt mà.
Trình Khuynh nắm tay Dư Trừ, nói: “Chị ra ngoài nói chuyện với ba chị, em ở trong phòng đợi chị nhé.”
Dư Trừ bất an giữ cô lại, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc.
“Không sao đâu…” Trình Khuynh cong môi, “Ông ấy chưa ăn tối, chị đi chiên cơm cho ông ấy.”
Lúc này Dư Trừ mới buông tay ra.
Cánh cửa phòng đóng lại.
Trên cầu thang, Trình Khuynh đi tới trước, thuận miệng hỏi: “Sao ba không ăn tối mà chỉ gặm bánh vậy?”
Trình Viễn Sơn: “Ba lười về nhà nấu cơm nên ăn đại chút gì đó được rồi.”
Ủa không đúng, sao không thấy nó giải thích cảnh tượng vừa rồi gì hết vậy?
Trình Khuynh đi thẳng vào tủ lạnh trong bếp, chiên một đĩa cơm lớn với thịt bò viên, trứng, tôm, hạt ngô, thơm lừng nức mũi, những hạt cơm vàng ruộm sáng bóng ngon mắt ngon miệng.
Trình Viễn Sơn nuốt nước bọt, nhịn không được, cầm muỗng ăn: “Cũng còn chút lương tâm, còn biết nấu cơm cho ba nó.”
Trình Khuynh rót một cốc nước nóng, đáp: "Đang ăn đừng nói chuyện, ba ăn cho xong đi."
Trình Viễn Sơn bị sự chu đáo lâu ngày mới thấy của con gái lừa gạt. Ông ăn một hơi hết sạch cơm chiên, suýt thì liếm luôn cả đĩa.
Nhưng ông vẫn không quên chính sự, ho nhẹ một tiếng: “Tối nay…”
Trình Khuynh liếc nhìn đĩa cơm sạch bóng: “Ba định hưng sư vấn tội con à?”
Trình Viễn Sơn: "..."
Tiểu hồ ly này, đầu tiên là làm bữa cơm hối lộ ông, bây giờ ông vừa hỏi thăm cô lại bảo ngay là ông hỏi tội?!
Ông đưa tay lên trán, hơi chút phiền muộn vuốt ve cái đầu không còn bao nhiêu tóc của mình: “Ừ thì… Từ từ để ba nghĩ đã.”
Cảnh tượng vừa rồi quá chấn động, quan trọng nhất là tâm lý con người về đêm sẽ càng dễ kích động, không thích hợp để nói chuyện.
Hơn nữa, ngày mai ông còn phải dậy sớm đến viếng mộ vong thê, bây giờ đã không còn sớm nữa.
Trình Khuynh đứng lên: “Vậy con về trước, ngày mai chúng ta lại nói.”
Trình Viễn Sơn: “Không được, con còn chưa dọn bếp mà?!”
Trình Khuynh liếc nhìn phòng bếp, lại nhìn chiếc đĩa trống trơn trên bàn, dùng giọng điệu không liên quan gì đến cô nói: “Ai ăn người đó dọn.”
Trình Viễn Sơn: "..."
Cái con nhỏ mắc dịch này!
Trình Khuynh đi lên lầu, dừng lại một chút, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cửa vừa mở, Dư Trừ liền chạy tới, hai má vẫn đỏ bừng: “Chị không sao chứ?”
Trình Khuynh sờ sờ má cô: "Không sao. Em đừng lo."
Dư Trừ nghiêng người ôm lấy cô: “Chị đừng cãi nhau với người nhà.”
“Chị biết…” Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười, “Đừng lo.”
Dư Trừ chỉ có thể gật đầu: “Vậy chị đi tắm đi. Trong lúc chờ chị em đã tắm rồi.”
Trình Khuynh xoa đầu cô, bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi trước.
Cô nằm xuống, đeo tai nghe xem video làm đẹp.
Trình Khuynh bước ra từ lúc nào cô cũng không biết, bỗng nhiên một chiếc tai nghe của cô bị lấy đi: “Em muốn học trang điểm à?”
“Chỉ xem thử chút thôi…” Dư Trừ đặt điện thoại xuống, tháo tai nghe ra, “Dù sao thì kỹ thuật của em cũng không tốt lắm.”
Trình Khuynh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cô chợt nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, hai má đỏ bừng.
Hừ, ai nói kỹ thuật của cô không tốt chứ, rõ ràng là rất tốt!
Trình Khuynh đến gần cô, giọng nói ngọt ngào du dương của cô ấy gõ vào màng nhĩ cô, cười hỏi: “Dư Tiểu La, em đang nghĩ gì vậy?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím rồi hé ra, lặng lẽ quyến rũ.
Dư Trừ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, khẽ liếm nhẹ, nhưng nhanh chóng đè nén một số suy nghĩ không nên có.
Dù sao tối nay bọn họ đang ở nhà Trình Khuynh, ngày mai còn phải dậy sớm, không thích hợp để lăn lộn.
Cô hôn lên má Trình Khuynh, khéo léo xoay người, quay lưng về phía Trình Khuynh nói: “Chúc ngủ ngon.”
Trình Khuynh đưa tay ôm lấy lưng cô, ôm cô từ phía sau, ghé vào tai cô hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Vòng tay ấm áp thoải mái, mùi hương thanh nhã dễ chịu.
Vẫn là tư thái vô cùng chiếm hữu ấy.
Dư Trừ bị cô ấy ôm vào lòng, hoàn toàn ngã vào trong, hơi lúng túng nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
Trình Khuynh hôn vành tai cô, mỉm cười: “Chị biết rồi.”
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
“Thật ra em cũng không buồn ngủ lắm…” Dư Trừ nhịn không được hỏi: “Chị lớn lên trong căn nhà này ạ?”
“Ừm…” Trình Khuynh vẫn ôm cô, nhớ lại chuyện cũ, giọng điệu thoáng buồn bã, “Ban đầu là nhà trệt, sau đó trở thành nhà lầu.”
“Vậy chị vẫn luôn ở trong phòng này ạ?”
"Ừ, nhưng sau khi mẹ chị qua đời thì chị trọ ở trường..." Trình Khuynh tạm dừng, trong giọng nói luôn bình đạm của cô ấy bỗng có chút chán ghét, "Ba chị nấu ăn dở lắm."
Dư Trừ không nói gì.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn, quay người lại ôm lấy Trình Khuynh.
Cơ thể mềm mại cũng hoàn toàn áp sát vào cô ấy mà không chút dè dặt.
Trình Khuynh hỏi: “Sao thế?”
Dư Trừ: "Không sao ạ."
Trình Khuynh cười thở dài: "Dư Tiểu La..."
Cô gái trong tay cô thật ôn nhu tinh tế, nhạy cảm đến mức nhận ra những thay đổi dù nhỏ nhất trong cảm xúc của cô.
Cảm giác này có chút xa lạ.
Bởi vì cô luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng dường như chưa từng có ai để ý đến cảm xúc của cô nhiều tới vậy.
Nhưng Dư Trừ thì khác.
Cô gái dịu dàng, nhạy cảm, tinh tế và ấm áp này có một trái tim trong sáng và dễ đồng cảm, luôn bất chợt vì những điều nhỏ nhặt xưa cũ mà xót thương cho cô.
Trình Khuynh mềm lòng đến lạ, hôn lên trán cô ấy: “Được rồi, ngủ đi.”
*
Sáng sớm hôm sau.
Trình Nhạc nhìn ba mình đang bận rộn trong bếp, vẫn cố gắng che giấu: "À, ba ơi, con muốn ăn bún bò Bắc Phương á, hay là ba..."
“Con là con gái của ba…” Trình Viễn Sơn bận rộn trong bếp, cũng không thèm quay đầu lại, “Con vừa mở miệng là ba biết ngay con đang nghĩ gì.”
Trình Nhạc: "Con..."
Trình Viễn Sơn: “Con còn muốn yểm trợ cho chị gái con à?”
Trình Nhạc sợ hãi nhảy dựng lên: "Sao ba lại biết!"
Trình Viễn Sơn mếu máo, biết nói gì nữa bây giờ, chẳng lẽ lại nói tối hôm qua ông ấy bắt gặp cảnh tượng nào đó không phù hợp với trẻ em?
Trình Nhạc lao vào bếp: “Ba, ba à, ba ngàn vạn lần đừng làm người cổ hủ nha ba, hạnh phúc cả đời của chị con đang nằm trong tay ba đó.”
“Thôi…” Trình Viễn Sơn tắt bếp, “Ba đi dọn mì.”
Trình Nhạc không hiểu được ba mình đang nghĩ gì, đứng bên cạnh thở dài.
Khó khăn lắm mới chờ được Trình Khuynh đi xuống lầu, cô bé liều mạng nháy mắt với cô, ho khan hai tiếng: “Chị.”
Trình Viễn Sơn lập tức đi ra ngoài: “Bữa sáng đã xong, bọn con ăn trước đi, ba đi mua đồ ăn.”
Trình Nhạc: "Ủa ba?"
Dư Trừ đi theo Trình Khuynh, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc hơi xù, còn hơi buồn ngủ: "Chào buổi sáng, Nhạc Nhạc."
Trình Nhạc: "..."
Người này còn bình tĩnh hơn người kia, hóa ra chỉ có cô mới là trò hề?
Trình Khuynh vỗ vỗ cô bé ngồi xuống nói: "Bớt nhọc lòng đi."
Trình Nhạc bất mãn lẩm bẩm: "Lại muốn nói chuyện người lớn con nít bớt nhọc lòng chứ gì, em sắp mười tám tới nơi rồi."
Dư Trừ không khỏi bật cười, nhưng cô không biết tối qua Trình Khuynh đã nói chuyện gì với ba mình nên dù thấy thương cũng đành lắc đầu bất lực.
Ăn sáng xong, Trình Viễn Sơn vừa đi mua đồ về đã lái xe ra khỏi sân, đỗ xe bên đường.
Trình Khuynh cũng cầm chìa khóa: “Con cũng lái xe.”
Trình Viễn Sơn gạt tàn thuốc, liếc nhìn con gái.
Sợ con gái nhà người ta ngại nên một hai đòi đi hai xe. Bênh vực người mình như vậy... Là sợ ông sẽ nói gì sao?
Nghĩa trang không ở Vân thị, mà ở vùng nông thôn cách đó ba bốn giờ lái xe.
Trình Viễn Sơn sáu tháng mới đến một lần, mỗi lần chỉ ở lại khoảng mười phút, hôm nay cũng vậy, ông xử lý cỏ dại gần đó, đặt hoa xuống, nói với Trình Nhạc: “Chúng ta sang bên kia chờ.”
Chờ họ rời đi, Trình Khuynh mới cúi người đặt bó hoa xuống.
Cô lặng lẽ đứng trước bia mộ một lúc.
Tấm lưng gầy vẫn cao ráo duyên dáng, lặng lẽ cô đơn.
Một lúc lâu sau, cô mới quay lại nói với Dư Trừ: "Lại đây em."
Dư Trừ: "Dạ?"
Khi Dư Trừ đến gần hơn, cô nhìn thấy rõ bức ảnh trên bia mộ.
Người trong ảnh là một mỹ nhân lạnh lùng thuần khiết, có vài phần phong độ trí thức, cằm hơi hếch, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
Trình Khuynh nhẹ nhàng nói: “Ba chị là học trò của ông ngoại chị, là một chàng trai nhà nghèo, sau đó gặp mẹ chị. Họ nhất kiến chung tình, yêu nhau rồi kết hôn. Hơn mười năm chung sống, chưa một lần hục hặc cãi vã.
Cho đến khi mẹ chị gặp chuyện qua đời, ba chị đã đau lòng suốt hai năm đầu, gầy đến mức không nỡ nhìn. Trưởng bối thân thích đều khuyên ông ấy nên đi bước nữa, sau này chị cũng nói với ông ấy, hãy tìm cho mình một người phù hợp."
Dư Trừ: "Vậy ông ấy..."
Hỏi được nửa chừng, cô chợt cảm thấy không cần hỏi nữa, hiện thực đã ở ngay trước mắt.
Trình Khuynh cười: “Ông ấy đã tìm rất lâu, mới chọn được một người mà ông ấy cho rằng sẽ tốt với chị. Quả thực, mẹ của Nhạc Nhạc rất tốt bụng, đối xử với chị cũng rất tốt. Nhưng chị…”
Cô dừng lại, hồi lâu mới nói tiếp: "Nhưng lúc đó chị rất thất vọng."
Gia đình của cô, ngôi nhà của cô, con mèo mà mẹ cô nuôi dường như dần dần không còn thuộc về riêng cô nữa.
Khi còn nhỏ, cô từng thấy ba mẹ ngọt ngào ân ái, nhưng chẳng bao lâu đã tan thành khói mây.
Con người không thể thắng được thời gian, càng không xứng có được thiên trường địa cửu.
Dư Trừ nghe giọng nói bình tĩnh của cô ấy, trong lòng lại hơi nghẹn ngào.
Cô muốn nói gì đó, nhưng ngôn từ quá mức mỏng manh.
Trình Khuynh chỉ thuận miệng nhắc tới, lùi lại hai bước, nắm lấy tay Dư Trừ nói: "Đi thôi."
Thái độ cô ấy gọn gàng dứt khoát, không vì những chuyện đã qua mà chạnh lòng.
Ông nhìn chiếc bánh đã dính đầy bụi, không còn ăn được nữa, đau lòng bĩu môi.
Bầu không khí căng thẳng và khó xử lập tức bị phá vỡ bởi hành động của ông ấy.
Trình Khuynh cười với Dư Trừ: “Ba chị.”
Nói xong cô nói với ba mình: "Đây là Dư Trừ. Ba gọi em ấy Tiểu Dư cũng được."
Còn câu 'bạn gái' thì cô không giới thiệu.
Sợ nói quá thẳng sẽ làm người ba chưa chuẩn bị trước tâm lý của cô bị sốc.
Mặt Trình Viễn Sơn giật giật, chủ động chào hỏi: "Chào cháu, Tiểu Dư."
Dư Trừ hơi ngượng ngùng, ngoan ngoãn nói: “Chào bác ạ.”
Trình Viễn Sơn thấy đôi má trắng nõn phúng phính của cô gái hãy còn nét trẻ con, trong lòng thầm than, thật là tạo nghiệt mà.
Trình Khuynh nắm tay Dư Trừ, nói: “Chị ra ngoài nói chuyện với ba chị, em ở trong phòng đợi chị nhé.”
Dư Trừ bất an giữ cô lại, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc.
“Không sao đâu…” Trình Khuynh cong môi, “Ông ấy chưa ăn tối, chị đi chiên cơm cho ông ấy.”
Lúc này Dư Trừ mới buông tay ra.
Cánh cửa phòng đóng lại.
Trên cầu thang, Trình Khuynh đi tới trước, thuận miệng hỏi: “Sao ba không ăn tối mà chỉ gặm bánh vậy?”
Trình Viễn Sơn: “Ba lười về nhà nấu cơm nên ăn đại chút gì đó được rồi.”
Ủa không đúng, sao không thấy nó giải thích cảnh tượng vừa rồi gì hết vậy?
Trình Khuynh đi thẳng vào tủ lạnh trong bếp, chiên một đĩa cơm lớn với thịt bò viên, trứng, tôm, hạt ngô, thơm lừng nức mũi, những hạt cơm vàng ruộm sáng bóng ngon mắt ngon miệng.
Trình Viễn Sơn nuốt nước bọt, nhịn không được, cầm muỗng ăn: “Cũng còn chút lương tâm, còn biết nấu cơm cho ba nó.”
Trình Khuynh rót một cốc nước nóng, đáp: "Đang ăn đừng nói chuyện, ba ăn cho xong đi."
Trình Viễn Sơn bị sự chu đáo lâu ngày mới thấy của con gái lừa gạt. Ông ăn một hơi hết sạch cơm chiên, suýt thì liếm luôn cả đĩa.
Nhưng ông vẫn không quên chính sự, ho nhẹ một tiếng: “Tối nay…”
Trình Khuynh liếc nhìn đĩa cơm sạch bóng: “Ba định hưng sư vấn tội con à?”
Trình Viễn Sơn: "..."
Tiểu hồ ly này, đầu tiên là làm bữa cơm hối lộ ông, bây giờ ông vừa hỏi thăm cô lại bảo ngay là ông hỏi tội?!
Ông đưa tay lên trán, hơi chút phiền muộn vuốt ve cái đầu không còn bao nhiêu tóc của mình: “Ừ thì… Từ từ để ba nghĩ đã.”
Cảnh tượng vừa rồi quá chấn động, quan trọng nhất là tâm lý con người về đêm sẽ càng dễ kích động, không thích hợp để nói chuyện.
Hơn nữa, ngày mai ông còn phải dậy sớm đến viếng mộ vong thê, bây giờ đã không còn sớm nữa.
Trình Khuynh đứng lên: “Vậy con về trước, ngày mai chúng ta lại nói.”
Trình Viễn Sơn: “Không được, con còn chưa dọn bếp mà?!”
Trình Khuynh liếc nhìn phòng bếp, lại nhìn chiếc đĩa trống trơn trên bàn, dùng giọng điệu không liên quan gì đến cô nói: “Ai ăn người đó dọn.”
Trình Viễn Sơn: "..."
Cái con nhỏ mắc dịch này!
Trình Khuynh đi lên lầu, dừng lại một chút, nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong bếp, mới tiếp tục đi về phía trước.
Cửa vừa mở, Dư Trừ liền chạy tới, hai má vẫn đỏ bừng: “Chị không sao chứ?”
Trình Khuynh sờ sờ má cô: "Không sao. Em đừng lo."
Dư Trừ nghiêng người ôm lấy cô: “Chị đừng cãi nhau với người nhà.”
“Chị biết…” Trình Khuynh nhìn cô mỉm cười, “Đừng lo.”
Dư Trừ chỉ có thể gật đầu: “Vậy chị đi tắm đi. Trong lúc chờ chị em đã tắm rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khuynh xoa đầu cô, bảo cô nằm xuống nghỉ ngơi trước.
Cô nằm xuống, đeo tai nghe xem video làm đẹp.
Trình Khuynh bước ra từ lúc nào cô cũng không biết, bỗng nhiên một chiếc tai nghe của cô bị lấy đi: “Em muốn học trang điểm à?”
“Chỉ xem thử chút thôi…” Dư Trừ đặt điện thoại xuống, tháo tai nghe ra, “Dù sao thì kỹ thuật của em cũng không tốt lắm.”
Trình Khuynh mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cô chợt nhận ra lời nói của mình còn có nghĩa khác, hai má đỏ bừng.
Hừ, ai nói kỹ thuật của cô không tốt chứ, rõ ràng là rất tốt!
Trình Khuynh đến gần cô, giọng nói ngọt ngào du dương của cô ấy gõ vào màng nhĩ cô, cười hỏi: “Dư Tiểu La, em đang nghĩ gì vậy?”
Đôi môi đỏ mọng khẽ mím rồi hé ra, lặng lẽ quyến rũ.
Dư Trừ nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, khẽ liếm nhẹ, nhưng nhanh chóng đè nén một số suy nghĩ không nên có.
Dù sao tối nay bọn họ đang ở nhà Trình Khuynh, ngày mai còn phải dậy sớm, không thích hợp để lăn lộn.
Cô hôn lên má Trình Khuynh, khéo léo xoay người, quay lưng về phía Trình Khuynh nói: “Chúc ngủ ngon.”
Trình Khuynh đưa tay ôm lấy lưng cô, ôm cô từ phía sau, ghé vào tai cô hỏi: “Em đang làm gì vậy?”
Vòng tay ấm áp thoải mái, mùi hương thanh nhã dễ chịu.
Vẫn là tư thái vô cùng chiếm hữu ấy.
Dư Trừ bị cô ấy ôm vào lòng, hoàn toàn ngã vào trong, hơi lúng túng nói: “Ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
Trình Khuynh hôn vành tai cô, mỉm cười: “Chị biết rồi.”
Căn phòng yên tĩnh một lúc.
“Thật ra em cũng không buồn ngủ lắm…” Dư Trừ nhịn không được hỏi: “Chị lớn lên trong căn nhà này ạ?”
“Ừm…” Trình Khuynh vẫn ôm cô, nhớ lại chuyện cũ, giọng điệu thoáng buồn bã, “Ban đầu là nhà trệt, sau đó trở thành nhà lầu.”
“Vậy chị vẫn luôn ở trong phòng này ạ?”
"Ừ, nhưng sau khi mẹ chị qua đời thì chị trọ ở trường..." Trình Khuynh tạm dừng, trong giọng nói luôn bình đạm của cô ấy bỗng có chút chán ghét, "Ba chị nấu ăn dở lắm."
Dư Trừ không nói gì.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi buồn, quay người lại ôm lấy Trình Khuynh.
Cơ thể mềm mại cũng hoàn toàn áp sát vào cô ấy mà không chút dè dặt.
Trình Khuynh hỏi: “Sao thế?”
Dư Trừ: "Không sao ạ."
Trình Khuynh cười thở dài: "Dư Tiểu La..."
Cô gái trong tay cô thật ôn nhu tinh tế, nhạy cảm đến mức nhận ra những thay đổi dù nhỏ nhất trong cảm xúc của cô.
Cảm giác này có chút xa lạ.
Bởi vì cô luôn kiềm chế cảm xúc của mình rất tốt, nhưng dường như chưa từng có ai để ý đến cảm xúc của cô nhiều tới vậy.
Nhưng Dư Trừ thì khác.
Cô gái dịu dàng, nhạy cảm, tinh tế và ấm áp này có một trái tim trong sáng và dễ đồng cảm, luôn bất chợt vì những điều nhỏ nhặt xưa cũ mà xót thương cho cô.
Trình Khuynh mềm lòng đến lạ, hôn lên trán cô ấy: “Được rồi, ngủ đi.”
*
Sáng sớm hôm sau.
Trình Nhạc nhìn ba mình đang bận rộn trong bếp, vẫn cố gắng che giấu: "À, ba ơi, con muốn ăn bún bò Bắc Phương á, hay là ba..."
“Con là con gái của ba…” Trình Viễn Sơn bận rộn trong bếp, cũng không thèm quay đầu lại, “Con vừa mở miệng là ba biết ngay con đang nghĩ gì.”
Trình Nhạc: "Con..."
Trình Viễn Sơn: “Con còn muốn yểm trợ cho chị gái con à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Nhạc sợ hãi nhảy dựng lên: "Sao ba lại biết!"
Trình Viễn Sơn mếu máo, biết nói gì nữa bây giờ, chẳng lẽ lại nói tối hôm qua ông ấy bắt gặp cảnh tượng nào đó không phù hợp với trẻ em?
Trình Nhạc lao vào bếp: “Ba, ba à, ba ngàn vạn lần đừng làm người cổ hủ nha ba, hạnh phúc cả đời của chị con đang nằm trong tay ba đó.”
“Thôi…” Trình Viễn Sơn tắt bếp, “Ba đi dọn mì.”
Trình Nhạc không hiểu được ba mình đang nghĩ gì, đứng bên cạnh thở dài.
Khó khăn lắm mới chờ được Trình Khuynh đi xuống lầu, cô bé liều mạng nháy mắt với cô, ho khan hai tiếng: “Chị.”
Trình Viễn Sơn lập tức đi ra ngoài: “Bữa sáng đã xong, bọn con ăn trước đi, ba đi mua đồ ăn.”
Trình Nhạc: "Ủa ba?"
Dư Trừ đi theo Trình Khuynh, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, tóc hơi xù, còn hơi buồn ngủ: "Chào buổi sáng, Nhạc Nhạc."
Trình Nhạc: "..."
Người này còn bình tĩnh hơn người kia, hóa ra chỉ có cô mới là trò hề?
Trình Khuynh vỗ vỗ cô bé ngồi xuống nói: "Bớt nhọc lòng đi."
Trình Nhạc bất mãn lẩm bẩm: "Lại muốn nói chuyện người lớn con nít bớt nhọc lòng chứ gì, em sắp mười tám tới nơi rồi."
Dư Trừ không khỏi bật cười, nhưng cô không biết tối qua Trình Khuynh đã nói chuyện gì với ba mình nên dù thấy thương cũng đành lắc đầu bất lực.
Ăn sáng xong, Trình Viễn Sơn vừa đi mua đồ về đã lái xe ra khỏi sân, đỗ xe bên đường.
Trình Khuynh cũng cầm chìa khóa: “Con cũng lái xe.”
Trình Viễn Sơn gạt tàn thuốc, liếc nhìn con gái.
Sợ con gái nhà người ta ngại nên một hai đòi đi hai xe. Bênh vực người mình như vậy... Là sợ ông sẽ nói gì sao?
Nghĩa trang không ở Vân thị, mà ở vùng nông thôn cách đó ba bốn giờ lái xe.
Trình Viễn Sơn sáu tháng mới đến một lần, mỗi lần chỉ ở lại khoảng mười phút, hôm nay cũng vậy, ông xử lý cỏ dại gần đó, đặt hoa xuống, nói với Trình Nhạc: “Chúng ta sang bên kia chờ.”
Chờ họ rời đi, Trình Khuynh mới cúi người đặt bó hoa xuống.
Cô lặng lẽ đứng trước bia mộ một lúc.
Tấm lưng gầy vẫn cao ráo duyên dáng, lặng lẽ cô đơn.
Một lúc lâu sau, cô mới quay lại nói với Dư Trừ: "Lại đây em."
Dư Trừ: "Dạ?"
Khi Dư Trừ đến gần hơn, cô nhìn thấy rõ bức ảnh trên bia mộ.
Người trong ảnh là một mỹ nhân lạnh lùng thuần khiết, có vài phần phong độ trí thức, cằm hơi hếch, vẻ mặt có chút kiêu ngạo.
Trình Khuynh nhẹ nhàng nói: “Ba chị là học trò của ông ngoại chị, là một chàng trai nhà nghèo, sau đó gặp mẹ chị. Họ nhất kiến chung tình, yêu nhau rồi kết hôn. Hơn mười năm chung sống, chưa một lần hục hặc cãi vã.
Cho đến khi mẹ chị gặp chuyện qua đời, ba chị đã đau lòng suốt hai năm đầu, gầy đến mức không nỡ nhìn. Trưởng bối thân thích đều khuyên ông ấy nên đi bước nữa, sau này chị cũng nói với ông ấy, hãy tìm cho mình một người phù hợp."
Dư Trừ: "Vậy ông ấy..."
Hỏi được nửa chừng, cô chợt cảm thấy không cần hỏi nữa, hiện thực đã ở ngay trước mắt.
Trình Khuynh cười: “Ông ấy đã tìm rất lâu, mới chọn được một người mà ông ấy cho rằng sẽ tốt với chị. Quả thực, mẹ của Nhạc Nhạc rất tốt bụng, đối xử với chị cũng rất tốt. Nhưng chị…”
Cô dừng lại, hồi lâu mới nói tiếp: "Nhưng lúc đó chị rất thất vọng."
Gia đình của cô, ngôi nhà của cô, con mèo mà mẹ cô nuôi dường như dần dần không còn thuộc về riêng cô nữa.
Khi còn nhỏ, cô từng thấy ba mẹ ngọt ngào ân ái, nhưng chẳng bao lâu đã tan thành khói mây.
Con người không thể thắng được thời gian, càng không xứng có được thiên trường địa cửu.
Dư Trừ nghe giọng nói bình tĩnh của cô ấy, trong lòng lại hơi nghẹn ngào.
Cô muốn nói gì đó, nhưng ngôn từ quá mức mỏng manh.
Trình Khuynh chỉ thuận miệng nhắc tới, lùi lại hai bước, nắm lấy tay Dư Trừ nói: "Đi thôi."
Thái độ cô ấy gọn gàng dứt khoát, không vì những chuyện đã qua mà chạnh lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro