Trời Quang

Thiên chi kiêu...

2024-10-14 13:40:53

Edit: iwky + Sâu Sugar

Mấy ngày tiếp theo, Dư Trừ ngày đêm sửa lại thiết kế, cả nhóm đều thức ba ngày ba đêm, bận rộn không ngừng.

Ngoài những vấn đề mà Trình Khuynh chỉ ra cho từng thành viên trong nhóm, họ còn phải giải quyết những yêu cầu thực tế.

Ví dụ như nhiệm vụ thi đấu yêu cầu lập mô hình, nhưng nhiệm vụ khóa học lại yêu cầu thiết kế tại chỗ - bản kế hoạch đầu tiên đưa ra vượt xa ngân sách và không đáp ứng được yêu cầu của lão viện trưởng.

Lúc kết thúc nhận xét, Trình Khuynh tóm tắt vấn đề, nói rằng việc họ ngồi trong thư viện thiết kế là không thực tế, chẳng khác nào đóng cửa làm xe.

Nửa đêm, An Khả lo cô mệt quá nên vội vàng thúc giục cô lên giường: “Cậu ngủ một lát đi.”

Dư Trừ cũng biết cô ấy nói đúng.

Nhưng đây là lựa chọn của chính cô, bởi vì cô muốn quá nhiều thứ, cần phải nỗ lực không ngừng cùng rất nhiều thời gian mới có thể ổn định, giành lấy cuộc sống và tạo cho chính mình cảm giác an toàn.

Chỉ khi đó, như Trình Khuynh đã nói, cô mới có thể đối mặt với nỗi khổ và thoát khỏi nó.

Sau khi bản kế hoạch sửa đổi được đưa ra, bọn họ đã đến trại trẻ mồ côi để đo đạc tại chỗ. Kế hoạch sơ bộ mà họ đưa ra trước đó có nhiều chỗ không thực tế, chẳng hạn như tầng hai được thiết kế để gia cố, nhưng độ cao của tầng căn bản không cho phép.

Dư Trừ đang chụp ảnh, thuận miệng nói: “Xin lỗi đội trưởng, trước đây tớ bận quá, tháng này tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn.”

Thẩm Đăng Khinh cũng cúi đầu ghi chép số liệu: “Không cần xin lỗi đâu, mọi người đều bận cả mà, chúng ta từ từ sửa đi.”

Dư Trừ thu hồi tâm tư, có chút thất thần trong khi chờ đợi.

Trên thực tế, cô đã phải làm quá nhiều việc trong khoảng thời gian này, bao gồm cả công việc bán thời gian ở quán cà phê, quay video, đi học và làm việc bên đoàn báo chí của trường. Có lẽ cô cần học cách cân bằng dần dần.

“Mọi người đến đây xem bản vẽ đã được chỉnh sửa đi.”

“Được, tới ngay đây.”

Nhiệm vụ của khóa học là giúp hoàn thành việc sửa chữa và cải tạo trại trẻ mồ côi, còn nhiệm vụ của cuộc thi là lấy tình hình thực tế làm tiêu chuẩn để làm mô hình trừu tượng và nghệ thuật. Chủ đề thể hiện là tình thương và sự ấm áp trong cuộc sống thành thị.

Nhiệm vụ được thảo luận cho đến tối.

Sau khi kết thúc, Dư Trừ chia cho bọn trẻ gói kẹo sữa muối đã mua trên đường tới đây, cúi xuống hỏi: “Các em đang làm đề thi Olympic Toán à?”

“Dạ, chị ơi, chị có thể giúp em câu này được không?”

“Hả? Được rồi.”

Thời gian không còn sớm, nhưng Dư Trừ cũng không vội rời đi mà bắt đầu đọc câu hỏi.

Đây là một bài toán kinh điển về hai đoàn tàu gặp nhau tại một điểm, nhưng có một số chỗ khiến học sinh đầu cấp tiểu học đọc không hiểu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đồng Gia đi tới gọi cô: “Cậu còn chưa đi à?”

Dư Trừ không quay đầu lại: “Vẫn chưa, tớ ở lại một lát, cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ bắt taxi.”

“Bắt taxi gì chứ, ở đây không bắt được taxi đâu.”

“Kệ đi, còn câu nào nữa không, để chị xem cho.”

Dư Trừ cười cười, đem chia nốt số kẹo còn lại.

Trong miệng cô tràn ra một chút vị ngọt, tâm trạng cũng khá hơn.

*

Cuối tuần, Dư Trừ đến Vĩnh đại để tham gia thảo luận nhóm.

Sau khi kết thúc, cô đi ra thì bị người phía sau gọi lại: “Chị Tiểu Dư!

Cách đó không xa, Trình Nhạc đang đạp xe, cô bé dừng lại bên đường, tươi cười rạng rỡ: “Lại gặp nhau rồi!”

Dư Trừ quay đầu lại: “À, chào em.”

Trình Nhạc dừng xe đi tới: “Cứ gọi em là Nhạc Nhạc. Chị Tiểu Dư, chị đến gặp chị em ạ?”

“Không phải.” Dư Trừ mỉm cười lắc đầu, “Chị có một cuộc thi đấu nhóm nên đến đây tham gia thảo luận.”

Kỳ thật cô cũng không thường xuyên chủ động liên lạc với Trình Khuynh, cô không có thời gian, Trình Khuynh cũng không có thời gian.

Trình Nhạc mở cặp sách ra, cúi đầu lục lọi: “Vừa đúng lúc, để em tặng chị món quà lần trước mà em đã nói!”

Thực ra Dư Trừ cũng đã chuẩn bị một món quà cho cô bé, cô suy nghĩ rất lâu, quyết định tặng cô bé một mô hình nhỏ do cô làm để phục vụ cho khóa học. Nhưng hiện giờ mô hình vẫn đang ở ký túc xá nên chỉ có thể đợi đến lần sau.

Trình Nhạc cười thần bí với cô, đưa cho cô món quà - là một cuốn album ảnh dày cộm.

“Đây là cái gì?”

“Chị xem thử đi!”

Dư Trừ mở ra xem, tất cả đều là ảnh của Trình Khuynh.

Ngẫu nhiên lật đến một trang, chắc là ảnh cô ấy hồi cấp 2. Cô ấy trông vẫn khá trẻ con, mặc đồng phục học sinh, đôi lông mày vẫn điềm tĩnh như bây giờ, nhưng có vẻ ngây ngô hơn một chút.

Dư Trừ sửng sốt: “Sao em lại đưa cái này cho chị?”

Trình Nhạc: “Chị xem kĩ hơn đi! Em đã ghi lại vô số “tội ác” của chị gái em từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành đó!”

Dư Trừ lật trang, nhìn thấy nhóc con Trình Khuynh đang đứng trên bục trường, vẻ mặt bình tĩnh, cằm hơi hếch, cầm trên tay chiếc cúp Olympic Toán học. Khi đó, cô ấy ít khiêm tốn hơn bây giờ rất nhiều, trên mặt thiếu điều viết lên dòng chữ “Các người đều là kẻ thất bại”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà sau này cô ấy cũng thực sự trở thành thiên chi kiêu tử*.

*chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác. Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.

Dư Trừ không khỏi bật cười: “Đây chính là “tội ác” mà em nhắc đến sao?”

Trình Nhạc gật đầu thật mạnh, giọng điệu khoa trương nói: “Đúng vậy, chị gái em chính là 'con nhà người ta'. Em luôn phải sống dưới cái bóng của chị ấy, trái tim non nớt yếu đuối của em đã bị tổn thương rất nhiều.”

Dư Trừ mỉm cười, nhất thời không biết phải nói gì.

“Trình Nhạc,” Trình Khuynh đứng cách đó không xa, giọng điệu lạnh lùng, “Em rảnh quá nhỉ?”

Thời tiết tháng 5 không cần mặc áo khoác nữa, cô mặc một chiếc váy không tay cạp cao màu đen, dưới ánh nắng nước da cô đặc biệt trắng ngần, dáng người mảnh mai xinh đẹp.

Trình Nhạc lập tức dừng lại bày ra bộ dáng ‘gió lớn quá, nghe không rõ.’ nói: “A, thời tiết đẹp quá, chị xong việc rồi ạ?”

Trình Khuynh không để ý tới cô bé, nhìn Dư Trừ: “Em thảo luận nhóm xong rồi à?”

“Vâng, bọn em đã đến trại trẻ mồ côi khảo sát lại một lần, sau này sẽ đi thêm một chuyến nữa ạ.”

Dư Trừ cầm cuốn album ảnh, không biết nên trả lại cho cô ấy hay là đưa cho Trình Nhạc.

Trình Khuynh đột nhiên hỏi: “Gần đây em đều thức khuya vẽ sao?”

Dư Trừ gật đầu: “Dạ... Đúng.”

Có lần Trình Khuynh hỏi cô, cô nói không rảnh.

Tổng cộng cả tháng nay họ không gặp nhau nhiều, cô không có thời gian, bên Trình Khuynh lại vì em gái cô ấy tới đây mà có chút bất tiện.

Trình Khuynh ừm: “Xong việc em nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé.”

“Em biết rồi ạ!”

Dư Trừ nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt, trịnh trọng hứa hẹn: “Sau khi về em sẽ ngủ bù.”

Trình Nhạc cạn lời: “Bộ chị không còn gì khác để nói sao?”

Cứu mạng a, có ai lại nói chuyện với bạn gái như vậy không, dù không nói lời ngọt ngào thì cũng không nên nhàm chán như vậy chứ!

“Trình Nhạc.” Trình Khuynh đứng cao hơn hai bậc thềm, “Em muốn nghe cái gì?”

“Ơ! Em đến nhà cô ăn tối đây! Tạm biệt chị Tiểu Dư!”

Cô bé đạp xe đi, vừa mắng thầm chị mình là bạo chúa, vừa cười lao vào làn gió.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trời Quang

Số ký tự: 0