Tình mẹ tình ch...
2024-10-14 13:40:53
Nghe Dư Trừ nói không rảnh, Dư Đình Thu mắng: “Cái đồ vô lương tâm.”
Mắng thêm vài câu, Dư Đình Thu mới chuyển chủ đề: "Vào việc chính này, dự án thực tập sẽ bắt đầu vào ngày mốt, ngày mai khởi hành. Hôm nay cháu thu dọn hành lý đi, sẽ mất khoảng một tháng đấy. Nhớ phải mang theo máy tính, mang thêm vài bộ đồ nữa."
Dư Trừ: “Lâu vậy sao?”
Dư Đình Thu: "Sao thế? Không nỡ đi à?"
"Không ạ..." Dư Trừ quay đầu liếc nhìn Trình Khuynh, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Ngày mai gặp lại."
"Chị nghe Đình Thu nói rồi..." Chờ cô cúp điện thoại, Trình Khuynh cười nhìn cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ cho vali quả dứa nhỏ của chúng ta nào."
Dư Trừ còn chưa kịp nói gì đã bị Trình Khuynh kéo vào trung tâm mua sắm xoay hai vòng, mua tràn đầy một bao.
Trình Khuynh chọn thuốc chống muỗi, quần áo chống nắng và kính râm cho Dư Trừ chống chọi với cái nắng như thiêu như đốt ở công trường, sau đó chở cô về trường học.
Đang là kỳ nghỉ hè, trong khuôn viên trường Minh Đại có rất ít người qua lại.
Đứng dưới gốc cây long não cao lớn, Dư Trừ tiến lên hai bước, lại đặt đồ xuống chạy về, ôm chặt Trình Khuynh, giọng đầy lưu luyến: “Sáng mai em đi rồi.”
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm lại cô, giọng điệu ôn hòa: “Ừm, chị biết.”
Nhưng cô ấy không nên và cũng không thể nói mấy câu không nỡ gì đó được.
Một đêm yên tĩnh bình yên, một cái ôm giữa những người yêu nhau.
Không phải nhiều lời, hơi ấm của họ chỉ thuộc về nhau.
Lúc này, hai ngọn đèn chói lóa bật lên rồi vụt tắt.
Dư Trừ nhìn theo tia sáng, thấy một chiếc xe quen thuộc.
Nụ cười cô nhạt đi đôi phần, nắm chặt tay Trình Khuynh, gật đầu với người xuống xe: “Mẹ.”
Vẻ mặt Dư Chân không vui là mấy: "Con về ký túc xá muộn thế à?"
Dư Trừ dạ một tiếng: “Mẹ có việc gì ạ?”
Dư Chân không nói nên lời.
Bà ấy không ngờ rằng có một ngày đến trường thăm con gái lại bị hỏi một câu như vậy.
Trình Khuynh nhẹ nhàng siết tay Dư Trừ, ra hiệu cho cô buông ra trước.
Dư Trừ không hề nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nắm tay cô ấy.
Dư Chân dần cau mày: “Mẹ đi công tác châu Âu, qua đây hỏi xem con có muốn mua gì không.”
Bà ấy nhìn thấy con gái mình nắm tay người đó, hình như còn hơi ôm người đó nữa. Trực giác của phụ nữ rất nhạy, bà ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đều là phụ nữ... Có vẻ cũng không phải vấn đề gì lớn.
Dư Trừ cười với mẹ: “Con không cần gì cả, cũng muộn rồi, mẹ về nhanh đi, kẻo ai đó lại trông.”
Dư Chân: "Mẹ..."
Quả thực có người đang đợi bà ấy trở về... Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Dư Trừ, nghe mới kỳ lạ ngượng ngùng làm sao.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, như muốn xác minh lời Dư Trừ nói.
Dư Chân liếc nhìn con gái, sau đó nghiêng người nghe điện thoại, vội vàng nói vài câu, cúp điện thoại nói: “Chuyến bay của mẹ đổi giờ, Tiểu Trừ, mẹ đi trước đây.”
Dư Trừ dạ một tiếng: “Mẹ đi cẩn thận.”
Dư Chân không thể chịu được thái độ khách sáo của con gái, mím môi bất lực, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Đột nhiên bà nhớ ra, đã nửa năm trôi qua, nửa năm bà bận thương lượng với chồng để phân chia tài sản, gần như chưa từng quan tâm đến con gái.
Dường như đột nhiên đã không còn tư cách, địa vị để quan tâm đến cô nữa rồi.
Sau khi xe chạy đi, Dư Trừ quay lại, mỉm cười với Trình Khuynh, dùng giọng điệu như thường: “Mẹ em trí nhớ kém, nói chuyện vài câu đã quên hỏi.”
Trình Khuynh nhìn cô, đôi mắt màu trà nhạt lặng lẽ phản chiếu bóng cô, ôm cô vào lòng, thật chặt: “Không vui thì đừng cười.”
Dư Trừ trầm mặc một lát mới nói: “Bọn họ sẽ cảm thấy em không nghe lời, chắc là lại thất vọng rồi.”
Nhưng cô không muốn buông tay Trình Khuynh ra.
Người cô thích, cô chắc chắn sẽ nắm chặt tay.
Trình Khuynh sờ sờ mái tóc dài của cô: “Chỉ cần em không làm mình thất vọng, thì có làm ai thất vọng cũng không sao.”
Dư Trừ: “Kể cả chị ạ?”
Trình Khuynh giọng điệu như đùa giỡn: "Kể cả chị. Đương nhiên, trừ việc ngoại tình."
“Chị đừng nói bậy…” Dư Trừ cười rộ lên, hôn nhanh lên má Trình Khuynh cái chụt, ngượng ngùng nói: “Em, tối nay em sẽ sang chỗ chị.”
Trình Khuynh sờ sờ má cô: “Sáng mai đi kịp không?”
“Kịp chứ, kịp chứ…” Dư Trừ bảo cô ấy đợi dưới lầu, liền nhét vội quần áo vào vali, sau đó vội vàng kéo vali xuống.
Đến nhà Trình Khuynh, Dư Trừ bắt đầu chậm rãi đóng gói đồ đạc.
Giữa chừng A Bạch có đến phá rối mấy lần, Dư Trừ đều không rảnh để ý mèo con ưa làm nũng, lo sắp xếp mọi việc cho đến 10 giờ mới thấy trên điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại: “Ba, có chuyện gì ạ?”
Dư Minh Hoài ho khan: "Tiểu Trừ, ba ba mới biết là Đường... Thư ký Đường có đến tìm con vài lần."
Dư Trừ: "Dạ, đúng."
Dư Minh Hoài: “Cô ấy tới tìm con là vì ba đã để con đứng tên hai căn hộ.”
Dư Trừ nhàn nhạt nói: “Ra là vậy.”
"Tiểu Trừ à..." Dư Minh Hoài dừng một chút, tựa hồ khó mở miệng nói: "Thực sự là ba..."
Dư Trừ dạ: “Không sao đâu, con tôn trọng quyết định của ba.”
Dư Minh Hoài im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ con nói nhìn thấy con và một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ở dưới lầu ký túc xá. Các con…”
Dư Trừ: “Đúng ạ, giống như lời mẹ nói.”
Cô bấm mở WeChat, hóa ra một giờ trước Dư Chân đã nhắn tin cho cô, muốn dò hỏi cô.
Dư Minh Hoài: “Con gái, con không thể chỉ vì ba mẹ không quan tâm đến con mà tùy tiện tìm một người... Nghe lời ba ba, đời con còn dài, đừng…”
“Ba ba…” Dư Trừ bình tĩnh ngắt lời ông ấy, “Giống như con không thể can thiệp vào cuộc sống của ba mẹ, chỉ có thể chấp nhận quyết định của ba mẹ, nên xin ba mẹ cũng đừng kiểm soát cuộc đời con.”
Giọng điệu bình tĩnh, không chút oán giận.
Dư Minh Hoài sửng sốt, không ngờ con gái mình vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại có thể nói năng như vậy, giọng chua xót nói: “Tiểu Trừ đã lớn rồi.”
Dư Trừ nhẹ nhàng mím môi: "Ba ba, con đương nhiên phải lớn lên rồi."
Cô buộc phải chấp nhận những biến cố của gia đình, dần dần tự lập, gặp gỡ bạn bè mới, đến bệnh viện phẫu thuật một mình. Bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ mới nửa năm mà thôi.
Dư Minh Hoài: “Nhưng ba và mẹ không yên tâm con.”
“Con biết…” Dư Trừ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn ba ba.”
Dư Minh Hoài lặng im.
Trước đó nói rất nhiều, nhưng đều không bằng câu nói cảm ơn ôn hòa trầm tĩnh cuối cùng này, làm ông ấy chấn động càng sâu.
Mắng thêm vài câu, Dư Đình Thu mới chuyển chủ đề: "Vào việc chính này, dự án thực tập sẽ bắt đầu vào ngày mốt, ngày mai khởi hành. Hôm nay cháu thu dọn hành lý đi, sẽ mất khoảng một tháng đấy. Nhớ phải mang theo máy tính, mang thêm vài bộ đồ nữa."
Dư Trừ: “Lâu vậy sao?”
Dư Đình Thu: "Sao thế? Không nỡ đi à?"
"Không ạ..." Dư Trừ quay đầu liếc nhìn Trình Khuynh, sau đó hít một hơi thật sâu nói: "Ngày mai gặp lại."
"Chị nghe Đình Thu nói rồi..." Chờ cô cúp điện thoại, Trình Khuynh cười nhìn cô nói: "Đi thôi, chúng ta đi mua đồ cho vali quả dứa nhỏ của chúng ta nào."
Dư Trừ còn chưa kịp nói gì đã bị Trình Khuynh kéo vào trung tâm mua sắm xoay hai vòng, mua tràn đầy một bao.
Trình Khuynh chọn thuốc chống muỗi, quần áo chống nắng và kính râm cho Dư Trừ chống chọi với cái nắng như thiêu như đốt ở công trường, sau đó chở cô về trường học.
Đang là kỳ nghỉ hè, trong khuôn viên trường Minh Đại có rất ít người qua lại.
Đứng dưới gốc cây long não cao lớn, Dư Trừ tiến lên hai bước, lại đặt đồ xuống chạy về, ôm chặt Trình Khuynh, giọng đầy lưu luyến: “Sáng mai em đi rồi.”
Trình Khuynh nhẹ nhàng ôm lại cô, giọng điệu ôn hòa: “Ừm, chị biết.”
Nhưng cô ấy không nên và cũng không thể nói mấy câu không nỡ gì đó được.
Một đêm yên tĩnh bình yên, một cái ôm giữa những người yêu nhau.
Không phải nhiều lời, hơi ấm của họ chỉ thuộc về nhau.
Lúc này, hai ngọn đèn chói lóa bật lên rồi vụt tắt.
Dư Trừ nhìn theo tia sáng, thấy một chiếc xe quen thuộc.
Nụ cười cô nhạt đi đôi phần, nắm chặt tay Trình Khuynh, gật đầu với người xuống xe: “Mẹ.”
Vẻ mặt Dư Chân không vui là mấy: "Con về ký túc xá muộn thế à?"
Dư Trừ dạ một tiếng: “Mẹ có việc gì ạ?”
Dư Chân không nói nên lời.
Bà ấy không ngờ rằng có một ngày đến trường thăm con gái lại bị hỏi một câu như vậy.
Trình Khuynh nhẹ nhàng siết tay Dư Trừ, ra hiệu cho cô buông ra trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Trừ không hề nhúc nhích, vẫn bình tĩnh nắm tay cô ấy.
Dư Chân dần cau mày: “Mẹ đi công tác châu Âu, qua đây hỏi xem con có muốn mua gì không.”
Bà ấy nhìn thấy con gái mình nắm tay người đó, hình như còn hơi ôm người đó nữa. Trực giác của phụ nữ rất nhạy, bà ấy luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng đều là phụ nữ... Có vẻ cũng không phải vấn đề gì lớn.
Dư Trừ cười với mẹ: “Con không cần gì cả, cũng muộn rồi, mẹ về nhanh đi, kẻo ai đó lại trông.”
Dư Chân: "Mẹ..."
Quả thực có người đang đợi bà ấy trở về... Nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Dư Trừ, nghe mới kỳ lạ ngượng ngùng làm sao.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên, như muốn xác minh lời Dư Trừ nói.
Dư Chân liếc nhìn con gái, sau đó nghiêng người nghe điện thoại, vội vàng nói vài câu, cúp điện thoại nói: “Chuyến bay của mẹ đổi giờ, Tiểu Trừ, mẹ đi trước đây.”
Dư Trừ dạ một tiếng: “Mẹ đi cẩn thận.”
Dư Chân không thể chịu được thái độ khách sáo của con gái, mím môi bất lực, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.
Đột nhiên bà nhớ ra, đã nửa năm trôi qua, nửa năm bà bận thương lượng với chồng để phân chia tài sản, gần như chưa từng quan tâm đến con gái.
Dường như đột nhiên đã không còn tư cách, địa vị để quan tâm đến cô nữa rồi.
Sau khi xe chạy đi, Dư Trừ quay lại, mỉm cười với Trình Khuynh, dùng giọng điệu như thường: “Mẹ em trí nhớ kém, nói chuyện vài câu đã quên hỏi.”
Trình Khuynh nhìn cô, đôi mắt màu trà nhạt lặng lẽ phản chiếu bóng cô, ôm cô vào lòng, thật chặt: “Không vui thì đừng cười.”
Dư Trừ trầm mặc một lát mới nói: “Bọn họ sẽ cảm thấy em không nghe lời, chắc là lại thất vọng rồi.”
Nhưng cô không muốn buông tay Trình Khuynh ra.
Người cô thích, cô chắc chắn sẽ nắm chặt tay.
Trình Khuynh sờ sờ mái tóc dài của cô: “Chỉ cần em không làm mình thất vọng, thì có làm ai thất vọng cũng không sao.”
Dư Trừ: “Kể cả chị ạ?”
Trình Khuynh giọng điệu như đùa giỡn: "Kể cả chị. Đương nhiên, trừ việc ngoại tình."
“Chị đừng nói bậy…” Dư Trừ cười rộ lên, hôn nhanh lên má Trình Khuynh cái chụt, ngượng ngùng nói: “Em, tối nay em sẽ sang chỗ chị.”
Trình Khuynh sờ sờ má cô: “Sáng mai đi kịp không?”
“Kịp chứ, kịp chứ…” Dư Trừ bảo cô ấy đợi dưới lầu, liền nhét vội quần áo vào vali, sau đó vội vàng kéo vali xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến nhà Trình Khuynh, Dư Trừ bắt đầu chậm rãi đóng gói đồ đạc.
Giữa chừng A Bạch có đến phá rối mấy lần, Dư Trừ đều không rảnh để ý mèo con ưa làm nũng, lo sắp xếp mọi việc cho đến 10 giờ mới thấy trên điện thoại của mình có hai cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại: “Ba, có chuyện gì ạ?”
Dư Minh Hoài ho khan: "Tiểu Trừ, ba ba mới biết là Đường... Thư ký Đường có đến tìm con vài lần."
Dư Trừ: "Dạ, đúng."
Dư Minh Hoài: “Cô ấy tới tìm con là vì ba đã để con đứng tên hai căn hộ.”
Dư Trừ nhàn nhạt nói: “Ra là vậy.”
"Tiểu Trừ à..." Dư Minh Hoài dừng một chút, tựa hồ khó mở miệng nói: "Thực sự là ba..."
Dư Trừ dạ: “Không sao đâu, con tôn trọng quyết định của ba.”
Dư Minh Hoài im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ con nói nhìn thấy con và một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi ở dưới lầu ký túc xá. Các con…”
Dư Trừ: “Đúng ạ, giống như lời mẹ nói.”
Cô bấm mở WeChat, hóa ra một giờ trước Dư Chân đã nhắn tin cho cô, muốn dò hỏi cô.
Dư Minh Hoài: “Con gái, con không thể chỉ vì ba mẹ không quan tâm đến con mà tùy tiện tìm một người... Nghe lời ba ba, đời con còn dài, đừng…”
“Ba ba…” Dư Trừ bình tĩnh ngắt lời ông ấy, “Giống như con không thể can thiệp vào cuộc sống của ba mẹ, chỉ có thể chấp nhận quyết định của ba mẹ, nên xin ba mẹ cũng đừng kiểm soát cuộc đời con.”
Giọng điệu bình tĩnh, không chút oán giận.
Dư Minh Hoài sửng sốt, không ngờ con gái mình vốn luôn dịu dàng ngoan ngoãn lại có thể nói năng như vậy, giọng chua xót nói: “Tiểu Trừ đã lớn rồi.”
Dư Trừ nhẹ nhàng mím môi: "Ba ba, con đương nhiên phải lớn lên rồi."
Cô buộc phải chấp nhận những biến cố của gia đình, dần dần tự lập, gặp gỡ bạn bè mới, đến bệnh viện phẫu thuật một mình. Bây giờ nhìn lại, hóa ra chỉ mới nửa năm mà thôi.
Dư Minh Hoài: “Nhưng ba và mẹ không yên tâm con.”
“Con biết…” Dư Trừ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng hơn: “Cảm ơn ba ba.”
Dư Minh Hoài lặng im.
Trước đó nói rất nhiều, nhưng đều không bằng câu nói cảm ơn ôn hòa trầm tĩnh cuối cùng này, làm ông ấy chấn động càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro