Trình tsun
2024-10-14 13:40:53
"Tiểu Trừ, cậu ngẩn người gì thế?"
"À..." Dư Trừ bấm bấm màn hình điện thoại, "Tớ bị Dì Út dập máy, cô Trình đi tìm dì ấy rồi."
Hai giờ trước cô bị Dư Đình Thu cúp máy, Trình Khuynh qua đó nhưng cô lại không thể đi cùng.
Vừa hay hôm trước Nghiêm Duyệt mới về nước, thế là Dư Trừ dứt khoát đến Vĩnh đại tìm cô nói chuyện phiếm.
Nghiêm Duyệt cười cười: "Bọn họ đều là người lớn, vấn đề sẽ được giải quyết thôi."
"Tớ biết..." Dư Trừ nhìn cô, cảm khái, "Duyệt Duyệt, tớ thấy từ khi đi trao đổi ở nước ngoài nửa năm về, hình như cậu đã hơi khác rồi."
Nghiêm Duyệt cúi đầu: "Có lẽ."
Phân phân hợp hợp quá nhiều lần, nửa năm tha hương xứ người, cô đã tỉnh táo hơn trước.
Có lẽ ngoài tình yêu thì gia đình, điều kiện, vật chất... Những yếu tố thực tế này sẽ đủ chia cắt những người yêu nhau.
Nhưng cô vẫn tin vào tình yêu, dù rằng nó không thuộc về cô.
"Mà này..." Nghiêm Duyệt lại hỏi: "Cậu và chị ấy cách nhau mười tuổi, liệu có chênh lệch nhiều thứ quá không?"
"Tớ cũng từng do dự..." Dư Trừ kéo cô đi dọc bờ hồ, "Nhưng đi về phía ánh sáng, tớ cảm thấy rất hạnh phúc."
Nghiêm Duyệt: "Ê, sao nay nói chuyện nghe buồn nôn quá vậy."
Dư Trừ hừ một tiếng: "Nào có."
Nghiêm Duyệt nghiêm túc nói: "Nếu có một ngày chị ấy làm cậu buồn, cậu ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình."
"Biết rồi, Tiểu Nghiêm lão sư..." Dư Trừ không nhịn được cười, "Lời này hình như là trước kia tớ nói với cậu mà."
Họ đi đến cổng Vĩnh đại kiến viện.
Nghiêm Duyệt muốn đến thư viện mượn sách, vừa định đi vào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào từ cuối tầng một truyền đến.
Dư Trừ giữ chặt cô: "Chờ một chút."
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy một bóng dáng to béo quen thuộc.
Người đàn ông trung niên mập mạp đang chặn người nào đó, khàn khàn hét lên: "Tôi chẳng có quấy rối bạn học nữ nào hết, là hai con khốn này vu khống tôi!"
Một giọng nữ tức giận vang lên: "Đoạn ghi âm rành rành còn chưa đủ sao? Đổng Minh ông mặt người dạ thú, không xứng làm thầy người khác!"
Nghiêm Duyệt thấy cô dừng lại, thuận miệng hỏi: "Cậu biết ông thầy này à? Mấy ngày nay có bài phốt ông ta quấy rối nữ sinh, là sinh viên thi đấu với cả tham gia dự án mà ông ta đảm nhiệm, ông ta còn lấy điểm số, giải thưởng rồi cả học bổng thạc sĩ ra đe dọa sinh viên. Đoạn ghi âm đó bị lan truyền trên nhóm WeChat, tớ nghe thấy còn không nuốt nổi cơm chiều."
"Biết chứ..." Dư Trừ kéo cô lại gần, "Ông ta từng gây rắc rối cho bọn tớ."
Tiếng cãi vã ở cuối hành lang càng lớn hơn.
Thầy Đổng liên tục la mắng nhục mạ, bảo vệ đến lôi đi xềnh xệch làm kính gã rơi xuống đất, cúc áo rơi ra, như đang kéo một con chó dại sủa dữ dội.
Lúc đi ngang qua Dư Trừ, thầy Đổng đỏ mắt kêu: "Là mày!"
Dư Trừ cười: "Không phải tôi."
Gã hét lên: "Tao không tin!"
Dư Trừ bình tĩnh nói: "Ông tin hay không cũng thế thôi."
Gã lại hét: "Không đúng, có phải là cái ả Trình Khuynh kia nên..."
"Ông không có tư cách nhắc đến cô ấy..." Dư Trừ tốt tính như vậy, đây là lần đầu ngắt lời người khác, "Từ giờ trở đi ông chỉ sống trong bùn lầy, còn cô ấy thì ở dưới ánh mặt trời."
Cô chỉ ra ngoài cửa, xe cảnh sát vừa đến: "Điểm đến của ông đấy."
Thầy Đổng sắc mặt tái nhợt: "Gọi cảnh sát... Là ai gọi cảnh sát? Ai dám hại tôi, tôi sẽ giết cô ta!"
Nhưng gã vẫn bị cảnh sát lôi cổ lên xe, vùng vẫy dữ dội đến mức vỡ đầu chảy máu.
Nghiêm Duyệt lắc đầu: "Đi thôi, hy vọng sau này các cô gái sẽ không gặp phải loại người này nữa."
"Chờ đã..." Dư Trừ kéo Nghiêm Duyệt đi tới trước mặt hai cô gái, thấp giọng nhắc nhở: "Người này rất hay báo thù, tâm tính lệch lạc nghiêm trọng. Các cậu hãy tự bảo vệ mình thật tốt nha."
"Cám ơn cậu..." Cô gái mỉm cười với cô, "Bọn tôi đã dám đứng lên thì cũng đã chuẩn bị cả rồi. Lúc trước bọn tôi nhịn là vì sợ nhà trường gây áp lực, may nhờ có một giảng viên đã giúp bọn tôi báo tin."
Dư Trừ đại khái cũng đoán được giảng viên đó là ai: "Là cô Trình à?"
"Đúng rồi, chính là cô ấy!" Cô gái đỏ bừng mắt nói: "Tối hôm đó tôi suýt bị sàm sỡ, thất hồn lạc phách đi giữa đường, cô ấy đã gọi tôi lại hỏi tại sao quần áo của tôi lại bị rách... Cô ấy thực sự, là một người rất rất tốt."
Dư Trừ mỉm cười: "Đúng vậy... Cô ấy là một người rất rất tốt."
Nghiêm Duyệt không nhịn được cười, chờ đám người đi xa, cô nói đùa: "Cậu đủ rồi nhé, bộ thích nghe người khác khen ngợi cô Trình nhà cậu lắm hả?"
Dư Trừ ngượng ngùng gật gật đầu.
Quả thực, cô còn vui hơn cả người khác khen ngợi mình.
Nghiêm Duyệt mượn sách xong, hai người cười lớn đi ra cửa.
Ánh mắt Dư Trừ sáng lên: "Chị ấy tới rồi."
Hôm qua Trình Nhạc đã gọi điện hẹn ăn cơm cùng nhau.
Trình Khuynh mặc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, quần vải lanh, lông mày lạnh lùng điềm tĩnh, gật đầu với Nghiêm Duyệt: "Xin chào."
Nghiêm Duyệt chưa từng đến lớp của cô ấy, nhưng nghe danh cô Trình đã lâu, không dám đùa giỡn chút nào, ngoan ngoãn nói: "Em chào cô Trình ạ."
Dư Trừ bật cười trước lời chào nghiêm túc của bạn khuê mật.
Trình Khuynh liếc nhìn cô, ý bảo em không được cười bạn.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Duyệt đã nói: "Vậy hai người nói chuyện đi nhé, tớ về ký túc xá trước."
Dư Trừ: "Ngày mai cùng đi ăn cơm nha?"
Nghiêm Duyệt: "Không được, không được."
Đối mặt với vị giáo sư chuyên nghiệp nghiêm khắc ít khi nói cười, sao mà cô nuốt trôi được a?
Chờ lên xe, Dư Trừ mới cảm khái: "Chị dọa người ta chạy mất tiêu rồi."
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Bạn của em thật đáng yêu."
Vừa hay đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Dư Trừ sáp lại gần hỏi: "Chị thấy tiếc lắm hả?"
"Tiếc gì cơ?" Trình Khuynh quay đầu nhìn cô.
Dư Trừ chợt nhận ra hình như mình đang kiếm chuyện vô lý, ngượng ngùng nói: "Không có gì."
Trình Khuynh hơi cong khóe môi, khuôn mặt lãnh đạm hiện lên ý cười, như hoa lan quân tử cuối đông: "Không đáng yêu bằng em."
Rõ ràng, rõ ràng là chị ấy biết mình đang nói gì!
Dư Trừ bị nụ cười của cô ấy mê hoặc, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, rồi lại chột dạ quay mặt đi.
"Đèn đỏ còn ba mươi giây nữa..." Trình Khuynh giơ tay nhéo nhéo mặt Dư Trừ, "Có phải em muốn hôn chị không?"
Dư Trừ: "Em..."
Trình Khuynh cười nói: "Hôn đi."
Tiếng "không" còn chưa kịp thốt ra, Dư Trừ đã bị cô ấy mê hoặc đến mức nghiêng người hôn nhanh lên môi cô ấy, thẹn quá thành giận nói: "Rồi đó, đèn xanh rồi."
Sao hay nổi hứng ghẹo cô vậy không biết... Thật là.
Haiz, cũng do mình không tiền đồ, luôn để mắc câu.
Đến khi xe dừng lại, Dư Trừ mới nhớ ra mình đã quên hỏi về Dư Đình Thu.
Đúng là, sắc đẹp hại người mà.
"Dì Út của em nói sao ạ?"
"Cậu ấy vẫn cần vài ngày để bình tĩnh lại, nhưng không có gì to tát..." Trình Khuynh giúp cô tháo dây an toàn, "Ninh tỷ đã nói cho cậu ấy biết tại sao chúng ta lại quen nhau, chờ cậu ấy bớt giận em hẵng đi tìm cậu ấy. "
"Em biết rồi, vậy dì Út có quát chị không?"
"Đương nhiên rồi..." Trình Khuynh biết cô quan tâm điều gì, sờ sờ má cô, nghiêm túc nói: "Bởi vì cậu ấy rất rất thương em."
Dư Trừ nghe xong không khỏi bật cười, vùi má vào tay Trình Khuynh: "Còn chị thì sao, chị có thương em không?"
Trình Khuynh cũng cười không nói gì.
Dư Trừ: "Chị nói xem nha?" Cái bà già cổ hủ này, chẳng nói được lời âu yếm nào hết á.
Trình Khuynh nâng má cô lên hôn.
Giữa môi lưỡi ấm áp, cô ấy thấp giọng nói: "Có chứ. Thương em."
Dư Trừ bị cắn môi, bị ngậm lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp.
Cái bà Trình đại giáo thụ tsun này... Nói thì không chịu nói mà hành động thì lại nhanh như vậy.
Cô chớp chớp mi, nhìn thấy đôi mày lạnh lùng và sống mũi cao của Trình Khuynh. Dưới hàng lông mi dày và dài của cô ấy là tình ý dịu dàng nồng cháy.
Cô đã sắp bị hôn đến mức thiếu oxy. Dư Trừ choáng váng nghĩ... Trình Khuynh có vẻ rất thích hôn cô.
Lúc nào cũng đột ngột sáp lại, cúi đầu hôn cô.
Cho đến khi phía trước vang lên tiếng còi xe.
Trình Khuynh quay đầu đi, nói vào tai cô, giọng có chút khàn khàn, lạnh lùng gợi cảm: "Em có muốn dọn vào ở chung với chị không?"
Dư Trừ đỏ mặt: "Từ, từ từ đã."
Cô sợ mình không thể kiềm chế được.
Trình Khuynh mỉm cười: "Dư Tiểu La, em lo lắng chuyện gì?"
"Không lo lắng gì..." Dư Trừ không nhìn cô ấy, "Em cũng không biết."
"Xin lỗi..." Trình Khuynh thấp giọng nói, "Có hơi nhanh quá."
Có vẻ hơi quá nóng vội.
Dư Trừ đổi chủ đề: "Nhạc Nhạc đợi lâu chưa ạ?"
Trình Khuynh: "Nó vừa mới tới, không sao đâu."
Vừa đẩy cửa phòng ra, Trình Nhạc liền nhảy bắn ra từ chỗ ngồi: "Chị Tiểu Dư!"
Dư Trừ bị sự nhiệt tình của cô bé làm cho giật mình: "Nhạc Nhạc, sao em vui thế?"
"Hahaha, em phải vui chứ..." Trình Nhạc thân thiết ôm cô, "Vui lắm chị dâu ơi. Chị em ăn hiếp em nhiều năm như vậy, bây giờ đã có người trị được chị em rồi."
Dư Trừ: "Trị thế nào? Chị có làm gì được chị ấy đâu."
Mắt Trình Nhạc sáng ngời nhìn cô, nghiêm túc nói: "Thật không dám dấu diếm, lên giường trị cũng được đó chị."
Dư Trừ: "Hả?"
"Trình Nhạc..." Trình Khuynh vỗ bộp đầu cô bé một cái, "Đừng nói bậy."
Trình Nhạc ôm đầu ngồi ra xa: "Chị dâu, chị ấy đánh em kìa! Chị đánh chị ấy đi!"
Dư Trừ bị cô bé chọc cười, thuận miệng nói: "Nhạc Nhạc của chúng ta còn phải thi cử, không được đánh đâu."
Trình Nhạc chính là cao thủ chỉ cần cho ba màu là có thể mở luôn xưởng nhuộm: "Cảm ơn chị dâu. Chúc chị dâu và chị em như mật tựa đường, ân ân ái ái, sớm sinh quý tử...... Oái, chị đánh không tới em đâu!"
Cô bé nhanh nhẹn tránh tay Trình Khuynh, đùa đủ rồi thì dừng lại. Cô cầm thực đơn gọi món Dư Trừ thích, không quên nhắc nhở Trình Khuynh: "Nhớ nha nhớ nha, đây đều là món chị dâu em thích đó!"
Trình Khuynh ngữ khì nhàn nhạt: "Cô ấy thích nhất đồ ăn chị làm."
Trình Nhạc còn lạ gì tính tự cao của chị gái mình: "Xớ."
Lúc ăn cơm, cuối cùng Trình Nhạc mới an phận một chút, rót nước mận cho Dư Trừ, hỏi cô: "Chị Tiểu Dư, tối nay chị em về Vân Thị, chị có muốn về cùng không?"
Dư Trừ nhìn Trình Khuynh: "Sao chị lại về?"
Trình Khuynh mím môi dưới: "Không có gì."
"Là ngày giỗ của mẹ chị ấy..." Trình Nhạc nhỏ giọng nói tiếp, hiếm khi trở nên ngoan ngoãn.
Thấy em gái đã nói, Trình Khuynh cũng không ngại ngùng, cô thoải mái hỏi Dư Trừ: "Em đi luôn không?"
Dư Trừ gật đầu: "Đi ạ."
Trình Khuynh cười với cô: "Không vội, quay về ký túc xá lấy quần áo trước rồi đi, đi đường cao tốc nhanh lắm."
Trình Nhạc nhịn cười.
Cô bé đắc ý chết đi được, nhân lúc Dư Trừ cúi đầu ăn, cô nhìn Trình Khuynh giơ số "1" - phí hỗ trợ là 10.000, cô muốn ra ngoài chơi.
Trình Khuynh phớt lờ cô bé, bóc hai con tôm cho Dư Trừ.
Đến khi nhìn thấy Trình Nhạc sắp tức giận đến nổ tung, cô mới cong khóe môi, bóc hai con tôm cho em gái, bỏ vào chén em ấy.
°° vote đi bé °°
Trình đại giáo thụ yêu vào lạ quá, lúc nào cũng làm giáo hoa thở hông muốn nổi luôn á .
Mọi người nghĩ sao nếu như mà...
"À..." Dư Trừ bấm bấm màn hình điện thoại, "Tớ bị Dì Út dập máy, cô Trình đi tìm dì ấy rồi."
Hai giờ trước cô bị Dư Đình Thu cúp máy, Trình Khuynh qua đó nhưng cô lại không thể đi cùng.
Vừa hay hôm trước Nghiêm Duyệt mới về nước, thế là Dư Trừ dứt khoát đến Vĩnh đại tìm cô nói chuyện phiếm.
Nghiêm Duyệt cười cười: "Bọn họ đều là người lớn, vấn đề sẽ được giải quyết thôi."
"Tớ biết..." Dư Trừ nhìn cô, cảm khái, "Duyệt Duyệt, tớ thấy từ khi đi trao đổi ở nước ngoài nửa năm về, hình như cậu đã hơi khác rồi."
Nghiêm Duyệt cúi đầu: "Có lẽ."
Phân phân hợp hợp quá nhiều lần, nửa năm tha hương xứ người, cô đã tỉnh táo hơn trước.
Có lẽ ngoài tình yêu thì gia đình, điều kiện, vật chất... Những yếu tố thực tế này sẽ đủ chia cắt những người yêu nhau.
Nhưng cô vẫn tin vào tình yêu, dù rằng nó không thuộc về cô.
"Mà này..." Nghiêm Duyệt lại hỏi: "Cậu và chị ấy cách nhau mười tuổi, liệu có chênh lệch nhiều thứ quá không?"
"Tớ cũng từng do dự..." Dư Trừ kéo cô đi dọc bờ hồ, "Nhưng đi về phía ánh sáng, tớ cảm thấy rất hạnh phúc."
Nghiêm Duyệt: "Ê, sao nay nói chuyện nghe buồn nôn quá vậy."
Dư Trừ hừ một tiếng: "Nào có."
Nghiêm Duyệt nghiêm túc nói: "Nếu có một ngày chị ấy làm cậu buồn, cậu ngàn vạn lần đừng ủy khuất chính mình."
"Biết rồi, Tiểu Nghiêm lão sư..." Dư Trừ không nhịn được cười, "Lời này hình như là trước kia tớ nói với cậu mà."
Họ đi đến cổng Vĩnh đại kiến viện.
Nghiêm Duyệt muốn đến thư viện mượn sách, vừa định đi vào, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào từ cuối tầng một truyền đến.
Dư Trừ giữ chặt cô: "Chờ một chút."
Cô nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy một bóng dáng to béo quen thuộc.
Người đàn ông trung niên mập mạp đang chặn người nào đó, khàn khàn hét lên: "Tôi chẳng có quấy rối bạn học nữ nào hết, là hai con khốn này vu khống tôi!"
Một giọng nữ tức giận vang lên: "Đoạn ghi âm rành rành còn chưa đủ sao? Đổng Minh ông mặt người dạ thú, không xứng làm thầy người khác!"
Nghiêm Duyệt thấy cô dừng lại, thuận miệng hỏi: "Cậu biết ông thầy này à? Mấy ngày nay có bài phốt ông ta quấy rối nữ sinh, là sinh viên thi đấu với cả tham gia dự án mà ông ta đảm nhiệm, ông ta còn lấy điểm số, giải thưởng rồi cả học bổng thạc sĩ ra đe dọa sinh viên. Đoạn ghi âm đó bị lan truyền trên nhóm WeChat, tớ nghe thấy còn không nuốt nổi cơm chiều."
"Biết chứ..." Dư Trừ kéo cô lại gần, "Ông ta từng gây rắc rối cho bọn tớ."
Tiếng cãi vã ở cuối hành lang càng lớn hơn.
Thầy Đổng liên tục la mắng nhục mạ, bảo vệ đến lôi đi xềnh xệch làm kính gã rơi xuống đất, cúc áo rơi ra, như đang kéo một con chó dại sủa dữ dội.
Lúc đi ngang qua Dư Trừ, thầy Đổng đỏ mắt kêu: "Là mày!"
Dư Trừ cười: "Không phải tôi."
Gã hét lên: "Tao không tin!"
Dư Trừ bình tĩnh nói: "Ông tin hay không cũng thế thôi."
Gã lại hét: "Không đúng, có phải là cái ả Trình Khuynh kia nên..."
"Ông không có tư cách nhắc đến cô ấy..." Dư Trừ tốt tính như vậy, đây là lần đầu ngắt lời người khác, "Từ giờ trở đi ông chỉ sống trong bùn lầy, còn cô ấy thì ở dưới ánh mặt trời."
Cô chỉ ra ngoài cửa, xe cảnh sát vừa đến: "Điểm đến của ông đấy."
Thầy Đổng sắc mặt tái nhợt: "Gọi cảnh sát... Là ai gọi cảnh sát? Ai dám hại tôi, tôi sẽ giết cô ta!"
Nhưng gã vẫn bị cảnh sát lôi cổ lên xe, vùng vẫy dữ dội đến mức vỡ đầu chảy máu.
Nghiêm Duyệt lắc đầu: "Đi thôi, hy vọng sau này các cô gái sẽ không gặp phải loại người này nữa."
"Chờ đã..." Dư Trừ kéo Nghiêm Duyệt đi tới trước mặt hai cô gái, thấp giọng nhắc nhở: "Người này rất hay báo thù, tâm tính lệch lạc nghiêm trọng. Các cậu hãy tự bảo vệ mình thật tốt nha."
"Cám ơn cậu..." Cô gái mỉm cười với cô, "Bọn tôi đã dám đứng lên thì cũng đã chuẩn bị cả rồi. Lúc trước bọn tôi nhịn là vì sợ nhà trường gây áp lực, may nhờ có một giảng viên đã giúp bọn tôi báo tin."
Dư Trừ đại khái cũng đoán được giảng viên đó là ai: "Là cô Trình à?"
"Đúng rồi, chính là cô ấy!" Cô gái đỏ bừng mắt nói: "Tối hôm đó tôi suýt bị sàm sỡ, thất hồn lạc phách đi giữa đường, cô ấy đã gọi tôi lại hỏi tại sao quần áo của tôi lại bị rách... Cô ấy thực sự, là một người rất rất tốt."
Dư Trừ mỉm cười: "Đúng vậy... Cô ấy là một người rất rất tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Duyệt không nhịn được cười, chờ đám người đi xa, cô nói đùa: "Cậu đủ rồi nhé, bộ thích nghe người khác khen ngợi cô Trình nhà cậu lắm hả?"
Dư Trừ ngượng ngùng gật gật đầu.
Quả thực, cô còn vui hơn cả người khác khen ngợi mình.
Nghiêm Duyệt mượn sách xong, hai người cười lớn đi ra cửa.
Ánh mắt Dư Trừ sáng lên: "Chị ấy tới rồi."
Hôm qua Trình Nhạc đã gọi điện hẹn ăn cơm cùng nhau.
Trình Khuynh mặc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, quần vải lanh, lông mày lạnh lùng điềm tĩnh, gật đầu với Nghiêm Duyệt: "Xin chào."
Nghiêm Duyệt chưa từng đến lớp của cô ấy, nhưng nghe danh cô Trình đã lâu, không dám đùa giỡn chút nào, ngoan ngoãn nói: "Em chào cô Trình ạ."
Dư Trừ bật cười trước lời chào nghiêm túc của bạn khuê mật.
Trình Khuynh liếc nhìn cô, ý bảo em không được cười bạn.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Nghiêm Duyệt đã nói: "Vậy hai người nói chuyện đi nhé, tớ về ký túc xá trước."
Dư Trừ: "Ngày mai cùng đi ăn cơm nha?"
Nghiêm Duyệt: "Không được, không được."
Đối mặt với vị giáo sư chuyên nghiệp nghiêm khắc ít khi nói cười, sao mà cô nuốt trôi được a?
Chờ lên xe, Dư Trừ mới cảm khái: "Chị dọa người ta chạy mất tiêu rồi."
Trình Khuynh ừ một tiếng: "Bạn của em thật đáng yêu."
Vừa hay đang đợi đèn xanh đèn đỏ, Dư Trừ sáp lại gần hỏi: "Chị thấy tiếc lắm hả?"
"Tiếc gì cơ?" Trình Khuynh quay đầu nhìn cô.
Dư Trừ chợt nhận ra hình như mình đang kiếm chuyện vô lý, ngượng ngùng nói: "Không có gì."
Trình Khuynh hơi cong khóe môi, khuôn mặt lãnh đạm hiện lên ý cười, như hoa lan quân tử cuối đông: "Không đáng yêu bằng em."
Rõ ràng, rõ ràng là chị ấy biết mình đang nói gì!
Dư Trừ bị nụ cười của cô ấy mê hoặc, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng của cô ấy, rồi lại chột dạ quay mặt đi.
"Đèn đỏ còn ba mươi giây nữa..." Trình Khuynh giơ tay nhéo nhéo mặt Dư Trừ, "Có phải em muốn hôn chị không?"
Dư Trừ: "Em..."
Trình Khuynh cười nói: "Hôn đi."
Tiếng "không" còn chưa kịp thốt ra, Dư Trừ đã bị cô ấy mê hoặc đến mức nghiêng người hôn nhanh lên môi cô ấy, thẹn quá thành giận nói: "Rồi đó, đèn xanh rồi."
Sao hay nổi hứng ghẹo cô vậy không biết... Thật là.
Haiz, cũng do mình không tiền đồ, luôn để mắc câu.
Đến khi xe dừng lại, Dư Trừ mới nhớ ra mình đã quên hỏi về Dư Đình Thu.
Đúng là, sắc đẹp hại người mà.
"Dì Út của em nói sao ạ?"
"Cậu ấy vẫn cần vài ngày để bình tĩnh lại, nhưng không có gì to tát..." Trình Khuynh giúp cô tháo dây an toàn, "Ninh tỷ đã nói cho cậu ấy biết tại sao chúng ta lại quen nhau, chờ cậu ấy bớt giận em hẵng đi tìm cậu ấy. "
"Em biết rồi, vậy dì Út có quát chị không?"
"Đương nhiên rồi..." Trình Khuynh biết cô quan tâm điều gì, sờ sờ má cô, nghiêm túc nói: "Bởi vì cậu ấy rất rất thương em."
Dư Trừ nghe xong không khỏi bật cười, vùi má vào tay Trình Khuynh: "Còn chị thì sao, chị có thương em không?"
Trình Khuynh cũng cười không nói gì.
Dư Trừ: "Chị nói xem nha?" Cái bà già cổ hủ này, chẳng nói được lời âu yếm nào hết á.
Trình Khuynh nâng má cô lên hôn.
Giữa môi lưỡi ấm áp, cô ấy thấp giọng nói: "Có chứ. Thương em."
Dư Trừ bị cắn môi, bị ngậm lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cái bà Trình đại giáo thụ tsun này... Nói thì không chịu nói mà hành động thì lại nhanh như vậy.
Cô chớp chớp mi, nhìn thấy đôi mày lạnh lùng và sống mũi cao của Trình Khuynh. Dưới hàng lông mi dày và dài của cô ấy là tình ý dịu dàng nồng cháy.
Cô đã sắp bị hôn đến mức thiếu oxy. Dư Trừ choáng váng nghĩ... Trình Khuynh có vẻ rất thích hôn cô.
Lúc nào cũng đột ngột sáp lại, cúi đầu hôn cô.
Cho đến khi phía trước vang lên tiếng còi xe.
Trình Khuynh quay đầu đi, nói vào tai cô, giọng có chút khàn khàn, lạnh lùng gợi cảm: "Em có muốn dọn vào ở chung với chị không?"
Dư Trừ đỏ mặt: "Từ, từ từ đã."
Cô sợ mình không thể kiềm chế được.
Trình Khuynh mỉm cười: "Dư Tiểu La, em lo lắng chuyện gì?"
"Không lo lắng gì..." Dư Trừ không nhìn cô ấy, "Em cũng không biết."
"Xin lỗi..." Trình Khuynh thấp giọng nói, "Có hơi nhanh quá."
Có vẻ hơi quá nóng vội.
Dư Trừ đổi chủ đề: "Nhạc Nhạc đợi lâu chưa ạ?"
Trình Khuynh: "Nó vừa mới tới, không sao đâu."
Vừa đẩy cửa phòng ra, Trình Nhạc liền nhảy bắn ra từ chỗ ngồi: "Chị Tiểu Dư!"
Dư Trừ bị sự nhiệt tình của cô bé làm cho giật mình: "Nhạc Nhạc, sao em vui thế?"
"Hahaha, em phải vui chứ..." Trình Nhạc thân thiết ôm cô, "Vui lắm chị dâu ơi. Chị em ăn hiếp em nhiều năm như vậy, bây giờ đã có người trị được chị em rồi."
Dư Trừ: "Trị thế nào? Chị có làm gì được chị ấy đâu."
Mắt Trình Nhạc sáng ngời nhìn cô, nghiêm túc nói: "Thật không dám dấu diếm, lên giường trị cũng được đó chị."
Dư Trừ: "Hả?"
"Trình Nhạc..." Trình Khuynh vỗ bộp đầu cô bé một cái, "Đừng nói bậy."
Trình Nhạc ôm đầu ngồi ra xa: "Chị dâu, chị ấy đánh em kìa! Chị đánh chị ấy đi!"
Dư Trừ bị cô bé chọc cười, thuận miệng nói: "Nhạc Nhạc của chúng ta còn phải thi cử, không được đánh đâu."
Trình Nhạc chính là cao thủ chỉ cần cho ba màu là có thể mở luôn xưởng nhuộm: "Cảm ơn chị dâu. Chúc chị dâu và chị em như mật tựa đường, ân ân ái ái, sớm sinh quý tử...... Oái, chị đánh không tới em đâu!"
Cô bé nhanh nhẹn tránh tay Trình Khuynh, đùa đủ rồi thì dừng lại. Cô cầm thực đơn gọi món Dư Trừ thích, không quên nhắc nhở Trình Khuynh: "Nhớ nha nhớ nha, đây đều là món chị dâu em thích đó!"
Trình Khuynh ngữ khì nhàn nhạt: "Cô ấy thích nhất đồ ăn chị làm."
Trình Nhạc còn lạ gì tính tự cao của chị gái mình: "Xớ."
Lúc ăn cơm, cuối cùng Trình Nhạc mới an phận một chút, rót nước mận cho Dư Trừ, hỏi cô: "Chị Tiểu Dư, tối nay chị em về Vân Thị, chị có muốn về cùng không?"
Dư Trừ nhìn Trình Khuynh: "Sao chị lại về?"
Trình Khuynh mím môi dưới: "Không có gì."
"Là ngày giỗ của mẹ chị ấy..." Trình Nhạc nhỏ giọng nói tiếp, hiếm khi trở nên ngoan ngoãn.
Thấy em gái đã nói, Trình Khuynh cũng không ngại ngùng, cô thoải mái hỏi Dư Trừ: "Em đi luôn không?"
Dư Trừ gật đầu: "Đi ạ."
Trình Khuynh cười với cô: "Không vội, quay về ký túc xá lấy quần áo trước rồi đi, đi đường cao tốc nhanh lắm."
Trình Nhạc nhịn cười.
Cô bé đắc ý chết đi được, nhân lúc Dư Trừ cúi đầu ăn, cô nhìn Trình Khuynh giơ số "1" - phí hỗ trợ là 10.000, cô muốn ra ngoài chơi.
Trình Khuynh phớt lờ cô bé, bóc hai con tôm cho Dư Trừ.
Đến khi nhìn thấy Trình Nhạc sắp tức giận đến nổ tung, cô mới cong khóe môi, bóc hai con tôm cho em gái, bỏ vào chén em ấy.
°° vote đi bé °°
Trình đại giáo thụ yêu vào lạ quá, lúc nào cũng làm giáo hoa thở hông muốn nổi luôn á .
Mọi người nghĩ sao nếu như mà...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro