Truy
2024-10-14 13:40:53
“A Bạch?”
Trong nhà yên tĩnh, mèo con xấu tính không kêu một lời.
Trình Khuynh tìm kiếm khắp nhà nhưng không thấy.
A Bạch dạo này không thích để ý tới ai, sau hai lần lẻn ra ngoài chơi đã dẫn về một con mèo hoang đáng thương.
Trình Khuynh chỉ đơn giản đưa hai con mèo đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc chúng, tẩy giun và sát trùng cho con mèo hoang.
Chủ tiệm hỏi: “Cô giáo Trình, cô lại nuôi thêm mèo à? Nhà cô có thêm đứa thứ hai, chúng nó có đánh nhau không?”
Trình Khuynh chỉ vào A Bạch: “Nó tự mình dẫn về, không đánh đâu.”
“Ồ, hai đứa nó yêu nhau hả? A Bạch A Quất, xứng đôi ghê đó.”
Trình Khuynh nhướng mày: “Yêu nhau?”
“Đúng vậy, không phải à?”
“...Không phải. A Bạch gần đây không vui lắm. Nó chỉ thích ra ngoài chơi thôi.”
Trình Khuynh cũng theo chủ tiệm gọi mèo hoang là A Quất, ban ngày cho nó ăn hộp pate, nhưng mỗi ngày cứ đến 9 giờ tối là mèo hoang tự bỏ đi, còn A Bạch lại trở về ổ nhỏ của mình.
Không giống như hôm nay, A Bạch không thấy quay lại.
Trình Khuynh lật lịch để bàn ra, tờ giấy dán ở mặt sau, cô xé ra nhìn, khóe môi bất giác cong lên.
Cô đặt tờ giấy xuống, tìm kiếm xung quanh tầng dưới.
Cô đi xem camera giám sát ở khu dân cư tầng dưới.
Nhưng suy cho cùng thì A Bạch cũng chỉ là một con mèo, không phải người nên không dễ tìm như vậy.
Trình Khuynh chỉ có thể ở nhà đợi, để giết thời gian, cô sắp xếp lại sách vở trong phòng làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn vở bìa xanh, mở ra liền thấy trang kế đề tên Dư Trừ.
Cô không lật tiếp mà đặt cuốn vở xuống.
A Bạch suốt đêm không về nhà.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa có tiếng động. Cánh cửa mở ra, A Bạch đang ở trước cửa, kêu meo meo hai tiếng.
Khi A Bạch nằm lại trong ổ, Trình Khuynh vỗ đầu nó, giọng điệu lành lạnh: “Mày còn biết đường về sao?”
Phòng khách im lặng, chỉ có giọng nói của cô.
Có lẽ, cô không chỉ đợi mỗi mèo con trở về.
*
Trời trong xanh, nắng chói chang.
Xe đi qua Minh đại rồi dừng lại bên đường.
Một nhóm người đang bước ra khỏi cổng trường, vừa nói vừa cười thì một chàng trai cao gầy đẹp trai đưa tay giúp cô gái xách cặp.
Đó chính là chàng trai mà cô thấy ở sân bay lần đó, nụ cười tươi rạng rỡ.
Những người cùng tuổi cùng nhau nói chuyện, cười đùa giỡn hớt, không khí tuổi trẻ tràn ngập.
Không biết họ đang nói gì, chàng trai giơ tay lên, làm động tác “bắn tim” mà giới trẻ ưa chuộng những năm gần đây, giơ lên trước mặt cô gái.
Trình Khuynh nhìn theo bóng người gầy gò, càng ngày càng xa.
Sau một thời gian dài không gặp, cô cảm thấy hình như cô ấy đã sụt cân.
Xe lại khởi động.
Khi cô đến quán cà phê đã hẹn, Dư Đình Thu đã đứng đó được một lúc: “Không phải cậu hẹn tôi ra bàn công chuyện sao? Sao đến muộn thế?”
Trình Khuynh: “Trên đường trì hoãn.”
“Không phải chứ. Giờ này còn kẹt xe sao?”
“Một chút,“ Trình Khuynh đổi chủ đề, “Gần đây cậu bận việc gì vậy? Tiểu Chu nói cậu xin nghỉ rất nhiều ngày.”
Dư Đình Thu: “Là chuyện gia đình thôi, trước đây tôi nói với cậu rồi đấy, chị gái và anh rể ở trong nhà làm ầm làm ĩ, không thể chăm sóc cho Tiểu La được, tôi không yên tâm nên xin nghỉ phép để ở bên con bé.”
Trình Khuynh: “Ở bên em ấy làm gì?”
Dư Đình Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi chuyện riêng của gia đình mình, dừng một chút mới nói: “Con bé từ nhỏ sức khỏe đã kém, lại hay bị bệnh. Mới đây thôi, nó đến bệnh viện làm phẫu thuật mà không thèm nói cho tôi biết“.
“...Cái gì?”
“Con bé nói chỉ là một khối u nhỏ thôi và đã cắt bỏ rồi. Tôi gọi điện hỏi thăm mà nó vẫn muốn giấu tôi, làm tôi muốn phát điên lên được!”
“Em ấy đi một mình sao?”
“Đúng!”
“Nói tới làm tôi thêm tức,“ Dư Đình Thu vừa tính nổi giận, nhưng liếc nhìn cửa quán cà phê, đành kiềm chế lại, “Giám đốc Lý đến rồi, chúng ta bàn chuyện dự án trước đi, ơ kìa cậu đi đâu vậy? “
Trình Khuynh đứng dậy, khoác áo vest trắng lên tay phải, gật đầu với khách hàng: “Xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi ngay.”
Dư Đình Thu chưa từng thấy Trình Khuynh bỏ dở công việc mà đi bao giờ nên suýt nữa đưa tay ra chặn cô lại, nhưng dù sao khách hàng cũng có mặt nên cô cười miễn cưỡng: “Giám đốc Lý, xin lỗi, đồng nghiệp của tôi đột nhiên có chuyện gấp, chúng ta bàn trước nhé.”
Trình Khuynh cảm nhận được ánh mắt bạn mình ở đằng sau, nhưng không hề chậm lại, cô mở cửa quán cà phê bước nhanh ra ngoài.
Đi được nửa đường, Trình Khuynh nhìn thấy điện thoại của Dư Đình Thu nhưng không bắt máy.
Khi cô đến gần Minh đại, màn hình điện thoại lại sáng lên, đó là số điện thoại của một sinh viên.
“Cô Trình ơi, chúng ta giành được giải thưởng trong cuộc thi rồi ạ!”
“Đoạt giải sao?” Trình Khuynh mơ hồ nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, đạp phanh xe: “Bây giờ bọn em đang ở đâu?”
“Ở trường ạ, cô Tống cũng ở đây, bọn em đang chuẩn bị đi ăn.”
“Sao không ai gọi tôi?”
“Em nghe nói gần đây cô rất bận rộn, phải thường xuyên suốt đêm tăng ca cho một dự án nên...”
Trình Khuynh ngắt lời cô mà không giải thích thêm: “Gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tới.”
Chiếc xe quay đầu lại, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
*
“Cái gì? Cô Trình tới hả?”
“Đúng vậy, cô ấy nói với tớ qua điện thoại là gửi địa chỉ qua cho cô ấy.”
Đồng Gia kéo cằm: “Trước kia nghe nói cô Trình bận rộn làm dự án và nghiên cứu, không có thời gian chú ý đến học sinh thi đấu, hiện giờ xem ra không phải hả ta?”
Cô Tống cười hiền nói: “Cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Gần đây đang ngày đêm thực hiện một dự án ở Viện thiết kế. Hai dự án Tiến sĩ trong tay cô ấy đều phải trả lời và sửa lại email vào đêm khuya.”
Dư Trừ cúi đầu, hết siết chặt rồi lại buông lỏng tay: “Tớ... Tớ chợt nhớ ra là mình còn có việc phải làm, tớ đi trước đây.”
Đồng Gia tò mò: “Cậu làm sao vậy?”
Đội trưởng Thẩm Đăng Khinh nhẹ nhàng khuyên ngăn: “Chiến thắng trong cuộc thi chỉ là thiết kế mô hình tốt thôi. Chúng ta phải hỏi lại cô Trình về thiết kế thực địa, hay cậu đợi một lát rồi hãy đi?”
Dư Trừ trầm mặc một lát: “Được rồi, vậy hỏi xong tớ sẽ đi.”
“Nào, nào, gọi vài món trước đi, đợi cô Trình tới rồi để cô ấy gọi thêm mấy món nữa.”
“Được, chúng ta xem menu đi!”
Dư Trừ cúi đầu xem hoa văn bàn gỗ và đếm nhịp tim, luôn cảm thấy rầu rĩ đứng dậy nói: “Tớ ra ngoài mua chai nước sẵn hít thở không một chút.”
Cô bước ra ngoài, vừa giơ tay lên, cánh cửa đã bị đẩy ra xa bên ngoài, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung, dừng lại, rồi dời đi.
Dư Trừ lùi lại hai bước, phải mất hai giây mới nhớ ra, thấp giọng gọi: “Cô Trình.”
Trình Khuynh ừm như thường lệ, nhìn mọi người rồi lại nói với Dư Trừ: “Em đi đâu vậy?”
Dư Trừ: “...À, em định ra ngoài mua chai nước.”
Trình Khuynh: “Ngồi xuống đi, để người phục vụ giúp.”
Dư Trừ gật đầu, quay lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Trình Khuynh ngồi đối diện cô.
- --Đây là một chiếc bàn gỗ dài có ghế ngồi ở hai bên. Chiếc ghế đối diện cô tình cờ trống, và cũng còn vài chỗ trống, nhưng... Cô ấy lại cố tình ngồi đối diện cô.
Ngay dưới ánh đèn, ánh sáng từ mái tóc dài của cô đổ xuống như thác nước, thanh lãnh ôn nhu.
Trình Khuynh vén mái tóc dài ra sau tai: “Mọi người đã gọi món chưa?”
Cô Tống mỉm cười đưa thực đơn cho cô: “Chị gọi rồi, em xem có muốn ăn gì không, gọi thêm hai món nữa.”
“Tất cả đều là món cay sao?”
“Có ít món thanh đạm lắm. Em đổi khẩu vị rồi à?”
“Không, em chỉ muốn gọi vậy thôi.”
Trình Khuynh đáp lại, dùng bút đánh dấu vài cái, bấm chuông gọi người phục vụ, nghiêng người nói nhỏ vài câu, sau đó quay lại: “Xin lỗi, tôi để mọi người chờ lâu rồi.”
“Không sao không sao ạ, nhọc cô hôm nay đã đến đây.”
“Mà, cô Trình ơi, bọn em còn một số vấn đề chưa rõ lắm...”
“...”
Những người khác mồm năm miệng mười, chỉ có Dư Trừ cụp mi rũ mắt, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn cô ấy chớ nói chi đến việc nói chuyện.
Trình Khuynh bình thường không thích nói chuyện, nhưng hôm nay lại nói nhiều hơn bình thường: “Các em có vấn đề gì cứ hỏi từng người một. Dư Trừ, em không muốn hỏi gì sao?”
Cô gái ngồi dưới đèn dừng lại một chút, chiếc cằm gầy trắng như tuyết, mái tóc dài buông xõa gần như che mất nửa khuôn mặt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, sau đó lại nói: “Dạ có. Em sẽ gửi email cho cô sau ạ.”
Trình Khuynh không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục hỏi những người khác, như thể vừa rồi cô ấy không hề cố ý hỏi cô.
Rất nhanh, người phục vụ bắt đầu bưng món ăn lên, mùi cay nồng xộc vào mũi, kích thích cảm giác thèm ăn.
Mọi người cầm đũa lên ăn một cách vui vẻ, chỉ có Dư Trừ dùng đũa gắp một ít cơm tùy ý nhét vào miệng.
Đồng Gia gắp đồ ăn cho Dư Trừ: “Thử món củ sen chua cay này đi, ăn với cơm hợp lắm!”
Dư Trừ: “Được, cảm ơn.”
Nhưng cô chỉ xếp củ sen thái hạt lựu lên đĩa và đẩy ly Coca đầy ra xa, luôn ghi nhớ lời dặn của bác sĩ về việc ăn uống thanh đạm trong thời gian này.
“Dạ, em lên món đậu hủ sơn thủy và tôm hấp bóc vỏ cho mình đây ạ.”
“Cám ơn, đặt nó ở đây giúp tôi.”
Trình Khuynh ngăn người phục vụ lại, ra hiệu cho người phục vụ đặt hai món cô gọi trước mặt cô - và trước mặt Dư Trừ.
Dư Trừ do dự một chút, sau đó gắp một miếng đậu hủ lên cắn một miếng.
Không lâu sau, một cốc sữa chua được đẩy tới.
Dư Trừ sửng sốt một lúc, sau đó vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Trình Khuynh, trong đôi mắt trong veo mơ hồ mang theo sự bối rối.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu trà nhạt yên bình và sâu thẳm như ao nước mùa thu.
Nhà hàng ồn ào náo nhiệt nhưng họ lại im lặng nhìn nhau.
“Hả? Có cả sữa chua ạ? Em muốn uống! Uống nhiều Coca quá cứ thấy khó chịu thế nào.”
“...”
Không ai nói gì, để mặc Đồng Gia lấy cốc sữa chua đi.
Sợi xích nối liền hai ánh mắt như bị chặt đứt, Dư Trừ cúi đầu tiếp tục ăn.
Bữa ăn kéo dài rất lâu và cũng rất vui vẻ - Những người trẻ tuổi đoạt giải vui mừng trò chuyện đến mức mặt đỏ bừng, sau đó chỉ cười khúc khích ngây ngô. Cô Tống thân thiện, khiêm tốn hòa mình vui cùng các học trò.
Chỉ có Dư Trừ là hơi lạc quẻ với bọn họ, tâm tình cô không tốt, cố ý tránh né ánh mắt của đối phương.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc ăn xong, Dư Trừ chạy ra ngoài trước, đứng ở ven đường hít thở không khí trong lành.
Bóng đêm ngày một dày đặc, những ngọn đèn bắt đầu bật sáng.
“Hô...”
Cô phồng má lên, tâm trạng khó chịu chưa kịp lắng xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Dư Trừ nhìn lại, thấy ai đó đang bước lên bóng cô, từng bước một đi tới.
Cô chưa kịp phản ứng thì người đó đã đi tới trước mặt cô.
Vẫn nhẹ nhàng bình yên, với khí chất lạnh lùng, cao ráo đoan chính thanh nhã.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó đưa mắt nhìn quanh cô, mới nhẹ giọng nói: “Em gầy.”
“...Vâng.”
Dư Trừ nhìn đi chỗ khác, hơi ngừng thở.
Sao lại thế, mới nghe chị ấy nói một câu đã muốn khóc rồi.
Giống như những suy nghĩ tự nhiên hiện lên trong đầu cô khi trằn trọc trong phòng bệnh tối hôm đó...
Giá như chị ấy ở đây thì tốt quá.
Sau vài phút im lặng, Trình Khuynh nhìn thấy cô Tống đi về hướng này, rất nhiều lời chưa kịp hỏi.
Cô ấy nói: “Em để quên vở ở nhà tôi.”
Dư Trừ chớp mắt, hóa ra cô để nó ở nhà cô ấy, thảo nào cô tìm khắp trong ký túc xá mà không thấy.
Cô cân nhắc lời nói của mình: “Vậy, cảm phiền chị mang nó đến cho em được không?”
“Mang cho em không thành vấn đề.” Trình Khuynh dừng một chút, bình tĩnh nói: “Biết liên lạc với em thế nào.”
Câu sau là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Dư Trừ giật mình.
Rõ ràng là cô ấy đã phát hiện ra mình đã xóa cô ấy nhanh hơn mình tưởng tượng một chút.
Trình Khuynh: “Thứ Ba hoặc là thứ Năm, như thời gian cho mèo ăn trước đây, em có thể đến lấy. Nó sẽ ở trên bàn trong phòng làm việc của tôi.”
Dư Trừ: “Vậy... Thôi bỏ đi.”
Trình Khuynh: “Sao thế?”
Dư Trừ: “Em xóa dấu vân tay của em rồi...”
“...”
°° vote đi bé °°
Ko sao, lần này lấy lại 10 dấu vân tay rồi mình đi đăng ký kết hôn luôn em nhé .
Trong nhà yên tĩnh, mèo con xấu tính không kêu một lời.
Trình Khuynh tìm kiếm khắp nhà nhưng không thấy.
A Bạch dạo này không thích để ý tới ai, sau hai lần lẻn ra ngoài chơi đã dẫn về một con mèo hoang đáng thương.
Trình Khuynh chỉ đơn giản đưa hai con mèo đến cửa hàng thú cưng để chăm sóc chúng, tẩy giun và sát trùng cho con mèo hoang.
Chủ tiệm hỏi: “Cô giáo Trình, cô lại nuôi thêm mèo à? Nhà cô có thêm đứa thứ hai, chúng nó có đánh nhau không?”
Trình Khuynh chỉ vào A Bạch: “Nó tự mình dẫn về, không đánh đâu.”
“Ồ, hai đứa nó yêu nhau hả? A Bạch A Quất, xứng đôi ghê đó.”
Trình Khuynh nhướng mày: “Yêu nhau?”
“Đúng vậy, không phải à?”
“...Không phải. A Bạch gần đây không vui lắm. Nó chỉ thích ra ngoài chơi thôi.”
Trình Khuynh cũng theo chủ tiệm gọi mèo hoang là A Quất, ban ngày cho nó ăn hộp pate, nhưng mỗi ngày cứ đến 9 giờ tối là mèo hoang tự bỏ đi, còn A Bạch lại trở về ổ nhỏ của mình.
Không giống như hôm nay, A Bạch không thấy quay lại.
Trình Khuynh lật lịch để bàn ra, tờ giấy dán ở mặt sau, cô xé ra nhìn, khóe môi bất giác cong lên.
Cô đặt tờ giấy xuống, tìm kiếm xung quanh tầng dưới.
Cô đi xem camera giám sát ở khu dân cư tầng dưới.
Nhưng suy cho cùng thì A Bạch cũng chỉ là một con mèo, không phải người nên không dễ tìm như vậy.
Trình Khuynh chỉ có thể ở nhà đợi, để giết thời gian, cô sắp xếp lại sách vở trong phòng làm việc, từ trong ngăn kéo lấy ra một cuốn vở bìa xanh, mở ra liền thấy trang kế đề tên Dư Trừ.
Cô không lật tiếp mà đặt cuốn vở xuống.
A Bạch suốt đêm không về nhà.
Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa có tiếng động. Cánh cửa mở ra, A Bạch đang ở trước cửa, kêu meo meo hai tiếng.
Khi A Bạch nằm lại trong ổ, Trình Khuynh vỗ đầu nó, giọng điệu lành lạnh: “Mày còn biết đường về sao?”
Phòng khách im lặng, chỉ có giọng nói của cô.
Có lẽ, cô không chỉ đợi mỗi mèo con trở về.
*
Trời trong xanh, nắng chói chang.
Xe đi qua Minh đại rồi dừng lại bên đường.
Một nhóm người đang bước ra khỏi cổng trường, vừa nói vừa cười thì một chàng trai cao gầy đẹp trai đưa tay giúp cô gái xách cặp.
Đó chính là chàng trai mà cô thấy ở sân bay lần đó, nụ cười tươi rạng rỡ.
Những người cùng tuổi cùng nhau nói chuyện, cười đùa giỡn hớt, không khí tuổi trẻ tràn ngập.
Không biết họ đang nói gì, chàng trai giơ tay lên, làm động tác “bắn tim” mà giới trẻ ưa chuộng những năm gần đây, giơ lên trước mặt cô gái.
Trình Khuynh nhìn theo bóng người gầy gò, càng ngày càng xa.
Sau một thời gian dài không gặp, cô cảm thấy hình như cô ấy đã sụt cân.
Xe lại khởi động.
Khi cô đến quán cà phê đã hẹn, Dư Đình Thu đã đứng đó được một lúc: “Không phải cậu hẹn tôi ra bàn công chuyện sao? Sao đến muộn thế?”
Trình Khuynh: “Trên đường trì hoãn.”
“Không phải chứ. Giờ này còn kẹt xe sao?”
“Một chút,“ Trình Khuynh đổi chủ đề, “Gần đây cậu bận việc gì vậy? Tiểu Chu nói cậu xin nghỉ rất nhiều ngày.”
Dư Đình Thu: “Là chuyện gia đình thôi, trước đây tôi nói với cậu rồi đấy, chị gái và anh rể ở trong nhà làm ầm làm ĩ, không thể chăm sóc cho Tiểu La được, tôi không yên tâm nên xin nghỉ phép để ở bên con bé.”
Trình Khuynh: “Ở bên em ấy làm gì?”
Dư Đình Thu có chút kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi chuyện riêng của gia đình mình, dừng một chút mới nói: “Con bé từ nhỏ sức khỏe đã kém, lại hay bị bệnh. Mới đây thôi, nó đến bệnh viện làm phẫu thuật mà không thèm nói cho tôi biết“.
“...Cái gì?”
“Con bé nói chỉ là một khối u nhỏ thôi và đã cắt bỏ rồi. Tôi gọi điện hỏi thăm mà nó vẫn muốn giấu tôi, làm tôi muốn phát điên lên được!”
“Em ấy đi một mình sao?”
“Đúng!”
“Nói tới làm tôi thêm tức,“ Dư Đình Thu vừa tính nổi giận, nhưng liếc nhìn cửa quán cà phê, đành kiềm chế lại, “Giám đốc Lý đến rồi, chúng ta bàn chuyện dự án trước đi, ơ kìa cậu đi đâu vậy? “
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Khuynh đứng dậy, khoác áo vest trắng lên tay phải, gật đầu với khách hàng: “Xin thứ lỗi, tôi có việc phải đi ngay.”
Dư Đình Thu chưa từng thấy Trình Khuynh bỏ dở công việc mà đi bao giờ nên suýt nữa đưa tay ra chặn cô lại, nhưng dù sao khách hàng cũng có mặt nên cô cười miễn cưỡng: “Giám đốc Lý, xin lỗi, đồng nghiệp của tôi đột nhiên có chuyện gấp, chúng ta bàn trước nhé.”
Trình Khuynh cảm nhận được ánh mắt bạn mình ở đằng sau, nhưng không hề chậm lại, cô mở cửa quán cà phê bước nhanh ra ngoài.
Đi được nửa đường, Trình Khuynh nhìn thấy điện thoại của Dư Đình Thu nhưng không bắt máy.
Khi cô đến gần Minh đại, màn hình điện thoại lại sáng lên, đó là số điện thoại của một sinh viên.
“Cô Trình ơi, chúng ta giành được giải thưởng trong cuộc thi rồi ạ!”
“Đoạt giải sao?” Trình Khuynh mơ hồ nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, đạp phanh xe: “Bây giờ bọn em đang ở đâu?”
“Ở trường ạ, cô Tống cũng ở đây, bọn em đang chuẩn bị đi ăn.”
“Sao không ai gọi tôi?”
“Em nghe nói gần đây cô rất bận rộn, phải thường xuyên suốt đêm tăng ca cho một dự án nên...”
Trình Khuynh ngắt lời cô mà không giải thích thêm: “Gửi vị trí cho tôi, tôi sẽ tới.”
Chiếc xe quay đầu lại, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.
*
“Cái gì? Cô Trình tới hả?”
“Đúng vậy, cô ấy nói với tớ qua điện thoại là gửi địa chỉ qua cho cô ấy.”
Đồng Gia kéo cằm: “Trước kia nghe nói cô Trình bận rộn làm dự án và nghiên cứu, không có thời gian chú ý đến học sinh thi đấu, hiện giờ xem ra không phải hả ta?”
Cô Tống cười hiền nói: “Cô ấy thực sự rất mệt mỏi. Gần đây đang ngày đêm thực hiện một dự án ở Viện thiết kế. Hai dự án Tiến sĩ trong tay cô ấy đều phải trả lời và sửa lại email vào đêm khuya.”
Dư Trừ cúi đầu, hết siết chặt rồi lại buông lỏng tay: “Tớ... Tớ chợt nhớ ra là mình còn có việc phải làm, tớ đi trước đây.”
Đồng Gia tò mò: “Cậu làm sao vậy?”
Đội trưởng Thẩm Đăng Khinh nhẹ nhàng khuyên ngăn: “Chiến thắng trong cuộc thi chỉ là thiết kế mô hình tốt thôi. Chúng ta phải hỏi lại cô Trình về thiết kế thực địa, hay cậu đợi một lát rồi hãy đi?”
Dư Trừ trầm mặc một lát: “Được rồi, vậy hỏi xong tớ sẽ đi.”
“Nào, nào, gọi vài món trước đi, đợi cô Trình tới rồi để cô ấy gọi thêm mấy món nữa.”
“Được, chúng ta xem menu đi!”
Dư Trừ cúi đầu xem hoa văn bàn gỗ và đếm nhịp tim, luôn cảm thấy rầu rĩ đứng dậy nói: “Tớ ra ngoài mua chai nước sẵn hít thở không một chút.”
Cô bước ra ngoài, vừa giơ tay lên, cánh cửa đã bị đẩy ra xa bên ngoài, ánh mắt họ chạm nhau giữa không trung, dừng lại, rồi dời đi.
Dư Trừ lùi lại hai bước, phải mất hai giây mới nhớ ra, thấp giọng gọi: “Cô Trình.”
Trình Khuynh ừm như thường lệ, nhìn mọi người rồi lại nói với Dư Trừ: “Em đi đâu vậy?”
Dư Trừ: “...À, em định ra ngoài mua chai nước.”
Trình Khuynh: “Ngồi xuống đi, để người phục vụ giúp.”
Dư Trừ gật đầu, quay lại chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Giây tiếp theo, cô nhìn thấy Trình Khuynh ngồi đối diện cô.
- --Đây là một chiếc bàn gỗ dài có ghế ngồi ở hai bên. Chiếc ghế đối diện cô tình cờ trống, và cũng còn vài chỗ trống, nhưng... Cô ấy lại cố tình ngồi đối diện cô.
Ngay dưới ánh đèn, ánh sáng từ mái tóc dài của cô đổ xuống như thác nước, thanh lãnh ôn nhu.
Trình Khuynh vén mái tóc dài ra sau tai: “Mọi người đã gọi món chưa?”
Cô Tống mỉm cười đưa thực đơn cho cô: “Chị gọi rồi, em xem có muốn ăn gì không, gọi thêm hai món nữa.”
“Tất cả đều là món cay sao?”
“Có ít món thanh đạm lắm. Em đổi khẩu vị rồi à?”
“Không, em chỉ muốn gọi vậy thôi.”
Trình Khuynh đáp lại, dùng bút đánh dấu vài cái, bấm chuông gọi người phục vụ, nghiêng người nói nhỏ vài câu, sau đó quay lại: “Xin lỗi, tôi để mọi người chờ lâu rồi.”
“Không sao không sao ạ, nhọc cô hôm nay đã đến đây.”
“Mà, cô Trình ơi, bọn em còn một số vấn đề chưa rõ lắm...”
“...”
Những người khác mồm năm miệng mười, chỉ có Dư Trừ cụp mi rũ mắt, ngay cả nhìn cô cũng không nhìn cô ấy chớ nói chi đến việc nói chuyện.
Trình Khuynh bình thường không thích nói chuyện, nhưng hôm nay lại nói nhiều hơn bình thường: “Các em có vấn đề gì cứ hỏi từng người một. Dư Trừ, em không muốn hỏi gì sao?”
Cô gái ngồi dưới đèn dừng lại một chút, chiếc cằm gầy trắng như tuyết, mái tóc dài buông xõa gần như che mất nửa khuôn mặt, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, sau đó lại nói: “Dạ có. Em sẽ gửi email cho cô sau ạ.”
Trình Khuynh không hỏi thêm câu nào nữa, tiếp tục hỏi những người khác, như thể vừa rồi cô ấy không hề cố ý hỏi cô.
Rất nhanh, người phục vụ bắt đầu bưng món ăn lên, mùi cay nồng xộc vào mũi, kích thích cảm giác thèm ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người cầm đũa lên ăn một cách vui vẻ, chỉ có Dư Trừ dùng đũa gắp một ít cơm tùy ý nhét vào miệng.
Đồng Gia gắp đồ ăn cho Dư Trừ: “Thử món củ sen chua cay này đi, ăn với cơm hợp lắm!”
Dư Trừ: “Được, cảm ơn.”
Nhưng cô chỉ xếp củ sen thái hạt lựu lên đĩa và đẩy ly Coca đầy ra xa, luôn ghi nhớ lời dặn của bác sĩ về việc ăn uống thanh đạm trong thời gian này.
“Dạ, em lên món đậu hủ sơn thủy và tôm hấp bóc vỏ cho mình đây ạ.”
“Cám ơn, đặt nó ở đây giúp tôi.”
Trình Khuynh ngăn người phục vụ lại, ra hiệu cho người phục vụ đặt hai món cô gọi trước mặt cô - và trước mặt Dư Trừ.
Dư Trừ do dự một chút, sau đó gắp một miếng đậu hủ lên cắn một miếng.
Không lâu sau, một cốc sữa chua được đẩy tới.
Dư Trừ sửng sốt một lúc, sau đó vô thức ngẩng đầu lên liếc nhìn Trình Khuynh, trong đôi mắt trong veo mơ hồ mang theo sự bối rối.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt màu trà nhạt yên bình và sâu thẳm như ao nước mùa thu.
Nhà hàng ồn ào náo nhiệt nhưng họ lại im lặng nhìn nhau.
“Hả? Có cả sữa chua ạ? Em muốn uống! Uống nhiều Coca quá cứ thấy khó chịu thế nào.”
“...”
Không ai nói gì, để mặc Đồng Gia lấy cốc sữa chua đi.
Sợi xích nối liền hai ánh mắt như bị chặt đứt, Dư Trừ cúi đầu tiếp tục ăn.
Bữa ăn kéo dài rất lâu và cũng rất vui vẻ - Những người trẻ tuổi đoạt giải vui mừng trò chuyện đến mức mặt đỏ bừng, sau đó chỉ cười khúc khích ngây ngô. Cô Tống thân thiện, khiêm tốn hòa mình vui cùng các học trò.
Chỉ có Dư Trừ là hơi lạc quẻ với bọn họ, tâm tình cô không tốt, cố ý tránh né ánh mắt của đối phương.
Cuối cùng cũng đợi được đến lúc ăn xong, Dư Trừ chạy ra ngoài trước, đứng ở ven đường hít thở không khí trong lành.
Bóng đêm ngày một dày đặc, những ngọn đèn bắt đầu bật sáng.
“Hô...”
Cô phồng má lên, tâm trạng khó chịu chưa kịp lắng xuống, đã nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau.
Dư Trừ nhìn lại, thấy ai đó đang bước lên bóng cô, từng bước một đi tới.
Cô chưa kịp phản ứng thì người đó đã đi tới trước mặt cô.
Vẫn nhẹ nhàng bình yên, với khí chất lạnh lùng, cao ráo đoan chính thanh nhã.
Trình Khuynh nhìn chằm chằm cô mấy giây, sau đó đưa mắt nhìn quanh cô, mới nhẹ giọng nói: “Em gầy.”
“...Vâng.”
Dư Trừ nhìn đi chỗ khác, hơi ngừng thở.
Sao lại thế, mới nghe chị ấy nói một câu đã muốn khóc rồi.
Giống như những suy nghĩ tự nhiên hiện lên trong đầu cô khi trằn trọc trong phòng bệnh tối hôm đó...
Giá như chị ấy ở đây thì tốt quá.
Sau vài phút im lặng, Trình Khuynh nhìn thấy cô Tống đi về hướng này, rất nhiều lời chưa kịp hỏi.
Cô ấy nói: “Em để quên vở ở nhà tôi.”
Dư Trừ chớp mắt, hóa ra cô để nó ở nhà cô ấy, thảo nào cô tìm khắp trong ký túc xá mà không thấy.
Cô cân nhắc lời nói của mình: “Vậy, cảm phiền chị mang nó đến cho em được không?”
“Mang cho em không thành vấn đề.” Trình Khuynh dừng một chút, bình tĩnh nói: “Biết liên lạc với em thế nào.”
Câu sau là câu khẳng định chứ không phải câu hỏi.
Dư Trừ giật mình.
Rõ ràng là cô ấy đã phát hiện ra mình đã xóa cô ấy nhanh hơn mình tưởng tượng một chút.
Trình Khuynh: “Thứ Ba hoặc là thứ Năm, như thời gian cho mèo ăn trước đây, em có thể đến lấy. Nó sẽ ở trên bàn trong phòng làm việc của tôi.”
Dư Trừ: “Vậy... Thôi bỏ đi.”
Trình Khuynh: “Sao thế?”
Dư Trừ: “Em xóa dấu vân tay của em rồi...”
“...”
°° vote đi bé °°
Ko sao, lần này lấy lại 10 dấu vân tay rồi mình đi đăng ký kết hôn luôn em nhé .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro