Cùng nhau trở v...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Bạch Tử vội bước đi theo A Bạch, rất nhanh đã quay lại đỉnh núi.
Người ta nhìn thấy con chim ưng trắng đang bay lượn gần một con đường núi hẹp, thỉnh thoảng lại kêu lên như muốn hai người đi theo nó sang bên kia núi.
Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam đứng ở giữa ngã rẽ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài dò xét.
Cô phát hiện, hướng mà con đường núi sắp dẫn tới toàn là núi non, nhìn thoáng qua sẽ không thể thấy điểm cuối cùng.
Mà bây giờ, tuyết lại rơi ngày càng nhiều, xét theo tình hình này, ước chừng trong chốc lát sẽ không thể ngừng được.
Bạch Tử lo lắng thân thể Mạnh Dĩ Lam không chịu nổi, thế là liền lấy một số nhu yếu phẩm cần thiết trong lều trại, rồi mới theo A Bạch xuống núi.
Khác với con đường xi măng lúc lên núi, đường xuống núi gồ ghề nhấp nhô, mà lại nhiều gió và tuyết đan xen, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn.
Mặc dù Bạch Tử có thể chạy thật nhanh xuống núi, nhưng bởi vì cõng Mạnh Dĩ Lam đang bị bệnh trên lưng nên cô cố tình giảm tốc độ, thỉnh thoảng còn dừng chân để kiểm tra tình trạng thể chất của đối phương.
Quả nhiên đúng như Bạch Tử nghĩ, nơi A Bạch muốn dẫn hai người đến, ở rất xa.
Cô cõng Mạnh Dĩ Lam xuống núi, sau đó theo sát con chim kia liên tiếp vượt qua ba ngọn đồi mà không dừng lại.
Nhưng sau đó, A Bạch vẫn chưa có ý định dừng lại.
Nó thậm chí còn cao ngạo đứng trên cành cây, tựa như đang có chút không kiên nhẫn, nhìn Bạch Tử dừng lại bên đường mấy lần để kiểm tra tình trạng của Mạnh Dĩ Lam.
Cũng may Bạch Tử không phải người bình thường, nếu không rất có thể cô sẽ chết trên đường vì kiệt sức, và Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không qua khỏi vì cơn sốt cao mãi không thuyên giảm.
Khoảng hai giờ sau, Bạch Tử theo A Bạch đến một thung lũng sâu được bao quanh bởi những ngọn núi.
Trong thung lũng, tuyết đã đọng dày đến mức dẫm lên không tới đáy, nhưng trận tuyết vẫn chưa ngừng rơi, so với trận mưa lớn liên miên không dứt lúc nãy, còn tệ hơn nhiều.
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, nhưng nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn còn rất cao.
Sau khi Bạch Tử lo lắng nhìn lên bầu trời tối đen, cô quyết định trước tiên phải cùng Mạnh Dĩ Lam tìm một nơi có thể tránh gió và sống sót qua trận tuyết này đã.
Cô không còn mù quáng đi theo A Bạch nữa, thay vào đó là bế Mạnh Dĩ Lam đến một cái cây gần như đã bị tuyết bao phủ.
Bạch Tử cẩn thận quấn chặt che kín cả người Mạnh Dĩ Lam, vừa định bước đi thì bị đối phương kéo lấy tay áo.
"Tôi đi tìm chỗ tránh tuyết," Bạch Tử nằm ở trên bề mặt tuyết, tiến đến bên tai Mạnh Dĩ Lam, khẽ nói: "Chờ khi tuyết ngừng, chúng ta lại đi."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô vẫn nhắm mắt, tay thì nắm chặt lấy quần áo của Bạch Tử không chịu buông ra.
Đợi một hồi, Bạch Tử mới dứt khoát "ve sầu thoát xác", trực tiếp cởi áo khoác ra.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt chiếc áo nằm bên gốc cây đại thụ, Bạch Tử chỉ mặc một cái áo mỏng manh đi tới một nơi cách đó năm mét, sau đó cô quỳ xuống và bắt đầu đào tuyết.
Mạnh Dĩ Lam đầy mệt mỏi và yếu ớt, vùi mặt vào trong áo khoác của Bạch Tử, dường như lại ngủ thiếp đi.
A Bạch đậu ở cành cây bên trên, nó nghi hoặc nhìn chằm chằm Bạch Tử, giống như đang thắc mắc cô ấy đang làm cái gì.
Mặc dù Bạch Tử lớn lên ở phương Nam, nhưng cha đã từng dạy cô và Bạch Tang kỹ năng sinh tồn trong tuyết từ nhiều năm trước.
Bạch Tử dù đã mất rất nhiều ký ức, nhưng cô vẫn nhớ rõ mọi điều mình học được từ cha - ít nhất cô còn nhớ rõ cách đào hang động tuyết để dùng làm nơi trú ẩn tạm thời.
Dù không có xẻng nhưng cơ thể Bạch Tử nóng ấm đến mức có thể làm tuyết tan thành nước, chỉ bằng một cái siết nhẹ của bàn tay.
Sau một lúc, Bạch Tử đã đào được một cái hang hẹp trong tuyết, có thể đủ để chứa cô và Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này tuyết rơi dày đặc hơn trước rất nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn của Bạch Tử.
Bạch Tử vội vàng ôm Mạnh Dĩ Lam trốn vào trong động tuyết, sau khi đặt đối phương xuống, cô quay đầu lại phát hiện A Bạch vốn kiêu ngạo đậu trên cành cây đã bay tới cửa hang từ lúc nào.
Trước khi tiến vào thung lũng, A Bạch đã bay lượn trên không trung rất lâu, chắc chắn nó cũng đã mệt mỏi rồi.
Bạch Tử ngồi xổm ở cửa hang nhìn về phía bầu trời, cô đoán có thể sắp có một trận bão tuyết kéo đến.
Sau đó, Bạch Tử nghiêng người sang, giả vờ như không thấy A Bạch đang trốn ở bên cạnh, cô cúi người nhóm củi chuẩn bị đun nước.
Quả nhiên, lúc Bạch Tử đang nằm sát trên mặt đất thổi lửa, thì A Bạch nhanh chóng tiến vào động tuyết.
Đốt lửa xong, Bạch Tử lấy ra một con thỏ rừng mà cô đã bắt được trên đường đi, ném tới bên chân A Bạch.
Lúc con thỏ vừa mới bị bắt, đầu của nó đã nhanh chóng bị Bạch Tử bẻ gãy.
Mặc dù trước khi rời khỏi đỉnh núi, Bạch Tử đã lấy một ít đồ hộp trong lều trại, đủ cho Mạnh Dĩ Lam ăn trong một hai ngày, nhưng khi nhìn thấy con thỏ béo chút chít nhảy trong tuyết, vì để đề phòng xảy ra chuyện chẳng may, Bạch Tử vẫn quyết định bắt nó.
Quả nhiên, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Nhưng mà, sau khi A Bạch cúi đầu nhìn con thỏ rừng kia, nó lại tỏ vẻ chán ghét rồi bước sang một bên, và bắt đầu chải vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó.
Thần thái của nó phảng phất một cảm giác không hề có chút hứng thú nào với món ăn mà Bạch Tử "dâng lên".
Bạch Tử không quan tâm A Bạch nữa, sau khi dùng khối tuyết chặn ở lối vào hang động, cô lại tranh thủ thời gian đun nước nóng.
Sau đó, cô đánh thức Mạnh Dĩ Lam còn đang mê man, dùng áo ngâm trong nước nóng để lau mặt cho cô ấy, ép cô ấy uống nước và ăn chút thức ăn, cuối cùng là dỗ dành cô ấy uống hết thuốc hạ sốt.
Sau vài lần bị hành sốt, mặc dù nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa giảm, nhưng cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, đây là một dấu hiệu khả quan.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử vô thức quay đầu lại, liếc thấy con thỏ chết trong góc đã biến mất, mà A Bạch thì đứng ở cạnh vặt lông thỏ, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như không có gì xảy ra.
Bạch Tử cũng lười để ý tới A Bạch, cô ôm Mạnh Dĩ Lam vào túi ngủ, sau đó quay người đào một góc nhỏ ở cửa hang, rồi thò đầu ra xem xét tình hình bên ngoài.
Thung lũng đã nổi lên một trận bão tuyết, tuyết bao phủ cả bầu trời, ngay cả Bạch Tử cũng nhìn không rõ cảnh vật xung quanh.
"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng.
Bạch Tử chặn cửa hang lại, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang nằm trong túi ngủ, xung quanh là quần áo bao bọc, cộng thêm hơi thở ấm áp của Bạch Tử, chẳng mấy chốc cô trở nên ngột ngạt đến đổ mồ hôi.
Mạnh Dĩ Lam buồn bực lẩm bẩm vài tiếng, cô ngọ nguậy đạp túi ngủ ra, rồi kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người mình sang một bên, để tay chân lộ ra bên ngoài.
Mặc dù vậy, cô vẫn ôm chặt nơi đang toả ra hơi ấm cũng chính là Bạch Tử, mãi vẫn không chịu buông ra.
Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam cảm lạnh nên nghiêng người ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương như đang dỗ dành một đứa bé.
Không lâu sau, Mạnh Dĩ Lam còn đang bất an và khó chịu cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Bạch Tử.
Tuy nhiên, lúc này Bạch Tử dù đã leo qua mấy ngọn núi, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trạng thái tinh thần cũng rất ổn định.
Mặc dù mắt trái của cô vẫn không nhìn thấy gì nhưng nó đã không còn đau nữa, cơ thể cô hình như cũng đang dần thích ứng với loại thuốc mà Mạnh Dĩ Lam đã bí mật đưa cho.
Đương nhiên, Bạch Tử biết rất rõ, trạng thái "yên ổn" hiện tại có thể chỉ là tạm thời mà thôi.
Có lẽ chỉ trong vài ngày nữa, cơ thể cô sẽ lại có những biểu hiện kỳ lạ.
Bạch Tử hi vọng trước lúc đó, mình có thể đưa Mạnh Dĩ Lam bình an trở về bên chú Hồng.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh đám dị nhân đáng sợ đang tụ tập chật ních trên đường.
Sau khi bộ đàm bị hỏng, đến nay Bạch Tử vẫn không thể liên lạc được với Du Vu Ý.
Nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng nặng nề hơn, cô không khỏi bắt đầu âm thầm vạch ra kế hoạch cho hành động tiếp theo - sau khi đưa Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B an toàn, cô sẽ lập tức sửa chữa bộ đàm, sau đó nhanh chóng quay trở lại tầng hầm ở khu vực màu vàng để tìm Du Vu Ý, tìm đến khi gặp được mới thôi.
Bạch Tử nhắm mắt lại, buộc bản thân ngừng suy đoán lung tung về khả năng Du Vu Ý và những người khác có xảy ra chuyện gì hay không.
Bên ngoài, tiếng gió tuyết tựa như dã thú gầm rú, phiêu đãng khắp nơi trong thung lũng.
Một giấc này, Mạnh Dĩ Lam ngủ gần mười giờ.
Mai cho đến khi cơn bão tuyết dừng lại, cô ấy vẫn chưa thức dậy.
Cũng không biết qua bao lâu, A Bạch đã sớm kìm nén ý muốn rời khỏi động tuyết, nó liền nhảy lên người Bạch Tử, không ngừng dùng miệng mổ vào tay áo cô.
Thế là Bạch Tử cẩn thận buông Mạnh Dĩ Lam trong ngực ra, đứng dậy đào một cái hố ra vào ở cửa động, rồi thả A Bạch ra ngoài, sau đó lại đóng miệng hố lại, nhưng vừa nằm xuống liền phát hiện Mạnh Dĩ Lam đã bị mình đánh thức.
Lúc Mạnh Dĩ Lam vừa mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm trong phòng ngủ ở trên tàu.
Trong bóng tối, cô hoảng hốt giơ tay sờ lên hông của mình, chờ đến khi chạm vào cánh tay của Bạch Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Tử bên tai cô đã nhẹ giọng hỏi thăm: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Mạnh Dĩ Lam xoay người ôm lấy Bạch Tử, mơ mơ màng màng dựa vào ngực đối phương, khàn giọng nói: "... Nóng."
Vừa dứt lời, hình như còn chưa thấy đủ nóng, cô lại nhấc chân ôm lấy đùi Bạch Tử.
Bạch Tử không hề nhúc nhích, nuông chiều theo động tác của Mạnh Dĩ Lam.
Cô biết người bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, rõ ràng là người ấy đã rất mệt mỏi, thế là cô tận tâm hết sức để giúp đối phương tìm được tư thế ngủ thoải mái, để đối phương có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
"Đây là hang động tuyết do tôi đào," Bạch Tử giải thích, "Đợi cô nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới xuất phát."
Mạnh Dĩ Lam lên tiếng, vừa nghi hoặc vừa hỏi: "Cô biết đào động tuyết hả?"
Giọng cô vẫn còn rất khàn, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn trước khá nhiều.
Bạch Tử sững sờ, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên hỏi cái này: "Cha tôi dạy tôi."
Nửa ngày sau, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi một vấn đề không liên quan: "Du Vu Ý... đã giúp cô tiêm thuốc sao?"
Bạch Tử vừa đưa tay khoác lại chiếc áo lông cho Mạnh Dĩ Lam, vừa đáp: "Ngày hôm đó sau khi tôi rời đi, mắt trái của tôi rất đau, cô ấy đã cho tôi thuốc."
Nghe xong, Mạnh Dĩ Lam giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt trái của Bạch Tử: "Gần đây sức khỏe cô thế nào?"
Bạch Tử nghiêng người qua để đối phương có thể chạm vào mình mà không cần giơ tay: "Khá hơn nhiều rồi, nhưng... trí nhớ của tôi trở nên không tốt lắm."
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó có chút do dự hỏi: "Sao lại 'không tốt lắm'?"
Bạch Tử nói giảm nhẹ: "Không nhớ được một số đồ vật, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Cô có..." Mạnh Dĩ Lam muốn hỏi Bạch Tử phải chăng đã quên chuyện gì liên quan đến mình hay không, nhưng khi lời nói vừa đến khoé miệng thì dừng lại, cô dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào má Bạch Tử, "Ví dụ như, đã quên cái gì?"
Bạch Tử cảm thấy ngưa ngứa, cô quay đầu tránh né sự đụng chạm của Mạnh Dĩ Lam, thản nhiên nói: "Tôi sẽ quên vị trí đặt đồ vật, có khi còn không nhớ mình đã nói gì."
Mạnh Dĩ Lam nghe xong, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Ngay lúc Bạch Tử cho rằng cô lại ngủ say, thì nghe đối phương hỏi: "Cô có nhớ... tôi đã từng nói với cô, rằng sau này sẽ dẫn cô đến thành phố Lăng Nam không?"
Bạch Tử nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Nhớ kỹ."
Lúc đó Mạnh Dĩ Lam vừa cứu Bạch Tử đang bị thương từ dưới lòng đất ra, vì để Bạch Tử an tâm nghỉ dưỡng, nên cô đã hứa sẽ đưa Bạch Tử đến thành phố Lăng Nam, để điều tra sự việc của nhiều năm về trước.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử cảm thấy không còn cần thiết phải đến đó nữa.
Tuy nhiên, cô lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói tiếp: "Lúc trước tôi đã nhờ Hắc Cầu sắp xếp giúp... nếu sau này cô muốn, chúng ta có thể đi thuyền để trở về, sẽ nhanh hơn một chút."
Đột nhiên nhắc đến "sau này", Bạch Tử hơi không kịp phản ứng.
Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không dám hỏi sâu vào chi tiết.
Hiện tại, giữa hai người có rất nhiều chuyện quan trọng cần cẩn thận lựa lời nói với nhau, tựa như giữa hai người họ có một tấm màng mỏng ngăn cách, khiến tâm tình của cả hai không có cách nào hoàn toàn thông suốt.
Nhưng trùng hợp thay, cả hai đều nhắm mắt làm ngơ trước tấm màng mỏng này, như thể đang trốn tránh điều gì đó, đặc biệt là Mạnh Dĩ Lam.
Cô cố ý ho nhẹ một tiếng, sau đó ôm lấy eo Bạch Tử, có vẻ cứng nhắc chuyển chủ đề: "À mà, Hoa tỷ có nhắc với cô chuyện gì về Mao Mao không?"
Bạch Tử cũng rất ăn ý, không nhắc tới chuyện "sau này" nữa: "Sao thế?"
"Trừ việc chỗ vết thương trở nên trắng bệch ra thì không có việc gì lớn cả," Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, "Nó ở trên tàu ăn uống rất ngon lành, còn mập lên mấy cân, khỏe hơn rất nhiều."
Bạch Tử lộ ra nụ cười thoải mái hiếm thấy, lại hỏi: "Có tắm rửa cho nó không ah?"
"Tắm rồi nha," Mạnh Dĩ Lam tức giận nói: "Tôi tắm cho nó."
"Cô?" Bạch Tử sửng sốt.
"Không có cô ở đó, da chết của nó nhiều lắm," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "Nó đâu chịu để những người khác tắm cho."
Bạch Tử không ngạc nhiên chút nào, gật đầu: "Nó vẫn luôn rất sợ cô."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Sao lại sợ tôi?"
Bạch Tử không nhịn được, cười khẽ một tiếng, nhưng không có trả lời.
Nghe được tiếng cười của Bạch Tử, tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam cũng khá hơn: "Còn cô thì sao, cô có sợ tôi không?"
Bạch Tử không chút do dự trả lời: "Không sợ."
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Những năm gần đây, tính tình của tôi càng ngày càng tệ, đa số mọi người đều ngại tiếp xúc với tôi."
Đặc biệt trong hai tháng vừa qua, hầu như tất cả mọi người ngoại trừ Hoa tỷ và chú Hồng ra, ai cũng đều sợ đến mức vội vàng tránh xa Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: "Tính tình của cô rất tốt."
Mạnh Dĩ Lam trong bóng tối khẽ xê dịch cơ thể đến gần người bên cạnh: "Cô học cách mở to mắt nói dối từ khi nào vậy hả?"
Bạch Tử nhíu mày lại, tỏ ra thái độ nghiêm túc, như đang thảo luận vấn đề học thuật nào đó, giải thích nói: "Cô rất tập trung vào công việc, khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ cảm nhận của những người xung quanh, nhưng cô lại luôn rất khách quan, đối sự bất đối nhân*. "
"Thật hả?" Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay Bạch Tử hỏi: "Cô cảm thấy tôi là người như thế nào?"
Bạch Tử không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam biết Bạch Tử đang cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào, thế là kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy đối phương nghiêm túc nói: "Cô là... một người rất mạnh mẽ, độc lập và có năng lực, khi đứng giữa đám đông, cô dường như đang tỏa sáng."
Tim Mạnh Dĩ Lam chợt thắt lại sau khi nghe lời nói của Bạch Tử.
"Còn nữa," Bạch Tử nói thêm, "Tôi cảm thấy cô..."
Cô cũng cảm thấy Mạnh Dĩ Lam là người rất rất dịu dàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tử có hơi chùng xuống.
Sau khi được giải cứu khỏi trại giam, Bạch Tử vẫn nhớ rõ mọi điều mà Mạnh Dĩ Lam đã làm vì mình.
Cô có thể cảm nhận được tất cả sự dịu dàng của người này, mà không bỏ sót một dấu vết nào.
Ngay cả sau khi biết Mạnh Dĩ Lam đã sửa chữa chiếc máy kia, Bạch Tử vẫn chưa bao giờ thay đổi ý niệm rằng "Mạnh Dĩ Lam rất dịu dàng".
Mặc dù lúc đó Bạch Tử đã vô cùng tức giận và cảm thấy khổ sở.
Nhưng cơn tức giận của cô đến cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, đặc biệt là sau khi Mạnh Dĩ Lam xảy ra chuyện, những cảm xúc buồn khổ trong lòng Bạch Tử nháy mắt đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng tràn trề.
Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy một cảm giác đè nén nào đó vẫn đang tiếp tục kéo dài cho đến hôm nay.
Cảm giác đè nén này khác hẳn với những gì Bạch Tang mang đến cho cô trước đây, nhưng nó lại hiện hữu rõ ràng hơn.
Từ lúc đó trở đi, Bạch Tử phát hiện trong lòng mình dường như có gì đó đã dần thay đổi.
Đặc biệt là lúc trên vòng đu quay, trước khi đâm con dao găm vào cổ Bạch Tang, cô đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử bỗng giật mình.
Mạnh Dĩ Lam đã từng tránh né và không muốn đối mặt với mình, mà giờ đây lại phí hết tâm tư để giữ mình lại.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử chợt nhận ra, không chỉ có Mạnh Dĩ Lam, mà cả chính cô cũng đã thay đổi.
Đối mặt với cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua này, Bạch Tử hơi ngơ ngác không biết phải làm sao.
Cô nghĩ rằng mình nên tìm cơ hội nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam, ngay cả khi hai người họ có thể vì điều này mà sinh ra sự ngăn cách.
Nhưng trước khi Bạch Tử lên tiếng, lời thì thầm nhẹ nhàng của Mạnh Dĩ Lam đã len lỏi vào tai cô: "... Cô cảm thấy tôi như thế nào?"
Bạch Tử đang mãi suy nghĩ vu vơ bỗng phát hiện, vào lúc này, trán của Mạnh Dĩ Lam và mình đang chạm vào nhau, ngay cả chóp mũi của nhau cũng gần như sắp cọ trúng.
Hương thơm xông vào mũi, hơi thở quẩn quanh.
Bạch Tử lập tức quên mất sự việc mà mình đã mất nửa ngày suy nghĩ, cô không được tự nhiên, ngửa đầu ra sau, cả người hoá thành khúc gỗ, rồi hoàn thành nửa câu nói còn lại: "... Tôi cảm thấy cô rất dịu dàng."
Mạnh Dĩ Lam nghe xong có chút ngẩn ra.
Cô nhớ tới Bạch Tử cũng từng nói với mình như vậy vào mấy tháng trước, lúc đó đối phương vừa mới bị tiêm thuốc xong.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam đã vội vàng bỏ đi cùng với vẻ mặt cứng đờ vì ngượng ngùng, không dám đối mặt với Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe người đó lại nói những lời giống như vậy, trong lòng cô thực sự cảm thấy chua xót.
Từ đầu đến cuối, tình cảm của Bạch Tử dành cho cô, vẫn chưa từng thay đổi.
Mạnh Dĩ Lam muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Cuối cùng, không nói một lời, cô xích lại gần Bạch Tử, nhẹ nhàng chạm môi đối phương, dừng lại vài giây, rồi lui về phía sau.
Cơn sốt cao của Mạnh Dĩ Lam vừa mới hạ xuống, cơ thể không còn chút sức lực, nụ hôn của cô cũng không mang theo chút dục vọng nào cả.
Chỉ đơn giản là sau khi nghe được lời nói của Bạch Tử, cô không có cách nào kiềm chế được bản thân muốn gần gũi đối phương.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận được, sau khi nụ hôn này qua đi, nhịp thở của đối phương rõ ràng là nhanh hơn một chút.
Phản ứng này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất hài lòng, cô hơi nhếch khóe miệng, lại lần nữa đến gần đối phương hơn, lại lần nữa hôn lên môi Bạch Tử như đang vui đùa cái gì đó.
"Mạnh Dĩ Lam..." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy đối phương nhất định đang trêu chọc mình, cô ảo não nhíu mày lại, nhưng nhịp tim lại đập càng lúc càng nhanh theo cử chỉ của người trước mặt.
Tựa như đứng trên vách đá, Bạch Tử vốn muốn lùi lại mấy bước, tránh né móng vuốt đang vươn ra của ma nữ từ dưới đáy thung lũng, những cũng lại muốn trực tiếp nhảy xuống vực sâu ấy, rơi vào trong vòng tay ôm ấp của người kia.
Sau khi cảm nhận được sự bối rối của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vẫn im lặng, cô hơi che dấu ý cười của mình, rồi lại nghiêng người liên tục hôn lên miệng đối phương ba cái.
Trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa, càng ngày càng sâu, càng ngày càng lâu hơn.
Bạch Tử cắn chặt răng, cố gắng hết sức đè nén tiếng thét gào không ngừng thoát ra từ cổ họng, trong lúc này, cô nghĩ đến vết thương mà mình đã cắn trên môi Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng nghĩ đến những chuyện mình vừa định tìm cách để nói rõ ràng với đối phương.
Lý trí đang không ngừng giằng xé trái tim Bạch Tử, cố gắng hết sức ngăn cản cô tiếp nhận nụ hôn của Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, lúc người trước mặt lại lần nữa đến gần, Bạch Tử hô hấp rối loạn rốt cục không nhẫn nại được nữa, cô nâng tay dùng sức ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam vốn chỉ muốn đến gần bên cạnh Bạch Tử, lúc này lại mềm nhũn ra dưới vòng tay của đối phương, thậm chí có một vài suy nghĩ trong lòng cũng bộc phát ra.
Trong hang động ấm áp dễ chịu, không có gió lạnh, không có tuyết rơi.
Giờ khắc này, hai người chỉ còn có nhau, cùng với những tiếng thở dốc gấp gáp.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay vuốt ve gò má Bạch Tử, thậm chí còn nằm sấp lên người đối phương, thuận theo dục vọng từ đáy lòng, dùng sức để môi lưỡi của cả hai thâm nhập vào sâu hơn.
Động tác của cô không còn đơn thuần như nụ hôn đầu, khiến Bạch Tử ngoan ngoãn nâng cằm lên.
Rất nhanh, người phía dưới không cách nào kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng kêu yếu ớt như thú non.
Mạnh Dĩ Lam có chút không thở nổi, nhưng cô lại níu chặt vạt áo của Bạch Tử, không chịu buông lỏng môi lưỡi đang còn quấn quýt của cả hai.
Phản ứng của Bạch Tử dần dần trở nên mãnh liệt hơn, hơi thở gấp gáp và động tác trên tay đều tiềm ẩn sự hoang dã và nguy hiểm, nhưng lại khiến Mạnh Dĩ Lam nằm ở phía trên càng thêm hưng phấn hơn.
Mạnh Dĩ Lam biết mình không phải thiếu nữ non nớt mười mấy tuổi, nhưng trải nghiệm lần đầu tiên này khiến cô cực kỳ chìm đắm và say mê.
Cảm giác tê dại như dòng điện đang chạy khắp cơ thể, cô cảm giác mình như một đóa hoa sương, tự động đung đưa mà không cần gió thổi, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mưu đồ câu dẫn người nằm ở dưới đến gần mình hơn.
Lý trí của Bạch Tử gần như đã bị nuốt chửng sạch sẽ, khi sự tiếp xúc dần dần trở nên sâu sắc hơn, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự xung động sâu trong lòng mình, tiếng gào thét nơi cổ họng rốt cuộc cũng tuôn ra.
Nhưng sau đó, hơi thở của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngừng lại, kéo theo đó là liên tiếp những tiếng ho khan.
Tuy rằng hơi thở quyến rũ vẫn tràn ngập trong không khí, nhưng tiếng ngâm nhẹ của Bạch Tử đã lập tức ngừng lại, sau khi lấy lại tinh thần, cô liền vội vàng đưa tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Dĩ Lam.
Người còn đang sốt rầu rĩ nằm nghiêng sang một bên, sau đó lại dụi đầu còn đang choáng váng vào cổ Bạch Tử, vừa không ngừng ho khan, vừa đột nhiên cười ra tiếng.
Bạch Tử vốn còn đang tự trách mình, lại nghe được tiếng cười bên tai, cô không khỏi cong lên khóe môi.
Hai người ngừng nói chuyện - dường như giữa hai người họ chưa bao giờ có những khoảnh khắc nhàn nhã và vui vẻ như vậy, tất cả đều lặng lẽ đồng thanh và ngầm tận hưởng cảm giác hiếm có này.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại ôm Bạch Tử ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Bạch Tử rón rén kiểm tra môi Mạnh Dĩ Lam một chút, thấy vết thương đã lành lại, cô mới hơi yên lòng.
Sau khi sự ham muốn tan biến đi, tất cả những gì còn lại trong lòng Bạch Tử chỉ là sự ấm áp và cảm giác đè nén đan xen.
Cô nghĩ có lẽ chờ sau khi Mạnh Dĩ Lam khỏi bệnh, hai người nên nói chuyện rõ ràng một chút.
Có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, bao gồm cả việc sửa chữa chiếc máy dùng để bẫy cô, còn có những thay đổi kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng cô, và cả những sự trùng hợp kỳ lạ mà đối phương dường như đang kiểm soát.
Đến lúc đó, có lẽ Mạnh Dĩ Lam có thể giúp mình loại bỏ những nghi ngờ và phiền muộn trong lòng.
Sau khi khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị loại bỏ, có lẽ cô sẽ nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe về những dự định trong tương lai của mình.
Lúc này, trong trí tưởng tượng của Bạch Tử, mọi vấn đề tồn tại giữa cô và Mạnh Dĩ Lam dường như đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Bên ngoài hang động, tiếng gió rít đáng sợ lại vang lên, bão tuyết dường như lại kéo đến.
Mạnh Dĩ Lam đang ngủ say giấc lần nữa đổ mồ hôi, có vẻ nóng quá, cô bất giác quay lưng về phía Bạch Tử, nhưng lại ôm chặt cánh tay của người đang ôm eo mình, không chịu buông ra.
Chờ lúc Mạnh Dĩ Lam tỉnh lại lần nữa, thì thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày.
Rõ ràng cô vẫn còn sốt nhẹ, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Bạch Tử giúp Mạnh Dĩ Lam mặc quần áo xong, liền đưa cô ra khỏi động tuyết.
Trận bão tuyết đã ngừng từ lâu, tuyết trong thung lũng cũng dày hơn nhiều so với lúc hai người mới đến.
Một lúc sau, A Bạch từ nơi nào đó bay về, nó lượn mấy vòng ở cách đó không xa, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng chói tai, như đang nóng lòng thúc giục hai người nhanh chóng xuất phát.
Nhìn thấy Bạch Tử lại lấy dây thừng ra, Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói: "Tôi đi bộ một lát."
Bạch Tử không để ý tới đối phương, lúc này rất bướng bỉnh nói: "Tôi cõng cô."
Nói xong, cô không nói thêm lời gì nữa, buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình, sau đó cầm túi đồ lên, tiếp tục cùng A Bạch đi về phía trước.
Trên con đường tuyết đọng rất dày, đối với người bình thường mà nói thì việc di chuyển vẫn rất bất tiện, nhưng vì tốc độ của Bạch Tử quá nhanh, chân còn chưa giẫm sâu trong tuyết thì đã chạy được một đoạn đường dài.
Đi được khoảng nửa tiếng, Bạch Tử đang ở sườn núi đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Hết đợt này đến đợt khác, nó giống như một giai điệu nào đó trong bóng tối, khiến cô càng lúc càng hiếu kỳ hơn.
Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam trên lưng bước đi nhanh hơn, cô nhanh chóng cùng A Bạch leo lên đỉnh núi, nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi dừng lại, ngơ ngác đứng ở đó.
Phía xa xa kia không còn những dãy núi tầng tầng lớp lớp nữa, mà là một biển cả rộng lớn.
"Giai điệu đơn điệu" cô vừa nghe hóa ra là tiếng sóng vỗ vào vách đá.
"Là biển sao?" Vì quá tối nên Mạnh Dĩ Lam nhìn không rõ ở nơi xa, cô hỏi: "Tôi ngửi thấy mùi."
Đúng như cô ấy nói, cùng với tiếng sóng là hương biển tanh và mặn.
"Đúng vậy, biển rất rộng lớn." Bạch Tử vừa nói vừa đi về phía A Bạch đang lơ lửng cách đó không xa.
Gần như đã đến gần mép vách đá, Bạch Tử cuối cùng phát hiện ra, trên mặt biển cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ cao bằng chỗ cô đang đứng, hình như đã thật lâu trước đó, nó đã bị tách ra khỏi ngọn núi này do sự chuyển động của vỏ trái đất.
Hòn đảo rất nhỏ, chỉ có một biệt thự trên đồng cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, ngoài ra không còn gì khác.
Ngọn núi và hòn đảo được nối với nhau bằng một cây cầu treo dài, nhưng cây cầu treo này rõ ràng đã được xây dựng từ nhiều năm trước, những sợi cáp sắt phủ đầy rỉ sét màu đen vàng.
Lúc này, mặt cầu đã phủ đầy tuyết đọng, khi gió mạnh thổi qua, toàn bộ cây cầu đung đưa giữa không trung.
Sau khi A Bạch hét lên, nó bay dọc theo cây cầu treo đến hòn đảo nhỏ đối diện.
Bạch Tử còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Dĩ Lam đã ôm chặt lấy cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Đi qua đi, chúng ta ở đây."
Bạch Tử sững sờ tại chỗ, không có động tĩnh gì.
Một lần nữa cô nhận ra, rằng người phía sau từ đầu đến cuối đã nắm vững mọi thứ trong tay.
Những bông tuyết lại lần nữa rơi xuống, nhưng Bạch Tử chợt cảm thấy vành tai ấm áp, là Mạnh Dĩ Lam đang dùng răng khẽ cắn nhẹ cô một chút.
"Sao vậy?" Cô nghe thấy người phía sau nghi hoặc hỏi: "Không thoải mái hả?"
Mặc dù cả hai đều chưa nói rõ ràng về mối quan hệ của mình, nhưng thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với cô rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hai người đã cố gắng hết sức để đến gần nhau hơn, nhưng lại vẫn cứ không ngừng trốn tránh lẫn nhau.
Bạch Tử không có trả lời, cuối cùng nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía cầu treo.
Một lúc sau, cô cố chịu đựng cảm giác đè nén trong lòng, như lơ đãng nói: "Tôi cứ tưởng đưa cô về thành phố B."
"Trước khi trở về, chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày..." Mạnh Dĩ Lam cười nhẹ, ánh mắt hơi thay đổi, hai tay ôm thật chặt cổ Bạch Tử, dịu dàng bổ sung thêm, và không cho người kia phản bác ——
"Còn nữa, không phải là 'đưa tôi về', mà là 'chúng ta cùng nhau trở về'."
Chú thích:
Đối sự bất đối nhân*: Có nghĩa là lấy con người làm trọng tâm khi giải quyết vấn đề, chỉ bằng cách giải quyết vấn đề của con người trước tiên, chúng ta mới thực sự giải quyết được vấn đề một cách căn bản. "Trị sự vật chứ không phải người", khi phê phán hay khen ngợi người khác, họ chỉ tập trung vào sự việc, sai hay đúng, đen hay trắng, rõ ràng không có bất kỳ yếu tố cảm xúc nào.
Người ta nhìn thấy con chim ưng trắng đang bay lượn gần một con đường núi hẹp, thỉnh thoảng lại kêu lên như muốn hai người đi theo nó sang bên kia núi.
Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam đứng ở giữa ngã rẽ, nghiêng người nhìn ra bên ngoài dò xét.
Cô phát hiện, hướng mà con đường núi sắp dẫn tới toàn là núi non, nhìn thoáng qua sẽ không thể thấy điểm cuối cùng.
Mà bây giờ, tuyết lại rơi ngày càng nhiều, xét theo tình hình này, ước chừng trong chốc lát sẽ không thể ngừng được.
Bạch Tử lo lắng thân thể Mạnh Dĩ Lam không chịu nổi, thế là liền lấy một số nhu yếu phẩm cần thiết trong lều trại, rồi mới theo A Bạch xuống núi.
Khác với con đường xi măng lúc lên núi, đường xuống núi gồ ghề nhấp nhô, mà lại nhiều gió và tuyết đan xen, khiến việc đi lại vô cùng khó khăn.
Mặc dù Bạch Tử có thể chạy thật nhanh xuống núi, nhưng bởi vì cõng Mạnh Dĩ Lam đang bị bệnh trên lưng nên cô cố tình giảm tốc độ, thỉnh thoảng còn dừng chân để kiểm tra tình trạng thể chất của đối phương.
Quả nhiên đúng như Bạch Tử nghĩ, nơi A Bạch muốn dẫn hai người đến, ở rất xa.
Cô cõng Mạnh Dĩ Lam xuống núi, sau đó theo sát con chim kia liên tiếp vượt qua ba ngọn đồi mà không dừng lại.
Nhưng sau đó, A Bạch vẫn chưa có ý định dừng lại.
Nó thậm chí còn cao ngạo đứng trên cành cây, tựa như đang có chút không kiên nhẫn, nhìn Bạch Tử dừng lại bên đường mấy lần để kiểm tra tình trạng của Mạnh Dĩ Lam.
Cũng may Bạch Tử không phải người bình thường, nếu không rất có thể cô sẽ chết trên đường vì kiệt sức, và Mạnh Dĩ Lam cũng sẽ không qua khỏi vì cơn sốt cao mãi không thuyên giảm.
Khoảng hai giờ sau, Bạch Tử theo A Bạch đến một thung lũng sâu được bao quanh bởi những ngọn núi.
Trong thung lũng, tuyết đã đọng dày đến mức dẫm lên không tới đáy, nhưng trận tuyết vẫn chưa ngừng rơi, so với trận mưa lớn liên miên không dứt lúc nãy, còn tệ hơn nhiều.
Nhiệt độ xung quanh càng lúc càng thấp, nhưng nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn còn rất cao.
Sau khi Bạch Tử lo lắng nhìn lên bầu trời tối đen, cô quyết định trước tiên phải cùng Mạnh Dĩ Lam tìm một nơi có thể tránh gió và sống sót qua trận tuyết này đã.
Cô không còn mù quáng đi theo A Bạch nữa, thay vào đó là bế Mạnh Dĩ Lam đến một cái cây gần như đã bị tuyết bao phủ.
Bạch Tử cẩn thận quấn chặt che kín cả người Mạnh Dĩ Lam, vừa định bước đi thì bị đối phương kéo lấy tay áo.
"Tôi đi tìm chỗ tránh tuyết," Bạch Tử nằm ở trên bề mặt tuyết, tiến đến bên tai Mạnh Dĩ Lam, khẽ nói: "Chờ khi tuyết ngừng, chúng ta lại đi."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô vẫn nhắm mắt, tay thì nắm chặt lấy quần áo của Bạch Tử không chịu buông ra.
Đợi một hồi, Bạch Tử mới dứt khoát "ve sầu thoát xác", trực tiếp cởi áo khoác ra.
Mạnh Dĩ Lam ôm chặt chiếc áo nằm bên gốc cây đại thụ, Bạch Tử chỉ mặc một cái áo mỏng manh đi tới một nơi cách đó năm mét, sau đó cô quỳ xuống và bắt đầu đào tuyết.
Mạnh Dĩ Lam đầy mệt mỏi và yếu ớt, vùi mặt vào trong áo khoác của Bạch Tử, dường như lại ngủ thiếp đi.
A Bạch đậu ở cành cây bên trên, nó nghi hoặc nhìn chằm chằm Bạch Tử, giống như đang thắc mắc cô ấy đang làm cái gì.
Mặc dù Bạch Tử lớn lên ở phương Nam, nhưng cha đã từng dạy cô và Bạch Tang kỹ năng sinh tồn trong tuyết từ nhiều năm trước.
Bạch Tử dù đã mất rất nhiều ký ức, nhưng cô vẫn nhớ rõ mọi điều mình học được từ cha - ít nhất cô còn nhớ rõ cách đào hang động tuyết để dùng làm nơi trú ẩn tạm thời.
Dù không có xẻng nhưng cơ thể Bạch Tử nóng ấm đến mức có thể làm tuyết tan thành nước, chỉ bằng một cái siết nhẹ của bàn tay.
Sau một lúc, Bạch Tử đã đào được một cái hang hẹp trong tuyết, có thể đủ để chứa cô và Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này tuyết rơi dày đặc hơn trước rất nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn của Bạch Tử.
Bạch Tử vội vàng ôm Mạnh Dĩ Lam trốn vào trong động tuyết, sau khi đặt đối phương xuống, cô quay đầu lại phát hiện A Bạch vốn kiêu ngạo đậu trên cành cây đã bay tới cửa hang từ lúc nào.
Trước khi tiến vào thung lũng, A Bạch đã bay lượn trên không trung rất lâu, chắc chắn nó cũng đã mệt mỏi rồi.
Bạch Tử ngồi xổm ở cửa hang nhìn về phía bầu trời, cô đoán có thể sắp có một trận bão tuyết kéo đến.
Sau đó, Bạch Tử nghiêng người sang, giả vờ như không thấy A Bạch đang trốn ở bên cạnh, cô cúi người nhóm củi chuẩn bị đun nước.
Quả nhiên, lúc Bạch Tử đang nằm sát trên mặt đất thổi lửa, thì A Bạch nhanh chóng tiến vào động tuyết.
Đốt lửa xong, Bạch Tử lấy ra một con thỏ rừng mà cô đã bắt được trên đường đi, ném tới bên chân A Bạch.
Lúc con thỏ vừa mới bị bắt, đầu của nó đã nhanh chóng bị Bạch Tử bẻ gãy.
Mặc dù trước khi rời khỏi đỉnh núi, Bạch Tử đã lấy một ít đồ hộp trong lều trại, đủ cho Mạnh Dĩ Lam ăn trong một hai ngày, nhưng khi nhìn thấy con thỏ béo chút chít nhảy trong tuyết, vì để đề phòng xảy ra chuyện chẳng may, Bạch Tử vẫn quyết định bắt nó.
Quả nhiên, bây giờ nó đã phát huy tác dụng.
Nhưng mà, sau khi A Bạch cúi đầu nhìn con thỏ rừng kia, nó lại tỏ vẻ chán ghét rồi bước sang một bên, và bắt đầu chải vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó.
Thần thái của nó phảng phất một cảm giác không hề có chút hứng thú nào với món ăn mà Bạch Tử "dâng lên".
Bạch Tử không quan tâm A Bạch nữa, sau khi dùng khối tuyết chặn ở lối vào hang động, cô lại tranh thủ thời gian đun nước nóng.
Sau đó, cô đánh thức Mạnh Dĩ Lam còn đang mê man, dùng áo ngâm trong nước nóng để lau mặt cho cô ấy, ép cô ấy uống nước và ăn chút thức ăn, cuối cùng là dỗ dành cô ấy uống hết thuốc hạ sốt.
Sau vài lần bị hành sốt, mặc dù nhiệt độ cơ thể của Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa giảm, nhưng cơ thể cũng không còn run rẩy nữa, đây là một dấu hiệu khả quan.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Tử vô thức quay đầu lại, liếc thấy con thỏ chết trong góc đã biến mất, mà A Bạch thì đứng ở cạnh vặt lông thỏ, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như không có gì xảy ra.
Bạch Tử cũng lười để ý tới A Bạch, cô ôm Mạnh Dĩ Lam vào túi ngủ, sau đó quay người đào một góc nhỏ ở cửa hang, rồi thò đầu ra xem xét tình hình bên ngoài.
Thung lũng đã nổi lên một trận bão tuyết, tuyết bao phủ cả bầu trời, ngay cả Bạch Tử cũng nhìn không rõ cảnh vật xung quanh.
"Bạch Tử..." Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng.
Bạch Tử chặn cửa hang lại, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này Mạnh Dĩ Lam đang nằm trong túi ngủ, xung quanh là quần áo bao bọc, cộng thêm hơi thở ấm áp của Bạch Tử, chẳng mấy chốc cô trở nên ngột ngạt đến đổ mồ hôi.
Mạnh Dĩ Lam buồn bực lẩm bẩm vài tiếng, cô ngọ nguậy đạp túi ngủ ra, rồi kéo chiếc áo khoác đang đắp trên người mình sang một bên, để tay chân lộ ra bên ngoài.
Mặc dù vậy, cô vẫn ôm chặt nơi đang toả ra hơi ấm cũng chính là Bạch Tử, mãi vẫn không chịu buông ra.
Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam cảm lạnh nên nghiêng người ôm lấy đối phương, nhẹ nhàng vỗ lưng đối phương như đang dỗ dành một đứa bé.
Không lâu sau, Mạnh Dĩ Lam còn đang bất an và khó chịu cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay của Bạch Tử.
Tuy nhiên, lúc này Bạch Tử dù đã leo qua mấy ngọn núi, cũng không hề cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trạng thái tinh thần cũng rất ổn định.
Mặc dù mắt trái của cô vẫn không nhìn thấy gì nhưng nó đã không còn đau nữa, cơ thể cô hình như cũng đang dần thích ứng với loại thuốc mà Mạnh Dĩ Lam đã bí mật đưa cho.
Đương nhiên, Bạch Tử biết rất rõ, trạng thái "yên ổn" hiện tại có thể chỉ là tạm thời mà thôi.
Có lẽ chỉ trong vài ngày nữa, cơ thể cô sẽ lại có những biểu hiện kỳ lạ.
Bạch Tử hi vọng trước lúc đó, mình có thể đưa Mạnh Dĩ Lam bình an trở về bên chú Hồng.
Nghĩ đến đây, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh đám dị nhân đáng sợ đang tụ tập chật ních trên đường.
Sau khi bộ đàm bị hỏng, đến nay Bạch Tử vẫn không thể liên lạc được với Du Vu Ý.
Nỗi lo lắng trong lòng cô càng ngày càng nặng nề hơn, cô không khỏi bắt đầu âm thầm vạch ra kế hoạch cho hành động tiếp theo - sau khi đưa Mạnh Dĩ Lam trở về thành phố B an toàn, cô sẽ lập tức sửa chữa bộ đàm, sau đó nhanh chóng quay trở lại tầng hầm ở khu vực màu vàng để tìm Du Vu Ý, tìm đến khi gặp được mới thôi.
Bạch Tử nhắm mắt lại, buộc bản thân ngừng suy đoán lung tung về khả năng Du Vu Ý và những người khác có xảy ra chuyện gì hay không.
Bên ngoài, tiếng gió tuyết tựa như dã thú gầm rú, phiêu đãng khắp nơi trong thung lũng.
Một giấc này, Mạnh Dĩ Lam ngủ gần mười giờ.
Mai cho đến khi cơn bão tuyết dừng lại, cô ấy vẫn chưa thức dậy.
Cũng không biết qua bao lâu, A Bạch đã sớm kìm nén ý muốn rời khỏi động tuyết, nó liền nhảy lên người Bạch Tử, không ngừng dùng miệng mổ vào tay áo cô.
Thế là Bạch Tử cẩn thận buông Mạnh Dĩ Lam trong ngực ra, đứng dậy đào một cái hố ra vào ở cửa động, rồi thả A Bạch ra ngoài, sau đó lại đóng miệng hố lại, nhưng vừa nằm xuống liền phát hiện Mạnh Dĩ Lam đã bị mình đánh thức.
Lúc Mạnh Dĩ Lam vừa mở mắt, cô còn tưởng mình đang nằm trong phòng ngủ ở trên tàu.
Trong bóng tối, cô hoảng hốt giơ tay sờ lên hông của mình, chờ đến khi chạm vào cánh tay của Bạch Tử, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Bạch Tử bên tai cô đã nhẹ giọng hỏi thăm: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Mạnh Dĩ Lam xoay người ôm lấy Bạch Tử, mơ mơ màng màng dựa vào ngực đối phương, khàn giọng nói: "... Nóng."
Vừa dứt lời, hình như còn chưa thấy đủ nóng, cô lại nhấc chân ôm lấy đùi Bạch Tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Tử không hề nhúc nhích, nuông chiều theo động tác của Mạnh Dĩ Lam.
Cô biết người bên cạnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, rõ ràng là người ấy đã rất mệt mỏi, thế là cô tận tâm hết sức để giúp đối phương tìm được tư thế ngủ thoải mái, để đối phương có thể nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
"Đây là hang động tuyết do tôi đào," Bạch Tử giải thích, "Đợi cô nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới xuất phát."
Mạnh Dĩ Lam lên tiếng, vừa nghi hoặc vừa hỏi: "Cô biết đào động tuyết hả?"
Giọng cô vẫn còn rất khàn, nhưng trạng thái tinh thần rõ ràng đã tốt hơn trước khá nhiều.
Bạch Tử sững sờ, không nghĩ tới đối phương lại đột nhiên hỏi cái này: "Cha tôi dạy tôi."
Nửa ngày sau, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi một vấn đề không liên quan: "Du Vu Ý... đã giúp cô tiêm thuốc sao?"
Bạch Tử vừa đưa tay khoác lại chiếc áo lông cho Mạnh Dĩ Lam, vừa đáp: "Ngày hôm đó sau khi tôi rời đi, mắt trái của tôi rất đau, cô ấy đã cho tôi thuốc."
Nghe xong, Mạnh Dĩ Lam giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mắt trái của Bạch Tử: "Gần đây sức khỏe cô thế nào?"
Bạch Tử nghiêng người qua để đối phương có thể chạm vào mình mà không cần giơ tay: "Khá hơn nhiều rồi, nhưng... trí nhớ của tôi trở nên không tốt lắm."
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó có chút do dự hỏi: "Sao lại 'không tốt lắm'?"
Bạch Tử nói giảm nhẹ: "Không nhớ được một số đồ vật, chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"Cô có..." Mạnh Dĩ Lam muốn hỏi Bạch Tử phải chăng đã quên chuyện gì liên quan đến mình hay không, nhưng khi lời nói vừa đến khoé miệng thì dừng lại, cô dùng ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào má Bạch Tử, "Ví dụ như, đã quên cái gì?"
Bạch Tử cảm thấy ngưa ngứa, cô quay đầu tránh né sự đụng chạm của Mạnh Dĩ Lam, thản nhiên nói: "Tôi sẽ quên vị trí đặt đồ vật, có khi còn không nhớ mình đã nói gì."
Mạnh Dĩ Lam nghe xong, một lúc lâu sau cũng không lên tiếng.
Ngay lúc Bạch Tử cho rằng cô lại ngủ say, thì nghe đối phương hỏi: "Cô có nhớ... tôi đã từng nói với cô, rằng sau này sẽ dẫn cô đến thành phố Lăng Nam không?"
Bạch Tử nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu: "Nhớ kỹ."
Lúc đó Mạnh Dĩ Lam vừa cứu Bạch Tử đang bị thương từ dưới lòng đất ra, vì để Bạch Tử an tâm nghỉ dưỡng, nên cô đã hứa sẽ đưa Bạch Tử đến thành phố Lăng Nam, để điều tra sự việc của nhiều năm về trước.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử cảm thấy không còn cần thiết phải đến đó nữa.
Tuy nhiên, cô lại nghe thấy Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói tiếp: "Lúc trước tôi đã nhờ Hắc Cầu sắp xếp giúp... nếu sau này cô muốn, chúng ta có thể đi thuyền để trở về, sẽ nhanh hơn một chút."
Đột nhiên nhắc đến "sau này", Bạch Tử hơi không kịp phản ứng.
Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời, Mạnh Dĩ Lam cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không dám hỏi sâu vào chi tiết.
Hiện tại, giữa hai người có rất nhiều chuyện quan trọng cần cẩn thận lựa lời nói với nhau, tựa như giữa hai người họ có một tấm màng mỏng ngăn cách, khiến tâm tình của cả hai không có cách nào hoàn toàn thông suốt.
Nhưng trùng hợp thay, cả hai đều nhắm mắt làm ngơ trước tấm màng mỏng này, như thể đang trốn tránh điều gì đó, đặc biệt là Mạnh Dĩ Lam.
Cô cố ý ho nhẹ một tiếng, sau đó ôm lấy eo Bạch Tử, có vẻ cứng nhắc chuyển chủ đề: "À mà, Hoa tỷ có nhắc với cô chuyện gì về Mao Mao không?"
Bạch Tử cũng rất ăn ý, không nhắc tới chuyện "sau này" nữa: "Sao thế?"
"Trừ việc chỗ vết thương trở nên trắng bệch ra thì không có việc gì lớn cả," Mạnh Dĩ Lam khẽ cười một tiếng, "Nó ở trên tàu ăn uống rất ngon lành, còn mập lên mấy cân, khỏe hơn rất nhiều."
Bạch Tử lộ ra nụ cười thoải mái hiếm thấy, lại hỏi: "Có tắm rửa cho nó không ah?"
"Tắm rồi nha," Mạnh Dĩ Lam tức giận nói: "Tôi tắm cho nó."
"Cô?" Bạch Tử sửng sốt.
"Không có cô ở đó, da chết của nó nhiều lắm," Mạnh Dĩ Lam thở dài, "Nó đâu chịu để những người khác tắm cho."
Bạch Tử không ngạc nhiên chút nào, gật đầu: "Nó vẫn luôn rất sợ cô."
Mạnh Dĩ Lam cau mày: "Sao lại sợ tôi?"
Bạch Tử không nhịn được, cười khẽ một tiếng, nhưng không có trả lời.
Nghe được tiếng cười của Bạch Tử, tâm trạng của Mạnh Dĩ Lam cũng khá hơn: "Còn cô thì sao, cô có sợ tôi không?"
Bạch Tử không chút do dự trả lời: "Không sợ."
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày: "Những năm gần đây, tính tình của tôi càng ngày càng tệ, đa số mọi người đều ngại tiếp xúc với tôi."
Đặc biệt trong hai tháng vừa qua, hầu như tất cả mọi người ngoại trừ Hoa tỷ và chú Hồng ra, ai cũng đều sợ đến mức vội vàng tránh xa Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử cố nhịn cười, nhẹ giọng nói: "Tính tình của cô rất tốt."
Mạnh Dĩ Lam trong bóng tối khẽ xê dịch cơ thể đến gần người bên cạnh: "Cô học cách mở to mắt nói dối từ khi nào vậy hả?"
Bạch Tử nhíu mày lại, tỏ ra thái độ nghiêm túc, như đang thảo luận vấn đề học thuật nào đó, giải thích nói: "Cô rất tập trung vào công việc, khó tránh khỏi sẽ xem nhẹ cảm nhận của những người xung quanh, nhưng cô lại luôn rất khách quan, đối sự bất đối nhân*. "
"Thật hả?" Mạnh Dĩ Lam nắm chặt tay Bạch Tử hỏi: "Cô cảm thấy tôi là người như thế nào?"
Bạch Tử không trả lời ngay, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam biết Bạch Tử đang cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào, thế là kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô cũng nghe thấy đối phương nghiêm túc nói: "Cô là... một người rất mạnh mẽ, độc lập và có năng lực, khi đứng giữa đám đông, cô dường như đang tỏa sáng."
Tim Mạnh Dĩ Lam chợt thắt lại sau khi nghe lời nói của Bạch Tử.
"Còn nữa," Bạch Tử nói thêm, "Tôi cảm thấy cô..."
Cô cũng cảm thấy Mạnh Dĩ Lam là người rất rất dịu dàng.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tử có hơi chùng xuống.
Sau khi được giải cứu khỏi trại giam, Bạch Tử vẫn nhớ rõ mọi điều mà Mạnh Dĩ Lam đã làm vì mình.
Cô có thể cảm nhận được tất cả sự dịu dàng của người này, mà không bỏ sót một dấu vết nào.
Ngay cả sau khi biết Mạnh Dĩ Lam đã sửa chữa chiếc máy kia, Bạch Tử vẫn chưa bao giờ thay đổi ý niệm rằng "Mạnh Dĩ Lam rất dịu dàng".
Mặc dù lúc đó Bạch Tử đã vô cùng tức giận và cảm thấy khổ sở.
Nhưng cơn tức giận của cô đến cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn, đặc biệt là sau khi Mạnh Dĩ Lam xảy ra chuyện, những cảm xúc buồn khổ trong lòng Bạch Tử nháy mắt đã bị thay thế bằng nỗi lo lắng tràn trề.
Nhưng cùng lúc đó, cô cũng cảm thấy một cảm giác đè nén nào đó vẫn đang tiếp tục kéo dài cho đến hôm nay.
Cảm giác đè nén này khác hẳn với những gì Bạch Tang mang đến cho cô trước đây, nhưng nó lại hiện hữu rõ ràng hơn.
Từ lúc đó trở đi, Bạch Tử phát hiện trong lòng mình dường như có gì đó đã dần thay đổi.
Đặc biệt là lúc trên vòng đu quay, trước khi đâm con dao găm vào cổ Bạch Tang, cô đã cảm nhận được điều này rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử bỗng giật mình.
Mạnh Dĩ Lam đã từng tránh né và không muốn đối mặt với mình, mà giờ đây lại phí hết tâm tư để giữ mình lại.
Nhưng bây giờ, Bạch Tử chợt nhận ra, không chỉ có Mạnh Dĩ Lam, mà cả chính cô cũng đã thay đổi.
Đối mặt với cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua này, Bạch Tử hơi ngơ ngác không biết phải làm sao.
Cô nghĩ rằng mình nên tìm cơ hội nói chuyện với Mạnh Dĩ Lam, ngay cả khi hai người họ có thể vì điều này mà sinh ra sự ngăn cách.
Nhưng trước khi Bạch Tử lên tiếng, lời thì thầm nhẹ nhàng của Mạnh Dĩ Lam đã len lỏi vào tai cô: "... Cô cảm thấy tôi như thế nào?"
Bạch Tử đang mãi suy nghĩ vu vơ bỗng phát hiện, vào lúc này, trán của Mạnh Dĩ Lam và mình đang chạm vào nhau, ngay cả chóp mũi của nhau cũng gần như sắp cọ trúng.
Hương thơm xông vào mũi, hơi thở quẩn quanh.
Bạch Tử lập tức quên mất sự việc mà mình đã mất nửa ngày suy nghĩ, cô không được tự nhiên, ngửa đầu ra sau, cả người hoá thành khúc gỗ, rồi hoàn thành nửa câu nói còn lại: "... Tôi cảm thấy cô rất dịu dàng."
Mạnh Dĩ Lam nghe xong có chút ngẩn ra.
Cô nhớ tới Bạch Tử cũng từng nói với mình như vậy vào mấy tháng trước, lúc đó đối phương vừa mới bị tiêm thuốc xong.
Lúc đó, Mạnh Dĩ Lam đã vội vàng bỏ đi cùng với vẻ mặt cứng đờ vì ngượng ngùng, không dám đối mặt với Bạch Tử.
Nhưng bây giờ, sau khi nghe người đó lại nói những lời giống như vậy, trong lòng cô thực sự cảm thấy chua xót.
Từ đầu đến cuối, tình cảm của Bạch Tử dành cho cô, vẫn chưa từng thay đổi.
Mạnh Dĩ Lam muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, không nói một lời, cô xích lại gần Bạch Tử, nhẹ nhàng chạm môi đối phương, dừng lại vài giây, rồi lui về phía sau.
Cơn sốt cao của Mạnh Dĩ Lam vừa mới hạ xuống, cơ thể không còn chút sức lực, nụ hôn của cô cũng không mang theo chút dục vọng nào cả.
Chỉ đơn giản là sau khi nghe được lời nói của Bạch Tử, cô không có cách nào kiềm chế được bản thân muốn gần gũi đối phương.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam có thể cảm nhận được, sau khi nụ hôn này qua đi, nhịp thở của đối phương rõ ràng là nhanh hơn một chút.
Phản ứng này khiến Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất hài lòng, cô hơi nhếch khóe miệng, lại lần nữa đến gần đối phương hơn, lại lần nữa hôn lên môi Bạch Tử như đang vui đùa cái gì đó.
"Mạnh Dĩ Lam..." Nhìn thấy nụ cười trên mặt Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy đối phương nhất định đang trêu chọc mình, cô ảo não nhíu mày lại, nhưng nhịp tim lại đập càng lúc càng nhanh theo cử chỉ của người trước mặt.
Tựa như đứng trên vách đá, Bạch Tử vốn muốn lùi lại mấy bước, tránh né móng vuốt đang vươn ra của ma nữ từ dưới đáy thung lũng, những cũng lại muốn trực tiếp nhảy xuống vực sâu ấy, rơi vào trong vòng tay ôm ấp của người kia.
Sau khi cảm nhận được sự bối rối của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vẫn im lặng, cô hơi che dấu ý cười của mình, rồi lại nghiêng người liên tục hôn lên miệng đối phương ba cái.
Trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa, càng ngày càng sâu, càng ngày càng lâu hơn.
Bạch Tử cắn chặt răng, cố gắng hết sức đè nén tiếng thét gào không ngừng thoát ra từ cổ họng, trong lúc này, cô nghĩ đến vết thương mà mình đã cắn trên môi Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cũng nghĩ đến những chuyện mình vừa định tìm cách để nói rõ ràng với đối phương.
Lý trí đang không ngừng giằng xé trái tim Bạch Tử, cố gắng hết sức ngăn cản cô tiếp nhận nụ hôn của Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, lúc người trước mặt lại lần nữa đến gần, Bạch Tử hô hấp rối loạn rốt cục không nhẫn nại được nữa, cô nâng tay dùng sức ôm lấy eo Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam vốn chỉ muốn đến gần bên cạnh Bạch Tử, lúc này lại mềm nhũn ra dưới vòng tay của đối phương, thậm chí có một vài suy nghĩ trong lòng cũng bộc phát ra.
Trong hang động ấm áp dễ chịu, không có gió lạnh, không có tuyết rơi.
Giờ khắc này, hai người chỉ còn có nhau, cùng với những tiếng thở dốc gấp gáp.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay vuốt ve gò má Bạch Tử, thậm chí còn nằm sấp lên người đối phương, thuận theo dục vọng từ đáy lòng, dùng sức để môi lưỡi của cả hai thâm nhập vào sâu hơn.
Động tác của cô không còn đơn thuần như nụ hôn đầu, khiến Bạch Tử ngoan ngoãn nâng cằm lên.
Rất nhanh, người phía dưới không cách nào kiềm chế được nữa, phát ra một tiếng kêu yếu ớt như thú non.
Mạnh Dĩ Lam có chút không thở nổi, nhưng cô lại níu chặt vạt áo của Bạch Tử, không chịu buông lỏng môi lưỡi đang còn quấn quýt của cả hai.
Phản ứng của Bạch Tử dần dần trở nên mãnh liệt hơn, hơi thở gấp gáp và động tác trên tay đều tiềm ẩn sự hoang dã và nguy hiểm, nhưng lại khiến Mạnh Dĩ Lam nằm ở phía trên càng thêm hưng phấn hơn.
Mạnh Dĩ Lam biết mình không phải thiếu nữ non nớt mười mấy tuổi, nhưng trải nghiệm lần đầu tiên này khiến cô cực kỳ chìm đắm và say mê.
Cảm giác tê dại như dòng điện đang chạy khắp cơ thể, cô cảm giác mình như một đóa hoa sương, tự động đung đưa mà không cần gió thổi, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mưu đồ câu dẫn người nằm ở dưới đến gần mình hơn.
Lý trí của Bạch Tử gần như đã bị nuốt chửng sạch sẽ, khi sự tiếp xúc dần dần trở nên sâu sắc hơn, cô cuối cùng cũng không thể chịu đựng được sự xung động sâu trong lòng mình, tiếng gào thét nơi cổ họng rốt cuộc cũng tuôn ra.
Nhưng sau đó, hơi thở của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ngừng lại, kéo theo đó là liên tiếp những tiếng ho khan.
Tuy rằng hơi thở quyến rũ vẫn tràn ngập trong không khí, nhưng tiếng ngâm nhẹ của Bạch Tử đã lập tức ngừng lại, sau khi lấy lại tinh thần, cô liền vội vàng đưa tay dịu dàng vỗ nhẹ vào lưng Mạnh Dĩ Lam.
Người còn đang sốt rầu rĩ nằm nghiêng sang một bên, sau đó lại dụi đầu còn đang choáng váng vào cổ Bạch Tử, vừa không ngừng ho khan, vừa đột nhiên cười ra tiếng.
Bạch Tử vốn còn đang tự trách mình, lại nghe được tiếng cười bên tai, cô không khỏi cong lên khóe môi.
Hai người ngừng nói chuyện - dường như giữa hai người họ chưa bao giờ có những khoảnh khắc nhàn nhã và vui vẻ như vậy, tất cả đều lặng lẽ đồng thanh và ngầm tận hưởng cảm giác hiếm có này.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam lại ôm Bạch Tử ngủ thiếp đi.
Trong bóng tối, Bạch Tử rón rén kiểm tra môi Mạnh Dĩ Lam một chút, thấy vết thương đã lành lại, cô mới hơi yên lòng.
Sau khi sự ham muốn tan biến đi, tất cả những gì còn lại trong lòng Bạch Tử chỉ là sự ấm áp và cảm giác đè nén đan xen.
Cô nghĩ có lẽ chờ sau khi Mạnh Dĩ Lam khỏi bệnh, hai người nên nói chuyện rõ ràng một chút.
Có rất nhiều chuyện cần nói với nhau, bao gồm cả việc sửa chữa chiếc máy dùng để bẫy cô, còn có những thay đổi kỳ lạ đột nhiên xuất hiện trong lòng cô, và cả những sự trùng hợp kỳ lạ mà đối phương dường như đang kiểm soát.
Đến lúc đó, có lẽ Mạnh Dĩ Lam có thể giúp mình loại bỏ những nghi ngờ và phiền muộn trong lòng.
Sau khi khoảng cách giữa hai người hoàn toàn bị loại bỏ, có lẽ cô sẽ nói cho Mạnh Dĩ Lam nghe về những dự định trong tương lai của mình.
Lúc này, trong trí tưởng tượng của Bạch Tử, mọi vấn đề tồn tại giữa cô và Mạnh Dĩ Lam dường như đã được giải quyết một cách êm đẹp.
Bên ngoài hang động, tiếng gió rít đáng sợ lại vang lên, bão tuyết dường như lại kéo đến.
Mạnh Dĩ Lam đang ngủ say giấc lần nữa đổ mồ hôi, có vẻ nóng quá, cô bất giác quay lưng về phía Bạch Tử, nhưng lại ôm chặt cánh tay của người đang ôm eo mình, không chịu buông ra.
Chờ lúc Mạnh Dĩ Lam tỉnh lại lần nữa, thì thời gian đã trôi qua hơn nửa ngày.
Rõ ràng cô vẫn còn sốt nhẹ, nhưng trạng thái tinh thần đã tốt hơn trước rất nhiều.
Sau khi Bạch Tử giúp Mạnh Dĩ Lam mặc quần áo xong, liền đưa cô ra khỏi động tuyết.
Trận bão tuyết đã ngừng từ lâu, tuyết trong thung lũng cũng dày hơn nhiều so với lúc hai người mới đến.
Một lúc sau, A Bạch từ nơi nào đó bay về, nó lượn mấy vòng ở cách đó không xa, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng chói tai, như đang nóng lòng thúc giục hai người nhanh chóng xuất phát.
Nhìn thấy Bạch Tử lại lấy dây thừng ra, Mạnh Dĩ Lam khàn giọng nói: "Tôi đi bộ một lát."
Bạch Tử không để ý tới đối phương, lúc này rất bướng bỉnh nói: "Tôi cõng cô."
Nói xong, cô không nói thêm lời gì nữa, buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình, sau đó cầm túi đồ lên, tiếp tục cùng A Bạch đi về phía trước.
Trên con đường tuyết đọng rất dày, đối với người bình thường mà nói thì việc di chuyển vẫn rất bất tiện, nhưng vì tốc độ của Bạch Tử quá nhanh, chân còn chưa giẫm sâu trong tuyết thì đã chạy được một đoạn đường dài.
Đi được khoảng nửa tiếng, Bạch Tử đang ở sườn núi đột nhiên nghe thấy cách đó không xa truyền đến một âm thanh quen thuộc.
Hết đợt này đến đợt khác, nó giống như một giai điệu nào đó trong bóng tối, khiến cô càng lúc càng hiếu kỳ hơn.
Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam trên lưng bước đi nhanh hơn, cô nhanh chóng cùng A Bạch leo lên đỉnh núi, nhưng sau khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cô không khỏi dừng lại, ngơ ngác đứng ở đó.
Phía xa xa kia không còn những dãy núi tầng tầng lớp lớp nữa, mà là một biển cả rộng lớn.
"Giai điệu đơn điệu" cô vừa nghe hóa ra là tiếng sóng vỗ vào vách đá.
"Là biển sao?" Vì quá tối nên Mạnh Dĩ Lam nhìn không rõ ở nơi xa, cô hỏi: "Tôi ngửi thấy mùi."
Đúng như cô ấy nói, cùng với tiếng sóng là hương biển tanh và mặn.
"Đúng vậy, biển rất rộng lớn." Bạch Tử vừa nói vừa đi về phía A Bạch đang lơ lửng cách đó không xa.
Gần như đã đến gần mép vách đá, Bạch Tử cuối cùng phát hiện ra, trên mặt biển cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ cao bằng chỗ cô đang đứng, hình như đã thật lâu trước đó, nó đã bị tách ra khỏi ngọn núi này do sự chuyển động của vỏ trái đất.
Hòn đảo rất nhỏ, chỉ có một biệt thự trên đồng cỏ xanh mơn mởn rộng lớn, ngoài ra không còn gì khác.
Ngọn núi và hòn đảo được nối với nhau bằng một cây cầu treo dài, nhưng cây cầu treo này rõ ràng đã được xây dựng từ nhiều năm trước, những sợi cáp sắt phủ đầy rỉ sét màu đen vàng.
Lúc này, mặt cầu đã phủ đầy tuyết đọng, khi gió mạnh thổi qua, toàn bộ cây cầu đung đưa giữa không trung.
Sau khi A Bạch hét lên, nó bay dọc theo cây cầu treo đến hòn đảo nhỏ đối diện.
Bạch Tử còn chưa kịp mở miệng, Mạnh Dĩ Lam đã ôm chặt lấy cổ cô, nhẹ nhàng nói: "Đi qua đi, chúng ta ở đây."
Bạch Tử sững sờ tại chỗ, không có động tĩnh gì.
Một lần nữa cô nhận ra, rằng người phía sau từ đầu đến cuối đã nắm vững mọi thứ trong tay.
Những bông tuyết lại lần nữa rơi xuống, nhưng Bạch Tử chợt cảm thấy vành tai ấm áp, là Mạnh Dĩ Lam đang dùng răng khẽ cắn nhẹ cô một chút.
"Sao vậy?" Cô nghe thấy người phía sau nghi hoặc hỏi: "Không thoải mái hả?"
Mặc dù cả hai đều chưa nói rõ ràng về mối quan hệ của mình, nhưng thái độ của Mạnh Dĩ Lam đối với cô rõ ràng đã thay đổi rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, hai người đã cố gắng hết sức để đến gần nhau hơn, nhưng lại vẫn cứ không ngừng trốn tránh lẫn nhau.
Bạch Tử không có trả lời, cuối cùng nhấc chân lên, chậm rãi đi về phía cầu treo.
Một lúc sau, cô cố chịu đựng cảm giác đè nén trong lòng, như lơ đãng nói: "Tôi cứ tưởng đưa cô về thành phố B."
"Trước khi trở về, chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày..." Mạnh Dĩ Lam cười nhẹ, ánh mắt hơi thay đổi, hai tay ôm thật chặt cổ Bạch Tử, dịu dàng bổ sung thêm, và không cho người kia phản bác ——
"Còn nữa, không phải là 'đưa tôi về', mà là 'chúng ta cùng nhau trở về'."
Chú thích:
Đối sự bất đối nhân*: Có nghĩa là lấy con người làm trọng tâm khi giải quyết vấn đề, chỉ bằng cách giải quyết vấn đề của con người trước tiên, chúng ta mới thực sự giải quyết được vấn đề một cách căn bản. "Trị sự vật chứ không phải người", khi phê phán hay khen ngợi người khác, họ chỉ tập trung vào sự việc, sai hay đúng, đen hay trắng, rõ ràng không có bất kỳ yếu tố cảm xúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro