Để em ấy nhìn k...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Khoảng tám giờ sáng, bầu trời vẫn tối đen như mực.
Cách đây không lâu, Bạch Tử còn tưởng rằng lúc này mình đang vội vã chạy đến khu vực cấm.
Có lẽ cô sẽ gặp Du Vu Ý trước buổi trưa.
Nhưng hiện tại, cô lại đang ngồi trên chiếc xe do Mạnh Nguyệt cử đến để đón Mạnh Dĩ Lam và Hedy.
Lúc này, Bạch Tử đeo kính áp tròng và khẩu trang, cô thay thế Hồng Toàn đi cùng họ với tư cách vệ sĩ của Hedy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến nỗi khi Bạch Tử được bố trí ngồi vào ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bảy tám chiếc lều ven sông, tâm trí cô vẫn còn mơ màng.
Khi Bạch Tử nhảy từ cửa sổ phòng làm việc xuống dòng sông đóng băng, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ nên không chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Giờ đây, khi có thời gian nhìn kỹ lại, cô nhận thấy tuyết ven sông đã ít hơn trước, nhưng khu rừng gần đó vẫn xanh mướt, thật kỳ lạ.
Trước khi ra cửa, Mạnh Dĩ Lam không hỏi Bạch Tử về chuyện sợi dây thép.
Nhưng Bạch Tử biết, chỉ cần vài giây nhìn vào mắt nhau, đối phương cũng có thể thấy rõ tâm tư của cô.
Vì rất áy náy, lần đầu tiên Bạch Tử lừa dối Mạnh Dĩ Lam, cô không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào, điều này cũng tương đương với việc im lặng “nhận tội“.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không lên tiếng trách móc, thậm chí mỉm cười khi nói chuyện với Hedy - nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhận thấy từ ánh mắt thoáng nhìn về phía cô, người gần đây luôn dịu dàng với cô đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
Mạnh Dĩ Lam đang rất tức giận.
Và đó là kiểu tức giận cực độ.
Sở dĩ cô ấy không biểu hiện ra ngoài là vì chưa đến lúc “tính sổ“.
Đối mặt với Mạnh Dĩ Lam như vậy, Bạch Tử lẽ ra sẽ bất an, nhưng lúc này cô lại cực kỳ bình tĩnh.
Tâm trạng bất thường có thể do ảnh hưởng của thuốc - trước khi rời khỏi phòng ngủ, Mạnh Dĩ Lam nhờ Hedy tiêm cho Bạch Tử một mũi để giảm tốc độ biến đổi cơ thể, sau đó tiêm thêm một loại thuốc an thần cực mạnh.
Bằng cách này, Bạch Tử có thể tỉnh táo ít nhất bốn hoặc năm giờ và sẽ không dễ dàng rơi vào trạng thái hưng cảm.
Nhưng ngoài ảnh hưởng của thuốc, Bạch Tử biết rằng nhất định còn có nguyên nhân khác khiến cô không còn quan tâm đến cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam như trước nữa.
Nhưng với tình trạng yếu đuối hiện tại, cô chưa đủ minh mẫn để tìm ra nguyên nhân là gì.
Cô chỉ biết, rằng kể từ khi tối qua cô nói “Tôi muốn chị yêu tôi” với Mạnh Dĩ Lam nhưng không nhận được phản hồi, trong lòng cô dường như đã thay đổi một cách khó hiểu.
Sau khi xe chạy vào trung tâm thành phố, một giai điệu kỳ lạ trộn lẫn với tiếng trống và một loại nhạc điện tử nào đó vang lên từ loa trên đường phố, đó là loại âm nhạc từng khiến Bạch Tử sống không bằng chết.
Nhưng ngồi trong xe lúc này, Bạch Tử chẳng những không nghe thấy mà còn không có biểu hiện phản ứng đau đớn.
Ngay từ khi lên xe, Mạnh Dĩ Lam đã đeo cho cô một cặp nút bịt tai có cấu tạo kỳ lạ, ngay cả khi bên cạnh có người đang nói chuyện, cô cũng phải đến rất gần mới có thể nghe rõ.
Tiếng nhạc xung quanh họ không hề dừng lại cho đến khi xe chạy đến gần trụ sở của tập đoàn Hoành Á.
Sau khi xe dừng ở ven đường, Mạnh Dĩ Lam và Hedy không xuống xe ngay, Bạch Tử đang thắc mắc thì nhìn thấy Mạnh Nguyệt đẩy Liêu Vũ Đình đang ngồi trên xe lăn bước ra từ tòa nhà.
Phía sau họ là hơn mười quản lý cấp cao của tập đoàn Hoành Á, nam thì mặc vest chỉnh tề, nữ thì trang điểm kỹ càng, tất cả đều ăn mặc rất trang trọng.
Mạnh Nguyệt và Liêu Vũ Đình cùng ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa, những người khác cũng lần lượt lên những chiếc xe đang đỗ bên đường.
Một chiếc xe tải lớn đã được cải tiến dẫn đầu, dẫn theo đoàn xe bao gồm cả chiếc xe mà Bạch Tử đang ngồi, tổng cộng có hơn mười chiếc xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố B.
Khoảng nửa tiếng sau, đoàn xe đã đến gần vùng ngoại ô.
Bạch Tử nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, từ môi trường xung quanh suy đoán, nơi này cô từng cùng Mạnh Dĩ Lam đến một lần.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, cô từ xa trông thấy một vùng ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong bóng tối.
Lại gần hơn một chút, Bạch Tử liền nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ rất quen thuộc nằm trong vùng sáng rực rỡ đó - Bảo tàng Nghệ thuật Thành phố B.
Từ sau khi virus đột biến bùng phát, nơi đây đã biến thành nơi cất giữ đồ đạc cá nhân của cư dân thành phố B.
Bạch Tử nhớ rất rõ, cách đây một thời gian, chính phủ đã đột ngột phong tỏa địa điểm này một cách khó hiểu. Hiện tại xem ra, có vẻ như họ đang âm thầm chuẩn bị điều gì đó ở nơi này.
Giờ đây, bảo tàng nghệ thuật mở cửa trở lại trông hoàn toàn khác so với những gì họ từng thấy trước kia.
Khu vực xung quanh địa điểm này vốn dĩ rất tối tăm, chẳng khác gì hoang mạc. Thế nhưng vào lúc này, những cột đèn phát ra ánh sáng chói lóa được dựng lên khắp nơi, khiến cả khu vực sáng rực như ban ngày.
Bên cạnh đó, nơi này còn có rất nhiều cảnh vệ, họ đứng thành từng nhóm khoảng mười người, liên tục tuần tra tới lui gần phòng trưng bày nghệ thuật, an ninh tương đối nghiêm ngặt.
Trên vùng tuyết rộng lớn quanh khu triển lãm, đậu hàng chục chiếc xe đã được độ lại, không chiếc nào là không dính bùn đất bẩn thỉu, rõ ràng là do người ta lái từ rất xa đến đây.
Trong số đó thậm chí còn có vài chiếc xe ngựa lớn, bảy tám con ngựa cao to được vệ sĩ dẫn về phía rìa gần đấy, có vẻ họ muốn đi đâu đó để đám ngựa được sưởi ấm và tạm nghỉ ngơi.
Những người xuống xe đều được các vệ sĩ dẫn vào trong khu triển lãm một cách cung kính. Dù là dáng vẻ hay trang phục của họ đều cho thấy cuộc sống gần đây của họ khá tốt, ít nhất là không lo thiếu ăn thiếu mặc.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, Bạch Tử còn tưởng rằng mình đang ở một lễ hội nghệ thuật quốc tế quy mô lớn nào đó.
Có thể thấy, những gì được tổ chức ở đây không phải là một sự kiện nhỏ như Mạnh Dĩ Lam đã nói, mà còn là một cuộc gặp gỡ mang tầm quan trọng quốc gia.
Cũng chính vì lý do này, ngay cả đứng trước nguy cơ Bạch Tử có thể bị phát hiện, Mạnh Dĩ Lam vẫn phải dẫn người đến đây - bởi vì cô không thể xin nghỉ phép với bất kỳ lý do gì.
Điều khiến Bạch Tử ngạc nhiên là, trong tình hình hỗn loạn như vậy ở thành phố B, mà vẫn có thể tổ chức một sự kiện quan trọng và long trọng đến thế, hơn nữa lại không bị đám người Vĩnh Thái quấy rối.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử ngẩng đầu lên, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam vẫn đang âm thầm liên lạc với Lão Mao.
Nhưng cô không ngờ rằng đối phương cũng đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Thế nhưng hai người mới nhìn nhau được nửa giây, Mạnh Dĩ Lam liền ho nhẹ một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của đối phương, ngẩn người một lúc - cô đoán, có lẽ Mạnh Dĩ Lam đã liên lạc với Lão Mao từ trước, hoặc có thể họ đã âm thầm lên kế hoạch cho một hành động nào đó từ lâu.
Nhưng Bạch Tử biết, Mạnh Dĩ Lam sẽ không bao giờ nói cho cô nghe những chuyện này.
Tuy nhiên vào lúc này, Bạch Tử cũng không quá để ý đến điểm này, điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là sức khoẻ của Mạnh Dĩ Lam.
Từ khi hai người đi vào khu vực cấm, Mạnh Dĩ Lam thường xuyên ho khan, đặc biệt là sau khi mang Bạch Tử từ trong hang động trở về, tần suất ho của cô ấy càng ngày càng nhiều.
Nhưng mỗi lần hỏi tới, đối phương đều chỉ trả lời qua loa với Bạch Tử rằng “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Trong khi Bạch Tử vẫn đang lo lắng, cô vô tình nhìn lướt qua Hedy bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Ngay lập tức, Bạch Tử chợt khựng lại - có một chuyên gia ở đây, cô căn bản không cần phải lo âu và bất an về sức khỏe của Mạnh Dĩ Lam nữa.
Cũng giống như trước đây, cô luôn lo lắng Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trên thực tế, đối phương hoàn toàn có đủ năng lực bảo vệ bản thân.
Trong lúc Bạch Tử còn đang ngơ ngác, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở một bãi đất trống.
Không biết là vô tình hay cố ý, Mạnh Dĩ Lam bỗng dưng quay đầu lại liếc qua gương chiếu hậu.
Cô ấy dường như lườm Bạch Tử một cái, sau đó mới di chuyển người và cùng Hedy mở cửa bước xuống xe.
Bạch Tử bị ánh lườm sắc lẹm của đối phương làm cho ngu ngơ, đến khi tài xế bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, cô mới chợt tỉnh và vội vàng xuống xe để theo kịp.
Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ, ba người đi theo Mạnh Nguyệt và những người khác bước vào hội trường thông qua một lối đi cực kỳ bí mật, trong quá trình này, họ không cần phải trải qua bất kỳ cuộc kiểm tra danh tính nào.
Tuy nhiên, những người tham gia khác bước vào hội trường bằng lối đi chính, đều sẽ bị vệ sĩ kiểm tra danh tính nghiêm ngặt và thậm chí phải cởi quần áo để soát người.
Sau khi bước vào khu trưng bày nghệ thuật, Bạch Tử nhìn thấy phòng trưng bày vốn chỉ có vài ngọn đèn dầu, giờ đã ngập tràn ánh sáng.
Quả cầu pha lê khổng lồ phía trên vẫn còn đang treo ở vị trí cũ, với rất nhiều đèn chùm thuỷ tinh hình ngôi sao chiếu sáng xung quanh hệt như lúc trước.
Những vách ngăn phòng dùng để lưu giữ đồ đạc của người dân đã được dọn trống hoàn toàn và thay thế bằng vô số giá đỡ poster.
Nội dung trên poster đều liên quan đến những sự kiện xảy ra trong hơn một năm qua, chủ yếu là giới thiệu về các hành động của chính quyền thành phố B nhằm chống lại virus biến thể, quan trọng nhất là trình bày chi tiết các giai đoạn khác nhau của việc phát triển vắc-xin, cũng như mô tả sơ lược về những thành tựu chính hiện nay.
Được bao quanh bởi vô số poster là một gian triển lãm rộng lớn, tuy trên đó không có gì nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm của toàn bộ hội trường.
Có hơn một trăm chiếc ghế trống được đặt xung quanh gian triển lãm ấy, như thể một buổi gặp mặt người hâm mộ nhỏ sẽ sớm được tổ chức ở đây.
Sau khi khoảng hơn một trăm người tham gia sự kiện bước vào bảo tàng nghệ thuật, tất cả các lối đi trong hội trường đều bị đóng lại, mọi người bắt đầu tự do đi lại trong khu vực.
Một số người trò chuyện và chào hỏi lẫn nhau, trong khi một số khác thì theo sự hướng dẫn của nhân viên, cẩn thận đọc nội dung trên poster.
Bạch Tử đeo nút bịt tai, gần như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh, cô chỉ trầm mặc đi theo sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, lặng lẽ nhìn họ trò chuyện với nhiều người khác nhau, làm tốt vai trò “vệ sĩ” của mình.
Mạnh Dĩ Lam và Hedy chỉ đi quanh hội trường vài vòng, vừa giao tiếp với những người xung quanh, vậy mà cũng đã tốn khoảng hai giờ đồng hồ.
Đúng lúc Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam đứng lâu sẽ mệt và đang định đi tìm một chiếc ghế cho cô ấy ngồi, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt Mạnh Dĩ Lam - đó là người vừa trở về từ huyện Bình Hóa, chú Hồng.
Có lẽ vì nhiệm vụ ở huyện Bình Hóa rất nặng nề nên chú Hồng đã gầy đi trông thấy, nhưng cơ thể lại khoẻ khoắn hơn, có vẻ như đã làm khá nhiều công việc chân tay.
Bạch Tử nhớ rõ Mạnh Dĩ Lam đã từng nói qua, anh Lỗ là do chú Hồng giới thiệu.
Hiện tại xem ra, Mạnh Dĩ Lam vốn luôn cực kỳ cẩn trọng, dường như rất chắc chắn rằng chú Hồng không liên quan đến chuyện của anh Lỗ, cô ấy vẫn rất tin tưởng ông ấy.
Có lẽ vì không phải lúc, chú Hồng cũng không nói gì nhiều, sau khi chào hỏi đơn giản với Mạnh Dĩ Lam, ông lấy từ túi ra một chùm chìa khóa và đưa cho cô: “Mạnh tiểu thư, xe đã sửa xong rồi, đang đỗ ở bên ngoài cửa nam của bảo tàng nghệ thuật.”
Mạnh Dĩ Lam nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
Rõ ràng cô đang băn khoăn điều gì đó nên không chủ động tìm chủ đề trò chuyện với chú Hồng.
Chú Hồng rất nhanh hiểu được ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, ông không nán lại quá lâu, chỉ thản nhiên trò chuyện với Hedy vài câu, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Tử đang đứng sau lưng họ rồi một mình rời đi.
Đến lúc này, dường như toàn bộ sự kiện đã diễn ra được một nửa.
Loa ở hội trường đột nhiên phát ra thông báo, ra hiệu cho mọi người tập trung đến cạnh gian triển lãm.
Mọi người bắt đầu đi về phía trung tâm hội trường và ngồi trên những chiếc ghế xung quanh dưới sự chỉ dẫn của vệ sĩ.
Bạch Tử cũng theo Mạnh Dĩ Lam và Hedy đi về phía đó, lại vừa lúc gặp phải Mạnh Nguyệt đang được vệ sĩ vây quanh cùng với Liêu Vũ Đình ngồi trên xe lăn.
Bạch Tử còn nhớ rõ, lúc cô được Mạnh Dĩ Lam cứu ra khỏi trại giam, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại chính là Liêu Vũ Đình.
Lúc ấy, tình trạng của Liêu Vũ Đình tốt hơn nhiều so với bây giờ, đặc biệt là khi đứng cùng với chị gái Liêu Vũ Nhu, ngay lập tức có thể thấy rõ hai chị em họ là những tiểu thư danh giá với tính cách hoàn toàn khác nhau.
Một người điềm đạm, một người vui tươi, hoàn toàn không thích hợp với thế giới đầy hỗn loạn như bây giờ chút nào.
Tuy nhiên, bây giờ, dù Liêu Vũ Đình trang điểm tinh xảo đến đâu, thì toàn bộ khí chất của cô vẫn như mặt nước chết lặng, đặc biệt là đôi mắt từng sáng ngời của cô giờ trở nên trống rỗng, cô luôn mang vẻ mặt vô cảm khi nhìn vào những người xung quanh, hệt như một cái xác không hồn.
Ngay khi Mạnh Dĩ Lam định dẫn Hedy và Bạch Tử rời đi, Mạnh Nguyệt lại nhìn vào tay Mạnh Dĩ Lam và ngạc nhiên nói một câu.
Bạch Tử cũng đang vô tình nhìn Mạnh Nguyệt, nên có thể đại khái đoán từ khẩu hình miệng rằng bà ấy nói: “Sao lại bị thương?”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, Bạch Tử đã nhìn thấy một nhóm vệ sĩ khác đột nhiên đến gần.
Được vệ sĩ vây quanh chính là một ông lão, có lẽ khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Mặc dù ông ấy trông tuổi già sức yếu, trên mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, bước đi cũng hơi lảo đảo, nhưng dưới hàng lông mày đã bạc trắng là đôi mắt sáng ngời, khi nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn toát lên vẻ tinh anh.
Chỉ riêng điều này thôi, Bạch Tử đã có thể nhận ra ông lão này tuyệt đối không phải người đơn giản.
Phía sau ông lão là vài người đàn ông trung niên mặc vest, trong đó có bộ trưởng Mạch.
Mạnh Nguyệt không hỏi kỹ thêm về việc Mạnh Dĩ Lam bị thương nữa, bà chuyển sang bước tới trước mặt ông lão rồi cúi người chào hỏi.
Bộ trưởng Mạch niềm nở tiến đến bên cạnh ông lão, như muốn giới thiệu Mạnh Nguyệt với ông ấy.
Tuy không nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng Bạch Tử rất nhanh đoán được thân phận của ông lão.
Cô đã nhiều lần nghe qua Hoa tỷ và Ngô phu nhân nhắc đến ông ấy - Phó thị trưởng thành phố B, họ Phương, đồng thời cũng chính là người đứng đầu của một trong hai phe đang đấu đá nội bội trong chính phủ.
Đúng lúc này, Bạch Tử nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong nhóm người đằng sau bộ trưởng Mạch, đó là Lâm Khúc Vi, người mà cô đã lâu không gặp.
Lâm Khúc Vi có chiều cao tương đương với Mạnh Dĩ Lam, lại còn rất trẻ, vì vậy trong số những người trung niên xung quanh, anh ta trở nên rất nổi bật.
Nhưng trông anh ta lúc này có chút cẩn thận, cho dù nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam thì cũng chỉ mỉm cười chứ không chủ động tiến tới chào hỏi như thường lệ.
Không chỉ vậy, anh ta trông hệt như Liêu Vũ Đình, cả người toát lên một cảm giác mệt mỏi khó tả.
Khí chất nho nhã vốn có rõ ràng đã được mài giũa đi rất nhiều, khác hẳn so với trước đây.
Đặc biệt là ánh mắt vô cùng mệt mỏi và u ám, so với ông lão họ Phương kia, anh ta càng trông giống một người già đã trải qua năm tháng hơn.
Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cũng rất kinh ngạc với một Lâm Khúc Vi như vậy, Bạch Tử phát hiện mình nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Khúc Vi hồi lâu, lông mày càng nhíu càng sâu, tựa như muốn bước tới nói vài câu với anh ta.
Nhưng trước khi cô kịp hành động, ánh đèn trong hội trường đột nhiên bắt đầu tối dần.
Mạnh Nguyệt và Phó Thị trưởng Phương chậm rãi đi đến phía trước gian triển lãm được bao quanh bởi vệ sĩ, bộ trưởng Mạch, Lâm Khúc Vi và những người khác cũng nhanh chóng đi theo họ.
Phòng trưng bày nghệ thuật vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh, những người còn chưa ngồi vào chỗ đã nhanh chóng di chuyển đến gần khu vực trung tâm ấy.
Dưới sự sắp xếp của vệ sĩ, mọi người trật tự ngồi xuống ghế.
Bạch Tử theo sát phía sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, bước tới hàng ghế thứ hai bên phải gian triển lãm.
Đang lúc chuẩn bị ngồi xuống, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ghé vào tai Hedy nói gì đó.
Bạch Tử nghe không rõ hai người nói cái gì, lúc cô phản ứng lại, Mạnh Dĩ Lam đã cùng Hedy đổi chỗ, ngồi vào bên cạnh cô.
Mặc dù ngồi cạnh nhau, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không nhìn Bạch Tử, vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm vào sân khấu trống rỗng.
Từ lúc xuống xe tới giờ, Mạnh Dĩ Lam không hề để ý tới Bạch Tử.
Sở dĩ đối phương cư xử tránh né như vậy, trong lòng Bạch Tử tự nhiên biết rõ.
Mặc dù có chút đau lòng, nhưng cô không quá chú ý, vì dù sao cũng là do cô đã phạm đến điều cấm kị của đối phương.
Nhưng dù vậy, nếu điều đó xảy ra lần nữa, Bạch Tử vẫn sẽ lựa chọn dùng dây thép mở còng tay và lao đến khu vực cấm tìm Du Vu Ý.
Tất cả ánh sáng trong hội trường đều tắt hoàn toàn, sau vài giây, đèn trần phía trên khu triển lãm chợt bật sáng.
Mạnh Nguyệt là người đầu tiên lên sân khấu, bà cởi chiếc áo khoác dày nặng đi, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đứng trước micro.
Cả người bà ấy vẫn giữ nguyên vẻ trang nhã và thanh lịch như mọi khi, nhưng lại tỏa ra một khí chất khiến người ta cảm thấy có chút e dè.
Bởi vì Mạnh Nguyệt đang nói chuyện bằng micro, âm thanh truyền qua hệ thống loa đến mọi ngóc ngách của hội trường, nên Bạch Tử có thể lờ mờ nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của đối phương - đại khái là đại diện cho Tập đoàn Hoành Á chào đón các đại biểu chính phủ đến từ những khu vực xanh khác nhau, sau đó lại đơn giản giới thiệu về việc phát triển vắc-xin do Chính phủ và Tập đoàn Hoành Á cùng hợp tác nghiên cứu.
Bạch Tử cảm thấy hơi chán, bèn quay đầu nhìn người xung quanh.
Phó thị trưởng họ Phương ngồi ở hàng ghế đầu, chính giữa khu vực bên phải, xung quanh ông ấy là một nhóm đàn ông trung niên vừa đi theo sau ông lúc nãy, trong đó có bộ trưởng Mạch và Lâm Khúc Vi.
Bạch Tử đoán rằng Lâm Khúc Vi, người đang làm việc trong chính phủ, có lẽ đã gia nhập phe của ông lão họ Phương, nhưng nhìn vào tình trạng của anh ta hôm nay, rõ ràng gần đây anh ta không mấy thuận lợi.
Một lát sau, Bạch Tử không khỏi quay đầu nhìn sang bên trái.
Liếc nhìn mấy lần, cô phát hiện ra Lưu Tử đã mất đi cánh tay đang ngồi ở khán đài.
Giống như những người bên cạnh Phó thị trưởng Phương, Lưu Tử cũng ngồi cùng một nhóm người khác, bị bọn họ vây quanh là một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn ngang tai.
Người phụ nữ trung niên này nhìn có vẻ bằng tuổi Mạnh Nguyệt, nhưng khí chất lại có phần già dặn hơn Mạnh Nguyệt một chút, ánh mắt nhìn về phía sân khấu lộ ra vẻ sắc bén.
Không cần giới thiệu, Bạch Tử cũng nhanh chóng đoán được danh tính của người phụ nữ trung niên ấy.
Lúc Hoa tỷ và Ngô phu nhân nói về ông lão kia, họ cũng nhắc đến người phụ nữ này - bà ấy họ Dương, là nữ cục trưởng, hiện tại bà đang là cái gai trong mắt Phó thị trưởng Phương.
Bởi vì người phụ nữ có khí chất già dặn này hiện đang là người đứng đầu của một phe phái khác trong chính phủ.
Hai bên đang đấu đá lại bất ngờ tề tụ cùng một nơi, hơn nữa còn chiếm giữ hai bên sân khấu.
Giữa gian triển lãm, các đại biểu chính phủ từ các khu vực khác ngồi chật kín, làm Phó thị trưởng Phương và Cục trưởng Dương bị tách xa nhau, trông như những kẻ thù không đội trời chung, khung cảnh có vẻ căng thẳng, như sắp có xung đột.
Ngay lúc Bạch Tử đang đảo mắt nhìn xung quanh, mu bàn tay chợt cảm thấy tê rần - Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nhéo nhẹ cô một cái.
Ngay sau đó, Mạnh Dĩ Lam liền thu tay lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử ngỡ ngàng một lúc, sau đó cô mới nhận ra đối phương đang cảnh cáo cô không được nhìn xung quanh, để tránh gây sự chú ý cho vệ sĩ.
Nhưng điều Mạnh Dĩ Lam không ngờ tới là, dù Bạch Tử đã ngoan ngoãn không nhìn xung quanh nữa, nhưng đối phương vẫn đưa tay ra, đặt lòng bàn tay ấm áp lên đôi tay đang để trên đầu gối của cô.
Vừa rồi bị Mạnh Dĩ Lam nhéo nhéo, Bạch Tử đã cảm nhận được đầu ngón tay đối phương lạnh như băng.
Tuy bây giờ quan hệ giữa hai người có phần căng thẳng, nhưng Bạch Tử vẫn không nhịn được mà đưa tay ra.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, toàn thân Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên cứng ngắc.
Cô muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp kia, nhưng Bạch Tử lập tức đè xuống mạnh hơn, khiến Mạnh Dĩ Lam không thể động đậy.
May mà xung quanh quá tối, không ai chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người.
Đấu tranh một lúc, Mạnh Dĩ Lam lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của người khác nên cuối cùng đành bất đắc dĩ để Bạch Tử làm.
Nhưng Bạch Tử lại được đà lấn tới, cô duỗi tay về phía Mạnh Dĩ Lam nhiều hơn một chút, táo bạo bao trọn cả hai lòng bàn tay của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, nhưng cũng không kháng cự.
Lúc này Mạnh Nguyệt đã từ trên sân khấu bước xuống, tiếp đến, một người đàn ông cao gầy bước lên sân khấu phát biểu.
Anh ta có lẽ là một trong những chuyên gia chịu trách nhiệm nghiên cứu vắc-xin, cầm trong tay một báo cáo dày cộp, giải thích những kiến thức khá chuyên sâu cho khán giả bên dưới.
Tuy nhiên, Bạch Tử không có hứng thú với bài phát biểu của chuyên gia này.
Cô nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Dĩ Lam, cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương dần ấm lên, trong lòng bỗng thấy bâng khuâng.
Vào thời khắc này, dường như đã quay trở lại khoảng thời gian trước khi virus biến dị bùng phát. Cô và Mạnh Dĩ Lam chỉ là một cặp đôi bình thường trải qua một chút xích mích và cãi vã, đang tham dự một buổi diễn thuyết nhàm chán mà không thể vắng mặt.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử cảm thấy lòng mình chua xót, không tự chủ được rút tay lại.
Mạnh Dĩ Lam vừa mới giãn đôi lông mày đang nhíu lại khi bàn tay dần ấm lên, nhưng bây giờ khuôn mặt lại lạnh lùng khi lòng bàn tay ấm áp của Bạch Tử đột nhiên rút đi.
Sau một khắc, Bạch Tử cởi khăn quàng cổ của mình, đắp lên đầu gối người bên cạnh.
Chiếc khăn choàng mang theo hơi ấm của Bạch Tử, cẩn thận giữ lại nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam như cũ.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, tuy lông mày không còn nhíu lại nữa, nhưng vẻ mặt rõ ràng không thoải mái như lúc Bạch Tử nắm tay mình.
Sau khi các chuyên gia phát biểu xong, Phó thị trưởng Phương và Cục trưởng Dương lần lượt lên sân khấu, sau đó một số đại diện chính phủ từ các vùng xanh khác cũng lên phát biểu.
Nội dung bài phát biểu của họ vẫn xoay quanh chủ đề vắc-xin, vấn đề này quá phức tạp đối với Bạch Tử, khiến cô có hơi đau đầu.
Cuối cùng, cô đành nhắm mắt lại, không chú ý đến những giọng nói trên bục nữa.
Sau hơn một giờ, sự kiện cuối cùng cũng có vẻ phải kết thúc.
Mọi người rời khỏi chỗ ngồi và được vệ sĩ hối hả dẫn ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật.
Nhìn bóng lưng của những người đó, Bạch Tử đi theo Mạnh Dĩ Lam và Hedy không khỏi cảm thấy kỳ lạ - rõ ràng là một sự kiện long trọng, nhưng lại kết thúc vội vàng như thế.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô liền phát giác có điều gì đó không đúng.
Ngoài những người tham gia được vệ sĩ dẫn ra khỏi cổng chính, còn có một số người đi về hướng ngược lại với cổng chính.
Dưới sự hướng dẫn của một số vệ sĩ, những người này bước vào một cánh cửa nhỏ hơi khuất.
Trước khi Bạch Tử kịp nói ra thắc mắc của mình, Mạnh Dĩ Lam đã dẫn cô và Hedy đi theo nhóm “một số người” đến chỗ đó.
Đi được nửa đường, Hedy lặng lẽ kéo Mạnh Dĩ Lam sang một bên.
Sau khi nhìn Bạch Tử, cô nghiêng người ghé vào tai Mạnh Dĩ Lam thì thầm vài câu.
Mạnh Dĩ Lam ho nhẹ một tiếng, trả lời đối phương ngắn gọn rồi tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Bạch Tử đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào miệng hai người, đại khái đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ ——
“Tiếp đến không cần để cô ấy đi theo nữa đúng không? Tôi sợ những thứ dưới đó... sẽ kích thích cô ấy...”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn để ý đến em ấy... lí do tôi đưa em ấy đến đây là vì muốn để em ấy nhìn kỹ một chút.”
Vừa nghĩ tới ý nghĩa của những lời này, Bạch Tử đi theo hai người đến góc khuất của hội trường.
Sau khi bước vào cánh cửa nhỏ đó, khoảng hơn hai mươi người tiếp tục đi xuống hai ba tầng trong một cầu thang tối tăm, cuối cùng đi đến một hành lang rộng rãi.
Có tổng cộng bốn chiếc thang máy cũ ở hai bên hành lang, thoạt nhìn có vẻ hơi âm u và đáng sợ.
Mặc dù Bạch Tử đeo nút bịt tai nhưng cô vẫn có thể nhận ra xung quanh không có ai lên tiếng, làm cho bầu không khí càng thêm lạ lùng hơn.
Có vẻ như tất cả mọi người, ngoại trừ Bạch Tử, đều biết phải làm gì tiếp theo.
Một lúc sau, cửa của cả bốn thang máy đều mở, Mạnh Dĩ Lam và Hedy đi theo vài người khác bước vào một trong những thang máy.
Bạch Tử đứng ngây người tại chỗ, sau khi Mạnh Dĩ Lam đưa tay ra nhéo mạnh vào cánh tay cô, cô mới kịp phản ứng, nhanh chóng chen vào thang máy.
Sau khi cửa đóng lại, toàn bộ không gian lập tức ngột ngạt, cùng với lượng người hơi đông, Bạch Tử đeo mặt nạ có chút không thở nổi.
Dù đang đeo nút bịt tai nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng kim loại cọ sát chói tai phát ra từ bên ngoài khi thang máy đi xuống.
Khoảng hơn mười giây sau, cửa thang máy lại mở ra.
Hai mươi mấy người dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ đi qua hành lang dài, đến trước một cánh cửa sắt rộng lớn.
Từ sau cánh cửa vang lên một vài tiếng động kỳ lạ. Một lát sau, vệ sĩ mở cửa.
Vì đông người, Bạch Tử không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có thể mù mờ đi theo sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, nhanh chóng bước vào trong cửa.
Sau khi vào cửa, cô dần dần nhìn rõ khung cảnh xung quanh qua những kẽ hở giữa mọi người.
Mọi người vốn đang im lặng giống như Bạch Tử, chợt sửng sốt, rồi sau đó thở dài khe khẽ và không nhịn được bắt đầu thì thầm với nhau.
Cũng chính lúc này, rốt cuộc Bạch Tử mới hiểu được ý nghĩa lời Hedy vừa nói.
Không gian bên trong cánh cửa sắt khá rộng rãi, lớn bằng một nửa bảo tàng nghệ thuật, nhưng lại tối tăm hơn nhiều.
Khác với hội trường trước đó treo đầy poster, nơi này có tám gian triển lãm đặt ở các góc khác nhau.
Mỗi gian có diện tích khoảng hai mét vuông, trên mỗi gian hàng đều đặt một chiếc lồng sắt cực lớn.
Bị giam trong lồng sắt, đều là con người.
Nói chính xác thì, họ đều là những người có thân hình vô cùng dị dạng.
Người thì có đôi tay cực kỳ lực lưỡng, thậm chí vì quá vướng víu mà chỉ có thể ngồi xổm trong lồng với tư thế cúi đầu chạm đất như khỉ đột; người thì có đôi mắt giống như ếch xanh, căng phồng và lồi ra, nhưng lại cực kỳ nhạy bén chuyển động qua lại trong hốc mắt, quan sát mọi thứ xung quanh; điều khiến Bạch Tử cảm thấy bất an nhất là một người phụ nữ có thân mình đầy vảy, người đó không ngừng gãi cào cơ thể, kéo những mảnh màng bán trong suốt trên da xuống và ném trên mặt đất.
Mặc dù tám người này có hình dáng cơ thể khác nhau, nhưng có một điểm chung là trên cổ họ đều đeo một vòng sắt lớn - thứ mà Bạch Tử quen thuộc nhất.
Ngoài ra, trên mỗi cái lồng sắt đều dán một mã số, như DS186, hoặc DS452.
Dường như dãy số này giống với mã số “DS59” mà cháu trai của bà Trương từng được đặt tên, đều là những ký hiệu cùng loại.
Ngoài vòng sắt và mã số, bên cạnh mỗi lồng sắt đều có một người thuyết minh, họ sẽ giới thiệu về “sinh vật” trong lồng cho những người đến xem.
Mọi người đều háo hức đi tới các lồng sắt để quan sát, chỉ riêng Bạch Tử đeo mặt nạ dừng lại ở cạnh cửa.
Cô biết rằng, những kẻ bị nhốt trong lồng này đều là những người biến dị giống như mình.
Bạch Tử chợt nhớ tới câu nói của Lão Hắc ——
Đây chính là thái độ thực sự của con người đối với đồng loại của mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
Canh gà trích lời:
Mỗi bước đi trong cuộc đời đều có giá trị.
Cách đây không lâu, Bạch Tử còn tưởng rằng lúc này mình đang vội vã chạy đến khu vực cấm.
Có lẽ cô sẽ gặp Du Vu Ý trước buổi trưa.
Nhưng hiện tại, cô lại đang ngồi trên chiếc xe do Mạnh Nguyệt cử đến để đón Mạnh Dĩ Lam và Hedy.
Lúc này, Bạch Tử đeo kính áp tròng và khẩu trang, cô thay thế Hồng Toàn đi cùng họ với tư cách vệ sĩ của Hedy.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến nỗi khi Bạch Tử được bố trí ngồi vào ghế phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bảy tám chiếc lều ven sông, tâm trí cô vẫn còn mơ màng.
Khi Bạch Tử nhảy từ cửa sổ phòng làm việc xuống dòng sông đóng băng, đầu óc cô vẫn còn mơ hồ nên không chú ý đến cảnh vật xung quanh.
Giờ đây, khi có thời gian nhìn kỹ lại, cô nhận thấy tuyết ven sông đã ít hơn trước, nhưng khu rừng gần đó vẫn xanh mướt, thật kỳ lạ.
Trước khi ra cửa, Mạnh Dĩ Lam không hỏi Bạch Tử về chuyện sợi dây thép.
Nhưng Bạch Tử biết, chỉ cần vài giây nhìn vào mắt nhau, đối phương cũng có thể thấy rõ tâm tư của cô.
Vì rất áy náy, lần đầu tiên Bạch Tử lừa dối Mạnh Dĩ Lam, cô không đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào, điều này cũng tương đương với việc im lặng “nhận tội“.
Mặc dù Mạnh Dĩ Lam không lên tiếng trách móc, thậm chí mỉm cười khi nói chuyện với Hedy - nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhận thấy từ ánh mắt thoáng nhìn về phía cô, người gần đây luôn dịu dàng với cô đang cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng.
Mạnh Dĩ Lam đang rất tức giận.
Và đó là kiểu tức giận cực độ.
Sở dĩ cô ấy không biểu hiện ra ngoài là vì chưa đến lúc “tính sổ“.
Đối mặt với Mạnh Dĩ Lam như vậy, Bạch Tử lẽ ra sẽ bất an, nhưng lúc này cô lại cực kỳ bình tĩnh.
Tâm trạng bất thường có thể do ảnh hưởng của thuốc - trước khi rời khỏi phòng ngủ, Mạnh Dĩ Lam nhờ Hedy tiêm cho Bạch Tử một mũi để giảm tốc độ biến đổi cơ thể, sau đó tiêm thêm một loại thuốc an thần cực mạnh.
Bằng cách này, Bạch Tử có thể tỉnh táo ít nhất bốn hoặc năm giờ và sẽ không dễ dàng rơi vào trạng thái hưng cảm.
Nhưng ngoài ảnh hưởng của thuốc, Bạch Tử biết rằng nhất định còn có nguyên nhân khác khiến cô không còn quan tâm đến cảm xúc của Mạnh Dĩ Lam như trước nữa.
Nhưng với tình trạng yếu đuối hiện tại, cô chưa đủ minh mẫn để tìm ra nguyên nhân là gì.
Cô chỉ biết, rằng kể từ khi tối qua cô nói “Tôi muốn chị yêu tôi” với Mạnh Dĩ Lam nhưng không nhận được phản hồi, trong lòng cô dường như đã thay đổi một cách khó hiểu.
Sau khi xe chạy vào trung tâm thành phố, một giai điệu kỳ lạ trộn lẫn với tiếng trống và một loại nhạc điện tử nào đó vang lên từ loa trên đường phố, đó là loại âm nhạc từng khiến Bạch Tử sống không bằng chết.
Nhưng ngồi trong xe lúc này, Bạch Tử chẳng những không nghe thấy mà còn không có biểu hiện phản ứng đau đớn.
Ngay từ khi lên xe, Mạnh Dĩ Lam đã đeo cho cô một cặp nút bịt tai có cấu tạo kỳ lạ, ngay cả khi bên cạnh có người đang nói chuyện, cô cũng phải đến rất gần mới có thể nghe rõ.
Tiếng nhạc xung quanh họ không hề dừng lại cho đến khi xe chạy đến gần trụ sở của tập đoàn Hoành Á.
Sau khi xe dừng ở ven đường, Mạnh Dĩ Lam và Hedy không xuống xe ngay, Bạch Tử đang thắc mắc thì nhìn thấy Mạnh Nguyệt đẩy Liêu Vũ Đình đang ngồi trên xe lăn bước ra từ tòa nhà.
Phía sau họ là hơn mười quản lý cấp cao của tập đoàn Hoành Á, nam thì mặc vest chỉnh tề, nữ thì trang điểm kỹ càng, tất cả đều ăn mặc rất trang trọng.
Mạnh Nguyệt và Liêu Vũ Đình cùng ngồi lên một chiếc xe hơi màu đen cách đó không xa, những người khác cũng lần lượt lên những chiếc xe đang đỗ bên đường.
Một chiếc xe tải lớn đã được cải tiến dẫn đầu, dẫn theo đoàn xe bao gồm cả chiếc xe mà Bạch Tử đang ngồi, tổng cộng có hơn mười chiếc xe từ từ rời khỏi trung tâm thành phố B.
Khoảng nửa tiếng sau, đoàn xe đã đến gần vùng ngoại ô.
Bạch Tử nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, từ môi trường xung quanh suy đoán, nơi này cô từng cùng Mạnh Dĩ Lam đến một lần.
Quả nhiên, mười mấy phút sau, cô từ xa trông thấy một vùng ánh sáng rực rỡ xuất hiện trong bóng tối.
Lại gần hơn một chút, Bạch Tử liền nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ rất quen thuộc nằm trong vùng sáng rực rỡ đó - Bảo tàng Nghệ thuật Thành phố B.
Từ sau khi virus đột biến bùng phát, nơi đây đã biến thành nơi cất giữ đồ đạc cá nhân của cư dân thành phố B.
Bạch Tử nhớ rất rõ, cách đây một thời gian, chính phủ đã đột ngột phong tỏa địa điểm này một cách khó hiểu. Hiện tại xem ra, có vẻ như họ đang âm thầm chuẩn bị điều gì đó ở nơi này.
Giờ đây, bảo tàng nghệ thuật mở cửa trở lại trông hoàn toàn khác so với những gì họ từng thấy trước kia.
Khu vực xung quanh địa điểm này vốn dĩ rất tối tăm, chẳng khác gì hoang mạc. Thế nhưng vào lúc này, những cột đèn phát ra ánh sáng chói lóa được dựng lên khắp nơi, khiến cả khu vực sáng rực như ban ngày.
Bên cạnh đó, nơi này còn có rất nhiều cảnh vệ, họ đứng thành từng nhóm khoảng mười người, liên tục tuần tra tới lui gần phòng trưng bày nghệ thuật, an ninh tương đối nghiêm ngặt.
Trên vùng tuyết rộng lớn quanh khu triển lãm, đậu hàng chục chiếc xe đã được độ lại, không chiếc nào là không dính bùn đất bẩn thỉu, rõ ràng là do người ta lái từ rất xa đến đây.
Trong số đó thậm chí còn có vài chiếc xe ngựa lớn, bảy tám con ngựa cao to được vệ sĩ dẫn về phía rìa gần đấy, có vẻ họ muốn đi đâu đó để đám ngựa được sưởi ấm và tạm nghỉ ngơi.
Những người xuống xe đều được các vệ sĩ dẫn vào trong khu triển lãm một cách cung kính. Dù là dáng vẻ hay trang phục của họ đều cho thấy cuộc sống gần đây của họ khá tốt, ít nhất là không lo thiếu ăn thiếu mặc.
Nhìn cảnh tượng náo nhiệt này, Bạch Tử còn tưởng rằng mình đang ở một lễ hội nghệ thuật quốc tế quy mô lớn nào đó.
Có thể thấy, những gì được tổ chức ở đây không phải là một sự kiện nhỏ như Mạnh Dĩ Lam đã nói, mà còn là một cuộc gặp gỡ mang tầm quan trọng quốc gia.
Cũng chính vì lý do này, ngay cả đứng trước nguy cơ Bạch Tử có thể bị phát hiện, Mạnh Dĩ Lam vẫn phải dẫn người đến đây - bởi vì cô không thể xin nghỉ phép với bất kỳ lý do gì.
Điều khiến Bạch Tử ngạc nhiên là, trong tình hình hỗn loạn như vậy ở thành phố B, mà vẫn có thể tổ chức một sự kiện quan trọng và long trọng đến thế, hơn nữa lại không bị đám người Vĩnh Thái quấy rối.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử ngẩng đầu lên, qua gương chiếu hậu nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam vẫn đang âm thầm liên lạc với Lão Mao.
Nhưng cô không ngờ rằng đối phương cũng đang nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Thế nhưng hai người mới nhìn nhau được nửa giây, Mạnh Dĩ Lam liền ho nhẹ một cái rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bạch Tử nhìn chằm chằm vào góc nghiêng của đối phương, ngẩn người một lúc - cô đoán, có lẽ Mạnh Dĩ Lam đã liên lạc với Lão Mao từ trước, hoặc có thể họ đã âm thầm lên kế hoạch cho một hành động nào đó từ lâu.
Nhưng Bạch Tử biết, Mạnh Dĩ Lam sẽ không bao giờ nói cho cô nghe những chuyện này.
Tuy nhiên vào lúc này, Bạch Tử cũng không quá để ý đến điểm này, điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là sức khoẻ của Mạnh Dĩ Lam.
Từ khi hai người đi vào khu vực cấm, Mạnh Dĩ Lam thường xuyên ho khan, đặc biệt là sau khi mang Bạch Tử từ trong hang động trở về, tần suất ho của cô ấy càng ngày càng nhiều.
Nhưng mỗi lần hỏi tới, đối phương đều chỉ trả lời qua loa với Bạch Tử rằng “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Trong khi Bạch Tử vẫn đang lo lắng, cô vô tình nhìn lướt qua Hedy bên cạnh Mạnh Dĩ Lam.
Ngay lập tức, Bạch Tử chợt khựng lại - có một chuyên gia ở đây, cô căn bản không cần phải lo âu và bất an về sức khỏe của Mạnh Dĩ Lam nữa.
Cũng giống như trước đây, cô luôn lo lắng Mạnh Dĩ Lam sẽ gặp nguy hiểm, nhưng trên thực tế, đối phương hoàn toàn có đủ năng lực bảo vệ bản thân.
Trong lúc Bạch Tử còn đang ngơ ngác, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại ở một bãi đất trống.
Không biết là vô tình hay cố ý, Mạnh Dĩ Lam bỗng dưng quay đầu lại liếc qua gương chiếu hậu.
Cô ấy dường như lườm Bạch Tử một cái, sau đó mới di chuyển người và cùng Hedy mở cửa bước xuống xe.
Bạch Tử bị ánh lườm sắc lẹm của đối phương làm cho ngu ngơ, đến khi tài xế bên cạnh lên tiếng nhắc nhở, cô mới chợt tỉnh và vội vàng xuống xe để theo kịp.
Dưới sự hướng dẫn của vệ sĩ, ba người đi theo Mạnh Nguyệt và những người khác bước vào hội trường thông qua một lối đi cực kỳ bí mật, trong quá trình này, họ không cần phải trải qua bất kỳ cuộc kiểm tra danh tính nào.
Tuy nhiên, những người tham gia khác bước vào hội trường bằng lối đi chính, đều sẽ bị vệ sĩ kiểm tra danh tính nghiêm ngặt và thậm chí phải cởi quần áo để soát người.
Sau khi bước vào khu trưng bày nghệ thuật, Bạch Tử nhìn thấy phòng trưng bày vốn chỉ có vài ngọn đèn dầu, giờ đã ngập tràn ánh sáng.
Quả cầu pha lê khổng lồ phía trên vẫn còn đang treo ở vị trí cũ, với rất nhiều đèn chùm thuỷ tinh hình ngôi sao chiếu sáng xung quanh hệt như lúc trước.
Những vách ngăn phòng dùng để lưu giữ đồ đạc của người dân đã được dọn trống hoàn toàn và thay thế bằng vô số giá đỡ poster.
Nội dung trên poster đều liên quan đến những sự kiện xảy ra trong hơn một năm qua, chủ yếu là giới thiệu về các hành động của chính quyền thành phố B nhằm chống lại virus biến thể, quan trọng nhất là trình bày chi tiết các giai đoạn khác nhau của việc phát triển vắc-xin, cũng như mô tả sơ lược về những thành tựu chính hiện nay.
Được bao quanh bởi vô số poster là một gian triển lãm rộng lớn, tuy trên đó không có gì nhưng lại nằm ở vị trí trung tâm của toàn bộ hội trường.
Có hơn một trăm chiếc ghế trống được đặt xung quanh gian triển lãm ấy, như thể một buổi gặp mặt người hâm mộ nhỏ sẽ sớm được tổ chức ở đây.
Sau khi khoảng hơn một trăm người tham gia sự kiện bước vào bảo tàng nghệ thuật, tất cả các lối đi trong hội trường đều bị đóng lại, mọi người bắt đầu tự do đi lại trong khu vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một số người trò chuyện và chào hỏi lẫn nhau, trong khi một số khác thì theo sự hướng dẫn của nhân viên, cẩn thận đọc nội dung trên poster.
Bạch Tử đeo nút bịt tai, gần như hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh, cô chỉ trầm mặc đi theo sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, lặng lẽ nhìn họ trò chuyện với nhiều người khác nhau, làm tốt vai trò “vệ sĩ” của mình.
Mạnh Dĩ Lam và Hedy chỉ đi quanh hội trường vài vòng, vừa giao tiếp với những người xung quanh, vậy mà cũng đã tốn khoảng hai giờ đồng hồ.
Đúng lúc Bạch Tử lo lắng Mạnh Dĩ Lam đứng lâu sẽ mệt và đang định đi tìm một chiếc ghế cho cô ấy ngồi, thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt Mạnh Dĩ Lam - đó là người vừa trở về từ huyện Bình Hóa, chú Hồng.
Có lẽ vì nhiệm vụ ở huyện Bình Hóa rất nặng nề nên chú Hồng đã gầy đi trông thấy, nhưng cơ thể lại khoẻ khoắn hơn, có vẻ như đã làm khá nhiều công việc chân tay.
Bạch Tử nhớ rõ Mạnh Dĩ Lam đã từng nói qua, anh Lỗ là do chú Hồng giới thiệu.
Hiện tại xem ra, Mạnh Dĩ Lam vốn luôn cực kỳ cẩn trọng, dường như rất chắc chắn rằng chú Hồng không liên quan đến chuyện của anh Lỗ, cô ấy vẫn rất tin tưởng ông ấy.
Có lẽ vì không phải lúc, chú Hồng cũng không nói gì nhiều, sau khi chào hỏi đơn giản với Mạnh Dĩ Lam, ông lấy từ túi ra một chùm chìa khóa và đưa cho cô: “Mạnh tiểu thư, xe đã sửa xong rồi, đang đỗ ở bên ngoài cửa nam của bảo tàng nghệ thuật.”
Mạnh Dĩ Lam nhận lấy chìa khóa: “Cảm ơn.”
Rõ ràng cô đang băn khoăn điều gì đó nên không chủ động tìm chủ đề trò chuyện với chú Hồng.
Chú Hồng rất nhanh hiểu được ánh mắt của Mạnh Dĩ Lam, ông không nán lại quá lâu, chỉ thản nhiên trò chuyện với Hedy vài câu, sau đó nhìn thoáng qua Bạch Tử đang đứng sau lưng họ rồi một mình rời đi.
Đến lúc này, dường như toàn bộ sự kiện đã diễn ra được một nửa.
Loa ở hội trường đột nhiên phát ra thông báo, ra hiệu cho mọi người tập trung đến cạnh gian triển lãm.
Mọi người bắt đầu đi về phía trung tâm hội trường và ngồi trên những chiếc ghế xung quanh dưới sự chỉ dẫn của vệ sĩ.
Bạch Tử cũng theo Mạnh Dĩ Lam và Hedy đi về phía đó, lại vừa lúc gặp phải Mạnh Nguyệt đang được vệ sĩ vây quanh cùng với Liêu Vũ Đình ngồi trên xe lăn.
Bạch Tử còn nhớ rõ, lúc cô được Mạnh Dĩ Lam cứu ra khỏi trại giam, người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại chính là Liêu Vũ Đình.
Lúc ấy, tình trạng của Liêu Vũ Đình tốt hơn nhiều so với bây giờ, đặc biệt là khi đứng cùng với chị gái Liêu Vũ Nhu, ngay lập tức có thể thấy rõ hai chị em họ là những tiểu thư danh giá với tính cách hoàn toàn khác nhau.
Một người điềm đạm, một người vui tươi, hoàn toàn không thích hợp với thế giới đầy hỗn loạn như bây giờ chút nào.
Tuy nhiên, bây giờ, dù Liêu Vũ Đình trang điểm tinh xảo đến đâu, thì toàn bộ khí chất của cô vẫn như mặt nước chết lặng, đặc biệt là đôi mắt từng sáng ngời của cô giờ trở nên trống rỗng, cô luôn mang vẻ mặt vô cảm khi nhìn vào những người xung quanh, hệt như một cái xác không hồn.
Ngay khi Mạnh Dĩ Lam định dẫn Hedy và Bạch Tử rời đi, Mạnh Nguyệt lại nhìn vào tay Mạnh Dĩ Lam và ngạc nhiên nói một câu.
Bạch Tử cũng đang vô tình nhìn Mạnh Nguyệt, nên có thể đại khái đoán từ khẩu hình miệng rằng bà ấy nói: “Sao lại bị thương?”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, Bạch Tử đã nhìn thấy một nhóm vệ sĩ khác đột nhiên đến gần.
Được vệ sĩ vây quanh chính là một ông lão, có lẽ khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi.
Mặc dù ông ấy trông tuổi già sức yếu, trên mặt đầy nếp nhăn và đốm đồi mồi, bước đi cũng hơi lảo đảo, nhưng dưới hàng lông mày đã bạc trắng là đôi mắt sáng ngời, khi nhìn xung quanh, ánh mắt vẫn toát lên vẻ tinh anh.
Chỉ riêng điều này thôi, Bạch Tử đã có thể nhận ra ông lão này tuyệt đối không phải người đơn giản.
Phía sau ông lão là vài người đàn ông trung niên mặc vest, trong đó có bộ trưởng Mạch.
Mạnh Nguyệt không hỏi kỹ thêm về việc Mạnh Dĩ Lam bị thương nữa, bà chuyển sang bước tới trước mặt ông lão rồi cúi người chào hỏi.
Bộ trưởng Mạch niềm nở tiến đến bên cạnh ông lão, như muốn giới thiệu Mạnh Nguyệt với ông ấy.
Tuy không nghe được cuộc nói chuyện của họ, nhưng Bạch Tử rất nhanh đoán được thân phận của ông lão.
Cô đã nhiều lần nghe qua Hoa tỷ và Ngô phu nhân nhắc đến ông ấy - Phó thị trưởng thành phố B, họ Phương, đồng thời cũng chính là người đứng đầu của một trong hai phe đang đấu đá nội bội trong chính phủ.
Đúng lúc này, Bạch Tử nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trong nhóm người đằng sau bộ trưởng Mạch, đó là Lâm Khúc Vi, người mà cô đã lâu không gặp.
Lâm Khúc Vi có chiều cao tương đương với Mạnh Dĩ Lam, lại còn rất trẻ, vì vậy trong số những người trung niên xung quanh, anh ta trở nên rất nổi bật.
Nhưng trông anh ta lúc này có chút cẩn thận, cho dù nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam thì cũng chỉ mỉm cười chứ không chủ động tiến tới chào hỏi như thường lệ.
Không chỉ vậy, anh ta trông hệt như Liêu Vũ Đình, cả người toát lên một cảm giác mệt mỏi khó tả.
Khí chất nho nhã vốn có rõ ràng đã được mài giũa đi rất nhiều, khác hẳn so với trước đây.
Đặc biệt là ánh mắt vô cùng mệt mỏi và u ám, so với ông lão họ Phương kia, anh ta càng trông giống một người già đã trải qua năm tháng hơn.
Mạnh Dĩ Lam rõ ràng cũng rất kinh ngạc với một Lâm Khúc Vi như vậy, Bạch Tử phát hiện mình nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Khúc Vi hồi lâu, lông mày càng nhíu càng sâu, tựa như muốn bước tới nói vài câu với anh ta.
Nhưng trước khi cô kịp hành động, ánh đèn trong hội trường đột nhiên bắt đầu tối dần.
Mạnh Nguyệt và Phó Thị trưởng Phương chậm rãi đi đến phía trước gian triển lãm được bao quanh bởi vệ sĩ, bộ trưởng Mạch, Lâm Khúc Vi và những người khác cũng nhanh chóng đi theo họ.
Phòng trưng bày nghệ thuật vốn ồn ào dần dần trở nên yên tĩnh, những người còn chưa ngồi vào chỗ đã nhanh chóng di chuyển đến gần khu vực trung tâm ấy.
Dưới sự sắp xếp của vệ sĩ, mọi người trật tự ngồi xuống ghế.
Bạch Tử theo sát phía sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, bước tới hàng ghế thứ hai bên phải gian triển lãm.
Đang lúc chuẩn bị ngồi xuống, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên ghé vào tai Hedy nói gì đó.
Bạch Tử nghe không rõ hai người nói cái gì, lúc cô phản ứng lại, Mạnh Dĩ Lam đã cùng Hedy đổi chỗ, ngồi vào bên cạnh cô.
Mặc dù ngồi cạnh nhau, nhưng Mạnh Dĩ Lam cũng không nhìn Bạch Tử, vẻ mặt thờ ơ nhìn chằm chằm vào sân khấu trống rỗng.
Từ lúc xuống xe tới giờ, Mạnh Dĩ Lam không hề để ý tới Bạch Tử.
Sở dĩ đối phương cư xử tránh né như vậy, trong lòng Bạch Tử tự nhiên biết rõ.
Mặc dù có chút đau lòng, nhưng cô không quá chú ý, vì dù sao cũng là do cô đã phạm đến điều cấm kị của đối phương.
Nhưng dù vậy, nếu điều đó xảy ra lần nữa, Bạch Tử vẫn sẽ lựa chọn dùng dây thép mở còng tay và lao đến khu vực cấm tìm Du Vu Ý.
Tất cả ánh sáng trong hội trường đều tắt hoàn toàn, sau vài giây, đèn trần phía trên khu triển lãm chợt bật sáng.
Mạnh Nguyệt là người đầu tiên lên sân khấu, bà cởi chiếc áo khoác dày nặng đi, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đứng trước micro.
Cả người bà ấy vẫn giữ nguyên vẻ trang nhã và thanh lịch như mọi khi, nhưng lại tỏa ra một khí chất khiến người ta cảm thấy có chút e dè.
Bởi vì Mạnh Nguyệt đang nói chuyện bằng micro, âm thanh truyền qua hệ thống loa đến mọi ngóc ngách của hội trường, nên Bạch Tử có thể lờ mờ nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của đối phương - đại khái là đại diện cho Tập đoàn Hoành Á chào đón các đại biểu chính phủ đến từ những khu vực xanh khác nhau, sau đó lại đơn giản giới thiệu về việc phát triển vắc-xin do Chính phủ và Tập đoàn Hoành Á cùng hợp tác nghiên cứu.
Bạch Tử cảm thấy hơi chán, bèn quay đầu nhìn người xung quanh.
Phó thị trưởng họ Phương ngồi ở hàng ghế đầu, chính giữa khu vực bên phải, xung quanh ông ấy là một nhóm đàn ông trung niên vừa đi theo sau ông lúc nãy, trong đó có bộ trưởng Mạch và Lâm Khúc Vi.
Bạch Tử đoán rằng Lâm Khúc Vi, người đang làm việc trong chính phủ, có lẽ đã gia nhập phe của ông lão họ Phương, nhưng nhìn vào tình trạng của anh ta hôm nay, rõ ràng gần đây anh ta không mấy thuận lợi.
Một lát sau, Bạch Tử không khỏi quay đầu nhìn sang bên trái.
Liếc nhìn mấy lần, cô phát hiện ra Lưu Tử đã mất đi cánh tay đang ngồi ở khán đài.
Giống như những người bên cạnh Phó thị trưởng Phương, Lưu Tử cũng ngồi cùng một nhóm người khác, bị bọn họ vây quanh là một phụ nữ trung niên với mái tóc ngắn ngang tai.
Người phụ nữ trung niên này nhìn có vẻ bằng tuổi Mạnh Nguyệt, nhưng khí chất lại có phần già dặn hơn Mạnh Nguyệt một chút, ánh mắt nhìn về phía sân khấu lộ ra vẻ sắc bén.
Không cần giới thiệu, Bạch Tử cũng nhanh chóng đoán được danh tính của người phụ nữ trung niên ấy.
Lúc Hoa tỷ và Ngô phu nhân nói về ông lão kia, họ cũng nhắc đến người phụ nữ này - bà ấy họ Dương, là nữ cục trưởng, hiện tại bà đang là cái gai trong mắt Phó thị trưởng Phương.
Bởi vì người phụ nữ có khí chất già dặn này hiện đang là người đứng đầu của một phe phái khác trong chính phủ.
Hai bên đang đấu đá lại bất ngờ tề tụ cùng một nơi, hơn nữa còn chiếm giữ hai bên sân khấu.
Giữa gian triển lãm, các đại biểu chính phủ từ các khu vực khác ngồi chật kín, làm Phó thị trưởng Phương và Cục trưởng Dương bị tách xa nhau, trông như những kẻ thù không đội trời chung, khung cảnh có vẻ căng thẳng, như sắp có xung đột.
Ngay lúc Bạch Tử đang đảo mắt nhìn xung quanh, mu bàn tay chợt cảm thấy tê rần - Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nhéo nhẹ cô một cái.
Ngay sau đó, Mạnh Dĩ Lam liền thu tay lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Bạch Tử ngỡ ngàng một lúc, sau đó cô mới nhận ra đối phương đang cảnh cáo cô không được nhìn xung quanh, để tránh gây sự chú ý cho vệ sĩ.
Nhưng điều Mạnh Dĩ Lam không ngờ tới là, dù Bạch Tử đã ngoan ngoãn không nhìn xung quanh nữa, nhưng đối phương vẫn đưa tay ra, đặt lòng bàn tay ấm áp lên đôi tay đang để trên đầu gối của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi bị Mạnh Dĩ Lam nhéo nhéo, Bạch Tử đã cảm nhận được đầu ngón tay đối phương lạnh như băng.
Tuy bây giờ quan hệ giữa hai người có phần căng thẳng, nhưng Bạch Tử vẫn không nhịn được mà đưa tay ra.
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc, toàn thân Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên cứng ngắc.
Cô muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay ấm áp kia, nhưng Bạch Tử lập tức đè xuống mạnh hơn, khiến Mạnh Dĩ Lam không thể động đậy.
May mà xung quanh quá tối, không ai chú ý đến động tác nhỏ giữa hai người.
Đấu tranh một lúc, Mạnh Dĩ Lam lo lắng sẽ thu hút sự chú ý của người khác nên cuối cùng đành bất đắc dĩ để Bạch Tử làm.
Nhưng Bạch Tử lại được đà lấn tới, cô duỗi tay về phía Mạnh Dĩ Lam nhiều hơn một chút, táo bạo bao trọn cả hai lòng bàn tay của đối phương.
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày, nhưng cũng không kháng cự.
Lúc này Mạnh Nguyệt đã từ trên sân khấu bước xuống, tiếp đến, một người đàn ông cao gầy bước lên sân khấu phát biểu.
Anh ta có lẽ là một trong những chuyên gia chịu trách nhiệm nghiên cứu vắc-xin, cầm trong tay một báo cáo dày cộp, giải thích những kiến thức khá chuyên sâu cho khán giả bên dưới.
Tuy nhiên, Bạch Tử không có hứng thú với bài phát biểu của chuyên gia này.
Cô nhẹ nhàng nắm tay Mạnh Dĩ Lam, cảm nhận đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương dần ấm lên, trong lòng bỗng thấy bâng khuâng.
Vào thời khắc này, dường như đã quay trở lại khoảng thời gian trước khi virus biến dị bùng phát. Cô và Mạnh Dĩ Lam chỉ là một cặp đôi bình thường trải qua một chút xích mích và cãi vã, đang tham dự một buổi diễn thuyết nhàm chán mà không thể vắng mặt.
Nghĩ đến đây, Bạch Tử cảm thấy lòng mình chua xót, không tự chủ được rút tay lại.
Mạnh Dĩ Lam vừa mới giãn đôi lông mày đang nhíu lại khi bàn tay dần ấm lên, nhưng bây giờ khuôn mặt lại lạnh lùng khi lòng bàn tay ấm áp của Bạch Tử đột nhiên rút đi.
Sau một khắc, Bạch Tử cởi khăn quàng cổ của mình, đắp lên đầu gối người bên cạnh.
Chiếc khăn choàng mang theo hơi ấm của Bạch Tử, cẩn thận giữ lại nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam như cũ.
Mạnh Dĩ Lam sững sờ, tuy lông mày không còn nhíu lại nữa, nhưng vẻ mặt rõ ràng không thoải mái như lúc Bạch Tử nắm tay mình.
Sau khi các chuyên gia phát biểu xong, Phó thị trưởng Phương và Cục trưởng Dương lần lượt lên sân khấu, sau đó một số đại diện chính phủ từ các vùng xanh khác cũng lên phát biểu.
Nội dung bài phát biểu của họ vẫn xoay quanh chủ đề vắc-xin, vấn đề này quá phức tạp đối với Bạch Tử, khiến cô có hơi đau đầu.
Cuối cùng, cô đành nhắm mắt lại, không chú ý đến những giọng nói trên bục nữa.
Sau hơn một giờ, sự kiện cuối cùng cũng có vẻ phải kết thúc.
Mọi người rời khỏi chỗ ngồi và được vệ sĩ hối hả dẫn ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật.
Nhìn bóng lưng của những người đó, Bạch Tử đi theo Mạnh Dĩ Lam và Hedy không khỏi cảm thấy kỳ lạ - rõ ràng là một sự kiện long trọng, nhưng lại kết thúc vội vàng như thế.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô liền phát giác có điều gì đó không đúng.
Ngoài những người tham gia được vệ sĩ dẫn ra khỏi cổng chính, còn có một số người đi về hướng ngược lại với cổng chính.
Dưới sự hướng dẫn của một số vệ sĩ, những người này bước vào một cánh cửa nhỏ hơi khuất.
Trước khi Bạch Tử kịp nói ra thắc mắc của mình, Mạnh Dĩ Lam đã dẫn cô và Hedy đi theo nhóm “một số người” đến chỗ đó.
Đi được nửa đường, Hedy lặng lẽ kéo Mạnh Dĩ Lam sang một bên.
Sau khi nhìn Bạch Tử, cô nghiêng người ghé vào tai Mạnh Dĩ Lam thì thầm vài câu.
Mạnh Dĩ Lam ho nhẹ một tiếng, trả lời đối phương ngắn gọn rồi tiếp tục cất bước đi về phía trước.
Bạch Tử đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào miệng hai người, đại khái đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ ——
“Tiếp đến không cần để cô ấy đi theo nữa đúng không? Tôi sợ những thứ dưới đó... sẽ kích thích cô ấy...”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ luôn để ý đến em ấy... lí do tôi đưa em ấy đến đây là vì muốn để em ấy nhìn kỹ một chút.”
Vừa nghĩ tới ý nghĩa của những lời này, Bạch Tử đi theo hai người đến góc khuất của hội trường.
Sau khi bước vào cánh cửa nhỏ đó, khoảng hơn hai mươi người tiếp tục đi xuống hai ba tầng trong một cầu thang tối tăm, cuối cùng đi đến một hành lang rộng rãi.
Có tổng cộng bốn chiếc thang máy cũ ở hai bên hành lang, thoạt nhìn có vẻ hơi âm u và đáng sợ.
Mặc dù Bạch Tử đeo nút bịt tai nhưng cô vẫn có thể nhận ra xung quanh không có ai lên tiếng, làm cho bầu không khí càng thêm lạ lùng hơn.
Có vẻ như tất cả mọi người, ngoại trừ Bạch Tử, đều biết phải làm gì tiếp theo.
Một lúc sau, cửa của cả bốn thang máy đều mở, Mạnh Dĩ Lam và Hedy đi theo vài người khác bước vào một trong những thang máy.
Bạch Tử đứng ngây người tại chỗ, sau khi Mạnh Dĩ Lam đưa tay ra nhéo mạnh vào cánh tay cô, cô mới kịp phản ứng, nhanh chóng chen vào thang máy.
Sau khi cửa đóng lại, toàn bộ không gian lập tức ngột ngạt, cùng với lượng người hơi đông, Bạch Tử đeo mặt nạ có chút không thở nổi.
Dù đang đeo nút bịt tai nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng kim loại cọ sát chói tai phát ra từ bên ngoài khi thang máy đi xuống.
Khoảng hơn mười giây sau, cửa thang máy lại mở ra.
Hai mươi mấy người dưới sự dẫn dắt của vệ sĩ đi qua hành lang dài, đến trước một cánh cửa sắt rộng lớn.
Từ sau cánh cửa vang lên một vài tiếng động kỳ lạ. Một lát sau, vệ sĩ mở cửa.
Vì đông người, Bạch Tử không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong, chỉ có thể mù mờ đi theo sau Mạnh Dĩ Lam và Hedy, nhanh chóng bước vào trong cửa.
Sau khi vào cửa, cô dần dần nhìn rõ khung cảnh xung quanh qua những kẽ hở giữa mọi người.
Mọi người vốn đang im lặng giống như Bạch Tử, chợt sửng sốt, rồi sau đó thở dài khe khẽ và không nhịn được bắt đầu thì thầm với nhau.
Cũng chính lúc này, rốt cuộc Bạch Tử mới hiểu được ý nghĩa lời Hedy vừa nói.
Không gian bên trong cánh cửa sắt khá rộng rãi, lớn bằng một nửa bảo tàng nghệ thuật, nhưng lại tối tăm hơn nhiều.
Khác với hội trường trước đó treo đầy poster, nơi này có tám gian triển lãm đặt ở các góc khác nhau.
Mỗi gian có diện tích khoảng hai mét vuông, trên mỗi gian hàng đều đặt một chiếc lồng sắt cực lớn.
Bị giam trong lồng sắt, đều là con người.
Nói chính xác thì, họ đều là những người có thân hình vô cùng dị dạng.
Người thì có đôi tay cực kỳ lực lưỡng, thậm chí vì quá vướng víu mà chỉ có thể ngồi xổm trong lồng với tư thế cúi đầu chạm đất như khỉ đột; người thì có đôi mắt giống như ếch xanh, căng phồng và lồi ra, nhưng lại cực kỳ nhạy bén chuyển động qua lại trong hốc mắt, quan sát mọi thứ xung quanh; điều khiến Bạch Tử cảm thấy bất an nhất là một người phụ nữ có thân mình đầy vảy, người đó không ngừng gãi cào cơ thể, kéo những mảnh màng bán trong suốt trên da xuống và ném trên mặt đất.
Mặc dù tám người này có hình dáng cơ thể khác nhau, nhưng có một điểm chung là trên cổ họ đều đeo một vòng sắt lớn - thứ mà Bạch Tử quen thuộc nhất.
Ngoài ra, trên mỗi cái lồng sắt đều dán một mã số, như DS186, hoặc DS452.
Dường như dãy số này giống với mã số “DS59” mà cháu trai của bà Trương từng được đặt tên, đều là những ký hiệu cùng loại.
Ngoài vòng sắt và mã số, bên cạnh mỗi lồng sắt đều có một người thuyết minh, họ sẽ giới thiệu về “sinh vật” trong lồng cho những người đến xem.
Mọi người đều háo hức đi tới các lồng sắt để quan sát, chỉ riêng Bạch Tử đeo mặt nạ dừng lại ở cạnh cửa.
Cô biết rằng, những kẻ bị nhốt trong lồng này đều là những người biến dị giống như mình.
Bạch Tử chợt nhớ tới câu nói của Lão Hắc ——
Đây chính là thái độ thực sự của con người đối với đồng loại của mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người!
Canh gà trích lời:
Mỗi bước đi trong cuộc đời đều có giá trị.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro