Không quan trọn...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Bạch Tử là người phương Nam, lúc còn bé cũng rất ít khi nhìn thấy tuyết.
Gần như cô chỉ thấy qua một lần lúc cô mười tuổi, lúc ấy cha mẹ đưa cô và Bạch Tang đi du lịch ở phương Bắc.
Mãi cho đến khi Bạch Tử vì đi theo Mạnh Dĩ Lam mà ở lại thành phố B, cuối cùng cô mới nhìn thấy mùa đông thực sự.
Cả thành phố được bao phủ bởi tuyết trắng xoá, đó mới là danh xứng với thực, thật sự rất "lạnh".
Cũng vì thế mà Bạch Tử sâu sắc hiểu được, rằng một số sự việc hiếm khi xảy ra, sau khi hoàn cảnh thay đổi sẽ trở nên phổ biến, và thậm chí còn bị chán ghét.
Nhưng đối với Bạch Tử, sau khi quen với cuộc sống ở phương Bắc, mỗi lần nhìn thấy bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, cô vẫn vô thức cảm thấy vui vẻ và hưng phấn hệt như lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi.
Khi những hạt mưa rơi xuống gặp không khí lạnh sẽ hoá thành bông tuyết hoặc băng.
Bạch Tử có một cảm giác yêu thích khó tả đối với những sự vật và sự việc cực độ như thế này.
Cô thích ánh nắng chói chang vào buổi trưa, và cũng rất thích tuyết.
Hơn nữa, một khi đã thích thứ gì đó, Bạch Tử sẽ luôn luôn rất cố chấp.
Mặc dù bây giờ đã có rất nhiều ký ức bị mất đi, nhưng sở thích này vẫn là như thế.
Nhìn thấy vô số bông tuyết rơi xuống, Bạch Tử nhất thời ngơ ngác trong giây lát, hoàn toàn quên mất bản thân vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ khi biết mình cùng Mạnh Dĩ Lam đã hôn nhau trong buồng đu quay.
Mãi cho đến khi người trong lòng mình đột nhiên hắt hơi, cô mới phản ứng lại.
Bạch Tử đang quỳ trên ghế lập tức cúi đầu xuống, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt dựa vào bụng mình, hai tay cũng ôm chặt eo Bạch Tử.
Hai người trông thật thân mật, tựa như đôi tình nhân đang tận hưởng một đêm tuyết lãng mạn trên vòng đu quay.
Nhưng trên thực tế, lúc này toàn thân Bạch Tử đã ướt đẫm, cả người lạnh buốt và nhớp nháp, cô biết bản thân mình như vậy, lúc ôm vào lòng sẽ không thoải mái lắm.
Hơn nữa thời tiết lại càng lúc càng lạnh, Mạnh Dĩ Lam là người bình thường, cô ấy không nên lại gần cơ thể đang ướt sũng của mình như vậy.
Bạch Tử không nói gì, cô kéo tay người đang ôm mình ra, muốn để đối phương tránh khỏi cơ thể mình.
Mất đi thân nhiệt ấm áp của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lúc này trên người cũng dính đầy máu, bị một luồng không khí lạnh đột ngột bao quanh, khiến cả người cô run rẩy.
Bạch Tử hơi giật mình, ngay sau đó liền tự trách bản thân, rồi lại ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng, tiếp đến nghiêng người che chắn đối phương khỏi gió lạnh: "Tôi đưa cô xuống dưới."
Mạnh Dĩ Lam khẽ mở mắt, sắc mặt có hơi không ổn lắm.
Bạch Tử ngay tức khắc nhận ra Mạnh Dĩ Lam có gì đó không đúng, cô cũng không nói thêm gì nữa, nhìn xuống cửa sổ thăm dò một lát, rồi nhanh chóng lên kế hoạch cho lộ trình từ vòng đu quay đi xuống.
Bộ đàm bị hỏng, Bạch Tử không thể liên lạc với Du Vu Ý, cũng không cách nào tìm hiểu tình hình dưới chân núi.
Để tránh phát sinh trường hợp khẩn cấp, cô phải nhanh chóng đưa Mạnh Dĩ Lam về chỗ Hoa tỷ.
Không giống với Bạch Tử đang suy nghĩ ngày càng rõ ràng và bình tĩnh, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt sau nụ hôn kia, cộng thêm bị gió lạnh thổi đến mấy lần, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy rét run từ trong ra ngoài.
Thật ra trong những ngày Bạch Tử rời đi, Mạnh Dĩ Lam cũng đã dần kiệt sức rồi.
Thể chất của cô kém hơn trước rất nhiều, hiện tại được ở cùng một chỗ với Bạch Tử, cô không khỏi thả lỏng hoàn toàn về thể chất lẫn tinh thần, chỉ chưa đầy nửa ngày đã đổ bệnh.
Giống như một bức tường sắt đã đứng vững bấy lâu nay đột nhiên sụp đổ, những tòa nhà bằng gỗ bên trong bức tường gần như đã bị mối ăn mòn, sau đó bị cơn gió lốc thổi bay thành từng mảnh trong tích tắc.
Mạnh Dĩ Lam mặc dù đang rất mệt mỏi nằm trong lòng Bạch Tử, nhưng trên mặt lại mỉm cười nhẹ, tâm tình có vẻ như rất tốt, tuỳ ý để người đang ôm mình nhặt sợi dây thừng vừa mới được cởi ra, sau đó lại lần nữa buộc mình vào lưng đối phương.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
Hơn một năm trước, cả hai bị một nhóm người biến dị chặn lại trên sân thượng tòa nhà công ty, khi đó Bạch Tử cũng buộc Mạnh Dĩ Lam vào người.
Nhưng điểm khác biệt chính là, Bạch Tử không còn cần buộc dây vào một vị trí cố định để mượn lực thả rơi xuống nữa, giờ đây cô đã hoàn toàn có khả năng cõng Mạnh Dĩ Lam lên xuống nhiều lần.
Bạch Tử đi tới cửa, nhỏ giọng nói với người đang nằm trên lưng mình: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."
Mạnh Dĩ Lam nghe thấy lời này, đột nhiên chòm về phía trước, nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tử, dường như sau khi xác nhận điều gì đó, cô mới chịu thả lỏng cơ thể, áp chặt gò má vào cổ Bạch Tử, không cử động nữa.
Những bông tuyết rơi xuống càng lúc càng dày đặc, Bạch Tử mẫn cảm nhận thấy thời tiết đã lạnh hơn trước rất nhiều, liền tăng tốc động tác của mình.
Khi đang cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên nóc buồng đu quay, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói buồn buồn của người kia vang lên bên tai: "Sao lại nói dối?"
Bạch Tử sững sờ, cẩn thận nắm lấy giá đỡ, từng bước một hướng về phía trung tâm vòng đu quay, trước câu hỏi đột ngột của Mạnh Dĩ Lam, cô bối rối: "Nói dối cái gì ah?"
"Cô bảo Hoa tỷ nói với tôi," thanh âm của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng, lộ ra chút ấm ức và tủi thân, "Cô không còn thích tôi nữa."
Bạch Tử nhíu mày, cô không nghĩ tới lúc này đối phương lại hỏi về vấn đề như thế.
Hơn nữa, khi nghe giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy trạng thái của đối phương lúc này giống hệt như khi đòi kẹo dâu, cô không chắc Mạnh Dĩ Lam có còn duy trì tỉnh táo hay không nữa.
Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời câu hỏi của mình, Mạnh Dĩ Lam sốt ruột lầm bầm: "Nói chuyện ah."
Vừa nói, cô vừa cố tình lung lay đôi chân dài của mình, khiến thanh sắt mảnh mai mà họ đang đứng chợt run lên.
Bạch Tử hoảng hốt, lập tức trả lời: "Tôi không có nói dối."
Nói như vậy là để ngăn cản những cử động thất thường của người phía sau, Bạch Tử thẳng người lại, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam bước về phía trung tâm của vòng đu quay.
Nhưng cô vừa mới di chuyển không được bao lâu, Bạch Tử liền cảm giác được người phía sau đột nhiên siết chặt lấy cổ mình, thậm chí eo mình cũng bị đôi chân dài của đối phương kẹp chặt, sau đó bên tai vang lên một thanh âm chất vấn lạnh lùng: "'Không có nói dối' là sao?"
Vừa rồi giọng điệu của người này còn mềm mại và êm ái hệt như một tiểu công chúa, bây giờ lại nghe như một sát thủ máu lạnh nửa đêm tới cửa.
Ngược lại Bạch Tử cũng không vì sự "đe dọa" của đối phương mà đổi giọng, cô thẳng thắn nói nhỏ: "Câu nói đó... tôi không bảo Hoa tỷ nói với cô, là tôi nói với chính mình."
"... Là sao hả?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi, tay chân ôm chặt lấy Bạch Tử, không hề thả lỏng chút nào.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Bạch Tử có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau càng ngày càng cao.
Bạch Tử lo lắng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam đến giữa vòng đu quay, dọc theo chiếc thang sắt rỉ sét leo xuống, rồi nói: "Lúc đó, tôi không muốn thích cô nữa."
Mạnh Dĩ Lam đang phát sốt, sau khi nghe được lời này liền cảm thấy căng thẳng, thậm chí đầu óc còn choáng váng hơn vừa rồi rất nhiều.
Cô siết chặt cổ Bạch Tử hơn một chút: "... Không muốn thích tôi? Tại sao chứ?"
Có vẻ như nếu câu trả lời khiến cô không hài lòng, cô sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ Bạch Tử.
Tuy nhiên, Bạch Tử lại im lặng, từng bước một leo xuống thang sắt mà không nói một lời.
Mạnh Dĩ Lam cũng không thúc giục, cô chỉ hồi hộp chờ đợi đối phương trả lời.
Cô nhìn ra được Bạch Tử không hề nói dối, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cả hai đều không nói gì, xung quanh họ chỉ còn lại âm thanh của chiếc thang rỉ sét kêu cọt kẹt.
Tuyết rơi đầy lên người cả hai, gió lạnh không ngừng thổi qua, thân thể Mạnh Dĩ Lam vừa nóng vừa lạnh, cộng thêm cảm giác khó chịu trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi nhức, hốc mắt cũng có chút đau.
Mạnh Dĩ Lam vốn chưa bao giờ dễ khóc, nhưng hôm nay dường như tuyến lệ của cô đã đột ngột tiến hóa, dù Bạch Tử có nói gì hay là làm gì, cũng làm cô có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang muốn âm thầm khóc, Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì lúc đó tôi đã nói rõ ràng là sẽ rời khỏi cô, nhưng tôi lại luôn nghĩ đến cô, làm cái gì cũng không tập trung được."
Trái tim vừa mới đau đớn đến sắp vỡ tung, dường như được một đôi bàn tay ấm áp dịu dàng bao bọc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không dám thả lỏng, cô căng thẳng, tiếp tục nghe Bạch Tử chậm rãi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian đó, tôi theo Tiểu Ý đi khắp nơi hái thảo dược, có lần, tôi leo lên một vách đá rất cao, lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ và đã cười rất to... cười chẳng được bao lâu, rất nhanh tôi lại nhớ đến cô."
"... Nhớ đến tôi vì điều gì?" Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng hỏi.
"Muốn đưa cô đi khắp nơi để thư giãn," Bạch Tử nói, "Lo lắng cô luôn bận rộn với công việc mà kiệt sức."
Nước mắt Mạnh Dĩ Lam khẽ lăn dài, nhưng cô lập tức giơ tay lau đi.
Bạch Tử không chú ý tới động tác của người phía sau, cô nhanh chóng leo xuống, thành thật nói tiếp: "Bạch Tang gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Vĩnh Thái đối phó Hoành Á, lúc đó tôi rất lo bọn họ sẽ nhắm vào cô, sợ cô sẽ bị bọn họ làm hại."
Mạnh Dĩ Lam nín thở, không dám lên tiếng.
Cô lo lắng một khi thả lỏng, sẽ để đối phương nghe thấy mình nghẹn ngào.
"Về sau, tôi càng ngày càng ít nhớ đến cô," Bạch Tử nhẹ nhàng nói, "Lúc đó, tôi cho là mình bắt đầu không thích cô nữa, nhưng sau khi gặp Hoa tỷ, tôi mới nhận ra... rằng mình vẫn thích cô."
Không có những lời hoa mỹ ngọt ngào, chỉ có những tiếng lòng thành thật.
Mạnh Dĩ Lam biết, đối với Bạch Tử mà nói, đây không phải là những lời tâm tình được cố ý nói ra, mà đối phương chỉ là đang thành thật một cách ngốc nghếch về những gì trong lòng mình, khi bị cô chất vấn mà thôi.
Người này vẫn luôn như vậy, vẫn luôn không biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Nỗi phiền muộn tích tụ nhiều ngày dường như đã được chữa lành bởi vài lời nói của Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn mang một chút oán giận, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại thế nào... hiện tại còn thích tôi sao?"
Bạch Tử nhíu mày, nhớ tới nụ hôn ban nãy, có chút buồn bực nói: "... Thích."
Mạnh Dĩ Lam quấn lấy không tha: "Thích đến mức nào?"
Bạch Tử không hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại muốn hỏi đến rõ ràng như vậy, nhưng cô cũng không cảm thấy cần phải che giấu cảm xúc của mình, thế là ngoan ngoãn trả lời: "Không biết."
Sau khi mất đi một số ký ức, Bạch Tử không còn nhớ tại sao Mạnh Dĩ Lam lại là "ánh sáng" của mình, cô đã hoàn toàn mất đi khái niệm cơ bản về việc mình thích Mạnh Dĩ Lam đến nhường nào.
"Đừng nói 'không biết'," Mạnh Dĩ Lam tức giận véo vai Bạch Tử, "Cô miêu tả một chút ah."
Nếu là trước đây, Mạnh Dĩ Lam nhất định không tin rằng mình sẽ bướng bỉnh truy hỏi xem Bạch Tử có thích mình không, đồng thời còn kiên trì hỏi xem đối phương thích mình đến nhường nào, thậm chí còn yêu cầu đối phương miêu tả tình yêu dành cho mình.
Hành động này vô cùng trẻ con, cơ bản không phải là một hành vi của người trưởng thành và có chút kiêu ngạo như Mạnh Dĩ Lam nên có.
Nhưng bây giờ, dù cho đầu óc vẫn đang choáng váng vì bị bệnh, thì cô vẫn không thể ngừng nói chuyện.
Trong thế giới đầy bấp bênh bây giờ, trải qua hơn hai tháng xa cách, Mạnh Dĩ Lam dường như đang rất cần tìm lại cảm giác an toàn quen thuộc, để có thể xoa dịu trái tim đã treo lơ lửng bấy lâu nay của mình.
Ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, rằng cô rất muốn cảm nhận được tình yêu không chút do dự mà Bạch Tử dành cho mình, dù là hành động hay lời nói.
Bạch Tử trước giờ vẫn luôn trả lời những câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, cô cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cô chỉ bối rối không hiểu tại sao đối phương lại hỏi rõ ràng như vậy: "Tôi không có cách nào đưa ra định lượng cụ thể", thậm chí cô còn cố gắng đo lường sự yêu thích của chính mình đối với Mạnh Dĩ Lam, hy vọng có thể đưa ra câu trả lời chuẩn xác nhất: "Tôi chỉ có thể nói, rằng hiện tại cô là người tôi thích nhất."
Có rất nhiều điều liên quan đến quá khứ mà cô không thể nào nhớ rõ, và cũng có quá nhiều điều không chắc chắn về tương lai.
Điều duy nhất cô có thể nắm chắc, chỉ còn lại hiện tại.
Và hiện tại, người mà Bạch Tử thích nhất chính là Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi nhẹ nhàng bày tỏ cảm xúc, Bạch Tử cũng đã leo xuống chân của thang sắt, cô nghiêng người nhìn xuống một chút, đợi sau khi xác định chỗ đáp xong, rồi cô lại rón rén leo lên một cái giá đỡ gần đó.
Bạch Tử đã cẩn thận lựa chọn con đường an toàn nhất, để không làm Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái ngày càng không ổn định cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô lại không biết, rằng Mạnh Dĩ Lam đang vì cuộc trò chuyện vô cùng trẻ con vừa rồi của hai người, mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tay chân đang siết chặt lấy Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, nhưng mới vừa thả lỏng một lát, cô chợt nhớ tới lời Bạch Tử vừa nói, thế là nghiêng đầu ghé vào tai đối phương hỏi: "Vậy... bây giờ cô có còn muốn thích tôi không?"
Vừa hỏi xong, Bạch Tử liền ngừng động tác leo thang, cô dừng lại giữa không trung, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam vốn đã thả lỏng cơ thể, bất giác lại trở nên căng thẳng, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng dữ dội, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cuối cùng, Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Không quan trọng."
Nói xong ba chữ này, Bạch Tử tăng tốc động tác, cõng Mạnh Dĩ Lam leo xuống bậc thang cuối cùng, rồi đáp xuống đất.
Thế nhưng mặc dù Bạch Tử cảm thấy nhẹ nhõm vì đã đáp xuống mặt đất an toàn, nhưng tâm của Mạnh Dĩ Lam bỗng bị kéo căng vì ba chữ kia: "'Không quan trọng' là sao hả?"
Câu trả lời không rõ ràng này khiến Mạnh Dĩ Lam như sắp phát điên, sắc mặt cô hơi thay đổi, giọng điệu hệt như đang thúc giục cấp dưới của mình nhanh chóng nộp báo cáo công việc trong cuộc họp ở Hoành Á: "Bạch Tử, suy nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời câu hỏi của tôi."
Bạch Tử vẫn không nói gì, cũng không cởi dây trói quanh hai người ra, mà là thận trọng nhìn xung quanh.
Cách đó không xa, thi thể Bạch Tang nằm ngửa trên vũng máu.
Bạch Tử đi tới, rút con dao găm trong cổ họng hắn ra, lau sạch lưỡi dao, sau đó lưu loát cất vào thắt lưng.
Sau đó, Bạch Tử lại tiếp tục xem xét tình hình xung quanh, khi xác định trên đỉnh núi không có người nào, cô mới cõng Mạnh Dĩ Lam đi đến mấy căn lều vải gần đó.
Sau khi lượn quanh một vòng, Bạch Tử đi vào một căn lều chứa đầy vật dụng của phụ nữ, sau đó cởi dây thừng buộc mình và Mạnh Dĩ Lam ra, lại cẩn thận để đối phương ngồi lên túi ngủ, rồi mới trả lời vấn đề của Mạnh Dĩ Lam: "Tôi không muốn lừa dối chính mình nữa, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, muốn hay không muốn, đều không phải việc tôi có thể kiểm soát."
"Muốn thích" hay "Không muốn thích", dường như đó chỉ là những suy nghĩ ngẫu nhiên và chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nên, không quan trọng.
Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nửa nằm trên túi ngủ, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Tử, bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Ngược lại với Mạnh Dĩ Lam, biểu hiện của Bạch Tử lại tương đối bình tĩnh, cô lấy từ trong túi ra một bộ quần áo sạch đưa cho Mạnh Dĩ Lam: "Có thể không quá phù hợp, cô mặc để giữ ấm trước đi, tôi đi xem thử có áo khoác nào dày hơn không."
Cũng không chờ Bạch Tử quay người đi, Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay kéo lấy quần áo của cô, ngang ngược nói: "Ở lại đây."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu trực tiếp cởi quần áo, mặc kệ Bạch Tử có đồng ý hay không.
Bạch Tử sửng sốt một chút, lập tức xoay người lại, tiếp đến kéo cửa lều lên, đề phòng người sau lưng bị gió lạnh thổi trúng.
Chỉ trong chốc lát, tiếng xào xạc ngừng lại, có vẻ như Mạnh Dĩ Lam đã cởi bỏ quần áo xong.
Một lúc sau, Bạch Tử nghe được đối phương thấp giọng nói: "Cô cũng phải thay."
Bạch Tử còn chưa kịp trả lời, cô đã cảm giác được người phía sau đột nhiên tới gần, đồng thời không nói lời nào đã kéo quần áo của cô lên.
Bạch Tử lập tức uốn éo người muốn ngăn cản đối phương, nhưng hình như Mạnh Dĩ Lam đang rất tức giận, ghé vào tai cô, thấp giọng nói từng chữ: "Đừng, cử, động."
Mà điều làm Bạch Tử ngoan ngoãn dừng lại động tác không phải là cơn tức giận không biết từ đâu đến của Mạnh Dĩ Lam, mà là tiếng nức nở nghẹn ngào không thể nào che giấu được khi đối phương nói chuyện.
Bầu không khí bỗng nhiên hơi thay đổi, Bạch Tử cũng bởi vì tinh thần sa sút của đối phương mà cảm thấy có chút khó chịu.
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam thay quần áo cho Bạch Tử, cô không chút do dự, vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa nhuần nhuyễn cởi chiếc áo dính đầy nước và máu của Bạch Tử ra.
Nhưng cũng không biết vì lý do gì, sau đó, phía sau lưng cô bỗng không còn động tĩnh gì nữa.
Bạch Tử có chút nghi hoặc, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trên lưng chợt mát lạnh.
Ngay sau đó, cô lập tức phản ứng kịp - Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa chiếm hữu nằm lên tấm lưng của mình.
Hơn nữa, Bạch Tử cũng ngay tức khắc chú ý tới, lúc này đối phương cũng đang không mặc quần áo giống mình.
Hai người đang gần gũi với nhau hơn bao giờ hết, Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng tất cả sự mềm mại cùng với sự chập trùng của cơ thể ấy, bằng chính tấm lưng của mình.
Toàn thân Bạch Tử run lên, máu nóng lập tức dâng lên đến đại não, cô căng lấy cơ thể: "Mạnh Dĩ Lam..."
Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng ôm chặt lấy eo Bạch Tử, dùng sức lực để môi mình khắc sâu vào gáy đối phương, sau đó hé miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn vào da thịt của đối phương.
Bạch Tử toàn thân mềm nhũn, cô đưa tay nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam, cắn chặt răng để ngăn chặn tiếng ngâm khẽ đang dâng lên trong cổ họng.
Mạnh Dĩ Lam cũng cảm thấy vô cùng khô nóng, cô không kìm chế được, di chuyển phần thân trên áp sát vào lưng Bạch Tử, sự đụng chạm cực kỳ thân mật này đã vuốt ve khiến toàn thân cô run rẩy.
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự thôi thúc trong lòng, áp gò má mình vào sau ót Bạch Tử.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tê dại nơi mái tóc ngắn nhẹ đâm vào một bên mặt, khàn giọng nói: "Tôi cảm thấy 'thích tôi' cũng tốt... đừng 'không quan trọng' nữa, có được không?"
Bạch Tử nghe xong có hơi sững sờ.
Sự bồn chồn nóng nảy trong lòng cô dường như đã lắng xuống một chút, cô cúi đầu mặc cho đối phương ôm mình, không có trả lời.
Mạnh Dĩ Lam cũng không nói thêm gì nữa, cô buông thả sức lực, hoàn toàn để thân mình dựa sát vào lưng Bạch Tử.
Cô yêu chết mất loại cảm giác gần gũi thân mật cùng Bạch Tử, tựa như đang tắm nắng giữa trời trưa, sau khi duỗi người thư giãn xong, rất có cảm giác thoải mái và mềm mại.
Thân thể Bạch Tử vẫn như lúc trước, vẫn ấm áp đến lạ thường, đầu óc Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng bỗng cảm thấy thoải mái dẫn đến hơi buồn ngủ, nhưng chẳng bao lâu, cô vì lạnh sống lưng mà không nhịn được, hắt hơi một cái.
Bạch Tử vốn vẫn im lặng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô lập tức cử động cơ thể: "Cô bệnh rồi, chúng ta phải tranh thủ xuống dưới."
Nói xong, cô xoay người lại, không để ý rằng mình và người phía sau đều trần như nhộng, vừa chịu đựng cảm giác bồn chồn trào dâng trong lòng, vừa dịu dàng mà nhanh nhẹn thay một bộ quần áo khô ráo cho Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi Bạch Tử cũng thay xong bộ quần áo ướt sũng, cô lại đi đến nơi khác, tìm được một chiếc áo khoác lông đã cũ rồi mặc vào giúp Mạnh Dĩ Lam, còn ép cô ấy ăn chút bánh quy nén và cho cô ấy uống thuốc.
Cùng lúc đó, Bạch Tử cũng kiểm tra môi của Mạnh Dĩ Lam một chút.
Vết thương nhỏ bị mình cắn vẫn còn đó, nhưng có vẻ như cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng hay lây lan virus.
Bạch Tử đè nén nỗi lo âu trong lòng, lại lần nữa buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình.
Từ đầu đến cuối, Bạch Tử không hề nói một lời.
Ngược lại, Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái mê man, cũng không còn sức lực để nói chuyện, cô để mặc cho Bạch Tử săn sóc mình.
Lúc Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam ra khỏi lều vải, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, những bông tuyết bay lơ lửng trên không còn dày đặc hơn nhiều so với những gì nhìn thấy trên vòng đu quay vừa rồi.
Bạch Tử không dám lãng phí thời gian thêm nữa, cô biết thần chí của Mạnh Dĩ Lam đã không còn tỉnh táo, thế là liền sải chân đi xuống núi.
Thế nhưng, khi đi ngang qua cái đình nơi cô gặp Bạch Tang, từ xa xa cô đã nhìn thấy khu vực dưới chân núi có điều gì đó không ổn.
Để nhìn rõ ràng hơn một chút, Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên mái đình.
Rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng dưới chân núi, Bạch Tử theo bản năng cứng người lại, nín thở.
Tuyết vẫn rơi lả tả, giống như một tấm màn che khuất tầm nhìn của Bạch Tử.
Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng con đường vốn rộng rãi và vắng vẻ dưới chân núi, giờ đã chật cứng người.
Nói chính xác hơn chính là, lít nha lít nhít chật cứng... người biến dị.
Dù cách rất xa, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ nơi đó - tiếng gầm gừ gào thét như dã thú từ hàng trăm, hàng nghìn cái miệng.
Những người biến dị đó không ngừng lang thang dưới chân núi, có tên chạy vòng vòng, có tên quỳ thành nhóm ở một nơi nào đó, dường như đang cắn xé thứ gì.
Giống như châu chấu, lại giống như giòi kén, chúng vô thức xô đẩy lẫn nhau, như sóng triều không ngừng phun trào, thậm chí có tên còn hướng lên núi chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, đầu óc Bạch Tử trở nên trống rỗng.
Cô không còn dám tưởng tượng Du Vu Ý ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì nữa, cho dù chính mình muốn đi qua khu vực đó cũng chắc chắn sẽ bị cắn đến thương tích đầy mình, huống hồ bây giờ mình còn cõng người trên lưng.
Lúc này, đột nhiên từ trên trời truyền đến một tiếng kêu chói tai.
Bạch Tử lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con chim đang bay lượn trên bầu trời giữa những bông tuyết.
Không hiểu sao Bạch Tử lại cảm thấy tư thế bay lượn của con chim này có vẻ quen thuộc.
"Chú Hồng..." Người phía sau đột nhiên khẽ nói.
Bạch Tử sửng sốt: "Đó là A Bạch?"
A Bạch, chú chim ưng trắng như tuyết được nuôi dưỡng bởi chú Hồng.
"... Đi theo nó." Mạnh Dĩ Lam lại nói.
Trong lòng Bạch Tử có chút bối rối ——
Vì sao chim ưng của chú Hồng lại ở đây?
Vì sao Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết trước nó sẽ xuất hiện, còn để mình đi theo nó?
Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nhưng kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: "Chuyện này tôi đã nói với chú Hồng trước rồi... hãy theo nó..."
A Bạch trên bầu trời dường như hiểu được lời của Mạnh Dĩ Lam, nó quay đầu bay một đoạn ngắn về phía đỉnh núi, sau đó tiếp tục bay lơ lửng trên không, như chờ đợi Bạch Tử đuổi kịp.
Bạch Tử từ mái đình nhảy xuống, nhanh chóng bước về hướng A Bạch rời đi, nhịn không được, hỏi: "Hoa tỷ nói cô giấu Hoành Á chuyện này..."
"Ừm, tôi không có báo cho cô mẫu," Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu kể cho Bạch Tử nghe tất cả những gì mình biết, "Chú Hồng lén lút đến giúp tôi... Hoành Á... không biết..."
Bạch Tử lại dừng bước.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, rằng Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Dù là âm mưu của Bạch Tang hay là kế hoạch giải cứu cô ấy của mình, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.
Hoa tỷ, Lão Mao, chú Hồng... tất cả những người và sự việc này đều bị Mạnh Dĩ Lam thao túng từng chút một.
Kể cả mạng sống của chính Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử chợt nhớ tới ngày đó, ánh mắt kiên định của Mạnh Dĩ Lam khi cô ấy nói cô ấy không hề hối hận vì đã sửa chiếc máy kia.
Dường như có một tấm lưới khổng lồ đang dần được quăng về phía Bạch Tử, khiến cô có hơi khó thở.
Đột nhiên, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở phía sau thì thầm: "Tiểu Tử..."
Cách xưng hô quen thuộc này khiến Bạch Tử lập tức hoàn hồn lại.
Cô hít một hơi thật sâu, ép mình không được suy nghĩ nhiều, tiếp tục chạy về phía A Bạch.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Để ghi lại một chút, khi tôi viết cảnh hai người hôn nhau ở chương trước, tôi đã nghe bài hát Heaven của Ailee ra mắt năm 2012.
Đây là một bản tình ca khá hay, tôi đã nghe từ lâu và đặc biệt dịch nó.
Lời bài hát và giai điệu rất phù hợp với hai cô gái này (cảm ơn vì nó đã truyền cảm hứng cho tôi và khiến tôi tiếp tục viết).
Canh gà trích lời hôm nay:
Vạn vật đều có thời gian và không gian, vì vậy hãy kiên nhẫn một chút.
Editor bon chen:
Mình dán link bài Heaven của Ailee ở đây nha, bạn nào chưa nghe có thể nghe thử nhé, nhớ ghê thời điểm ra mắt bài này mình mới 18 tuổi
Gần như cô chỉ thấy qua một lần lúc cô mười tuổi, lúc ấy cha mẹ đưa cô và Bạch Tang đi du lịch ở phương Bắc.
Mãi cho đến khi Bạch Tử vì đi theo Mạnh Dĩ Lam mà ở lại thành phố B, cuối cùng cô mới nhìn thấy mùa đông thực sự.
Cả thành phố được bao phủ bởi tuyết trắng xoá, đó mới là danh xứng với thực, thật sự rất "lạnh".
Cũng vì thế mà Bạch Tử sâu sắc hiểu được, rằng một số sự việc hiếm khi xảy ra, sau khi hoàn cảnh thay đổi sẽ trở nên phổ biến, và thậm chí còn bị chán ghét.
Nhưng đối với Bạch Tử, sau khi quen với cuộc sống ở phương Bắc, mỗi lần nhìn thấy bông tuyết từ bầu trời rơi xuống, cô vẫn vô thức cảm thấy vui vẻ và hưng phấn hệt như lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi.
Khi những hạt mưa rơi xuống gặp không khí lạnh sẽ hoá thành bông tuyết hoặc băng.
Bạch Tử có một cảm giác yêu thích khó tả đối với những sự vật và sự việc cực độ như thế này.
Cô thích ánh nắng chói chang vào buổi trưa, và cũng rất thích tuyết.
Hơn nữa, một khi đã thích thứ gì đó, Bạch Tử sẽ luôn luôn rất cố chấp.
Mặc dù bây giờ đã có rất nhiều ký ức bị mất đi, nhưng sở thích này vẫn là như thế.
Nhìn thấy vô số bông tuyết rơi xuống, Bạch Tử nhất thời ngơ ngác trong giây lát, hoàn toàn quên mất bản thân vừa cảm thấy vô cùng xấu hổ khi biết mình cùng Mạnh Dĩ Lam đã hôn nhau trong buồng đu quay.
Mãi cho đến khi người trong lòng mình đột nhiên hắt hơi, cô mới phản ứng lại.
Bạch Tử đang quỳ trên ghế lập tức cúi đầu xuống, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nhắm mắt dựa vào bụng mình, hai tay cũng ôm chặt eo Bạch Tử.
Hai người trông thật thân mật, tựa như đôi tình nhân đang tận hưởng một đêm tuyết lãng mạn trên vòng đu quay.
Nhưng trên thực tế, lúc này toàn thân Bạch Tử đã ướt đẫm, cả người lạnh buốt và nhớp nháp, cô biết bản thân mình như vậy, lúc ôm vào lòng sẽ không thoải mái lắm.
Hơn nữa thời tiết lại càng lúc càng lạnh, Mạnh Dĩ Lam là người bình thường, cô ấy không nên lại gần cơ thể đang ướt sũng của mình như vậy.
Bạch Tử không nói gì, cô kéo tay người đang ôm mình ra, muốn để đối phương tránh khỏi cơ thể mình.
Mất đi thân nhiệt ấm áp của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lúc này trên người cũng dính đầy máu, bị một luồng không khí lạnh đột ngột bao quanh, khiến cả người cô run rẩy.
Bạch Tử hơi giật mình, ngay sau đó liền tự trách bản thân, rồi lại ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng, tiếp đến nghiêng người che chắn đối phương khỏi gió lạnh: "Tôi đưa cô xuống dưới."
Mạnh Dĩ Lam khẽ mở mắt, sắc mặt có hơi không ổn lắm.
Bạch Tử ngay tức khắc nhận ra Mạnh Dĩ Lam có gì đó không đúng, cô cũng không nói thêm gì nữa, nhìn xuống cửa sổ thăm dò một lát, rồi nhanh chóng lên kế hoạch cho lộ trình từ vòng đu quay đi xuống.
Bộ đàm bị hỏng, Bạch Tử không thể liên lạc với Du Vu Ý, cũng không cách nào tìm hiểu tình hình dưới chân núi.
Để tránh phát sinh trường hợp khẩn cấp, cô phải nhanh chóng đưa Mạnh Dĩ Lam về chỗ Hoa tỷ.
Không giống với Bạch Tử đang suy nghĩ ngày càng rõ ràng và bình tĩnh, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt sau nụ hôn kia, cộng thêm bị gió lạnh thổi đến mấy lần, cơ thể cô bắt đầu cảm thấy rét run từ trong ra ngoài.
Thật ra trong những ngày Bạch Tử rời đi, Mạnh Dĩ Lam cũng đã dần kiệt sức rồi.
Thể chất của cô kém hơn trước rất nhiều, hiện tại được ở cùng một chỗ với Bạch Tử, cô không khỏi thả lỏng hoàn toàn về thể chất lẫn tinh thần, chỉ chưa đầy nửa ngày đã đổ bệnh.
Giống như một bức tường sắt đã đứng vững bấy lâu nay đột nhiên sụp đổ, những tòa nhà bằng gỗ bên trong bức tường gần như đã bị mối ăn mòn, sau đó bị cơn gió lốc thổi bay thành từng mảnh trong tích tắc.
Mạnh Dĩ Lam mặc dù đang rất mệt mỏi nằm trong lòng Bạch Tử, nhưng trên mặt lại mỉm cười nhẹ, tâm tình có vẻ như rất tốt, tuỳ ý để người đang ôm mình nhặt sợi dây thừng vừa mới được cởi ra, sau đó lại lần nữa buộc mình vào lưng đối phương.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
Hơn một năm trước, cả hai bị một nhóm người biến dị chặn lại trên sân thượng tòa nhà công ty, khi đó Bạch Tử cũng buộc Mạnh Dĩ Lam vào người.
Nhưng điểm khác biệt chính là, Bạch Tử không còn cần buộc dây vào một vị trí cố định để mượn lực thả rơi xuống nữa, giờ đây cô đã hoàn toàn có khả năng cõng Mạnh Dĩ Lam lên xuống nhiều lần.
Bạch Tử đi tới cửa, nhỏ giọng nói với người đang nằm trên lưng mình: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát."
Mạnh Dĩ Lam nghe thấy lời này, đột nhiên chòm về phía trước, nghiêng đầu nhìn mặt Bạch Tử, dường như sau khi xác nhận điều gì đó, cô mới chịu thả lỏng cơ thể, áp chặt gò má vào cổ Bạch Tử, không cử động nữa.
Những bông tuyết rơi xuống càng lúc càng dày đặc, Bạch Tử mẫn cảm nhận thấy thời tiết đã lạnh hơn trước rất nhiều, liền tăng tốc động tác của mình.
Khi đang cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên nóc buồng đu quay, bỗng nhiên cô nghe thấy giọng nói buồn buồn của người kia vang lên bên tai: "Sao lại nói dối?"
Bạch Tử sững sờ, cẩn thận nắm lấy giá đỡ, từng bước một hướng về phía trung tâm vòng đu quay, trước câu hỏi đột ngột của Mạnh Dĩ Lam, cô bối rối: "Nói dối cái gì ah?"
"Cô bảo Hoa tỷ nói với tôi," thanh âm của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng, lộ ra chút ấm ức và tủi thân, "Cô không còn thích tôi nữa."
Bạch Tử nhíu mày, cô không nghĩ tới lúc này đối phương lại hỏi về vấn đề như thế.
Hơn nữa, khi nghe giọng nói của Mạnh Dĩ Lam, Bạch Tử cảm thấy trạng thái của đối phương lúc này giống hệt như khi đòi kẹo dâu, cô không chắc Mạnh Dĩ Lam có còn duy trì tỉnh táo hay không nữa.
Thấy Bạch Tử hồi lâu không trả lời câu hỏi của mình, Mạnh Dĩ Lam sốt ruột lầm bầm: "Nói chuyện ah."
Vừa nói, cô vừa cố tình lung lay đôi chân dài của mình, khiến thanh sắt mảnh mai mà họ đang đứng chợt run lên.
Bạch Tử hoảng hốt, lập tức trả lời: "Tôi không có nói dối."
Nói như vậy là để ngăn cản những cử động thất thường của người phía sau, Bạch Tử thẳng người lại, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam bước về phía trung tâm của vòng đu quay.
Nhưng cô vừa mới di chuyển không được bao lâu, Bạch Tử liền cảm giác được người phía sau đột nhiên siết chặt lấy cổ mình, thậm chí eo mình cũng bị đôi chân dài của đối phương kẹp chặt, sau đó bên tai vang lên một thanh âm chất vấn lạnh lùng: "'Không có nói dối' là sao?"
Vừa rồi giọng điệu của người này còn mềm mại và êm ái hệt như một tiểu công chúa, bây giờ lại nghe như một sát thủ máu lạnh nửa đêm tới cửa.
Ngược lại Bạch Tử cũng không vì sự "đe dọa" của đối phương mà đổi giọng, cô thẳng thắn nói nhỏ: "Câu nói đó... tôi không bảo Hoa tỷ nói với cô, là tôi nói với chính mình."
"... Là sao hả?" Mạnh Dĩ Lam lại hỏi, tay chân ôm chặt lấy Bạch Tử, không hề thả lỏng chút nào.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Bạch Tử có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người phía sau càng ngày càng cao.
Bạch Tử lo lắng hít một hơi thật sâu, nhanh chóng cõng Mạnh Dĩ Lam đến giữa vòng đu quay, dọc theo chiếc thang sắt rỉ sét leo xuống, rồi nói: "Lúc đó, tôi không muốn thích cô nữa."
Mạnh Dĩ Lam đang phát sốt, sau khi nghe được lời này liền cảm thấy căng thẳng, thậm chí đầu óc còn choáng váng hơn vừa rồi rất nhiều.
Cô siết chặt cổ Bạch Tử hơn một chút: "... Không muốn thích tôi? Tại sao chứ?"
Có vẻ như nếu câu trả lời khiến cô không hài lòng, cô sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ Bạch Tử.
Tuy nhiên, Bạch Tử lại im lặng, từng bước một leo xuống thang sắt mà không nói một lời.
Mạnh Dĩ Lam cũng không thúc giục, cô chỉ hồi hộp chờ đợi đối phương trả lời.
Cô nhìn ra được Bạch Tử không hề nói dối, điều này càng khiến cô cảm thấy khó chịu hơn.
Cả hai đều không nói gì, xung quanh họ chỉ còn lại âm thanh của chiếc thang rỉ sét kêu cọt kẹt.
Tuyết rơi đầy lên người cả hai, gió lạnh không ngừng thổi qua, thân thể Mạnh Dĩ Lam vừa nóng vừa lạnh, cộng thêm cảm giác khó chịu trong lòng, cô đột nhiên cảm thấy mũi mình hơi nhức, hốc mắt cũng có chút đau.
Mạnh Dĩ Lam vốn chưa bao giờ dễ khóc, nhưng hôm nay dường như tuyến lệ của cô đã đột ngột tiến hóa, dù Bạch Tử có nói gì hay là làm gì, cũng làm cô có cảm giác muốn rơi nước mắt.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang muốn âm thầm khóc, Bạch Tử cuối cùng cũng lên tiếng: "Bởi vì lúc đó tôi đã nói rõ ràng là sẽ rời khỏi cô, nhưng tôi lại luôn nghĩ đến cô, làm cái gì cũng không tập trung được."
Trái tim vừa mới đau đớn đến sắp vỡ tung, dường như được một đôi bàn tay ấm áp dịu dàng bao bọc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không dám thả lỏng, cô căng thẳng, tiếp tục nghe Bạch Tử chậm rãi nói tiếp: "Trong khoảng thời gian đó, tôi theo Tiểu Ý đi khắp nơi hái thảo dược, có lần, tôi leo lên một vách đá rất cao, lúc đó tôi cảm thấy rất vui vẻ và đã cười rất to... cười chẳng được bao lâu, rất nhanh tôi lại nhớ đến cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"... Nhớ đến tôi vì điều gì?" Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng hỏi.
"Muốn đưa cô đi khắp nơi để thư giãn," Bạch Tử nói, "Lo lắng cô luôn bận rộn với công việc mà kiệt sức."
Nước mắt Mạnh Dĩ Lam khẽ lăn dài, nhưng cô lập tức giơ tay lau đi.
Bạch Tử không chú ý tới động tác của người phía sau, cô nhanh chóng leo xuống, thành thật nói tiếp: "Bạch Tang gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Vĩnh Thái đối phó Hoành Á, lúc đó tôi rất lo bọn họ sẽ nhắm vào cô, sợ cô sẽ bị bọn họ làm hại."
Mạnh Dĩ Lam nín thở, không dám lên tiếng.
Cô lo lắng một khi thả lỏng, sẽ để đối phương nghe thấy mình nghẹn ngào.
"Về sau, tôi càng ngày càng ít nhớ đến cô," Bạch Tử nhẹ nhàng nói, "Lúc đó, tôi cho là mình bắt đầu không thích cô nữa, nhưng sau khi gặp Hoa tỷ, tôi mới nhận ra... rằng mình vẫn thích cô."
Không có những lời hoa mỹ ngọt ngào, chỉ có những tiếng lòng thành thật.
Mạnh Dĩ Lam biết, đối với Bạch Tử mà nói, đây không phải là những lời tâm tình được cố ý nói ra, mà đối phương chỉ là đang thành thật một cách ngốc nghếch về những gì trong lòng mình, khi bị cô chất vấn mà thôi.
Người này vẫn luôn như vậy, vẫn luôn không biết cách che giấu cảm xúc của mình.
Nỗi phiền muộn tích tụ nhiều ngày dường như đã được chữa lành bởi vài lời nói của Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn mang một chút oán giận, nhẹ giọng hỏi: "Hiện tại thế nào... hiện tại còn thích tôi sao?"
Bạch Tử nhíu mày, nhớ tới nụ hôn ban nãy, có chút buồn bực nói: "... Thích."
Mạnh Dĩ Lam quấn lấy không tha: "Thích đến mức nào?"
Bạch Tử không hiểu tại sao Mạnh Dĩ Lam lại muốn hỏi đến rõ ràng như vậy, nhưng cô cũng không cảm thấy cần phải che giấu cảm xúc của mình, thế là ngoan ngoãn trả lời: "Không biết."
Sau khi mất đi một số ký ức, Bạch Tử không còn nhớ tại sao Mạnh Dĩ Lam lại là "ánh sáng" của mình, cô đã hoàn toàn mất đi khái niệm cơ bản về việc mình thích Mạnh Dĩ Lam đến nhường nào.
"Đừng nói 'không biết'," Mạnh Dĩ Lam tức giận véo vai Bạch Tử, "Cô miêu tả một chút ah."
Nếu là trước đây, Mạnh Dĩ Lam nhất định không tin rằng mình sẽ bướng bỉnh truy hỏi xem Bạch Tử có thích mình không, đồng thời còn kiên trì hỏi xem đối phương thích mình đến nhường nào, thậm chí còn yêu cầu đối phương miêu tả tình yêu dành cho mình.
Hành động này vô cùng trẻ con, cơ bản không phải là một hành vi của người trưởng thành và có chút kiêu ngạo như Mạnh Dĩ Lam nên có.
Nhưng bây giờ, dù cho đầu óc vẫn đang choáng váng vì bị bệnh, thì cô vẫn không thể ngừng nói chuyện.
Trong thế giới đầy bấp bênh bây giờ, trải qua hơn hai tháng xa cách, Mạnh Dĩ Lam dường như đang rất cần tìm lại cảm giác an toàn quen thuộc, để có thể xoa dịu trái tim đã treo lơ lửng bấy lâu nay của mình.
Ngay cả Mạnh Dĩ Lam cũng không nhận ra, rằng cô rất muốn cảm nhận được tình yêu không chút do dự mà Bạch Tử dành cho mình, dù là hành động hay lời nói.
Bạch Tử trước giờ vẫn luôn trả lời những câu hỏi của Mạnh Dĩ Lam, cô cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, cô chỉ bối rối không hiểu tại sao đối phương lại hỏi rõ ràng như vậy: "Tôi không có cách nào đưa ra định lượng cụ thể", thậm chí cô còn cố gắng đo lường sự yêu thích của chính mình đối với Mạnh Dĩ Lam, hy vọng có thể đưa ra câu trả lời chuẩn xác nhất: "Tôi chỉ có thể nói, rằng hiện tại cô là người tôi thích nhất."
Có rất nhiều điều liên quan đến quá khứ mà cô không thể nào nhớ rõ, và cũng có quá nhiều điều không chắc chắn về tương lai.
Điều duy nhất cô có thể nắm chắc, chỉ còn lại hiện tại.
Và hiện tại, người mà Bạch Tử thích nhất chính là Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi nhẹ nhàng bày tỏ cảm xúc, Bạch Tử cũng đã leo xuống chân của thang sắt, cô nghiêng người nhìn xuống một chút, đợi sau khi xác định chỗ đáp xong, rồi cô lại rón rén leo lên một cái giá đỡ gần đó.
Bạch Tử đã cẩn thận lựa chọn con đường an toàn nhất, để không làm Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái ngày càng không ổn định cảm thấy sợ hãi.
Nhưng cô lại không biết, rằng Mạnh Dĩ Lam đang vì cuộc trò chuyện vô cùng trẻ con vừa rồi của hai người, mà cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tay chân đang siết chặt lấy Bạch Tử của Mạnh Dĩ Lam cuối cùng cũng thả lỏng ra một chút, nhưng mới vừa thả lỏng một lát, cô chợt nhớ tới lời Bạch Tử vừa nói, thế là nghiêng đầu ghé vào tai đối phương hỏi: "Vậy... bây giờ cô có còn muốn thích tôi không?"
Vừa hỏi xong, Bạch Tử liền ngừng động tác leo thang, cô dừng lại giữa không trung, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mạnh Dĩ Lam vốn đã thả lỏng cơ thể, bất giác lại trở nên căng thẳng, cảm giác choáng váng trong đầu càng lúc càng dữ dội, nhưng cô vẫn cắn răng chịu đựng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của đối phương.
Cuối cùng, Bạch Tử nhẹ giọng nói: "Không quan trọng."
Nói xong ba chữ này, Bạch Tử tăng tốc động tác, cõng Mạnh Dĩ Lam leo xuống bậc thang cuối cùng, rồi đáp xuống đất.
Thế nhưng mặc dù Bạch Tử cảm thấy nhẹ nhõm vì đã đáp xuống mặt đất an toàn, nhưng tâm của Mạnh Dĩ Lam bỗng bị kéo căng vì ba chữ kia: "'Không quan trọng' là sao hả?"
Câu trả lời không rõ ràng này khiến Mạnh Dĩ Lam như sắp phát điên, sắc mặt cô hơi thay đổi, giọng điệu hệt như đang thúc giục cấp dưới của mình nhanh chóng nộp báo cáo công việc trong cuộc họp ở Hoành Á: "Bạch Tử, suy nghĩ kỹ rồi hẳn trả lời câu hỏi của tôi."
Bạch Tử vẫn không nói gì, cũng không cởi dây trói quanh hai người ra, mà là thận trọng nhìn xung quanh.
Cách đó không xa, thi thể Bạch Tang nằm ngửa trên vũng máu.
Bạch Tử đi tới, rút con dao găm trong cổ họng hắn ra, lau sạch lưỡi dao, sau đó lưu loát cất vào thắt lưng.
Sau đó, Bạch Tử lại tiếp tục xem xét tình hình xung quanh, khi xác định trên đỉnh núi không có người nào, cô mới cõng Mạnh Dĩ Lam đi đến mấy căn lều vải gần đó.
Sau khi lượn quanh một vòng, Bạch Tử đi vào một căn lều chứa đầy vật dụng của phụ nữ, sau đó cởi dây thừng buộc mình và Mạnh Dĩ Lam ra, lại cẩn thận để đối phương ngồi lên túi ngủ, rồi mới trả lời vấn đề của Mạnh Dĩ Lam: "Tôi không muốn lừa dối chính mình nữa, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi, muốn hay không muốn, đều không phải việc tôi có thể kiểm soát."
"Muốn thích" hay "Không muốn thích", dường như đó chỉ là những suy nghĩ ngẫu nhiên và chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nên, không quan trọng.
Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nửa nằm trên túi ngủ, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Bạch Tử, bỗng nhiên có chút hoảng sợ.
Ngược lại với Mạnh Dĩ Lam, biểu hiện của Bạch Tử lại tương đối bình tĩnh, cô lấy từ trong túi ra một bộ quần áo sạch đưa cho Mạnh Dĩ Lam: "Có thể không quá phù hợp, cô mặc để giữ ấm trước đi, tôi đi xem thử có áo khoác nào dày hơn không."
Cũng không chờ Bạch Tử quay người đi, Mạnh Dĩ Lam đã đưa tay kéo lấy quần áo của cô, ngang ngược nói: "Ở lại đây."
Nói xong, Mạnh Dĩ Lam bắt đầu trực tiếp cởi quần áo, mặc kệ Bạch Tử có đồng ý hay không.
Bạch Tử sửng sốt một chút, lập tức xoay người lại, tiếp đến kéo cửa lều lên, đề phòng người sau lưng bị gió lạnh thổi trúng.
Chỉ trong chốc lát, tiếng xào xạc ngừng lại, có vẻ như Mạnh Dĩ Lam đã cởi bỏ quần áo xong.
Một lúc sau, Bạch Tử nghe được đối phương thấp giọng nói: "Cô cũng phải thay."
Bạch Tử còn chưa kịp trả lời, cô đã cảm giác được người phía sau đột nhiên tới gần, đồng thời không nói lời nào đã kéo quần áo của cô lên.
Bạch Tử lập tức uốn éo người muốn ngăn cản đối phương, nhưng hình như Mạnh Dĩ Lam đang rất tức giận, ghé vào tai cô, thấp giọng nói từng chữ: "Đừng, cử, động."
Mà điều làm Bạch Tử ngoan ngoãn dừng lại động tác không phải là cơn tức giận không biết từ đâu đến của Mạnh Dĩ Lam, mà là tiếng nức nở nghẹn ngào không thể nào che giấu được khi đối phương nói chuyện.
Bầu không khí bỗng nhiên hơi thay đổi, Bạch Tử cũng bởi vì tinh thần sa sút của đối phương mà cảm thấy có chút khó chịu.
Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Dĩ Lam thay quần áo cho Bạch Tử, cô không chút do dự, vừa lau đi nước mắt trên mặt, vừa nhuần nhuyễn cởi chiếc áo dính đầy nước và máu của Bạch Tử ra.
Nhưng cũng không biết vì lý do gì, sau đó, phía sau lưng cô bỗng không còn động tĩnh gì nữa.
Bạch Tử có chút nghi hoặc, đang muốn nói chuyện, đột nhiên cảm thấy trên lưng chợt mát lạnh.
Ngay sau đó, cô lập tức phản ứng kịp - Mạnh Dĩ Lam lại lần nữa chiếm hữu nằm lên tấm lưng của mình.
Hơn nữa, Bạch Tử cũng ngay tức khắc chú ý tới, lúc này đối phương cũng đang không mặc quần áo giống mình.
Hai người đang gần gũi với nhau hơn bao giờ hết, Bạch Tử có thể cảm nhận rõ ràng tất cả sự mềm mại cùng với sự chập trùng của cơ thể ấy, bằng chính tấm lưng của mình.
Toàn thân Bạch Tử run lên, máu nóng lập tức dâng lên đến đại não, cô căng lấy cơ thể: "Mạnh Dĩ Lam..."
Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng ôm chặt lấy eo Bạch Tử, dùng sức lực để môi mình khắc sâu vào gáy đối phương, sau đó hé miệng, dùng răng nhẹ nhàng cắn cắn vào da thịt của đối phương.
Bạch Tử toàn thân mềm nhũn, cô đưa tay nắm lấy cổ tay Mạnh Dĩ Lam, cắn chặt răng để ngăn chặn tiếng ngâm khẽ đang dâng lên trong cổ họng.
Mạnh Dĩ Lam cũng cảm thấy vô cùng khô nóng, cô không kìm chế được, di chuyển phần thân trên áp sát vào lưng Bạch Tử, sự đụng chạm cực kỳ thân mật này đã vuốt ve khiến toàn thân cô run rẩy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạnh Dĩ Lam hít một hơi thật sâu, cố nén lại sự thôi thúc trong lòng, áp gò má mình vào sau ót Bạch Tử.
Cô nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tê dại nơi mái tóc ngắn nhẹ đâm vào một bên mặt, khàn giọng nói: "Tôi cảm thấy 'thích tôi' cũng tốt... đừng 'không quan trọng' nữa, có được không?"
Bạch Tử nghe xong có hơi sững sờ.
Sự bồn chồn nóng nảy trong lòng cô dường như đã lắng xuống một chút, cô cúi đầu mặc cho đối phương ôm mình, không có trả lời.
Mạnh Dĩ Lam cũng không nói thêm gì nữa, cô buông thả sức lực, hoàn toàn để thân mình dựa sát vào lưng Bạch Tử.
Cô yêu chết mất loại cảm giác gần gũi thân mật cùng Bạch Tử, tựa như đang tắm nắng giữa trời trưa, sau khi duỗi người thư giãn xong, rất có cảm giác thoải mái và mềm mại.
Thân thể Bạch Tử vẫn như lúc trước, vẫn ấm áp đến lạ thường, đầu óc Mạnh Dĩ Lam đang choáng váng bỗng cảm thấy thoải mái dẫn đến hơi buồn ngủ, nhưng chẳng bao lâu, cô vì lạnh sống lưng mà không nhịn được, hắt hơi một cái.
Bạch Tử vốn vẫn im lặng cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, cô lập tức cử động cơ thể: "Cô bệnh rồi, chúng ta phải tranh thủ xuống dưới."
Nói xong, cô xoay người lại, không để ý rằng mình và người phía sau đều trần như nhộng, vừa chịu đựng cảm giác bồn chồn trào dâng trong lòng, vừa dịu dàng mà nhanh nhẹn thay một bộ quần áo khô ráo cho Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi Bạch Tử cũng thay xong bộ quần áo ướt sũng, cô lại đi đến nơi khác, tìm được một chiếc áo khoác lông đã cũ rồi mặc vào giúp Mạnh Dĩ Lam, còn ép cô ấy ăn chút bánh quy nén và cho cô ấy uống thuốc.
Cùng lúc đó, Bạch Tử cũng kiểm tra môi của Mạnh Dĩ Lam một chút.
Vết thương nhỏ bị mình cắn vẫn còn đó, nhưng có vẻ như cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng hay lây lan virus.
Bạch Tử đè nén nỗi lo âu trong lòng, lại lần nữa buộc Mạnh Dĩ Lam vào lưng mình.
Từ đầu đến cuối, Bạch Tử không hề nói một lời.
Ngược lại, Mạnh Dĩ Lam đang trong trạng thái mê man, cũng không còn sức lực để nói chuyện, cô để mặc cho Bạch Tử săn sóc mình.
Lúc Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam ra khỏi lều vải, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, những bông tuyết bay lơ lửng trên không còn dày đặc hơn nhiều so với những gì nhìn thấy trên vòng đu quay vừa rồi.
Bạch Tử không dám lãng phí thời gian thêm nữa, cô biết thần chí của Mạnh Dĩ Lam đã không còn tỉnh táo, thế là liền sải chân đi xuống núi.
Thế nhưng, khi đi ngang qua cái đình nơi cô gặp Bạch Tang, từ xa xa cô đã nhìn thấy khu vực dưới chân núi có điều gì đó không ổn.
Để nhìn rõ ràng hơn một chút, Bạch Tử cõng Mạnh Dĩ Lam leo lên mái đình.
Rốt cuộc nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng dưới chân núi, Bạch Tử theo bản năng cứng người lại, nín thở.
Tuyết vẫn rơi lả tả, giống như một tấm màn che khuất tầm nhìn của Bạch Tử.
Tuy nhiên, Bạch Tử vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng con đường vốn rộng rãi và vắng vẻ dưới chân núi, giờ đã chật cứng người.
Nói chính xác hơn chính là, lít nha lít nhít chật cứng... người biến dị.
Dù cách rất xa, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ nơi đó - tiếng gầm gừ gào thét như dã thú từ hàng trăm, hàng nghìn cái miệng.
Những người biến dị đó không ngừng lang thang dưới chân núi, có tên chạy vòng vòng, có tên quỳ thành nhóm ở một nơi nào đó, dường như đang cắn xé thứ gì.
Giống như châu chấu, lại giống như giòi kén, chúng vô thức xô đẩy lẫn nhau, như sóng triều không ngừng phun trào, thậm chí có tên còn hướng lên núi chạy đến.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy, đầu óc Bạch Tử trở nên trống rỗng.
Cô không còn dám tưởng tượng Du Vu Ý ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì nữa, cho dù chính mình muốn đi qua khu vực đó cũng chắc chắn sẽ bị cắn đến thương tích đầy mình, huống hồ bây giờ mình còn cõng người trên lưng.
Lúc này, đột nhiên từ trên trời truyền đến một tiếng kêu chói tai.
Bạch Tử lập tức ngẩng đầu, liền nhìn thấy một con chim đang bay lượn trên bầu trời giữa những bông tuyết.
Không hiểu sao Bạch Tử lại cảm thấy tư thế bay lượn của con chim này có vẻ quen thuộc.
"Chú Hồng..." Người phía sau đột nhiên khẽ nói.
Bạch Tử sửng sốt: "Đó là A Bạch?"
A Bạch, chú chim ưng trắng như tuyết được nuôi dưỡng bởi chú Hồng.
"... Đi theo nó." Mạnh Dĩ Lam lại nói.
Trong lòng Bạch Tử có chút bối rối ——
Vì sao chim ưng của chú Hồng lại ở đây?
Vì sao Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết trước nó sẽ xuất hiện, còn để mình đi theo nó?
Mạnh Dĩ Lam yếu ớt nhưng kiên nhẫn nhẹ nhàng giải thích: "Chuyện này tôi đã nói với chú Hồng trước rồi... hãy theo nó..."
A Bạch trên bầu trời dường như hiểu được lời của Mạnh Dĩ Lam, nó quay đầu bay một đoạn ngắn về phía đỉnh núi, sau đó tiếp tục bay lơ lửng trên không, như chờ đợi Bạch Tử đuổi kịp.
Bạch Tử từ mái đình nhảy xuống, nhanh chóng bước về hướng A Bạch rời đi, nhịn không được, hỏi: "Hoa tỷ nói cô giấu Hoành Á chuyện này..."
"Ừm, tôi không có báo cho cô mẫu," Mạnh Dĩ Lam cũng bắt đầu kể cho Bạch Tử nghe tất cả những gì mình biết, "Chú Hồng lén lút đến giúp tôi... Hoành Á... không biết..."
Bạch Tử lại dừng bước.
Cuối cùng cô cũng ý thức được, rằng Mạnh Dĩ Lam dường như đã biết hết mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này.
Dù là âm mưu của Bạch Tang hay là kế hoạch giải cứu cô ấy của mình, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy.
Hoa tỷ, Lão Mao, chú Hồng... tất cả những người và sự việc này đều bị Mạnh Dĩ Lam thao túng từng chút một.
Kể cả mạng sống của chính Mạnh Dĩ Lam.
Bạch Tử chợt nhớ tới ngày đó, ánh mắt kiên định của Mạnh Dĩ Lam khi cô ấy nói cô ấy không hề hối hận vì đã sửa chiếc máy kia.
Dường như có một tấm lưới khổng lồ đang dần được quăng về phía Bạch Tử, khiến cô có hơi khó thở.
Đột nhiên, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam ở phía sau thì thầm: "Tiểu Tử..."
Cách xưng hô quen thuộc này khiến Bạch Tử lập tức hoàn hồn lại.
Cô hít một hơi thật sâu, ép mình không được suy nghĩ nhiều, tiếp tục chạy về phía A Bạch.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Để ghi lại một chút, khi tôi viết cảnh hai người hôn nhau ở chương trước, tôi đã nghe bài hát Heaven của Ailee ra mắt năm 2012.
Đây là một bản tình ca khá hay, tôi đã nghe từ lâu và đặc biệt dịch nó.
Lời bài hát và giai điệu rất phù hợp với hai cô gái này (cảm ơn vì nó đã truyền cảm hứng cho tôi và khiến tôi tiếp tục viết).
Canh gà trích lời hôm nay:
Vạn vật đều có thời gian và không gian, vì vậy hãy kiên nhẫn một chút.
Editor bon chen:
Mình dán link bài Heaven của Ailee ở đây nha, bạn nào chưa nghe có thể nghe thử nhé, nhớ ghê thời điểm ra mắt bài này mình mới 18 tuổi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro