Không thể chạy...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Khi Bạch Tử tỉnh dậy, cô sững sờ một lúc lâu mới nhận ra mình đang ngồi trên xe máy của Mạnh Dĩ Lam.
Chiếc xe vẫn lao đi nhanh như mọi khi.
Lúc này bởi vì Bạch Tử đang áp sát lưng Mạnh Dĩ Lam, mà hai tay lại còn ôm chặt eo đối phương, nên cô dễ dàng nhận ra người trước mặt dường như đã gầy đi rất nhiều, so với lúc trước ngồi sau xe ôm đối phương, lúc này phải gầy đi ít nhất là hai vòng.
Bạch Tử nhíu mày, một bên cố chịu đựng đau đớn khắp người, một bên cố nhớ xem tại sao mình lại ngồi trên xe máy, bỗng nhiên cô nghe thấy có thứ gì đó gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm.
Thanh âm trong trẻo vang lên càng lúc càng dày đặc, rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Bạch Tử không nhịn được, hơi thở yếu ớt nói: "...Trời đang mưa."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy người trước mặt khẽ run, sau đó tốc độ xe đột nhiên tăng lên.
Bạch Tử chịu không được, buột miệng nói: "Mạnh Dĩ Lam, đừng lái xe nhanh như vậy nữa... Trời đang mưa."
Trời mưa đường trơn trượt, người này vì cái gì lúc nào cũng tuỳ hứng chạy nhanh như vậy?
Thật không ngờ đến, ngay sau đó, Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng trả lời "Được.", sau đó tốc độ xe nhanh chóng chậm lại.
Mạnh Dĩ Lam nghe lời như vậy, làm cho Bạch Tử có chút không kịp phản ứng, cùng lúc đó, cô rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhịn không được vặn vẹo thân mình.
Lập tức, Bạch Tử phát hiện hai tay của mình - không, phải nói là toàn thân của mình đều bị buột chặt cùng với Mạnh Dĩ Lam.
Gần như cùng lúc đó, hai tay đang bị buột ở eo Mạnh Dĩ Lam, cảm nhận được thứ gì đó lạnh lẽo bao bọc thật chặt, sau đó, Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: "Đừng nhúc nhích."
Bạch Tử cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay mình... Hẳn chính là lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam.
Có lẽ do vừa mới tỉnh lại, Bạch Tử luôn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, cảm giác lạnh buốt từ đối phương truyền đến, khiến cô nhớ tới đôi găng tay bằng da của Liêu Vũ Đình mà Mạnh Dĩ Lam không chịu nhận, còn có đôi găng tay bằng len do bà Trương đan.
"Lần sau lái xe..." Bạch Tử nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Nhớ đeo găng tay, lạnh lắm đó."
Vừa dứt lời, sự lạnh lẽo ấy lại càng siết chặt tay Bạch Tử hơn.
Bạch Tử rất muốn tìm hiểu xem tại sao lúc này mình lại ngồi trên xe máy, cũng muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, cũng muốn tìm hiểu xem tại sao mình được buột chặt cùng với Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, mỗi lần cô cố gắng sử dụng bộ não của mình, thì thái dương lại truyền đến cảm giác đau nhói.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Bạch Tử rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhưng cho dù ý thức của cô đã dần mất đi, cô vẫn có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nắm tay cô, cho đến khi hơi lạnh trong tay đối phương dần tan đi, hai bàn tay lúc này dường như hoà tan vào nhau.
Lúc Bạch Tử tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong cầu thang bộ.
Trong bóng tối mờ hồ, Bạch Tử cảm giác được Mạnh Dĩ Lam đang từng bước cõng mình lên lầu, cách đó không xa, truyền đến tiếng kêu khe khẽ của Mao Mao cùng âm thanh nhảy nhót hưng phấn.
Có một cảm giác không được tự nhiên khiến hai má Bạch Tử nóng bừng, cô hơi mở mắt ra, có chút ngượng ngùng, yếu ớt vặn thân mình: "Tôi... Tự mình đi."
Nhưng người đang cõng lại càng siết chặt đùi cô hơn, thốt ra ba chữ: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó Bạch Tử liền không giãy giụa nữa, không phải vì cô nhượng bộ, mà vì cô phát hiện, dù chỉ mới nói vài câu ngắn ngủi cùng với hơi vặn vẹo thân thể, bản thân vậy mà lại bắt đầu thở dốc.
Bạch Tử phát giác được, cô bây giờ phi thường suy yếu.
Mạnh Dĩ Lam mở cửa, sau đó cõng Bạch Tử vào nhà.
Cô không có đặt Bạch Tử lên sofa, mà chậm rãi đi đến bên tường bật đèn lên, nhưng sau khi ấn công tắc, trời vẫn tối - Sau vụ nổ vừa rồi, hình như vẫn chưa khôi phục được nguồn điện.
Thế là, Mạnh Dĩ Lam cõng Bạch Tử trên lưng đi thắp nến, sau đó lấy ra một túi đồ ăn nhẹ đưa cho Mao Mao.
Không biết vì lý do gì, Mạnh Dĩ Lam không muốn thả Bạch Tử xuống, thậm chí còn muốn cùng người phía sau buột chặt lại với nhau, để tránh lúc không để ý, người này lại chạy đi mất.
Nhưng cô không biết, rằng lúc này Bạch Tử có cảm giác mình như một đứa bé mới sinh, được mẹ địu trên lưng để làm việc nhà.
Bạch Tử xấu hổ, gần như thở không ra hơi, cố gắng nói: "Để tôi... Xuống dưới."
"Được." Mạnh Dĩ Lam tựa hồ như đang dỗ dành em bé, nhưng cô không đến chiếc ghế sofa Bạch Tử thường nằm, mà là đi thẳng vào phòng ngủ, cẩn thận ngồi xuống mép giường, cởi dây buột trên người ra.
Bạch Tử để đối phương nhẹ nhàng đặt mình xuống giường, chiếc nệm êm ái làm giảm bớt cơn đau trên người cô, nhưng cô vẫn không khỏi nghi ngờ nói: "Tôi... Ngủ trên sofa..."
Trước khi Bạch Tử kịp thốt ra hai chữ "Được rồi.", Mạnh Dĩ Lam đã rời khỏi phòng.
Không lâu sau, cô mang theo một chậu nước ấm trở lại phòng ngủ, ngồi cạnh Bạch Tử.
Sau một khắc, Bạch Tử cảm giác được trên mặt mình có một chiếc khăn mềm mại ấm áp, sau đó chiếc khăn nhẹ nhàng cọ xát vào làn da của cô.
Cơn buồn ngủ dần dần quay trở lại, nhưng Bạch Tử lại phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang muốn cởi quần áo của mình, liền đưa tay nắm lấy góc quần áo.
Hiện tại sức lực của Bạch Tử cũng không lớn lắm, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn có thể rút quần áo ra khỏi tay Bạch Tử, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: "Quần áo của cô bây giờ đã rách lại còn bẩn, cần phải thay, còn phải lau người nữa."
"Tôi... Tự mình... Làm." Bạch Tử nhắm mắt lại, yếu ớt kiên trì.
"Đừng lo, tôi chỉ lau qua một chút, sẽ không làm đau cô," Mạnh Dĩ Lam rất kiên nhẫn giải thích, "Chờ khi vết thương hoàn toàn lành lại, cô có thể tự lau."
Bạch Tử nắm chặt góc áo của mình: "Không... Muốn."
Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc phản ứng lại, nhíu mày nói: "Lần trước tôi cũng lau cho cô, ngược lại cô không hề mắc cỡ chút nào."
"Cái gì... Lần trước?" Bạch Tử không nhớ rằng Mạnh Dĩ Lam đã từng lau người cho mình.
Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi chìm xuống, nhưng vẫn không ngừng dùng tay nhẹ nhàng lau mặt cho Bạch Tử, sau đó đưa tay còn lại nắm lấy góc áo của đối phương, kéo ra.
Bạch Tử không còn sức lực nữa, ngay cả khí lực xấu hổ cũng không còn, cô để Mạnh Dĩ Lam vén quần áo lên, để đối phương cẩn thận lau người cho mình.
Cơn buồn ngủ càng lúc càng lớn, trong lúc mơ màng, Bạch Tử thầm nghĩ, rằng mình là trân bảo trị giá hàng chục triệu nhân dân tệ, đang được ai đó cầm trong tay nhẹ nhàng lau.
Ngay thời điểm Bạch Tử sắp ngủ thiếp đi, cô liền cảm giác được quần của mình bị cởi ra.
Cô cố chịu đựng cơn đau dữ dội, muốn xoay người né tránh: "Mạnh Dĩ..."
"Hãy coi đây như một giấc mơ." Mạnh Dĩ Lam gắt gao đè chân Bạch Tử xuống, trầm giọng nói: "Dù sao, đến một lúc nào đó cô cũng sẽ quên mất."
Bạch Tử sững sờ, không giãy dụa nữa.
Không phải vì cô không còn sức, mà là vì cô nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam có chút run rẩy.
Rất nhỏ... Nhỏ đến mức nếu không cẩn thận lắng nghe, có thể sẽ không nghe thấy gì.
Tuy rằng giọng điệu đối phương cứng rắn, nhưng Bạch Tử lại nghe rất rõ, Mạnh Dĩ Lam... Đang khóc.
Cho dù là lúc ở trong hang động lạnh lẽo, khi cơ thể đầy vết thương cùng đau đớn, Bạch Tử cũng chưa bao giờ cảm thấy buồn bã.
Nhưng bây giờ, khi đang nằm trên chiếc nệm êm ái, cơ thể được chăm sóc tỉ mỉ, nghe những lời nói nghẹn ngào của Mạnh Dĩ Lam, trái tim cô lại chua xót không thôi.
Sau đó, đột nhiên trong đầu cô vang lên những lời mà Mạnh Dĩ Lam từng nói, trong lúc bật khóc ưu thương.
Tôi biết cô mệt mỏi, nhưng điều đó không quan trọng, sau này có tôi, cô sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.
Ngay lúc này, Bạch Tử nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trong hang động.
Thân cây khổng lồ và kỳ quái, còn có Du Vu Ý đã đưa mình vào sâu trong đường hầm, tiếp đến mình đã bị dị nhân cắn bắp chân sau khi rơi xuống thác nước, còn có... Mạnh Dĩ Lam đã ôm mình và khóc lớn.
Bạch Tử nhíu mày nhắm mắt lại, sau đó dùng sức mở mắt ra, quay đầu lại nhìn người đang cẩn thận lau bắp đùi mình.
Quá chật vật, Bạch Tử chưa bao giờ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trong tình trạng chật vật như vậy.
Trên mái tóc rối bù và gương mặt của đối phương có vết máu khô, cũng không biết lúc này người đó có đang khóc hay không, hơn nữa, trên người người đó còn có vài vết cắt, cánh tay cũng đầy vết xước.
Bạch Tử không cần nhìn cũng biết, trên đôi chân dài kia của Mạnh Dĩ Lam, nhất định cũng có vô số vết thương.
Sự xấu hổ cùng ngượng ngùng vừa rồi hoàn toàn biến mất, Bạch Tử ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt nửa mở, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Mạnh Dĩ Lam, tuỳ ý để cô giúp mình lau người sạch sẽ.
Theo như những gì Du Vu Ý nói, mình sẽ dần dần quên đi mọi thứ.
Vậy mình, liệu có hoàn toàn quên mất người trước mặt hay không?
Hơn nữa, mình sẽ như một con quái vật mất đi lý trí, làm tổn thương những người bên cạnh.
Vậy mình, liệu có làm tổn thương người trước mặt hay không?
Trong lúc Bạch Tử đang suy nghĩ lung tung, thì Mạnh Dĩ Lam đã thay cho cô một bộ quần áo mới, sau đó lấy chăn đắp cẩn thận từ trên xuống dưới cho Bạch Tử, rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Một lúc sau, khi Bạch Tử đang ngủ mơ màng, cô cảm giác được bên cạnh mình có chuyển động nhẹ.
Bạch Tử mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nằm nghiêng cạnh mình.
Mặc dù nến đã tắt, xung quanh tối đen như mực, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Vết máu đã được rửa sạch hoàn toàn, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng đầy mệt mỏi, hai mắt nhắm chặt, dường như vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Nhưng vào lúc này, Bạch Tử đột nhiên cảm giác được mu bàn tay của mình có thứ gì đó chạm vào.
Bạch Tử ngay lập tức nhận ra "thứ gì đó", chính là tay của Mạnh Dĩ Lam.
Cho rằng đối phương vô tình chạm vào mình khi đang duỗi người, Bạch Tử muốn rút tay lại, nhưng tiếp theo, người kia lại theo sát tới, trực tiếp bao phủ toàn bộ bàn tay của Bạch Tử, một lúc sau, vài ngón tay lặng lẽ đan vào lòng bàn tay Bạch Tử.
Cảm giác nhột nhột từ lòng bàn tay khiến hai má Bạch Tử càng nóng hơn, thế là cô liền muốn tránh ra.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhận ra điều này, lập tức nắm chặt tay Bạch Tử, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát.
Bạch Tử nhíu mày, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt đối phương.
Người này vẫn nằm nghiêng nhắm mắt, không nhúc nhích, tựa như đang ngủ say, nhưng thực chất phía dưới chăn, bàn tay vẫn đang ngạo nghễ nắm lấy tay mình, còn có xu hướng càng ngày càng chặt.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Bạch Tử không còn chút sức lực nào để giằng co với đối phương.
Nhưng vào lúc này, cô chợt nhớ tới lời Du Vu Ý đã nói, đồng thời nhớ lại lúc ở dưới hang động, mình đã phát điên như thế nào.
"Mạnh Dĩ... Lam," Bạch Tử gần như không nhịn được cơn buồn ngủ, lại mở mắt ra, quay đầu nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Cô phải... Trói tôi lại."
Nếu không, cô sợ sau khi tỉnh lại sẽ phát điên, mất đi lý trí làm Mạnh Dĩ Lam bị thương.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô ấy vẫn nhắm chặt hai mắt, như không nghe thấy giọng nói của Bạch Tử.
"Tôi bây giờ..." Bạch Tử dùng sức bắt tay đối phương, cố gắng giải thích: "...Trạng thái... Không ổn định, có thể... Sẽ làm cô bị thương."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Bạch Tử cau mày, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Cô phải... Trói tôi... Lại."
Vừa dứt lời, bàn tay của Mạnh Dĩ Lam đang nắm tay Bạch Tử, bỗng nhiên động đậy.
Sau một khắc, những ngón tay bắt đầu chậm rãi cong lên, giống như đang mò mẫm thứ gì đó.
Tiếp đến, Bạch Tử kinh ngạc nhận ra, từng ngón tay của Mạnh Dĩ Lam đang dần dần tiến vào giữa các ngón tay của mình, cảm giác ngứa ngáy còn mạnh hơn trước, khiến toàn thân cô tê dại, cô còn chưa kịp phản ứng thì những ngón tay của hai người đã đan chặt vào nhau.
Bạch Tử đang định nói, lại nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh tiến lại gần, trực tiếp nằm chung gối với mình.
Hương thơm dịu nhẹ của Mạnh Dĩ Lam chợt đến gần, Bạch Tử cảm thấy cổ họng mình có chút nghẹn lại.
Cơ thể họ gần như chạm vào nhau, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách vừa phải, chỉ có những ngón tay siết chặt không có dấu hiệu nới lỏng.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói mệt mỏi hơi khàn khàn vang lên bên tai mình: "Đã bị trói rồi."
Mạnh Dĩ Lam trong lòng lặp đi lặp lại, nửa câu sau cũng chưa kịp nói hết.
Đã bị trói rồi, không thể chạy trốn được nữa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chương hôm nay hơi ngắn nhưng ngọt ngào lắm hehehe!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy bớt thức khuya đi!
Chiếc xe vẫn lao đi nhanh như mọi khi.
Lúc này bởi vì Bạch Tử đang áp sát lưng Mạnh Dĩ Lam, mà hai tay lại còn ôm chặt eo đối phương, nên cô dễ dàng nhận ra người trước mặt dường như đã gầy đi rất nhiều, so với lúc trước ngồi sau xe ôm đối phương, lúc này phải gầy đi ít nhất là hai vòng.
Bạch Tử nhíu mày, một bên cố chịu đựng đau đớn khắp người, một bên cố nhớ xem tại sao mình lại ngồi trên xe máy, bỗng nhiên cô nghe thấy có thứ gì đó gõ nhẹ vào mũ bảo hiểm.
Thanh âm trong trẻo vang lên càng lúc càng dày đặc, rốt cuộc hiểu được chuyện gì đang diễn ra, Bạch Tử không nhịn được, hơi thở yếu ớt nói: "...Trời đang mưa."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy người trước mặt khẽ run, sau đó tốc độ xe đột nhiên tăng lên.
Bạch Tử chịu không được, buột miệng nói: "Mạnh Dĩ Lam, đừng lái xe nhanh như vậy nữa... Trời đang mưa."
Trời mưa đường trơn trượt, người này vì cái gì lúc nào cũng tuỳ hứng chạy nhanh như vậy?
Thật không ngờ đến, ngay sau đó, Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng trả lời "Được.", sau đó tốc độ xe nhanh chóng chậm lại.
Mạnh Dĩ Lam nghe lời như vậy, làm cho Bạch Tử có chút không kịp phản ứng, cùng lúc đó, cô rốt cuộc cũng nhận ra có gì đó không đúng, nhịn không được vặn vẹo thân mình.
Lập tức, Bạch Tử phát hiện hai tay của mình - không, phải nói là toàn thân của mình đều bị buột chặt cùng với Mạnh Dĩ Lam.
Gần như cùng lúc đó, hai tay đang bị buột ở eo Mạnh Dĩ Lam, cảm nhận được thứ gì đó lạnh lẽo bao bọc thật chặt, sau đó, Bạch Tử nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: "Đừng nhúc nhích."
Bạch Tử cảm nhận được, cảm giác lạnh lẽo trên mu bàn tay mình... Hẳn chính là lòng bàn tay của Mạnh Dĩ Lam.
Có lẽ do vừa mới tỉnh lại, Bạch Tử luôn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút hỗn loạn, cảm giác lạnh buốt từ đối phương truyền đến, khiến cô nhớ tới đôi găng tay bằng da của Liêu Vũ Đình mà Mạnh Dĩ Lam không chịu nhận, còn có đôi găng tay bằng len do bà Trương đan.
"Lần sau lái xe..." Bạch Tử nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Nhớ đeo găng tay, lạnh lắm đó."
Vừa dứt lời, sự lạnh lẽo ấy lại càng siết chặt tay Bạch Tử hơn.
Bạch Tử rất muốn tìm hiểu xem tại sao lúc này mình lại ngồi trên xe máy, cũng muốn nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đó, cũng muốn tìm hiểu xem tại sao mình được buột chặt cùng với Mạnh Dĩ Lam.
Tuy nhiên, mỗi lần cô cố gắng sử dụng bộ não của mình, thì thái dương lại truyền đến cảm giác đau nhói.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Bạch Tử rất nhanh ngủ thiếp đi.
Nhưng cho dù ý thức của cô đã dần mất đi, cô vẫn có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam vẫn đang nắm tay cô, cho đến khi hơi lạnh trong tay đối phương dần tan đi, hai bàn tay lúc này dường như hoà tan vào nhau.
Lúc Bạch Tử tỉnh dậy lần nữa, đã ở trong cầu thang bộ.
Trong bóng tối mờ hồ, Bạch Tử cảm giác được Mạnh Dĩ Lam đang từng bước cõng mình lên lầu, cách đó không xa, truyền đến tiếng kêu khe khẽ của Mao Mao cùng âm thanh nhảy nhót hưng phấn.
Có một cảm giác không được tự nhiên khiến hai má Bạch Tử nóng bừng, cô hơi mở mắt ra, có chút ngượng ngùng, yếu ớt vặn thân mình: "Tôi... Tự mình đi."
Nhưng người đang cõng lại càng siết chặt đùi cô hơn, thốt ra ba chữ: "Đừng nhúc nhích."
Sau đó Bạch Tử liền không giãy giụa nữa, không phải vì cô nhượng bộ, mà vì cô phát hiện, dù chỉ mới nói vài câu ngắn ngủi cùng với hơi vặn vẹo thân thể, bản thân vậy mà lại bắt đầu thở dốc.
Bạch Tử phát giác được, cô bây giờ phi thường suy yếu.
Mạnh Dĩ Lam mở cửa, sau đó cõng Bạch Tử vào nhà.
Cô không có đặt Bạch Tử lên sofa, mà chậm rãi đi đến bên tường bật đèn lên, nhưng sau khi ấn công tắc, trời vẫn tối - Sau vụ nổ vừa rồi, hình như vẫn chưa khôi phục được nguồn điện.
Thế là, Mạnh Dĩ Lam cõng Bạch Tử trên lưng đi thắp nến, sau đó lấy ra một túi đồ ăn nhẹ đưa cho Mao Mao.
Không biết vì lý do gì, Mạnh Dĩ Lam không muốn thả Bạch Tử xuống, thậm chí còn muốn cùng người phía sau buột chặt lại với nhau, để tránh lúc không để ý, người này lại chạy đi mất.
Nhưng cô không biết, rằng lúc này Bạch Tử có cảm giác mình như một đứa bé mới sinh, được mẹ địu trên lưng để làm việc nhà.
Bạch Tử xấu hổ, gần như thở không ra hơi, cố gắng nói: "Để tôi... Xuống dưới."
"Được." Mạnh Dĩ Lam tựa hồ như đang dỗ dành em bé, nhưng cô không đến chiếc ghế sofa Bạch Tử thường nằm, mà là đi thẳng vào phòng ngủ, cẩn thận ngồi xuống mép giường, cởi dây buột trên người ra.
Bạch Tử để đối phương nhẹ nhàng đặt mình xuống giường, chiếc nệm êm ái làm giảm bớt cơn đau trên người cô, nhưng cô vẫn không khỏi nghi ngờ nói: "Tôi... Ngủ trên sofa..."
Trước khi Bạch Tử kịp thốt ra hai chữ "Được rồi.", Mạnh Dĩ Lam đã rời khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau, cô mang theo một chậu nước ấm trở lại phòng ngủ, ngồi cạnh Bạch Tử.
Sau một khắc, Bạch Tử cảm giác được trên mặt mình có một chiếc khăn mềm mại ấm áp, sau đó chiếc khăn nhẹ nhàng cọ xát vào làn da của cô.
Cơn buồn ngủ dần dần quay trở lại, nhưng Bạch Tử lại phát hiện Mạnh Dĩ Lam đang muốn cởi quần áo của mình, liền đưa tay nắm lấy góc quần áo.
Hiện tại sức lực của Bạch Tử cũng không lớn lắm, Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn có thể rút quần áo ra khỏi tay Bạch Tử, nhưng cô vẫn kiên nhẫn giải thích: "Quần áo của cô bây giờ đã rách lại còn bẩn, cần phải thay, còn phải lau người nữa."
"Tôi... Tự mình... Làm." Bạch Tử nhắm mắt lại, yếu ớt kiên trì.
"Đừng lo, tôi chỉ lau qua một chút, sẽ không làm đau cô," Mạnh Dĩ Lam rất kiên nhẫn giải thích, "Chờ khi vết thương hoàn toàn lành lại, cô có thể tự lau."
Bạch Tử nắm chặt góc áo của mình: "Không... Muốn."
Mạnh Dĩ Lam rốt cuộc phản ứng lại, nhíu mày nói: "Lần trước tôi cũng lau cho cô, ngược lại cô không hề mắc cỡ chút nào."
"Cái gì... Lần trước?" Bạch Tử không nhớ rằng Mạnh Dĩ Lam đã từng lau người cho mình.
Mạnh Dĩ Lam khẽ nhíu mày, sắc mặt hơi chìm xuống, nhưng vẫn không ngừng dùng tay nhẹ nhàng lau mặt cho Bạch Tử, sau đó đưa tay còn lại nắm lấy góc áo của đối phương, kéo ra.
Bạch Tử không còn sức lực nữa, ngay cả khí lực xấu hổ cũng không còn, cô để Mạnh Dĩ Lam vén quần áo lên, để đối phương cẩn thận lau người cho mình.
Cơn buồn ngủ càng lúc càng lớn, trong lúc mơ màng, Bạch Tử thầm nghĩ, rằng mình là trân bảo trị giá hàng chục triệu nhân dân tệ, đang được ai đó cầm trong tay nhẹ nhàng lau.
Ngay thời điểm Bạch Tử sắp ngủ thiếp đi, cô liền cảm giác được quần của mình bị cởi ra.
Cô cố chịu đựng cơn đau dữ dội, muốn xoay người né tránh: "Mạnh Dĩ..."
"Hãy coi đây như một giấc mơ." Mạnh Dĩ Lam gắt gao đè chân Bạch Tử xuống, trầm giọng nói: "Dù sao, đến một lúc nào đó cô cũng sẽ quên mất."
Bạch Tử sững sờ, không giãy dụa nữa.
Không phải vì cô không còn sức, mà là vì cô nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam có chút run rẩy.
Rất nhỏ... Nhỏ đến mức nếu không cẩn thận lắng nghe, có thể sẽ không nghe thấy gì.
Tuy rằng giọng điệu đối phương cứng rắn, nhưng Bạch Tử lại nghe rất rõ, Mạnh Dĩ Lam... Đang khóc.
Cho dù là lúc ở trong hang động lạnh lẽo, khi cơ thể đầy vết thương cùng đau đớn, Bạch Tử cũng chưa bao giờ cảm thấy buồn bã.
Nhưng bây giờ, khi đang nằm trên chiếc nệm êm ái, cơ thể được chăm sóc tỉ mỉ, nghe những lời nói nghẹn ngào của Mạnh Dĩ Lam, trái tim cô lại chua xót không thôi.
Sau đó, đột nhiên trong đầu cô vang lên những lời mà Mạnh Dĩ Lam từng nói, trong lúc bật khóc ưu thương.
Tôi biết cô mệt mỏi, nhưng điều đó không quan trọng, sau này có tôi, cô sẽ không mệt mỏi như vậy nữa.
Ngay lúc này, Bạch Tử nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trong hang động.
Thân cây khổng lồ và kỳ quái, còn có Du Vu Ý đã đưa mình vào sâu trong đường hầm, tiếp đến mình đã bị dị nhân cắn bắp chân sau khi rơi xuống thác nước, còn có... Mạnh Dĩ Lam đã ôm mình và khóc lớn.
Bạch Tử nhíu mày nhắm mắt lại, sau đó dùng sức mở mắt ra, quay đầu lại nhìn người đang cẩn thận lau bắp đùi mình.
Quá chật vật, Bạch Tử chưa bao giờ nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam trong tình trạng chật vật như vậy.
Trên mái tóc rối bù và gương mặt của đối phương có vết máu khô, cũng không biết lúc này người đó có đang khóc hay không, hơn nữa, trên người người đó còn có vài vết cắt, cánh tay cũng đầy vết xước.
Bạch Tử không cần nhìn cũng biết, trên đôi chân dài kia của Mạnh Dĩ Lam, nhất định cũng có vô số vết thương.
Sự xấu hổ cùng ngượng ngùng vừa rồi hoàn toàn biến mất, Bạch Tử ngoan ngoãn nằm trên giường, mắt nửa mở, nhìn chằm chằm vào sườn mặt Mạnh Dĩ Lam, tuỳ ý để cô giúp mình lau người sạch sẽ.
Theo như những gì Du Vu Ý nói, mình sẽ dần dần quên đi mọi thứ.
Vậy mình, liệu có hoàn toàn quên mất người trước mặt hay không?
Hơn nữa, mình sẽ như một con quái vật mất đi lý trí, làm tổn thương những người bên cạnh.
Vậy mình, liệu có làm tổn thương người trước mặt hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc Bạch Tử đang suy nghĩ lung tung, thì Mạnh Dĩ Lam đã thay cho cô một bộ quần áo mới, sau đó lấy chăn đắp cẩn thận từ trên xuống dưới cho Bạch Tử, rồi mới rời khỏi phòng ngủ.
Một lúc sau, khi Bạch Tử đang ngủ mơ màng, cô cảm giác được bên cạnh mình có chuyển động nhẹ.
Bạch Tử mở mắt ra, nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam đang nằm nghiêng cạnh mình.
Mặc dù nến đã tắt, xung quanh tối đen như mực, nhưng Bạch Tử vẫn có thể nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Vết máu đã được rửa sạch hoàn toàn, lộ ra gương mặt xinh đẹp nhưng đầy mệt mỏi, hai mắt nhắm chặt, dường như vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Nhưng vào lúc này, Bạch Tử đột nhiên cảm giác được mu bàn tay của mình có thứ gì đó chạm vào.
Bạch Tử ngay lập tức nhận ra "thứ gì đó", chính là tay của Mạnh Dĩ Lam.
Cho rằng đối phương vô tình chạm vào mình khi đang duỗi người, Bạch Tử muốn rút tay lại, nhưng tiếp theo, người kia lại theo sát tới, trực tiếp bao phủ toàn bộ bàn tay của Bạch Tử, một lúc sau, vài ngón tay lặng lẽ đan vào lòng bàn tay Bạch Tử.
Cảm giác nhột nhột từ lòng bàn tay khiến hai má Bạch Tử càng nóng hơn, thế là cô liền muốn tránh ra.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam đã nhận ra điều này, lập tức nắm chặt tay Bạch Tử, không cho cô một chút cơ hội trốn thoát.
Bạch Tử nhíu mày, lại lần nữa nhìn về phía gương mặt đối phương.
Người này vẫn nằm nghiêng nhắm mắt, không nhúc nhích, tựa như đang ngủ say, nhưng thực chất phía dưới chăn, bàn tay vẫn đang ngạo nghễ nắm lấy tay mình, còn có xu hướng càng ngày càng chặt.
Cơn buồn ngủ lại ập đến, Bạch Tử không còn chút sức lực nào để giằng co với đối phương.
Nhưng vào lúc này, cô chợt nhớ tới lời Du Vu Ý đã nói, đồng thời nhớ lại lúc ở dưới hang động, mình đã phát điên như thế nào.
"Mạnh Dĩ... Lam," Bạch Tử gần như không nhịn được cơn buồn ngủ, lại mở mắt ra, quay đầu nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Cô phải... Trói tôi lại."
Nếu không, cô sợ sau khi tỉnh lại sẽ phát điên, mất đi lý trí làm Mạnh Dĩ Lam bị thương.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô ấy vẫn nhắm chặt hai mắt, như không nghe thấy giọng nói của Bạch Tử.
"Tôi bây giờ..." Bạch Tử dùng sức bắt tay đối phương, cố gắng giải thích: "...Trạng thái... Không ổn định, có thể... Sẽ làm cô bị thương."
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Bạch Tử cau mày, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Cô phải... Trói tôi... Lại."
Vừa dứt lời, bàn tay của Mạnh Dĩ Lam đang nắm tay Bạch Tử, bỗng nhiên động đậy.
Sau một khắc, những ngón tay bắt đầu chậm rãi cong lên, giống như đang mò mẫm thứ gì đó.
Tiếp đến, Bạch Tử kinh ngạc nhận ra, từng ngón tay của Mạnh Dĩ Lam đang dần dần tiến vào giữa các ngón tay của mình, cảm giác ngứa ngáy còn mạnh hơn trước, khiến toàn thân cô tê dại, cô còn chưa kịp phản ứng thì những ngón tay của hai người đã đan chặt vào nhau.
Bạch Tử đang định nói, lại nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam ở bên cạnh tiến lại gần, trực tiếp nằm chung gối với mình.
Hương thơm dịu nhẹ của Mạnh Dĩ Lam chợt đến gần, Bạch Tử cảm thấy cổ họng mình có chút nghẹn lại.
Cơ thể họ gần như chạm vào nhau, nhưng họ vẫn giữ khoảng cách vừa phải, chỉ có những ngón tay siết chặt không có dấu hiệu nới lỏng.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói mệt mỏi hơi khàn khàn vang lên bên tai mình: "Đã bị trói rồi."
Mạnh Dĩ Lam trong lòng lặp đi lặp lại, nửa câu sau cũng chưa kịp nói hết.
Đã bị trói rồi, không thể chạy trốn được nữa.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Chương hôm nay hơi ngắn nhưng ngọt ngào lắm hehehe!
Canh gà trích lời hôm nay:
Hãy bớt thức khuya đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro