Nuốt bí mật vào...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Khi Bạch Tử vừa khôi phục lại ý thức, cô lập tức ngửi thấy mùi thơm quen thuộc và dịu êm đọng lại trong hơi thở.
Sau đó, điều làm cô chú ý tiếp theo chính là “cảm giác giam cầm” bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Bạch Tử cùng với mùi thơm kia.
Sự “giam cầm” có phần hơi ngang ngược này không hề làm Bạch Tử cảm thấy khó chịu, mà trái lại còn mang đến cho cô một cảm giác quyến luyến vô cùng quen thuộc.
Cũng chính vào lúc này, cô nghe được giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng sau đó, Bạch Tử chợt phát hiện, mặc dù gần đây mỗi ngày đều ở cùng người kia, nhưng dường như đã lâu lắm rồi mình không được nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng của người đó, trong lòng lại dâng lên một cảm giác nhớ mong.
Giây tiếp theo, rốt cuộc Bạch Tử mới nhận ra người đang ôm mình thật chặt là Mạnh Dĩ Lam.
Thế là, cô theo bản năng muốn ôm đáp lại đối phương, nhưng lại không thể làm gì được, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng thể nhấc lên nổi.
Ngay lúc cô chưa biết phải làm sao thì Mạnh Dĩ Lam lại nhắc đến danh sách địa điểm kia.
Khi Bạch Tử nghe được đối phương quyết định “Tự mình đến khu vực cấm tìm kiếm tư liệu”, một khắc này, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Cô hoảng sợ cố gắng hết sức mở miệng nói: “Để tôi... đi.”
Thế nhưng, Bạch Tử không nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trả lời.
Nhưng cùng lúc đó, lực siết quanh cơ thể cô đột nhiên tăng lên, thậm chí có xu hướng ngày càng chặt hơn.
Ngay khi Bạch Tử nghĩ rằng bản thân sắp hoà thành một với luồng sức mạnh đó, cô rốt cuộc cũng có thể mở mắt ra.
Lúc quay đầu lại, gò má Bạch Tử chạm phải một chỗ mềm mại mà lạnh buốt.
Là chóp mũi của Mạnh Dĩ Lam.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hai người nhìn nhau chăm chú.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trái tim có hơi bối rối của Bạch Tử lập tức bình tĩnh lại, nhưng lực ôm của đối phương trên người cô lại không hề nới lỏng.
Đột nhiên, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hỏi: “Em là ai?”
Thanh âm trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo chút thận trọng.
Bạch Tử hơi mờ mịt, nhưng vẫn vô thức khàn khàn giọng trả lời: “...Bạch Tử.”
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó lại hỏi: “Tôi là ai?”
Gần kề đến như vậy, hơi thở thơm ngát và ấm áp của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng phả vào mặt Bạch Tử.
Người vừa mới tỉnh lại, lập tức choáng váng.
Thế là, Bạch Tử vẫn theo bản năng đáp lại: “Chị là... Mạnh Dĩ Lam.”
Tuy nhiên, những câu hỏi vẫn chưa dừng lại: “Đối với em tôi là gì?”
Lần này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ngừng trả lời, nghi hoặc nhíu mày lại.
Sau khi hai người im lặng một lúc, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: “Tôi, là gì đối với em?”
Cùng một vấn đề, nhưng người đặt câu hỏi có vẻ lo lắng hơn trước.
Cảm thấy tâm trạng Mạnh Dĩ Lam có chút kỳ quái, Bạch Tử không còn thời gian suy nghĩ lí do tại sao đối phương lại hỏi những vấn đề này, cô lần nữa ngoan ngoãn trả lời: “Chị là... người quan trọng nhất đối với tôi.”
Không ngờ Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa bỏ qua cho cô: “Đối với tôi em là gì?”
Không dứt.
Bạch Tử nhìn người trước mặt rồi lại im lặng.
Nhưng lúc này điều cô đang nghĩ không phải là tại sao đối phương lại hỏi những câu hỏi này.
Mà là đang suy nghĩ về vấn đề của chính nó.
Trước đó lúc ngồi tàu trở về thành phố B, Mạnh Dĩ Lam cũng đề cập đến câu hỏi của Hedy về mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng vào thời điểm đó, hai người cũng không có thảo luận thêm về vấn đề này.
Mà lúc này, vấn đề ấy lại được đặt lên bàn một lần nữa.
Bạch Tử đương nhiên biết trong lòng mình, vị trí của Mạnh Dĩ Lam ở đâu.
Tuy nhiên, Bạch Tử chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về việc mình được định nghĩa như thế nào trong lòng Mạnh Dĩ Lam.
Giống như trước đây, đối với vấn đề này cô vốn không quan tâm.
Nhưng nếu phải nghĩ ra một đáp án, Bạch Tử lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu mấy tháng trước gặp phải câu hỏi này, có lẽ Bạch Tử sẽ dễ dàng trả lời hơn một chút.
Cô nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam, bắt đầu hồi tưởng lại từng khoảnh khắc hai người đã trải qua cùng nhau - mặc dù Bạch Tử không biết nội dung của những ký ức này có toàn diện hay không.
Từng có lúc, ngay cả nhìn Bạch Tử cũng làm Mạnh Dĩ Lam cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, cách đây không lâu, cô ấy đã liều mạng chui xuống lòng đất để giải cứu Bạch Tử.
Rõ ràng là vì phủi sạch quan hệ nên mới đưa Bạch Tử trở lại thành phố B, nhưng sau đó lại khóc đẫm nước mắt cầu xin đối phương tiếp tục ở lại.
Vô cùng nuông chiều Bạch Tử quấn lấy mình trong phòng kính suốt hai ngày, và cả việc hay mất bình tĩnh với đối phương vì những lý do không thể giải thích được.
Còn có bây giờ, cô đang ôm chặt Bạch Tử như muốn hai cơ thể hoà vào nhau, cùng với khẩn trương hỏi đủ loại câu hỏi kỳ quái.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, dường như Bạch Tử đã nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn khác trước.
Rốt cuộc, cô cũng trả lời được câu hỏi cuối cùng của Mạnh Dĩ Lam——
“Tôi... cũng là người quan trọng nhất đối với chị.”
Nhưng mà, Mạnh Dĩ Lam tựa như không nghe thấy, vẫn kéo căng cơ thể, bất động.
Đang lúc Bạch Tử định hỏi thì người trước mặt đột nhiên phát ra một tiếng nức nở rất nhỏ.
Bạch Tử vừa mở miệng liền nhíu mày ngừng lại, cô không hỏi vì sao đối phương lại khóc, mà chỉ nghiêng đầu nhẹ nhàng áp má mình lên trán người trước mặt.
Một lúc sau, khi Mạnh Dĩ Lam gần như đã khóc xong, Bạch Tử mới nhẹ nhàng giải thích: “Tôi dường như... không còn đủ sức... ôm chị...”
Vừa dứt lời, âm thanh nghẹn ngào liền dừng lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Mạnh Dĩ Lam nhìn vào mắt trái của Bạch Tử đang lóe lên tia sáng yếu ớt.
Ánh mắt họ gặp nhau, cả hai đều không nói gì.
Một lúc sau, Bạch Tử nhìn thấy người trước mặt đột nhiên tới gần.
Khi hương thơm xông vào khoang mũi cô, mắt trái của cô bỗng bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại quen thuộc.
Không đợi Bạch Tử phản ứng, đôi môi ấy liền di chuyển tới khóe miệng Bạch Tử.
Đầu lưỡi ấm áp trêu chọc nhẹ trên môi cô vài lần, rồi lại thành thạo thăm dò vào khe hở.
Bạch Tử có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang cẩn thận biểu đạt tình yêu của mình đến cô bằng phương thức thân mật này.
Thế là, cô cũng nhắm mắt lại và đáp lại sự thân mật của đối phương.
Hơi thở lưu luyến, môi lưỡi triền miên.
Nụ hôn khá nhẹ nhàng, cũng không khơi dậy sự ham muốn quá mức, ngược lại để trái tim họ dần dần lắng xuống.
Động tác chậm lại, môi và răng tách rời, những sợi chỉ bạc giữa lưỡi hai người hơi dính vào nhau.
Sau khi sợi chỉ bạc đứt ra, hai người ăn ý nhắm mắt lại và đến gần nhau hơn.
Nụ hôn đã kết thúc, nhưng môi họ vẫn gần nhau, hơi thở êm dịu vẫn quấn lấy nhau.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử lại mở mắt ra.
Không nghĩ tới, Mạnh Dĩ Lam cũng mở mắt ra, như thể đã nhìn Bạch Tử từ rất lâu.
Lúc này, Bạch Tử lại chợt nghĩ đến điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn xung quanh và phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ - nhưng rõ ràng cách đây không lâu, cô đã nhốt mình trong phòng làm việc của Mạnh Dĩ Lam.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử bỗng nhiên bừng tỉnh đến run rẩy cả người.
Cô siết chặt hai tay, tay phải vốn đang cầm cuốn sổ giờ đây trống rỗng, trong khi tay trái lại bị các ngón tay của Mạnh Dĩ Lam đan chặt, kẹo dâu trong đó cũng đã biến mất từ lâu.
“Sổ... và... kẹo của tôi đâu?” Bạch Tử lo lắng nhưng lại yếu ớt hỏi: “Vừa rồi... tôi còn cầm...”
Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh, đưa tay đặt lên má Bạch Tử, để cô quay đầu lại nhìn mình, sau đó chậm rãi hỏi: “Em có biết mình đã nằm bao nhiêu ngày rồi không?”
Thân thể Bạch Tử cứng đờ.
Theo nhận thức của cô, cô chỉ là bởi vì rơi vào trạng thái nóng nảy mà “hơi” mất đi ý thức mà thôi.
Có lẽ ngắn thì mười phút, hoặc dài thì cũng chỉ vài giờ, sao lại có thể “bao nhiêu ngày”?
“Đây là đâu?” Bạch Tử mờ mịt hỏi.
Khí lực của cô đã dần hồi phục, ít nhất giọng nói của cô cũng không còn quá yếu nữa.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay sửa lại tóc cho Bạch Tử: “Đây là tầng hầm, hôm nay là ngày thứ mười bốn em hôn mê.”
“Mười bốn ngày?!” Bạch Tử mở to hai mắt, “Tôi...”
Mạnh Dĩ Lam ngầm hiểu ý, vươn tay cầm cuốn sổ và kẹo dâu bên gối lên: “Đều ở đây.”
Bạch Tử ngơ ngác nhìn vật trong tay đối phương, một lúc lâu sau, vẫn không dám tin nổi, hỏi: “Tôi thật sự đã nằm mười bốn ngày sao?”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô đặt cuốn sổ và kẹo dâu lên tủ đầu giường rồi hỏi: “Thân thể còn mệt không? Có đau không?”
Đáng lẽ phải lập tức gọi Hedy đến để kiểm tra cơ thể cho Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam không muốn người ngoài quấy rầy khoảnh khắc hiếm hoi được ở chung giữa mình và Bạch Tử.
Bạch Tử lắc đầu, lại hỏi: “Có phải tôi... làm phòng làm việc của chị bừa bộn không?”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, cô đã xấu hổ giải thích: “Lúc đó tôi hoàn toàn không kiềm chế nổi bản thân mình, nên chỉ có thể tạm thời trốn trong phòng làm việc, thật xin...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Mạnh Dĩ Lam đem ba chữ đó nói trước: “Thật xin lỗi.”
Bạch Tử còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để xin lỗi, tưởng mình nghe nhầm: “Ah?”
Mạnh Dĩ Lam lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Sau một khắc, Bạch Tử nghe được thanh âm xin lỗi đầy áy náy: “Tôi không nên để em một mình.”
Nhìn thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ bứt rứt chưa từng có, Bạch Tử khẽ nhíu mày.
Cô đưa tay ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng.
Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng được trở về trong vòng tay ấm áp này.
Mạnh Dĩ Lam vùi mặt vào vai Bạch Tử, mũi chua xót, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ như hứa sẽ không mất bình tĩnh nữa, cũng không đột nhiên lạnh lùng như vậy, càng sẽ không cố ý thân cận với người khác để chọc tức làm Bạch Tử ghen.
Nhưng khi lời nói đến miệng, lại chẳng có gì thốt ra được.
Những cái gọi là lời xin lỗi, lời hứa hẹn, dường như chẳng chân thành và cũng chẳng có giá trị gì so với cái ôm của Bạch Tử lúc này.
Càng làm cho Mạnh Dĩ Lam bất lực hơn chính là, mặc dù lúc này cô đang vô cùng hối hận, nhưng cô lại cảm thấy, nếu sau này gặp phải tình huống tương tự, cô vẫn sẽ mất bình tĩnh như trước đó.
Mạnh Dĩ Lam không dám đánh giá thấp tính chiếm hữu của mình đối với Bạch Tử, cũng khá hoài nghi về việc liệu mình có thể giữ lời hứa hay không.
Hiện tại, cô chỉ có thể chắc chắn một điều.
Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, áp má mình vào chiếc cổ ấm áp của đối phương.
Sau đó, đem điều duy nhất mà cô chắc chắn nói ra: “Bạch Tử, tôi không muốn mất em.”
Nghe được câu này, Bạch Tử có chút sững sờ.
Từ “mất em” đột nhiên làm Bạch Tử nhớ đến một việc mà cô đã làm trước lúc hoàn toàn lâm vào điên cuồng trong phòng làm việc ——
Cô xé trang cuối cùng của cuốn sổ ra, vo thành quả bóng rồi nhét vào miệng, sau đó nuốt vào bụng.
Đoạn ký ức bỗng nhiên xuất hiện khiến Bạch Tử choáng váng, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Mạnh Dĩ Lam không nhận được phản hồi, có chút lo lắng, nhưng cũng không dám đi sâu vào chi tiết, chỉ ra vẻ thuận miệng hỏi: “Lúc đó em muốn nói gì với tôi?”
Bạch Tử cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không nói gì, ngược lại càng ôm chặt người trong lòng hơn.
Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại không cách nào nhìn rõ biểu cảm của Bạch Tử.
Cô chỉ có thể nghe thấy đối phương nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nói: “Trước đó, tôi muốn nói...”
Bạch Tử vốn tưởng rằng sau khi tỉnh lại, cô sẽ hoàn toàn quên mất nội dung của trang sổ đó.
Sau đó, cô sẽ lại cảm thấy tràn đầy hy vọng về tương lai.
Nhưng bây giờ, cảm giác choáng ngợp vì bị đè nén đã quay trở lại.
Cô có thể nuốt bí mật vào trong, nhưng nỗi tuyệt vọng mà nó mang lại đã đốt cháy tâm trí cô.
Bạch Tử chậm rãi thở ra một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Tôi muốn nói... tôi cũng không muốn mất chị.”
Mặc dù đó không phải là đáp án ban đầu, nhưng đó vẫn là cảm giác chân thật lúc ấy.
Bởi vì không muốn mất đi, Bạch Tử mới quyết định đưa cuốn sổ cho Mạnh Dĩ Lam đọc, muốn cùng cô thương lượng xem nên làm thế nào.
Tương tự như vậy, cũng bởi vì không muốn mất đi, nên cô đã nuốt chửng trang giấy và cho phép mình một lần nữa lãng quên nó.
Mạnh Dĩ Lam đương nhiên biết, điều mà lúc đó Bạch Tử muốn nói chắc chắn không phải là “Tôi không muốn mất chị.”
Hơn nữa, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng được, rằng Bạch Tử vì những lời mình vừa nói mà đột nhiên cảm thấy tâm tình sa sút.
Cảm giác tội lỗi khiến Mạnh Dĩ Lam cho rằng, nỗi khổ của Bạch Tử lúc này là do sự lạnh lùng trước đó của mình tạo thành.
Cô không biết phải xin lỗi thế nào, lời nói dường như chẳng thể bù đắp được điều gì.
Cuối cùng, cô có chút bối rối nghiêng người về phía trước, lần nữa hôn lên môi Bạch Tử.
Lúc mới bắt đầu, Bạch Tử không có đáp lại nụ hôn của Mạnh Dĩ Lam, cô chỉ cương lấy thân thể mặc cho động tác của đối phương.
Mãi cho đến khi Mạnh Dĩ Lam nghiêng đầu, đôi môi từng chút một ghé sát vào bên tai và bỗng nhiên khẽ cắn vào vành tai cô, rốt cuộc Bạch Tử mới rùng mình, sau đó ôm chặt eo Mạnh Dĩ Lam.
Dường như Bạch Tử rất quen thuộc với cơ thể của Mạnh Dĩ Lam, mà Mạnh Dĩ Lam cũng biết rất rõ cơ thể của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam đưa đầu lưỡi, nhẹ nhàng bên tai liếm khẽ.
Cảm giác ngứa ngáy khiến cơ thể Bạch Tử lại run lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.
Bạch Tử có thể cảm giác được, Mạnh Dĩ Lam đang cẩn thận từng li từng tí “lấy lòng” mình.
Cô chợt thấy tim mình có chút chua xót, tạm thời che giấu nỗi tuyệt vọng khiến cô quay cuồng một lúc.
Bạch Tử chủ động quay đầu, hôn lên môi Mạnh Dĩ Lam.
Khác với nụ hôn nhẹ nhàng và lưu luyến vừa rồi, nỗi nhớ trong lòng hai người đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Dù biết thời gian và địa điểm đều không quá phù hợp, nhưng họ lại không cách nào điều khiển được ý muốn xích lại gần nhau hơn.
Đặc biệt là Mạnh Dĩ Lam đã một mình chịu đựng hai tuần qua, chỉ khi nghe thấy tiếng Bạch Tử kêu lên như thú con giống thường lệ, cô mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi nhớ Bạch Tử đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay lên, chủ động cởi cúc áo của mình, phối hợp cùng với đối phương, vội vàng cởi áo khoác của cô ra.
Khoảnh khắc quần áo rơi xuống đất, Bạch Tử thuận thế đứng dậy, dùng sức ôm chặt lấy đầu gối Mạnh Dĩ Lam.
Người kia ăn ý giơ chân lên, khó lòng tự kiềm chế mà dán lên eo đối phương, sau đó kéo người ngã về phía mình.
Động tác của hai người càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, chiếc giường sắt chật hẹp phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tầng hầm không có phòng nào được cách âm. Nếu lúc này có người đi ngang qua hành lang, nhất định có thể nghe thấy tiếng động ở đây.
Thế nhưng, hai người trên giường không còn thời gian quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đưa đầu lưỡi liếm vành tai Bạch Tử, Bạch Tử cũng vội vàng đưa tay ra.
Trong tiếng thở dốc, cả hai người đều đã nhắm mắt lại, cố hết sức dùng giác quan còn lại để nhận biết mọi thứ xung quanh mình.
Chẳng bao lâu, chiếc rốn nhỏ ẩn trong bóng tối đã được tìm thấy.
Đúng như dự đoán, động tác hơi gấp rút nhưng quen thuộc ngay lập tức gây ra sự run rẩy trong dự liệu.
Đã nhiều ngày rồi cô không được ở gần Bạch Tử như vậy, ngay cả hai nụ hôn vừa rồi cũng khiến Mạnh Dĩ Lam đỏ mặt, huống chi là lúc này, còn có thêm những động chạm cố ý và khiêu khích càng khiến cô không thể kìm được sự xung động trong lòng.
Phòng thí nghiệm lạnh lẽo dần dần trở nên khô nóng, búi tóc của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên bị bung ra do động tác hơi liều lĩnh của cả hai.
Sau khi hoàn toàn mất đi lý trí, tất cả những gì còn lại chính là làm theo bản năng của mình.
Nhưng ngay lúc Mạnh Dĩ Lam hôn Bạch Tử, cô nghiêng người thuận theo động tác của đối phương, lại nhất thời quên mất chiếc giường hai người đang nằm cực kỳ chật hẹp.
Phần lưng rơi vào khoảng không, Mạnh Dĩ Lam dường như sắp ngã khỏi giường.
Bạch Tử nhanh mắt nhanh tay, lập tức ôm lấy đối phương vào lòng.
Và cô lại lật người hệt như lúc trước, phần lưng lập tức đập xuống đất.
Cùng lúc đó, chiếc giường sắt vô tình bị cô đá văng ra xa.
Chân giường va vào tường phát ra tiếng động lớn.
Ngay lập tức, có tiếng bước chân chạy gấp rút ở hành lang.
Hai người còn chưa ngồi dậy thì đã có tiếng gõ cửa: “Mạnh tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Người đến là một nữ nghiên cứu viên từ phòng thí nghiệm của Hoành Á được Mạnh Dĩ Lam mời về.
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng thí nghiệm đã bị đối phương mở ra.
Bạch Tử không để ý đến cơn đau thấu xương trên lưng, cô lập tức đứng dậy, hai ba bước lao về phía trước, đóng mạnh cửa lại, không cho đối phương bước vào nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam —— Lúc này, nửa thân trên của Mạnh Dĩ Lam chỉ treo một mảnh áo lót không được cài khoá.
Người ngoài cửa giật mình: “...Mạnh tiểu thư?”
Khác với Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vẫn ngồi dưới đất lại rất bình tĩnh.
Cô chậm rãi vòng tay ra, cài lại khoá gài áo lót: “A Dao, Bạch Tử đã tỉnh rồi, tình trạng chưa ổn định, cô đừng vào.”
Tư thái và giọng điệu bình tĩnh quả thực như không có chuyện gì xảy ra, nhưng A Dao ở ngoài cửa bắt đầu hoảng sợ: “Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Tôi lập tức gọi...”
“Đừng lo lắng,“ Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, ngồi ở mép giường, sau khi mặc áo len vào, lại khéo léo buộc tóc thành búi, “Cô ấy sẽ sớm ổn định lại, lát nữa tôi sẽ báo cho Hedy sau, cô bận gì thì cứ làm tiếp đi.”
“Nhưng......”
“Tôi không sao.” Mạnh Dĩ Lam lại nói, giọng điệu vẫn lãnh đạm và không cho người khác cơ hội cãi lại như thường ngày.
A Dao không dám hỏi thêm: “Vậy... nếu cô cần gì thì cứ lớn tiếng gọi cho tôi nhé.”
“Được rồi, cảm ơn.” Mạnh Dĩ Lam đã búi tóc xong, lại cầm áo khoác lên mặc vào.
Khi người ngoài cửa bước đi, cuối cùng Bạch Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó dời chiếc giường về vị trí ban đầu.
“Sao em vội vàng thế?” Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh đi đến phía sau Bạch Tử, giúp cô gỡ bím tóc lỏng lẻo ra. “Nhìn thì cứ nhìn, chạy nhanh như vậy lỡ bị ngã nữa thì phải làm sao?”
Không đợi Bạch Tử phản bác, cô vừa tết lại bím tóc cho đối phương, vừa tiếp tục nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi Hedy tới kiểm tra thân thể cho em.”
Bạch Tử nghe xong trầm mặc một lát, đột nhiên lại nói ra chủ đề khác: “Tôi đi khu vực cấm tìm kiếm tư liệu, chị ở chỗ này chờ tôi trở về.” Nói xong, cô có vẻ hơi ghét bỏ, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Không muốn thắt bím.”
Mạnh Dĩ Lam ngừng động tác trên tay: “Tôi đi cùng em.”
Ngay tại thời điểm Bạch Tử nhíu mày lại, Mạnh Dĩ Lam liền làm theo ý muốn của cô, hoàn toàn cởi bím tóc ra: “Chúng ta thỏa thuận đi, tôi sẽ nghe lời em, sẽ không tết tóc cho em nữa, em sẽ nghe lời tôi, để tôi đi cùng.”
Giao dịch trẻ con này chỉ là để cho Bạch Tử thoải mái mà thôi, sau đó giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam trở nên nghiêm túc, cô kiên nhẫn giải thích: “Địa chỉ ấy chỉ là sơ lược mà thôi, em không quen thuộc chỗ kia, nhất định mất nhiều thời gian để tìm lắm,“ vừa nói, cô vừa chải lại mái tóc đuôi ngựa sau gáy cho Bạch Tử, “Và...”
Mạnh Dĩ Lam kể lại chuyện Mạnh Nguyệt đích thân đến thăm cô, sau đó thuật lại ngắn gọn những sự việc xảy ra ở thành phố B trong hai tuần qua để cường điệu mức độ nghiêm trọng của tình huống.
Cuối cùng, cô còn liên tục nhấn mạnh, rằng cả hai phải tìm kiếm tài liệu càng sớm càng tốt và không thể tùy ý rời xa nhau, miễn cho việc ngoài ý muốn lại xảy ra.
Nghe xong những lời này, Bạch Tử trầm mặc một lát, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
Mạnh Dĩ Lam hài lòng hôn lên trán Bạch Tử: “Thỏa thuận xong rồi nhé, sau này chúng ta cũng sẽ tiếp tục giống như bây giờ, kiên nhẫn thương lượng và giải quyết mọi mâu thuẫn cùng nhau.”
Bạch Tử nghe xong, khẽ nhíu mày.
Đối mặt với một Mạnh Dĩ Lam có tài hùng biện, Bạch Tử biết rất rõ mình căn bản không có chút “tiện nghi” nào về cái gọi là “thương lượng” này.
Nhưng trước khi cô kịp phản bác, Mạnh Dĩ Lam lại hơi mất tự nhiên nói thêm: “Có đôi khi, tôi nóng nảy, em phải nhắc nhở tôi kiên nhẫn nhé, được không?”
Nghe xong lời này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra Mạnh Dĩ Lam đang cố gắng tìm cách hòa hợp để hai người không cãi nhau nữa.
Sự ấm áp trong lòng khiến cô không còn suy nghĩ phản bác, thế là lại lần nữa cô thỏa hiệp và đáp ứng lời đề nghị của đối phương.
Sau nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng nở một nụ cười chân thật.
Cô vui vẻ hôn lên môi Bạch Tử, rồi vội vã bước ra cửa tìm Hedy.
Sau khi cửa đóng lại, Bạch Tử ngồi trên giường hơi che dấu ý cười.
Chuyện mà cô đã cố tình đè xuống, lại lặng lẽ nổi lên.
Nhưng không đợi cô kịp suy nghĩ nhiều, Mạnh Dĩ Lam đã dẫn mọi người trở lại phòng thí nghiệm.
Sau khi Hedy cùng hai người khác kiểm tra cơ thể của Bạch Tử, cô ấy vẻ mặt thoải mái nói với Mạnh Dĩ Lam, rằng Bạch Tử vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi khoảng hai ngày là có thể bình phục hoàn toàn.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cùng người khác nói cười, Bạch Tử cũng cố gắng nở nụ cười có chút cứng ngắc, mọi việc dường như sẽ quay trở lại quỹ đạo - chỉ cần cô ngừng suy nghĩ vớ vẩn.
Tiếp theo, Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam chuyển mọi thứ trong phòng thí nghiệm trở lại tàu.
Lúc hai người cùng nhau sắp xếp kệ sách trong phòng làm việc, Bạch Tử nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam, đột nhiên không vui nói: “Chị gầy.”
Mạnh Dĩ Lam cũng không quay đầu lại: “Gần đây tôi ăn không ngon miệng lắm.”
Bạch Tử nhìn đồng hồ, lúc này đã là xế chiều.
Thế là, cô xoay người đi tới cửa: “Tôi nấu cơm cho chị, muốn ăn gì ah?”
So với ăn cơm, Mạnh Dĩ Lam muốn Bạch Tử ở bên cạnh mình hơn, nhưng cô lại cảm thấy như vậy có vẻ quá dính người, thế là nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là do em làm, tôi đều muốn ăn.”
Đó là những lời yêu thương, cũng là lời thật lòng.
Bạch Tử có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Chị làm việc trước đi nhé.”
Nói xong, cô không hỏi nữa, quay người rời khỏi phòng làm việc - dù sao cô cũng biết rõ khẩu vị của Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi vội vàng đi xuống lầu, Bạch Tử phát hiện, trong hai tuần kể từ lúc cô bất tỉnh, không chỉ thành phố B có những thay đổi, mà ngay cả cách bố trí trên tàu cũng rất khác so với trước đây.
Vừa mới rời khỏi tầng hầm, Bạch Tử đã cảm giác được nhiệt độ trong tàu giảm đi rất nhiều.
Ở góc hành lang có một chiếc máy sưởi cũ do ai đó tìm thấy, không được cắm điện, có vẻ như đang chạy bằng nhiên liệu.
Những cửa sổ sắt do Hầu Tắc Văn sửa lại đã bị che bằng rèm, khiến người ngoài không thể nào nhìn trộm tình hình bên trong tàu.
Trên tàu còn có những thay đổi lớn nhỏ khác, nhưng Bạch Tử vẫn chưa nhìn kỹ hơn, liền quay người đi vào phòng bếp.
May mắn thay, trong phòng bếp dường như không có gì thay đổi, ít nhất là cách sắp xếp đồ gia vị vẫn giống hệt như trước.
Bạch Tử vừa đeo tạp dề vừa chọn nguyên liệu nấu ăn, liền nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam từ phía sau: “Mấy ngày trước tôi đã nhờ người làm một chiếc mặt nạ mới cho em, em xem thử có hợp với mình hay không?”
Bạch Tử quay đầu lại, nhìn thấy trên tay đối phương là một chiếc mặt nạ mới toanh.
Một tuần trước, Mạnh Dĩ Lam thừa lúc Bạch Tử hôn mê đã tự tay lấy khuôn cho cô theo gương mặt, sau đó tìm người làm mặt nạ mới dựa trên chiếc khuôn đó.
Mặc dù kiểu dáng không khác biệt so với lần trước, nhưng mặt sau của chiếc mặt nạ lại cực kỳ phù hợp với ngũ quan trên khuôn mặt của Bạch Tử, giúp người đeo cảm thấy thoải mái hơn.
Bạch Tử đang vội vã nấu ăn, nên thuận tay đeo qua loa mặt nạ lên mặt, sau đó giục Mạnh Dĩ Lam quay lại làm việc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không chịu rời đi: “Tôi giúp em rửa khoai tây.”
Lúc mới chuyển đến bờ sông, Bạch Tử đã dùng một mảnh đất nhỏ trong khu rừng gần đó để trồng trọt nông sản.
Thời tiết lúc đó không lạnh như bây giờ, Bạch Tử còn dựng lên một cái kệ giữ ấm, chẳng bao lâu sau cô đã trồng ra được không ít khoai tây.
“Không cần,“ Bạch Tử vội vàng ngăn cản, “Tôi tự làm được rồi.”
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy Bạch Tử đang bận rộn đứng trước bồn nước.
Thật vất vả mới nghĩ ra được một cái cớ để đến tìm người, đương nhiên cô sẽ không quay lưng bỏ đi dễ dàng như vậy.
Không thèm quanh co lòng vòng nữa, Mạnh Dĩ Lam trực tiếp bước tới ôm lấy Bạch Tử đang bận rửa khoai.
“Hai ngày nữa, chờ khi em khoẻ lại, chúng ta sẽ đi lấy tài liệu,“ Mạnh Dĩ Lam tự nhủ về kế hoạch của mình, “Chú Hồng giúp tôi lấy lại chiếc xe Jeep trong khu dân cư, đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe đi.”
Bạch Tử sững sờ: “Vậy xe máy của chị...”
“Tôi cũng lấy lại được.” Mạnh Dĩ Lam biết Bạch Tử đang hỏi về chiếc xe phân khối lớn màu đỏ tía.
Trước đó cô đã phát giác ra được, rằng Bạch Tử thích đi xe máy hơn là ngồi trong một chiếc ô tô rộng rãi.
Bạch Tử gật gật đầu, sau đó thúc giục đối phương quay lại làm việc.
Mạnh Dĩ Lam lại ôm chặt lấy hai tay Bạch Tử, hơi xấu hổ thấp giọng nói: “Trước đó, tôi đã ghen với em và Du Vu Ý.”
Động tác rửa khoai tây của Bạch Tử đột nhiên dừng lại, cô có chút không kịp phản ứng.
“Lúc đó tôi không biết Du Vu Ý đã rời đi, còn tưởng rằng em lén lút cùng cô ấy ra ngoài làm cái gì đó,“ Lúc này Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất áy náy, “Tôi...”
Thầm muốn xin lỗi, nhưng lại có chút khó nói ra.
Vào lúc này, một câu “Tôi xin lỗi” khô khan dường như chẳng có tác dụng gì mấy.
Hơn nữa, giống với suy nghĩ mà cô đã từng nghĩ đến trong phòng thí nghiệm trước đó, nếu sau này gặp lại tình huống tương tự, cô cảm thấy rất có thể mình sẽ vẫn mất bình tĩnh vì ghen tuông.
Thật không nghĩ đến, người trong ngực lại đột nhiên hỏi cô: “Sao chị lại ghen?”
Mạnh Dĩ Lam tức giận cau mày: “Cô ấy thích em, em có biết hay không?!”
Cô hoàn toàn không biết, rằng lời buộc tội quen thuộc như vậy, trước đó đã từng phát ra từ miệng Bạch Tử.
Nhưng câu trả lời của Bạch Tử hoàn toàn khác với Mạnh Dĩ Lam: “Tôi biết.”
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó cảm giác bực bội lại bắt đầu xông lên đại não.
Nhưng ngay lập tức, cô hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại.
Bạch Tử căn bản không có chú ý tới hành động của Mạnh Dĩ Lam, cô tự nhủ: “Chuyện này tôi đã nói với cô ấy rồi.”
“...Em nói gì ah?” Mạnh Dĩ Lam nhướn mày.
“Nói tôi không thích cô ấy, người tôi thích là chị, tôi và cô ấy không thể nào,“ giọng điệu Bạch Tử lãnh đạm, tựa như tùy ý nhắc tới chuyện gì đó không đáng kể, “Tiểu Ý cũng chấp nhận, bây giờ tôi và cô ấy là bạn bè.”
Mạnh Dĩ Lam không biết nên đáp lại thế nào trước những lời nói đơn thuần và chân thành này.
Dường như biết Mạnh Dĩ Lam đang lo lắng điều gì, Bạch Tử lại nói thêm: “Tôi đã hứa sẽ không rời xa chị, cho nên dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời đi.”
Câu nói này tựa như đã được Bạch Tử nói qua rất nhiều lần, nhưng cô lại không hề tỏ ra thái độ thiếu kiên nhẫn.
Chỉ cần Mạnh Dĩ Lam cần, để cô nói thêm một trăm lần nữa cũng không sao.
Nhưng vừa nói xong, Bạch Tử lại nghĩ đến mảnh giấy bị mình nuốt xuống.
Cảm xúc vốn đã dần lắng xuống, lại vì điều này mà bắt đầu xuất hiện sự dao động làm cô khó chịu.
Nhưng mà, không giống với Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lúc này đã được người trong vòng tay xoa dịu hết thảy nỗi bất an cùng tức giận.
“Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Sau này tôi sẽ học cách thay đổi bản thân, sẽ không mất bình tĩnh như trước nữa.”
Sau một lúc im lặng, cô lại thẳng thắn nói: “Thế nhưng, có lẽ sẽ rất khó khăn mới có thể thay đổi được... bởi vì tôi...”
Mạnh Dĩ Lam vốn có tài ăn nói bắt đầu trở nên cạn lời, ngay lúc cô không biết nên diễn tả sự lo lắng của mình như thế nào, thì nghe thấy Bạch Tử bình tĩnh nói: “Không sao đâu, không thay đổi cũng được.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ.
“Ở trước mặt tôi, chị muốn phát cáu thì cứ phát cáu đi,“ Bạch Tử thản nhiên nói, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa khoai tây trong chậu, “Hãy trút bỏ hết nỗi buồn trong lòng, tâm trạng của chị mới trở nên tốt hơn được.”
Mạnh Dĩ Lam im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy em không thấy khó chịu sao?”
“Có một chút,“ Bạch Tử thành thật gật đầu, “Nhưng chị phải hứa với tôi, sau khi phát cáu xong, chị phải trò chuyện với tôi như chúng ta đã thỏa thuận trước đó, như thế tôi sẽ không cảm thấy khó chịu, giống như cha mẹ tôi...”
Vừa nói đến cha mẹ mình, Bạch Tử đột nhiên ngừng nói.
Mạnh Dĩ Lam thúc giục: “Nói tiếp.”
“Mẹ tôi tính tình khá nóng nảy, khi mẹ mất bình tĩnh, cha tôi sẽ im lặng chịu đựng,“ Bạch Tử nhàn nhạt kể lại chuyện xưa, “Chờ khi mẹ tôi bình tĩnh lại, cha sẽ ngồi xuống cùng mẹ rồi phân tích mâu thuẫn giữa hai người, rất nhanh sau đó, họ lại làm hoà với nhau.”
Nghe lời nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam, “gia đình êm ấm hòa thuận” là một điều giả dối chưa từng tồn tại.
Mặc dù cô đã phỏng vấn vô số người, cũng hiểu biết không ít về bí quyết giữ sự hòa hợp của nhiều gia đình, thế nhưng cô chưa bao giờ cảm động về điều đó.
Tuy nhiên, sau khi Mạnh Dĩ Lam nghe lời Bạch Tử nói, lòng cô chợt cảm nhận được một cảm giác khó nói rõ.
Dường như cô có thể nhìn thấy được, rằng có lẽ mười mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau, cô và Bạch Tử cũng sẽ giống như cha mẹ của đối phương, mỗi người đều có khuyết điểm riêng nhưng vẫn bao dung lẫn nhau, cùng nhau gắn bó và dần dần già đi.
Nước mắt sắp tràn khỏi nơi khoé mắt Mạnh Dĩ Lam, cô không tự chủ được mà run rẩy: “Tôi...”
Lời còn chưa kịp nói hết, thì bóng dáng Hoa tỷ đã xuất hiện ở cửa.
Cô ấy xách theo một cái túi, định vào bếp uống nước.
Khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử dính chặt vào nhau, Hoa tỷ bị doạ sợ đến mức đứng ngẩn ra ở cửa.
Đối với cô, hình ảnh này có vẻ quen thuộc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không buông Bạch Tử trong lòng ra, mà hơi quay đầu lại chào hỏi Hoa tỷ.
Hoa tỷ lúng túng lên tiếng, sau đó nhìn Bạch Tử: “...Cô tỉnh rồi hả?”
Bạch Tử ngượng ngùng gật gật đầu với Hoa tỷ, nhưng cô cũng không tránh Mạnh Dĩ Lam ở phía sau - giống như lần trước ngồi tàu về thành phố B, cô vẫn không quan tâm đến cách nhìn của người khác.
Hoa tỷ giật mình đến mức quên cả uống nước, đang định nhanh chóng rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Thế là, cô xoay người, đưa túi đồ trong tay cho Mạnh Dĩ Lam: “Mạnh tiểu thư, đây là chiếc áo khoác gió trước đây cô nhờ tôi tìm cho Bạch Tử.”
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam mới buông Bạch Tử ra, từ trong túi lấy ra một chiếc áo gió màu đen có mũ trùm đầu.
Chiếc áo này không chỉ mỏng nhẹ, mà còn rất vừa vặn ôm sát với cơ thể, thậm chí còn có thể chống nước.
Dù trời mưa hay tuyết, vẫn có thể đảm bảo cho Bạch Tử hoạt động trong trạng thái vô cùng thoải mái.
“Cảm ơn.” Mạnh Dĩ Lam không giấu được tâm tình vui sướng, cầm áo lên, làm động tác ướm lên người Bạch Tử.
Hoa tỷ lại thở nhẹ một tiếng, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ: “Suýt chút nữa quên mất, còn có cái này.”
Sau khi Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy túi vải nhỏ, sắc mặt của cô đột nhiên biến đổi.
Chưa kịp nói gì, cô đã giơ tay lấy nó rồi nhanh chóng nhét vào túi của mình.
Bạch Tử đang định hỏi thì nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: “Tôi đi cất đồ đã.”
Nói xong, người mới vừa rồi còn không chịu rời đi, giờ đã xoay người bước ra khỏi phòng bếp.
Bạch Tử khó hiểu nhìn bóng dáng vội vã rời đi của đối phương, không khỏi quay đầu lại hỏi Hoa tỷ: “Đó là cái gì?”
“Đó là...” Hoa tỷ chỉ nói được hai chữ, rồi lập tức ngừng lại, “Tôi không biết.”
Sau đó, cô mang theo một nụ cười chiếu lệ, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bếp.
Bạch Tử ngơ ngác đứng đó một lúc rồi mới thôi lo lắng, quay người tiếp tục làm việc.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam đã cầm áo gió trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào, cô lập tức chột dạ đóng cửa lại, thậm chí còn khóa trái cửa.
Mạnh Dĩ Lam thở phào nhẹ nhõm, sau đó ném chiếc áo gió lên ghế sofa, rồi ngồi xuống mép giường.
Một lúc sau, cô lấy chiếc túi vải nhỏ kia ra.
Túi được làm bằng vải nhung mịn, tạo cảm giác rất êm ái.
Mạnh Dĩ Lam duỗi đầu ngón tay ra, ấn vào phần hơi nhô lên của chiếc túi do vật chứa đựng bên trong.
Sau đó, cô mở túi ra và cẩn thận từng li từng tí đổ thứ bên trong vào lòng bàn tay ——
Một cặp nhẫn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!!
Sau đó, điều làm cô chú ý tiếp theo chính là “cảm giác giam cầm” bao trùm lấy toàn bộ cơ thể Bạch Tử cùng với mùi thơm kia.
Sự “giam cầm” có phần hơi ngang ngược này không hề làm Bạch Tử cảm thấy khó chịu, mà trái lại còn mang đến cho cô một cảm giác quyến luyến vô cùng quen thuộc.
Cũng chính vào lúc này, cô nghe được giọng nói của Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng sau đó, Bạch Tử chợt phát hiện, mặc dù gần đây mỗi ngày đều ở cùng người kia, nhưng dường như đã lâu lắm rồi mình không được nghe thấy những lời nói nhẹ nhàng của người đó, trong lòng lại dâng lên một cảm giác nhớ mong.
Giây tiếp theo, rốt cuộc Bạch Tử mới nhận ra người đang ôm mình thật chặt là Mạnh Dĩ Lam.
Thế là, cô theo bản năng muốn ôm đáp lại đối phương, nhưng lại không thể làm gì được, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chẳng thể nhấc lên nổi.
Ngay lúc cô chưa biết phải làm sao thì Mạnh Dĩ Lam lại nhắc đến danh sách địa điểm kia.
Khi Bạch Tử nghe được đối phương quyết định “Tự mình đến khu vực cấm tìm kiếm tư liệu”, một khắc này, rốt cuộc không nhịn được nữa.
Cô hoảng sợ cố gắng hết sức mở miệng nói: “Để tôi... đi.”
Thế nhưng, Bạch Tử không nghe thấy Mạnh Dĩ Lam trả lời.
Nhưng cùng lúc đó, lực siết quanh cơ thể cô đột nhiên tăng lên, thậm chí có xu hướng ngày càng chặt hơn.
Ngay khi Bạch Tử nghĩ rằng bản thân sắp hoà thành một với luồng sức mạnh đó, cô rốt cuộc cũng có thể mở mắt ra.
Lúc quay đầu lại, gò má Bạch Tử chạm phải một chỗ mềm mại mà lạnh buốt.
Là chóp mũi của Mạnh Dĩ Lam.
Dưới ánh sáng mờ ảo, hai người nhìn nhau chăm chú.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trái tim có hơi bối rối của Bạch Tử lập tức bình tĩnh lại, nhưng lực ôm của đối phương trên người cô lại không hề nới lỏng.
Đột nhiên, cô nghe thấy Mạnh Dĩ Lam hỏi: “Em là ai?”
Thanh âm trầm thấp, trong giọng nói còn mang theo chút thận trọng.
Bạch Tử hơi mờ mịt, nhưng vẫn vô thức khàn khàn giọng trả lời: “...Bạch Tử.”
Đối phương trầm mặc một lúc, sau đó lại hỏi: “Tôi là ai?”
Gần kề đến như vậy, hơi thở thơm ngát và ấm áp của Mạnh Dĩ Lam nhẹ nhàng phả vào mặt Bạch Tử.
Người vừa mới tỉnh lại, lập tức choáng váng.
Thế là, Bạch Tử vẫn theo bản năng đáp lại: “Chị là... Mạnh Dĩ Lam.”
Tuy nhiên, những câu hỏi vẫn chưa dừng lại: “Đối với em tôi là gì?”
Lần này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ngừng trả lời, nghi hoặc nhíu mày lại.
Sau khi hai người im lặng một lúc, Mạnh Dĩ Lam lại hỏi: “Tôi, là gì đối với em?”
Cùng một vấn đề, nhưng người đặt câu hỏi có vẻ lo lắng hơn trước.
Cảm thấy tâm trạng Mạnh Dĩ Lam có chút kỳ quái, Bạch Tử không còn thời gian suy nghĩ lí do tại sao đối phương lại hỏi những vấn đề này, cô lần nữa ngoan ngoãn trả lời: “Chị là... người quan trọng nhất đối với tôi.”
Không ngờ Mạnh Dĩ Lam vẫn chưa bỏ qua cho cô: “Đối với tôi em là gì?”
Không dứt.
Bạch Tử nhìn người trước mặt rồi lại im lặng.
Nhưng lúc này điều cô đang nghĩ không phải là tại sao đối phương lại hỏi những câu hỏi này.
Mà là đang suy nghĩ về vấn đề của chính nó.
Trước đó lúc ngồi tàu trở về thành phố B, Mạnh Dĩ Lam cũng đề cập đến câu hỏi của Hedy về mối quan hệ giữa hai người.
Nhưng vào thời điểm đó, hai người cũng không có thảo luận thêm về vấn đề này.
Mà lúc này, vấn đề ấy lại được đặt lên bàn một lần nữa.
Bạch Tử đương nhiên biết trong lòng mình, vị trí của Mạnh Dĩ Lam ở đâu.
Tuy nhiên, Bạch Tử chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về việc mình được định nghĩa như thế nào trong lòng Mạnh Dĩ Lam.
Giống như trước đây, đối với vấn đề này cô vốn không quan tâm.
Nhưng nếu phải nghĩ ra một đáp án, Bạch Tử lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu mấy tháng trước gặp phải câu hỏi này, có lẽ Bạch Tử sẽ dễ dàng trả lời hơn một chút.
Cô nhìn vào mắt Mạnh Dĩ Lam, bắt đầu hồi tưởng lại từng khoảnh khắc hai người đã trải qua cùng nhau - mặc dù Bạch Tử không biết nội dung của những ký ức này có toàn diện hay không.
Từng có lúc, ngay cả nhìn Bạch Tử cũng làm Mạnh Dĩ Lam cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, cách đây không lâu, cô ấy đã liều mạng chui xuống lòng đất để giải cứu Bạch Tử.
Rõ ràng là vì phủi sạch quan hệ nên mới đưa Bạch Tử trở lại thành phố B, nhưng sau đó lại khóc đẫm nước mắt cầu xin đối phương tiếp tục ở lại.
Vô cùng nuông chiều Bạch Tử quấn lấy mình trong phòng kính suốt hai ngày, và cả việc hay mất bình tĩnh với đối phương vì những lý do không thể giải thích được.
Còn có bây giờ, cô đang ôm chặt Bạch Tử như muốn hai cơ thể hoà vào nhau, cùng với khẩn trương hỏi đủ loại câu hỏi kỳ quái.
Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, dường như Bạch Tử đã nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam hoàn toàn khác trước.
Rốt cuộc, cô cũng trả lời được câu hỏi cuối cùng của Mạnh Dĩ Lam——
“Tôi... cũng là người quan trọng nhất đối với chị.”
Nhưng mà, Mạnh Dĩ Lam tựa như không nghe thấy, vẫn kéo căng cơ thể, bất động.
Đang lúc Bạch Tử định hỏi thì người trước mặt đột nhiên phát ra một tiếng nức nở rất nhỏ.
Bạch Tử vừa mở miệng liền nhíu mày ngừng lại, cô không hỏi vì sao đối phương lại khóc, mà chỉ nghiêng đầu nhẹ nhàng áp má mình lên trán người trước mặt.
Một lúc sau, khi Mạnh Dĩ Lam gần như đã khóc xong, Bạch Tử mới nhẹ nhàng giải thích: “Tôi dường như... không còn đủ sức... ôm chị...”
Vừa dứt lời, âm thanh nghẹn ngào liền dừng lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Mạnh Dĩ Lam nhìn vào mắt trái của Bạch Tử đang lóe lên tia sáng yếu ớt.
Ánh mắt họ gặp nhau, cả hai đều không nói gì.
Một lúc sau, Bạch Tử nhìn thấy người trước mặt đột nhiên tới gần.
Khi hương thơm xông vào khoang mũi cô, mắt trái của cô bỗng bị bao phủ bởi một cảm giác mềm mại quen thuộc.
Không đợi Bạch Tử phản ứng, đôi môi ấy liền di chuyển tới khóe miệng Bạch Tử.
Đầu lưỡi ấm áp trêu chọc nhẹ trên môi cô vài lần, rồi lại thành thạo thăm dò vào khe hở.
Bạch Tử có thể cảm nhận được Mạnh Dĩ Lam đang cẩn thận biểu đạt tình yêu của mình đến cô bằng phương thức thân mật này.
Thế là, cô cũng nhắm mắt lại và đáp lại sự thân mật của đối phương.
Hơi thở lưu luyến, môi lưỡi triền miên.
Nụ hôn khá nhẹ nhàng, cũng không khơi dậy sự ham muốn quá mức, ngược lại để trái tim họ dần dần lắng xuống.
Động tác chậm lại, môi và răng tách rời, những sợi chỉ bạc giữa lưỡi hai người hơi dính vào nhau.
Sau khi sợi chỉ bạc đứt ra, hai người ăn ý nhắm mắt lại và đến gần nhau hơn.
Nụ hôn đã kết thúc, nhưng môi họ vẫn gần nhau, hơi thở êm dịu vẫn quấn lấy nhau.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử lại mở mắt ra.
Không nghĩ tới, Mạnh Dĩ Lam cũng mở mắt ra, như thể đã nhìn Bạch Tử từ rất lâu.
Lúc này, Bạch Tử lại chợt nghĩ đến điều gì đó.
Cô quay đầu nhìn xung quanh và phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ - nhưng rõ ràng cách đây không lâu, cô đã nhốt mình trong phòng làm việc của Mạnh Dĩ Lam.
Nghĩ tới đây, Bạch Tử bỗng nhiên bừng tỉnh đến run rẩy cả người.
Cô siết chặt hai tay, tay phải vốn đang cầm cuốn sổ giờ đây trống rỗng, trong khi tay trái lại bị các ngón tay của Mạnh Dĩ Lam đan chặt, kẹo dâu trong đó cũng đã biến mất từ lâu.
“Sổ... và... kẹo của tôi đâu?” Bạch Tử lo lắng nhưng lại yếu ớt hỏi: “Vừa rồi... tôi còn cầm...”
Mạnh Dĩ Lam rất bình tĩnh, đưa tay đặt lên má Bạch Tử, để cô quay đầu lại nhìn mình, sau đó chậm rãi hỏi: “Em có biết mình đã nằm bao nhiêu ngày rồi không?”
Thân thể Bạch Tử cứng đờ.
Theo nhận thức của cô, cô chỉ là bởi vì rơi vào trạng thái nóng nảy mà “hơi” mất đi ý thức mà thôi.
Có lẽ ngắn thì mười phút, hoặc dài thì cũng chỉ vài giờ, sao lại có thể “bao nhiêu ngày”?
“Đây là đâu?” Bạch Tử mờ mịt hỏi.
Khí lực của cô đã dần hồi phục, ít nhất giọng nói của cô cũng không còn quá yếu nữa.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay sửa lại tóc cho Bạch Tử: “Đây là tầng hầm, hôm nay là ngày thứ mười bốn em hôn mê.”
“Mười bốn ngày?!” Bạch Tử mở to hai mắt, “Tôi...”
Mạnh Dĩ Lam ngầm hiểu ý, vươn tay cầm cuốn sổ và kẹo dâu bên gối lên: “Đều ở đây.”
Bạch Tử ngơ ngác nhìn vật trong tay đối phương, một lúc lâu sau, vẫn không dám tin nổi, hỏi: “Tôi thật sự đã nằm mười bốn ngày sao?”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, cô đặt cuốn sổ và kẹo dâu lên tủ đầu giường rồi hỏi: “Thân thể còn mệt không? Có đau không?”
Đáng lẽ phải lập tức gọi Hedy đến để kiểm tra cơ thể cho Bạch Tử, nhưng Mạnh Dĩ Lam không muốn người ngoài quấy rầy khoảnh khắc hiếm hoi được ở chung giữa mình và Bạch Tử.
Bạch Tử lắc đầu, lại hỏi: “Có phải tôi... làm phòng làm việc của chị bừa bộn không?”
Mạnh Dĩ Lam chưa kịp trả lời, cô đã xấu hổ giải thích: “Lúc đó tôi hoàn toàn không kiềm chế nổi bản thân mình, nên chỉ có thể tạm thời trốn trong phòng làm việc, thật xin...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Mạnh Dĩ Lam đem ba chữ đó nói trước: “Thật xin lỗi.”
Bạch Tử còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để xin lỗi, tưởng mình nghe nhầm: “Ah?”
Mạnh Dĩ Lam lại gần, chóp mũi hai người chạm vào nhau.
Sau một khắc, Bạch Tử nghe được thanh âm xin lỗi đầy áy náy: “Tôi không nên để em một mình.”
Nhìn thấy trong mắt đối phương lộ ra vẻ bứt rứt chưa từng có, Bạch Tử khẽ nhíu mày.
Cô đưa tay ôm Mạnh Dĩ Lam vào lòng.
Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng được trở về trong vòng tay ấm áp này.
Mạnh Dĩ Lam vùi mặt vào vai Bạch Tử, mũi chua xót, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói.
Ví dụ như hứa sẽ không mất bình tĩnh nữa, cũng không đột nhiên lạnh lùng như vậy, càng sẽ không cố ý thân cận với người khác để chọc tức làm Bạch Tử ghen.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi lời nói đến miệng, lại chẳng có gì thốt ra được.
Những cái gọi là lời xin lỗi, lời hứa hẹn, dường như chẳng chân thành và cũng chẳng có giá trị gì so với cái ôm của Bạch Tử lúc này.
Càng làm cho Mạnh Dĩ Lam bất lực hơn chính là, mặc dù lúc này cô đang vô cùng hối hận, nhưng cô lại cảm thấy, nếu sau này gặp phải tình huống tương tự, cô vẫn sẽ mất bình tĩnh như trước đó.
Mạnh Dĩ Lam không dám đánh giá thấp tính chiếm hữu của mình đối với Bạch Tử, cũng khá hoài nghi về việc liệu mình có thể giữ lời hứa hay không.
Hiện tại, cô chỉ có thể chắc chắn một điều.
Mạnh Dĩ Lam quay đầu lại, áp má mình vào chiếc cổ ấm áp của đối phương.
Sau đó, đem điều duy nhất mà cô chắc chắn nói ra: “Bạch Tử, tôi không muốn mất em.”
Nghe được câu này, Bạch Tử có chút sững sờ.
Từ “mất em” đột nhiên làm Bạch Tử nhớ đến một việc mà cô đã làm trước lúc hoàn toàn lâm vào điên cuồng trong phòng làm việc ——
Cô xé trang cuối cùng của cuốn sổ ra, vo thành quả bóng rồi nhét vào miệng, sau đó nuốt vào bụng.
Đoạn ký ức bỗng nhiên xuất hiện khiến Bạch Tử choáng váng, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Mạnh Dĩ Lam không nhận được phản hồi, có chút lo lắng, nhưng cũng không dám đi sâu vào chi tiết, chỉ ra vẻ thuận miệng hỏi: “Lúc đó em muốn nói gì với tôi?”
Bạch Tử cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhưng vẫn không nói gì, ngược lại càng ôm chặt người trong lòng hơn.
Mạnh Dĩ Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại không cách nào nhìn rõ biểu cảm của Bạch Tử.
Cô chỉ có thể nghe thấy đối phương nhẹ nhàng hít một hơi, sau đó nói: “Trước đó, tôi muốn nói...”
Bạch Tử vốn tưởng rằng sau khi tỉnh lại, cô sẽ hoàn toàn quên mất nội dung của trang sổ đó.
Sau đó, cô sẽ lại cảm thấy tràn đầy hy vọng về tương lai.
Nhưng bây giờ, cảm giác choáng ngợp vì bị đè nén đã quay trở lại.
Cô có thể nuốt bí mật vào trong, nhưng nỗi tuyệt vọng mà nó mang lại đã đốt cháy tâm trí cô.
Bạch Tử chậm rãi thở ra một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Tôi muốn nói... tôi cũng không muốn mất chị.”
Mặc dù đó không phải là đáp án ban đầu, nhưng đó vẫn là cảm giác chân thật lúc ấy.
Bởi vì không muốn mất đi, Bạch Tử mới quyết định đưa cuốn sổ cho Mạnh Dĩ Lam đọc, muốn cùng cô thương lượng xem nên làm thế nào.
Tương tự như vậy, cũng bởi vì không muốn mất đi, nên cô đã nuốt chửng trang giấy và cho phép mình một lần nữa lãng quên nó.
Mạnh Dĩ Lam đương nhiên biết, điều mà lúc đó Bạch Tử muốn nói chắc chắn không phải là “Tôi không muốn mất chị.”
Hơn nữa, cô còn có thể cảm nhận rõ ràng được, rằng Bạch Tử vì những lời mình vừa nói mà đột nhiên cảm thấy tâm tình sa sút.
Cảm giác tội lỗi khiến Mạnh Dĩ Lam cho rằng, nỗi khổ của Bạch Tử lúc này là do sự lạnh lùng trước đó của mình tạo thành.
Cô không biết phải xin lỗi thế nào, lời nói dường như chẳng thể bù đắp được điều gì.
Cuối cùng, cô có chút bối rối nghiêng người về phía trước, lần nữa hôn lên môi Bạch Tử.
Lúc mới bắt đầu, Bạch Tử không có đáp lại nụ hôn của Mạnh Dĩ Lam, cô chỉ cương lấy thân thể mặc cho động tác của đối phương.
Mãi cho đến khi Mạnh Dĩ Lam nghiêng đầu, đôi môi từng chút một ghé sát vào bên tai và bỗng nhiên khẽ cắn vào vành tai cô, rốt cuộc Bạch Tử mới rùng mình, sau đó ôm chặt eo Mạnh Dĩ Lam.
Dường như Bạch Tử rất quen thuộc với cơ thể của Mạnh Dĩ Lam, mà Mạnh Dĩ Lam cũng biết rất rõ cơ thể của Bạch Tử.
Mạnh Dĩ Lam đưa đầu lưỡi, nhẹ nhàng bên tai liếm khẽ.
Cảm giác ngứa ngáy khiến cơ thể Bạch Tử lại run lên, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.
Bạch Tử có thể cảm giác được, Mạnh Dĩ Lam đang cẩn thận từng li từng tí “lấy lòng” mình.
Cô chợt thấy tim mình có chút chua xót, tạm thời che giấu nỗi tuyệt vọng khiến cô quay cuồng một lúc.
Bạch Tử chủ động quay đầu, hôn lên môi Mạnh Dĩ Lam.
Khác với nụ hôn nhẹ nhàng và lưu luyến vừa rồi, nỗi nhớ trong lòng hai người đã hoàn toàn bị khơi dậy.
Dù biết thời gian và địa điểm đều không quá phù hợp, nhưng họ lại không cách nào điều khiển được ý muốn xích lại gần nhau hơn.
Đặc biệt là Mạnh Dĩ Lam đã một mình chịu đựng hai tuần qua, chỉ khi nghe thấy tiếng Bạch Tử kêu lên như thú con giống thường lệ, cô mới hoàn toàn cảm nhận được nỗi nhớ Bạch Tử đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Mạnh Dĩ Lam đưa tay lên, chủ động cởi cúc áo của mình, phối hợp cùng với đối phương, vội vàng cởi áo khoác của cô ra.
Khoảnh khắc quần áo rơi xuống đất, Bạch Tử thuận thế đứng dậy, dùng sức ôm chặt lấy đầu gối Mạnh Dĩ Lam.
Người kia ăn ý giơ chân lên, khó lòng tự kiềm chế mà dán lên eo đối phương, sau đó kéo người ngã về phía mình.
Động tác của hai người càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, chiếc giường sắt chật hẹp phát ra tiếng kẽo kẹt.
Tầng hầm không có phòng nào được cách âm. Nếu lúc này có người đi ngang qua hành lang, nhất định có thể nghe thấy tiếng động ở đây.
Thế nhưng, hai người trên giường không còn thời gian quan tâm đến những chuyện vặt vãnh này.
Ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đưa đầu lưỡi liếm vành tai Bạch Tử, Bạch Tử cũng vội vàng đưa tay ra.
Trong tiếng thở dốc, cả hai người đều đã nhắm mắt lại, cố hết sức dùng giác quan còn lại để nhận biết mọi thứ xung quanh mình.
Chẳng bao lâu, chiếc rốn nhỏ ẩn trong bóng tối đã được tìm thấy.
Đúng như dự đoán, động tác hơi gấp rút nhưng quen thuộc ngay lập tức gây ra sự run rẩy trong dự liệu.
Đã nhiều ngày rồi cô không được ở gần Bạch Tử như vậy, ngay cả hai nụ hôn vừa rồi cũng khiến Mạnh Dĩ Lam đỏ mặt, huống chi là lúc này, còn có thêm những động chạm cố ý và khiêu khích càng khiến cô không thể kìm được sự xung động trong lòng.
Phòng thí nghiệm lạnh lẽo dần dần trở nên khô nóng, búi tóc của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên bị bung ra do động tác hơi liều lĩnh của cả hai.
Sau khi hoàn toàn mất đi lý trí, tất cả những gì còn lại chính là làm theo bản năng của mình.
Nhưng ngay lúc Mạnh Dĩ Lam hôn Bạch Tử, cô nghiêng người thuận theo động tác của đối phương, lại nhất thời quên mất chiếc giường hai người đang nằm cực kỳ chật hẹp.
Phần lưng rơi vào khoảng không, Mạnh Dĩ Lam dường như sắp ngã khỏi giường.
Bạch Tử nhanh mắt nhanh tay, lập tức ôm lấy đối phương vào lòng.
Và cô lại lật người hệt như lúc trước, phần lưng lập tức đập xuống đất.
Cùng lúc đó, chiếc giường sắt vô tình bị cô đá văng ra xa.
Chân giường va vào tường phát ra tiếng động lớn.
Ngay lập tức, có tiếng bước chân chạy gấp rút ở hành lang.
Hai người còn chưa ngồi dậy thì đã có tiếng gõ cửa: “Mạnh tiểu thư, xảy ra chuyện gì?”
Người đến là một nữ nghiên cứu viên từ phòng thí nghiệm của Hoành Á được Mạnh Dĩ Lam mời về.
Mạnh Dĩ Lam còn chưa kịp nói chuyện thì cửa phòng thí nghiệm đã bị đối phương mở ra.
Bạch Tử không để ý đến cơn đau thấu xương trên lưng, cô lập tức đứng dậy, hai ba bước lao về phía trước, đóng mạnh cửa lại, không cho đối phương bước vào nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam —— Lúc này, nửa thân trên của Mạnh Dĩ Lam chỉ treo một mảnh áo lót không được cài khoá.
Người ngoài cửa giật mình: “...Mạnh tiểu thư?”
Khác với Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam vẫn ngồi dưới đất lại rất bình tĩnh.
Cô chậm rãi vòng tay ra, cài lại khoá gài áo lót: “A Dao, Bạch Tử đã tỉnh rồi, tình trạng chưa ổn định, cô đừng vào.”
Tư thái và giọng điệu bình tĩnh quả thực như không có chuyện gì xảy ra, nhưng A Dao ở ngoài cửa bắt đầu hoảng sợ: “Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ? Tôi lập tức gọi...”
“Đừng lo lắng,“ Mạnh Dĩ Lam đứng dậy, ngồi ở mép giường, sau khi mặc áo len vào, lại khéo léo buộc tóc thành búi, “Cô ấy sẽ sớm ổn định lại, lát nữa tôi sẽ báo cho Hedy sau, cô bận gì thì cứ làm tiếp đi.”
“Nhưng......”
“Tôi không sao.” Mạnh Dĩ Lam lại nói, giọng điệu vẫn lãnh đạm và không cho người khác cơ hội cãi lại như thường ngày.
A Dao không dám hỏi thêm: “Vậy... nếu cô cần gì thì cứ lớn tiếng gọi cho tôi nhé.”
“Được rồi, cảm ơn.” Mạnh Dĩ Lam đã búi tóc xong, lại cầm áo khoác lên mặc vào.
Khi người ngoài cửa bước đi, cuối cùng Bạch Tử cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó dời chiếc giường về vị trí ban đầu.
“Sao em vội vàng thế?” Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh đi đến phía sau Bạch Tử, giúp cô gỡ bím tóc lỏng lẻo ra. “Nhìn thì cứ nhìn, chạy nhanh như vậy lỡ bị ngã nữa thì phải làm sao?”
Không đợi Bạch Tử phản bác, cô vừa tết lại bím tóc cho đối phương, vừa tiếp tục nói: “Lát nữa tôi sẽ gọi Hedy tới kiểm tra thân thể cho em.”
Bạch Tử nghe xong trầm mặc một lát, đột nhiên lại nói ra chủ đề khác: “Tôi đi khu vực cấm tìm kiếm tư liệu, chị ở chỗ này chờ tôi trở về.” Nói xong, cô có vẻ hơi ghét bỏ, nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, “Không muốn thắt bím.”
Mạnh Dĩ Lam ngừng động tác trên tay: “Tôi đi cùng em.”
Ngay tại thời điểm Bạch Tử nhíu mày lại, Mạnh Dĩ Lam liền làm theo ý muốn của cô, hoàn toàn cởi bím tóc ra: “Chúng ta thỏa thuận đi, tôi sẽ nghe lời em, sẽ không tết tóc cho em nữa, em sẽ nghe lời tôi, để tôi đi cùng.”
Giao dịch trẻ con này chỉ là để cho Bạch Tử thoải mái mà thôi, sau đó giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam trở nên nghiêm túc, cô kiên nhẫn giải thích: “Địa chỉ ấy chỉ là sơ lược mà thôi, em không quen thuộc chỗ kia, nhất định mất nhiều thời gian để tìm lắm,“ vừa nói, cô vừa chải lại mái tóc đuôi ngựa sau gáy cho Bạch Tử, “Và...”
Mạnh Dĩ Lam kể lại chuyện Mạnh Nguyệt đích thân đến thăm cô, sau đó thuật lại ngắn gọn những sự việc xảy ra ở thành phố B trong hai tuần qua để cường điệu mức độ nghiêm trọng của tình huống.
Cuối cùng, cô còn liên tục nhấn mạnh, rằng cả hai phải tìm kiếm tài liệu càng sớm càng tốt và không thể tùy ý rời xa nhau, miễn cho việc ngoài ý muốn lại xảy ra.
Nghe xong những lời này, Bạch Tử trầm mặc một lát, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.
Mạnh Dĩ Lam hài lòng hôn lên trán Bạch Tử: “Thỏa thuận xong rồi nhé, sau này chúng ta cũng sẽ tiếp tục giống như bây giờ, kiên nhẫn thương lượng và giải quyết mọi mâu thuẫn cùng nhau.”
Bạch Tử nghe xong, khẽ nhíu mày.
Đối mặt với một Mạnh Dĩ Lam có tài hùng biện, Bạch Tử biết rất rõ mình căn bản không có chút “tiện nghi” nào về cái gọi là “thương lượng” này.
Nhưng trước khi cô kịp phản bác, Mạnh Dĩ Lam lại hơi mất tự nhiên nói thêm: “Có đôi khi, tôi nóng nảy, em phải nhắc nhở tôi kiên nhẫn nhé, được không?”
Nghe xong lời này, cuối cùng Bạch Tử cũng nhận ra Mạnh Dĩ Lam đang cố gắng tìm cách hòa hợp để hai người không cãi nhau nữa.
Sự ấm áp trong lòng khiến cô không còn suy nghĩ phản bác, thế là lại lần nữa cô thỏa hiệp và đáp ứng lời đề nghị của đối phương.
Sau nhiều ngày trôi qua, cuối cùng Mạnh Dĩ Lam cũng nở một nụ cười chân thật.
Cô vui vẻ hôn lên môi Bạch Tử, rồi vội vã bước ra cửa tìm Hedy.
Sau khi cửa đóng lại, Bạch Tử ngồi trên giường hơi che dấu ý cười.
Chuyện mà cô đã cố tình đè xuống, lại lặng lẽ nổi lên.
Nhưng không đợi cô kịp suy nghĩ nhiều, Mạnh Dĩ Lam đã dẫn mọi người trở lại phòng thí nghiệm.
Sau khi Hedy cùng hai người khác kiểm tra cơ thể của Bạch Tử, cô ấy vẻ mặt thoải mái nói với Mạnh Dĩ Lam, rằng Bạch Tử vẫn ổn, chỉ cần nghỉ ngơi khoảng hai ngày là có thể bình phục hoàn toàn.
Nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam cùng người khác nói cười, Bạch Tử cũng cố gắng nở nụ cười có chút cứng ngắc, mọi việc dường như sẽ quay trở lại quỹ đạo - chỉ cần cô ngừng suy nghĩ vớ vẩn.
Tiếp theo, Bạch Tử và Mạnh Dĩ Lam chuyển mọi thứ trong phòng thí nghiệm trở lại tàu.
Lúc hai người cùng nhau sắp xếp kệ sách trong phòng làm việc, Bạch Tử nhìn bóng lưng Mạnh Dĩ Lam, đột nhiên không vui nói: “Chị gầy.”
Mạnh Dĩ Lam cũng không quay đầu lại: “Gần đây tôi ăn không ngon miệng lắm.”
Bạch Tử nhìn đồng hồ, lúc này đã là xế chiều.
Thế là, cô xoay người đi tới cửa: “Tôi nấu cơm cho chị, muốn ăn gì ah?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
So với ăn cơm, Mạnh Dĩ Lam muốn Bạch Tử ở bên cạnh mình hơn, nhưng cô lại cảm thấy như vậy có vẻ quá dính người, thế là nhỏ giọng nói: “Chỉ cần là do em làm, tôi đều muốn ăn.”
Đó là những lời yêu thương, cũng là lời thật lòng.
Bạch Tử có chút mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng: “Chị làm việc trước đi nhé.”
Nói xong, cô không hỏi nữa, quay người rời khỏi phòng làm việc - dù sao cô cũng biết rõ khẩu vị của Mạnh Dĩ Lam.
Sau khi vội vàng đi xuống lầu, Bạch Tử phát hiện, trong hai tuần kể từ lúc cô bất tỉnh, không chỉ thành phố B có những thay đổi, mà ngay cả cách bố trí trên tàu cũng rất khác so với trước đây.
Vừa mới rời khỏi tầng hầm, Bạch Tử đã cảm giác được nhiệt độ trong tàu giảm đi rất nhiều.
Ở góc hành lang có một chiếc máy sưởi cũ do ai đó tìm thấy, không được cắm điện, có vẻ như đang chạy bằng nhiên liệu.
Những cửa sổ sắt do Hầu Tắc Văn sửa lại đã bị che bằng rèm, khiến người ngoài không thể nào nhìn trộm tình hình bên trong tàu.
Trên tàu còn có những thay đổi lớn nhỏ khác, nhưng Bạch Tử vẫn chưa nhìn kỹ hơn, liền quay người đi vào phòng bếp.
May mắn thay, trong phòng bếp dường như không có gì thay đổi, ít nhất là cách sắp xếp đồ gia vị vẫn giống hệt như trước.
Bạch Tử vừa đeo tạp dề vừa chọn nguyên liệu nấu ăn, liền nghe thấy giọng nói của Mạnh Dĩ Lam từ phía sau: “Mấy ngày trước tôi đã nhờ người làm một chiếc mặt nạ mới cho em, em xem thử có hợp với mình hay không?”
Bạch Tử quay đầu lại, nhìn thấy trên tay đối phương là một chiếc mặt nạ mới toanh.
Một tuần trước, Mạnh Dĩ Lam thừa lúc Bạch Tử hôn mê đã tự tay lấy khuôn cho cô theo gương mặt, sau đó tìm người làm mặt nạ mới dựa trên chiếc khuôn đó.
Mặc dù kiểu dáng không khác biệt so với lần trước, nhưng mặt sau của chiếc mặt nạ lại cực kỳ phù hợp với ngũ quan trên khuôn mặt của Bạch Tử, giúp người đeo cảm thấy thoải mái hơn.
Bạch Tử đang vội vã nấu ăn, nên thuận tay đeo qua loa mặt nạ lên mặt, sau đó giục Mạnh Dĩ Lam quay lại làm việc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không chịu rời đi: “Tôi giúp em rửa khoai tây.”
Lúc mới chuyển đến bờ sông, Bạch Tử đã dùng một mảnh đất nhỏ trong khu rừng gần đó để trồng trọt nông sản.
Thời tiết lúc đó không lạnh như bây giờ, Bạch Tử còn dựng lên một cái kệ giữ ấm, chẳng bao lâu sau cô đã trồng ra được không ít khoai tây.
“Không cần,“ Bạch Tử vội vàng ngăn cản, “Tôi tự làm được rồi.”
Mạnh Dĩ Lam nhướn mày tỏ vẻ không vui khi nhìn thấy Bạch Tử đang bận rộn đứng trước bồn nước.
Thật vất vả mới nghĩ ra được một cái cớ để đến tìm người, đương nhiên cô sẽ không quay lưng bỏ đi dễ dàng như vậy.
Không thèm quanh co lòng vòng nữa, Mạnh Dĩ Lam trực tiếp bước tới ôm lấy Bạch Tử đang bận rửa khoai.
“Hai ngày nữa, chờ khi em khoẻ lại, chúng ta sẽ đi lấy tài liệu,“ Mạnh Dĩ Lam tự nhủ về kế hoạch của mình, “Chú Hồng giúp tôi lấy lại chiếc xe Jeep trong khu dân cư, đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe đi.”
Bạch Tử sững sờ: “Vậy xe máy của chị...”
“Tôi cũng lấy lại được.” Mạnh Dĩ Lam biết Bạch Tử đang hỏi về chiếc xe phân khối lớn màu đỏ tía.
Trước đó cô đã phát giác ra được, rằng Bạch Tử thích đi xe máy hơn là ngồi trong một chiếc ô tô rộng rãi.
Bạch Tử gật gật đầu, sau đó thúc giục đối phương quay lại làm việc.
Mạnh Dĩ Lam lại ôm chặt lấy hai tay Bạch Tử, hơi xấu hổ thấp giọng nói: “Trước đó, tôi đã ghen với em và Du Vu Ý.”
Động tác rửa khoai tây của Bạch Tử đột nhiên dừng lại, cô có chút không kịp phản ứng.
“Lúc đó tôi không biết Du Vu Ý đã rời đi, còn tưởng rằng em lén lút cùng cô ấy ra ngoài làm cái gì đó,“ Lúc này Mạnh Dĩ Lam cảm thấy rất áy náy, “Tôi...”
Thầm muốn xin lỗi, nhưng lại có chút khó nói ra.
Vào lúc này, một câu “Tôi xin lỗi” khô khan dường như chẳng có tác dụng gì mấy.
Hơn nữa, giống với suy nghĩ mà cô đã từng nghĩ đến trong phòng thí nghiệm trước đó, nếu sau này gặp lại tình huống tương tự, cô cảm thấy rất có thể mình sẽ vẫn mất bình tĩnh vì ghen tuông.
Thật không nghĩ đến, người trong ngực lại đột nhiên hỏi cô: “Sao chị lại ghen?”
Mạnh Dĩ Lam tức giận cau mày: “Cô ấy thích em, em có biết hay không?!”
Cô hoàn toàn không biết, rằng lời buộc tội quen thuộc như vậy, trước đó đã từng phát ra từ miệng Bạch Tử.
Nhưng câu trả lời của Bạch Tử hoàn toàn khác với Mạnh Dĩ Lam: “Tôi biết.”
Mạnh Dĩ Lam sửng sốt một lát, sau đó cảm giác bực bội lại bắt đầu xông lên đại não.
Nhưng ngay lập tức, cô hít một hơi thật sâu và buộc mình phải bình tĩnh lại.
Bạch Tử căn bản không có chú ý tới hành động của Mạnh Dĩ Lam, cô tự nhủ: “Chuyện này tôi đã nói với cô ấy rồi.”
“...Em nói gì ah?” Mạnh Dĩ Lam nhướn mày.
“Nói tôi không thích cô ấy, người tôi thích là chị, tôi và cô ấy không thể nào,“ giọng điệu Bạch Tử lãnh đạm, tựa như tùy ý nhắc tới chuyện gì đó không đáng kể, “Tiểu Ý cũng chấp nhận, bây giờ tôi và cô ấy là bạn bè.”
Mạnh Dĩ Lam không biết nên đáp lại thế nào trước những lời nói đơn thuần và chân thành này.
Dường như biết Mạnh Dĩ Lam đang lo lắng điều gì, Bạch Tử lại nói thêm: “Tôi đã hứa sẽ không rời xa chị, cho nên dù sau này có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không rời đi.”
Câu nói này tựa như đã được Bạch Tử nói qua rất nhiều lần, nhưng cô lại không hề tỏ ra thái độ thiếu kiên nhẫn.
Chỉ cần Mạnh Dĩ Lam cần, để cô nói thêm một trăm lần nữa cũng không sao.
Nhưng vừa nói xong, Bạch Tử lại nghĩ đến mảnh giấy bị mình nuốt xuống.
Cảm xúc vốn đã dần lắng xuống, lại vì điều này mà bắt đầu xuất hiện sự dao động làm cô khó chịu.
Nhưng mà, không giống với Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam lúc này đã được người trong vòng tay xoa dịu hết thảy nỗi bất an cùng tức giận.
“Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Sau này tôi sẽ học cách thay đổi bản thân, sẽ không mất bình tĩnh như trước nữa.”
Sau một lúc im lặng, cô lại thẳng thắn nói: “Thế nhưng, có lẽ sẽ rất khó khăn mới có thể thay đổi được... bởi vì tôi...”
Mạnh Dĩ Lam vốn có tài ăn nói bắt đầu trở nên cạn lời, ngay lúc cô không biết nên diễn tả sự lo lắng của mình như thế nào, thì nghe thấy Bạch Tử bình tĩnh nói: “Không sao đâu, không thay đổi cũng được.”
Mạnh Dĩ Lam sững sờ.
“Ở trước mặt tôi, chị muốn phát cáu thì cứ phát cáu đi,“ Bạch Tử thản nhiên nói, sau đó cúi đầu tiếp tục rửa khoai tây trong chậu, “Hãy trút bỏ hết nỗi buồn trong lòng, tâm trạng của chị mới trở nên tốt hơn được.”
Mạnh Dĩ Lam im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy em không thấy khó chịu sao?”
“Có một chút,“ Bạch Tử thành thật gật đầu, “Nhưng chị phải hứa với tôi, sau khi phát cáu xong, chị phải trò chuyện với tôi như chúng ta đã thỏa thuận trước đó, như thế tôi sẽ không cảm thấy khó chịu, giống như cha mẹ tôi...”
Vừa nói đến cha mẹ mình, Bạch Tử đột nhiên ngừng nói.
Mạnh Dĩ Lam thúc giục: “Nói tiếp.”
“Mẹ tôi tính tình khá nóng nảy, khi mẹ mất bình tĩnh, cha tôi sẽ im lặng chịu đựng,“ Bạch Tử nhàn nhạt kể lại chuyện xưa, “Chờ khi mẹ tôi bình tĩnh lại, cha sẽ ngồi xuống cùng mẹ rồi phân tích mâu thuẫn giữa hai người, rất nhanh sau đó, họ lại làm hoà với nhau.”
Nghe lời nói của Bạch Tử, Mạnh Dĩ Lam bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.
Từ trước đến giờ, trong suy nghĩ của Mạnh Dĩ Lam, “gia đình êm ấm hòa thuận” là một điều giả dối chưa từng tồn tại.
Mặc dù cô đã phỏng vấn vô số người, cũng hiểu biết không ít về bí quyết giữ sự hòa hợp của nhiều gia đình, thế nhưng cô chưa bao giờ cảm động về điều đó.
Tuy nhiên, sau khi Mạnh Dĩ Lam nghe lời Bạch Tử nói, lòng cô chợt cảm nhận được một cảm giác khó nói rõ.
Dường như cô có thể nhìn thấy được, rằng có lẽ mười mấy năm sau, thậm chí là mấy chục năm sau, cô và Bạch Tử cũng sẽ giống như cha mẹ của đối phương, mỗi người đều có khuyết điểm riêng nhưng vẫn bao dung lẫn nhau, cùng nhau gắn bó và dần dần già đi.
Nước mắt sắp tràn khỏi nơi khoé mắt Mạnh Dĩ Lam, cô không tự chủ được mà run rẩy: “Tôi...”
Lời còn chưa kịp nói hết, thì bóng dáng Hoa tỷ đã xuất hiện ở cửa.
Cô ấy xách theo một cái túi, định vào bếp uống nước.
Khi nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam và Bạch Tử dính chặt vào nhau, Hoa tỷ bị doạ sợ đến mức đứng ngẩn ra ở cửa.
Đối với cô, hình ảnh này có vẻ quen thuộc.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam không buông Bạch Tử trong lòng ra, mà hơi quay đầu lại chào hỏi Hoa tỷ.
Hoa tỷ lúng túng lên tiếng, sau đó nhìn Bạch Tử: “...Cô tỉnh rồi hả?”
Bạch Tử ngượng ngùng gật gật đầu với Hoa tỷ, nhưng cô cũng không tránh Mạnh Dĩ Lam ở phía sau - giống như lần trước ngồi tàu về thành phố B, cô vẫn không quan tâm đến cách nhìn của người khác.
Hoa tỷ giật mình đến mức quên cả uống nước, đang định nhanh chóng rời đi thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Thế là, cô xoay người, đưa túi đồ trong tay cho Mạnh Dĩ Lam: “Mạnh tiểu thư, đây là chiếc áo khoác gió trước đây cô nhờ tôi tìm cho Bạch Tử.”
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam mới buông Bạch Tử ra, từ trong túi lấy ra một chiếc áo gió màu đen có mũ trùm đầu.
Chiếc áo này không chỉ mỏng nhẹ, mà còn rất vừa vặn ôm sát với cơ thể, thậm chí còn có thể chống nước.
Dù trời mưa hay tuyết, vẫn có thể đảm bảo cho Bạch Tử hoạt động trong trạng thái vô cùng thoải mái.
“Cảm ơn.” Mạnh Dĩ Lam không giấu được tâm tình vui sướng, cầm áo lên, làm động tác ướm lên người Bạch Tử.
Hoa tỷ lại thở nhẹ một tiếng, rồi lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải nhỏ: “Suýt chút nữa quên mất, còn có cái này.”
Sau khi Mạnh Dĩ Lam nhìn thấy túi vải nhỏ, sắc mặt của cô đột nhiên biến đổi.
Chưa kịp nói gì, cô đã giơ tay lấy nó rồi nhanh chóng nhét vào túi của mình.
Bạch Tử đang định hỏi thì nghe thấy Mạnh Dĩ Lam nói: “Tôi đi cất đồ đã.”
Nói xong, người mới vừa rồi còn không chịu rời đi, giờ đã xoay người bước ra khỏi phòng bếp.
Bạch Tử khó hiểu nhìn bóng dáng vội vã rời đi của đối phương, không khỏi quay đầu lại hỏi Hoa tỷ: “Đó là cái gì?”
“Đó là...” Hoa tỷ chỉ nói được hai chữ, rồi lập tức ngừng lại, “Tôi không biết.”
Sau đó, cô mang theo một nụ cười chiếu lệ, nhanh chóng bước ra khỏi phòng bếp.
Bạch Tử ngơ ngác đứng đó một lúc rồi mới thôi lo lắng, quay người tiếp tục làm việc.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam đã cầm áo gió trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào, cô lập tức chột dạ đóng cửa lại, thậm chí còn khóa trái cửa.
Mạnh Dĩ Lam thở phào nhẹ nhõm, sau đó ném chiếc áo gió lên ghế sofa, rồi ngồi xuống mép giường.
Một lúc sau, cô lấy chiếc túi vải nhỏ kia ra.
Túi được làm bằng vải nhung mịn, tạo cảm giác rất êm ái.
Mạnh Dĩ Lam duỗi đầu ngón tay ra, ấn vào phần hơi nhô lên của chiếc túi do vật chứa đựng bên trong.
Sau đó, cô mở túi ra và cẩn thận từng li từng tí đổ thứ bên trong vào lòng bàn tay ——
Một cặp nhẫn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Canh gà trích lời hôm nay:
Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro