Tôi không yêu B...
Hổ Đầu Miêu Diện
2024-08-22 10:08:09
Trong nháy mắt, hai người bên cạnh đều sững sờ tại chỗ.
Sau khi nói ra những lời không thể tin được đó, đôi mắt của Lam Nhân lại bắt đầu đờ đẫn.
Mấy giây sau, bà lại cúi đầu tiếp tục nghe nhạc, như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bạch Tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bà lão trước mặt hồi lâu, rồi mới quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, đối phương cũng đang nhìn cô.
Bạch Tử không cho rằng lời nói vừa rồi của Lam Nhân là nhảm nhí.
Mặc dù luôn mê sảng, luôn thích ngồi trong góc và lẩm bẩm một mình, những gì bà nói đều là những câu chưa hoàn chỉnh, bà cũng chưa bao giờ chỉ vào một nơi cụ thể hoặc một người nào đó và nói ra một câu hoàn chỉnh như thế - Cô ấy là vì cô mà sinh.
Nếu hiểu theo nghĩa đen và không tìm hiểu tính xác thực, thì cũng có thể đoán được tầm quan trọng của câu nói ấy là như thế nào.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử có chút mờ mịt, còn mang theo chút không kiên nhẫn, “Tôi phải đi tìm Tiểu Ý.”
Cô không chỉ muốn tìm Du Vu Ý để giúp mình chữa bệnh, mà còn muốn hỏi rõ ràng xem câu nói vừa rồi của Lam Nhân là có ý gì.
Vẻ mặt hơi bối rối của Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên căng thẳng, cô rút lại bàn tay đang được Lam Nhân nắm, rồi ngồi thẳng lưng lên.
Nhìn chằm chằm vào mắt phải của Bạch Tử một hồi, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên đứng dậy.
Cô bước nhanh ra cửa như muốn làm gì đó, nhưng sau đó đột nhiên quay lại, trầm giọng hỏi với tốc độ cực kỳ nhanh: “Là chuyện lần này khiến em cho rằng cô ấy có khả năng chữa khỏi bệnh cho em hơn tôi à?”
Nghe xong lời này, Bạch Tử càng cảm thấy đầu mình đau hơn.
“Nơi trước kia dì Lam ở có một bộ đàm, lúc tôi bước vào, chiếc máy ấy vẫn đang mở gọi Tiểu Ý cầu cứu, lúc đó chị cũng nghe thấy...” Bạch Tử cố gắng kìm nén, không muốn cãi nhau với đối phương, thấp giọng giải thích: “Vả lại vừa rồi dì Lam nói...”
“Có thể chỉ là tuỳ tiện nói đại thôi,“ Mạnh Dĩ Lam có chút cáu kỉnh xoè hai bàn tay đưa ra hai bên, cảm xúc dường như có chút mất kiểm soát, “Bà ấy suốt ngày mê sảng, sao bây giờ em lại coi là thật?!”
Bạch Tử nhắm mắt lại, cúi đầu.
Mạnh Dĩ Lam có vẻ cũng không ngờ mình lại kích động như vậy, cô hơi sững sờ, ảo não nắm chặt hai tay.
Im lặng hai giây sau, Mạnh Dĩ Lam quay lại chỗ Bạch Tử, ngồi xổm xuống: “Em nói với tôi rằng Du Vu Ý muốn chữa trị cho người thân của mình, nhưng chúng ta đều nhìn thấy đầu người đó đã bị chặt đứt.”
Bạch Tử mở mắt ra, mơ hồ đoán được Mạnh Dĩ Lam muốn nói gì.
Sau một khắc, cô bị Mạnh Dĩ Lam ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp của đối phương truyền vào tai cô: “Chỉ dựa vào điều này, cũng đủ để tôi không có cách nào giao em cho cô ấy.”
“Đó không phải lỗi của cô ấy,“ Bạch Tử lắc đầu, lồng ngực cô bắt đầu căng cứng, cảm giác bồn chồn quen thuộc lại từ tận đáy lòng dâng lên, “Nếu như người kia không thể tự chủ được, bị chặt đầu cũng là một sự giải thoát.”
Thành thật mà nói, nếu đổi lại là Bạch Tử, cô cũng sẽ muốn nhận được sự giải thoát như vậy vào ngày mà mình hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu không còn có thể ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam một cách bình thường, Bạch Tử thà tự chặt đầu mình còn hơn sống một cuộc sống hèn nhát như dã thú mất hết khống chế.
Lúc trước, có lẽ Bạch Tử không có khả năng quyết định dứt khoát như vậy, bởi vì khi đó cô vẫn không thể buông bỏ Mạnh Dĩ Lam được.
Nhưng từ khi hai người bắt đầu trò chuyện cùng nhau ở khu vực cấm, Bạch Tử đã không còn lo được lo mất như trước nữa.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, thân thể suy nhược cùng sự điên cuồng mất khống chế đã khiến Bạch Tử cảm thấy tự ti chưa từng có, kể cả trước khi virus đột biến bùng phát, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế.
Tương tự như vậy, cô cũng ngày càng trở nên không chắc chắn về tương lai.
Cô mất đi sự tự tin rằng mình có thể bảo vệ Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cô cũng mất đi niềm tin rằng về sau mình có thể tiếp tục ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam hay không.
Đã rất lâu trôi qua, Bạch Tử vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Mạnh Dĩ Lam.
Cô chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình càng lúc siết càng mạnh, giống như một sợi xích sắt quấn chặt ở đó.
Ngay lúc Bạch Tử đang muốn thoát khỏi vòng tay đối phương, đột nhiên nghe được Mạnh Dĩ Lam cười khẽ: “'Chặt đầu cũng là một sự giải thoát' là sao?”
Giọng điệu quá lạnh lùng khiến Bạch Tử cho rằng mình nghe nhầm, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nói tiếp: “Có phải em đang cố ý chọc giận tôi không? Chỉ vì lúc trước tôi đã nói 'Không có em cũng không sao', đúng không?”
Bạch Tử không thể tin nổi nhìn người bên cạnh, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích khó tin nào đó vậy.
Câu nói “cố ý chọc giận tôi” giống như một hòn đá lạnh lẽo đập mạnh vào lồng ngực Bạch Tử.
Mặc dù đã từng có chút buồn bã trước câu nói “không có em cũng không sao”, nhưng Bạch Tử chưa bao giờ có ý định “chọc giận” Mạnh Dĩ Lam.
“Tôi đã nói rồi, Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói tiếp, “Tôi không phải là em, em đừng nghĩ dùng cái chết để kích thích tôi, vô dụng thôi.”
Nói xong, cô buông đôi tay đang ôm Bạch Tử ra, như đang cố ý thể hiện cảm giác xa cách trong lòng.
Nhưng Bạch Tử vẫn như cũ, vẫn cảm giác cơ thể mình như đang bị siết chặt lấy, thái dương còn truyền đến một trận đau nhức.
Cô không thể nào hiểu được Mạnh Dĩ Lam có ý gì, lồng ngực ngày càng bị tức đến không thở nổi: “Mạnh...”
Bạch Tử vừa nói ra một chữ, lập tức không thể nói tiếp được nữa, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không nhận ra Bạch Tử đang không ổn, cô vẫn ngồi xổm ở bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn về góc phòng.
Dường như trong lòng đã bình tĩnh hơn, nhưng đôi tay buông thõng cũng đã siết chặt thành nắm đấm.
Bạch Tử đương nhiên biết mình đang xảy ra chuyện gì, cô chống trên mặt đất, nhắm mắt lại, che lấy con mắt phải đột nhiên sáng lên: “Mạnh Dĩ Lam... đưa... đưa dì Lam ra... ra ngoài...”
Thế nhưng, hình như Mạnh Dĩ Lam không nghe thấy gì, vẫn bất động.
Có tiếng bước chân từ xa đang đến gần trong hành lang, một lúc sau, Hedy mở cửa bước vào.
Cô vừa định chào hỏi Mạnh Dĩ Lam, lại bởi vì nhìn thấy hai người đang ngồi xổm trên mặt đất mà sững sờ.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên lao về phía Mạnh Dĩ Lam.
Lam Nhân đang ngồi trên ghế sofa sửng sốt nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam đang bị Bạch Tử đè xuống, thậm chí chiếc máy nghe nhạc trên đầu gối bị rơi xuống đất, bà cũng không còn tâm trí để ý đến.
Bức ảnh ấm áp vừa rồi được Bạch Tử chụp cũng bị ném sang một bên, dây tai nghe của máy nghe nhạc đột nhiên bị kéo ra, căn phòng chật hẹp lập tức vang lên một giai điệu vui tươi và đẹp đẽ.
Lam Nhân đứng dậy, trong mắt lộ ra cảm xúc lo lắng, bà vươn tay ra như muốn kéo Bạch Tử đi.
Bạch Tử nhạy bén cảm nhận được có mùi hương của người đang tới gần, đột nhiên quay đầu lại, gào thét về phía Lam Nhân.
“Hedy!” Mạnh Dĩ Lam giữ chặt eo Bạch Tử, hô lên với Hedy ở ngoài cửa: “Đưa mẹ tôi ra ngoài!”
Lúc này Hedy mới kịp phản ứng, cô vội vàng bước tới, nhanh chóng kéo Lam Nhân đang muốn đến gần hai người ra khỏi cửa, nhưng cô lại do dự đứng ở đó: “Dĩ Lam, cậu...”
“Ra ngoài!” Mạnh Dĩ Lam lại hét lên, ôm chặt Bạch Tử đang muốn đuổi theo về phía cửa vào lòng.
Hedy do dự một lúc, sau đó đóng cánh cửa chưa được sửa chữa xong lại.
“Dĩ Lam, nhanh dùng thuốc mê đi,“ giọng nói lo lắng của Hedy vang lên từ hành lang, “Cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi!”
Máy nghe nhạc vẫn không ngừng phát ra âm thanh, giai điệu lay động trái tim đã át đi tiếng gọi của Hedy.
Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí vui tươi từ bản nhạc ấy, lúc này Bạch Tử đang đầy giận dữ, vừa cắn chặt răng vừa bò về phía cửa.
Mấy ngày nay, liều lượng thuốc mà Hedy cho Bạch Tử dùng mạnh hơn trước đó gấp mấy lần, khiến sức lực của Bạch Tử yếu đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn bị đối phương kéo lê trên mặt đất mấy bước.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử sáng lên như ma trơi, khiến người ta rùng mình.
Hoàn toàn mất đi lý trí, cô muốn đưa tay cào khung cửa, nhưng vì bị người phía sau ngăn cản, nên không thể với tới bất cứ thứ gì.
Giống như một con chó dữ hung hãn bị chọc giận, Bạch Tử phẫn nộ quay đầu lại gầm lên với Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại dùng sức hất đối phương ngã ra đất.
Mạnh Dĩ Lam không chút phòng bị, lập tức ngã xuống, cái ót đập xuống mặt đất phát ra một tiếng động thật lớn.
Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trắng bệch, nhưng cô vẫn nắm chặt cổ áo Bạch Tử không chịu buông ra.
Mắt phải của Bạch Tử tràn ngập sát ý khát máu, cái cổ đang kéo căng bởi vì dùng sức gào thét mà nổi lên gân xanh.
Toàn thân cô phát run, nhe răng trợn mắt tiến lại gần gương mặt Mạnh Dĩ Lam.
Người kia chẳng những không sợ hãi, mà còn nhân cơ hội này vòng tay qua vai Bạch Tử, thậm chí còn dùng chân quấn chặt quanh eo cô.
Trong giai điệu càng lúc càng cao trào, Bạch Tử cúi xuống, đem răng mình dán vào chiếc cổ thon dài của Mạnh Dĩ Lam.
Dường như muốn cắn thật mạnh, nhưng khi hàm răng vừa chạm vào da thịt, cô chợt dừng lại.
Sau khi Bạch Tử thở hổn hển rồi phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, hệt như tiếng kêu bất lực của một con thú nhỏ, khiến lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô buộc mình phải tỉnh táo, vừa ôm người phía trên vào lòng, vừa lặng lẽ cho tay vào túi áo khoác.
Nhưng vừa mới lấy kim gây mê ra, bỗng nhiên Bạch Tử dùng sức vẫy vùng thoát khỏi Mạnh Dĩ Lam, sau đó đứng dậy lao về phía cửa sổ.
Cử động của cô quá mạnh, kim gây mê lập tức bị văng xuống gầm ghế sofa.
Trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp nhặt kim gây mê lên, Bạch Tử đã nắm chặt ống sắt dùng để chặn cửa sổ lại.
Chưa đầy vài giây, cô đã kéo cong một trong những ống sắt ấy.
Không đầy một phút, toàn bộ ống sắt đều bị bẻ gãy.
Ngay sau đó, Bạch Tử nghiêng người, không chút do dự đập nát cửa sổ thuỷ tinh đã được dán giấy.
Gió lạnh lập tức tràn vào phòng làm việc, giai điệu từ máy nghe nhạc nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ.
Những mảnh thủy tinh làm xước má Bạch Tử nhưng cô lại không hề hay biết, hệt như một con thú điên cuồng muốn thoát khỏi lồng giam, cô đưa tay nắm lấy bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
“Bạch Tử!” Mạnh Dĩ Lam sợ hãi, không khỏi nghẹn ngào hét lớn.
Cửa phòng lập tức bị mở ra, Hedy xông vào, trơ mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam vì đang ôm chặt Bạch Tử mà bị kéo ra ngoài cửa sổ.
Hedy bàng hoàng đứng đó, chờ khi kịp phản ứng lại mới chạy đến bên cửa sổ, hoảng sợ thò đầu ra ngoài.
Gió lạnh bên ngoài con tàu đang thét gào, nước sông từng dâng cao giờ đã đóng thành băng.
Lúc này, Bạch Tử đang nằm ngửa trên lớp băng dày, còn Mạnh Dĩ Lam thì nằm trong ngực cô.
Khoảnh khắc tĩnh lặng rất nhanh bị phá vỡ, ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang run rẩy cố gắng đứng dậy thì Bạch Tử đột nhiên nghiêng người, đè cô xuống dưới thân mình.
Bởi vì động tác quá mạnh, búi tóc mà Mạnh Dĩ Lam buộc cho Bạch Tử lúc sáng trước khi rời phòng ngủ bỗng nhiên bung ra, mái tóc đen dài trong nháy mắt xõa xuống, rũ lên gò má Mạnh Dĩ Lam như một tấm màn.
Tựa như thật nhiều lần trước đó, Bạch Tử tức giận há miệng, đưa răng cắn vào chiếc cổ thon dài của người bên dưới.
Cô thở hổn hển một cách tuyệt vọng, như thể trong giây tiếp theo sẽ gặm nát xương cốt của Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng vẫn như lúc trước, Bạch Tử không làm gì cả.
Cô chỉ ghé vào trên mặt băng lạnh buốt, phát ra một tiếng gào khàn khàn, toàn thân run rẩy không ngừng.
Mạnh Dĩ Lam nằm trên mặt băng, vẫn im lặng, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mắt trái của Bạch Tử, không rời mắt.
Sau khi xác định Bạch Tử không làm gì nữa, Mạnh Dĩ Lam mới ôm chặt eo đối phương, nâng tay còn lại vòng qua vai cô, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về vùng cổ đang căng phồng.
Lúc này, rõ ràng Bạch Tử đã mất đi ý thức, nhưng dưới sự vuốt ve dịu dàng ấy, tiếng gầm như dã thú của cô dần dần biến thành tiếng rên trầm thấp.
Mạnh Dĩ Lam cầm lòng không được, cô nâng cằm hôn lên gò má bị kính cào xước của Bạch Tử.
Nhưng ngay khi đôi môi mềm mại dừng lại trong chốc lát, Bạch Tử đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó lại đập đầu xuống.
Trán cô đập mạnh về phía bên cạnh đầu Mạnh Dĩ Lam, trong chớp mắt, trên lớp băng dày xuất hiện vài vết nứt.
Nghe bên tai vang lên tiếng va đập, mặt Mạnh Dĩ Lam chợt biến sắc.
Trước khi Bạch Tử định tự đập đầu mình lần nữa, cô đã nhanh chóng đưa tay ra đặt lên trán đối phương.
Dòng máu nóng chảy ra từ trán Bạch Tử, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay Mạnh Dĩ Lam.
Ngay sau đó, lại có một cú đập nặng nề khác.
Bàn tay của Mạnh Dĩ Lam di chuyển cùng với đầu Bạch Tử, như thể bị một chiếc đinh “đóng” mạnh vào lớp băng nứt nẻ.
Cơn đau dữ dội ập đến, Mạnh Dĩ Lam không khỏi hét lên.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không rút tay lại, ngược lại còn ôm chặt người phía trên mình hơn, như sợ một khắc sau đó người kia sẽ lao đi mất, không bao giờ tìm thấy được nữa.
Ngay trước khi Bạch Tử ngẩng đầu lên muốn đập xuống mặt băng lần nữa, một cây kim ngắn đã được ném về phía Mạnh Dĩ Lam.
Nhìn Hedy thò đầu ra khỏi tàu, Mạnh Dĩ Lam lập tức đưa tay chộp lấy cây kim đâm thẳng vào cổ Bạch Tử.
Dường như chợt bừng tỉnh, toàn thân Bạch Tử run lên.
Mạnh Dĩ Lam không dám chậm trễ, cô quay đầu áp vào má Bạch Tử, vừa nhanh chóng đẩy thuốc vào cơ thể đối phương, vừa dùng đầu ngón tay đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve sau ót Bạch Tử.
Rất nhanh, cơ thể căng cứng của Bạch Tử dần dần mềm nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Từ lúc phát điên đến giờ, Bạch Tử hoàn toàn không thể khống chế được hành động của mình.
Tuy nhiên, cô biết chính xác những gì mình đã làm.
Cô biết mình đã đẩy Mạnh Dĩ Lam xuống đất, cũng biết mình như một con sói đói gầm thét với Mạnh Dĩ Lam, thậm chí còn biết mình không để tâm đến sống chết của Mạnh Dĩ Lam mà nện đầu vào lòng bàn tay của đối phương xuống mặt băng.
Lúc này, mặc dù ý thức của Bạch Tử đã dần dần yên tĩnh lại, nhưng thậm chí ngay cả sức lực để kiểm tra xem mu bàn tay của Mạnh Dĩ Lam có bị thương hay không cũng không còn.
Bạch Tử bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, nhưng lại không rõ mình khổ sở vì điều gì.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Hedy, lời đáp lại đối phương của Mạnh Dĩ Lam cũng vang lên bên tai cô.
Bạch Tử mở nửa mắt, ngơ ngác nhìn thấy vô số dây leo màu xanh đang lung lay trong làn nước dưới những vết nứt trên mặt băng mà cô đã làm nứt ra.
Bạch Tử rất quen thuộc với những dây leo đó.
Lúc này, chúng tựa như đang trong nước chật vật leo lên, như muốn thoát ra khỏi lớp băng, cũng giống như những quả màu xám thối rữa mọc trên mặt đất mà Bạch Tử đã nhìn thấy ở khu vực cấm.
Bạch Tử kiệt sức, không còn ý định nhìn dây leo trong nước nữa, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, cô không thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Hedy, cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mọi phía và một chút ấm áp đến từ Mạnh Dĩ Lam.
Thời gian trôi qua, tiếng gió lạnh rít bên tai Bạch Tử từ từ nhỏ đi.
Dần dần, cô thậm chí không còn nghe được tiếng nhạc nữa.
Khoảnh khắc Mạnh Dĩ Lam rút kim ra, Bạch Tử đã lâm vào mê man.
Hệt như bao lần trước, cô giống như một con búp bê bị người khác điều khiển, không có chút sức lực phản kháng nào.
Bạch Tử tựa như đã quen với cảnh tượng này, trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa.
Thời điểm tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường của Mạnh Dĩ Lam.
Xung quanh không có ai, rất yên tĩnh.
Bạch Tử quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy có một cây kim đang cắm vào mu bàn tay mình, đằng sau cây kim là một ống truyền dịch dài, nối với một chiếc túi trong suốt chứa đầy thuốc màu tím treo trên khung sắt cạnh giường.
Nhìn chiếc túi kia khoảng nửa phút, Bạch Tử quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn lên trần nhà.
Trong mơ hồ, có tiếng nói chuyện từ rất xa truyền đến.
“Mặc dù hiện tại tốc độ đột biến của cô ấy đã bị ức chế đến mức thấp nhất,“ Hedy nói, “Nhưng tình hình thực sự không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi lo lắng đến lúc đó ngay cả cậu cũng không làm gì được cô ấy, hôm nay cô ấy đã...”
Lời còn chưa nói hết, đã có người cắt ngang: “Mấy ngày nữa sẽ có lô thuốc mới từ chính phủ chuyển đến đúng không?”
Là Mạnh Dĩ Lam.
“Cậu điên à?” Hedy hiếm khi dùng lời lẽ bất lịch sự với Mạnh Dĩ Lam, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại lập tức hạ giọng nói: “Cậu muốn... động vào lô thuốc đó à?”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Sau đó, Hedy kích động nói một loạt ngoại ngữ, sau khi tâm tình ổn định lại một chút, cô lại nhỏ giọng nói: “Cậu giữ Bạch Tử ở bên cạnh đã rất nguy hiểm rồi, hiện tại còn...”
“Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cậu.” Mạnh Dĩ Lam lạnh nhạt nói.
“Tôi không phải có ý đó... thôi bỏ đi, khuyên cậu cũng chẳng ích gì,“ giọng Hedy dịu đi, “Dù sao thì cậu vẫn luôn thích tự mình đưa ra quyết định, chỉ cần là vấn đề có liên quan đến cô ấy.”
Bạch Tử đang nghe hai người nói chuyện chậm rãi nhắm mắt lại, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
Hedy nói thêm: “Cùng lắm thì có một điều tôi nghĩ cậu đã làm rất đúng.”
Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, cô nói tiếp: “Cậu thật sự không nên giao Bạch Tử cho cô Du, điều này tương đương với việc đem nhường một tài nguyên thí nghiệm vô cùng quý giá... Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Mạnh Dĩ Lam vẫn không đáp lời, Hedy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi đương nhiên biết cậu không phải vì chuyện này mà từ chối cô Du đến hỗ trợ.”
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam im lặng hồi lâu mở miệng hỏi: “Vậy cậu nghĩ vì sao tôi không đưa Bạch Tử cho cô ấy?”
Nghe vậy, Bạch Tử lại mở mắt ra.
“Cậu hỏi tôi? Tôi nghĩ...” Hedy suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi vốn tưởng rằng đó là vì 'tình yêu', nhưng... chắc là vì 'tính chiếm hữu' mới phải.”
Mạnh Dĩ Lam lại bắt đầu im lặng.
“Mặc dù trong mắt tôi Bạch Tử chỉ là vật thí nghiệm...” Trong giọng nói của Hedy có chút xa cách, nhưng cô lại như không đành lòng mà thở dài, “Nhưng tôi thực sự có hơi tò mò... Dĩ Lam, cuối cùng thì cậu có yêu Bạch Tử không?”
Trong khoảng nửa phút, không ai lên tiếng.
Bạch Tử nằm trên giường mở to mắt, lần nữa quay đầu lại nhìn túi thuốc treo trên giá sắt.
“Chẳng trách,“ giọng nói của Hedy lại vang lên, “Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao ngày biết được việc chữa trị có khả năng thất bại cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy... tôi nghĩ cậu thà rằng để Bạch Tử chết ở bên cạnh mình, cũng không muốn đối phương sống sót rời cậu nửa bước.”
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi: “Sao cậu cứ nói mãi về chữ 'yêu' thế?”
Hedy có vẻ sửng sốt, không trả lời.
“Coi như tình cảm của tôi đối với cô ấy không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu, vậy thì sao chứ?” Giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam cực kỳ bình tĩnh, “Đối với tôi mà nói, căn bản không có gì khác biệt cả.”
Bạch Tử cúi đầu nhìn mũi kim đâm trên mu bàn tay, rồi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
“Đương nhiên là có khác biệt,“ Hedy phản bác, “Trong mắt của tôi, Bạch Tử giống thú cưng của cậu hơn...”
Mạnh Dĩ Lam mỉm cười, giọng điệu đột nhiên có chút hùng hổ doạ người: “Tiêu chuẩn để định nghĩa về 'tình yêu' của các người là gì?”
“Tôi......”
“Làm sao cậu biết mình đã yêu một người?” Vừa rồi Mạnh Dĩ Lam còn khá bình tĩnh, giờ tựa như bị giẫm phải đuôi, “Muốn đến gần? Tim đập nhanh hơn? Nhưng rõ ràng cậu biết rõ hơn tôi, loại phản ứng này căn bản không thể tồn tại lâu được.”
Hedy cũng có chút nóng vội: “Nhưng mà...”
Mạnh Dĩ Lam còn chưa nói hết câu: “Còn nữa, mục đích thực sự của phản ứng này chính là muốn giữ người đó ở bên mình, không phải sao?”
“Đúng vậy,“ Hedy bất đắc dĩ đồng ý, nhưng lại không cam lòng nói thêm, “Nhưng đó chẳng qua chỉ là 'thích' mà thôi, 'yêu' là một loại cảm giác sâu sắc hơn, sẽ không...”
Mạnh Dĩ Lam lại cười một tiếng: “Ý của cậu là, 'yêu' chính là buông tay? Là tác thành?”
Hedy có vẻ như muốn giải thích điều gì đó: “Ở một mức độ nào đó...”
“Nếu thật sự là như thế,“ Mạnh Dĩ Lam có chút ương ngạnh ngắt lời Hedy, “Vậy cậu nói đúng, tôi không yêu Bạch Tử.”
“Được rồi được rồi,“ Hedy cuối cùng cũng đầu hàng, cô bất lực trấn an, “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cậu đừng tức giận.”
Tiếp theo, Hedy lại đứt quãng nói thêm gì đó, nhưng Bạch Tử đã không còn nghe rõ nữa.
Lúc này cô đang ngồi trên giường, bất động.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử duỗi tay trái, rút cây kim đâm vào mu bàn tay phải ra.
Sau khi chút đau nhói qua đi, máu từ mũi kim trên mu bàn tay cô chảy ra, nhưng Bạch Tử cũng không quan tâm.
Cô nhấc người ra khỏi giường và chậm rãi bước đến bên cửa sổ.
Lúc này, Bạch Tử phát hiện ra, cửa sổ hôm qua chỉ đóng vài ống sắt, không biết từ bao giờ đã bị một tấm sắt dày bịt kín.
Bởi vì ảnh hưởng của thuốc, Bạch Tử bây giờ không còn bao nhiêu sức lực, nhưng cô vẫn giơ tay lên, nắm chặt mép tấm sắt, như muốn bẻ nó ra.
Như đã đoán trước, tấm sắt không hề chuyển động tí nào.
Bạch Tử thả tay xuống, đứng ngây ngốc ở đó như bị thôi miên.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhưng Bạch Tử vẫn đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam bưng một chậu nước nóng bước vào.
Nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, thậm chí còn có chút bình tĩnh nói: “Thuốc còn chưa truyền xong, sao lại rút kim ra rồi?”
Bạch Tử không trả lời, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa lưng về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam đặt chậu nước lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, sau đó nắm lấy tay Bạch Tử, để cô ngồi trở lại giường.
Nhìn thấy miếng băng trên tay trái của Mạnh Dĩ Lam, vẻ mặt đờ đẫn của Bạch Tử cuối cùng cũng thay đổi.
Cô khẽ cau mày, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng khi hé miệng, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên không hề để ý đến vết thương của mình, cô cầm chiếc khăn mặt trong chậu lên, dùng một tay vụng về vắt khô, sau đó bắt đầu lau mặt cho Bạch Tử.
Bạch Tử lại nghiêng người tránh né đối phương.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
Mạnh Dĩ Lam đứng bên giường, trên tay vẫn cầm chiếc khăn ấm, nhưng toàn thân cứng đờ giống như bị đóng băng.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử cúi đầu, cố gắng không chú ý đến bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam, “Tôi muốn đi...”
“Tôi sẽ tìm người điều tra cẩn thận những gì Lam Nhân nói,“ Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nói, ngược lại còn xoa mu bàn tay đang chảy máu vì rút kim của Bạch Tử, “Mấy ngày nữa, tôi sẽ dành thời gian đi hỏi Du Vu Ý một chút, em đừng lo lắng.”
Bạch Tử lại rút tay về: “Tôi phải tự mình đi hỏi cô ấy.”
Mạnh Dĩ Lam lại bị từ chối, sửng sốt một lúc rồi đứng thẳng dậy, mặt vô cảm.
“Chị còn nhớ rõ,“ Bạch Tử ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, “Hai chữ mà dì Lam chỉ vào gối nói không?”
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời: “... Không nghe rõ.”
Bạch Tử hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Hướng Du.”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại.
“Đó là...” Bạch Tử chưa kịp nói xong thì Mạnh Dĩ Lam đã tiếp lời: “Đó là tên của mẹ em.”
Mạnh Dĩ Lam đã điều tra vụ hỏa hoạn do Bạch Tang lên kế hoạch, cô đương nhiên biết tên của mẹ Bạch Tử.
“Cho nên, tôi nhất định phải tự mình đi tìm Tiểu Ý.” Bạch Tử nhắc lại mong muốn của mình.
Tuy nhiên, sự kiên trì của cô không đổi lại được câu đáp lời của Mạnh Dĩ Lam.
Hai người vẫn bất động, qua hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Nhìn Mạnh Dĩ Lam thẳng lưng đứng bên giường, trong lòng Bạch Tử chợt xáo động: “Mạnh Dĩ Lam, chị...”
Mắt phải của cô dần dần trợn to, không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Mạnh Dĩ Lam: “Chị đã biết chuyện này rồi sao?”
Đáp lại Bạch Tử vẫn là sự im lặng.
“Có phải chị cũng giống như trước đây, đang giấu tôi rất nhiều chuyện không?” Cơ thể Bạch Tử hơi run rẩy, cô lẩm bẩm như đang tự hỏi chính mình: “Chị... lại đang lên kế hoạch gì đó à?”
Nhưng đối phương vẫn không lên tiếng.
Đây rõ ràng là ngầm thừa nhận.
“Mạnh Dĩ Lam,“ hai mắt Bạch Tử bất giác đỏ lên, “Rốt cuộc... chị đã biết được cái gì rồi?”
Cô chưa bao giờ thấy Bạch Tử lộ ra ánh mắt khủng hoảng như vậy với mình, Mạnh Dĩ Lam không dám nhìn kỹ, cô quay người nhúng chiếc khăn đã lạnh vào nước nóng: “Tôi chỉ biết một vài thông tin nhỏ thôi, tạm thời còn chưa điều tra rõ ràng, chờ sau này em khỏe hơn tôi sẽ giải thích với em.”
Bạch Tử hơi há miệng, ánh mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Những gì Mạnh Dĩ Lam vừa nói, cho thấy cô biết ý nghĩa trong câu nói “cô ấy là vì cô mà sinh” của Lam Nhân, ít nhất cô sẽ không mù mờ như Bạch Tử.
Cả về thể chất lẫn tinh thần của Bạch Tử đều mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạnh Dĩ Lam, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã nhớ đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Du Vu Ý từng nói, rằng cô và Mạnh Dĩ Lam là người của hai thế giới khác nhau.
Ví dụ như trước đây Bạch Tang đã từng chửi mắng cô, nói cô là một tai họa.
Còn có cách đây không lâu, Hedy đã từng trách cứ, rằng Mạnh Dĩ Lam đã vì cô mà phải chịu đựng rất nhiều.
Lại còn thêm vừa rồi, cô đã tận tai nghe được lời nói của Mạnh Dĩ Lam - Tôi không yêu Bạch Tử.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử cảm thấy đầu lưỡi lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam, không kiềm chế được thì thầm: “Thật ra... tính chiếm hữu cũng sẽ biến mất.”
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam vốn luôn tỏ ra quá bình tĩnh, toàn thân chợt run rẩy.
Cô ngừng động tác vắt khăn mặt, nhưng Bạch Tử vẫn không ngừng nói: “Chúng ta hình như... thật sự khác nhau, thật ra tôi...”
Nghe những lời ngắt quãng này, bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nắm chặt thành chậu.
“Thật ra, tôi... không tốt đến thế,“ Bạch Tử có vẻ ngơ ngác và thốt ra những từ mà ngay cả cô cũng không thể hiểu được, “Chị nói đúng, trước đó tôi nói 'chặt đầu cũng là một sự giải thoát' chính là vì muốn chọc tức chị... tôi không đáng để chị...”
Chiếc chậu bị dùng lực hất xuống, sau một tiếng động lớn, nước nóng nhanh chóng lan ra sàn nhà.
Mạnh Dĩ Lam nghiêng người leo lên giường, quỳ lên bụng Bạch Tử, nhanh chóng đè đối phương dưới thân mình.
Tuy ánh mắt có chút lãnh đạm, nhưng Mạnh Dĩ Lam dùng bàn tay bị thương giữ chặt cổ áo Bạch Tử, trầm giọng hỏi: “Không đáng cái gì?”
Hai người ở rất gần, hơi thở nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Mạnh Dĩ Lam lại cúi xuống, trực tiếp chạm trán mình vào trán Bạch Tử: “Em muốn nói cái gì, hả?”
Mặc dù bị hương thơm quen thuộc bao bọc, nhưng Bạch Tử lại hoàn toàn mất đi cảm giác tim đập nhanh thường ngày, thay vào đó, cô khó hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt: “Tôi không thể bảo vệ chị được nữa, Mạnh Dĩ Lam...” Dừng một chút, cô không tự chủ được, nghẹn ngào: “Bây giờ cái gì tôi cũng không thể làm được, giống như một kẻ vô dụng, giữ tôi như thế này ở bên cạnh... có ích gì?”
Chỉ khi một người hoặc một vật hữu ích thì người ta mới có mong muốn “chiếm hữu” nó.
Sự “hữu ích” này không chỉ thể hiện ở việc sử dụng thực tế, mà còn ở việc người hoặc vật đó có mang lại giá trị về mặt tinh thần hay không.
Sau khi nghe câu “Tôi không yêu Bạch Tử”, Bạch Tử tin rằng đối với Mạnh Dĩ Lam, cô không có giá trị thực tế cũng như không có giá trị tình cảm.
Càng quan trọng hơn là, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Giống như chạy marathon trong nhiều giờ, nhưng cô chỉ biết hướng đi chứ không biết vị trí cụ thể của điểm cuối. Hơn nữa, cô còn bất ngờ được ban tổ chức cuộc thi thông báo rằng cô không phải là người dự thi, thậm chí chạy đến điểm cuối cũng sẽ không nhận được gì cả.
Bạch Tử yếu ớt nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Mạnh Dĩ Lam ở trên người cô thờ ơ, chỉ chăm chú nhìn Bạch Tử, không trả lời vấn đề vừa rồi.
Một lúc sau, Bạch Tử đột nhiên hít một hơi thật sâu, lại muốn nói tiếp: “Mạnh Dĩ Lam...”
Lần này, Bạch Tử còn chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cúi người xuống cắn môi trên của cô.
Không phải nụ hôn tán tỉnh, mà là dùng hết sức lực gặm cắn.
Mùi máu tanh lập tức xông vào khoang mũi của Bạch Tử, nhưng cô vẫn chịu đựng cơn đau kịch liệt, để cho Mạnh Dĩ Lam lặng lẽ trút giận mà không phát ra âm thanh nào.
Một lúc lâu sau, hàm răng ấy rốt cuộc thả lỏng, khóe miệng của cả hai đều dính máu đỏ.
Mạnh Dĩ Lam không đứng dậy, cô quỳ trên người Bạch Tử, khẽ thở nhẹ.
Ngay sau đó, bên ngoài tàu bỗng vang lên rất nhiều tiếng súng.
Bạch Tử lập tức khẩn trương nhổm người lên, muốn từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn kiên quyết đè Bạch Tử xuống giường, không chịu để cô rời đi.
“Mạnh Dĩ Lam?” Bạch Tử sốt ruột khẽ gọi tên đối phương.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, ngược lại chậm rãi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên môi Bạch Tử.
Bạch Tử cuối cùng cũng phát hiện, miếng băng gạc trên mu bàn tay Mạnh Dĩ Lam xuất hiện một màu đỏ tươi.
Vừa rồi, cô không để ý mà nắm lấy cổ áo Bạch Tử bằng bàn tay bị thương của mình, lại ngay lúc cắn vào môi trên của Bạch Tử, bởi vì quá dùng sức siết chặt tay nên vết thương đã rách ra.
“Đừng nói như thế nữa,“ Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, hơi thở của cả hai thân mật quấn lấy nhau, “Tôi không thích nghe cho lắm.”
Hoa tỷ ở hành lang dùng sức gõ mạnh vào cửa phòng ngủ: “Mạnh tiểu thư! Cô có trong đó không? Bên ngoài đột nhiên có một đám đông tới, hình như là những người dân ở gần đây bạo động...”
Mạnh Dĩ Lam phớt lờ Hoa tỷ, chỉ bình tĩnh nhìn người trước mặt, như thể dù bầu trời bên ngoài có sụp xuống, cô cũng không quan tâm.
Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam dùng tay còn lại lấy thứ gì đó từ trong túi áo khoác ra.
Tiếp theo, cô cảm thấy cổ tay mình chạm đến vật gì đó rất lạnh lẽo.
Ngay sau đó, một tiếng *tách* vang lên.
Bạch Tử sững sờ, dường như đã ý thức được điều gì đó.
Thế là liền vô thức muốn giơ tay lên, nhưng cổ tay lại bị một vật kim loại lạnh lẽo siết chặt, không thể cử động.
Bạch Tử lập tức hiểu ra, vật kim loại kia chính là một chiếc còng tay.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam kéo còng tay về phía đầu giường, tay Bạch Tử cũng theo sau.
“Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Mạnh Dĩ Lam còng một bên còn lại vào thanh gỗ đầu giường, sau đó nghiêng người hôn lên vết thương sắp khép lại trên môi của Bạch Tử, “Em ở trong phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”
Nói xong cô liền xuống giường, dịu dàng đắp chăn cho Bạch Tử, sau đó lại chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ.
Giữa tiếng kêu đầy lo lắng của Hoa tỷ, cô bình tĩnh chỉnh lại tóc rồi quay lại nhìn Bạch Tử một chút.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam mới xoay người mở cửa, rời khỏi phòng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Phiên bản điên rồ của Mạnh tiểu thư chính thức ra mắt.
Canh gà trích lời hôm nay:
Chỉ cần bạn tiếp tục tiến về phía trước, điều tốt đẹp sẽ xảy ra.
Sau khi nói ra những lời không thể tin được đó, đôi mắt của Lam Nhân lại bắt đầu đờ đẫn.
Mấy giây sau, bà lại cúi đầu tiếp tục nghe nhạc, như thể cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Bạch Tử ngồi khoanh chân trên mặt đất, ngơ ngác nhìn bà lão trước mặt hồi lâu, rồi mới quay đầu nhìn Mạnh Dĩ Lam.
Lúc này, đối phương cũng đang nhìn cô.
Bạch Tử không cho rằng lời nói vừa rồi của Lam Nhân là nhảm nhí.
Mặc dù luôn mê sảng, luôn thích ngồi trong góc và lẩm bẩm một mình, những gì bà nói đều là những câu chưa hoàn chỉnh, bà cũng chưa bao giờ chỉ vào một nơi cụ thể hoặc một người nào đó và nói ra một câu hoàn chỉnh như thế - Cô ấy là vì cô mà sinh.
Nếu hiểu theo nghĩa đen và không tìm hiểu tính xác thực, thì cũng có thể đoán được tầm quan trọng của câu nói ấy là như thế nào.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử có chút mờ mịt, còn mang theo chút không kiên nhẫn, “Tôi phải đi tìm Tiểu Ý.”
Cô không chỉ muốn tìm Du Vu Ý để giúp mình chữa bệnh, mà còn muốn hỏi rõ ràng xem câu nói vừa rồi của Lam Nhân là có ý gì.
Vẻ mặt hơi bối rối của Mạnh Dĩ Lam lập tức trở nên căng thẳng, cô rút lại bàn tay đang được Lam Nhân nắm, rồi ngồi thẳng lưng lên.
Nhìn chằm chằm vào mắt phải của Bạch Tử một hồi, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên đứng dậy.
Cô bước nhanh ra cửa như muốn làm gì đó, nhưng sau đó đột nhiên quay lại, trầm giọng hỏi với tốc độ cực kỳ nhanh: “Là chuyện lần này khiến em cho rằng cô ấy có khả năng chữa khỏi bệnh cho em hơn tôi à?”
Nghe xong lời này, Bạch Tử càng cảm thấy đầu mình đau hơn.
“Nơi trước kia dì Lam ở có một bộ đàm, lúc tôi bước vào, chiếc máy ấy vẫn đang mở gọi Tiểu Ý cầu cứu, lúc đó chị cũng nghe thấy...” Bạch Tử cố gắng kìm nén, không muốn cãi nhau với đối phương, thấp giọng giải thích: “Vả lại vừa rồi dì Lam nói...”
“Có thể chỉ là tuỳ tiện nói đại thôi,“ Mạnh Dĩ Lam có chút cáu kỉnh xoè hai bàn tay đưa ra hai bên, cảm xúc dường như có chút mất kiểm soát, “Bà ấy suốt ngày mê sảng, sao bây giờ em lại coi là thật?!”
Bạch Tử nhắm mắt lại, cúi đầu.
Mạnh Dĩ Lam có vẻ cũng không ngờ mình lại kích động như vậy, cô hơi sững sờ, ảo não nắm chặt hai tay.
Im lặng hai giây sau, Mạnh Dĩ Lam quay lại chỗ Bạch Tử, ngồi xổm xuống: “Em nói với tôi rằng Du Vu Ý muốn chữa trị cho người thân của mình, nhưng chúng ta đều nhìn thấy đầu người đó đã bị chặt đứt.”
Bạch Tử mở mắt ra, mơ hồ đoán được Mạnh Dĩ Lam muốn nói gì.
Sau một khắc, cô bị Mạnh Dĩ Lam ôm vào lòng, giọng nói trầm thấp của đối phương truyền vào tai cô: “Chỉ dựa vào điều này, cũng đủ để tôi không có cách nào giao em cho cô ấy.”
“Đó không phải lỗi của cô ấy,“ Bạch Tử lắc đầu, lồng ngực cô bắt đầu căng cứng, cảm giác bồn chồn quen thuộc lại từ tận đáy lòng dâng lên, “Nếu như người kia không thể tự chủ được, bị chặt đầu cũng là một sự giải thoát.”
Thành thật mà nói, nếu đổi lại là Bạch Tử, cô cũng sẽ muốn nhận được sự giải thoát như vậy vào ngày mà mình hoàn toàn mất đi lý trí.
Nếu không còn có thể ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam một cách bình thường, Bạch Tử thà tự chặt đầu mình còn hơn sống một cuộc sống hèn nhát như dã thú mất hết khống chế.
Lúc trước, có lẽ Bạch Tử không có khả năng quyết định dứt khoát như vậy, bởi vì khi đó cô vẫn không thể buông bỏ Mạnh Dĩ Lam được.
Nhưng từ khi hai người bắt đầu trò chuyện cùng nhau ở khu vực cấm, Bạch Tử đã không còn lo được lo mất như trước nữa.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, thân thể suy nhược cùng sự điên cuồng mất khống chế đã khiến Bạch Tử cảm thấy tự ti chưa từng có, kể cả trước khi virus đột biến bùng phát, cô cũng chưa bao giờ có cảm giác như thế.
Tương tự như vậy, cô cũng ngày càng trở nên không chắc chắn về tương lai.
Cô mất đi sự tự tin rằng mình có thể bảo vệ Mạnh Dĩ Lam, đồng thời cô cũng mất đi niềm tin rằng về sau mình có thể tiếp tục ở bên cạnh Mạnh Dĩ Lam hay không.
Đã rất lâu trôi qua, Bạch Tử vẫn không nghe thấy tiếng trả lời của Mạnh Dĩ Lam.
Cô chỉ cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình càng lúc siết càng mạnh, giống như một sợi xích sắt quấn chặt ở đó.
Ngay lúc Bạch Tử đang muốn thoát khỏi vòng tay đối phương, đột nhiên nghe được Mạnh Dĩ Lam cười khẽ: “'Chặt đầu cũng là một sự giải thoát' là sao?”
Giọng điệu quá lạnh lùng khiến Bạch Tử cho rằng mình nghe nhầm, nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn nói tiếp: “Có phải em đang cố ý chọc giận tôi không? Chỉ vì lúc trước tôi đã nói 'Không có em cũng không sao', đúng không?”
Bạch Tử không thể tin nổi nhìn người bên cạnh, giống như đang nghe một câu chuyện cổ tích khó tin nào đó vậy.
Câu nói “cố ý chọc giận tôi” giống như một hòn đá lạnh lẽo đập mạnh vào lồng ngực Bạch Tử.
Mặc dù đã từng có chút buồn bã trước câu nói “không có em cũng không sao”, nhưng Bạch Tử chưa bao giờ có ý định “chọc giận” Mạnh Dĩ Lam.
“Tôi đã nói rồi, Bạch Tử,“ Mạnh Dĩ Lam trầm giọng nói tiếp, “Tôi không phải là em, em đừng nghĩ dùng cái chết để kích thích tôi, vô dụng thôi.”
Nói xong, cô buông đôi tay đang ôm Bạch Tử ra, như đang cố ý thể hiện cảm giác xa cách trong lòng.
Nhưng Bạch Tử vẫn như cũ, vẫn cảm giác cơ thể mình như đang bị siết chặt lấy, thái dương còn truyền đến một trận đau nhức.
Cô không thể nào hiểu được Mạnh Dĩ Lam có ý gì, lồng ngực ngày càng bị tức đến không thở nổi: “Mạnh...”
Bạch Tử vừa nói ra một chữ, lập tức không thể nói tiếp được nữa, thậm chí thân thể cũng bắt đầu run rẩy.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam lại không nhận ra Bạch Tử đang không ổn, cô vẫn ngồi xổm ở bên cạnh, mặt không cảm xúc nhìn về góc phòng.
Dường như trong lòng đã bình tĩnh hơn, nhưng đôi tay buông thõng cũng đã siết chặt thành nắm đấm.
Bạch Tử đương nhiên biết mình đang xảy ra chuyện gì, cô chống trên mặt đất, nhắm mắt lại, che lấy con mắt phải đột nhiên sáng lên: “Mạnh Dĩ Lam... đưa... đưa dì Lam ra... ra ngoài...”
Thế nhưng, hình như Mạnh Dĩ Lam không nghe thấy gì, vẫn bất động.
Có tiếng bước chân từ xa đang đến gần trong hành lang, một lúc sau, Hedy mở cửa bước vào.
Cô vừa định chào hỏi Mạnh Dĩ Lam, lại bởi vì nhìn thấy hai người đang ngồi xổm trên mặt đất mà sững sờ.
Đúng lúc này, Bạch Tử đột nhiên lao về phía Mạnh Dĩ Lam.
Lam Nhân đang ngồi trên ghế sofa sửng sốt nhìn chằm chằm Mạnh Dĩ Lam đang bị Bạch Tử đè xuống, thậm chí chiếc máy nghe nhạc trên đầu gối bị rơi xuống đất, bà cũng không còn tâm trí để ý đến.
Bức ảnh ấm áp vừa rồi được Bạch Tử chụp cũng bị ném sang một bên, dây tai nghe của máy nghe nhạc đột nhiên bị kéo ra, căn phòng chật hẹp lập tức vang lên một giai điệu vui tươi và đẹp đẽ.
Lam Nhân đứng dậy, trong mắt lộ ra cảm xúc lo lắng, bà vươn tay ra như muốn kéo Bạch Tử đi.
Bạch Tử nhạy bén cảm nhận được có mùi hương của người đang tới gần, đột nhiên quay đầu lại, gào thét về phía Lam Nhân.
“Hedy!” Mạnh Dĩ Lam giữ chặt eo Bạch Tử, hô lên với Hedy ở ngoài cửa: “Đưa mẹ tôi ra ngoài!”
Lúc này Hedy mới kịp phản ứng, cô vội vàng bước tới, nhanh chóng kéo Lam Nhân đang muốn đến gần hai người ra khỏi cửa, nhưng cô lại do dự đứng ở đó: “Dĩ Lam, cậu...”
“Ra ngoài!” Mạnh Dĩ Lam lại hét lên, ôm chặt Bạch Tử đang muốn đuổi theo về phía cửa vào lòng.
Hedy do dự một lúc, sau đó đóng cánh cửa chưa được sửa chữa xong lại.
“Dĩ Lam, nhanh dùng thuốc mê đi,“ giọng nói lo lắng của Hedy vang lên từ hành lang, “Cần giúp đỡ thì cứ gọi cho tôi!”
Máy nghe nhạc vẫn không ngừng phát ra âm thanh, giai điệu lay động trái tim đã át đi tiếng gọi của Hedy.
Hoàn toàn trái ngược với bầu không khí vui tươi từ bản nhạc ấy, lúc này Bạch Tử đang đầy giận dữ, vừa cắn chặt răng vừa bò về phía cửa.
Mấy ngày nay, liều lượng thuốc mà Hedy cho Bạch Tử dùng mạnh hơn trước đó gấp mấy lần, khiến sức lực của Bạch Tử yếu đi rất nhiều.
Nhưng dù vậy, Mạnh Dĩ Lam vẫn bị đối phương kéo lê trên mặt đất mấy bước.
Lúc này, mắt trái của Bạch Tử sáng lên như ma trơi, khiến người ta rùng mình.
Hoàn toàn mất đi lý trí, cô muốn đưa tay cào khung cửa, nhưng vì bị người phía sau ngăn cản, nên không thể với tới bất cứ thứ gì.
Giống như một con chó dữ hung hãn bị chọc giận, Bạch Tử phẫn nộ quay đầu lại gầm lên với Mạnh Dĩ Lam, sau đó lại dùng sức hất đối phương ngã ra đất.
Mạnh Dĩ Lam không chút phòng bị, lập tức ngã xuống, cái ót đập xuống mặt đất phát ra một tiếng động thật lớn.
Cơn đau dữ dội khiến sắc mặt Mạnh Dĩ Lam trắng bệch, nhưng cô vẫn nắm chặt cổ áo Bạch Tử không chịu buông ra.
Mắt phải của Bạch Tử tràn ngập sát ý khát máu, cái cổ đang kéo căng bởi vì dùng sức gào thét mà nổi lên gân xanh.
Toàn thân cô phát run, nhe răng trợn mắt tiến lại gần gương mặt Mạnh Dĩ Lam.
Người kia chẳng những không sợ hãi, mà còn nhân cơ hội này vòng tay qua vai Bạch Tử, thậm chí còn dùng chân quấn chặt quanh eo cô.
Trong giai điệu càng lúc càng cao trào, Bạch Tử cúi xuống, đem răng mình dán vào chiếc cổ thon dài của Mạnh Dĩ Lam.
Dường như muốn cắn thật mạnh, nhưng khi hàm răng vừa chạm vào da thịt, cô chợt dừng lại.
Sau khi Bạch Tử thở hổn hển rồi phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, hệt như tiếng kêu bất lực của một con thú nhỏ, khiến lòng Mạnh Dĩ Lam cảm thấy chua xót vô cùng.
Cô buộc mình phải tỉnh táo, vừa ôm người phía trên vào lòng, vừa lặng lẽ cho tay vào túi áo khoác.
Nhưng vừa mới lấy kim gây mê ra, bỗng nhiên Bạch Tử dùng sức vẫy vùng thoát khỏi Mạnh Dĩ Lam, sau đó đứng dậy lao về phía cửa sổ.
Cử động của cô quá mạnh, kim gây mê lập tức bị văng xuống gầm ghế sofa.
Trước khi Mạnh Dĩ Lam kịp nhặt kim gây mê lên, Bạch Tử đã nắm chặt ống sắt dùng để chặn cửa sổ lại.
Chưa đầy vài giây, cô đã kéo cong một trong những ống sắt ấy.
Không đầy một phút, toàn bộ ống sắt đều bị bẻ gãy.
Ngay sau đó, Bạch Tử nghiêng người, không chút do dự đập nát cửa sổ thuỷ tinh đã được dán giấy.
Gió lạnh lập tức tràn vào phòng làm việc, giai điệu từ máy nghe nhạc nhanh chóng bay ra ngoài cửa sổ.
Những mảnh thủy tinh làm xước má Bạch Tử nhưng cô lại không hề hay biết, hệt như một con thú điên cuồng muốn thoát khỏi lồng giam, cô đưa tay nắm lấy bệ cửa sổ rồi nhảy ra ngoài.
“Bạch Tử!” Mạnh Dĩ Lam sợ hãi, không khỏi nghẹn ngào hét lớn.
Cửa phòng lập tức bị mở ra, Hedy xông vào, trơ mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam vì đang ôm chặt Bạch Tử mà bị kéo ra ngoài cửa sổ.
Hedy bàng hoàng đứng đó, chờ khi kịp phản ứng lại mới chạy đến bên cửa sổ, hoảng sợ thò đầu ra ngoài.
Gió lạnh bên ngoài con tàu đang thét gào, nước sông từng dâng cao giờ đã đóng thành băng.
Lúc này, Bạch Tử đang nằm ngửa trên lớp băng dày, còn Mạnh Dĩ Lam thì nằm trong ngực cô.
Khoảnh khắc tĩnh lặng rất nhanh bị phá vỡ, ngay lúc Mạnh Dĩ Lam đang run rẩy cố gắng đứng dậy thì Bạch Tử đột nhiên nghiêng người, đè cô xuống dưới thân mình.
Bởi vì động tác quá mạnh, búi tóc mà Mạnh Dĩ Lam buộc cho Bạch Tử lúc sáng trước khi rời phòng ngủ bỗng nhiên bung ra, mái tóc đen dài trong nháy mắt xõa xuống, rũ lên gò má Mạnh Dĩ Lam như một tấm màn.
Tựa như thật nhiều lần trước đó, Bạch Tử tức giận há miệng, đưa răng cắn vào chiếc cổ thon dài của người bên dưới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thở hổn hển một cách tuyệt vọng, như thể trong giây tiếp theo sẽ gặm nát xương cốt của Mạnh Dĩ Lam.
Nhưng vẫn như lúc trước, Bạch Tử không làm gì cả.
Cô chỉ ghé vào trên mặt băng lạnh buốt, phát ra một tiếng gào khàn khàn, toàn thân run rẩy không ngừng.
Mạnh Dĩ Lam nằm trên mặt băng, vẫn im lặng, từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mắt trái của Bạch Tử, không rời mắt.
Sau khi xác định Bạch Tử không làm gì nữa, Mạnh Dĩ Lam mới ôm chặt eo đối phương, nâng tay còn lại vòng qua vai cô, sau đó dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về vùng cổ đang căng phồng.
Lúc này, rõ ràng Bạch Tử đã mất đi ý thức, nhưng dưới sự vuốt ve dịu dàng ấy, tiếng gầm như dã thú của cô dần dần biến thành tiếng rên trầm thấp.
Mạnh Dĩ Lam cầm lòng không được, cô nâng cằm hôn lên gò má bị kính cào xước của Bạch Tử.
Nhưng ngay khi đôi môi mềm mại dừng lại trong chốc lát, Bạch Tử đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó lại đập đầu xuống.
Trán cô đập mạnh về phía bên cạnh đầu Mạnh Dĩ Lam, trong chớp mắt, trên lớp băng dày xuất hiện vài vết nứt.
Nghe bên tai vang lên tiếng va đập, mặt Mạnh Dĩ Lam chợt biến sắc.
Trước khi Bạch Tử định tự đập đầu mình lần nữa, cô đã nhanh chóng đưa tay ra đặt lên trán đối phương.
Dòng máu nóng chảy ra từ trán Bạch Tử, nhuộm đỏ cả lòng bàn tay Mạnh Dĩ Lam.
Ngay sau đó, lại có một cú đập nặng nề khác.
Bàn tay của Mạnh Dĩ Lam di chuyển cùng với đầu Bạch Tử, như thể bị một chiếc đinh “đóng” mạnh vào lớp băng nứt nẻ.
Cơn đau dữ dội ập đến, Mạnh Dĩ Lam không khỏi hét lên.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không rút tay lại, ngược lại còn ôm chặt người phía trên mình hơn, như sợ một khắc sau đó người kia sẽ lao đi mất, không bao giờ tìm thấy được nữa.
Ngay trước khi Bạch Tử ngẩng đầu lên muốn đập xuống mặt băng lần nữa, một cây kim ngắn đã được ném về phía Mạnh Dĩ Lam.
Nhìn Hedy thò đầu ra khỏi tàu, Mạnh Dĩ Lam lập tức đưa tay chộp lấy cây kim đâm thẳng vào cổ Bạch Tử.
Dường như chợt bừng tỉnh, toàn thân Bạch Tử run lên.
Mạnh Dĩ Lam không dám chậm trễ, cô quay đầu áp vào má Bạch Tử, vừa nhanh chóng đẩy thuốc vào cơ thể đối phương, vừa dùng đầu ngón tay đầy máu nhẹ nhàng vuốt ve sau ót Bạch Tử.
Rất nhanh, cơ thể căng cứng của Bạch Tử dần dần mềm nhũn ra, ngay cả hô hấp cũng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều.
Từ lúc phát điên đến giờ, Bạch Tử hoàn toàn không thể khống chế được hành động của mình.
Tuy nhiên, cô biết chính xác những gì mình đã làm.
Cô biết mình đã đẩy Mạnh Dĩ Lam xuống đất, cũng biết mình như một con sói đói gầm thét với Mạnh Dĩ Lam, thậm chí còn biết mình không để tâm đến sống chết của Mạnh Dĩ Lam mà nện đầu vào lòng bàn tay của đối phương xuống mặt băng.
Lúc này, mặc dù ý thức của Bạch Tử đã dần dần yên tĩnh lại, nhưng thậm chí ngay cả sức lực để kiểm tra xem mu bàn tay của Mạnh Dĩ Lam có bị thương hay không cũng không còn.
Bạch Tử bỗng nhiên cảm thấy rất khổ sở, nhưng lại không rõ mình khổ sở vì điều gì.
Cách đó không xa truyền đến giọng nói của Hedy, lời đáp lại đối phương của Mạnh Dĩ Lam cũng vang lên bên tai cô.
Bạch Tử mở nửa mắt, ngơ ngác nhìn thấy vô số dây leo màu xanh đang lung lay trong làn nước dưới những vết nứt trên mặt băng mà cô đã làm nứt ra.
Bạch Tử rất quen thuộc với những dây leo đó.
Lúc này, chúng tựa như đang trong nước chật vật leo lên, như muốn thoát ra khỏi lớp băng, cũng giống như những quả màu xám thối rữa mọc trên mặt đất mà Bạch Tử đã nhìn thấy ở khu vực cấm.
Bạch Tử kiệt sức, không còn ý định nhìn dây leo trong nước nữa, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, cô không thể nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Mạnh Dĩ Lam và Hedy, cô chỉ có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo từ mọi phía và một chút ấm áp đến từ Mạnh Dĩ Lam.
Thời gian trôi qua, tiếng gió lạnh rít bên tai Bạch Tử từ từ nhỏ đi.
Dần dần, cô thậm chí không còn nghe được tiếng nhạc nữa.
Khoảnh khắc Mạnh Dĩ Lam rút kim ra, Bạch Tử đã lâm vào mê man.
Hệt như bao lần trước, cô giống như một con búp bê bị người khác điều khiển, không có chút sức lực phản kháng nào.
Bạch Tử tựa như đã quen với cảnh tượng này, trong lòng cũng không còn cảm giác gì nữa.
Thời điểm tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường của Mạnh Dĩ Lam.
Xung quanh không có ai, rất yên tĩnh.
Bạch Tử quay đầu sang chỗ khác, nhìn thấy có một cây kim đang cắm vào mu bàn tay mình, đằng sau cây kim là một ống truyền dịch dài, nối với một chiếc túi trong suốt chứa đầy thuốc màu tím treo trên khung sắt cạnh giường.
Nhìn chiếc túi kia khoảng nửa phút, Bạch Tử quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn lên trần nhà.
Trong mơ hồ, có tiếng nói chuyện từ rất xa truyền đến.
“Mặc dù hiện tại tốc độ đột biến của cô ấy đã bị ức chế đến mức thấp nhất,“ Hedy nói, “Nhưng tình hình thực sự không ổn, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi lo lắng đến lúc đó ngay cả cậu cũng không làm gì được cô ấy, hôm nay cô ấy đã...”
Lời còn chưa nói hết, đã có người cắt ngang: “Mấy ngày nữa sẽ có lô thuốc mới từ chính phủ chuyển đến đúng không?”
Là Mạnh Dĩ Lam.
“Cậu điên à?” Hedy hiếm khi dùng lời lẽ bất lịch sự với Mạnh Dĩ Lam, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại lập tức hạ giọng nói: “Cậu muốn... động vào lô thuốc đó à?”
Mạnh Dĩ Lam không trả lời.
Sau đó, Hedy kích động nói một loạt ngoại ngữ, sau khi tâm tình ổn định lại một chút, cô lại nhỏ giọng nói: “Cậu giữ Bạch Tử ở bên cạnh đã rất nguy hiểm rồi, hiện tại còn...”
“Yên tâm, tôi sẽ không liên lụy cậu.” Mạnh Dĩ Lam lạnh nhạt nói.
“Tôi không phải có ý đó... thôi bỏ đi, khuyên cậu cũng chẳng ích gì,“ giọng Hedy dịu đi, “Dù sao thì cậu vẫn luôn thích tự mình đưa ra quyết định, chỉ cần là vấn đề có liên quan đến cô ấy.”
Bạch Tử đang nghe hai người nói chuyện chậm rãi nhắm mắt lại, đầu óc vẫn còn hơi mơ hồ.
Hedy nói thêm: “Cùng lắm thì có một điều tôi nghĩ cậu đã làm rất đúng.”
Không đợi Mạnh Dĩ Lam trả lời, cô nói tiếp: “Cậu thật sự không nên giao Bạch Tử cho cô Du, điều này tương đương với việc đem nhường một tài nguyên thí nghiệm vô cùng quý giá... Đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Mạnh Dĩ Lam vẫn không đáp lời, Hedy bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, tôi đương nhiên biết cậu không phải vì chuyện này mà từ chối cô Du đến hỗ trợ.”
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam im lặng hồi lâu mở miệng hỏi: “Vậy cậu nghĩ vì sao tôi không đưa Bạch Tử cho cô ấy?”
Nghe vậy, Bạch Tử lại mở mắt ra.
“Cậu hỏi tôi? Tôi nghĩ...” Hedy suy nghĩ một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi vốn tưởng rằng đó là vì 'tình yêu', nhưng... chắc là vì 'tính chiếm hữu' mới phải.”
Mạnh Dĩ Lam lại bắt đầu im lặng.
“Mặc dù trong mắt tôi Bạch Tử chỉ là vật thí nghiệm...” Trong giọng nói của Hedy có chút xa cách, nhưng cô lại như không đành lòng mà thở dài, “Nhưng tôi thực sự có hơi tò mò... Dĩ Lam, cuối cùng thì cậu có yêu Bạch Tử không?”
Trong khoảng nửa phút, không ai lên tiếng.
Bạch Tử nằm trên giường mở to mắt, lần nữa quay đầu lại nhìn túi thuốc treo trên giá sắt.
“Chẳng trách,“ giọng nói của Hedy lại vang lên, “Cuối cùng tôi cũng hiểu, tại sao ngày biết được việc chữa trị có khả năng thất bại cậu vẫn có thể bình tĩnh như vậy... tôi nghĩ cậu thà rằng để Bạch Tử chết ở bên cạnh mình, cũng không muốn đối phương sống sót rời cậu nửa bước.”
Mạnh Dĩ Lam đột nhiên hỏi: “Sao cậu cứ nói mãi về chữ 'yêu' thế?”
Hedy có vẻ sửng sốt, không trả lời.
“Coi như tình cảm của tôi đối với cô ấy không phải là tình yêu, mà là sự chiếm hữu, vậy thì sao chứ?” Giọng điệu của Mạnh Dĩ Lam cực kỳ bình tĩnh, “Đối với tôi mà nói, căn bản không có gì khác biệt cả.”
Bạch Tử cúi đầu nhìn mũi kim đâm trên mu bàn tay, rồi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
“Đương nhiên là có khác biệt,“ Hedy phản bác, “Trong mắt của tôi, Bạch Tử giống thú cưng của cậu hơn...”
Mạnh Dĩ Lam mỉm cười, giọng điệu đột nhiên có chút hùng hổ doạ người: “Tiêu chuẩn để định nghĩa về 'tình yêu' của các người là gì?”
“Tôi......”
“Làm sao cậu biết mình đã yêu một người?” Vừa rồi Mạnh Dĩ Lam còn khá bình tĩnh, giờ tựa như bị giẫm phải đuôi, “Muốn đến gần? Tim đập nhanh hơn? Nhưng rõ ràng cậu biết rõ hơn tôi, loại phản ứng này căn bản không thể tồn tại lâu được.”
Hedy cũng có chút nóng vội: “Nhưng mà...”
Mạnh Dĩ Lam còn chưa nói hết câu: “Còn nữa, mục đích thực sự của phản ứng này chính là muốn giữ người đó ở bên mình, không phải sao?”
“Đúng vậy,“ Hedy bất đắc dĩ đồng ý, nhưng lại không cam lòng nói thêm, “Nhưng đó chẳng qua chỉ là 'thích' mà thôi, 'yêu' là một loại cảm giác sâu sắc hơn, sẽ không...”
Mạnh Dĩ Lam lại cười một tiếng: “Ý của cậu là, 'yêu' chính là buông tay? Là tác thành?”
Hedy có vẻ như muốn giải thích điều gì đó: “Ở một mức độ nào đó...”
“Nếu thật sự là như thế,“ Mạnh Dĩ Lam có chút ương ngạnh ngắt lời Hedy, “Vậy cậu nói đúng, tôi không yêu Bạch Tử.”
“Được rồi được rồi,“ Hedy cuối cùng cũng đầu hàng, cô bất lực trấn an, “Tôi chỉ tùy tiện nói vậy thôi, cậu đừng tức giận.”
Tiếp theo, Hedy lại đứt quãng nói thêm gì đó, nhưng Bạch Tử đã không còn nghe rõ nữa.
Lúc này cô đang ngồi trên giường, bất động.
Không biết qua bao lâu, Bạch Tử duỗi tay trái, rút cây kim đâm vào mu bàn tay phải ra.
Sau khi chút đau nhói qua đi, máu từ mũi kim trên mu bàn tay cô chảy ra, nhưng Bạch Tử cũng không quan tâm.
Cô nhấc người ra khỏi giường và chậm rãi bước đến bên cửa sổ.
Lúc này, Bạch Tử phát hiện ra, cửa sổ hôm qua chỉ đóng vài ống sắt, không biết từ bao giờ đã bị một tấm sắt dày bịt kín.
Bởi vì ảnh hưởng của thuốc, Bạch Tử bây giờ không còn bao nhiêu sức lực, nhưng cô vẫn giơ tay lên, nắm chặt mép tấm sắt, như muốn bẻ nó ra.
Như đã đoán trước, tấm sắt không hề chuyển động tí nào.
Bạch Tử thả tay xuống, đứng ngây ngốc ở đó như bị thôi miên.
Trong hành lang truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, nhưng Bạch Tử vẫn đứng ở cửa sổ không nhúc nhích.
Một lúc sau, Mạnh Dĩ Lam bưng một chậu nước nóng bước vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy người đang đứng bên cửa sổ, cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, thậm chí còn có chút bình tĩnh nói: “Thuốc còn chưa truyền xong, sao lại rút kim ra rồi?”
Bạch Tử không trả lời, cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, đưa lưng về phía Mạnh Dĩ Lam.
Mạnh Dĩ Lam đặt chậu nước lên chiếc bàn cạnh giường ngủ, sau đó nắm lấy tay Bạch Tử, để cô ngồi trở lại giường.
Nhìn thấy miếng băng trên tay trái của Mạnh Dĩ Lam, vẻ mặt đờ đẫn của Bạch Tử cuối cùng cũng thay đổi.
Cô khẽ cau mày, như muốn nói điều gì đó.
Nhưng khi hé miệng, ngay cả một chữ cũng không nói nên lời.
Mạnh Dĩ Lam hiển nhiên không hề để ý đến vết thương của mình, cô cầm chiếc khăn mặt trong chậu lên, dùng một tay vụng về vắt khô, sau đó bắt đầu lau mặt cho Bạch Tử.
Bạch Tử lại nghiêng người tránh né đối phương.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
Mạnh Dĩ Lam đứng bên giường, trên tay vẫn cầm chiếc khăn ấm, nhưng toàn thân cứng đờ giống như bị đóng băng.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử cúi đầu, cố gắng không chú ý đến bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam, “Tôi muốn đi...”
“Tôi sẽ tìm người điều tra cẩn thận những gì Lam Nhân nói,“ Mạnh Dĩ Lam bình tĩnh nói, ngược lại còn xoa mu bàn tay đang chảy máu vì rút kim của Bạch Tử, “Mấy ngày nữa, tôi sẽ dành thời gian đi hỏi Du Vu Ý một chút, em đừng lo lắng.”
Bạch Tử lại rút tay về: “Tôi phải tự mình đi hỏi cô ấy.”
Mạnh Dĩ Lam lại bị từ chối, sửng sốt một lúc rồi đứng thẳng dậy, mặt vô cảm.
“Chị còn nhớ rõ,“ Bạch Tử ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, “Hai chữ mà dì Lam chỉ vào gối nói không?”
Mạnh Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi trả lời: “... Không nghe rõ.”
Bạch Tử hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Hướng Du.”
Mạnh Dĩ Lam nhíu mày lại.
“Đó là...” Bạch Tử chưa kịp nói xong thì Mạnh Dĩ Lam đã tiếp lời: “Đó là tên của mẹ em.”
Mạnh Dĩ Lam đã điều tra vụ hỏa hoạn do Bạch Tang lên kế hoạch, cô đương nhiên biết tên của mẹ Bạch Tử.
“Cho nên, tôi nhất định phải tự mình đi tìm Tiểu Ý.” Bạch Tử nhắc lại mong muốn của mình.
Tuy nhiên, sự kiên trì của cô không đổi lại được câu đáp lời của Mạnh Dĩ Lam.
Hai người vẫn bất động, qua hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Nhìn Mạnh Dĩ Lam thẳng lưng đứng bên giường, trong lòng Bạch Tử chợt xáo động: “Mạnh Dĩ Lam, chị...”
Mắt phải của cô dần dần trợn to, không thể tin được nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của Mạnh Dĩ Lam: “Chị đã biết chuyện này rồi sao?”
Đáp lại Bạch Tử vẫn là sự im lặng.
“Có phải chị cũng giống như trước đây, đang giấu tôi rất nhiều chuyện không?” Cơ thể Bạch Tử hơi run rẩy, cô lẩm bẩm như đang tự hỏi chính mình: “Chị... lại đang lên kế hoạch gì đó à?”
Nhưng đối phương vẫn không lên tiếng.
Đây rõ ràng là ngầm thừa nhận.
“Mạnh Dĩ Lam,“ hai mắt Bạch Tử bất giác đỏ lên, “Rốt cuộc... chị đã biết được cái gì rồi?”
Cô chưa bao giờ thấy Bạch Tử lộ ra ánh mắt khủng hoảng như vậy với mình, Mạnh Dĩ Lam không dám nhìn kỹ, cô quay người nhúng chiếc khăn đã lạnh vào nước nóng: “Tôi chỉ biết một vài thông tin nhỏ thôi, tạm thời còn chưa điều tra rõ ràng, chờ sau này em khỏe hơn tôi sẽ giải thích với em.”
Bạch Tử hơi há miệng, ánh mắt nhìn Mạnh Dĩ Lam như thể đang nhìn một người hoàn toàn xa lạ.
Những gì Mạnh Dĩ Lam vừa nói, cho thấy cô biết ý nghĩa trong câu nói “cô ấy là vì cô mà sinh” của Lam Nhân, ít nhất cô sẽ không mù mờ như Bạch Tử.
Cả về thể chất lẫn tinh thần của Bạch Tử đều mệt mỏi, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt của Mạnh Dĩ Lam, chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã nhớ đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Du Vu Ý từng nói, rằng cô và Mạnh Dĩ Lam là người của hai thế giới khác nhau.
Ví dụ như trước đây Bạch Tang đã từng chửi mắng cô, nói cô là một tai họa.
Còn có cách đây không lâu, Hedy đã từng trách cứ, rằng Mạnh Dĩ Lam đã vì cô mà phải chịu đựng rất nhiều.
Lại còn thêm vừa rồi, cô đã tận tai nghe được lời nói của Mạnh Dĩ Lam - Tôi không yêu Bạch Tử.
“Mạnh Dĩ Lam,“ Bạch Tử cảm thấy đầu lưỡi lạnh buốt, cô cúi đầu nhìn bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam, không kiềm chế được thì thầm: “Thật ra... tính chiếm hữu cũng sẽ biến mất.”
Cuối cùng, Mạnh Dĩ Lam vốn luôn tỏ ra quá bình tĩnh, toàn thân chợt run rẩy.
Cô ngừng động tác vắt khăn mặt, nhưng Bạch Tử vẫn không ngừng nói: “Chúng ta hình như... thật sự khác nhau, thật ra tôi...”
Nghe những lời ngắt quãng này, bàn tay bị thương của Mạnh Dĩ Lam đột nhiên nắm chặt thành chậu.
“Thật ra, tôi... không tốt đến thế,“ Bạch Tử có vẻ ngơ ngác và thốt ra những từ mà ngay cả cô cũng không thể hiểu được, “Chị nói đúng, trước đó tôi nói 'chặt đầu cũng là một sự giải thoát' chính là vì muốn chọc tức chị... tôi không đáng để chị...”
Chiếc chậu bị dùng lực hất xuống, sau một tiếng động lớn, nước nóng nhanh chóng lan ra sàn nhà.
Mạnh Dĩ Lam nghiêng người leo lên giường, quỳ lên bụng Bạch Tử, nhanh chóng đè đối phương dưới thân mình.
Tuy ánh mắt có chút lãnh đạm, nhưng Mạnh Dĩ Lam dùng bàn tay bị thương giữ chặt cổ áo Bạch Tử, trầm giọng hỏi: “Không đáng cái gì?”
Hai người ở rất gần, hơi thở nhanh chóng hòa quyện vào nhau.
Mạnh Dĩ Lam lại cúi xuống, trực tiếp chạm trán mình vào trán Bạch Tử: “Em muốn nói cái gì, hả?”
Mặc dù bị hương thơm quen thuộc bao bọc, nhưng Bạch Tử lại hoàn toàn mất đi cảm giác tim đập nhanh thường ngày, thay vào đó, cô khó hiểu nhìn chằm chằm người trước mặt: “Tôi không thể bảo vệ chị được nữa, Mạnh Dĩ Lam...” Dừng một chút, cô không tự chủ được, nghẹn ngào: “Bây giờ cái gì tôi cũng không thể làm được, giống như một kẻ vô dụng, giữ tôi như thế này ở bên cạnh... có ích gì?”
Chỉ khi một người hoặc một vật hữu ích thì người ta mới có mong muốn “chiếm hữu” nó.
Sự “hữu ích” này không chỉ thể hiện ở việc sử dụng thực tế, mà còn ở việc người hoặc vật đó có mang lại giá trị về mặt tinh thần hay không.
Sau khi nghe câu “Tôi không yêu Bạch Tử”, Bạch Tử tin rằng đối với Mạnh Dĩ Lam, cô không có giá trị thực tế cũng như không có giá trị tình cảm.
Càng quan trọng hơn là, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Giống như chạy marathon trong nhiều giờ, nhưng cô chỉ biết hướng đi chứ không biết vị trí cụ thể của điểm cuối. Hơn nữa, cô còn bất ngờ được ban tổ chức cuộc thi thông báo rằng cô không phải là người dự thi, thậm chí chạy đến điểm cuối cũng sẽ không nhận được gì cả.
Bạch Tử yếu ớt nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.
Mạnh Dĩ Lam ở trên người cô thờ ơ, chỉ chăm chú nhìn Bạch Tử, không trả lời vấn đề vừa rồi.
Một lúc sau, Bạch Tử đột nhiên hít một hơi thật sâu, lại muốn nói tiếp: “Mạnh Dĩ Lam...”
Lần này, Bạch Tử còn chưa kịp nói xong, Mạnh Dĩ Lam đột nhiên cúi người xuống cắn môi trên của cô.
Không phải nụ hôn tán tỉnh, mà là dùng hết sức lực gặm cắn.
Mùi máu tanh lập tức xông vào khoang mũi của Bạch Tử, nhưng cô vẫn chịu đựng cơn đau kịch liệt, để cho Mạnh Dĩ Lam lặng lẽ trút giận mà không phát ra âm thanh nào.
Một lúc lâu sau, hàm răng ấy rốt cuộc thả lỏng, khóe miệng của cả hai đều dính máu đỏ.
Mạnh Dĩ Lam không đứng dậy, cô quỳ trên người Bạch Tử, khẽ thở nhẹ.
Ngay sau đó, bên ngoài tàu bỗng vang lên rất nhiều tiếng súng.
Bạch Tử lập tức khẩn trương nhổm người lên, muốn từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng Mạnh Dĩ Lam vẫn kiên quyết đè Bạch Tử xuống giường, không chịu để cô rời đi.
“Mạnh Dĩ Lam?” Bạch Tử sốt ruột khẽ gọi tên đối phương.
Mạnh Dĩ Lam không trả lời, ngược lại chậm rãi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên môi Bạch Tử.
Bạch Tử cuối cùng cũng phát hiện, miếng băng gạc trên mu bàn tay Mạnh Dĩ Lam xuất hiện một màu đỏ tươi.
Vừa rồi, cô không để ý mà nắm lấy cổ áo Bạch Tử bằng bàn tay bị thương của mình, lại ngay lúc cắn vào môi trên của Bạch Tử, bởi vì quá dùng sức siết chặt tay nên vết thương đã rách ra.
“Đừng nói như thế nữa,“ Mạnh Dĩ Lam nhướn mày, hơi thở của cả hai thân mật quấn lấy nhau, “Tôi không thích nghe cho lắm.”
Hoa tỷ ở hành lang dùng sức gõ mạnh vào cửa phòng ngủ: “Mạnh tiểu thư! Cô có trong đó không? Bên ngoài đột nhiên có một đám đông tới, hình như là những người dân ở gần đây bạo động...”
Mạnh Dĩ Lam phớt lờ Hoa tỷ, chỉ bình tĩnh nhìn người trước mặt, như thể dù bầu trời bên ngoài có sụp xuống, cô cũng không quan tâm.
Sau một khắc, Bạch Tử nhìn thấy Mạnh Dĩ Lam dùng tay còn lại lấy thứ gì đó từ trong túi áo khoác ra.
Tiếp theo, cô cảm thấy cổ tay mình chạm đến vật gì đó rất lạnh lẽo.
Ngay sau đó, một tiếng *tách* vang lên.
Bạch Tử sững sờ, dường như đã ý thức được điều gì đó.
Thế là liền vô thức muốn giơ tay lên, nhưng cổ tay lại bị một vật kim loại lạnh lẽo siết chặt, không thể cử động.
Bạch Tử lập tức hiểu ra, vật kim loại kia chính là một chiếc còng tay.
Lúc này, Mạnh Dĩ Lam kéo còng tay về phía đầu giường, tay Bạch Tử cũng theo sau.
“Tôi sẽ quay lại nhanh thôi.” Mạnh Dĩ Lam còng một bên còn lại vào thanh gỗ đầu giường, sau đó nghiêng người hôn lên vết thương sắp khép lại trên môi của Bạch Tử, “Em ở trong phòng nghỉ ngơi một lát nhé.”
Nói xong cô liền xuống giường, dịu dàng đắp chăn cho Bạch Tử, sau đó lại chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ.
Giữa tiếng kêu đầy lo lắng của Hoa tỷ, cô bình tĩnh chỉnh lại tóc rồi quay lại nhìn Bạch Tử một chút.
Sau đó, Mạnh Dĩ Lam mới xoay người mở cửa, rời khỏi phòng.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn sự ủng hộ của các bạn!
Phiên bản điên rồ của Mạnh tiểu thư chính thức ra mắt.
Canh gà trích lời hôm nay:
Chỉ cần bạn tiếp tục tiến về phía trước, điều tốt đẹp sẽ xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro