Trời, Trăng Và Sao Đều Rơi Vào Mắt Em
Chương 27
2024-11-16 22:29:49
Cho đến khi ăn trưa xong, sau đó ngồi tàu điện ngầm về nhà với mẹ Đinh, Đinh Bán Hạ mở túi ra mới phát hiện——
Vẫn chưa trả ô...
Bản thân cô quên sạch mấy chuyện này thì thôi, vì sao Từ Lục Ly cũng quên mất Orz. Đây không phải chứng tỏ là sau này lại phải chạy tới trả ô thêm lần nữa sao?
Cô gửi tin nhắn hỏi Từ Lục Ly với lời lẽ hùng hồn: “Tại sao cậu không nhắc mình trả ô cho cậu?! Cậu quên mất à?!”
Anh Từ đã trở lại văn phòng lại mỉm cười.
Đương nhiên anh không quên.
Nhưng có thể gặp lại Hạ Hạ bằng việc để cô đi trả ô, tất nhiên là.
Cầu mà không được.
Đinh Bán Hạ đang chán nản, bỗng nhiên mẹ Đinh nói:
“Hạ Hạ, người bạn học cũ này của con thật sự không tệ, đối xử với con cũng khá tốt.”
Cô Đinh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Mẹ Đinh vỗ một cái vào lưng Đinh Bán Hạ: “Con nhóc này, nếu con thành thật yêu đương kết hôn cho mẹ, mẹ cần gì phải lo? Con thì hay rồi, ngày nào cũng bảo mẹ nghĩ nhiều, bản thân thì không chịu yêu.”
Cô Đinh bạo dạn đối mặt với mẹ mình, lại không dám nói câu nào...
Kể từ khi cô đi làm, yêu đương và kết hôn quả thực đã trở thành từ cấm. Là từ mà cô hoàn toàn không dám nhắc đến.
Quên đi, chắc cô ngậm miệng im lặng sẽ an toàn hơn nhỉ?
Mẹ Đinh: “Con nhóc này, con đừng tưởng con không nói lời nào là mẹ sẽ không nói gì con, mẹ nói cho con biết, nếu thích Tiểu Từ nhà người ta thì nhanh chân lên, không thích thì tiếp tục đi xem mắt cho mẹ!”
Cô Đinh nhăn mày nhăn mặt.
Mẹ Đinh khuyên bảo hết nước hết cái: “Mẹ biết con lại muốn nói gì, không phải là không thích hợp sao? Hạ Hạ, mẹ không ép con phải nhanh chóng yêu đương kết hôn, ít nhất con cũng phải để tâm đến chuyện này, con xem Tiểu Từ xuất sắc như vậy, con không chủ động thì người ta đã bị theo đuổi rồi, làm gì còn phần của con?”
“Nếu con không cân nhắc chuyện trọng đại trong đời mình cho tử tế, sau này con đừng ăn cơm trong nhà nữa!” Mẹ Đinh đưa ra kết luận cuối cùng.
Mặt mày của cô Đinh càng nhăn nhó hơn: “Con biết rồi.”
-
Tất nhiên cơm tối hôm nay vẫn không thể ăn ở trong nhà.
Đinh Bán Hạ đang ngồi trên sofa ôm ipad xem phim thì điện thoại vang lên.
Số lạ?
Cô tiện tay cúp máy, thời buổi này đẩy mạnh tiêu thụ thật sự quá nhiều.
Chờ đến lúc điện thoại lại vang lên lần thứ ba, cuối cùng Đinh Bán Hạ cũng thở dài, tạm dừng bộ phim rồi uể oải nhấc máy.
“Alo?”
Đinh Bán Hạ nói.
Bên kia không có tiếng gì.
Đinh Bán Hạ nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Alo? Ai vậy?”
Bên kia vẫn không có tiếng gì.
Cô Đinh làm trời làm đất rất bực bội.
“Ngại quá, bạn gọi sai số rồi.” Nói xong, cô chuẩn bị cúp máy.
Cuối cùng trong điện thoại cũng có tiếng, hơn nữa còn là một giọng nữ dịu dàng.
“Hạ Hạ, là mình, Chu Nhạc Nhạc.”
Động tác cúp máy của Đinh Bán Hạ khựng lại.
Chu Nhạc Nhạc tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Tối này mình muốn mời cậu ăn cơm, được không?”
“Không.” Đinh Bán Hạ từ chối không chút do dự.
“Hạ Hạ, trước đây khi mình kết hôn đã gửi thiệp mời cho cậu, nhưng cậu không đến. Lần này chỉ là ăn một bữa tối thôi cũng không được sao?”
Đinh Bán Hạ không nói tiếp.
Chu Nhạc Nhạc hiểu cô, cô ta tiếp tục nói: “Hẳn là cậu vẫn chưa gặp chồng mình nhỉ, hôm nay để anh ấy nấu cơm, cậu nếm thử.”
Đinh Bán Hạ buồn cười: “Tôi gặp chồng cậu để làm gì?”
Câu này nói ra nghe kỳ quái vậy.
“Bữa tối hôm nay, coi như là lời xin lỗi vì hành động mấy năm trước của mình. Sau khi nói xin lỗi, mình sẽ không quấn lấy cậu nữa.” Cuối cùng, Chu Nhạc Nhạc bảo.
Đinh Bán Hạ hít sâu một hơi: “Cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Chuyện hồi cấp 3, cô thật sự không muốn nhắc lại nữa.
-
Cuối cùng, Đinh Bán Hạ vẫn đến nhà Chu Nhạc Nhạc.
Cô thở dài, cũng không biết tại sao mình lại phải đồng ý với yêu cầu của Chu Nhạc Nhạc nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trước đây cô thấy nhóm lớp đã từng thảo luận rồi, hẳn là Chu Nhạc Nhạc kết hôn cũng không tệ lắm. Địa chỉ mà cô ta gửi cho cô ngày hôm nay cũng là khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố N.
Hơn nữa, nếu có thể làm chồng cô ta xuống bếp, thì chắc là chồng Chu Nhạc Nhạc đối xử với cô ta rất tốt...
Trong đầu Đinh Bán Hạ rối tung rối mù, ngơ ngác đi tới cửa nhà Chu Nhạc Nhạc.
Lúc giơ tay ấn chuông cửa, cô lại hơi do dự.
Cô thật sự cảm thấy mình không nên đến đây, với tư cách là bạn thân cũ, cô tới đây để làm gì?
Mới vừa buông tay xuống, cửa đã mở ra từ bên trong.
Chu Nhạc Nhạc mặc đồ ở nhà, cười rất dịu dàng: “Mình biết chắc chắn nếu cậu tới thì cũng sẽ không ấn chuông cửa, cho nên mình tính thời gian chờ cậu tới.”
Cô Đinh nhăn mày.
Trước đây cô và Chu Nhạc Nhạc thật sự quá thân, do vậy Chu Nhạc Nhạc thật sự rất hiểu cô.
Cũng chỉ có thể nói là mấy năm nay cô không thay đổi quá nhiều...
Chu Nhạc Nhạc đưa cho Đinh Bán Hạ một đôi dép lê: “Vào đi, chồng mình đang xào rau, mình có mua nấm hương cậu thích đó.”
Có lẽ là nghe được tiếng động của cửa nên người đàn ông ở trong bếp đi ra, vẫn còn đang đeo tạp dề và cầm xẻng cơm. Sau đó người đàn ông mỉm cười và chào hỏi Đinh Bán Hạ: “Chào cậu, Đinh Bán Hạ, tôi là chồng Chu Nhạc Nhạc, Đổng Thành Thụy.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt.
Lúc ấy cô chỉ biết Chu Nhạc Nhạc kết hôn, còn thiệp mời mà Chu Nhạc Nhạc gửi tới cô cũng chưa thèm xem đã ném vào thùng rác rồi.
Hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng Chu Nhạc Nhạc lại cưới Đổng Thành Thụy.
——Đúng vậy, cô quen biết.
Đều là bạn cùng trường cấp 3.
Đinh Bán Hạ khẽ giơ tay lên khua nhẹ: “Chào cậu, tôi là Đinh Bán Hạ.”
Đổng Thành Thụy chào hỏi xong thì ôm lấy vai Chu Nhạc Nhạc và nói với cô ta: “Tiếp đón khách cho tốt nhé, anh đi nấu ăn tiếp đây.” Sau đó anh ấy lại đi vào phòng bếp.
Chu Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Bán Hạ, cô ta mỉm cười: “Muốn uống gì? Sữa bò nóng được không?”
Nói xong cũng không đợi Đinh Bán Hạ phản ứng, cô ta đã đi rót một cốc sữa bò nóng và đưa cho cô: “Ngồi đi, có lẽ cơm sắp xong rồi.”
Đinh Bán Hạ nhận lấy cốc sữa bò, ngồi trên sofa.
“Hạ Hạ, có phải cậu hoàn toàn không ngờ mình sẽ cưới Đổng Thành Thụy không?”
Đinh Bán Hạ mím môi, không nói gì.
Chu Nhạc Nhạc cười: “Hồi đại học mình...”
Đinh Bán Hạ ngắt lời Chu Nhạc Nhạc, trong giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng lại tràn đầy bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không muốn nghe tình sử của các cậu.”
Vẻ mặt của Chu Nhạc Nhạc lập tức trở nên hơi khó coi, cô ta cắn môi, sau đó lại khôi phục nụ cười: “Hạ Hạ... Chuyện năm đó thật sự rất xin lỗi...”
Đổng Thành Thụy đột nhiên hô lên: “Nhạc Nhạc, tới giúp anh dọn đồ ăn với?”
Chu Nhạc Nhạc vội vàng lên tiếng, sau đó cô ta vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu ngồi một lát trước đi, mình đi bưng thức ăn.”
Nói xong thì đi ngay vào phòng bếp.
Quả thực cô không ngờ Chu Nhạc Nhạc lại cưới Đổng Thành Thụy.
Đổng Thành Thụy ấy mà...
Năm đó là đại diện của mấy người kém cỏi không học vấn, nhưng cũng là một con ông cháu cha có tiếng. Nhờ vào bối cảnh trong nhà nên mới mua được suất vào trường cấp 3 trọng điểm này.
Năm đó anh ấy cũng là một trong số những người theo đuổi Chu Nhạc Nhạc. Có điều, khi ấy Chu Nhạc Nhạc đã đặt hết tâm tư lên người Từ Lục Ly rồi, nên cô ta rất không thích Đổng Thành Thụy.
Ngày nào cô ta cũng phàn nàn với Đinh Bán Hạ rằng Đổng Thành Thụy đáng ghét đến thế nào, hôm nay nhất quyết phải tặng bữa sáng, ngày mai lại nhất định phải hẹn cô ta đi xem phim...
Cuối cùng khi thi đại học xong, Chu Nhạc Nhạc thi không tốt nên mới ở lại thành phố N để học. Đổng Thành Thụy thì...
Đinh Bán Hạ thật sự không để ý đến.
Lúc đang suy nghĩ linh tinh thì Chu Nhạc Nhạc và Đổng Thành Thụy đã bưng đồ ăn đi ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Nhạc Nhạc gọi: “Hạ Hạ, mau tới ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của Thành Thụy.”
Đổng Thành Thụy mở một chai rượu vang đỏ: “Hình như đây là lần đầu tiên anh và Đinh Bán Hạ ngồi ăn cơm cùng nhau.”
Đinh Bán Hạ không đáp lời.
Đổng Thành Thụy cũng không cảm thấy xấu hổ, anh ấy rót rượu vang đỏ cho mọi người: “Đinh Bán Hạ, cậu cũng không biết lúc ấy học cấp 3 tôi đã hâm mộ cậu đến nhường nào đâu, ngày nào cậu cũng có thể ăn cơm và đi dạo cùng Nhạc Nhạc.”
Đinh Bán Hạ nhếch môi: “Hâm mộ cả chuyện tôi bị tố cáo, sau đó bị trường học nhắc tên phê bình, lại còn bị mọi người cô lập sao?”
...
Đinh Bán Hạ cúi đầu.
Kỳ thực cô không muốn cáu gắt như vậy, cô đã sớm dặn bản thân mình rằng nhất định phải bình tĩnh.
Suy cho cùng thì cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy...
Nhưng cô lại không thể nhịn được.
Có lẽ là do năm đó cô đã để ý đến chuyện đó quá nhiều, hoặc là nói năm đó cô thật sự quá tin tưởng và ỷ lại vào Chu Nhạc Nhạc nên mới cảm thấy tổn thương nặng nề như vậy.
Một bữa cơm này, quả thực ăn có chút xấu hổ.
Đương nhiên, có lẽ chỉ có bản thân Đinh Bán Hạ cảm thấy xấu hổ, còn Chu Nhạc Nhạc có vẻ như hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa rồi của Đinh Bán Hạ, vẫn luôn rất nhiệt tình mời cô dùng bữa.
Thành thật mà nói, tay nghề của Đổng Thành Thụy cũng không tệ lắm, hơn nữa, trông có vẻ đối xử với Chu Nhạc Nhạc cũng rất tốt.
Sau khi cơm nước xong, Đổng Thành Thụy nói với Chu Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, em nói chuyện với Đinh Bán Hạ đi, anh đi rửa bát.”
“Để dì tới rửa đi.” Chu Nhạc Nhạc nói.
Đổng Thành Thụy vuốt tóc Chu Nhạc Nhạc: “Được, hai người nói chuyện đi, cứ kệ anh.”
Tất nhiên anh ấy biết, nếu Chu Nhạc Nhạc nói muốn mời Đinh Bán Hạ ăn cơm, vậy chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Chu Nhạc Nhạc uống cạn rượu vang đỏ trong ly.
“Hạ Hạ, năm đó mình thật sự rất ngốc, cho nên mấy năm nay mình thật sự cực kỳ hối hận về hành động của mình năm đó. Mình cũng có thể tưởng tượng ra được hành vi năm đó của mình đã mang đến bao nhiêu tổn thương cho cậu...”
“Hạ Hạ, hôm nay mình chỉ muốn kể cho cậu về chuyện năm đó thôi, cậu không chấp nhận lời xin lỗi của mình cũng được, không chấp nhận cũng không sao, nhưng mình đều muốn nói ra. Mình thực sự rất xin lỗi cậu. Cậu không cần phải nói gì cả, cậu có thể nghe mình nói là mình đã rất vui rồi.”
Đinh Bán Hạ chỉ im lặng nghe.
Chu Nhạc Nhạc cười khổ: “Khi đó mình thật sự quá mức tự cho là mình đúng nên mới có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều thích mình. Phải, năm đó mình thật sự rất thích Từ Lục Ly, cũng cố chấp cho rằng Từ Lục Ly thích mình. Lần đó, sau khi mình tìm cậu bói toán xong, mình thật sự rất suy sụp, mình không tin là Từ Lục Ly lại không thích mình.”
“Vậy nên, mình đi tìm cậu ấy để tỏ tình.”
Chu Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đinh Bán Hạ: “Cậu ấy nói với mình, cậu ấy thích cậu. Do đó mình mới có thể giận cá chém thớt, cảm thấy rằng nếu không có cậu, có lẽ cậu ấy sẽ thích mình.”
Chu Nhạc Nhạc lắc đầu: “Năm ấy mình thật sự quá ngu ngốc. Sau này cậu đến thành phố B học đại học, Từ Lục Ly ở lại thành phố N học đại học Trung Y, mình còn tưởng cơ hội của mình tới rồi.”
“Mình đến trường bọn họ tìm cậu ấy, lại ngăn cậu ấy lại để tỏ tình, cậu biết cậu ấy nói gì không?”
Chu Nhạc Nhạc hỏi.
Đinh Bán Hạ nhìn Chu Nhạc Nhạc.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhạc Nhạc dường như lại thấy được chàng trai lạnh lùng nghiêm túc ấy mặc áo blouse trắng, vội vội vàng vàng, nhưng lúc nhắc tới tên Đinh Bán Hạ thì lại tràn đầy dịu dàng và quyến luyến.
Cô ta cười buông bỏ.
“Từ Lục Ly, cậu ấy nói——”
“Có lẽ cả đời này tôi chỉ thích một mình Đinh Bán Hạ.”
Vẫn chưa trả ô...
Bản thân cô quên sạch mấy chuyện này thì thôi, vì sao Từ Lục Ly cũng quên mất Orz. Đây không phải chứng tỏ là sau này lại phải chạy tới trả ô thêm lần nữa sao?
Cô gửi tin nhắn hỏi Từ Lục Ly với lời lẽ hùng hồn: “Tại sao cậu không nhắc mình trả ô cho cậu?! Cậu quên mất à?!”
Anh Từ đã trở lại văn phòng lại mỉm cười.
Đương nhiên anh không quên.
Nhưng có thể gặp lại Hạ Hạ bằng việc để cô đi trả ô, tất nhiên là.
Cầu mà không được.
Đinh Bán Hạ đang chán nản, bỗng nhiên mẹ Đinh nói:
“Hạ Hạ, người bạn học cũ này của con thật sự không tệ, đối xử với con cũng khá tốt.”
Cô Đinh chống khuỷu tay lên đầu gối, hai tay ôm mặt: “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Mẹ Đinh vỗ một cái vào lưng Đinh Bán Hạ: “Con nhóc này, nếu con thành thật yêu đương kết hôn cho mẹ, mẹ cần gì phải lo? Con thì hay rồi, ngày nào cũng bảo mẹ nghĩ nhiều, bản thân thì không chịu yêu.”
Cô Đinh bạo dạn đối mặt với mẹ mình, lại không dám nói câu nào...
Kể từ khi cô đi làm, yêu đương và kết hôn quả thực đã trở thành từ cấm. Là từ mà cô hoàn toàn không dám nhắc đến.
Quên đi, chắc cô ngậm miệng im lặng sẽ an toàn hơn nhỉ?
Mẹ Đinh: “Con nhóc này, con đừng tưởng con không nói lời nào là mẹ sẽ không nói gì con, mẹ nói cho con biết, nếu thích Tiểu Từ nhà người ta thì nhanh chân lên, không thích thì tiếp tục đi xem mắt cho mẹ!”
Cô Đinh nhăn mày nhăn mặt.
Mẹ Đinh khuyên bảo hết nước hết cái: “Mẹ biết con lại muốn nói gì, không phải là không thích hợp sao? Hạ Hạ, mẹ không ép con phải nhanh chóng yêu đương kết hôn, ít nhất con cũng phải để tâm đến chuyện này, con xem Tiểu Từ xuất sắc như vậy, con không chủ động thì người ta đã bị theo đuổi rồi, làm gì còn phần của con?”
“Nếu con không cân nhắc chuyện trọng đại trong đời mình cho tử tế, sau này con đừng ăn cơm trong nhà nữa!” Mẹ Đinh đưa ra kết luận cuối cùng.
Mặt mày của cô Đinh càng nhăn nhó hơn: “Con biết rồi.”
-
Tất nhiên cơm tối hôm nay vẫn không thể ăn ở trong nhà.
Đinh Bán Hạ đang ngồi trên sofa ôm ipad xem phim thì điện thoại vang lên.
Số lạ?
Cô tiện tay cúp máy, thời buổi này đẩy mạnh tiêu thụ thật sự quá nhiều.
Chờ đến lúc điện thoại lại vang lên lần thứ ba, cuối cùng Đinh Bán Hạ cũng thở dài, tạm dừng bộ phim rồi uể oải nhấc máy.
“Alo?”
Đinh Bán Hạ nói.
Bên kia không có tiếng gì.
Đinh Bán Hạ nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Alo? Ai vậy?”
Bên kia vẫn không có tiếng gì.
Cô Đinh làm trời làm đất rất bực bội.
“Ngại quá, bạn gọi sai số rồi.” Nói xong, cô chuẩn bị cúp máy.
Cuối cùng trong điện thoại cũng có tiếng, hơn nữa còn là một giọng nữ dịu dàng.
“Hạ Hạ, là mình, Chu Nhạc Nhạc.”
Động tác cúp máy của Đinh Bán Hạ khựng lại.
Chu Nhạc Nhạc tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Tối này mình muốn mời cậu ăn cơm, được không?”
“Không.” Đinh Bán Hạ từ chối không chút do dự.
“Hạ Hạ, trước đây khi mình kết hôn đã gửi thiệp mời cho cậu, nhưng cậu không đến. Lần này chỉ là ăn một bữa tối thôi cũng không được sao?”
Đinh Bán Hạ không nói tiếp.
Chu Nhạc Nhạc hiểu cô, cô ta tiếp tục nói: “Hẳn là cậu vẫn chưa gặp chồng mình nhỉ, hôm nay để anh ấy nấu cơm, cậu nếm thử.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đinh Bán Hạ buồn cười: “Tôi gặp chồng cậu để làm gì?”
Câu này nói ra nghe kỳ quái vậy.
“Bữa tối hôm nay, coi như là lời xin lỗi vì hành động mấy năm trước của mình. Sau khi nói xin lỗi, mình sẽ không quấn lấy cậu nữa.” Cuối cùng, Chu Nhạc Nhạc bảo.
Đinh Bán Hạ hít sâu một hơi: “Cậu không cần phải nói xin lỗi với tôi, tôi cũng sẽ không chấp nhận.”
Chuyện hồi cấp 3, cô thật sự không muốn nhắc lại nữa.
-
Cuối cùng, Đinh Bán Hạ vẫn đến nhà Chu Nhạc Nhạc.
Cô thở dài, cũng không biết tại sao mình lại phải đồng ý với yêu cầu của Chu Nhạc Nhạc nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trước đây cô thấy nhóm lớp đã từng thảo luận rồi, hẳn là Chu Nhạc Nhạc kết hôn cũng không tệ lắm. Địa chỉ mà cô ta gửi cho cô ngày hôm nay cũng là khu nhà giàu nổi tiếng của thành phố N.
Hơn nữa, nếu có thể làm chồng cô ta xuống bếp, thì chắc là chồng Chu Nhạc Nhạc đối xử với cô ta rất tốt...
Trong đầu Đinh Bán Hạ rối tung rối mù, ngơ ngác đi tới cửa nhà Chu Nhạc Nhạc.
Lúc giơ tay ấn chuông cửa, cô lại hơi do dự.
Cô thật sự cảm thấy mình không nên đến đây, với tư cách là bạn thân cũ, cô tới đây để làm gì?
Mới vừa buông tay xuống, cửa đã mở ra từ bên trong.
Chu Nhạc Nhạc mặc đồ ở nhà, cười rất dịu dàng: “Mình biết chắc chắn nếu cậu tới thì cũng sẽ không ấn chuông cửa, cho nên mình tính thời gian chờ cậu tới.”
Cô Đinh nhăn mày.
Trước đây cô và Chu Nhạc Nhạc thật sự quá thân, do vậy Chu Nhạc Nhạc thật sự rất hiểu cô.
Cũng chỉ có thể nói là mấy năm nay cô không thay đổi quá nhiều...
Chu Nhạc Nhạc đưa cho Đinh Bán Hạ một đôi dép lê: “Vào đi, chồng mình đang xào rau, mình có mua nấm hương cậu thích đó.”
Có lẽ là nghe được tiếng động của cửa nên người đàn ông ở trong bếp đi ra, vẫn còn đang đeo tạp dề và cầm xẻng cơm. Sau đó người đàn ông mỉm cười và chào hỏi Đinh Bán Hạ: “Chào cậu, Đinh Bán Hạ, tôi là chồng Chu Nhạc Nhạc, Đổng Thành Thụy.”
Đinh Bán Hạ sửng sốt.
Lúc ấy cô chỉ biết Chu Nhạc Nhạc kết hôn, còn thiệp mời mà Chu Nhạc Nhạc gửi tới cô cũng chưa thèm xem đã ném vào thùng rác rồi.
Hoàn toàn không ngờ rằng cuối cùng Chu Nhạc Nhạc lại cưới Đổng Thành Thụy.
——Đúng vậy, cô quen biết.
Đều là bạn cùng trường cấp 3.
Đinh Bán Hạ khẽ giơ tay lên khua nhẹ: “Chào cậu, tôi là Đinh Bán Hạ.”
Đổng Thành Thụy chào hỏi xong thì ôm lấy vai Chu Nhạc Nhạc và nói với cô ta: “Tiếp đón khách cho tốt nhé, anh đi nấu ăn tiếp đây.” Sau đó anh ấy lại đi vào phòng bếp.
Chu Nhạc Nhạc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đinh Bán Hạ, cô ta mỉm cười: “Muốn uống gì? Sữa bò nóng được không?”
Nói xong cũng không đợi Đinh Bán Hạ phản ứng, cô ta đã đi rót một cốc sữa bò nóng và đưa cho cô: “Ngồi đi, có lẽ cơm sắp xong rồi.”
Đinh Bán Hạ nhận lấy cốc sữa bò, ngồi trên sofa.
“Hạ Hạ, có phải cậu hoàn toàn không ngờ mình sẽ cưới Đổng Thành Thụy không?”
Đinh Bán Hạ mím môi, không nói gì.
Chu Nhạc Nhạc cười: “Hồi đại học mình...”
Đinh Bán Hạ ngắt lời Chu Nhạc Nhạc, trong giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng lại tràn đầy bình tĩnh: “Xin lỗi, tôi không muốn nghe tình sử của các cậu.”
Vẻ mặt của Chu Nhạc Nhạc lập tức trở nên hơi khó coi, cô ta cắn môi, sau đó lại khôi phục nụ cười: “Hạ Hạ... Chuyện năm đó thật sự rất xin lỗi...”
Đổng Thành Thụy đột nhiên hô lên: “Nhạc Nhạc, tới giúp anh dọn đồ ăn với?”
Chu Nhạc Nhạc vội vàng lên tiếng, sau đó cô ta vỗ vai Đinh Bán Hạ: “Hạ Hạ, cậu ngồi một lát trước đi, mình đi bưng thức ăn.”
Nói xong thì đi ngay vào phòng bếp.
Quả thực cô không ngờ Chu Nhạc Nhạc lại cưới Đổng Thành Thụy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đổng Thành Thụy ấy mà...
Năm đó là đại diện của mấy người kém cỏi không học vấn, nhưng cũng là một con ông cháu cha có tiếng. Nhờ vào bối cảnh trong nhà nên mới mua được suất vào trường cấp 3 trọng điểm này.
Năm đó anh ấy cũng là một trong số những người theo đuổi Chu Nhạc Nhạc. Có điều, khi ấy Chu Nhạc Nhạc đã đặt hết tâm tư lên người Từ Lục Ly rồi, nên cô ta rất không thích Đổng Thành Thụy.
Ngày nào cô ta cũng phàn nàn với Đinh Bán Hạ rằng Đổng Thành Thụy đáng ghét đến thế nào, hôm nay nhất quyết phải tặng bữa sáng, ngày mai lại nhất định phải hẹn cô ta đi xem phim...
Cuối cùng khi thi đại học xong, Chu Nhạc Nhạc thi không tốt nên mới ở lại thành phố N để học. Đổng Thành Thụy thì...
Đinh Bán Hạ thật sự không để ý đến.
Lúc đang suy nghĩ linh tinh thì Chu Nhạc Nhạc và Đổng Thành Thụy đã bưng đồ ăn đi ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Nhạc Nhạc gọi: “Hạ Hạ, mau tới ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của Thành Thụy.”
Đổng Thành Thụy mở một chai rượu vang đỏ: “Hình như đây là lần đầu tiên anh và Đinh Bán Hạ ngồi ăn cơm cùng nhau.”
Đinh Bán Hạ không đáp lời.
Đổng Thành Thụy cũng không cảm thấy xấu hổ, anh ấy rót rượu vang đỏ cho mọi người: “Đinh Bán Hạ, cậu cũng không biết lúc ấy học cấp 3 tôi đã hâm mộ cậu đến nhường nào đâu, ngày nào cậu cũng có thể ăn cơm và đi dạo cùng Nhạc Nhạc.”
Đinh Bán Hạ nhếch môi: “Hâm mộ cả chuyện tôi bị tố cáo, sau đó bị trường học nhắc tên phê bình, lại còn bị mọi người cô lập sao?”
...
Đinh Bán Hạ cúi đầu.
Kỳ thực cô không muốn cáu gắt như vậy, cô đã sớm dặn bản thân mình rằng nhất định phải bình tĩnh.
Suy cho cùng thì cũng đã nhiều năm trôi qua như vậy...
Nhưng cô lại không thể nhịn được.
Có lẽ là do năm đó cô đã để ý đến chuyện đó quá nhiều, hoặc là nói năm đó cô thật sự quá tin tưởng và ỷ lại vào Chu Nhạc Nhạc nên mới cảm thấy tổn thương nặng nề như vậy.
Một bữa cơm này, quả thực ăn có chút xấu hổ.
Đương nhiên, có lẽ chỉ có bản thân Đinh Bán Hạ cảm thấy xấu hổ, còn Chu Nhạc Nhạc có vẻ như hoàn toàn không để ý đến câu nói vừa rồi của Đinh Bán Hạ, vẫn luôn rất nhiệt tình mời cô dùng bữa.
Thành thật mà nói, tay nghề của Đổng Thành Thụy cũng không tệ lắm, hơn nữa, trông có vẻ đối xử với Chu Nhạc Nhạc cũng rất tốt.
Sau khi cơm nước xong, Đổng Thành Thụy nói với Chu Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, em nói chuyện với Đinh Bán Hạ đi, anh đi rửa bát.”
“Để dì tới rửa đi.” Chu Nhạc Nhạc nói.
Đổng Thành Thụy vuốt tóc Chu Nhạc Nhạc: “Được, hai người nói chuyện đi, cứ kệ anh.”
Tất nhiên anh ấy biết, nếu Chu Nhạc Nhạc nói muốn mời Đinh Bán Hạ ăn cơm, vậy chắc chắn là có chuyện muốn nói.
Chu Nhạc Nhạc uống cạn rượu vang đỏ trong ly.
“Hạ Hạ, năm đó mình thật sự rất ngốc, cho nên mấy năm nay mình thật sự cực kỳ hối hận về hành động của mình năm đó. Mình cũng có thể tưởng tượng ra được hành vi năm đó của mình đã mang đến bao nhiêu tổn thương cho cậu...”
“Hạ Hạ, hôm nay mình chỉ muốn kể cho cậu về chuyện năm đó thôi, cậu không chấp nhận lời xin lỗi của mình cũng được, không chấp nhận cũng không sao, nhưng mình đều muốn nói ra. Mình thực sự rất xin lỗi cậu. Cậu không cần phải nói gì cả, cậu có thể nghe mình nói là mình đã rất vui rồi.”
Đinh Bán Hạ chỉ im lặng nghe.
Chu Nhạc Nhạc cười khổ: “Khi đó mình thật sự quá mức tự cho là mình đúng nên mới có thể nghĩ rằng tất cả mọi người đều thích mình. Phải, năm đó mình thật sự rất thích Từ Lục Ly, cũng cố chấp cho rằng Từ Lục Ly thích mình. Lần đó, sau khi mình tìm cậu bói toán xong, mình thật sự rất suy sụp, mình không tin là Từ Lục Ly lại không thích mình.”
“Vậy nên, mình đi tìm cậu ấy để tỏ tình.”
Chu Nhạc Nhạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Đinh Bán Hạ: “Cậu ấy nói với mình, cậu ấy thích cậu. Do đó mình mới có thể giận cá chém thớt, cảm thấy rằng nếu không có cậu, có lẽ cậu ấy sẽ thích mình.”
Chu Nhạc Nhạc lắc đầu: “Năm ấy mình thật sự quá ngu ngốc. Sau này cậu đến thành phố B học đại học, Từ Lục Ly ở lại thành phố N học đại học Trung Y, mình còn tưởng cơ hội của mình tới rồi.”
“Mình đến trường bọn họ tìm cậu ấy, lại ngăn cậu ấy lại để tỏ tình, cậu biết cậu ấy nói gì không?”
Chu Nhạc Nhạc hỏi.
Đinh Bán Hạ nhìn Chu Nhạc Nhạc.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Nhạc Nhạc dường như lại thấy được chàng trai lạnh lùng nghiêm túc ấy mặc áo blouse trắng, vội vội vàng vàng, nhưng lúc nhắc tới tên Đinh Bán Hạ thì lại tràn đầy dịu dàng và quyến luyến.
Cô ta cười buông bỏ.
“Từ Lục Ly, cậu ấy nói——”
“Có lẽ cả đời này tôi chỉ thích một mình Đinh Bán Hạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro