Nhẫn tâm
Hoa Liễm Ngọc
2024-10-24 15:27:09
Đợi đến tàn canh, vẫn không thấy lính sai đưa Khánh Băng về phủ, Tuấn Anh bực tức đi đi lại lại "sao đến giờ này vẫn chưa đưa người về vậy chứ ??"
Đợi qua một lúc, trời cũng sáng hẳn nhưng đám lính sai vẫn chưa về, Tuấn Anh quyết định tìm đến nhà Khánh Băng.
Thấy bóng dáng mĩ miều của cô đang nô đùa với đứa bé trong sân, Tuấn Anh nhìn đến say đắm "tại sao ngày xưa mình lại từ bỏ người phụ nữ này chứ !"
Khánh Băng vừa thấy bóng dáng Tuấn Anh thì cau mày "là tên cặn ấy".
Tiểu Ngạch thấy Tuấn Anh quanh quẩn trước ngõ, cậu nhanh chân chạy về phía Khánh Băng "Bà ơi, tên quan ăn hại kia đang lẩn quẩn trước ngõ".
- Ta có nhìn thấy.
*Giờ tính thế nào đây bà ?
-
Mặc kệ hắn !
Tuấn Anh lưỡng lự một lúc thì sải bước đi thẳng vào nhà Khánh Băng...
'Khánh Băng ! Em khỏe không ?'
- Tôi khỏe.
'Em vẫn xinh đẹp như thuở nào'.
- Cảm ơn Quan huyện. Chẳng hay hôm nay ngài đến nhà tôi là có việc gì ?
'Ngài Hương quản có ở nhà không ?
- Quan huyện muốn tìm chồng tôi sao ? Thật không đúng lúc, hôm nay anh ấy vắng nhà, phiền ngài hôm khác quay lại.
'À.....thật ra thì anh đến để tìm em'.
-
- Thế ngài tìm tôi có việc gì ?
'Anh nhớ em
Khánh Băng cười lạnh "ngài nói chuyện nên giữ gìn ý tứ, tôi là gái đã có chồng, để chồng tôi nghe được những lời này thì không hay cho lắm".
Tuấn Anh cười cợt nhả "em nói cái tên Hương quản hết thời đó à ?"
Khánh Băng nhíu mày "ngài..."
'Anh chỉ cần giải hắn lên Triều đình là xong, chúng ta sẽ quay lại từ đầu, được không em ?'
- Ngài nghĩ xem có được không ?
Tuấn Anh gật đầu "anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mấy năm qua anh luôn nghĩ về em dù rằng em đã sống bên cạnh kẻ khác. Nhưng không sao cả, anh sẵn sàng qua mọi lỗi lầm, chúng ta trở về như trước đây !"
Khánh Băng cười lạnh trong lòng "tên cặn bã này suy nghĩ gì mà lại nói ra được những lời như thế, thật kinh tởm, thật buồn nôn".
'Khánh Băng, trả lời anh đi"
- Quan huyện à, tôi cảm ơn tấm lòng của ngài, nhưng rất tiếc là tôi chỉ một lòng yêu chồng thương con. Còn với ngài, thì đợi kiếp sau vậy. À không, kiếp sau nếu còn được làm người thì tôi nguyện sẽ cùng chồng tôi nối tiếp mối lương duyên này.
Tuấn Anh lạnh mặt "hắn thì có cái gì tốt đẹp chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ tạo phản, em xem hắn cho em được cái gì ? Căn nhà tử tế còn chưa có được thì nói gì đến hạnh phúc".
Khánh Băng lạnh lùng nhìn Tuấn Anh "tôi cảm thấy mình hạnh phúc là được, vật chất không quan trọng giữa vợ chồng tôi".
'Em thực tế một chút đi Khánh Băng, đừng học đòi người ta...cái gì mà một túp lều tranh hai quả tim vàng, không có tiền không có quyền thì chúng ta chả là cái gì cả'.
- Mời ngài về cho.
Khanh Băng quay lưng đi vào nhà.
Tuấn Anh ngăn cô lại và vồ lấy cô.
'A...a...'
Bỗng dưng Tuấn Anh bị đẩy ngã vào đám ngải ăn thịt mà không rõ nguyên nhân.
'Cứu anh...Khánh Băng cứu anh"
- Không !
'Khánh Băng, em cứu anh đi mà...nghĩ tình chúng ta đã từng là vợ chồng, em không nên tuyệt tình như vậy'.
'A...a...'
Nhìn Tuấn Anh bị rứt từng mảnh thịt trên người mà lòng Khánh Băng vô cùng kinh hãi.
'Khánh Băng, anh xin em, cứu anh
Khánh Băng khóc nức nở vì sợ hãi "tôi...
Tuấn Anh đau đớn thống khổ, toàn thân máu me be bét.
- Thật sự quá tàn nhẫn.
'Khánh Băng cứu anh !
- Không...anh còn sống thì sẽ còn làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi, anh chết đi để chúng tôi được yên.
'Khánh Băng, em đã thay đổi...trước đây em rất hiền lành !
- Chính vì tôi hiền lành nên anh mới đối xử với tôi như thế.
'A...a...Khánh Băng, cứu anh !
Khánh Băng chạy thẳng vào phòng, bỏ lại sau lưng nỗi thống khổ của Tuấn Anh.
Tuấn Anh tuyệt vọng, mắt nhìn đăm đăm lên trời xanh, từng đoạn ký ức giữa anh và Khánh Băng trong hơn hai năm làm vợ chồng cứ thi nhau kéo về "Khánh Băng"
Đợi qua một lúc, trời cũng sáng hẳn nhưng đám lính sai vẫn chưa về, Tuấn Anh quyết định tìm đến nhà Khánh Băng.
Thấy bóng dáng mĩ miều của cô đang nô đùa với đứa bé trong sân, Tuấn Anh nhìn đến say đắm "tại sao ngày xưa mình lại từ bỏ người phụ nữ này chứ !"
Khánh Băng vừa thấy bóng dáng Tuấn Anh thì cau mày "là tên cặn ấy".
Tiểu Ngạch thấy Tuấn Anh quanh quẩn trước ngõ, cậu nhanh chân chạy về phía Khánh Băng "Bà ơi, tên quan ăn hại kia đang lẩn quẩn trước ngõ".
- Ta có nhìn thấy.
*Giờ tính thế nào đây bà ?
-
Mặc kệ hắn !
Tuấn Anh lưỡng lự một lúc thì sải bước đi thẳng vào nhà Khánh Băng...
'Khánh Băng ! Em khỏe không ?'
- Tôi khỏe.
'Em vẫn xinh đẹp như thuở nào'.
- Cảm ơn Quan huyện. Chẳng hay hôm nay ngài đến nhà tôi là có việc gì ?
'Ngài Hương quản có ở nhà không ?
- Quan huyện muốn tìm chồng tôi sao ? Thật không đúng lúc, hôm nay anh ấy vắng nhà, phiền ngài hôm khác quay lại.
'À.....thật ra thì anh đến để tìm em'.
-
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thế ngài tìm tôi có việc gì ?
'Anh nhớ em
Khánh Băng cười lạnh "ngài nói chuyện nên giữ gìn ý tứ, tôi là gái đã có chồng, để chồng tôi nghe được những lời này thì không hay cho lắm".
Tuấn Anh cười cợt nhả "em nói cái tên Hương quản hết thời đó à ?"
Khánh Băng nhíu mày "ngài..."
'Anh chỉ cần giải hắn lên Triều đình là xong, chúng ta sẽ quay lại từ đầu, được không em ?'
- Ngài nghĩ xem có được không ?
Tuấn Anh gật đầu "anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, mấy năm qua anh luôn nghĩ về em dù rằng em đã sống bên cạnh kẻ khác. Nhưng không sao cả, anh sẵn sàng qua mọi lỗi lầm, chúng ta trở về như trước đây !"
Khánh Băng cười lạnh trong lòng "tên cặn bã này suy nghĩ gì mà lại nói ra được những lời như thế, thật kinh tởm, thật buồn nôn".
'Khánh Băng, trả lời anh đi"
- Quan huyện à, tôi cảm ơn tấm lòng của ngài, nhưng rất tiếc là tôi chỉ một lòng yêu chồng thương con. Còn với ngài, thì đợi kiếp sau vậy. À không, kiếp sau nếu còn được làm người thì tôi nguyện sẽ cùng chồng tôi nối tiếp mối lương duyên này.
Tuấn Anh lạnh mặt "hắn thì có cái gì tốt đẹp chứ, chẳng qua chỉ là một kẻ tạo phản, em xem hắn cho em được cái gì ? Căn nhà tử tế còn chưa có được thì nói gì đến hạnh phúc".
Khánh Băng lạnh lùng nhìn Tuấn Anh "tôi cảm thấy mình hạnh phúc là được, vật chất không quan trọng giữa vợ chồng tôi".
'Em thực tế một chút đi Khánh Băng, đừng học đòi người ta...cái gì mà một túp lều tranh hai quả tim vàng, không có tiền không có quyền thì chúng ta chả là cái gì cả'.
- Mời ngài về cho.
Khanh Băng quay lưng đi vào nhà.
Tuấn Anh ngăn cô lại và vồ lấy cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
'A...a...'
Bỗng dưng Tuấn Anh bị đẩy ngã vào đám ngải ăn thịt mà không rõ nguyên nhân.
'Cứu anh...Khánh Băng cứu anh"
- Không !
'Khánh Băng, em cứu anh đi mà...nghĩ tình chúng ta đã từng là vợ chồng, em không nên tuyệt tình như vậy'.
'A...a...'
Nhìn Tuấn Anh bị rứt từng mảnh thịt trên người mà lòng Khánh Băng vô cùng kinh hãi.
'Khánh Băng, anh xin em, cứu anh
Khánh Băng khóc nức nở vì sợ hãi "tôi...
Tuấn Anh đau đớn thống khổ, toàn thân máu me be bét.
- Thật sự quá tàn nhẫn.
'Khánh Băng cứu anh !
- Không...anh còn sống thì sẽ còn làm phiền đến cuộc sống của chúng tôi, anh chết đi để chúng tôi được yên.
'Khánh Băng, em đã thay đổi...trước đây em rất hiền lành !
- Chính vì tôi hiền lành nên anh mới đối xử với tôi như thế.
'A...a...Khánh Băng, cứu anh !
Khánh Băng chạy thẳng vào phòng, bỏ lại sau lưng nỗi thống khổ của Tuấn Anh.
Tuấn Anh tuyệt vọng, mắt nhìn đăm đăm lên trời xanh, từng đoạn ký ức giữa anh và Khánh Băng trong hơn hai năm làm vợ chồng cứ thi nhau kéo về "Khánh Băng"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro