Sự nghi ngờ của...
Hoa Liễm Ngọc
2024-10-24 15:27:09
- Là ai ?
'Tổng đốc phu nhân, đừng sợ !
- Giọng nói này...
Lượng mỉm cười "Tổng đốc phu nhân, chúng ta đã từng gặp nhau !"
- Đúng vậy ! Tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp nhau.
Lượng tháo vải đen che mắt Khánh Băng xuống "Tổng đốc phu nhân !"
- Là ngài, quan Bố chánh.
Lượng cười ma mị "chúng ta gặp lại nhau rồi Tổng đốc phu nhân !"
- Sao lại đưa tôi đến đây ?
'Haiz...ngài Tổng đốc ấy có vẻ như rất dễ ghen nhỉ!
- Ghen ?
Lượng gật đầu "tôi nhớ là tôi chưa từng làm gì mất lòng ngài ấy mà lại bị đưa đến đây nuôi muỗi, cái xứ sở này...có phải là để cho con người sống đâu, vậy mà ngài ấy lại đẩy tôi đến đây".
- Có phải là đã hiểu lầm gì rồi không ?
Lượng cười to "Hiểu lầm ? Sao có thể chứ !"
- Tôi và ngài có làm gì đâu mà anh ấy phải ghen.
'Đúng vậy ! Tổng đốc đại nhân của chúng ta không những thích ăn giấm mà còn ủ giấm và cả buôn giấm.
Khánh Băng há hốc mồm "không đâu !"
'Tôi chỉ gặp phu nhân một lần và nói chuyện vài câu mà đã khiến ngài ấy đưa tôi về đây làm việc.
- Thật vậy sao ?
-
'Haiz...Tổng đốc phu nhân, cô xem...vùng đất Nam Thanh này, nghe cái tên thì đẹp như vậy nhưng lại hoàn toàn không phải dành cho con người sinh sống.
- Nhưng ngài đưa tôi đến đây làm gì ?
'Dọa ngài ấy một chút, yên tâm đi...tôi sẽ không làm hại đến phu nhân đâu.
Khánh Băng thở dài "ấu trĩ !"
'Không phải ấu trĩ !
- Hừ...còn hơn cả ấu trĩ.
*Ông định ra ngoài sao ạ ?
"Ừm...ông đến Nam Thanh một chuyến"
*Ông đi cẩn thận.
"Ở nhà, nhớ giúp ông để mắt đến cậu chủ !"
*Dạ, Tiểu Ngạch hiểu rồi ạ !
Thiển lạnh lùng xoay người rời đi...
"Tên Bố chánh vô dụng kia...tốt nhất là đừng để tôi phát hiện ra tay chân cậu không sạch sẽ nhé !"
Thuộc hạ hối hả chạy vào "Bẩm ngài Bố chánh, có ngài Tổng đốc đến tìm".
'Rất nhanh như vậy đã đến rồi sao ? Mời ngài Tổng đốc đến phòng khách đợi ta'.
//Da!
Thấy Thiển tìm đến quá đột ngột, Lượng có hơi kinh ngạc "Hừ...đánh hơi nhanh hơn cả cún".
Lượng lấy lại bình tĩnh rồi đi đến phòng khách, thấy Thiển ngồi trang nhã uống trà thì bước đến chào hỏi "Chào ngài Tổng đốc !"
"Có vẻ như sau khi chuyển đến Nam Thanh, cuộc sống của cậu tốt lên trông rõ nhỉ !"
'Tốt sao ?'
"Không phải sao ? Nhà cao cửa rộng, tiện nghi sang trọng, trên môi cũng nở không ít nụ cười. Quan trọng là tinh thần rất thoải mái".
Lượng khó hiểu nhìn Thiển "ngài cảm thấy như vậy thật sao ?"
"Chẳng lẽ lại sai ?"
Lượng cười tươi "ngài Tổng đốc nói vậy thì cứ cho là vậy đi".
Thiển cười lạnh !
'Chẳng hay ngài Tổng đốc đến tìm tôi là có việc gì căn dặn ?'
"Tìm cậu à ? Cậu lấy đâu ra cái tự tin đó vậy ?"
Lượng sững sờ "hoá ra không phải ngài ấy đến đây tìm phu nhân sao. Hừ...mình nghĩ nhiều rồi, ngài ấy mà biết được Tổng đốc phu nhân ở đây thì đã trở thành thần thánh rồi, đâu còn là người phàm mắt thịt nữa".
Lượng gãi gãi đầu "tôi lại tưởng ngài Tổng đốc đến tìm tôi có việc gì cần giao phó".
"Ta có chuyến công tác ở đây"
'Thế ngài Tổng đốc phải ở lại đây bao lâu ?
"Một tuần, cũng có thể sẽ lâu hơn"
'Để tôi bảo lính sai tìm quán trọ tốt nhất cho ngài.
"Không cần đâu, thời gian này ta ở lại đây !"
Lượng há hốc mồm "Vậy sao được chứ ? Chỗ này của tôi thật sự mà nói thì tiện nghi rất kém.
"Ta không để tâm".
'Vậy cũng không được hay cho lắm !
"Thế nào đây ? Dám không hoan nghênh ta ?"
'Không...không phải thể !
"Nhìn cậu giống như đang chột dạ vậy ? Phải chăng đã làm việc gì xấu sao ?"
'Không...không phải vậy, ngàn lần không phải !
Lòng Lượng như treo tảng đá ngàn cân, vô cùng nặng nề và khó thở "thôi chết rồi...phải tìm cách xử lý Tổng đốc phu nhân mới được, nếu không là đời mình coi như xong".
"Cậu sao vậy ?"
Lượng lắc đầu nguầy nguậy "không có gì !"
'Tổng đốc phu nhân, đừng sợ !
- Giọng nói này...
Lượng mỉm cười "Tổng đốc phu nhân, chúng ta đã từng gặp nhau !"
- Đúng vậy ! Tôi có cảm giác như chúng ta đã từng gặp nhau.
Lượng tháo vải đen che mắt Khánh Băng xuống "Tổng đốc phu nhân !"
- Là ngài, quan Bố chánh.
Lượng cười ma mị "chúng ta gặp lại nhau rồi Tổng đốc phu nhân !"
- Sao lại đưa tôi đến đây ?
'Haiz...ngài Tổng đốc ấy có vẻ như rất dễ ghen nhỉ!
- Ghen ?
Lượng gật đầu "tôi nhớ là tôi chưa từng làm gì mất lòng ngài ấy mà lại bị đưa đến đây nuôi muỗi, cái xứ sở này...có phải là để cho con người sống đâu, vậy mà ngài ấy lại đẩy tôi đến đây".
- Có phải là đã hiểu lầm gì rồi không ?
Lượng cười to "Hiểu lầm ? Sao có thể chứ !"
- Tôi và ngài có làm gì đâu mà anh ấy phải ghen.
'Đúng vậy ! Tổng đốc đại nhân của chúng ta không những thích ăn giấm mà còn ủ giấm và cả buôn giấm.
Khánh Băng há hốc mồm "không đâu !"
'Tôi chỉ gặp phu nhân một lần và nói chuyện vài câu mà đã khiến ngài ấy đưa tôi về đây làm việc.
- Thật vậy sao ?
-
'Haiz...Tổng đốc phu nhân, cô xem...vùng đất Nam Thanh này, nghe cái tên thì đẹp như vậy nhưng lại hoàn toàn không phải dành cho con người sinh sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhưng ngài đưa tôi đến đây làm gì ?
'Dọa ngài ấy một chút, yên tâm đi...tôi sẽ không làm hại đến phu nhân đâu.
Khánh Băng thở dài "ấu trĩ !"
'Không phải ấu trĩ !
- Hừ...còn hơn cả ấu trĩ.
*Ông định ra ngoài sao ạ ?
"Ừm...ông đến Nam Thanh một chuyến"
*Ông đi cẩn thận.
"Ở nhà, nhớ giúp ông để mắt đến cậu chủ !"
*Dạ, Tiểu Ngạch hiểu rồi ạ !
Thiển lạnh lùng xoay người rời đi...
"Tên Bố chánh vô dụng kia...tốt nhất là đừng để tôi phát hiện ra tay chân cậu không sạch sẽ nhé !"
Thuộc hạ hối hả chạy vào "Bẩm ngài Bố chánh, có ngài Tổng đốc đến tìm".
'Rất nhanh như vậy đã đến rồi sao ? Mời ngài Tổng đốc đến phòng khách đợi ta'.
//Da!
Thấy Thiển tìm đến quá đột ngột, Lượng có hơi kinh ngạc "Hừ...đánh hơi nhanh hơn cả cún".
Lượng lấy lại bình tĩnh rồi đi đến phòng khách, thấy Thiển ngồi trang nhã uống trà thì bước đến chào hỏi "Chào ngài Tổng đốc !"
"Có vẻ như sau khi chuyển đến Nam Thanh, cuộc sống của cậu tốt lên trông rõ nhỉ !"
'Tốt sao ?'
"Không phải sao ? Nhà cao cửa rộng, tiện nghi sang trọng, trên môi cũng nở không ít nụ cười. Quan trọng là tinh thần rất thoải mái".
Lượng khó hiểu nhìn Thiển "ngài cảm thấy như vậy thật sao ?"
"Chẳng lẽ lại sai ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lượng cười tươi "ngài Tổng đốc nói vậy thì cứ cho là vậy đi".
Thiển cười lạnh !
'Chẳng hay ngài Tổng đốc đến tìm tôi là có việc gì căn dặn ?'
"Tìm cậu à ? Cậu lấy đâu ra cái tự tin đó vậy ?"
Lượng sững sờ "hoá ra không phải ngài ấy đến đây tìm phu nhân sao. Hừ...mình nghĩ nhiều rồi, ngài ấy mà biết được Tổng đốc phu nhân ở đây thì đã trở thành thần thánh rồi, đâu còn là người phàm mắt thịt nữa".
Lượng gãi gãi đầu "tôi lại tưởng ngài Tổng đốc đến tìm tôi có việc gì cần giao phó".
"Ta có chuyến công tác ở đây"
'Thế ngài Tổng đốc phải ở lại đây bao lâu ?
"Một tuần, cũng có thể sẽ lâu hơn"
'Để tôi bảo lính sai tìm quán trọ tốt nhất cho ngài.
"Không cần đâu, thời gian này ta ở lại đây !"
Lượng há hốc mồm "Vậy sao được chứ ? Chỗ này của tôi thật sự mà nói thì tiện nghi rất kém.
"Ta không để tâm".
'Vậy cũng không được hay cho lắm !
"Thế nào đây ? Dám không hoan nghênh ta ?"
'Không...không phải thể !
"Nhìn cậu giống như đang chột dạ vậy ? Phải chăng đã làm việc gì xấu sao ?"
'Không...không phải vậy, ngàn lần không phải !
Lòng Lượng như treo tảng đá ngàn cân, vô cùng nặng nề và khó thở "thôi chết rồi...phải tìm cách xử lý Tổng đốc phu nhân mới được, nếu không là đời mình coi như xong".
"Cậu sao vậy ?"
Lượng lắc đầu nguầy nguậy "không có gì !"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro