Chương 42
Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác
2024-11-18 01:05:19
Cửa ban công vừa mở, Lâm Giác Hiểu vội nằm xuống giả vờ ngủ theo phản xạ, anh nhắm chặt mắt lại, vẫn nghe được tiếng bước chân của Chu Kính Dã vang vọng.
Cách âm trong bếp không tốt, Lâm Giác Hiểu có thể nghe được tiếng thái đồ ăn, còn cả tiếng dụng cụ làm bếp va chạm.
Dù biết rõ lúc này Chu Kính Dã sẽ không ra phòng khách nhưng Lâm Giác Hiểu vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ngay cả ngón tay cũng cứng còng, tóc trên đầu lay động cũng khiến anh thấp thỏm không yên.
Ban nãy anh đã ngủ, nhưng không sâu giấc đến vậy.
Giây phút Chu Kính Dã gọi anh, anh gần như đã tỉnh giấc, rượu vào khiến đầu óc ù lì, anh còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Nhưng chưa đợi anh tỉnh hẳn, Chu Kính Dã đã hôn nhẹ lên má anh khiến anh không kịp phòng bị, lúc ấy Lâm Giác Hiểu gồng cứng người, chỉ sợ Chu Kính Dã phát hiện anh chưa ngủ hẳn.
Anh nhắm mắt, lấy gối trên sô-pha che mặt mình lại, ánh sáng bị che khuất khiến trước mắt là một mảng tối đen.
Chu Kính Dã hôn rất nhẹ, nhưng khi chạm đến má anh lại như con thuyền nặng nghìn cân, Lâm Giác Hiểu vô thức giơ tay vò đầu.
Lòng anh rối như tơ vò, không biết nên bắt đầu từ đâu, anh cố gắng tập trung tinh thần suy nghĩ.
Đầu tiên, Chu Kính Dã nói cậu ấy thích con trai; sau đó, Chu Kính Dã hôn anh?
Hai vế này liên kết lại với nhau, cho ra kết quả khiến Lâm Giác Hiểu hoang mang tột độ, anh không tự luyến, Chu Kính Dã làm vậy chỉ có một kết quả.
Chu Kính Dã thích anh.
Lồng ngực Lâm Giác Hiểu run lên, một người điềm đạm như anh hiện tại cũng không kiềm được muốn đứng dậy gào thét.
Nhưng giờ anh không làm vậy được, bởi vì Chu Kính Dã sắp thi đại học.
Ngày mai cậu là học sinh phải tham dự kỳ thi đại học, Lâm Giác Hiểu không những không thể gào lên mà còn phải ấm ức nằm im giả vờ ngủ.
Anh không thể để Chu Kính Dã biết mình đã tỉnh, cũng không thể để cho Chu Kính Dã biết việc cậu hôn trộm đã bị anh phát hiện.
Cửa phòng bếp mở ra, Lâm Giác Hiểu vội vàng buông cái gối xuống, cố nhớ lại tư thế ngủ của mình ban nãy, cuống quýt vắt tay chắn ngang trước mắt.
Lâm Giác Hiểu nhắm mắt lại, nhưng tai thì dỏng hết lên nghe ngóng, chút tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh giật thột.
Anh nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm với mặt bàn, sau đó cảm giác vai mình bị Chu Kính Dã lay nhẹ.
Cũng không biết có phải ảo giác của anh không, Lâm Giác Hiểu cứ cảm thấy hơi thở nóng hổi của Chu Kính Dã phả bên tai anh, luồn xuống nơi cổ.
“Anh Giác Hiểu.”
Tiếng gọi của Chu Kính Dã vẫn không khác thường ngày, không hề cảm thấy chột dạ, cứ như ban nãy người hôn trộm anh không phải là cậu vậy.
“Hả?”
Lâm Giác Hiểu diễn rất vụng về, nhất là ban nãy anh vừa nhận một cú sốc quá lớn, anh còn không dám nhìn thẳng Chu Kính Dã.
Anh che miệng ho khan mấy tiếng, gắng sức nắn lại ánh nhìn hoảng loạn. Anh day huyệt thái dương, giả vờ như mình vừa mới thức dậy, cố tình tạo ra âm thanh khàn khàn: “Sao thế?”
Chu Kính Dã chỉ vào bát sứ trên bàn: “Canh giải rượu.”
“Canh giải rượu à?” Lâm Giác Hiểu cúi đầu thở phào, rốt cuộc cũng có lý do để không phải nhìn Chu Kính Dã, bê bát canh lên.
Anh rất muốn uống một hơi hết bát, nhưng như vậy thì kỳ lạ quá, chỉ đành uống từng ngụm từng ngụm một.
Ngày trước Lâm Giác Hiểu không nhận ra sự tồn tại của Chu Kính Dã lại lớn đến vậy, anh cúi đầu mà khoé mắt vẫn sẽ bay về phía góc áo Chu Kính Dã, hoặc là mái tóc hơi rủ xuống và ánh mắt trầm lắng của cậu.
Anh vừa uống vừa căng mặt nói chuyện với Chu Kính Dã giống thường ngày: “Hôm nay em đừng ôn bài muộn quá, nhớ phải ngủ sớm.”
“Em biết rồi.” Chu Kính Dã ngoan ngoãn đáp. “Lát em tắm xong sẽ đi ngủ.”
Lâm Giác Hiểu chờ mãi câu ấy của cậu, anh cầm bát đứng dậy: “Thế em đi tắm trước đi, anh có công việc cần xử lý.”
Anh hoảng loạn chạy về phòng, chạy được nửa đường lại thấy mình hành xử như thế đột ngột quá, gắng gượng đứng lại hỏi thêm một câu: “Mai chín giờ em thi nhỉ?”
Chu Kính Dã đứng nguyên ở đó, mi mắt cụp xuống, không rõ cảm xúc của cậu ra sao, cậu chỉ gật đầu rồi nói vâng.
“Vậy tám giờ tụi mình đến.” Lâm Giác Hiểu nói. “Đi sớm một chút, tắc đường thì phiền lắm đấy.”
Nhắc nhở hết chuyện này đến chuyện khác xong, Lâm Giác Hiểu tạm thời có thể quên đi chuyện Chu Kính Dã vừa hôn anh: “Nhớ phải kiểm tra kỹ thẻ dự thi, bút chì với chứng minh thư, nhất định phải nhớ mang nhé, còn phải viết giấy nhớ nữa.”
Anh nhắc tới đâu Chu Kính Dã vâng tới đấy.
Lâm Giác Hiểu nhìn cậu vào phòng rồi mới mở cửa phòng ngủ của mình.
Khoảnh khắc vừa mở cửa, ký ức bị nghẹn lại một lần nữa ùa ra, tay Lâm Giác Hiểu run lên, đóng sầm cửa lại.
Anh dựa vào cửa, lấy tay day phần giữa lông mày.
Vì Chu Kính Dã, anh còn cố ý xin nghỉ hai ngày để đưa đón cậu đi thi, người Chu Kính Dã nhận làm anh trai còn tận chức hơn cả anh ruột.
Nhưng anh đối xử tốt với Chu Kính Dã, cũng thích Chu Kính Dã, nhưng cái thích của anh với cậu hoàn toàn khác nhau.
Từ đầu đến cuối, Lâm Giác Hiểu chỉ đơn giản coi cậu như em trai mình, hoặc là do đã coi cậu như em trai nên từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ tới trường hợp Chu Kính Dã có thể sẽ thích anh.
Thậm chí anh còn thấy khó hiểu, rốt cuộc Chu Kính Dã thích anh ở điểm nào, tính cách của anh đã từng bị Chu Ngọc Thần cười nhạo, nói anh giống nam thứ trong phim truyền hình, dịu dàng si tình nhưng vĩnh viễn không có được nữ chính.
Nghe bạn mình so sánh, Lâm Giác Hiểu cũng chỉ tốt tính cười cười.
Những năm ấy có không ít bạn nữ tỏ tình với anh, nhưng Lâm Giác Hiểu đều từ chối một cách khéo léo, có thể làm bạn thì tiếp tục làm bạn, không thể làm bạn thì đường ai nấy đi.
Nhưng chuyện này đặt trên người Chu Kính Dã, anh chợt không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng Lâm Giác Hiểu quyết định buông xuôi, Chu Kính Dã còn thi đại học, anh phải giả vờ như chưa biết gì.
Lâm Giác Hiểu không biết Chu Kính Dã ngủ có ngon không, chứ đêm ấy anh trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Cố gắng ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông đánh thức, anh đưa Chu Kính Dã đến địa điểm thi, bọn họ đi từ sớm, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều người.
Trong trường có phòng nghỉ chuyên dụng, Chu Kính Dã cầm cặp, chuẩn bị mở cửa xuống xe, tay cậu ngập ngừng, chợt quay lại nói: “Em hơi lo.”
Nếu như giống thường ngày, Lâm Giác Hiểu chắc chắc sẽ an ủi cậu, ôm cậu một lúc.
Nhưng hiện giờ đồng tử của Lâm Giác Hiểu co lại, lại như ý thức được điều gì, anh mỉm cười như thường lệ: “Cố lên.”
“Vâng.”
Chu Kính Dã mở cửa xe, chuẩn bị xuống.
“Kính Dã.”
Lâm Giác Hiểu gọi cậu lại, hai người nhìn nhau rất lâu, Chu Kính Dã cắn môi hỏi: “Em có thể ôm anh không?”
Giọng cậu trầm trầm, giấu kín nỗi tủi thân.
Lâm Giác Hiểu do dự, cuối cùng vẫn dang tay nhẹ nhàng ôm cậu, đồng thời cổ vũ: “Cố lên.”
Rời khỏi cái ôm, Chu Kính Dã mặc đồng phục, chẳng mấy chốc đã hoà vào đoàn người trước cổng trường.
Chu Kính Dã thi hai ngày, hai ngày này Lâm Giác Hiểu còn sốt ruột hơn Chu Kính Dã, vừa lo Chu Kính Dã có thi tốt hay không, lại vừa lo lỡ bản thân để lộ sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu.
Tiếng chuông trong địa điểm thi vọng ra bên ngoài, Lâm Giác Hiểu thở phào cùng những thí sinh, nhưng nhìn bóng dáng Chu Kính Dã phía xa xa, anh lại ngần ngừ.
Có nhất thiết phải phá vỡ tình thế hiện tại không?
Thật ra Chu Kính Dã cũng không làm chuyện gì quá đáng, bình thường cậu chỉ yên lặng ở bên anh, trừ nụ hôn hai ngày trước ra thì không làm gì quá giới hạn.
Lâm Giác Hiểu không thể không thừa nhận, anh rất khoan dung với Chu Kính Dã, hoặc vì một năm nay hai người vẫn luôn ở bên nhau.
Hoặc do ảnh hưởng của lòng cảm thông, dẫu cho anh không hẳn đồng tình với Chu Kính Dã. Chu Kính Dã là một đứa trẻ ngoan, cuộc sống của cậu cũng chẳng mấy suôn sẻ nên Lâm Giác Hiểu mới vô thức muốn đối xử tốt với cậu.
Thêm chuyện Chu Kính Dã luôn tận tâm chăm sóc cho tụi chó mèo trong nhà, Lâm Giác Hiểu lại càng quý cậu.
Anh đã gặp nhiều người nhỏ tuổi hơn, song Chu Kính Dã mới thật sự là người hợp ý anh nhất.
Anh thở dài, cửa xe ghế lái phụ mở ra, Chu Kính Dã mang theo hơi nóng từ bên ngoài ngồi vào trong.
Anh không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, thuận miệng hỏi một vài câu.
“Thi tốt không?”
“Thi xong định làm gì?”
“Muốn học đại học ở đâu?”
Anh hỏi câu nào Chu Kính Dã đáp câu ấy.
“Cũng được, như bình thường.”
“Em vẫn chưa nghĩ xong, tạm thời sẽ ở nhà vài ngày.”
Câu hỏi cuối Chu Kính Dã ngập ngừng, sau đó cậu nhìn thẳng Lâm Giác Hiểu, tình cảm gần như dâng trào khỏi đáy mắt: “Em muốn ở lại Ninh Ba.”
Tim Lâm Giác Hiểu lỡ một nhịp khi bị cậu nhìn như vậy. Anh cảm giác được Chu Kính Dã không bình thường, quay đi tránh ánh mắt của cậu, yết hầu anh nhấp nhô: “Bên ngoài nóng quá, về nhà rồi nói tiếp.”
Không khí trong nhà lại gượng gạo, vì tránh Chu Kính Dã, anh lấy tạm một cái cớ rồi ra ngoài.
Anh xuống cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua một chai nước ngọt, giờ anh không dám mua rượu, chỉ dám mua một chai nước có gas.
Khoảnh khắc khí gas xì ra, Lâm Giác Hiểu chợt nghĩ thông suốt.
Lớp màng ngăn cách giữa anh và cậu đã bị xuyên thủng, Chu Kính Dã thích anh là một chuyện cực kỳ rõ ràng.
Anh không biết Chu Kính Dã thích anh tới mức nào, nhưng cũng cảm nhận được mơ hồ, Chu Kính Dã thích anh hơn anh nghĩ rất nhiều.
Như vậy không ổn, Chu Kính Dã còn nhỏ, không nên vì anh mà giam mình trong thế giới nhỏ bé, ngoài kia mới là nơi cậu nên vẫy vùng.
Lâm Giác Hiểu thở dài, lại chạy lên nhà.
Không biết có phải do Chu Kính Dã nghe thấy tiếng chân của anh hay không, hay do anh quên không đóng khoá vân tay mà cánh cửa bật mở ra từ bên trong.
Chu Kính Dã đứng trong phòng, khung cửa hơi thấp, Chu Kính Dã cao thêm chút nữa đỉnh đầu sẽ chạm tới bên trên.
Không chờ anh mở lời, một câu của Chu Kính Dã đã khiến những gì anh muốn nói vỡ tan tành.
“Em biết hôm ấy anh chưa ngủ.”
Lâm Giác Hiểu lùi lại nửa bước, nhưng lại bị Chu Kính Dã bắt lấy cánh tay, ngón tay cậu lạnh toát vì hồi hộp, khí lạnh khiến cánh tay phơi nắng lâu của anh tê rần.
“Em thích anh.”
Cậu con trai mười tám tuổi không giấu được tâm tư, con ngươi đen láy ngày thường không có cảm xúc giờ nóng như thiêu đốt, ẩn chứa dũng khí cháy bỏng đủ khiến cả thiên hà rực sáng.
Hết chương 42
Cách âm trong bếp không tốt, Lâm Giác Hiểu có thể nghe được tiếng thái đồ ăn, còn cả tiếng dụng cụ làm bếp va chạm.
Dù biết rõ lúc này Chu Kính Dã sẽ không ra phòng khách nhưng Lâm Giác Hiểu vẫn không dám nhúc nhích dù chỉ một chút, ngay cả ngón tay cũng cứng còng, tóc trên đầu lay động cũng khiến anh thấp thỏm không yên.
Ban nãy anh đã ngủ, nhưng không sâu giấc đến vậy.
Giây phút Chu Kính Dã gọi anh, anh gần như đã tỉnh giấc, rượu vào khiến đầu óc ù lì, anh còn nghĩ mình đang nằm mơ.
Nhưng chưa đợi anh tỉnh hẳn, Chu Kính Dã đã hôn nhẹ lên má anh khiến anh không kịp phòng bị, lúc ấy Lâm Giác Hiểu gồng cứng người, chỉ sợ Chu Kính Dã phát hiện anh chưa ngủ hẳn.
Anh nhắm mắt, lấy gối trên sô-pha che mặt mình lại, ánh sáng bị che khuất khiến trước mắt là một mảng tối đen.
Chu Kính Dã hôn rất nhẹ, nhưng khi chạm đến má anh lại như con thuyền nặng nghìn cân, Lâm Giác Hiểu vô thức giơ tay vò đầu.
Lòng anh rối như tơ vò, không biết nên bắt đầu từ đâu, anh cố gắng tập trung tinh thần suy nghĩ.
Đầu tiên, Chu Kính Dã nói cậu ấy thích con trai; sau đó, Chu Kính Dã hôn anh?
Hai vế này liên kết lại với nhau, cho ra kết quả khiến Lâm Giác Hiểu hoang mang tột độ, anh không tự luyến, Chu Kính Dã làm vậy chỉ có một kết quả.
Chu Kính Dã thích anh.
Lồng ngực Lâm Giác Hiểu run lên, một người điềm đạm như anh hiện tại cũng không kiềm được muốn đứng dậy gào thét.
Nhưng giờ anh không làm vậy được, bởi vì Chu Kính Dã sắp thi đại học.
Ngày mai cậu là học sinh phải tham dự kỳ thi đại học, Lâm Giác Hiểu không những không thể gào lên mà còn phải ấm ức nằm im giả vờ ngủ.
Anh không thể để Chu Kính Dã biết mình đã tỉnh, cũng không thể để cho Chu Kính Dã biết việc cậu hôn trộm đã bị anh phát hiện.
Cửa phòng bếp mở ra, Lâm Giác Hiểu vội vàng buông cái gối xuống, cố nhớ lại tư thế ngủ của mình ban nãy, cuống quýt vắt tay chắn ngang trước mắt.
Lâm Giác Hiểu nhắm mắt lại, nhưng tai thì dỏng hết lên nghe ngóng, chút tiếng động nhỏ cũng đủ khiến anh giật thột.
Anh nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm với mặt bàn, sau đó cảm giác vai mình bị Chu Kính Dã lay nhẹ.
Cũng không biết có phải ảo giác của anh không, Lâm Giác Hiểu cứ cảm thấy hơi thở nóng hổi của Chu Kính Dã phả bên tai anh, luồn xuống nơi cổ.
“Anh Giác Hiểu.”
Tiếng gọi của Chu Kính Dã vẫn không khác thường ngày, không hề cảm thấy chột dạ, cứ như ban nãy người hôn trộm anh không phải là cậu vậy.
“Hả?”
Lâm Giác Hiểu diễn rất vụng về, nhất là ban nãy anh vừa nhận một cú sốc quá lớn, anh còn không dám nhìn thẳng Chu Kính Dã.
Anh che miệng ho khan mấy tiếng, gắng sức nắn lại ánh nhìn hoảng loạn. Anh day huyệt thái dương, giả vờ như mình vừa mới thức dậy, cố tình tạo ra âm thanh khàn khàn: “Sao thế?”
Chu Kính Dã chỉ vào bát sứ trên bàn: “Canh giải rượu.”
“Canh giải rượu à?” Lâm Giác Hiểu cúi đầu thở phào, rốt cuộc cũng có lý do để không phải nhìn Chu Kính Dã, bê bát canh lên.
Anh rất muốn uống một hơi hết bát, nhưng như vậy thì kỳ lạ quá, chỉ đành uống từng ngụm từng ngụm một.
Ngày trước Lâm Giác Hiểu không nhận ra sự tồn tại của Chu Kính Dã lại lớn đến vậy, anh cúi đầu mà khoé mắt vẫn sẽ bay về phía góc áo Chu Kính Dã, hoặc là mái tóc hơi rủ xuống và ánh mắt trầm lắng của cậu.
Anh vừa uống vừa căng mặt nói chuyện với Chu Kính Dã giống thường ngày: “Hôm nay em đừng ôn bài muộn quá, nhớ phải ngủ sớm.”
“Em biết rồi.” Chu Kính Dã ngoan ngoãn đáp. “Lát em tắm xong sẽ đi ngủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Giác Hiểu chờ mãi câu ấy của cậu, anh cầm bát đứng dậy: “Thế em đi tắm trước đi, anh có công việc cần xử lý.”
Anh hoảng loạn chạy về phòng, chạy được nửa đường lại thấy mình hành xử như thế đột ngột quá, gắng gượng đứng lại hỏi thêm một câu: “Mai chín giờ em thi nhỉ?”
Chu Kính Dã đứng nguyên ở đó, mi mắt cụp xuống, không rõ cảm xúc của cậu ra sao, cậu chỉ gật đầu rồi nói vâng.
“Vậy tám giờ tụi mình đến.” Lâm Giác Hiểu nói. “Đi sớm một chút, tắc đường thì phiền lắm đấy.”
Nhắc nhở hết chuyện này đến chuyện khác xong, Lâm Giác Hiểu tạm thời có thể quên đi chuyện Chu Kính Dã vừa hôn anh: “Nhớ phải kiểm tra kỹ thẻ dự thi, bút chì với chứng minh thư, nhất định phải nhớ mang nhé, còn phải viết giấy nhớ nữa.”
Anh nhắc tới đâu Chu Kính Dã vâng tới đấy.
Lâm Giác Hiểu nhìn cậu vào phòng rồi mới mở cửa phòng ngủ của mình.
Khoảnh khắc vừa mở cửa, ký ức bị nghẹn lại một lần nữa ùa ra, tay Lâm Giác Hiểu run lên, đóng sầm cửa lại.
Anh dựa vào cửa, lấy tay day phần giữa lông mày.
Vì Chu Kính Dã, anh còn cố ý xin nghỉ hai ngày để đưa đón cậu đi thi, người Chu Kính Dã nhận làm anh trai còn tận chức hơn cả anh ruột.
Nhưng anh đối xử tốt với Chu Kính Dã, cũng thích Chu Kính Dã, nhưng cái thích của anh với cậu hoàn toàn khác nhau.
Từ đầu đến cuối, Lâm Giác Hiểu chỉ đơn giản coi cậu như em trai mình, hoặc là do đã coi cậu như em trai nên từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ tới trường hợp Chu Kính Dã có thể sẽ thích anh.
Thậm chí anh còn thấy khó hiểu, rốt cuộc Chu Kính Dã thích anh ở điểm nào, tính cách của anh đã từng bị Chu Ngọc Thần cười nhạo, nói anh giống nam thứ trong phim truyền hình, dịu dàng si tình nhưng vĩnh viễn không có được nữ chính.
Nghe bạn mình so sánh, Lâm Giác Hiểu cũng chỉ tốt tính cười cười.
Những năm ấy có không ít bạn nữ tỏ tình với anh, nhưng Lâm Giác Hiểu đều từ chối một cách khéo léo, có thể làm bạn thì tiếp tục làm bạn, không thể làm bạn thì đường ai nấy đi.
Nhưng chuyện này đặt trên người Chu Kính Dã, anh chợt không biết phải làm thế nào.
Cuối cùng Lâm Giác Hiểu quyết định buông xuôi, Chu Kính Dã còn thi đại học, anh phải giả vờ như chưa biết gì.
Lâm Giác Hiểu không biết Chu Kính Dã ngủ có ngon không, chứ đêm ấy anh trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.
Cố gắng ngủ chưa được bao lâu đã bị tiếng chuông đánh thức, anh đưa Chu Kính Dã đến địa điểm thi, bọn họ đi từ sớm, nhưng bên ngoài đã có rất nhiều người.
Trong trường có phòng nghỉ chuyên dụng, Chu Kính Dã cầm cặp, chuẩn bị mở cửa xuống xe, tay cậu ngập ngừng, chợt quay lại nói: “Em hơi lo.”
Nếu như giống thường ngày, Lâm Giác Hiểu chắc chắc sẽ an ủi cậu, ôm cậu một lúc.
Nhưng hiện giờ đồng tử của Lâm Giác Hiểu co lại, lại như ý thức được điều gì, anh mỉm cười như thường lệ: “Cố lên.”
“Vâng.”
Chu Kính Dã mở cửa xe, chuẩn bị xuống.
“Kính Dã.”
Lâm Giác Hiểu gọi cậu lại, hai người nhìn nhau rất lâu, Chu Kính Dã cắn môi hỏi: “Em có thể ôm anh không?”
Giọng cậu trầm trầm, giấu kín nỗi tủi thân.
Lâm Giác Hiểu do dự, cuối cùng vẫn dang tay nhẹ nhàng ôm cậu, đồng thời cổ vũ: “Cố lên.”
Rời khỏi cái ôm, Chu Kính Dã mặc đồng phục, chẳng mấy chốc đã hoà vào đoàn người trước cổng trường.
Chu Kính Dã thi hai ngày, hai ngày này Lâm Giác Hiểu còn sốt ruột hơn Chu Kính Dã, vừa lo Chu Kính Dã có thi tốt hay không, lại vừa lo lỡ bản thân để lộ sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu.
Tiếng chuông trong địa điểm thi vọng ra bên ngoài, Lâm Giác Hiểu thở phào cùng những thí sinh, nhưng nhìn bóng dáng Chu Kính Dã phía xa xa, anh lại ngần ngừ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có nhất thiết phải phá vỡ tình thế hiện tại không?
Thật ra Chu Kính Dã cũng không làm chuyện gì quá đáng, bình thường cậu chỉ yên lặng ở bên anh, trừ nụ hôn hai ngày trước ra thì không làm gì quá giới hạn.
Lâm Giác Hiểu không thể không thừa nhận, anh rất khoan dung với Chu Kính Dã, hoặc vì một năm nay hai người vẫn luôn ở bên nhau.
Hoặc do ảnh hưởng của lòng cảm thông, dẫu cho anh không hẳn đồng tình với Chu Kính Dã. Chu Kính Dã là một đứa trẻ ngoan, cuộc sống của cậu cũng chẳng mấy suôn sẻ nên Lâm Giác Hiểu mới vô thức muốn đối xử tốt với cậu.
Thêm chuyện Chu Kính Dã luôn tận tâm chăm sóc cho tụi chó mèo trong nhà, Lâm Giác Hiểu lại càng quý cậu.
Anh đã gặp nhiều người nhỏ tuổi hơn, song Chu Kính Dã mới thật sự là người hợp ý anh nhất.
Anh thở dài, cửa xe ghế lái phụ mở ra, Chu Kính Dã mang theo hơi nóng từ bên ngoài ngồi vào trong.
Anh không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, thuận miệng hỏi một vài câu.
“Thi tốt không?”
“Thi xong định làm gì?”
“Muốn học đại học ở đâu?”
Anh hỏi câu nào Chu Kính Dã đáp câu ấy.
“Cũng được, như bình thường.”
“Em vẫn chưa nghĩ xong, tạm thời sẽ ở nhà vài ngày.”
Câu hỏi cuối Chu Kính Dã ngập ngừng, sau đó cậu nhìn thẳng Lâm Giác Hiểu, tình cảm gần như dâng trào khỏi đáy mắt: “Em muốn ở lại Ninh Ba.”
Tim Lâm Giác Hiểu lỡ một nhịp khi bị cậu nhìn như vậy. Anh cảm giác được Chu Kính Dã không bình thường, quay đi tránh ánh mắt của cậu, yết hầu anh nhấp nhô: “Bên ngoài nóng quá, về nhà rồi nói tiếp.”
Không khí trong nhà lại gượng gạo, vì tránh Chu Kính Dã, anh lấy tạm một cái cớ rồi ra ngoài.
Anh xuống cửa hàng tiện lợi tầng dưới mua một chai nước ngọt, giờ anh không dám mua rượu, chỉ dám mua một chai nước có gas.
Khoảnh khắc khí gas xì ra, Lâm Giác Hiểu chợt nghĩ thông suốt.
Lớp màng ngăn cách giữa anh và cậu đã bị xuyên thủng, Chu Kính Dã thích anh là một chuyện cực kỳ rõ ràng.
Anh không biết Chu Kính Dã thích anh tới mức nào, nhưng cũng cảm nhận được mơ hồ, Chu Kính Dã thích anh hơn anh nghĩ rất nhiều.
Như vậy không ổn, Chu Kính Dã còn nhỏ, không nên vì anh mà giam mình trong thế giới nhỏ bé, ngoài kia mới là nơi cậu nên vẫy vùng.
Lâm Giác Hiểu thở dài, lại chạy lên nhà.
Không biết có phải do Chu Kính Dã nghe thấy tiếng chân của anh hay không, hay do anh quên không đóng khoá vân tay mà cánh cửa bật mở ra từ bên trong.
Chu Kính Dã đứng trong phòng, khung cửa hơi thấp, Chu Kính Dã cao thêm chút nữa đỉnh đầu sẽ chạm tới bên trên.
Không chờ anh mở lời, một câu của Chu Kính Dã đã khiến những gì anh muốn nói vỡ tan tành.
“Em biết hôm ấy anh chưa ngủ.”
Lâm Giác Hiểu lùi lại nửa bước, nhưng lại bị Chu Kính Dã bắt lấy cánh tay, ngón tay cậu lạnh toát vì hồi hộp, khí lạnh khiến cánh tay phơi nắng lâu của anh tê rần.
“Em thích anh.”
Cậu con trai mười tám tuổi không giấu được tâm tư, con ngươi đen láy ngày thường không có cảm xúc giờ nóng như thiêu đốt, ẩn chứa dũng khí cháy bỏng đủ khiến cả thiên hà rực sáng.
Hết chương 42
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro