Kết truyện
Giác Giác Kim Thiên Dã Yếu Thùy Giác
2024-11-18 01:05:19
Điều hoà trong phòng được mở ở nhiệt độ rất cao, khô nóng như dưới ánh mặt trời trên sa mạc. Lâm Giác Hiểu thấy khát như mấy ngày trời chưa được uống nước.
Ngón tay anh chỉ hơi cựa quậy nhưng cũng đã đánh thức Chu Kính Dã đang nằm cạnh, Chu Kính Dã hơi hé mắt, cậu không đắp kín chăn, khi chăn tuột xuống để lộ tấm lưng nhẵn bóng với những vết cào.
“Anh?”
Chu Kính Dã khẽ gọi, giọng nói nghe gợi cảm hơn thường ngày.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, Chu Kính Dã ngồi dậy nhìn Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu vô thức nhăn mặt, mơ hồ đáp lại.
Giọng annh khàn khàn, hình như đang muốn cậu rót cho anh cốc nước.
Chu Kính Dã tức tốc vén chăn, chạy chân trần ra phòng khách. Bình giữ nhiệt trên bàn vẫn còn chút nước, Chu Kính Dã thử độ ấm trước rồi mới rót ra cốc thuỷ tinh, chạy vào mang cho Lâm Giác Hiểu.
Cậu cẩn thận từng chút một đỡ anh dậy, đỡ cốc giúp anh uống nước.
Sắc mặt Lâm Giác Hiểu rất tệ, Chu Kính Dã thấp thỏm hỏi: “Anh… Anh vẫn ổn chứ?”
Bởi vì không tự tin, giọng của cậu cực kỳ nhỏ.
Lâm Giác Hiểu cảm nhận một cảm giác khó lòng miêu tả trên cơ thể mình, không hẳn là đau, mà là bủn rủn, cứ như muốn làm gì cũng không vận được sức.
Hiếm khi thấy anh nén cơn giận, không kiểm soát được mà lạnh nhạt nói: “Em nói xem?”
Anh chỉ còn nhớ vài ký ức vụn vặt về cảnh tượng hỗn loạn tối qua.
Mảnh ký ức đầu tiên là Chu Kính Dã moi bao cao su từ trong va-li ra, còn có một tuýp mà anh không biết là thứ gì.
Mảnh ký ức thứ hai là chân anh bị Chu Kính Dã nâng lên, phần eo bị cậu giữ chắc, cảm giác sung sướng và đau đớn bùng nổ cùng một lúc, tựa như cánh hoa mềm mại bị bàn tay dịu dàng nghiền nát.
Cảnh cuối cùng anh còn nhớ là hình ảnh nửa trên trần trụi của Chu Kính Dã, giọt mồ hôi lặng lẽ lăn trên da, mùi hương của thiếu niên và hoóc-môn thấm đượm cơ thể anh.
Mắt anh nhoè đi, cảm nhận nụ hôn của cậu rơi trên người mình, dấp dính cùng yêu thương không gì sánh bằng.
Chu Kính Dã biết mình có lỗi, cậu còn định nói tiếp thì bỗng thấy tai Lâm Giác Hiểu đỏ ửng: “Em mặc quần vào đi.”
Lúc bấy giờ cậu mới sực nhớ, hoảng loạn nhặt quần lên mặc vào. Tối qua cậu mặc quần thể thao màu xám, giờ xâu vội quá, cái quần nhăn nheo xộc xệch mắc trên eo cậu.
Nửa trên của Chu Kính Dã vẫn để trần, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tỉ lệ cơ thể cậu đẹp tự nhiên, vai rộng hông hẹp, vết cào nhức mắt phủ đầy trên khối cơ.
Giờ Chu Kính Dã mà ngậm thêm điếu thuốc thì cảm giác sau khi làm chuyện ấy sẽ càng thêm mãnh liệt.
Lâm Giác Hiểu không dám nhìn thẳng, cất giọng la lớn: “Mặc cả áo vào nữa!”
Chu Kính Dã lại luống cuống nhặt áo trên đất lên quàng vào người, mặc quần áo xong xuôi cậu áy náy lại gần Lâm Giác Hiểu, thỏ thẻ xác nhận lại: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Tối qua em xem rồi, chắc là không…”
Cậu còn chưa dứt lời, mặt Lâm Giác Hiểu đã đỏ ửng lên: “Em đừng nói tiếp!”
Chu Kính Dã ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu, khẽ nói: “Anh mà thấy không khoẻ thì phải bảo em nha.”
Lâm Giác Hiểu gật đầu cho qua chuyện, cũng chẳng biết có nghe thấy cậu nói hay không. Chu Kính Dã ra khỏi phòng, dựa theo kinh nghiệm cậu tìm được trên Baidu: “Em đi nấu cháo cho anh.”
Lúc cậu đang cúi đầu nghiêm túc nấu cháo, Lâm Giác Hiểu dựa vào tường ra ngoài, mèo con dưới chân anh nghịch ngợm cắn gấu quần.
Chu Kính Dã vội vàng đặt vung nồi xuống, chạy như bay ra bế mèo con lên, không cho nó quấy rầy Lâm Giác Hiểu nữa.
Cậu hỏi: “Có cần em ôm anh không?”
Tay cậu đã giơ ra rồi mà lại bị Lâm Giác Hiểu tàn nhẫn đập xuống: “Anh tự đi được.”
Lâm Giác Hiểu ngồi trên ghế sô-pha, Chu Kính Dã lập tức sáp lại.
Cậu cầm tay Lâm Giác Hiểu mân mê, đan tay mình với tay anh: “Anh giận đấy à?”
Chu Kính Dã thoáng nghĩ lại cảnh trên giường tối qua, khẽ nói: “Em sai rồi… Lần sau em sẽ không như thế nữa, lần sau anh nói ngừng em sẽ ngừng ngay.”
Lâm Giác Hiểu day huyệt thái dương, nhìn Chu Kính Dã đang mím chặt môi.
Cũng không hẳn là giận, chỉ là cần chút thời gian để tiếp thu. Anh thở dài, coi như đã thoả hiệp: “Đấm lưng cho anh.”
Cái đuôi vô hình ủ rũ của Chu Kính Dã lại vểnh lên, cậu ôm anh, lại bắt đầu hôn hít không rời.
*
Lần đầu tiên đã vầy nhau trầy trật, hông của anh không còn là hông, chân cũng chẳng còn là chân, mà dù sao cũng đã sắp tới Giao thừa, anh dứt khoát xin nghỉ chung ngày nghỉ hàng năm với nghỉ Tết.
Có lẽ do chột dạ, giờ Chu Kính Dã nghe lời anh vô cùng, Lâm Giác Hiểu bảo cậu đi đông, cậu không chỉ đi đông mà còn co giò chạy trăm mét.
Nhưng có chuyện này Lâm Giác Hiểu mới phát hiện, Chu Kính Dã luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh bất kể lúc nào.
Chỉ cần Lâm Giác Hiểu không ra khỏi nhà, cậu sẽ ôm cứng lấy anh không rời một khắc.
Phải đến khi Trương Huệ Anh gọi điện tới thì mới có thể phá vỡ thế giới của hai người. Chắc vì cô lại nhớ Lâm Giác Hiểu rồi, mong anh về nhà nên mới gọi điện.
Lâm Giác Hiểu nghe điện thoại, anh do dự nói: “Mẹ, con có thể dẫn Chu Kính Dã về cùng không?”
Trương Huệ Anh ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới cười trả lời: “Được chứ.”
Trước khi Chu Kính Dã nghỉ đông anh đã come out với mẹ, nhưng anh sợ Chu Kính Dã áp lực nên vẫn không nhắc tới chuyện này.
Ngày đó anh về nhà, ở trong bếp giúp mẹ tước đậu, Trương Huệ Anh thở dài kể: “Con biết cô Trần hàng xóm nhà mình nhỉ? Con gặp con gái cô ấy rồi đấy, xinh xắn, tính tình cũng tốt, công việc hiện tại cũng tạm ổn.”
Ban đầu anh còn tưởng mẹ đã sốt ruột tới mức định giới thiệu đối tượng cho anh, mí mắt anh giật liên tục.
Nhưng câu tiếp theo của mẹ lại nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Giác Hiểu…
“Dạo này nhà cô ấy cãi nhau to, con gái cô ấy bảo nó thích con gái, cô Trần lập tức giáng cho nó một bạt tai, bảo thế nào cô cũng sẽ không đồng ý. Cả nhà cãi nhau vì chuyện này mấy trận rồi, mà con bé cũng ngang, thu dọn hành lý chuyển ra ngoài ở luôn.”
“Nếu là mẹ,” Trương Huệ Anh thở dài liên tục, “Nếu con mình thích con gái thật thì có ép nó cũng chẳng được, giờ đã đến nước này rồi, cũng chẳng biết phải làm thế nào.”
Lâm Giác Hiểu đang tước đậu thì ngừng lại, anh chưa từng kích động như lúc này, cảm xúc trong lồng ngực như đang sục sôi.
Anh khẽ nói thẳng với mẹ: “Mẹ, nếu con thích con trai thì sao?”
Anh vẫn chưa quên được biểu cảm của mẹ mình khi ấy, cô đột ngột quay sang nhìn anh, biểu cảm trên gương mặt hiền hậu ấy không hẳn là thất vọng, mà phần nhiều là hoang mang, như thế vừa phải chịu một cú sốc lớn.
Bố mẹ thường hay tiêu chuẩn kép trong những chuyện thế này, phòng bếp yên lặng hồi lâu, Trương Huệ Anh mới khàn giọng đáp: “Con để mẹ nghĩ đã.”
Lúc cả nhà ăn cơm Trương Huệ Anh vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi, nhưng khi tiễn Lâm Giác Hiểu, cô hỏi: “Là Kính Dã à?”
Lâm Giác Hiểu cụp mắt, gật đầu.
Trương Huệ Anh không nói tiếp, chỉ để lại một câu: “Để mẹ nghĩ đã.”
Mà hôm nay Trương Huệ Anh đã gọi tới, vừa bắt máy đã gọi anh về ăn cơm.
Cô là mẹ anh, tất nhiên là anh hiểu ý mẹ mình. Anh cúp máy, thở một hơi thật dài.
Lâm Giác Hiểu dự cảm được loáng thoáng quyết định cuối cùng của mẹ, nhưng khoảnh khắc tận tai nghe thấy vẫn khiến anh như trút được gánh nặng.
“Về nhà anh ăn cơm không?” Lâm Giác Hiểu cầm điện thoại ngoái nhìn Chu Kính Dã, vành mắt anh hơi cong lên, “Dẫn em về gặp mẹ.”
Chu Kính Dã ngẩn người, nháy mắt không thể tin nổi.
Chu Kính Dã hiểu được đại khái ý của anh, cậu làm rớt chỗ thức ăn cho chó chưa kịp đổ hết, chạy nhào ra ôm Lâm Giác Hiểu, tay chân lúng túng: “Thế là thế nào ạ?”
Lâm Giác Hiểu vân vê thuỳ tai cậu, cười đáp: “Ý mặt chữ.”
Hiện giờ đã gần tối, trời mùa đông ở trong phòng cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh từ đất bốc lên, nhưng hơi ấm từ cái ôm thì khác, cả khi hôn cũng vậy.
Tim Chu Kính Dã đập nhanh tựa tiếng trống dồn dập.
Cậu lẩm nhẩm bên tai Lâm Giác Hiểu: “Em may mắn thật ấy.”
Lâm Giác Hiểu bị cậu hôn tới mức thở gấp, anh vuốt thuỳ tai cậu như đang vỗ về, anh đáp: “Anh cũng vậy.”
Được gặp nhau là một chuyện may mắn, đến được với nhau lại càng may mắn hơn. Điều ấy đúng với tất cả mọi người.
Bởi gặp gỡ và phải lòng nhau là chuyện của hai người, chỉ khi hai người ở bên nhau, nương tựa nhau thì tình yêu mới nảy nở, chỉ như vậy tình yêu mới được là tình yêu.
Hết chương 65
Ngón tay anh chỉ hơi cựa quậy nhưng cũng đã đánh thức Chu Kính Dã đang nằm cạnh, Chu Kính Dã hơi hé mắt, cậu không đắp kín chăn, khi chăn tuột xuống để lộ tấm lưng nhẵn bóng với những vết cào.
“Anh?”
Chu Kính Dã khẽ gọi, giọng nói nghe gợi cảm hơn thường ngày.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, Chu Kính Dã ngồi dậy nhìn Lâm Giác Hiểu, Lâm Giác Hiểu vô thức nhăn mặt, mơ hồ đáp lại.
Giọng annh khàn khàn, hình như đang muốn cậu rót cho anh cốc nước.
Chu Kính Dã tức tốc vén chăn, chạy chân trần ra phòng khách. Bình giữ nhiệt trên bàn vẫn còn chút nước, Chu Kính Dã thử độ ấm trước rồi mới rót ra cốc thuỷ tinh, chạy vào mang cho Lâm Giác Hiểu.
Cậu cẩn thận từng chút một đỡ anh dậy, đỡ cốc giúp anh uống nước.
Sắc mặt Lâm Giác Hiểu rất tệ, Chu Kính Dã thấp thỏm hỏi: “Anh… Anh vẫn ổn chứ?”
Bởi vì không tự tin, giọng của cậu cực kỳ nhỏ.
Lâm Giác Hiểu cảm nhận một cảm giác khó lòng miêu tả trên cơ thể mình, không hẳn là đau, mà là bủn rủn, cứ như muốn làm gì cũng không vận được sức.
Hiếm khi thấy anh nén cơn giận, không kiểm soát được mà lạnh nhạt nói: “Em nói xem?”
Anh chỉ còn nhớ vài ký ức vụn vặt về cảnh tượng hỗn loạn tối qua.
Mảnh ký ức đầu tiên là Chu Kính Dã moi bao cao su từ trong va-li ra, còn có một tuýp mà anh không biết là thứ gì.
Mảnh ký ức thứ hai là chân anh bị Chu Kính Dã nâng lên, phần eo bị cậu giữ chắc, cảm giác sung sướng và đau đớn bùng nổ cùng một lúc, tựa như cánh hoa mềm mại bị bàn tay dịu dàng nghiền nát.
Cảnh cuối cùng anh còn nhớ là hình ảnh nửa trên trần trụi của Chu Kính Dã, giọt mồ hôi lặng lẽ lăn trên da, mùi hương của thiếu niên và hoóc-môn thấm đượm cơ thể anh.
Mắt anh nhoè đi, cảm nhận nụ hôn của cậu rơi trên người mình, dấp dính cùng yêu thương không gì sánh bằng.
Chu Kính Dã biết mình có lỗi, cậu còn định nói tiếp thì bỗng thấy tai Lâm Giác Hiểu đỏ ửng: “Em mặc quần vào đi.”
Lúc bấy giờ cậu mới sực nhớ, hoảng loạn nhặt quần lên mặc vào. Tối qua cậu mặc quần thể thao màu xám, giờ xâu vội quá, cái quần nhăn nheo xộc xệch mắc trên eo cậu.
Nửa trên của Chu Kính Dã vẫn để trần, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, tỉ lệ cơ thể cậu đẹp tự nhiên, vai rộng hông hẹp, vết cào nhức mắt phủ đầy trên khối cơ.
Giờ Chu Kính Dã mà ngậm thêm điếu thuốc thì cảm giác sau khi làm chuyện ấy sẽ càng thêm mãnh liệt.
Lâm Giác Hiểu không dám nhìn thẳng, cất giọng la lớn: “Mặc cả áo vào nữa!”
Chu Kính Dã lại luống cuống nhặt áo trên đất lên quàng vào người, mặc quần áo xong xuôi cậu áy náy lại gần Lâm Giác Hiểu, thỏ thẻ xác nhận lại: “Anh vẫn ổn chứ?”
“Tối qua em xem rồi, chắc là không…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu còn chưa dứt lời, mặt Lâm Giác Hiểu đã đỏ ửng lên: “Em đừng nói tiếp!”
Chu Kính Dã ngồi xổm bên giường, ngẩng đầu nhìn Lâm Giác Hiểu, khẽ nói: “Anh mà thấy không khoẻ thì phải bảo em nha.”
Lâm Giác Hiểu gật đầu cho qua chuyện, cũng chẳng biết có nghe thấy cậu nói hay không. Chu Kính Dã ra khỏi phòng, dựa theo kinh nghiệm cậu tìm được trên Baidu: “Em đi nấu cháo cho anh.”
Lúc cậu đang cúi đầu nghiêm túc nấu cháo, Lâm Giác Hiểu dựa vào tường ra ngoài, mèo con dưới chân anh nghịch ngợm cắn gấu quần.
Chu Kính Dã vội vàng đặt vung nồi xuống, chạy như bay ra bế mèo con lên, không cho nó quấy rầy Lâm Giác Hiểu nữa.
Cậu hỏi: “Có cần em ôm anh không?”
Tay cậu đã giơ ra rồi mà lại bị Lâm Giác Hiểu tàn nhẫn đập xuống: “Anh tự đi được.”
Lâm Giác Hiểu ngồi trên ghế sô-pha, Chu Kính Dã lập tức sáp lại.
Cậu cầm tay Lâm Giác Hiểu mân mê, đan tay mình với tay anh: “Anh giận đấy à?”
Chu Kính Dã thoáng nghĩ lại cảnh trên giường tối qua, khẽ nói: “Em sai rồi… Lần sau em sẽ không như thế nữa, lần sau anh nói ngừng em sẽ ngừng ngay.”
Lâm Giác Hiểu day huyệt thái dương, nhìn Chu Kính Dã đang mím chặt môi.
Cũng không hẳn là giận, chỉ là cần chút thời gian để tiếp thu. Anh thở dài, coi như đã thoả hiệp: “Đấm lưng cho anh.”
Cái đuôi vô hình ủ rũ của Chu Kính Dã lại vểnh lên, cậu ôm anh, lại bắt đầu hôn hít không rời.
*
Lần đầu tiên đã vầy nhau trầy trật, hông của anh không còn là hông, chân cũng chẳng còn là chân, mà dù sao cũng đã sắp tới Giao thừa, anh dứt khoát xin nghỉ chung ngày nghỉ hàng năm với nghỉ Tết.
Có lẽ do chột dạ, giờ Chu Kính Dã nghe lời anh vô cùng, Lâm Giác Hiểu bảo cậu đi đông, cậu không chỉ đi đông mà còn co giò chạy trăm mét.
Nhưng có chuyện này Lâm Giác Hiểu mới phát hiện, Chu Kính Dã luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh bất kể lúc nào.
Chỉ cần Lâm Giác Hiểu không ra khỏi nhà, cậu sẽ ôm cứng lấy anh không rời một khắc.
Phải đến khi Trương Huệ Anh gọi điện tới thì mới có thể phá vỡ thế giới của hai người. Chắc vì cô lại nhớ Lâm Giác Hiểu rồi, mong anh về nhà nên mới gọi điện.
Lâm Giác Hiểu nghe điện thoại, anh do dự nói: “Mẹ, con có thể dẫn Chu Kính Dã về cùng không?”
Trương Huệ Anh ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới cười trả lời: “Được chứ.”
Trước khi Chu Kính Dã nghỉ đông anh đã come out với mẹ, nhưng anh sợ Chu Kính Dã áp lực nên vẫn không nhắc tới chuyện này.
Ngày đó anh về nhà, ở trong bếp giúp mẹ tước đậu, Trương Huệ Anh thở dài kể: “Con biết cô Trần hàng xóm nhà mình nhỉ? Con gặp con gái cô ấy rồi đấy, xinh xắn, tính tình cũng tốt, công việc hiện tại cũng tạm ổn.”
Ban đầu anh còn tưởng mẹ đã sốt ruột tới mức định giới thiệu đối tượng cho anh, mí mắt anh giật liên tục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng câu tiếp theo của mẹ lại nằm ngoài sức tưởng tượng của Lâm Giác Hiểu…
“Dạo này nhà cô ấy cãi nhau to, con gái cô ấy bảo nó thích con gái, cô Trần lập tức giáng cho nó một bạt tai, bảo thế nào cô cũng sẽ không đồng ý. Cả nhà cãi nhau vì chuyện này mấy trận rồi, mà con bé cũng ngang, thu dọn hành lý chuyển ra ngoài ở luôn.”
“Nếu là mẹ,” Trương Huệ Anh thở dài liên tục, “Nếu con mình thích con gái thật thì có ép nó cũng chẳng được, giờ đã đến nước này rồi, cũng chẳng biết phải làm thế nào.”
Lâm Giác Hiểu đang tước đậu thì ngừng lại, anh chưa từng kích động như lúc này, cảm xúc trong lồng ngực như đang sục sôi.
Anh khẽ nói thẳng với mẹ: “Mẹ, nếu con thích con trai thì sao?”
Anh vẫn chưa quên được biểu cảm của mẹ mình khi ấy, cô đột ngột quay sang nhìn anh, biểu cảm trên gương mặt hiền hậu ấy không hẳn là thất vọng, mà phần nhiều là hoang mang, như thế vừa phải chịu một cú sốc lớn.
Bố mẹ thường hay tiêu chuẩn kép trong những chuyện thế này, phòng bếp yên lặng hồi lâu, Trương Huệ Anh mới khàn giọng đáp: “Con để mẹ nghĩ đã.”
Lúc cả nhà ăn cơm Trương Huệ Anh vẫn tỏ ra bình thường như mọi khi, nhưng khi tiễn Lâm Giác Hiểu, cô hỏi: “Là Kính Dã à?”
Lâm Giác Hiểu cụp mắt, gật đầu.
Trương Huệ Anh không nói tiếp, chỉ để lại một câu: “Để mẹ nghĩ đã.”
Mà hôm nay Trương Huệ Anh đã gọi tới, vừa bắt máy đã gọi anh về ăn cơm.
Cô là mẹ anh, tất nhiên là anh hiểu ý mẹ mình. Anh cúp máy, thở một hơi thật dài.
Lâm Giác Hiểu dự cảm được loáng thoáng quyết định cuối cùng của mẹ, nhưng khoảnh khắc tận tai nghe thấy vẫn khiến anh như trút được gánh nặng.
“Về nhà anh ăn cơm không?” Lâm Giác Hiểu cầm điện thoại ngoái nhìn Chu Kính Dã, vành mắt anh hơi cong lên, “Dẫn em về gặp mẹ.”
Chu Kính Dã ngẩn người, nháy mắt không thể tin nổi.
Chu Kính Dã hiểu được đại khái ý của anh, cậu làm rớt chỗ thức ăn cho chó chưa kịp đổ hết, chạy nhào ra ôm Lâm Giác Hiểu, tay chân lúng túng: “Thế là thế nào ạ?”
Lâm Giác Hiểu vân vê thuỳ tai cậu, cười đáp: “Ý mặt chữ.”
Hiện giờ đã gần tối, trời mùa đông ở trong phòng cũng không khỏi cảm thấy hơi lạnh từ đất bốc lên, nhưng hơi ấm từ cái ôm thì khác, cả khi hôn cũng vậy.
Tim Chu Kính Dã đập nhanh tựa tiếng trống dồn dập.
Cậu lẩm nhẩm bên tai Lâm Giác Hiểu: “Em may mắn thật ấy.”
Lâm Giác Hiểu bị cậu hôn tới mức thở gấp, anh vuốt thuỳ tai cậu như đang vỗ về, anh đáp: “Anh cũng vậy.”
Được gặp nhau là một chuyện may mắn, đến được với nhau lại càng may mắn hơn. Điều ấy đúng với tất cả mọi người.
Bởi gặp gỡ và phải lòng nhau là chuyện của hai người, chỉ khi hai người ở bên nhau, nương tựa nhau thì tình yêu mới nảy nở, chỉ như vậy tình yêu mới được là tình yêu.
Hết chương 65
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro