Mập Mờ 2
2024-12-27 09:45:01
Tuy nhiên, Dư Sanh vẫn chấp nhận lời mời kết bạn. Dù sao thì cô không có quyền từ chối.
Vừa vào khung chat, một tin nhắn lập tức hiện lên, tiếng chuông thông báo làm Dư Sanh giật mình. Sau khi được chấp nhận lời mời kết bạn Kỷ Yến Lễ đã nhắn tin ngay, lại vào giờ này nữa chứ, cứ như thể anh đã chờ đợi cô từ rất lâu.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Dư Sanh trấn tĩnh lại, đọc kỹ tin nhắn: "Tôi không muốn đợi lời mời của cô quá lâu."
Quả thực là giọng điệu của Kỷ Yến Lễ. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ của anh khi gõ những dòng chữ này.
Dư Sanh suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: "Ngài Kỷ, lát nữa tôi sẽ bảo Nho Châu liên lạc với ngài để hẹn thời gian, được không ạ?"
Vốn dĩ là Lâm Nho Châu muốn tạo mối quan hệ với anh, hơn nữa, Dư Sanh cảm thấy bản thân là một người phụ nữ đã có gia đình, việc tự ý hẹn gặp riêng với một người đàn ông độc thân như thế này có vẻ không ổn.
Quan trọng nhất là những lời nói của Kỷ Yến Lễ luôn ẩn chứa một chút gì đó mờ ám. Tất nhiên Dư Sanh sẽ không tự luyến đến mức nghĩ rằng anh có ý đồ gì với mình. Với tài năng và gia thế của Kỷ Yến Lễ, anh không thiếu phụ nữ vây quanh. Có lẽ do ở nước ngoài lâu nên cách diễn đạt của anh không được tế nhị, nhưng bản thân Dư Sanh phải biết giữ khoảng cách.
Tuy nhiên sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia không có hồi âm. Cô không nghĩ nhiều, cho rằng có lẽ Kỷ Yến Lễ đã ngủ, hoặc có thể anh chỉ nói cho vui vậy thôi.
Xét cho cùng, Kỷ Yến Lễ không cần bữa ăn với họ, cũng không cần thiết phải xây dựng bất kỳ mối quan hệ nào với những người thuộc tầng lớp như họ. Họ không thể mang lại lợi ích gì cho anh, ngược lại họ còn muốn lợi dụng anh.
Sau những chuyện này, Dư Sanh không còn buồn ngủ nữa. Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài rót nước. Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô thấy một bóng người ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách tối om.
Cô ôm ngực, cố gắng nhìn rõ trong ánh sáng mờ ảo, cuối cùng cũng nhận ra đó là Lâm Nho Châu.
Khuya thế này anh ta không ngủ, ngồi đây làm gì?
Trong lòng Dư Sanh đầy sự nghi hoặc, cô bật đèn và bước tới: "Nho Châu, sao anh lại ngồi đây?"
Vừa vào khung chat, một tin nhắn lập tức hiện lên, tiếng chuông thông báo làm Dư Sanh giật mình. Sau khi được chấp nhận lời mời kết bạn Kỷ Yến Lễ đã nhắn tin ngay, lại vào giờ này nữa chứ, cứ như thể anh đã chờ đợi cô từ rất lâu.
Chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Dư Sanh trấn tĩnh lại, đọc kỹ tin nhắn: "Tôi không muốn đợi lời mời của cô quá lâu."
Quả thực là giọng điệu của Kỷ Yến Lễ. Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ của anh khi gõ những dòng chữ này.
Dư Sanh suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời: "Ngài Kỷ, lát nữa tôi sẽ bảo Nho Châu liên lạc với ngài để hẹn thời gian, được không ạ?"
Vốn dĩ là Lâm Nho Châu muốn tạo mối quan hệ với anh, hơn nữa, Dư Sanh cảm thấy bản thân là một người phụ nữ đã có gia đình, việc tự ý hẹn gặp riêng với một người đàn ông độc thân như thế này có vẻ không ổn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quan trọng nhất là những lời nói của Kỷ Yến Lễ luôn ẩn chứa một chút gì đó mờ ám. Tất nhiên Dư Sanh sẽ không tự luyến đến mức nghĩ rằng anh có ý đồ gì với mình. Với tài năng và gia thế của Kỷ Yến Lễ, anh không thiếu phụ nữ vây quanh. Có lẽ do ở nước ngoài lâu nên cách diễn đạt của anh không được tế nhị, nhưng bản thân Dư Sanh phải biết giữ khoảng cách.
Tuy nhiên sau khi tin nhắn được gửi đi, bên kia không có hồi âm. Cô không nghĩ nhiều, cho rằng có lẽ Kỷ Yến Lễ đã ngủ, hoặc có thể anh chỉ nói cho vui vậy thôi.
Xét cho cùng, Kỷ Yến Lễ không cần bữa ăn với họ, cũng không cần thiết phải xây dựng bất kỳ mối quan hệ nào với những người thuộc tầng lớp như họ. Họ không thể mang lại lợi ích gì cho anh, ngược lại họ còn muốn lợi dụng anh.
Sau những chuyện này, Dư Sanh không còn buồn ngủ nữa. Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy ra ngoài rót nước. Vừa ra khỏi phòng ngủ, cô thấy một bóng người ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách tối om.
Cô ôm ngực, cố gắng nhìn rõ trong ánh sáng mờ ảo, cuối cùng cũng nhận ra đó là Lâm Nho Châu.
Khuya thế này anh ta không ngủ, ngồi đây làm gì?
Trong lòng Dư Sanh đầy sự nghi hoặc, cô bật đèn và bước tới: "Nho Châu, sao anh lại ngồi đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro