Phế Rồi 2
2024-12-27 09:45:01
Nghe vậy Trần Kiến nhíu mày, khó chịu nói: "Phòng tôi không có tiếng ồn nào cả, tôi muốn ngủ rồi, đừng làm phiền tôi!"
Nói xong, ông ta cúp máy luôn, còn rút cả dây điện thoại, nhưng ngay lập tức, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.
Trần Kiến không để ý, cởi áo ra đang định cởi quần, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.
Ông ta ngẩn người trong bóng tối một lúc, cuối cùng cũng thích nghi được với ánh sáng yếu ớt, đồng thời cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng ngủ.
"Xin chào quý khách, chúng tôi là nhân viên khách sạn, nhận được phản ánh cần kiểm tra phòng, xin quý khách hợp tác."
Bọn họ lại tự mở cửa vào!
Trần Kiến tức giận đến đỏ mặt, mình trần hùng hổ mở cửa bước ra ngoài, dưới ánh đèn hành lang, quả nhiên nhìn thấy vài nhân viên mặc đồng phục đang đứng ở cửa ra vào.
Ông ta chỉ vào mấy người đó mắng xối xả: "Ai cho phép các người tự ý mở cửa vào? Khách sạn các người phục vụ khách hàng như vậy sao? Tôi nhất định sẽ đến gặp quản lý của các người..."
Chưa nói xong, một bóng người cao ráo bước từ ngoài cửa vào, người đàn ông đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến người ta không nhìn rõ, chỉ có khí thế toát ra khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Trong bóng tối, anh bước từng bước tiến về phía Trần Kiến, tuy không nói một lời, nhưng khí chất lại vô cùng đáng sợ.
Trần Kiến sợ hãi lùi lại liên tục, nhưng đúng lúc này, một tiếng "tích" nhẹ vang lên, căn phòng vừa rồi còn tối om bỗng nhiên sáng trưng.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt Trần Kiến đau nhói, ông ta nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thấy người đàn ông đã đi đến gần.
"Kỷ... Ngài Kỷ..." Nhận ra người đến, sắc mặt Trần Kiến trắng bệch.
Kỷ Yến Lễ nhìn xuống ông ta, ánh mắt lướt từ thân hình trần trụi bóng nhẫy của người đàn ông béo đến chiếc quần đã cởi được một nửa, đáy mắt lập tức dâng lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn khiến người ta rợn tóc gáy.
"Ngài Kỷ có việc gì sao?" Trần Kiến bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến đủ mọi khả năng, nhưng không có cái nào có thể giải thích được tình huống hiện tại.
Người đàn ông như không nghe thấy, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng, dừng lại trên cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Anh bước qua người đàn ông béo ú, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Nói xong, ông ta cúp máy luôn, còn rút cả dây điện thoại, nhưng ngay lập tức, tiếng gõ cửa bên ngoài lại vang lên.
Trần Kiến không để ý, cởi áo ra đang định cởi quần, đèn trong phòng đột nhiên tắt hết.
Ông ta ngẩn người trong bóng tối một lúc, cuối cùng cũng thích nghi được với ánh sáng yếu ớt, đồng thời cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài phòng ngủ.
"Xin chào quý khách, chúng tôi là nhân viên khách sạn, nhận được phản ánh cần kiểm tra phòng, xin quý khách hợp tác."
Bọn họ lại tự mở cửa vào!
Trần Kiến tức giận đến đỏ mặt, mình trần hùng hổ mở cửa bước ra ngoài, dưới ánh đèn hành lang, quả nhiên nhìn thấy vài nhân viên mặc đồng phục đang đứng ở cửa ra vào.
Ông ta chỉ vào mấy người đó mắng xối xả: "Ai cho phép các người tự ý mở cửa vào? Khách sạn các người phục vụ khách hàng như vậy sao? Tôi nhất định sẽ đến gặp quản lý của các người..."
Chưa nói xong, một bóng người cao ráo bước từ ngoài cửa vào, người đàn ông đứng ngược sáng, khuôn mặt chìm trong bóng tối khiến người ta không nhìn rõ, chỉ có khí thế toát ra khiến người ta không khỏi sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong bóng tối, anh bước từng bước tiến về phía Trần Kiến, tuy không nói một lời, nhưng khí chất lại vô cùng đáng sợ.
Trần Kiến sợ hãi lùi lại liên tục, nhưng đúng lúc này, một tiếng "tích" nhẹ vang lên, căn phòng vừa rồi còn tối om bỗng nhiên sáng trưng.
Ánh sáng đột ngột khiến mắt Trần Kiến đau nhói, ông ta nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thấy người đàn ông đã đi đến gần.
"Kỷ... Ngài Kỷ..." Nhận ra người đến, sắc mặt Trần Kiến trắng bệch.
Kỷ Yến Lễ nhìn xuống ông ta, ánh mắt lướt từ thân hình trần trụi bóng nhẫy của người đàn ông béo đến chiếc quần đã cởi được một nửa, đáy mắt lập tức dâng lên vẻ lạnh lẽo tàn nhẫn khiến người ta rợn tóc gáy.
"Ngài Kỷ có việc gì sao?" Trần Kiến bị anh nhìn chằm chằm đến mức da đầu tê dại, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến đủ mọi khả năng, nhưng không có cái nào có thể giải thích được tình huống hiện tại.
Người đàn ông như không nghe thấy, ánh mắt chậm rãi chuyển hướng, dừng lại trên cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Anh bước qua người đàn ông béo ú, nhanh chóng đi về phía phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro