Bệnh tới như tuyết lở
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
2024-07-20 10:25:15
“Mẹ à, mẹ làm con sợ chết khiếp.”
Tô Kinh Hạ thấp giọng xúc động nói sau khi trong phòng chỉ còn hai người họ. Không có mối quan hệ tay ba kia, cô càng thêm trân trọng mẹ của mình. Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, Tô Kinh Hạ quả thật sợ hãi muốn chết.
Cổ họng Tô Mị nghèn nghẹn. Lời vốn định nói ra miệng cũng không nói được nữa.
Bà nhìn đứa con gái rõ ràng đã khóc rất nhiều, trên mặt vương đầy sợ hãi, trong lòng xúc động thở dài. Ngẫm đến một đống rắc rối ở công ty khiến bà đau đầu, lần đầu tiên sinh ra thoái ý sau bao nhiêu năm vùi mình trong công việc, bà nghĩ, có lẽ mình thật sự cần nghỉ ngơi. Con gái bà đã lớn, bà có thể đặt xuống gánh nặng trên vai mình được rồi.
Chính là, bất kể Tô Mị có muốn thả xuống hay không, trời đã định bà phải tiếp tục nằm bệnh viện khi bác sĩ phụ trách khám bệnh cho bà tìm tới, nói rằng bà bị ung thư v.ú giai đoạn giữa.
“Tuy rằng giai đoạn giữa không phải tình huống bết bét gì, nếu được điều trị cẩn thận vẫn có thể trị khỏi được, nhưng người bệnh cần phối hợp với bác sĩ, không được tránh bệnh sợ thầy, không được ỷ y xem nhẹ.”
Bác sĩ lum la nói một đóng, Tô Kinh Hạ chỉ quan tâm một chuyện mà ngắt lời ông: “Nói vậy là có thể chữa đúng không bác sĩ!?”
Đáp lại cô, bác sĩ gật đầu.
Tô Kinh Hạ thở phào nhẹ nhõm, trời biết vừa nghe hai chữ ung thư cô đã sợ muốn chết.
Tô Mị nhìn con gái nhỏ mềm nhũn trên ghế, lời đến đầu lưỡi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là trượt xuống cổ họng. Bà thở dài đưa tay xoa đầu cô.
“Mẹ à, có thể chữa đấy! Mẹ đừng sợ nhé!”
Cô gái nhỏ ngược lại trấn an bà trong khi sắc mặt hẳn còn tái nhợt hơn.
Tô Mị vậy mà cười.
Tô Kinh Hạ bị nụ cười dịu dàng kia làm cho ngơ ngác. Cô nghĩ, mình đã bao giờ nhìn thấy mẹ cười như vậy chưa. Có thể là chưa… Mẹ cô trước giờ luôn nghiêm khắc, biểu tình trừ lạnh lùng thì chỉ có lạnh nhạt. Bà làm cái gì cũng có kế hoạch, như một con robot không có sự sống, suốt ngày chỉ có công việc. Cô đã từng nghĩ sẽ có một ngày bà gục ngã vì công việc trong khi chưa kịp nếm trải nhân sinh khoái hoạt. Quả thật là vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn đúng không.
Tô Kinh Hạ nhìn mẹ mình, bỗng thấy trong lòng thật sự nhẹ nhõm.
Nếu có điều gì khiến cô không thể an lòng thì chính là…
“Thầy, bác sĩ nói mẹ em bị ung thư v.ú.”
Tô Kinh Hạ núp ở một bên hành lang ngoài cửa phòng bệnh của mẹ, vụng trộm gọi điện thoại cho Lục Ngạn.
Người bên kia không biết đang làm gì mà một lát mới đáp lại: “Y học hiện đại đã chữa được bệnh này rồi, em đừng lo lắng.”
Lúc nói, âm thanh còn mang theo thở dài.
Tô Kinh Hạ nghe không hiểu, tự cho rằng hắn bị mình dọa, lo lắng cho mẹ nên mới vậy. Tuy rằng có chút chua xót nhưng cô cảm thấy mình có thể chịu được.
Ít nhất hiện tại vẫn chưa phải kết thúc, trong lòng cô vang lên một âm thanh đầy ích kỷ.
“Chăm sóc mẹ em thật tốt, đừng nghĩ gì cả.”
Giống như cảm nhận được tâm tình cô sa sút, Lục Ngạn trấn an.
Tô Kinh Hạ lung tung gật đầu, nhìn lại thấy người bên kia đã cúp máy, cô ngẩn người nhìn điện thoại một chút rồi đứng dậy đi vào phòng.
Mẹ cô đang ngủ.
Hôm nay bà vừa bắt đầu xạ trị chữa bệnh, quá trình không có nguy hiểm nhưng giằng vặt đối với cơ thể không hề nhỏ. Cô cảm thấy bà đều tiều tụy đi, mặc dù trước đó vì lao lực Tô Mị cũng đã rất mệt mỏi, người ngợm gầy yếu hẳn.
Mãi lo ngẩn ngơ, cô không nhận ra người trên giường đã tỉnh lại, cho đến lúc bên tai nghe thấy giọng nói của bà: “Con thi xong rồi sao?”
Tô Kinh Hạ giật mình, vội đáp: “Dạ mẹ. Hiện tại chỉ cần đợi điểm thi, sau đó có thể dựa vào đó lựa chọn nguyện vọng.”
Tô Mị nhìn cô, ở lúc Tô Kinh Hạ không rõ lắm thì nghe bà nói: “Có phải mẹ rất không xứng làm mẹ?”
“Không phải.”
Tô Kinh Hạ lập tức bác bỏ: “Mẹ đã làm rất tốt.”
Cô cười thấu hiểu: “Mẹ phải vừa làm cha, chèo chống gia đình, vừa làm mẹ, đương nhiên sẽ có lúc không thể chu toàn được mọi thứ. Nhưng nếu mẹ còn không xứng thì ai xứng nữa.”
Vành mắt Tô Mị có chút đỏ. Vì sự hiểu chuyện của cô, hay vì gì đó không nói rõ được.
Một đỗi Tô Kinh Hạ mới nghe bà nói: “Những lời trước đây con nói, hiện tại mẹ vẫn có thể nói cho con. Nguyên nhân ba mẹ ly hôn không có liên quan gì tới người trong tấm hình kia hết.”
Tô Kinh Hạ ngẩn ra một chút mới hiểu bà đang nói cái gì, cô có chút bối rối vì hạnh vi bốc đồng không lễ phép của mình ngày hôm đó đối với mẹ.
Tô Kinh Hạ thấp giọng xúc động nói sau khi trong phòng chỉ còn hai người họ. Không có mối quan hệ tay ba kia, cô càng thêm trân trọng mẹ của mình. Ngẫm lại tình cảnh lúc đó, Tô Kinh Hạ quả thật sợ hãi muốn chết.
Cổ họng Tô Mị nghèn nghẹn. Lời vốn định nói ra miệng cũng không nói được nữa.
Bà nhìn đứa con gái rõ ràng đã khóc rất nhiều, trên mặt vương đầy sợ hãi, trong lòng xúc động thở dài. Ngẫm đến một đống rắc rối ở công ty khiến bà đau đầu, lần đầu tiên sinh ra thoái ý sau bao nhiêu năm vùi mình trong công việc, bà nghĩ, có lẽ mình thật sự cần nghỉ ngơi. Con gái bà đã lớn, bà có thể đặt xuống gánh nặng trên vai mình được rồi.
Chính là, bất kể Tô Mị có muốn thả xuống hay không, trời đã định bà phải tiếp tục nằm bệnh viện khi bác sĩ phụ trách khám bệnh cho bà tìm tới, nói rằng bà bị ung thư v.ú giai đoạn giữa.
“Tuy rằng giai đoạn giữa không phải tình huống bết bét gì, nếu được điều trị cẩn thận vẫn có thể trị khỏi được, nhưng người bệnh cần phối hợp với bác sĩ, không được tránh bệnh sợ thầy, không được ỷ y xem nhẹ.”
Bác sĩ lum la nói một đóng, Tô Kinh Hạ chỉ quan tâm một chuyện mà ngắt lời ông: “Nói vậy là có thể chữa đúng không bác sĩ!?”
Đáp lại cô, bác sĩ gật đầu.
Tô Kinh Hạ thở phào nhẹ nhõm, trời biết vừa nghe hai chữ ung thư cô đã sợ muốn chết.
Tô Mị nhìn con gái nhỏ mềm nhũn trên ghế, lời đến đầu lưỡi, lăn qua lộn lại mấy lần vẫn là trượt xuống cổ họng. Bà thở dài đưa tay xoa đầu cô.
“Mẹ à, có thể chữa đấy! Mẹ đừng sợ nhé!”
Cô gái nhỏ ngược lại trấn an bà trong khi sắc mặt hẳn còn tái nhợt hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Mị vậy mà cười.
Tô Kinh Hạ bị nụ cười dịu dàng kia làm cho ngơ ngác. Cô nghĩ, mình đã bao giờ nhìn thấy mẹ cười như vậy chưa. Có thể là chưa… Mẹ cô trước giờ luôn nghiêm khắc, biểu tình trừ lạnh lùng thì chỉ có lạnh nhạt. Bà làm cái gì cũng có kế hoạch, như một con robot không có sự sống, suốt ngày chỉ có công việc. Cô đã từng nghĩ sẽ có một ngày bà gục ngã vì công việc trong khi chưa kịp nếm trải nhân sinh khoái hoạt. Quả thật là vậy.
Nhưng có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn đúng không.
Tô Kinh Hạ nhìn mẹ mình, bỗng thấy trong lòng thật sự nhẹ nhõm.
Nếu có điều gì khiến cô không thể an lòng thì chính là…
“Thầy, bác sĩ nói mẹ em bị ung thư v.ú.”
Tô Kinh Hạ núp ở một bên hành lang ngoài cửa phòng bệnh của mẹ, vụng trộm gọi điện thoại cho Lục Ngạn.
Người bên kia không biết đang làm gì mà một lát mới đáp lại: “Y học hiện đại đã chữa được bệnh này rồi, em đừng lo lắng.”
Lúc nói, âm thanh còn mang theo thở dài.
Tô Kinh Hạ nghe không hiểu, tự cho rằng hắn bị mình dọa, lo lắng cho mẹ nên mới vậy. Tuy rằng có chút chua xót nhưng cô cảm thấy mình có thể chịu được.
Ít nhất hiện tại vẫn chưa phải kết thúc, trong lòng cô vang lên một âm thanh đầy ích kỷ.
“Chăm sóc mẹ em thật tốt, đừng nghĩ gì cả.”
Giống như cảm nhận được tâm tình cô sa sút, Lục Ngạn trấn an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Kinh Hạ lung tung gật đầu, nhìn lại thấy người bên kia đã cúp máy, cô ngẩn người nhìn điện thoại một chút rồi đứng dậy đi vào phòng.
Mẹ cô đang ngủ.
Hôm nay bà vừa bắt đầu xạ trị chữa bệnh, quá trình không có nguy hiểm nhưng giằng vặt đối với cơ thể không hề nhỏ. Cô cảm thấy bà đều tiều tụy đi, mặc dù trước đó vì lao lực Tô Mị cũng đã rất mệt mỏi, người ngợm gầy yếu hẳn.
Mãi lo ngẩn ngơ, cô không nhận ra người trên giường đã tỉnh lại, cho đến lúc bên tai nghe thấy giọng nói của bà: “Con thi xong rồi sao?”
Tô Kinh Hạ giật mình, vội đáp: “Dạ mẹ. Hiện tại chỉ cần đợi điểm thi, sau đó có thể dựa vào đó lựa chọn nguyện vọng.”
Tô Mị nhìn cô, ở lúc Tô Kinh Hạ không rõ lắm thì nghe bà nói: “Có phải mẹ rất không xứng làm mẹ?”
“Không phải.”
Tô Kinh Hạ lập tức bác bỏ: “Mẹ đã làm rất tốt.”
Cô cười thấu hiểu: “Mẹ phải vừa làm cha, chèo chống gia đình, vừa làm mẹ, đương nhiên sẽ có lúc không thể chu toàn được mọi thứ. Nhưng nếu mẹ còn không xứng thì ai xứng nữa.”
Vành mắt Tô Mị có chút đỏ. Vì sự hiểu chuyện của cô, hay vì gì đó không nói rõ được.
Một đỗi Tô Kinh Hạ mới nghe bà nói: “Những lời trước đây con nói, hiện tại mẹ vẫn có thể nói cho con. Nguyên nhân ba mẹ ly hôn không có liên quan gì tới người trong tấm hình kia hết.”
Tô Kinh Hạ ngẩn ra một chút mới hiểu bà đang nói cái gì, cô có chút bối rối vì hạnh vi bốc đồng không lễ phép của mình ngày hôm đó đối với mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro