Kí túc xá
Vuthanhthao
2024-06-01 03:17:07
Sau khi qua buổi học đầu tiên.Lúc này đã là 10 giờ sáng.Đối với môn học này chỉ học buổi sáng,còn buổi chiều được nghỉ học.Kí túc xá được chia làm hai dãy song song dối diện với nhau,một dãy dành cho nam,dãy còn lại dành cho nữ.Trước kia,đây là một khu căn cứ quân sự có lịch sử oai hùng một thời.Nhưng khi hoà bình trở lại,nơi đây không còn được nhiều người biết điến.Vị trí cách xa đường biên giới,cách xa cả khu tập kích,khu quân sự S dần đi vào lãng quên.Giây phút tưởng chừng như nơi này sắp ngừng hoạt động,một kì tích đã xảy đến,bộ giáo dục ban hành môn học mới.Vị trí này phù hợp nhất,an toàn cho học sinh nên được đưa vào sử dụng,dần dần trở về quỹ đạo huy hoàng đã qua đi.Đi dọc theo hành lang,các phòng được xếp cạnh nhau,trong mỗi phòng đều được trang bị giường,chiếu,gối.Ngoài ra còn có các vật dụng cá nhân ở chỗ nhất định phải ra đó lấy đồ.Học sinh nào ở phòng nào đã được quy định sẵn chứ không phải theo sở thích.Ở đây cũng chẳng có bảng thông báo dán mà các bạn phải tự dò tìm xem phòng mình ở đâu.Nhóm bạn bốn người đi dọc theo hành lang,tìm từng căn phòng một.Nhưng cũng không quá khó để tìm thấy căn phòng mà họ đang ở,Ngọc Hy và Đinh Âm Âm chung một phòng,Lăng Đình Tuấn và Hạo Thiên một phòng.Lăng Đình Tuấn nhìn bảng tên mà vui mừng phấn khích ôm lấy Hạo Thiên:"Tớ chung phòng với cậu rồi,không cô đơn nữa"
Hạo Thiên gỡ tay Lăng Đình Tuấn ra:"Ngạt thở"
Đinh Âm Âm cũng ôm lấy Ngọc Hy:"Tớ với cậu chung phòng nè,mà phòng của tụi mình còn đối diện nhau nữa"
Bốn người chào tạm biệt nhau đi vào phòng,bên trong được kê bởi 3 chiếc giường hai tầng.Ở phòng của Ngọc Hy vẫn chưa có ai đến ngoài hai người họ,hai người chọn chiếc giường gần cửa ra vào.Một người tầng trên một người tầng dưới.
"4 người cùng phòng với chúng ta nữa có vẻ như là thuộc trường khác thì phải"Đinh Âm Âm sắp xếp quần áo ra.
Hai người đang nói chuyện thì bốn người còn lại đi vào,họ nhìn trông có vẻ hơi hung ác một chút.Ngọc Hy để giữ phép lịch sự,cô mở lời chào:"Chào các cậu"
Đổi lại được thái độ khinh bỉ bằng một cái liếc mắt của họ,Ngọc Hy tụt hứng không nói gì hết.Bốn người tụi họ hiên ngang bước vào,Đinh Âm Âm duỗi thẳng chân ra khiên cho 2 trong số 4 người ật ngửa về phía trước.Tụi họ tức giận xoay người lại chửi:"Chúng mày thích làm sao?Biết tao là ai không?"
"Biết chết liền,hỏi ngu thế"Đinh Âm Âm khoanh tay nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Một bạn nữ nhuộm tóc tím,có vẻ như đó là chị đại của nhóm họ lên tiếng:"Mới vào mà đã gây sự à?Không muốn sống nữa phải không?"
"Muốn sống hay không thì liên quan gì tới mấy người?"Đinh Âm Âm.
Ngọc Hy kéo tay Đinh Âm Âm lại,lên tiếng hoà giải:"Thôi nào"
"Khó ưa mà"
Chị Đại giơ hình quả đấm ra hét to:"Muốn đánh nhau à?"
Cô cán bộ quân sự đi qua làm 6 người im phăng phắc không nói gì,cô ngó đầu vào:"Các bạn làm sao thế hả?"
"Không có gì đâu ạ!Chúng em mới quen nhau,đùa nhau tý thôi,chuẩn bị tiết mục đóng kịch ấy mà"Chiến thần ngoại giao Ngọc Hy giải thích thay cho 5 người còn lại.
Họ cũng không phải đùa quá trớn,nhanh chóng phối hợp cùng với Ngọc Hy để tránh cô cán bộ nghi ngờ.Sau khi cô ấy đi được một đoạn,không khí lại lao vào hỗn chiến một hồi rồi mới kết thúc.Khi được hỏi tên mới biết người có vẻ ngỗ nghịch ấy tên là Mạnh Lan,cái tên rất nữ tính nhưng tính cách lại theo một kiểu khác.
Còn ở phòng Hạo Thiên và Lăng Đình Tuấn,không khí im lặng tới cực độ.Thêm bốn người bạn trong đó có cả 4 người cùng trường.Có lẽ hóng tin tức ở đâu bốn người đều biết thân thế thiếu gia của Hạo Thiên và Lăng Đình Tuấn.Bốn người con trai cứ thì thầm bé xíu gì đó,Lăng Đình Tuấn cố gắng dỏng tai lên cũng chẳng thể nghe thấy được họ đang bàn tán cái gì,có phải nói về mình hay không?Hạo Thiên chẳng nói gì khiến cho Lăng Đình Tuấn cảm thấy cô đơn:"Hạo Thiên...nói chuyện với tớ đi"
"Có chuyện gì để nói sao?"
"Có chứ!Cậu nói với tớ cái chuyện mà cậu hay nói với Ngọc Hy ấy"
"Không thể"
Ngọc Hy và Đinh Âm Âm đi lấy đồ dùng cá nhân đàn em của người chị đại kia ra vẻ:"Này hai con nhóc con kia,lấy cả hộ tụi tao với"
Đinh Âm Âm tức giận xoay người lại:"Có chân thì tự đi mà lấy ai rảnh mà lấy hộ mấy cậu"
"Để tớ lấy hộ cho"
"Coi như cũng biết điều"
Đinh Âm Âm không tin tưởng được nhìn cô bạn của mình:"Cậu..."
Ngọc Hy kéo tay Đinh Âm Âm đi:"Chúng ta đi thôi"
Mấy tên đàn em đang tự đắc,nhưng cái nhìn Mạnh Lan lại khác hoàn toàn với cô gái dễ thương này,một cảm giác khó có thể miêu tả được.Đây cũng được gọi là hiểu chuyện,nghe lời ư?Hay cô gái này chỉ đang biết cách đối nhân xử thế mà thôi?Một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Mạnh Lan rằng tại sao cô gái ấy lại phải cam chịu như thế trong khi đàn em của cô nói cô ấy chẳng ra một cái gì?Mà về chuyện có tiếng hay gì,vốn dĩ hai người chẳng quen biết gì nhau cả.
Ra bên ngoài,Đinh Âm Âm trách cứ Ngọc Hy:"Tại sao cậu lại phải làm như vậy?"
"Tớ không muốn làm to chuyện,gây mất đoàn kết dù gì cũng chỉ ở với nhau 1 tuần thôi,cãi nhau suốt thì không hay,kệ tụi họ đi không chửi nhau làm gì cả"
"Nghe cậu lần này thôi đó"
"Được rồi"
Hai cô bạn mới quen nhau chưa đầy hai tuần đã có thể thân đến như vậy.Ngọc Hy và Đinh Âm Âm cũng có rất nhiều điểm khá tương đồng.Chiều cao xêm xêm nhau,tính cách cũng khá hợp nhau.Đi ra phía bên ngoài,ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.Ánh nắng chiếu vào da trở lên bỏng ran.Ngọc Hy và Đinh Âm Âm đi dịch vào bờ tường tránh ánh nắng chiếu rọi thẳng xuống.Tới căn phòng lấy vật dụng cá nhân,họ phải sắp xếp một hàng dài mới tới lượt.Thấy hai người tới,ánh mắt của mấy bạn lớp a2,a3 đổ dồn về.Giọng đồn thổi to nhỏ:"Cô gái đứng bên cạnh kia là bạn thân của nam thần khối 19 trường mình sao?"
Ngọc Hy cũng chỉ biết cười gượng cho qua,ngoài ra chẳng biết ứng xử như thế nào cho phù hợp cả.Sau khi lấy quân phục xong,hai người trở lại kí túc xá đưa cho bốn người bạn cùng phòng kia.
Hạo Thiên gỡ tay Lăng Đình Tuấn ra:"Ngạt thở"
Đinh Âm Âm cũng ôm lấy Ngọc Hy:"Tớ với cậu chung phòng nè,mà phòng của tụi mình còn đối diện nhau nữa"
Bốn người chào tạm biệt nhau đi vào phòng,bên trong được kê bởi 3 chiếc giường hai tầng.Ở phòng của Ngọc Hy vẫn chưa có ai đến ngoài hai người họ,hai người chọn chiếc giường gần cửa ra vào.Một người tầng trên một người tầng dưới.
"4 người cùng phòng với chúng ta nữa có vẻ như là thuộc trường khác thì phải"Đinh Âm Âm sắp xếp quần áo ra.
Hai người đang nói chuyện thì bốn người còn lại đi vào,họ nhìn trông có vẻ hơi hung ác một chút.Ngọc Hy để giữ phép lịch sự,cô mở lời chào:"Chào các cậu"
Đổi lại được thái độ khinh bỉ bằng một cái liếc mắt của họ,Ngọc Hy tụt hứng không nói gì hết.Bốn người tụi họ hiên ngang bước vào,Đinh Âm Âm duỗi thẳng chân ra khiên cho 2 trong số 4 người ật ngửa về phía trước.Tụi họ tức giận xoay người lại chửi:"Chúng mày thích làm sao?Biết tao là ai không?"
"Biết chết liền,hỏi ngu thế"Đinh Âm Âm khoanh tay nhìn họ bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Một bạn nữ nhuộm tóc tím,có vẻ như đó là chị đại của nhóm họ lên tiếng:"Mới vào mà đã gây sự à?Không muốn sống nữa phải không?"
"Muốn sống hay không thì liên quan gì tới mấy người?"Đinh Âm Âm.
Ngọc Hy kéo tay Đinh Âm Âm lại,lên tiếng hoà giải:"Thôi nào"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khó ưa mà"
Chị Đại giơ hình quả đấm ra hét to:"Muốn đánh nhau à?"
Cô cán bộ quân sự đi qua làm 6 người im phăng phắc không nói gì,cô ngó đầu vào:"Các bạn làm sao thế hả?"
"Không có gì đâu ạ!Chúng em mới quen nhau,đùa nhau tý thôi,chuẩn bị tiết mục đóng kịch ấy mà"Chiến thần ngoại giao Ngọc Hy giải thích thay cho 5 người còn lại.
Họ cũng không phải đùa quá trớn,nhanh chóng phối hợp cùng với Ngọc Hy để tránh cô cán bộ nghi ngờ.Sau khi cô ấy đi được một đoạn,không khí lại lao vào hỗn chiến một hồi rồi mới kết thúc.Khi được hỏi tên mới biết người có vẻ ngỗ nghịch ấy tên là Mạnh Lan,cái tên rất nữ tính nhưng tính cách lại theo một kiểu khác.
Còn ở phòng Hạo Thiên và Lăng Đình Tuấn,không khí im lặng tới cực độ.Thêm bốn người bạn trong đó có cả 4 người cùng trường.Có lẽ hóng tin tức ở đâu bốn người đều biết thân thế thiếu gia của Hạo Thiên và Lăng Đình Tuấn.Bốn người con trai cứ thì thầm bé xíu gì đó,Lăng Đình Tuấn cố gắng dỏng tai lên cũng chẳng thể nghe thấy được họ đang bàn tán cái gì,có phải nói về mình hay không?Hạo Thiên chẳng nói gì khiến cho Lăng Đình Tuấn cảm thấy cô đơn:"Hạo Thiên...nói chuyện với tớ đi"
"Có chuyện gì để nói sao?"
"Có chứ!Cậu nói với tớ cái chuyện mà cậu hay nói với Ngọc Hy ấy"
"Không thể"
Ngọc Hy và Đinh Âm Âm đi lấy đồ dùng cá nhân đàn em của người chị đại kia ra vẻ:"Này hai con nhóc con kia,lấy cả hộ tụi tao với"
Đinh Âm Âm tức giận xoay người lại:"Có chân thì tự đi mà lấy ai rảnh mà lấy hộ mấy cậu"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Để tớ lấy hộ cho"
"Coi như cũng biết điều"
Đinh Âm Âm không tin tưởng được nhìn cô bạn của mình:"Cậu..."
Ngọc Hy kéo tay Đinh Âm Âm đi:"Chúng ta đi thôi"
Mấy tên đàn em đang tự đắc,nhưng cái nhìn Mạnh Lan lại khác hoàn toàn với cô gái dễ thương này,một cảm giác khó có thể miêu tả được.Đây cũng được gọi là hiểu chuyện,nghe lời ư?Hay cô gái này chỉ đang biết cách đối nhân xử thế mà thôi?Một dấu chấm hỏi to đùng trong đầu Mạnh Lan rằng tại sao cô gái ấy lại phải cam chịu như thế trong khi đàn em của cô nói cô ấy chẳng ra một cái gì?Mà về chuyện có tiếng hay gì,vốn dĩ hai người chẳng quen biết gì nhau cả.
Ra bên ngoài,Đinh Âm Âm trách cứ Ngọc Hy:"Tại sao cậu lại phải làm như vậy?"
"Tớ không muốn làm to chuyện,gây mất đoàn kết dù gì cũng chỉ ở với nhau 1 tuần thôi,cãi nhau suốt thì không hay,kệ tụi họ đi không chửi nhau làm gì cả"
"Nghe cậu lần này thôi đó"
"Được rồi"
Hai cô bạn mới quen nhau chưa đầy hai tuần đã có thể thân đến như vậy.Ngọc Hy và Đinh Âm Âm cũng có rất nhiều điểm khá tương đồng.Chiều cao xêm xêm nhau,tính cách cũng khá hợp nhau.Đi ra phía bên ngoài,ánh mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.Ánh nắng chiếu vào da trở lên bỏng ran.Ngọc Hy và Đinh Âm Âm đi dịch vào bờ tường tránh ánh nắng chiếu rọi thẳng xuống.Tới căn phòng lấy vật dụng cá nhân,họ phải sắp xếp một hàng dài mới tới lượt.Thấy hai người tới,ánh mắt của mấy bạn lớp a2,a3 đổ dồn về.Giọng đồn thổi to nhỏ:"Cô gái đứng bên cạnh kia là bạn thân của nam thần khối 19 trường mình sao?"
Ngọc Hy cũng chỉ biết cười gượng cho qua,ngoài ra chẳng biết ứng xử như thế nào cho phù hợp cả.Sau khi lấy quân phục xong,hai người trở lại kí túc xá đưa cho bốn người bạn cùng phòng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro