Tình nhân
Vuthanhthao
2024-06-01 03:17:07
Hạo Thiên đi học về, hôm nay ông nội đi khám bênh tiện thể đi du lịch thế giới hai tuần mới về biệt thự. Hạo Thiên đi vào nhà thì thấy một người phụ nữ lạ mặt ở nhà mình, không quen không biết gì đang ngồi ở ghế sofa nhà mình. Trên người diện đồ sexy, chân dài sải ra trông có vẻ đang chuẩn bị quyến rũ ai đó. Hạo Thiên chậm rãi đi tới chỗ ghế mà cô ta đang ngồi. Người phụ nữ giật mình:"Chào con"
Hạo Thiên không thèm đáp lại gì, ngồi xuống đối diện người phụ nữ:"Có ai dạy cô mặc đồ hở hang đi tới nhà người đàn ông đã có vợ là bất lễ không?"
"Con đang nói cái gì vậy?"
Đúng lúc này Hàn Tú Thanh đi xuống bên dưới, ả ta đã ngồi đây từ rất lâu rồi nhưng bị Đại thiếu phu nhân Lục gia coi là tàn hình. Lục Cận Duy bận công việc nên chưa thể về được. Hàn Tú Thanh mới đầu không quan tâm nhưng khi nhìn thấy cậu con trai của mình, sắc mặt cô liền thay đổi và trở nên luống cuống hơn không biết giải thích như thế nào cho hợp lí:"Hạo...Hạo Thiên con về từ bao giờ vậy?Lên phòng đi con"
Người phụ nữ kia biết rất rõ Hàn Tú Thanh phu nhân có điểm yếu là gì, ả ta cố tình chọc vào:" Ồ! Phu nhân sao vậy? Sợ thiếu gia biết điều gì sao?"
Hạo Thiên nhìn mẹ của mình, ánh mắt cậu không để lộ một chút biểu cảm nào. Song thâm tâm cậu cảm thấy thật xót xa cho mẹ của mình. Hàm Tú Thanh đi tới:"Hạo Thiên...nghe mẹ nói, con đi lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn cơm"
"Vâng"Chần chừ một lúc, cậu đứng dậy đi lên phòng.
Hàn Tú Thanh ngồi xuống:"Cô là tình nhân thứ bao nhiêu của anh ta rồi?"
"Bao nhiêu?" Ả ta có chút không vừa lòng, ai mà chẳng muốn mình là duy nhất trong lòng đối phương chứ. Mà kể cũng kì thật, cướp hạnh phúc gia đình người khác còn mong muốn mình là duy nhất trên đời. Hàn Tú Thanh cũng đã quá quen với việc diễn ra như cơm bữa,chỉ là không muốn để cho con trai biết quá nhiều. Cậu bé đã phải chịu quá nhiều tổn thương do cái gọi là gia đình gây ra rồi, cô không muốn con trai bé bỏng của mình chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Hàn Tú Thanh mỉm cười khinh bỉ:"Kể cũng tài thật, đúng là con thỏ trắng ngây ngô chẳng tài nào có thể hiểu được sự đời diễn biến ra sao"
Cô ta ngồi phắt dậy, không còn dáng vẻ quyến rũ nữa:"Ý cô là sao?"
"Còn phải để tôi nói nữa à?"
"Cô..."
"Tôi?"
Ả ta không biện hộ được gì nữa. Quay sang bài khác:"Vậy Đại thiếu phu nhân đây có từng nghe câu kẻ nào không được yêu kẻ đó thua bao giờ chưa?"
Câu nói vừa ngây ngốc, vừa trẻ con ấy khiến Hàn Tú Thanh không cách nào nhịn được cười:"Một túp lều tranh, hai trái tim vàng sao? Nực cười"
"Cô...Cô đang ghen tỵ với tôi à?"
"Ghen tỵ? Xét về bất cứ phương diện nào cô cũng chẳng thể sánh được với tôi? Một con nhỏ bám vào đàn ông để sống thì có tư cách?"
Sắc mặt ả ta càng khó coi hơn, nhưng dẫu nào ả cũng chẳng thể hiểu nổi con người đang đứng trước mặt. Chồng dẫn tình nhân về nhà mà vợ lại có thái độ hờ hững như vậy sao? Chẳng ra dáng một người vợ chút nào cả, nhìn đâu cũng chẳng thể nào thấy giống cho nổi. Hàn Tú Thanh nhếch miệng:"Một con mồi được Lục Cận Duy nhắm tới, anh ta chơi rồi sẽ bỏ cô mà thôi. Đúng là chỉ được vẻ bề ngoài, chứ não cô giống như con tôm vậy"
"Cô..."
"Em gái này, cũng phải tự xem xét lại bản thân đi chứ! Chị không cùng hàng với em đâu, đừng có ra giọng so sánh giữa Đại thiếu phu nhân Lục gia với con nhỏ không danh không phận như em chứ, có đúng không nè"
Ả ta đứng phắt dậy, đi nhanh ra trước mặt Hàn Tú Thanh. Hàn Tú Thanh không kiêng nể gì tát ả ta một cái. Tiếng kêu lớn in hằn dấu tay thon dài của Hàn Tú Thanh trên mặt. Ả ta nhìn Hàn Tú Thanh bằng ánh mắt tức giận.
"Haha, sao hả? Có dám đánh lại tôi không?"
Nói xong Hàn Tú Thanh bóp miệng ả ta, giọng đầy tức giận tới cực hình:"Lần sau còn tới trước mặt con trai chị thì em đây đừng nghĩ sẽ lành lặn bước ra khỏi đây. Nghe rõ chưa?"
"Làm gì tôi sao? Xem anh Cận Duy sẽ làm gì chị"
"Làm gì tôi sao? Anh ta thì dám làm gì?"Hàn Tú Thanh bật cười.
Hạo Thiên đi xuống dưới nhà, cậu đi tới trước mặt ả ta không kiêng dẻ gì đuổi khách:"Cô phải đi về rồi, không có bố tôi ở đây mà quyến rũ đâu. Xấu xí mà tưởng mình là thiên nga trong trắng"
Ả ta chịu hết nổi, định bỏ về thì nhìn thấy Lục Cận Duy bước vào nhà, nhanh trí chạy ra:"Anh..."
Sắc mặt Lục Cận Duy thay đổi, trở nên khó coi hơn lúc trước. Trên tay cầm túi sách hàng hiệu độc quyền ở nước ngoài. Ả ta không biết thân biết phận còn khiêu khích Hàn Tú Thanh:"Hứ, anh à vừa nãy vợ anh bắt nạt em. A túi sách anh mua cho em à? Yêu quá đi"
Mặt Hạo Thiên tối sầm lại, giọng cà khịa:"Bố à! Xem ra bố ở bên ngoài vui quá nhỉ?"
Lục Cận Duy không biết nói gì, vung tay đẩy ả ta nằm dài ra sàn nhà:"Cút"
***
Trong phòng ngủ, Hàn Tú Thanh và Lục Cận Duy ngồi lại nói chuyện. Lục Cận Duy giải thích:"Tôi..."
"Anh?" Hàn Tú Thanh nhẫn nại nghe Lục Cận Duy nói.
"Tôi không cố ý để chuyện này xảy ra, không ngờ cô ta lại tìm đến nhà. Với lại tôi với cô ta không có gì cả"
"Tôi không quan tâm chuyện anh và cô ta có gì hay không, chuyện tôi để tâm nhất là cô ta đến lúc Hạo Thiên đi học về. Đây là muốn chọc giận tôi hay gì?"
"Tôi....lần sau tôi không để chuyện này xảy ra nữa. Tôi xin lỗi"
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi. Lần sau ăn ở đâu chứ đừng về nhà"
- Ting ting ting
Điện thoại Lục Cận Duy đổ chuông, là trợ lí gọi tới
"Alo"
[Cô ta xử lí như thế nào ạ?]
"Tùy cậu, xử lí càng nặng càng tốt"
Sau khi tắt máy, Hàn Tú Thanh mỉm cười trêu chọc:"Sao? Không tiếc thương cô tình nhân bé nhỏ của anh nữa à"
"Đừng nói giọng điệu như vậy với tôi"
Hàn Tú Thanh không để ý, lấy đồ ra tẩy trang.
Lục Cận Duy đi tới bên bàn trang điểm, đặt món quà bên trong đựng túi sách xuống:"Này! Cho cô, tiện tể tôi đi nước ngoài mua về cho cô"
"Tôi còn tưởng anh mua tặng tình nhân của mình cơ đấy"
"Cô ta không xứng"
***
Hạo Thiên nhìn ngắm lại bức hình gia đình ba người của cậu, tại sao số phận cậu lại như vậy chứ? Có phải chẳng ai cần tới cậu nữa không? Tại sao mẹ cậu lại khổ sở như vậy? Có một người chồng như thế thà không có nữa còn hơn.
***
Nhiều lúc tự hỏi rằng trong khoảng thời gian mười mấy năm ở cùng nhau Hàn Tú Thanh và Lục Cận Duy có tình cảm với nhau không? Dù sao đó cũng là khoảng thời gian rất rất lâu. Hơn nữa mối liên hệ giữa họ là con cái. Họ liệu rằng có thể vì con cái mà thay đổi bản thân mình tốt hơn hay không? Thực ra Hàn Tú Thanh cũng đã xuất hiện tình cảm với Lục Cận Duy. Chỉ trách tình cảm ấy có lẽ là không đúng thời điểm. Hơn nữa nó cũng đã nguội lạnh dần theo cách cư xử của Lục Cận Duy với Hạo Thiên. Bây giờ sinh mạng bé nhỏ của cô chỉ có mình Hạo Thiên. Mục đích sống của cô cũng chỉ vì Hạo Thiên...
Hạo Thiên không thèm đáp lại gì, ngồi xuống đối diện người phụ nữ:"Có ai dạy cô mặc đồ hở hang đi tới nhà người đàn ông đã có vợ là bất lễ không?"
"Con đang nói cái gì vậy?"
Đúng lúc này Hàn Tú Thanh đi xuống bên dưới, ả ta đã ngồi đây từ rất lâu rồi nhưng bị Đại thiếu phu nhân Lục gia coi là tàn hình. Lục Cận Duy bận công việc nên chưa thể về được. Hàn Tú Thanh mới đầu không quan tâm nhưng khi nhìn thấy cậu con trai của mình, sắc mặt cô liền thay đổi và trở nên luống cuống hơn không biết giải thích như thế nào cho hợp lí:"Hạo...Hạo Thiên con về từ bao giờ vậy?Lên phòng đi con"
Người phụ nữ kia biết rất rõ Hàn Tú Thanh phu nhân có điểm yếu là gì, ả ta cố tình chọc vào:" Ồ! Phu nhân sao vậy? Sợ thiếu gia biết điều gì sao?"
Hạo Thiên nhìn mẹ của mình, ánh mắt cậu không để lộ một chút biểu cảm nào. Song thâm tâm cậu cảm thấy thật xót xa cho mẹ của mình. Hàm Tú Thanh đi tới:"Hạo Thiên...nghe mẹ nói, con đi lên phòng thay đồ đi rồi xuống ăn cơm"
"Vâng"Chần chừ một lúc, cậu đứng dậy đi lên phòng.
Hàn Tú Thanh ngồi xuống:"Cô là tình nhân thứ bao nhiêu của anh ta rồi?"
"Bao nhiêu?" Ả ta có chút không vừa lòng, ai mà chẳng muốn mình là duy nhất trong lòng đối phương chứ. Mà kể cũng kì thật, cướp hạnh phúc gia đình người khác còn mong muốn mình là duy nhất trên đời. Hàn Tú Thanh cũng đã quá quen với việc diễn ra như cơm bữa,chỉ là không muốn để cho con trai biết quá nhiều. Cậu bé đã phải chịu quá nhiều tổn thương do cái gọi là gia đình gây ra rồi, cô không muốn con trai bé bỏng của mình chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Hàn Tú Thanh mỉm cười khinh bỉ:"Kể cũng tài thật, đúng là con thỏ trắng ngây ngô chẳng tài nào có thể hiểu được sự đời diễn biến ra sao"
Cô ta ngồi phắt dậy, không còn dáng vẻ quyến rũ nữa:"Ý cô là sao?"
"Còn phải để tôi nói nữa à?"
"Cô..."
"Tôi?"
Ả ta không biện hộ được gì nữa. Quay sang bài khác:"Vậy Đại thiếu phu nhân đây có từng nghe câu kẻ nào không được yêu kẻ đó thua bao giờ chưa?"
Câu nói vừa ngây ngốc, vừa trẻ con ấy khiến Hàn Tú Thanh không cách nào nhịn được cười:"Một túp lều tranh, hai trái tim vàng sao? Nực cười"
"Cô...Cô đang ghen tỵ với tôi à?"
"Ghen tỵ? Xét về bất cứ phương diện nào cô cũng chẳng thể sánh được với tôi? Một con nhỏ bám vào đàn ông để sống thì có tư cách?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt ả ta càng khó coi hơn, nhưng dẫu nào ả cũng chẳng thể hiểu nổi con người đang đứng trước mặt. Chồng dẫn tình nhân về nhà mà vợ lại có thái độ hờ hững như vậy sao? Chẳng ra dáng một người vợ chút nào cả, nhìn đâu cũng chẳng thể nào thấy giống cho nổi. Hàn Tú Thanh nhếch miệng:"Một con mồi được Lục Cận Duy nhắm tới, anh ta chơi rồi sẽ bỏ cô mà thôi. Đúng là chỉ được vẻ bề ngoài, chứ não cô giống như con tôm vậy"
"Cô..."
"Em gái này, cũng phải tự xem xét lại bản thân đi chứ! Chị không cùng hàng với em đâu, đừng có ra giọng so sánh giữa Đại thiếu phu nhân Lục gia với con nhỏ không danh không phận như em chứ, có đúng không nè"
Ả ta đứng phắt dậy, đi nhanh ra trước mặt Hàn Tú Thanh. Hàn Tú Thanh không kiêng nể gì tát ả ta một cái. Tiếng kêu lớn in hằn dấu tay thon dài của Hàn Tú Thanh trên mặt. Ả ta nhìn Hàn Tú Thanh bằng ánh mắt tức giận.
"Haha, sao hả? Có dám đánh lại tôi không?"
Nói xong Hàn Tú Thanh bóp miệng ả ta, giọng đầy tức giận tới cực hình:"Lần sau còn tới trước mặt con trai chị thì em đây đừng nghĩ sẽ lành lặn bước ra khỏi đây. Nghe rõ chưa?"
"Làm gì tôi sao? Xem anh Cận Duy sẽ làm gì chị"
"Làm gì tôi sao? Anh ta thì dám làm gì?"Hàn Tú Thanh bật cười.
Hạo Thiên đi xuống dưới nhà, cậu đi tới trước mặt ả ta không kiêng dẻ gì đuổi khách:"Cô phải đi về rồi, không có bố tôi ở đây mà quyến rũ đâu. Xấu xí mà tưởng mình là thiên nga trong trắng"
Ả ta chịu hết nổi, định bỏ về thì nhìn thấy Lục Cận Duy bước vào nhà, nhanh trí chạy ra:"Anh..."
Sắc mặt Lục Cận Duy thay đổi, trở nên khó coi hơn lúc trước. Trên tay cầm túi sách hàng hiệu độc quyền ở nước ngoài. Ả ta không biết thân biết phận còn khiêu khích Hàn Tú Thanh:"Hứ, anh à vừa nãy vợ anh bắt nạt em. A túi sách anh mua cho em à? Yêu quá đi"
Mặt Hạo Thiên tối sầm lại, giọng cà khịa:"Bố à! Xem ra bố ở bên ngoài vui quá nhỉ?"
Lục Cận Duy không biết nói gì, vung tay đẩy ả ta nằm dài ra sàn nhà:"Cút"
***
Trong phòng ngủ, Hàn Tú Thanh và Lục Cận Duy ngồi lại nói chuyện. Lục Cận Duy giải thích:"Tôi..."
"Anh?" Hàn Tú Thanh nhẫn nại nghe Lục Cận Duy nói.
"Tôi không cố ý để chuyện này xảy ra, không ngờ cô ta lại tìm đến nhà. Với lại tôi với cô ta không có gì cả"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tôi không quan tâm chuyện anh và cô ta có gì hay không, chuyện tôi để tâm nhất là cô ta đến lúc Hạo Thiên đi học về. Đây là muốn chọc giận tôi hay gì?"
"Tôi....lần sau tôi không để chuyện này xảy ra nữa. Tôi xin lỗi"
"Được rồi, anh đi ra ngoài đi. Lần sau ăn ở đâu chứ đừng về nhà"
- Ting ting ting
Điện thoại Lục Cận Duy đổ chuông, là trợ lí gọi tới
"Alo"
[Cô ta xử lí như thế nào ạ?]
"Tùy cậu, xử lí càng nặng càng tốt"
Sau khi tắt máy, Hàn Tú Thanh mỉm cười trêu chọc:"Sao? Không tiếc thương cô tình nhân bé nhỏ của anh nữa à"
"Đừng nói giọng điệu như vậy với tôi"
Hàn Tú Thanh không để ý, lấy đồ ra tẩy trang.
Lục Cận Duy đi tới bên bàn trang điểm, đặt món quà bên trong đựng túi sách xuống:"Này! Cho cô, tiện tể tôi đi nước ngoài mua về cho cô"
"Tôi còn tưởng anh mua tặng tình nhân của mình cơ đấy"
"Cô ta không xứng"
***
Hạo Thiên nhìn ngắm lại bức hình gia đình ba người của cậu, tại sao số phận cậu lại như vậy chứ? Có phải chẳng ai cần tới cậu nữa không? Tại sao mẹ cậu lại khổ sở như vậy? Có một người chồng như thế thà không có nữa còn hơn.
***
Nhiều lúc tự hỏi rằng trong khoảng thời gian mười mấy năm ở cùng nhau Hàn Tú Thanh và Lục Cận Duy có tình cảm với nhau không? Dù sao đó cũng là khoảng thời gian rất rất lâu. Hơn nữa mối liên hệ giữa họ là con cái. Họ liệu rằng có thể vì con cái mà thay đổi bản thân mình tốt hơn hay không? Thực ra Hàn Tú Thanh cũng đã xuất hiện tình cảm với Lục Cận Duy. Chỉ trách tình cảm ấy có lẽ là không đúng thời điểm. Hơn nữa nó cũng đã nguội lạnh dần theo cách cư xử của Lục Cận Duy với Hạo Thiên. Bây giờ sinh mạng bé nhỏ của cô chỉ có mình Hạo Thiên. Mục đích sống của cô cũng chỉ vì Hạo Thiên...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro