Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Chú Nhỏ, Đừng N...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chỉ có hai người đàn ông, hắn ta mua hoa lại đây làm gì?
Chiến Dật Hiên chú ý tới ánh mắt của chú nhỏ, mới phát giác ra thứ mà chính mình đang ôm trong lòng ngực chính là một bó hoa hồng, nếu xuất hiện ở trong phòng bệnh thì đúng thật là không ổn.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng giải thích: “Cháu nghe nói người bị bệnh nhìn nhiều thứ xinh đẹp sẽ có lợi cho việc hồi phục, vì vậy trên đường tới đây nhìn thấy hoa hồng khá tươi tốt nên mới mua một bó, không biết là chú nhỏ có thích hay không.”
Chiến Cảnh Hoài nhắm mắt lại, hơi suy nghĩ một chút liền đoán được, thứ này tám chín phần mười là thứ hắn ta đưa cho Thẩm Lê nhưng bị cô từ chối.
Cháu trai này của anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là luôn biểu hiện mục đích quá rõ ràng.
Người khác chỉ cần nhìn một cái, liền viết hết tâm tư lên trên mặt.
Chiến Dật Hiên vẫn không hề biết gì, hắn ta ngồi trên ghế sô pha màu xanh dành cho hai người, áo sơ mi màu trắng được làm từ sợi tổng hợp bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
“Chú nhỏ, bản thân chú vốn dĩ đã bị thương, vì thế ngày hôm qua chú thật sự không nên tùy tiện cứu người như vậy. Chú không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên suy nghĩ tới ông cố chứ, lỡ như chú xảy ra chuyện gì, vậy thì ông cố sẽ làm sao?”
Lời nói của hắn ta khẩn thiết, ánh mắt theo sát khuôn mặt Chiến Cảnh Hoài, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Ánh mặt trời hoà lẫn mùi nước sát trùng, không thể nói là dễ ngửi.
Thấy Chiến Cảnh Hoài cũng không để ý tới, Chiến Dật Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cũng may là chú vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là Thẩm Lê cô…”
Chiến Dật Hiên còn chưa nói xong, Chiến Cảnh Hoài trầm giọng đánh gãy hắn:
“Nhân mệnh quan thiên, tôi không cứu Thẩm Lê thì ai tới cứu?”
*Nhân mệnh quan thiên: mệnh số phải xem ý trời
“Hay là thấy được rồi cất bước chạy đi giống như cậu sao?”
Chiến Cảnh Hoài cũng lười quanh co lòng vòng, ngay cả chuyện huynh hữu đệ cung cũng không thèm làm.
*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Chiến Dật Hiên sửng sốt, chuyến đi này của hắn ta mục đích là để thử.
Không nghĩ tới Chiến Cảnh Hoài lại thật sự thấy được.
Anh có nói cho Thẩm Lê hay không??
Sắc mặt của Chiến Dật Hiên hơi đổi, tươi cười trên mặt chợt đọng lại, hơi nổi lên sát tâm.
“Chú nhỏ, lúc ấy không phải cháu muốn chạy, lúc đó là đi về kêu người.”
Hắn ta tìm lấy cớ cho chính mình.
Chiến Cảnh Hoài đã giành trước hắn ta một bước để cứu Thẩm Lê, chuyện hắn ta gặp nạn lại trốn chạy không thể để bất luận kẻ nào biết được, đặc biệt là Thẩm Lê.
Chỉ có hai người đàn ông, hắn ta mua hoa lại đây làm gì?
Chiến Dật Hiên chú ý tới ánh mắt của chú nhỏ, mới phát giác ra thứ mà chính mình đang ôm trong lòng ngực chính là một bó hoa hồng, nếu xuất hiện ở trong phòng bệnh thì đúng thật là không ổn.
Hắn ta ho nhẹ một tiếng giải thích: “Cháu nghe nói người bị bệnh nhìn nhiều thứ xinh đẹp sẽ có lợi cho việc hồi phục, vì vậy trên đường tới đây nhìn thấy hoa hồng khá tươi tốt nên mới mua một bó, không biết là chú nhỏ có thích hay không.”
Chiến Cảnh Hoài nhắm mắt lại, hơi suy nghĩ một chút liền đoán được, thứ này tám chín phần mười là thứ hắn ta đưa cho Thẩm Lê nhưng bị cô từ chối.
Cháu trai này của anh chỗ nào cũng tốt, chỉ là luôn biểu hiện mục đích quá rõ ràng.
Người khác chỉ cần nhìn một cái, liền viết hết tâm tư lên trên mặt.
Chiến Dật Hiên vẫn không hề biết gì, hắn ta ngồi trên ghế sô pha màu xanh dành cho hai người, áo sơ mi màu trắng được làm từ sợi tổng hợp bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
“Chú nhỏ, bản thân chú vốn dĩ đã bị thương, vì thế ngày hôm qua chú thật sự không nên tùy tiện cứu người như vậy. Chú không suy nghĩ vì bản thân thì cũng nên suy nghĩ tới ông cố chứ, lỡ như chú xảy ra chuyện gì, vậy thì ông cố sẽ làm sao?”
Lời nói của hắn ta khẩn thiết, ánh mắt theo sát khuôn mặt Chiến Cảnh Hoài, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào.
Ánh mặt trời hoà lẫn mùi nước sát trùng, không thể nói là dễ ngửi.
Thấy Chiến Cảnh Hoài cũng không để ý tới, Chiến Dật Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định: “Cũng may là chú vẫn chưa xảy ra chuyện gì, chỉ là Thẩm Lê cô…”
Chiến Dật Hiên còn chưa nói xong, Chiến Cảnh Hoài trầm giọng đánh gãy hắn:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhân mệnh quan thiên, tôi không cứu Thẩm Lê thì ai tới cứu?”
*Nhân mệnh quan thiên: mệnh số phải xem ý trời
“Hay là thấy được rồi cất bước chạy đi giống như cậu sao?”
Chiến Cảnh Hoài cũng lười quanh co lòng vòng, ngay cả chuyện huynh hữu đệ cung cũng không thèm làm.
*Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.
Chiến Dật Hiên sửng sốt, chuyến đi này của hắn ta mục đích là để thử.
Không nghĩ tới Chiến Cảnh Hoài lại thật sự thấy được.
Anh có nói cho Thẩm Lê hay không??
Sắc mặt của Chiến Dật Hiên hơi đổi, tươi cười trên mặt chợt đọng lại, hơi nổi lên sát tâm.
“Chú nhỏ, lúc ấy không phải cháu muốn chạy, lúc đó là đi về kêu người.”
Hắn ta tìm lấy cớ cho chính mình.
Chiến Cảnh Hoài đã giành trước hắn ta một bước để cứu Thẩm Lê, chuyện hắn ta gặp nạn lại trốn chạy không thể để bất luận kẻ nào biết được, đặc biệt là Thẩm Lê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro