Trốn Thoát Quân Hôn: Năng Lực Chiến Gia Mạnh Mẽ Làm Đau Người
Cô Sắp Tới Tuổi...
Nhan Mặc
2024-09-09 09:55:33
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thẩm Lê cắn một mồm to, mùi thơm của trứng chiên toả ra, tràn ngập khoang miệng cô.
Trứng gà ở trong cái nhà này vẫn là thứ hiếm hoi, thậm chí chỉ ăn được một miếng thôi là đã thơm cả một miệng rồi.
Cô nuốt xuống, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nhăn nhó.
Khương Thư Lan lập tức quan tâm tiến lên: “Con gái, con làm sao vậy?”
Thẩm Lê dùng chén sứ màu trắng rót nửa chén nước, một ngụm mà uống hết: “Mẹ, có phải mẹ cho muối hơi nhiều rồi không, mặn quá đi.”
Khương Thư Lan cầm đôi chiếc đũa một lần nữa, lần này bà ấy cắn một miếng to, mùi dầu đậu phộng cùng với mùi thơm của trứng gà lan toả trong miệng: “Không có mà, không phải là vừa ngon rồi sao?”
Thẩm Lê cười cười: “Vậy có thể do lúc mẹ thêm muối còn chưa tan hết, nên miếng mà con vừa ăn lại mặn như vậy.”
Khương Thư Lan nhìn thấy trong ánh mắt hiện lên vẻ tinh ranh, ngầm hiểu nói: “Con bé này.”
“Chi ——”
Cửa nhà bị người mở ra, Khương Thư Lan thấy xe đạp của Thẩm Vĩnh Đức đã ngừng ở ngoài sân.
Bà ấy múc đồ ăn trong nồi ra tới: “Bưng đồ ăn lên trên bàn, chuẩn bị ăn cơm.”
Thẩm Lê gật đầu “Dạ” một tiếng, cô bưng đồ ăn để lên trên bàn cơm, Thẩm Vĩnh Đức cũng vừa lúc mở cửa tiến vào.
Cô quay đầu, tiếp tục đi vào phòng bếp giúp đỡ, cũng không thèm chào hỏi.
Thẩm An Nhu nghe được tiếng động, liền vui vẻ phấn chấn từ trong phòng ra tới, trên tay cầm giấy khen hôm nay trường học mới vừa phát.
“Cha, cha đã về rồi, con có tin tức tốt muốn nói cho cha.”
Nhìn thấy con gái cưng thật sự của chính mình, khuôn mặt âm trầm của Thẩm Vĩnh Đức cũng sáng sủa lên.
“Được rồi, con nói một chút, là tin tức tốt gì, để cha vui vẻ nào!”
Ông ta cởi giày, mệt nhọc một ngày, vớ màu đen đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Ông ta ngồi trên sô pha, mùi mồ hôi chân gay mũi.
Thẩm An Nhu cố nén cảm giác ghê tởm, đưa giấy khen tới trước mặt Thẩm Vĩnh Đức: “Cha xem, hôm nay ở trong trường học con được thầy cô khen ngợi, thầy cô nói gần đây con học tập rất nỗ lực, thành tích cũng theo đó tăng lên, nên đã cố ý phát giấy khen cho con.”
Thẩm Lê nghe vậy thì nhìn thoáng qua thông qua ô vuông cửa sổ bằng gỗ, trên giấy khen màu vàng có ba chữ “Thưởng tiến bộ" được dùng bút màu đen viết lên.
Cô nhướng mày, nếu cô nhớ không lầm, thì lần này hẳn là lần đầu tiên Thẩm An Nhu nhận được giấy khen.
Cũng là lần cuối cùng.
Thẩm Vĩnh Đức lại coi đó như là trân bảo, hết nhìn rồi lại xem.
Bàn tay to của ông ta từ ái mà vỗ vỗ bả vai Thẩm An Nhu: “Cha biết con gái của cha là giỏi nhất, nhưng con cũng đừng quá kiêu ngạo, chờ đến khi con thi đậu Thanh - Bắc, cha nhất định sẽ làm cho con buổi tiệc tốt nghiệp thật là vẻ vang!”
Thẩm Lê cắn một mồm to, mùi thơm của trứng chiên toả ra, tràn ngập khoang miệng cô.
Trứng gà ở trong cái nhà này vẫn là thứ hiếm hoi, thậm chí chỉ ăn được một miếng thôi là đã thơm cả một miệng rồi.
Cô nuốt xuống, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nhăn nhó.
Khương Thư Lan lập tức quan tâm tiến lên: “Con gái, con làm sao vậy?”
Thẩm Lê dùng chén sứ màu trắng rót nửa chén nước, một ngụm mà uống hết: “Mẹ, có phải mẹ cho muối hơi nhiều rồi không, mặn quá đi.”
Khương Thư Lan cầm đôi chiếc đũa một lần nữa, lần này bà ấy cắn một miếng to, mùi dầu đậu phộng cùng với mùi thơm của trứng gà lan toả trong miệng: “Không có mà, không phải là vừa ngon rồi sao?”
Thẩm Lê cười cười: “Vậy có thể do lúc mẹ thêm muối còn chưa tan hết, nên miếng mà con vừa ăn lại mặn như vậy.”
Khương Thư Lan nhìn thấy trong ánh mắt hiện lên vẻ tinh ranh, ngầm hiểu nói: “Con bé này.”
“Chi ——”
Cửa nhà bị người mở ra, Khương Thư Lan thấy xe đạp của Thẩm Vĩnh Đức đã ngừng ở ngoài sân.
Bà ấy múc đồ ăn trong nồi ra tới: “Bưng đồ ăn lên trên bàn, chuẩn bị ăn cơm.”
Thẩm Lê gật đầu “Dạ” một tiếng, cô bưng đồ ăn để lên trên bàn cơm, Thẩm Vĩnh Đức cũng vừa lúc mở cửa tiến vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô quay đầu, tiếp tục đi vào phòng bếp giúp đỡ, cũng không thèm chào hỏi.
Thẩm An Nhu nghe được tiếng động, liền vui vẻ phấn chấn từ trong phòng ra tới, trên tay cầm giấy khen hôm nay trường học mới vừa phát.
“Cha, cha đã về rồi, con có tin tức tốt muốn nói cho cha.”
Nhìn thấy con gái cưng thật sự của chính mình, khuôn mặt âm trầm của Thẩm Vĩnh Đức cũng sáng sủa lên.
“Được rồi, con nói một chút, là tin tức tốt gì, để cha vui vẻ nào!”
Ông ta cởi giày, mệt nhọc một ngày, vớ màu đen đã bị mồ hôi tẩm ướt.
Ông ta ngồi trên sô pha, mùi mồ hôi chân gay mũi.
Thẩm An Nhu cố nén cảm giác ghê tởm, đưa giấy khen tới trước mặt Thẩm Vĩnh Đức: “Cha xem, hôm nay ở trong trường học con được thầy cô khen ngợi, thầy cô nói gần đây con học tập rất nỗ lực, thành tích cũng theo đó tăng lên, nên đã cố ý phát giấy khen cho con.”
Thẩm Lê nghe vậy thì nhìn thoáng qua thông qua ô vuông cửa sổ bằng gỗ, trên giấy khen màu vàng có ba chữ “Thưởng tiến bộ" được dùng bút màu đen viết lên.
Cô nhướng mày, nếu cô nhớ không lầm, thì lần này hẳn là lần đầu tiên Thẩm An Nhu nhận được giấy khen.
Cũng là lần cuối cùng.
Thẩm Vĩnh Đức lại coi đó như là trân bảo, hết nhìn rồi lại xem.
Bàn tay to của ông ta từ ái mà vỗ vỗ bả vai Thẩm An Nhu: “Cha biết con gái của cha là giỏi nhất, nhưng con cũng đừng quá kiêu ngạo, chờ đến khi con thi đậu Thanh - Bắc, cha nhất định sẽ làm cho con buổi tiệc tốt nghiệp thật là vẻ vang!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro